Lần trước ở biệt thự Hồng Diệp của tôi…
Diệp Phàm kể lại chuyện lão Trúc một lần.
- Diệp Phàm, việc này không cần cậu nhúng tay vào. Yên tâm, Lý Trúc đang ép tôi, cũng tốt. Tin là ngày mai, mùng 1 tháng 6 tôi nhất định có thể hồi phục công lực thời kỳ cường thịnh.
Cho đến lúc này, tôi thật ra hy vọng có thể chiến đấu một lần nữa với ông ta. Đã là chuyện của mấy chục năm trước rồi, dù sao cũng phải chấm dứt.
Nếu cậu dùng đường tắt giải quyết chuyện này, trong lòng tôi cả đời cũng khó được bình an.
Phí Thanh Sơn khoát tay nói, hai mắt đằng đằng sát khí.
- Tiểu Ưng Vương, cậu không hiểu nỗi lòng của sư bá của cậu. Hào Kiệt phải có chí khí của Hào Kiệt, ông ta như vậy thực rất không phóng khoáng.
Người như vậy, vĩnh viễn không làm nên trò chống gì. Ông ta không được xếp vào lục tôn đứng đầu Hoa Hạ, chính vì chút khuyết điểm này.
Lục tôn đứng đầu Hoa Hạ, chẳng những xét về nấm đấm lớn, mà còn phải có phẩm hạnh. Đây chính là cái mà chúng ta gọi là võ đức.
Người không có võ đức, cho dù nắm đấm có lớn cỡ nào, cũng không thể có được sự kính trọng của người khác.
Trí Dã đại sư dùng thái độ bề trên để giáo huấn Diệp Phàm.
Sư bá cũng là người có chí khí, Diệp lão đại trong lòng thầm nói một câu, gật gật đầu nói:
- Được, việc này tôi không nhúng tay vào. Diệp Phàm ghi nhớ lời dạy của đại sư.
- Tiểu Ưng Vương, tôi phát hiện nội khí bên trong người cậu dường như ẩn chứa một hơi thở kỳ lạ, có thể cho tôi tìm hiểu xem được không?
Trí Dã đại sư nói.
Chẳng lẽ là nội tức mà xương cốt của Bảo Chí thiền sư mang lại cho mình bị Trí Dã đại sư phát hiện. Diệp Phàm trong lòng cả kinh, tự nhủ lão hòa thượng này có ánh mắt thật lợi hại. Sau đó, gật gật đầu duỗi cánh tay ra.
Bàn tay Trí Dã đại sư đặt lên trên mạch đập của Diệp Phàm, nhắm mắt hành công kiểm tra. Không lâu sau, Trí Dã đại sư mở mắt rất lớn, đến mức sắp trợn tròn, miệng nói:
- Quái, chẳng lẽ là? Không thể nào…
Sau mấy câu nói chẳng hiểu ra sao, Trí Dã đại sư đột nhiên thân mình chấn động, ngậm miệng không nói.
- Đại sư phát hiện ra điều gì?
Diệp Phàm cũng tò mò hỏi.
- Phật Nhật, không thể nói, không thể nói. Nếu hữu duyên cậu tự khắc sẽ được duyên. Tuy nhiên, thí chủ, cậu là người có duyên sâu với Phật, tin là cậu gặp may đấy.
Trí Dã đại sư lại nói mấy lời chẳng hiểu ra sao, rồi không nói thêm gì nữa.
- Haha, đại sư nhìn ra cái gì. Diệp Phàm, có những thứ không thể cưỡng cầu, cậu nhớ kỹ lời của đại sư là được.
Phí Thanh Sơn cũng không hỏi vì sao, còn khuyên Diệp Phàm.
Buổi tối, nhóm bạn của Phí Thanh Sơn đều đã ra về cả.
Còn lại hai người Diệp Phàm và Phí Thanh Sơn ngồi ở thư phòng.
- Không hiểu đại sư phát hiện ra điều gì?
Diệp Phàm vẫn tò mò.
- Trí Dã đại sư là cao nhân chân chính, cảnh giới của ông ấy, tuyệt đối đã vượt trên thập đẳng, rất cao. Còn đại sư Đốn Điền Ngũ thập nhị của Nhật Bản kia chắc cũng thập đẳng. Lời nói của đại sự đấy Phật tính, cậu phải dùng tâm lĩnh hội.
Phí Thanh Sơn nói.
Vâng, Diệp Phàm đáp lời, trong lòng tự nhủ chẳng hiểu ra sao cả, cái gì với cái gì thế…
Đêm khuya, Diệp Phàm lặng lẽ đi khỏi Phí gia trang. Cảm giác có người âm thầm theo dõi mình. Phỏng chừng hôm nay mình biểu hiện khá tốt, cho nên dẫn đến sự đố kị của một số cao thủ Nhật Bản hoặc tổ đặc công của các quốc gia khác.
Cảm thấy không ổn, Diệp Phàm nhắn tin cho Cung Khai Hà.
Lão Cung sau khi nhận được tin nhắn lập tức khẩn trương, bảo Diệp Phàm bình tĩnh, ông ta lập tức phái người tới.
Không lâu sau lão Cung gọi điện tới, nói là đồng chí Vương Thành Trạch đã nhìn thấy hắn, bảo hắn dẫn dụ người theo dõi tới Bát Đạt Lĩnh.
Diệp Phàm đi thẳng tới Bát Đạt Lĩnh, tìm một nơi hẻo lánh rồi bảo xe về. Còn mình thì giả bộ đang đợi ai đó, đi vào rừng. Diệp Phàm vừa chui vào rừng, lập tức bò trên mặt đất.
Không lâu sau, ba bóng người chợt tiến vào rừng cây.
- Hừ, các vị, muốn làm gì?
Diệp Phàm giương đông kích tây. Bởi vì hóa âm mê thuật cso đặc điểm này.
Người đang nói ở phía đông, có thể làm cho thanh âm chuyển tới phía tây. Đây lại là sở trường của Diệp Phàm.
Ba tên này căn bản là không mở miệng, rút ra súng lục giảm thanh bắn tới. Ba..ba…tiếng đạn vang lên, từng mảng cỏ trong rừng bắn bùn tung lên.
Đúng lúc này, ba người này nghe thấy một tiếng hừ lạnh buốt tận xương tủy truyền đến.
Ba..ba..ba…
Rắc…
A…
Một trận âm thanh hỗn độn và tiếng kêu thảm thiết vang lên, không lâu sau, truyền đến giọng nói của Vương Thành Trạch:
- Không sao, giải quyết hết, ba con heo Nhật Bản.
Diệp Phàm tới trước mặt ba người, đá mấy cước, mắng:
- Quà nhiên là tổ Thần Đạo. May là tôi đã thay đổi diện mạo, bằng không, bị phát hiện ra thì đúng là phiền phức rồi.
- Ừ, ba tên này phỏng chừng có thân thủ ngũ đẳng. Tuy nhiên, Ninjutsu (nghệ thuật ám sát và gián điệp thời phong kiến Nhật Bản của các ninja) của tổ Thần Đạo khá nổi tiếng. Về khả năng theo dõi thì mạnh hơn chúng ta một chút, cũng là nguyên nhân mà anh không chắc chắn liệu có người theo dõi hay không. Sau này anh vẫn phải cẩn thận, không thể lộ mặt. Bằng không, bọn người kia, biện pháp xấu xa nào bọn chúng cũng có thể dùng được.
Vương Thành Trạch gật gật đầu. Hai người nhanh chóng rời đi. Còn chuyện này đều có các đồng chí của Tổ đặc nhiệm A đến xử lý hết.
Diệp Phàm lặng lẽ về tới biệt thự Hồng Diệp, lập tức bôi nước thuốc khôi phục nguyên dạng.
Trong nháy mắt đã tới tháng 8.
Trời vừa tối, Lô Vĩ gọi điện thoại tới nói:
- Diệp ca, gần đây Vu Kiến Thần có vẻ rất phiền muộn.
- Chẳng lẽ lại thành bánh bích quy có nhân rồi sao?
Diệp Phàm hỏi. Trước kia nghe nói Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Thương Hải, Hứa Chí Cường thường xuyên liên kết với bí thư Đảng ủy Công an tỉnh, Lý Xương Hải để áp chế Chung Luân.
Còn Chung Luân là cục trưởng Công an thành phố Thương Hải, cán bộ cấp Giám đốc sở. Rất có thế lực ở Thương Hải, thuộc phái mạnh mẽ cứng rắn trong vùng.
Còn Hứa Chí Cường
Lại là người điều tới từ tỉnh ngoài. Hai người không ai phục ai, thường xuyên ‘vật tay’. Vu Kiến Thần là Phó cục trưởng thường trực, kẹp ở giữa hai người rất khó chịu. Hai người đó đều xả giận vào một người không có chỗ dựa vững chắc như Vu Kiến Thần.
- Nghe nói hôm qua, đồng chí Lôi Phó Hưng của cục trị an trong bộ đưa mấy người xuống Thương Hải tiến hành điều tra ngầm, bọn họ sẽ ở tại nhà khách Thương Hải.
Nhà khách Thương Hải là khách sạn năm sao. Sau khi ăn tối xong, cục trưởng Lôi cảm thấy hơi mệt, cho nên về phòng trước định nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, không may, không ngờ gặp mấy ‘tiểu thư cao cấp’, giằng co không buông. Cứ đòi vào phòng cục trưởng Lôi.
Sự việc như này cũng không có gì lạ lùng, xui xẻo chính là lại xảy ra với cục trưởng Lôi. Cho nên, Lôi Đại phát hỏa.
Khi đó gọi điện thoại cho Hứa Chính Cường, Hứa Chính Cường gọi cục trưởng Chung Luân đến mắng một hồi. Còn đồng chí Chung Luân giận không biết trút đi đâu, vốn Vu Kiến Thần còn đang nằm viện, bởi vì anh ta bị bao tử.
Vẫn bị cục trưởng Chung Luân coi bệnh viện là nơi giáo huấn, mắng cho một hồi. Nói cái gì mà vấn đề trị an nghiêm trọng như thế, ‘tiểu thư’ cũng dám ép khách…
Dù sao cũng là chỉ trích Phó cục trưởng Vu không xử lý tốt việc trong ccuj. Còn ngày hôm sau, Cục trưởng Lôi trực tiếp ‘giết’, tới cục công an thành phố.
Vẻ mặt nghiêm túc phê bình cục trưởng Chung. Đương nhiên cục trưởng Vu bị ông ta mắng như cái vòi phun máu chó, cục trưởng Vu cảm thấy rất oan ức.
Lúc ấy không kìm nổi, nói thầm là mình đã nằm viện một tuần rồi. Nào ngờ lời này lại bị tai chó của Hứa Chí Cường và Chung Luân nghe thấy.
Cục trưởng Lôi cũng nghe thấy, tuy nhiên, ông ta không nói gì. Nhưng thực ra liếc nhìn Bí thư Hứa và Chung Luân. Bí thư Hứa vỗ bàn một cái, tuyên bố đình chức của Sếp Vu ngay tại trận, yêu cầu ông ta nghiêm túc kiểm điểm.
Sếp Vu cũng nổi giận, nói là việc này ông ta cũng kiến nghị với Đảng ủy Công an đề nghị sớm tiến hành hoạt động càn quét tệ nạn toàn diện một lần.
Tuy nhiên, Đảng ủy Công an khi đó không coi ra gì. Chung Luân vừa thấy sếp Vu và Hứa Chí Cường đối đầu, đương nhiên đứng nhìn náo nhiệt.
Hơn nữa còn ở bên cạnh thỉnh thoảng châm ngòi thổi gió, lửa cháy đổ thêm dầu. Hứa Chí Cường càng giận điên, kêu gào phải miễn hết chức vụ của sếp Vu
Sếp Vu thật sự không nhịn nổi nữa, nói là ông thích sao thì làm vậy.
Lô Vĩ nói.
- Lúc trước bảo ông anh Vu đi Thương Hải còn không phải là tham cái cấp bậc giám đốc sở đó sao.
Diệp Phàm nói, thành phố Thương Hải là thành phố cấp Phó tỉnh, Bí thư thành ủy và Chủ tịch thành phố là cấp Phó bộ. Còn Bí thư thành ủy vẫn là Uỷ viên thường vụ tỉnh ủy.
Còn Bí thư Đảng ủy Công an thành phố là cấp Giám đốc sở. Theo lý mà nói, cục trưởng Công an sẽ là cấp Phó giám đốc sở. Phó cục trưởng thường trực là cấp Cục trưởng hoặc Phó giám đốc sở.
Tuy nhiên, bởi vì thành phố Thương Hải có chút đặc thù. Cho nên, trên tỉnh đặc biệt tăng thêm. Cục trưởng Công an và Phó cục trưởng thường trực đều là cấp Giám đốc sở.
Diệp Phàm là có ý tốt đưa Vu Kiến Thần tới thành phố Thương Hải, không thể ngờ lại thành cái nhân bánh bích quy. Diệp lão đại không khỏi có chút phẫn nộ. Còn việc của cục trưởng Lôi phía Bộ, chẳng qua chỉ là mồi lửa thử thôi.
Sau khi gác máy, Diệp Phàm lại gọi cho Vu Kiến Thần, nói:
- Vu ca, nghe nói hai ngày nay anh không thoái mái đúng không?
- Ừ, bênh bao tử cũ, đang nằm viện.
Vu Kiến Thần còn định giả bộ ngớ ngẩn, bởi vì anh ta không muốn lại làm phiền tới Diệp Phàm.
Hơn nữa, Vu Kiến Thần cho rằng mình không có bản lĩnh, Diệp Phàm người ta đã giúp mình tìm được việc rồi, lại còn phải lo chuyện này nữa.
Thứ hai, con người ai cũng thích sĩ diện, cho nên, lúc bình thường, Vu Kiến Thần cũng không muốn để Diệp Phàm biết được tình cảnh của mình.
- Đúng là thoải mái rồi, bây giờ ở nhà nghỉ ngơi, chẳng cần đi làm nữa.
Diệp Phàm hừ nói có vẻ bất bình.
- Ôi, cậu em, cậu biết rồi?
Vu Kiến Thần thở dài, biết việc này Diệp Phàm phỏng chừng đã biết.
- Anh cứ giấu giếm tiếp đi, giấu đến lúc mất chức, gỡ mũ quan về nhà bán khoai lang cũng được.
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Xem ra, cậu biết thật rồi. Hẳn là Lô Vĩ nói cho cậu. Việc này, nói rất dài dòng. Kỳ thật, chuyện phát sinh lúc cục trưởng Lôi xuống chẳng qua chỉ là một mồi lửa thôi.
Thật ra, Hứa Chí Cường và Chung Luân mới thực sự đang xảy ra tranh chấp. Cầu rời khỏi Nam Phúc lâu lắm rồi, phỏng chừng cũng không biết.
Gần đây tin đồn Phó giám đốc sở, thường trực tỉnh, Câu Trấn Nam sắp điều đi rồi, cho nên, Hứa Chí Cường và Chung Luân nhìn trúng cái ghế kia.
Tuy nói đều là vị trí Giám đốc sở, nếu có thể giành được cũng coi như là điều động đồng cấp. Tuy nhiên, đó là con đường bắt buộc để được thăng chức lên Giám đốc sở tỉnh.
Còn Lý Xương Hải kiêm chắc Giám đốc sở tỉnh cũng đã mấy năm rồi, tin đồn cấp trên muốn phân chia quyền lực, yêu cầu Lý Xương Hải nhường lại vị trí Giám đốc sở Công an cho một người khác.
Nếu bây giờ có thể ngồi vào vị trí Phó giám đốc sở thường vụ, làm một hai năm, sau có cơ hội tốt sẽ chuyển lên.
Vu Kiến Thần nói.
- Cho nên, việc phân cao thấp của Hứa Chí Cường và Chung Luân đang đến hồi gay cấn. Anh thành cái nhân bánh bích quy, thời gian này chắc khó chịu lắm?
Diệp Phàm nói.
- Có cách gì đâu, thời buổi này, ‘trong triều có người thì sẽ dễ dàng được làm quan’. Cậu cũng biết đấy, tôi ngoại trừ dựa vào người anh em là cậu, thì làm gì có chỗ dựa có phân lượng nào khác. Hứa Chí Cường và Chung Luân đều biết lai lịch của tôi. Tuy nhiên, ông ta không biết quan hệ của tôi và cậu. Cho nên vẫn luôn có chút vung tay múa chân.
Gần đây chỉ là càng ngày càng táo tợn hơn thôi.
Vu Kiến Thần nói, đầy vẻ bất đắc dĩ.
Diệp Phàm kể lại chuyện lão Trúc một lần.
- Diệp Phàm, việc này không cần cậu nhúng tay vào. Yên tâm, Lý Trúc đang ép tôi, cũng tốt. Tin là ngày mai, mùng 1 tháng 6 tôi nhất định có thể hồi phục công lực thời kỳ cường thịnh.
Cho đến lúc này, tôi thật ra hy vọng có thể chiến đấu một lần nữa với ông ta. Đã là chuyện của mấy chục năm trước rồi, dù sao cũng phải chấm dứt.
Nếu cậu dùng đường tắt giải quyết chuyện này, trong lòng tôi cả đời cũng khó được bình an.
Phí Thanh Sơn khoát tay nói, hai mắt đằng đằng sát khí.
- Tiểu Ưng Vương, cậu không hiểu nỗi lòng của sư bá của cậu. Hào Kiệt phải có chí khí của Hào Kiệt, ông ta như vậy thực rất không phóng khoáng.
Người như vậy, vĩnh viễn không làm nên trò chống gì. Ông ta không được xếp vào lục tôn đứng đầu Hoa Hạ, chính vì chút khuyết điểm này.
Lục tôn đứng đầu Hoa Hạ, chẳng những xét về nấm đấm lớn, mà còn phải có phẩm hạnh. Đây chính là cái mà chúng ta gọi là võ đức.
Người không có võ đức, cho dù nắm đấm có lớn cỡ nào, cũng không thể có được sự kính trọng của người khác.
Trí Dã đại sư dùng thái độ bề trên để giáo huấn Diệp Phàm.
Sư bá cũng là người có chí khí, Diệp lão đại trong lòng thầm nói một câu, gật gật đầu nói:
- Được, việc này tôi không nhúng tay vào. Diệp Phàm ghi nhớ lời dạy của đại sư.
- Tiểu Ưng Vương, tôi phát hiện nội khí bên trong người cậu dường như ẩn chứa một hơi thở kỳ lạ, có thể cho tôi tìm hiểu xem được không?
Trí Dã đại sư nói.
Chẳng lẽ là nội tức mà xương cốt của Bảo Chí thiền sư mang lại cho mình bị Trí Dã đại sư phát hiện. Diệp Phàm trong lòng cả kinh, tự nhủ lão hòa thượng này có ánh mắt thật lợi hại. Sau đó, gật gật đầu duỗi cánh tay ra.
Bàn tay Trí Dã đại sư đặt lên trên mạch đập của Diệp Phàm, nhắm mắt hành công kiểm tra. Không lâu sau, Trí Dã đại sư mở mắt rất lớn, đến mức sắp trợn tròn, miệng nói:
- Quái, chẳng lẽ là? Không thể nào…
Sau mấy câu nói chẳng hiểu ra sao, Trí Dã đại sư đột nhiên thân mình chấn động, ngậm miệng không nói.
- Đại sư phát hiện ra điều gì?
Diệp Phàm cũng tò mò hỏi.
- Phật Nhật, không thể nói, không thể nói. Nếu hữu duyên cậu tự khắc sẽ được duyên. Tuy nhiên, thí chủ, cậu là người có duyên sâu với Phật, tin là cậu gặp may đấy.
Trí Dã đại sư lại nói mấy lời chẳng hiểu ra sao, rồi không nói thêm gì nữa.
- Haha, đại sư nhìn ra cái gì. Diệp Phàm, có những thứ không thể cưỡng cầu, cậu nhớ kỹ lời của đại sư là được.
Phí Thanh Sơn cũng không hỏi vì sao, còn khuyên Diệp Phàm.
Buổi tối, nhóm bạn của Phí Thanh Sơn đều đã ra về cả.
Còn lại hai người Diệp Phàm và Phí Thanh Sơn ngồi ở thư phòng.
- Không hiểu đại sư phát hiện ra điều gì?
Diệp Phàm vẫn tò mò.
- Trí Dã đại sư là cao nhân chân chính, cảnh giới của ông ấy, tuyệt đối đã vượt trên thập đẳng, rất cao. Còn đại sư Đốn Điền Ngũ thập nhị của Nhật Bản kia chắc cũng thập đẳng. Lời nói của đại sự đấy Phật tính, cậu phải dùng tâm lĩnh hội.
Phí Thanh Sơn nói.
Vâng, Diệp Phàm đáp lời, trong lòng tự nhủ chẳng hiểu ra sao cả, cái gì với cái gì thế…
Đêm khuya, Diệp Phàm lặng lẽ đi khỏi Phí gia trang. Cảm giác có người âm thầm theo dõi mình. Phỏng chừng hôm nay mình biểu hiện khá tốt, cho nên dẫn đến sự đố kị của một số cao thủ Nhật Bản hoặc tổ đặc công của các quốc gia khác.
Cảm thấy không ổn, Diệp Phàm nhắn tin cho Cung Khai Hà.
Lão Cung sau khi nhận được tin nhắn lập tức khẩn trương, bảo Diệp Phàm bình tĩnh, ông ta lập tức phái người tới.
Không lâu sau lão Cung gọi điện tới, nói là đồng chí Vương Thành Trạch đã nhìn thấy hắn, bảo hắn dẫn dụ người theo dõi tới Bát Đạt Lĩnh.
Diệp Phàm đi thẳng tới Bát Đạt Lĩnh, tìm một nơi hẻo lánh rồi bảo xe về. Còn mình thì giả bộ đang đợi ai đó, đi vào rừng. Diệp Phàm vừa chui vào rừng, lập tức bò trên mặt đất.
Không lâu sau, ba bóng người chợt tiến vào rừng cây.
- Hừ, các vị, muốn làm gì?
Diệp Phàm giương đông kích tây. Bởi vì hóa âm mê thuật cso đặc điểm này.
Người đang nói ở phía đông, có thể làm cho thanh âm chuyển tới phía tây. Đây lại là sở trường của Diệp Phàm.
Ba tên này căn bản là không mở miệng, rút ra súng lục giảm thanh bắn tới. Ba..ba…tiếng đạn vang lên, từng mảng cỏ trong rừng bắn bùn tung lên.
Đúng lúc này, ba người này nghe thấy một tiếng hừ lạnh buốt tận xương tủy truyền đến.
Ba..ba..ba…
Rắc…
A…
Một trận âm thanh hỗn độn và tiếng kêu thảm thiết vang lên, không lâu sau, truyền đến giọng nói của Vương Thành Trạch:
- Không sao, giải quyết hết, ba con heo Nhật Bản.
Diệp Phàm tới trước mặt ba người, đá mấy cước, mắng:
- Quà nhiên là tổ Thần Đạo. May là tôi đã thay đổi diện mạo, bằng không, bị phát hiện ra thì đúng là phiền phức rồi.
- Ừ, ba tên này phỏng chừng có thân thủ ngũ đẳng. Tuy nhiên, Ninjutsu (nghệ thuật ám sát và gián điệp thời phong kiến Nhật Bản của các ninja) của tổ Thần Đạo khá nổi tiếng. Về khả năng theo dõi thì mạnh hơn chúng ta một chút, cũng là nguyên nhân mà anh không chắc chắn liệu có người theo dõi hay không. Sau này anh vẫn phải cẩn thận, không thể lộ mặt. Bằng không, bọn người kia, biện pháp xấu xa nào bọn chúng cũng có thể dùng được.
Vương Thành Trạch gật gật đầu. Hai người nhanh chóng rời đi. Còn chuyện này đều có các đồng chí của Tổ đặc nhiệm A đến xử lý hết.
Diệp Phàm lặng lẽ về tới biệt thự Hồng Diệp, lập tức bôi nước thuốc khôi phục nguyên dạng.
Trong nháy mắt đã tới tháng 8.
Trời vừa tối, Lô Vĩ gọi điện thoại tới nói:
- Diệp ca, gần đây Vu Kiến Thần có vẻ rất phiền muộn.
- Chẳng lẽ lại thành bánh bích quy có nhân rồi sao?
Diệp Phàm hỏi. Trước kia nghe nói Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Thương Hải, Hứa Chí Cường thường xuyên liên kết với bí thư Đảng ủy Công an tỉnh, Lý Xương Hải để áp chế Chung Luân.
Còn Chung Luân là cục trưởng Công an thành phố Thương Hải, cán bộ cấp Giám đốc sở. Rất có thế lực ở Thương Hải, thuộc phái mạnh mẽ cứng rắn trong vùng.
Còn Hứa Chí Cường
Lại là người điều tới từ tỉnh ngoài. Hai người không ai phục ai, thường xuyên ‘vật tay’. Vu Kiến Thần là Phó cục trưởng thường trực, kẹp ở giữa hai người rất khó chịu. Hai người đó đều xả giận vào một người không có chỗ dựa vững chắc như Vu Kiến Thần.
- Nghe nói hôm qua, đồng chí Lôi Phó Hưng của cục trị an trong bộ đưa mấy người xuống Thương Hải tiến hành điều tra ngầm, bọn họ sẽ ở tại nhà khách Thương Hải.
Nhà khách Thương Hải là khách sạn năm sao. Sau khi ăn tối xong, cục trưởng Lôi cảm thấy hơi mệt, cho nên về phòng trước định nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, không may, không ngờ gặp mấy ‘tiểu thư cao cấp’, giằng co không buông. Cứ đòi vào phòng cục trưởng Lôi.
Sự việc như này cũng không có gì lạ lùng, xui xẻo chính là lại xảy ra với cục trưởng Lôi. Cho nên, Lôi Đại phát hỏa.
Khi đó gọi điện thoại cho Hứa Chính Cường, Hứa Chính Cường gọi cục trưởng Chung Luân đến mắng một hồi. Còn đồng chí Chung Luân giận không biết trút đi đâu, vốn Vu Kiến Thần còn đang nằm viện, bởi vì anh ta bị bao tử.
Vẫn bị cục trưởng Chung Luân coi bệnh viện là nơi giáo huấn, mắng cho một hồi. Nói cái gì mà vấn đề trị an nghiêm trọng như thế, ‘tiểu thư’ cũng dám ép khách…
Dù sao cũng là chỉ trích Phó cục trưởng Vu không xử lý tốt việc trong ccuj. Còn ngày hôm sau, Cục trưởng Lôi trực tiếp ‘giết’, tới cục công an thành phố.
Vẻ mặt nghiêm túc phê bình cục trưởng Chung. Đương nhiên cục trưởng Vu bị ông ta mắng như cái vòi phun máu chó, cục trưởng Vu cảm thấy rất oan ức.
Lúc ấy không kìm nổi, nói thầm là mình đã nằm viện một tuần rồi. Nào ngờ lời này lại bị tai chó của Hứa Chí Cường và Chung Luân nghe thấy.
Cục trưởng Lôi cũng nghe thấy, tuy nhiên, ông ta không nói gì. Nhưng thực ra liếc nhìn Bí thư Hứa và Chung Luân. Bí thư Hứa vỗ bàn một cái, tuyên bố đình chức của Sếp Vu ngay tại trận, yêu cầu ông ta nghiêm túc kiểm điểm.
Sếp Vu cũng nổi giận, nói là việc này ông ta cũng kiến nghị với Đảng ủy Công an đề nghị sớm tiến hành hoạt động càn quét tệ nạn toàn diện một lần.
Tuy nhiên, Đảng ủy Công an khi đó không coi ra gì. Chung Luân vừa thấy sếp Vu và Hứa Chí Cường đối đầu, đương nhiên đứng nhìn náo nhiệt.
Hơn nữa còn ở bên cạnh thỉnh thoảng châm ngòi thổi gió, lửa cháy đổ thêm dầu. Hứa Chí Cường càng giận điên, kêu gào phải miễn hết chức vụ của sếp Vu
Sếp Vu thật sự không nhịn nổi nữa, nói là ông thích sao thì làm vậy.
Lô Vĩ nói.
- Lúc trước bảo ông anh Vu đi Thương Hải còn không phải là tham cái cấp bậc giám đốc sở đó sao.
Diệp Phàm nói, thành phố Thương Hải là thành phố cấp Phó tỉnh, Bí thư thành ủy và Chủ tịch thành phố là cấp Phó bộ. Còn Bí thư thành ủy vẫn là Uỷ viên thường vụ tỉnh ủy.
Còn Bí thư Đảng ủy Công an thành phố là cấp Giám đốc sở. Theo lý mà nói, cục trưởng Công an sẽ là cấp Phó giám đốc sở. Phó cục trưởng thường trực là cấp Cục trưởng hoặc Phó giám đốc sở.
Tuy nhiên, bởi vì thành phố Thương Hải có chút đặc thù. Cho nên, trên tỉnh đặc biệt tăng thêm. Cục trưởng Công an và Phó cục trưởng thường trực đều là cấp Giám đốc sở.
Diệp Phàm là có ý tốt đưa Vu Kiến Thần tới thành phố Thương Hải, không thể ngờ lại thành cái nhân bánh bích quy. Diệp lão đại không khỏi có chút phẫn nộ. Còn việc của cục trưởng Lôi phía Bộ, chẳng qua chỉ là mồi lửa thử thôi.
Sau khi gác máy, Diệp Phàm lại gọi cho Vu Kiến Thần, nói:
- Vu ca, nghe nói hai ngày nay anh không thoái mái đúng không?
- Ừ, bênh bao tử cũ, đang nằm viện.
Vu Kiến Thần còn định giả bộ ngớ ngẩn, bởi vì anh ta không muốn lại làm phiền tới Diệp Phàm.
Hơn nữa, Vu Kiến Thần cho rằng mình không có bản lĩnh, Diệp Phàm người ta đã giúp mình tìm được việc rồi, lại còn phải lo chuyện này nữa.
Thứ hai, con người ai cũng thích sĩ diện, cho nên, lúc bình thường, Vu Kiến Thần cũng không muốn để Diệp Phàm biết được tình cảnh của mình.
- Đúng là thoải mái rồi, bây giờ ở nhà nghỉ ngơi, chẳng cần đi làm nữa.
Diệp Phàm hừ nói có vẻ bất bình.
- Ôi, cậu em, cậu biết rồi?
Vu Kiến Thần thở dài, biết việc này Diệp Phàm phỏng chừng đã biết.
- Anh cứ giấu giếm tiếp đi, giấu đến lúc mất chức, gỡ mũ quan về nhà bán khoai lang cũng được.
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Xem ra, cậu biết thật rồi. Hẳn là Lô Vĩ nói cho cậu. Việc này, nói rất dài dòng. Kỳ thật, chuyện phát sinh lúc cục trưởng Lôi xuống chẳng qua chỉ là một mồi lửa thôi.
Thật ra, Hứa Chí Cường và Chung Luân mới thực sự đang xảy ra tranh chấp. Cầu rời khỏi Nam Phúc lâu lắm rồi, phỏng chừng cũng không biết.
Gần đây tin đồn Phó giám đốc sở, thường trực tỉnh, Câu Trấn Nam sắp điều đi rồi, cho nên, Hứa Chí Cường và Chung Luân nhìn trúng cái ghế kia.
Tuy nói đều là vị trí Giám đốc sở, nếu có thể giành được cũng coi như là điều động đồng cấp. Tuy nhiên, đó là con đường bắt buộc để được thăng chức lên Giám đốc sở tỉnh.
Còn Lý Xương Hải kiêm chắc Giám đốc sở tỉnh cũng đã mấy năm rồi, tin đồn cấp trên muốn phân chia quyền lực, yêu cầu Lý Xương Hải nhường lại vị trí Giám đốc sở Công an cho một người khác.
Nếu bây giờ có thể ngồi vào vị trí Phó giám đốc sở thường vụ, làm một hai năm, sau có cơ hội tốt sẽ chuyển lên.
Vu Kiến Thần nói.
- Cho nên, việc phân cao thấp của Hứa Chí Cường và Chung Luân đang đến hồi gay cấn. Anh thành cái nhân bánh bích quy, thời gian này chắc khó chịu lắm?
Diệp Phàm nói.
- Có cách gì đâu, thời buổi này, ‘trong triều có người thì sẽ dễ dàng được làm quan’. Cậu cũng biết đấy, tôi ngoại trừ dựa vào người anh em là cậu, thì làm gì có chỗ dựa có phân lượng nào khác. Hứa Chí Cường và Chung Luân đều biết lai lịch của tôi. Tuy nhiên, ông ta không biết quan hệ của tôi và cậu. Cho nên vẫn luôn có chút vung tay múa chân.
Gần đây chỉ là càng ngày càng táo tợn hơn thôi.
Vu Kiến Thần nói, đầy vẻ bất đắc dĩ.
/3320
|