Một tòa nhà có ba tầng lầu, cũng không phải cao cho lắm, nhưng diện tích cũng không thể nói là nhỏ. Phía trước tất cả đều là dùng đồ gỗ thô to tròn trang trí lên.
Từ xa nhìn lại trông giống như một đống gỗ tròn to bự. Mỗi súc gỗ đó đều phải hai ba người ôm mới hết. Đến gần nhìn mới biết được là đem hai thớ gỗ ghép lại mà dựng lên.
Còn ba chữ Phong vân lầu nhìn qua thật sự rất thô ráp. Không cẩn thận còn tưởng rằng là đứa trẻ lên năm vừa mới học luyện chữ đã lưu lại bút tích.
- Nét bút quả là có thần lực, lộ ra khí khái hào kiệt vậy!
Cục trưởng Tuyên không kìm nổi cất tiếng khen.
- Ồ, đồng chí Minh Đường, anh xem xét thế nào mà lại ra khí khái hào kiệt đấy. Tôi thấy mấy chữ này giống như tiện tay bôi trét loạn lên thôi.
Diệp Phàm thuận miệng cười nói.
- Ôi, Bí thư Diệp, ở đây tai vách mạch rừng.
Lúc này, cục trưởng Lục vẻ mặt bối rối, còn làm như kẻ trộm mà nhìn bốn phía, phát hiện cũng không có ai nghe lén linh tinh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
- Oái?
Diệp Phàm cũng ngây người một chút, nhìn xuống dưới mới phát hiện ra chỗ tinh xảo. Phía dưới có dòng lạc khoản(câu đề tặng) — Ngọa Long.
- Ngọa Long, cũng giống như Gia Cát Khổng Minh tiên sinh tự xưng là Ngọa Long tiên sinh rồi. Chẳng lẽ cũng có vị nào cùng chung chí hướng mà có nhã hứng này?
Diệp Phàm hơi có vẻ châm chọc mà hỏi.
- Bí thư Diệp, người đề mấy chữ này tuổi tác cũng chưa cao, nghe nói vừa mới đầy 30. Người này ngoại hiệu Ngọa Long, nghe nói là đặc biệt khâm phục Gia Cát Khổng Minh tiên sinh thời tam quốc.
Mà anh ta cũng thường thường tự cho mình là Ngọa Long, tự so sánh mình với Ngọa Long tiên sinh. Còn người này tên thật là Khổng Đông Phong, một trong ngũ vương của tỉnh Tấn Lĩnh chúng ta.
Nói đến người này Bí thư Diệp đương nhiên sẽ không quen biết, tuy nhiên, cha của anh ta thì lại rất nổi danh. Cái tên Khổng Chính Húc Bí thư Diệp đã nghe nói qua chưa?
Mễ Nguyệt khẩn trương giải thích một chút.
- Khổng Chính Húc ••••••
Diệp Phàm thì thầm nhắc lại, thực sự là không nhớ nổi người này là thần thánh phương nào. Không khỏi tự nhiên chuyển ánh mắt hướng sự chú ý sang phía Mễ Nguyệt.
- Thứ trưởng thường trực bộ Xây dựng Khổng Chính Húc, ông ta là người gốc Đồng Lĩnh. Phong vân lầu chính là do đứa con cả của ông ta Khổng Đông Phong mở đấy.
Mễ Nguyệt nhỏ giọng nói.
- Xem ra • Đồng Lĩnh này thật đúng là nơi ngọa hổ tàng long rồi. Rõ ràng còn có đại thần loại này.
Diệp Phàm cười nói, đoạn mấy người tiến vào Phong vân lầu.
Là Trưởng ban thư ký Mễ Nguyệt.
Vừa mới tiến đại sảnh, một người trung niên đã cười tủm tỉm bước ra chào đón.
- Giám đốc Khổng, xếp cho chúng tôi một phòng tốt.
Mễ Nguyệt hình như có quen người này, thuận miệng nói luôn.
- Trưởng ban thư ký Mễ Nguyệt, cô khỏi phải dặn dò. Phong vân lầu chúng tôi không có phòng nào kém, tất cả đều là phòng tốt.
Giám đốc Khổng trên mặt hiện lên một tia không hài lòng sau đó nói tiếp:
- Tuy nhiên, rất xin lỗi Trưởng ban thư ký Mễ Nguyệt, phòng riêng của chúng tôi kín chỗ mất rồi. Các vị nếu muốn dùng cơm thì chỉ có thể qua ngồi ở đại sảnh lầu hai.
Diệp Phàm trong lòng âm thầm lấy làm kỳ, theo lý mà nói một nhà hàng nhìn thấy Mễ Nguyệt là Trưởng ban thư ký Thành ủy giá lâm • sao còn không lập tức cung kính đáp ứng.
Muốn cái gì không có cũng được, nhưng không có phòng riêng thì cũng phải cứng rắn mà dọn ra một chỗ chứ. Bởi vì, mỗi năm trôi qua, chiêu đãi phí của Thành ủy thật sự là một con số không nhỏ.
Xem tư thế vị Giám đốc Khổng này thì giống như mười phần cũng không có cho rằng Mễ Nguyệt là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy mà có chỗ đặc biệt.
- Như vậy sao được?
Hai vị cục trưởng Lục Địa Vận và Tuyên Minh Đường đi bên đều có chút nóng nảy, không hẹn mà cùng lên tiếng.
- Cục trưởng Lục • anh nói một chút xem sao lại không được?
Giám đốc Khổng vểnh vểnh hai hàng lông mi, hừ lạnh một tiếng. Diệp Phàm phát hiện, người này giọng điệu giống như đang khiêu khích cục trưởng Lục của cục Xây dựng thành phố vậy.
Chủ nhân nơi đây có liên hệ với công tử nhà Thứ trưởng thường trực bộ Xây dựng Khổng Đông Phong, Diệp Phàm cũng liền bình thản trở lại. Vị Giám đốc Khổng này rõ ràng là có thể sừng sững không hề sợ hãi nghiễm nhiên không coi một tiểu cục trưởng là gì.
- Giám đốc Khổng, có thể dọn ra một phòng hay không.
Cục trưởng Tuyên mở miệng thương lượng.
- Không được, Phong vân lầu chúng tôi không thể phá quy củ. Nếu ai cũng yêu cầu phòng riêng thì Phong vân lầu chúng tôi còn làm ăn gì nữa?
Uy tín là tiêu chí đầu tiên của Phong vân lầu chúng tôi. Anh có thấy không, chậm thêm chút nữa phỏng chừng ngay cả đại sảnh lầu hai cũng không có cái bàn nào nữa rồi.
Phong vân lầu chúng tôi luôn nhờ thức ăn ngon mà được lòng khách hàng. Quy củ tuyệt đối không thể phá.
Giám đốc Khổng đang ba hoa thì bỗng từ xa liền truyền đến một tiếng cười vang dội:
- Tiểu Khổng, còn phòng riêng nào không?
Diệp Phàm quay đầu nhìn lại • phát hiện người đang nói chuyện mặt mũi phương phi, râu ria xồm xàm, hiển nhiên là một nhân vật anh hùng nơi thảo mãng giá lâm.
Người này toàn thân là “phú khí(hơi tiền)” kinh người • trên cổ đeo một sợi xích vàng, trên cổ tay là đồng hồ Rolex.
Trên ngón tay lại là một cái nhẫn bự có viên ngọc lục bảo rất lớn. Quần áo, tự nhiên tất cả đều là hàng hiệu nổi tiếng. Cho nên, chỉ là riêng đống quần áo từ đầu đến chân cũng sẽ được kẻ trộm tính đến mấy triệu.
- Ôi, là Phượng gia đến đây. Các anh cần mấy phòng?
Giám đốc Khổng kia sắc mặt đột biến, khuôn mặt vốn có chút tư thế lập tức trở nên tươi cười, mà ngay cả thân mình kia vốn chỉ là hơi gù nay cũng giống như gù thêm không ít.
- Giám đốc Khổng, còn phải hỏi sao? Nhà tôi trước nay vẫn ngồi phòng số 8.
Một người trung niên đứng bên cạnh kẻ gọi là Phượng gia đang phe phẩy một chiếc quạt hương bồ tức giận đến trắng mặt liếc Giám đốc Khổng một cái hừ nói.
- Lập tức kêu đám khách ở phòng số 8 đi chỗ khác, tiền cơm rượu của bọn hộ tối nay Phong vân lầu chúng ta sẽ bao hết.
Giám đốc Khổng ra lệnh cho một người thanh niên đứng cạnh.
Đám Mễ Nguyệt Diệp Phàm sắc mặt lập tức liền thay đổi, thế này rõ ràng là ức hiếp người ta.
- Giám đốc Khổng, không phải mới vừa rồi anh còn nói là Phong vân lầu không thể phá quy củ cũ sao?
Mễ Nguyệt nổi giận, khuôn mặt trái xoan kia khi nổi cáu lên cũng tương đối sát nhân ——cơn giận của mỹ nhân thôi mà! Tuy nói khuôn mặt Mễ Nguyệt không tính là hàng cực phẩm, xét từ phương diện tư sắc thì cô chỉ có thể xếp vào diện trung bình khá.
Tuy nhiên, điểm mạnh của Mễ Nguyệt là ở chỗ cô có một thân hình quyến rũ đến ma mị. Diệp Phàm sau này mới hay, Mễ Nguyệt xuất thân là người mẫu, trải qua ba tháng làm người mẫu. Sau lại nghe nói là không chịu nổi “quy tắc ngầm” mà bỏ không làm nữa. Cuối cùng lăn lộn đến bên chính quyền công tác.
- Mễ Nguyệt cô nương, chẳng lẽ ngay cả Phượng gia mà cô cũng không biết tiếng hay sao? Tôi thấy, cũng không cần tôi phải dông dài rồi. Các người muốn ăn cơm thì mau khẩn trương kiếm chỗ mà ngồi xuống, bằng không, xin mời cứ tự nhiên.
Giám đốc Khổng kia cũng là lạnh lùng, hừ nói.
Nghe y nói như vậy, đám người của Phượng gia cũng là nhìn quét qua đám Mễ Nguyệt và Diệp Phàm một cái. Đột nhiên hai mắt sáng rõ, mí mắt giật giật vài cái, sau đó lướt ánh mắt them thuồng qua mọi chốn cao sơn thâm cốc trên người Mễ Nguyệt sau đó trượt một mạch xuống dưới đoạn cười nói:
- Cô gái này đi cùng bọn tôi, chúng ta cùng nhau đến phòng số 8. Còn ba người bọn họ thì xếp chỗ cho ăn ngoài này, bữa cơm tối nay, các người cứ việc gọi đồ ăn, đồ nội đồ ngoại trên trời dưới đất, có lông hay trụi lông cũng có thể gọi lên, ăn gì uống gì gặm gì cũng được, Phượng Thảo Thiên tôi sẽ bao hết.
- Không có thèm!
Mễ Nguyệt lạnh lùng hừ nói, một chút mặt mũi cũng không để cho họ Phượng kia ra vẻ hoành tráng, cũng chẳng thèm nhìn tới hắn ta lấy một chút.
- Chúng ta đi thôi, đến chỗ khác ăn cơm.
Diệp Phàm lúc này thản nhiên nói, xoay người rời đi.
- Ba người các người cút ngay cho tao, nhưng còn cô nhất định phải lưu lại tiếp Phượng gia!
Lúc này, bên cạnh Phượng gia đứng ra một tên lưng hùm vai gấu, trông qua đã biết là hạng thanh thiếu niên đánh đấm linh tinh. Hắn cất một bước ra chặn ngang lối đi, chỉ vào Mễ Nguyệt trừng mắt nói.
- Cút!
Diệp Phàm rốt cục đã không kìm nổi lửa giận, cái gì mà dung hòa theo tư tưởng Hải Nạp Bách Xuyên trong bách khoa toàn thư đều quên sạch sành sanh.
- Mày dám kêu Xích Hổ bố mày cút, hôm nay gia gia không rút xương lột da mày thì bố sẽ không phải tên là Hách Thanh.
Hách Thanh tức giận, vung một cái tát nhắm mặt Diệp Phàm xông tới.
- Dừng tay!
Phía sau Mễ Nguyệt, cục trưởng Lục, cục trưởng Tuyên ba người sợ tới mức khẩn trương tiến lên muốn ngăn người tên Hách Thanh này lại.
Bốp~ ••••••
Một tiếng tát chói tai đến cực điểm truyền đến, Mễ Nguyệt ba người sắc mặt trắng bệch, trong lòng tự nhủ xong rồi. Bí thư Diệp bị đánh thế kia thì còn chịu sao nổi?
Tuy nhiên, ghé mắt trông qua vừa thấy, lại bốp thêm một tiếng giòn vang. Ba người mới phát hiện không biết khi nào thì cái tên có ngoại hiệu gọi là “Xích hổ” gì đó không ngờ đã bị đập mạnh vào một cái bàn bên cạnh, người ngã xuống dưới bàn làm bao nhiêu nước canh rót thẳng hết vào mặt. Trên lỗ mũi hắn ta còn dính một ít rau, trông cứ như là diễn viên kinh kịch.
- Không biết bố mày có ngoại hiệu là Chủ tịch thành phố ưa bạo lực sao, nay có thể sửa thành bí thưa ưa bạo lực rồi.
Diệp Phàm trừng mắt liếc nhìn Hách Thanh một cái, lạnh lùng hừ nói.
- Bố thì thịt mày!
Tên họ Hách kia vẻ mặt xanh mét, từ dưới đất lồm cồm đứng lên tiện tay vung một cái ghế lên định hành hung.
- Phượng gia, nơi này là Phong vân lầu!
Lúc này, Giám đốc Khổng lập tức khom lưng kêu.
- Được rồi, các hạ xin cho biết quý danh.
Phượng gia khoát tay áo, hừ bảo Diệp Phàm. Xem ra, Phong vân lầu thật sự có chút lai lịch, đến ngay cả Phượng gia vốn rất hoành tráng cũng phải nể tình.
- Diệp Phàm, tôi công tác ở Thành ủy, Phượng Thảo Thiên nhà anh bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm. Đến Thành ủy cứ hỏi tôi là biết ngay.
Diệp Phàm quay đầu thản nhiên quét mắt qua vị kêu Phượng gia kia một cái, nói xong sau đó xoay người khoan thai cất bước mà đi.
Đối với cái loại nhà giàu mới nổi này, Diệp Phàm không có hứng thú cùng hắn ta so đo cái gì. Đương nhiên, từ trên người của hắn, Diệp Phàm cũng cảm thấy một số vấn đề tương đối phức tạp của Đồng Lĩnh.
Người này không phải là chỉ có tiền, thậm chí ngay cả đối với Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Mễ Nguyệt mà cũng khinh thường và cả Giám đốc Khổng hình như cũng tương đối kiêng nể người này.
- Mễ Nguyệt phải không? Còn Phó trưởng ban thư ký, trong vòng ba tháng, cô nhất định sẽ trở thành người đàn bà của Phượng Thảo Thiên tôi!
Sau lưng không ngờ truyền đến tiếng Phượng Thảo Thiên kiêu ngạo, ngông cuồng đến không biên giới.
Bởi vì, vừa rồi Giám đốc Khổng cũng có chút bận tâm sự việc bé xé ra to, cho nên, mới tiếp cận bên tai Phượng Thảo Thiên mà có nhắc nhở một chút Mễ Nguyệt lai lịch ra sao. Không thể ngờ được Phượng Thảo Thiên khi đã biết thân phận của Mễ Nguyệt mà rõ ràng còn dám nói ra những lời này.
- Đồ khốn kiếp!
Mễ Nguyệt giận dữ, quay sang mắng một câu.
- Ha ha ha, mấy chục năm nay, Phượng Thảo Thiên tôi chưa từng nghe nói có người khen tôi như vậy. Tốt tốt, khốn kiếp phải không? Anh sẽ cho cô em biết thế nào gọi là thực sự khốn kiếp!
Phượng Thảo Thiên không ngờ phá lên cười.
- Phượng Thảo Thiên phải không, Mễ Nguyệt bảo mày là đồ khốn kiếp thì mày đúng là khốn khiếp. Chúng ta đi!
Diệp Phàm quay đầu đáp lại một câu rồi nhanh chóng đi thẳng.
Chỉ có điều, Diệp Phàm không phát hiện, ánh mắt của Mễ Nguyệt vẫn luôn chăm chăm phía sau lưng mình. Hai má không ngờ lại hơi có chút đỏ. Tự nhiên, vận khí “con rùa(ăn hên)” của Diệp Phàm vẫn là khiến những người khác có chút động tâm.
- Diệp Phàm ••••••
Phượng Thảo Thiên miệng lẩm bẩm hai chữ này, hỏi tên quân sư phe phẩy quạt mo bên cạnh:
- Nghe nói qua người này chưa, công tác tại Thành ủy sao
Từ xa nhìn lại trông giống như một đống gỗ tròn to bự. Mỗi súc gỗ đó đều phải hai ba người ôm mới hết. Đến gần nhìn mới biết được là đem hai thớ gỗ ghép lại mà dựng lên.
Còn ba chữ Phong vân lầu nhìn qua thật sự rất thô ráp. Không cẩn thận còn tưởng rằng là đứa trẻ lên năm vừa mới học luyện chữ đã lưu lại bút tích.
- Nét bút quả là có thần lực, lộ ra khí khái hào kiệt vậy!
Cục trưởng Tuyên không kìm nổi cất tiếng khen.
- Ồ, đồng chí Minh Đường, anh xem xét thế nào mà lại ra khí khái hào kiệt đấy. Tôi thấy mấy chữ này giống như tiện tay bôi trét loạn lên thôi.
Diệp Phàm thuận miệng cười nói.
- Ôi, Bí thư Diệp, ở đây tai vách mạch rừng.
Lúc này, cục trưởng Lục vẻ mặt bối rối, còn làm như kẻ trộm mà nhìn bốn phía, phát hiện cũng không có ai nghe lén linh tinh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
- Oái?
Diệp Phàm cũng ngây người một chút, nhìn xuống dưới mới phát hiện ra chỗ tinh xảo. Phía dưới có dòng lạc khoản(câu đề tặng) — Ngọa Long.
- Ngọa Long, cũng giống như Gia Cát Khổng Minh tiên sinh tự xưng là Ngọa Long tiên sinh rồi. Chẳng lẽ cũng có vị nào cùng chung chí hướng mà có nhã hứng này?
Diệp Phàm hơi có vẻ châm chọc mà hỏi.
- Bí thư Diệp, người đề mấy chữ này tuổi tác cũng chưa cao, nghe nói vừa mới đầy 30. Người này ngoại hiệu Ngọa Long, nghe nói là đặc biệt khâm phục Gia Cát Khổng Minh tiên sinh thời tam quốc.
Mà anh ta cũng thường thường tự cho mình là Ngọa Long, tự so sánh mình với Ngọa Long tiên sinh. Còn người này tên thật là Khổng Đông Phong, một trong ngũ vương của tỉnh Tấn Lĩnh chúng ta.
Nói đến người này Bí thư Diệp đương nhiên sẽ không quen biết, tuy nhiên, cha của anh ta thì lại rất nổi danh. Cái tên Khổng Chính Húc Bí thư Diệp đã nghe nói qua chưa?
Mễ Nguyệt khẩn trương giải thích một chút.
- Khổng Chính Húc ••••••
Diệp Phàm thì thầm nhắc lại, thực sự là không nhớ nổi người này là thần thánh phương nào. Không khỏi tự nhiên chuyển ánh mắt hướng sự chú ý sang phía Mễ Nguyệt.
- Thứ trưởng thường trực bộ Xây dựng Khổng Chính Húc, ông ta là người gốc Đồng Lĩnh. Phong vân lầu chính là do đứa con cả của ông ta Khổng Đông Phong mở đấy.
Mễ Nguyệt nhỏ giọng nói.
- Xem ra • Đồng Lĩnh này thật đúng là nơi ngọa hổ tàng long rồi. Rõ ràng còn có đại thần loại này.
Diệp Phàm cười nói, đoạn mấy người tiến vào Phong vân lầu.
Là Trưởng ban thư ký Mễ Nguyệt.
Vừa mới tiến đại sảnh, một người trung niên đã cười tủm tỉm bước ra chào đón.
- Giám đốc Khổng, xếp cho chúng tôi một phòng tốt.
Mễ Nguyệt hình như có quen người này, thuận miệng nói luôn.
- Trưởng ban thư ký Mễ Nguyệt, cô khỏi phải dặn dò. Phong vân lầu chúng tôi không có phòng nào kém, tất cả đều là phòng tốt.
Giám đốc Khổng trên mặt hiện lên một tia không hài lòng sau đó nói tiếp:
- Tuy nhiên, rất xin lỗi Trưởng ban thư ký Mễ Nguyệt, phòng riêng của chúng tôi kín chỗ mất rồi. Các vị nếu muốn dùng cơm thì chỉ có thể qua ngồi ở đại sảnh lầu hai.
Diệp Phàm trong lòng âm thầm lấy làm kỳ, theo lý mà nói một nhà hàng nhìn thấy Mễ Nguyệt là Trưởng ban thư ký Thành ủy giá lâm • sao còn không lập tức cung kính đáp ứng.
Muốn cái gì không có cũng được, nhưng không có phòng riêng thì cũng phải cứng rắn mà dọn ra một chỗ chứ. Bởi vì, mỗi năm trôi qua, chiêu đãi phí của Thành ủy thật sự là một con số không nhỏ.
Xem tư thế vị Giám đốc Khổng này thì giống như mười phần cũng không có cho rằng Mễ Nguyệt là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy mà có chỗ đặc biệt.
- Như vậy sao được?
Hai vị cục trưởng Lục Địa Vận và Tuyên Minh Đường đi bên đều có chút nóng nảy, không hẹn mà cùng lên tiếng.
- Cục trưởng Lục • anh nói một chút xem sao lại không được?
Giám đốc Khổng vểnh vểnh hai hàng lông mi, hừ lạnh một tiếng. Diệp Phàm phát hiện, người này giọng điệu giống như đang khiêu khích cục trưởng Lục của cục Xây dựng thành phố vậy.
Chủ nhân nơi đây có liên hệ với công tử nhà Thứ trưởng thường trực bộ Xây dựng Khổng Đông Phong, Diệp Phàm cũng liền bình thản trở lại. Vị Giám đốc Khổng này rõ ràng là có thể sừng sững không hề sợ hãi nghiễm nhiên không coi một tiểu cục trưởng là gì.
- Giám đốc Khổng, có thể dọn ra một phòng hay không.
Cục trưởng Tuyên mở miệng thương lượng.
- Không được, Phong vân lầu chúng tôi không thể phá quy củ. Nếu ai cũng yêu cầu phòng riêng thì Phong vân lầu chúng tôi còn làm ăn gì nữa?
Uy tín là tiêu chí đầu tiên của Phong vân lầu chúng tôi. Anh có thấy không, chậm thêm chút nữa phỏng chừng ngay cả đại sảnh lầu hai cũng không có cái bàn nào nữa rồi.
Phong vân lầu chúng tôi luôn nhờ thức ăn ngon mà được lòng khách hàng. Quy củ tuyệt đối không thể phá.
Giám đốc Khổng đang ba hoa thì bỗng từ xa liền truyền đến một tiếng cười vang dội:
- Tiểu Khổng, còn phòng riêng nào không?
Diệp Phàm quay đầu nhìn lại • phát hiện người đang nói chuyện mặt mũi phương phi, râu ria xồm xàm, hiển nhiên là một nhân vật anh hùng nơi thảo mãng giá lâm.
Người này toàn thân là “phú khí(hơi tiền)” kinh người • trên cổ đeo một sợi xích vàng, trên cổ tay là đồng hồ Rolex.
Trên ngón tay lại là một cái nhẫn bự có viên ngọc lục bảo rất lớn. Quần áo, tự nhiên tất cả đều là hàng hiệu nổi tiếng. Cho nên, chỉ là riêng đống quần áo từ đầu đến chân cũng sẽ được kẻ trộm tính đến mấy triệu.
- Ôi, là Phượng gia đến đây. Các anh cần mấy phòng?
Giám đốc Khổng kia sắc mặt đột biến, khuôn mặt vốn có chút tư thế lập tức trở nên tươi cười, mà ngay cả thân mình kia vốn chỉ là hơi gù nay cũng giống như gù thêm không ít.
- Giám đốc Khổng, còn phải hỏi sao? Nhà tôi trước nay vẫn ngồi phòng số 8.
Một người trung niên đứng bên cạnh kẻ gọi là Phượng gia đang phe phẩy một chiếc quạt hương bồ tức giận đến trắng mặt liếc Giám đốc Khổng một cái hừ nói.
- Lập tức kêu đám khách ở phòng số 8 đi chỗ khác, tiền cơm rượu của bọn hộ tối nay Phong vân lầu chúng ta sẽ bao hết.
Giám đốc Khổng ra lệnh cho một người thanh niên đứng cạnh.
Đám Mễ Nguyệt Diệp Phàm sắc mặt lập tức liền thay đổi, thế này rõ ràng là ức hiếp người ta.
- Giám đốc Khổng, không phải mới vừa rồi anh còn nói là Phong vân lầu không thể phá quy củ cũ sao?
Mễ Nguyệt nổi giận, khuôn mặt trái xoan kia khi nổi cáu lên cũng tương đối sát nhân ——cơn giận của mỹ nhân thôi mà! Tuy nói khuôn mặt Mễ Nguyệt không tính là hàng cực phẩm, xét từ phương diện tư sắc thì cô chỉ có thể xếp vào diện trung bình khá.
Tuy nhiên, điểm mạnh của Mễ Nguyệt là ở chỗ cô có một thân hình quyến rũ đến ma mị. Diệp Phàm sau này mới hay, Mễ Nguyệt xuất thân là người mẫu, trải qua ba tháng làm người mẫu. Sau lại nghe nói là không chịu nổi “quy tắc ngầm” mà bỏ không làm nữa. Cuối cùng lăn lộn đến bên chính quyền công tác.
- Mễ Nguyệt cô nương, chẳng lẽ ngay cả Phượng gia mà cô cũng không biết tiếng hay sao? Tôi thấy, cũng không cần tôi phải dông dài rồi. Các người muốn ăn cơm thì mau khẩn trương kiếm chỗ mà ngồi xuống, bằng không, xin mời cứ tự nhiên.
Giám đốc Khổng kia cũng là lạnh lùng, hừ nói.
Nghe y nói như vậy, đám người của Phượng gia cũng là nhìn quét qua đám Mễ Nguyệt và Diệp Phàm một cái. Đột nhiên hai mắt sáng rõ, mí mắt giật giật vài cái, sau đó lướt ánh mắt them thuồng qua mọi chốn cao sơn thâm cốc trên người Mễ Nguyệt sau đó trượt một mạch xuống dưới đoạn cười nói:
- Cô gái này đi cùng bọn tôi, chúng ta cùng nhau đến phòng số 8. Còn ba người bọn họ thì xếp chỗ cho ăn ngoài này, bữa cơm tối nay, các người cứ việc gọi đồ ăn, đồ nội đồ ngoại trên trời dưới đất, có lông hay trụi lông cũng có thể gọi lên, ăn gì uống gì gặm gì cũng được, Phượng Thảo Thiên tôi sẽ bao hết.
- Không có thèm!
Mễ Nguyệt lạnh lùng hừ nói, một chút mặt mũi cũng không để cho họ Phượng kia ra vẻ hoành tráng, cũng chẳng thèm nhìn tới hắn ta lấy một chút.
- Chúng ta đi thôi, đến chỗ khác ăn cơm.
Diệp Phàm lúc này thản nhiên nói, xoay người rời đi.
- Ba người các người cút ngay cho tao, nhưng còn cô nhất định phải lưu lại tiếp Phượng gia!
Lúc này, bên cạnh Phượng gia đứng ra một tên lưng hùm vai gấu, trông qua đã biết là hạng thanh thiếu niên đánh đấm linh tinh. Hắn cất một bước ra chặn ngang lối đi, chỉ vào Mễ Nguyệt trừng mắt nói.
- Cút!
Diệp Phàm rốt cục đã không kìm nổi lửa giận, cái gì mà dung hòa theo tư tưởng Hải Nạp Bách Xuyên trong bách khoa toàn thư đều quên sạch sành sanh.
- Mày dám kêu Xích Hổ bố mày cút, hôm nay gia gia không rút xương lột da mày thì bố sẽ không phải tên là Hách Thanh.
Hách Thanh tức giận, vung một cái tát nhắm mặt Diệp Phàm xông tới.
- Dừng tay!
Phía sau Mễ Nguyệt, cục trưởng Lục, cục trưởng Tuyên ba người sợ tới mức khẩn trương tiến lên muốn ngăn người tên Hách Thanh này lại.
Bốp~ ••••••
Một tiếng tát chói tai đến cực điểm truyền đến, Mễ Nguyệt ba người sắc mặt trắng bệch, trong lòng tự nhủ xong rồi. Bí thư Diệp bị đánh thế kia thì còn chịu sao nổi?
Tuy nhiên, ghé mắt trông qua vừa thấy, lại bốp thêm một tiếng giòn vang. Ba người mới phát hiện không biết khi nào thì cái tên có ngoại hiệu gọi là “Xích hổ” gì đó không ngờ đã bị đập mạnh vào một cái bàn bên cạnh, người ngã xuống dưới bàn làm bao nhiêu nước canh rót thẳng hết vào mặt. Trên lỗ mũi hắn ta còn dính một ít rau, trông cứ như là diễn viên kinh kịch.
- Không biết bố mày có ngoại hiệu là Chủ tịch thành phố ưa bạo lực sao, nay có thể sửa thành bí thưa ưa bạo lực rồi.
Diệp Phàm trừng mắt liếc nhìn Hách Thanh một cái, lạnh lùng hừ nói.
- Bố thì thịt mày!
Tên họ Hách kia vẻ mặt xanh mét, từ dưới đất lồm cồm đứng lên tiện tay vung một cái ghế lên định hành hung.
- Phượng gia, nơi này là Phong vân lầu!
Lúc này, Giám đốc Khổng lập tức khom lưng kêu.
- Được rồi, các hạ xin cho biết quý danh.
Phượng gia khoát tay áo, hừ bảo Diệp Phàm. Xem ra, Phong vân lầu thật sự có chút lai lịch, đến ngay cả Phượng gia vốn rất hoành tráng cũng phải nể tình.
- Diệp Phàm, tôi công tác ở Thành ủy, Phượng Thảo Thiên nhà anh bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm. Đến Thành ủy cứ hỏi tôi là biết ngay.
Diệp Phàm quay đầu thản nhiên quét mắt qua vị kêu Phượng gia kia một cái, nói xong sau đó xoay người khoan thai cất bước mà đi.
Đối với cái loại nhà giàu mới nổi này, Diệp Phàm không có hứng thú cùng hắn ta so đo cái gì. Đương nhiên, từ trên người của hắn, Diệp Phàm cũng cảm thấy một số vấn đề tương đối phức tạp của Đồng Lĩnh.
Người này không phải là chỉ có tiền, thậm chí ngay cả đối với Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Mễ Nguyệt mà cũng khinh thường và cả Giám đốc Khổng hình như cũng tương đối kiêng nể người này.
- Mễ Nguyệt phải không? Còn Phó trưởng ban thư ký, trong vòng ba tháng, cô nhất định sẽ trở thành người đàn bà của Phượng Thảo Thiên tôi!
Sau lưng không ngờ truyền đến tiếng Phượng Thảo Thiên kiêu ngạo, ngông cuồng đến không biên giới.
Bởi vì, vừa rồi Giám đốc Khổng cũng có chút bận tâm sự việc bé xé ra to, cho nên, mới tiếp cận bên tai Phượng Thảo Thiên mà có nhắc nhở một chút Mễ Nguyệt lai lịch ra sao. Không thể ngờ được Phượng Thảo Thiên khi đã biết thân phận của Mễ Nguyệt mà rõ ràng còn dám nói ra những lời này.
- Đồ khốn kiếp!
Mễ Nguyệt giận dữ, quay sang mắng một câu.
- Ha ha ha, mấy chục năm nay, Phượng Thảo Thiên tôi chưa từng nghe nói có người khen tôi như vậy. Tốt tốt, khốn kiếp phải không? Anh sẽ cho cô em biết thế nào gọi là thực sự khốn kiếp!
Phượng Thảo Thiên không ngờ phá lên cười.
- Phượng Thảo Thiên phải không, Mễ Nguyệt bảo mày là đồ khốn kiếp thì mày đúng là khốn khiếp. Chúng ta đi!
Diệp Phàm quay đầu đáp lại một câu rồi nhanh chóng đi thẳng.
Chỉ có điều, Diệp Phàm không phát hiện, ánh mắt của Mễ Nguyệt vẫn luôn chăm chăm phía sau lưng mình. Hai má không ngờ lại hơi có chút đỏ. Tự nhiên, vận khí “con rùa(ăn hên)” của Diệp Phàm vẫn là khiến những người khác có chút động tâm.
- Diệp Phàm ••••••
Phượng Thảo Thiên miệng lẩm bẩm hai chữ này, hỏi tên quân sư phe phẩy quạt mo bên cạnh:
- Nghe nói qua người này chưa, công tác tại Thành ủy sao
/3320
|