Không lẽ đó là hậu quả của lần trước mình và ba thanh niên khác đua xe trên đường cao tốc. Khi đó thấy ba tên thanh niên kia có vẻ càn rỡ lắm.
Nhìn thấy đội phó Bao Nghị mặt đầm đìa mồ hôi điều khiển luồng giao thông, lòng Diệp Phàm không khỏi đồng cảm. Bởi vì chính Diệp Phàm cũng từng bị phạt hạ chức đến thành phố Đông Cống, trước đó còn bị phạt làm nhân viên tuần tra ở thủy điện.
Một tiếng “két” vang lên, Diệp Phàm mải nghĩ ngợi, xe bỗng dừng lại bên đường.
- Đi nhanh, đi nhanh. Chỗ này không cho phép đỗ xe.
Không ngờ Bao Nghị cầm dùi cui chỉ về phía xe Diệp Phàm hét. Thế nhưng Diệp Phàm không hề nhúc nhích.
Quả nhiên Bao Nghị nổi giận. Anh ta hùng hổ chạy đến gõ vào cửa kính xe Diệp Phàm, miệng hét:
- Giấy chứng nhận. Anh đã vi phạm luật giao thông, chiếc xe này bị tạm giữ.
- Đội trưởng Bao, đứng chơi trên phố như thế này từ bao giờ vậy?
Diệp Phàm bấm nút kéo cửa kính xe xuống, thản nhiên cười nói.
- Anh là...
Bao Nghị chau mày một chút. Hình như đã nhớ ra, anh ta lập tức đứng nghiêm nói:
- Thủ trường, tôi Bao Nghị-đội phó đội điều khiển gia thông phố Lan số một thuộc chi đội một của tổng đội cảnh sát giao thông xin chào thủ trưởng! Nhưng nếu không có nhiệm vụ gì ở đây, xin thủ trưởng đi trước. Ở đây giao thông tắc nghẽn quá.
- Đội phó đội điều khiển giao thông, nghe oai phong quá.
Diệp Phàm lên tiếng châm biếm rồi lại tiếp:
- Lên xe, tôi có chuyện muốn hỏi anh.
- Báo cáo thủ trưởng, tôi đang chỉ huy giao thông.
Bao Nghị lắc đầu chỉ vào luồng xe trước mặt.
- Gọi bọn họ đến chỉ huy thay anh.
Diệp Phàm nói như hạ lệnh, miệng hắn chếch về phía mấy đồng chí cảnh sát giao thông đang ngồi.
Không còn cách nào khác, Bao Nghị đành thương lượng với mấy đồng nghiệp. Anh ta sửa lại cảnh phục rồi lên xe ngồi cạnh Diệp Phàm.
Anh ta nhìn qua giấy xác nhận của Diệp Phàm, hình như là Phó giám sát phòng Đốc tra thuộc bộ Công an. Đừng nói đến anh ta mà ngay cả đội rưởng cũng không dám động đến nhân vật lớn thế này trong giới cảnh sát.
Diệp Phàm tìm được một quán trà thanh tịnh.
Diệp Phàm yêu cầu một phòng riêng nhỏ, hai người bước vào phía trong ngồi.
Diệp Phàm uống vài chén trà, nhìn anh ta rồi hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Chẳng phải anh ở đội cảnh sát giao thông của tỉnh sao? Mà lại còn là đội phó nữa, sao bây giờ lại đến đây?
- Nói ra còn không bằng chẳng nói.
Bao Nghị lắc đầu bất đắc dĩ đáp lại.
- Tại sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Nói rồi thủ trưởng có dám can thiệp không?
Giọng Bao Nghị có chút kích động.
- Trên đời này không có việc Diệp Phàm tôi không dám can thiệp vào.
Diệp Phàm cũng tức giận. Hắn cảm thấy con người này rất ức chế, trước mặt một Phó giám sát mà còn ăn nói như vậy.
- Thủ trưởng can thiệp thật sao?
Bao Nghị hỏi lại. Giọng anh ta rất nghiêm túc.
- Chắc chắn rồi.
Diệp Phàm đập tay xuống bàn, nói. Hai bên như hai con gà chọi trừng mắt lên nhìn nhau.
- Được.
Bao Nghị đột nhiên đứng lên, hướng về phía Diệp Phàm theo nghi thức của cảnh sát rồi nói:
- Thưa đồng chí phó giám sát, Bao Nghị tôi có nỗi oan xin được khiếu nại.
- Có oan thì kể oan. Có việc gì nói việc ấy.
Diệp Phàm nói.
- Thủ trưởng, việc này có phạm trù liên quan rất rộng, có dính dáng đến tập đoàn khai thác mỏ xếp thứ sáu trong tỉnh chúng ta.
Ngoài ra còn có một số đồng chí lãnh đạo có chức quyền. Tôi vốn đã làm đến cấp đội trưởng của một chi đội thuộc tổng đội cảnh sát hình sự của tỉnh.
Chính vì chuyện này nên tôi đã bị trả đũa, bị điều từ tổng đội cảnh sát hình sự đến tổng đội giao thông, hơn nữa lại còn làm đội phó của một chi đội, hưởng đãi ngộ cấp ‘Cục’.
Bao Nghị nói.
- Vậy có phải bây giờ cậu vẫn tiếp tục bị trả đũa, bị điều sang đứng ở trạm gác này?
Diệp Phàm nói. Hắn biết Bao Nghị nói ra tính chất nghiêm trọng của việc này là để cánh báo mình không nên nhúng tay vào.
- Đúng vậy. Vì lần trước thủ trưởng và ba người:Trần Tiểu Mãn, Hồ Thuyết và Thẩm Quát đua xe mới nên cơ sự như vậy. Thủ trưởng thi hành nhiệm vụ bí mật, cái này tôi không có gì để nói cả.
Bao Nghị nói, giọng điệu có chút bất mãn.
- Ba người bọn họ đúng là cũng có thân thế. Hôm đó tôi thấy bọn họ đúng là kiêu ngạo, mà lại ở cùng với đồng chí PK lãnh đạo cảnh sát giao thông bên anh.
Diệp Phàm nói.
- Tất nhiên là có thân thế rồi. Một người là Trần Tiểu Mãn-con trai của thủ trưởng Trần Húc, một người là Hồ Thuyết con trai Phó giám đốc sở Hồ Quý Thiên, người còn lại là Thẩm Quát-con trai của đại gia Thẩm Nhất Thiên ở cái tỉnh Tấn Lĩnh này. Người trong ngành đều gọi bọn họ là ba con hổ của Tấn Lĩnh. Việc lần trước của tôi vẫn còn đấy lại thêm chuyện này nữa. Người ta đem chuyện này ra mà nói vì thế tôi bị điều đến trạm gác này.
Bao Nghị kể lại.
- Ba con hổ của Tấn Lĩnh? Bao Nghị cậu muốn thành anh hùng đả hổ sao? Ở cái tỉnh Tấn Lĩnh này hình như có khá nhiều người có biệt danh rõ ràng. Ví dụ như nhà ăn ở phía Tây phố Tân Long gần ủy ban thành phố Đồng Lĩnh gọi lầu Phong Vân. Cái từ này là do một người thanh niên tên là Ngọa Long viết đấy.
Diệp Phàm bắt đầu tung ra mồi câu.
Bởi vì vừa rồi Bao Nghị nói trước đây anh ta làm đội trưởng của một chi đội thuộc tổng đội cảnh sát hình sự của tỉnh, chắc là đắc tội người có quyền thế nên mới thành ra thế này. Chuyện này chắc có khuất tất gì đó. Diệp Phàm muốn tìm hiểu xem sao.
- Một trong ngũ vương của Tấn Lĩnh là Khổng Đông Phong, là chủ nhân của lầu Phong Vân. Bố ông ta là Khổng Chính Húc, Phó trưởng ban thường trực đương nhiệm của bộ xây dựng, quan to cấp Bộ trưởng. Có ông bố đỡ lưng thế thì lầu Phong Vân không làm ăn được mới lạ.
Bao Nghị nói.
- Hình như đến lầu Phong Vân hạng người nào cũng có. Tôi có đến đó một lần, phát hiện ra các đại gia ở đó khá nhiều, hơn nữa người nào đến cũng mang theo nhiều trợ thủ, cái khí thế hung hãn của người có tiền khiến người khác thấy sợ. Trong đó có một người tên là Phượng Thảo Thiên, hình như là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc.
Diệp Phàm dẫn dắt câu chuyện đến Phượng Thảo Thiên.
Bởi vì Phượng Thảo Thiên từng tuyên bố trong vòng ba tháng sẽ lấy Mễ Nguyệt về làm vợ bé. Trước mặt Diệp Phàm mà huênh hoang như vậy tất nhiên Diệp Phàm sẽ không để cho cái thứ cỏ “gianh” ấy tiếp tục tồn tại..
- Có phải là cái tên mặt to tròn, để một chòm râu xồm xỉa không?
Mà người thì toát lên mùi tiền, cổ đeo một sợi “xích” vàng, tay đeo cái đồng hồ Rolex.
Ngón tay còn mang một cái nhẫn đính viên ngọc lục bảo rất lớn. Cái miệng ông ta chỉ toàn mấy từ ngữ tục tĩu chợ búa.
Bao Nghị có vẻ cũng biết người này. Đôi mắt tinh tường của Diệp Phàm cũng phát hiện ra Bao Nghị dường như khá là căm phẫn người này.
- Chính là ông ta. Không ngờ anh ở tỉnh mà cũng biết ông ta. Điều đó cho thấy ông ta rất nổi tiếng.
Diệp Phàm nói.
- Ông ta có biến thành tro tôi cũng nhận ra.
Khuôn mặt Bao Nghị đã lộ rõ sự phẫn nộ.
Vậy là có trò rồi đây. Diệp Phàm nghĩ thầm trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ có chút nghi ngờ. Hắn nhìn Bao Nghị hỏi lại:
- Hai người có liên quan gì tới nhau sao?
- Chính vì điều tra tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc nên mới bị trả đũa đây.
Bao Nghị nói thẳng luôn.
- Anh nói cụ thể hơn đi.
Diệp Phàm sốt sắng đề nghị.
- Thế lực của bọn họ rất lớn, thủ trưởng Diệp Phàm, mặc dù anh là Phó giám sát trong Bộ, nhưng anh ở Bắc Kinh, tốt nhất là không nên nhúng tay vào việc này.
Bao Nghị nói.
Tên này còn định kích mình sao? Diệp Phàm cười thầm trong bụng, miệng hắn thản nhiên nói:
- Tôi giờ làm việc ở thành phố Đồng Lĩnh rồi.
- Thành phố Đồng Lĩnh? Không lẽ anh là....
Bao Nghị trợn mắt lên nhưng trong chốc lát anh ta đã hiểu ra điều gì đó.
Anh ta lại nhìn Diệp Phàm ấp úng nói:
- Thật không ngờ thủ trưởng lại là Bí thư Thành ủy của thành phố Đồng Lĩnh. Bao Nghị tôi đúng là có mắt như mù, đã hồ đồ rồi.
- Thế nào? Giờ anh đã tin tưởng kể lại mọi chuyện cho tôi chưa?
Diệp Phàm hỏi, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Bao Nghị.
- Bí thư Diệp mà không sợ thì tôi còn sợ cái gì nữa. Đằng nào cũng là đường cùng cả.
Bao Nghị bỗng dưng nói bằng giọng rất bất cần.
- Anh nói đi, tôi đang nghe.
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
- Tỉnh Tấn Lĩnh chúng ta là một tỉnh sản xuất than đá lớn. Than đá lại là nguồn khoáng sản quý, được gọi là “vàng đen” dưới lòng đất.
Thế nhưng vì mỏ vàng đen ấy mà hàng loạt vấn đề cũng nảy sinh. Ví dụ như an toàn trong khai thác than, trong con mắt của các chủ mỏ than ấy chỉ có theo đuổi nguồn lợi nhuận cao nhất.
Họ không quan tâm đến sự sống chết của những người khai thác than. Nếu chẳng may bị chết thì cho chút tiền để giải quyết riêng. Nếu gia đình nạn nhân không muốn “giải quyết nội bộ” thì họ đe dọa dùng vũ lực. Nếu anh mà vẫn không chịu thì họ sẽ dùng nắm đấm thật. Đánh cho thành tàn phế là chuyện nhỏ chứ giết người là chuyện có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Ngày mùng năm tháng một năm nay
Mỏ than Hải Sơn thuộc tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc xảy ra sự cố sập hầm, hơn hai mươi người bị thiệt mạng. Thế mà bọn họ bưng bít thông tin. Chuyện vừa xảy ra họ đã chặn tất cả các nguồn tin rồi.
Hơn nữa Thiên Mộc lại đứng thứ sáu trong giới khai thác mỏ ở tỉnh ta nên bọn họ cũng có rất nhiều tay sai. Lúc đó bảo vệ ở khu mỏ đã vây kín toàn bộ khu mỏ.
Tuy nhiên dù có bưng bít thế nào thì cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Cơ quan công an ở địa phương chắc chắn là biết. Lúc đó tôi vẫn còn là đội trưởng một chi một thuộc tổng đội cảnh sát hình sự của tỉnh.
Chuyện xảy ra ở một nơi xa như vậy lẽ ra thì tôi cũng không biết nhưng một người bà con tên là Bao Lâm Căn làm chỉ đạo ở đồn công an thị trấn Oa Lâm huyện Nam Đường thành phố Chương Hà thuộc sở công an thành phố Đồng Lĩnh.
Người bà con này của tôi thấy ngứa mắt với mấy chuyện này bởi vì bao nhiêu người thân của các nạn nhân đều khóc lóc thảm thiết mà chủ mỏ lại bồi thường cho quá ít.
Bao Lâm Căn đi tìm người quản lí mỏ than đó để thương lương, tất nhiên người bà con này của tôi cũng rất sợ chuyện này rồi.
Thế nhưng anh ta vẫn còn có lương tâm. Anh ta đi không phải để yêu cầu họ thêm tiền bồi thường cho gia đình các nạn nhân mà hi vọng chủ mỏ sẽ áp dụng nhiều biện pháp cứu người.
Chủ mỏ muốn che dấu sự thật nên đã đóng cửa hầm nơi xảy ra sự cố.
Thế nhưng chẳng có đàm phán gì hết. Ngày hôm sau Bao Lâm Căn đã không trở về nữa. Vợ anh ta đã đi tìm tôi. Tôi lập tức đem theo vài anh hem thân tín xuống đó bí mật điều tra.
Thì phát hiện ra Bao Lâm Căn đã chết rất thảm trong một khu rừng. Toàn thân anh ta bị thương. Tôi tức giận quá, lập tức về tỉnh triệu tập toàn đội rồi xuất phát.
Thế nhưng cả đội chưa kịp xuất phát thì đã bị lãnh đạo cấp trên yêu cầu dẫn đội đi xử lí chuyện khác.
Tôi không chịu, kết quả là một giờ sau tôi bị cắt chức hơn nữa còn có người cảnh báo tôi đừng nhiều chuyện nữa.
Mấy anh em thân tín đã bí mật đi điều tra cùng tôi trước đó cũng bị điều đi làm việc ở các nơi khác nhau.
Tôi thấy không phục vẫn tiếp tục điều tra ngầm thì phát hiện ra lỗ hổng ngày càng lớn. Tiếp tục điều tra lại càng thấy kinh sợ.
Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc này quả là có liên quan đến nhiều thứ.
Nói đến đây Bao Nghị dừng lại một chút nhìn Diệp Phàm.
Nhìn thấy đội phó Bao Nghị mặt đầm đìa mồ hôi điều khiển luồng giao thông, lòng Diệp Phàm không khỏi đồng cảm. Bởi vì chính Diệp Phàm cũng từng bị phạt hạ chức đến thành phố Đông Cống, trước đó còn bị phạt làm nhân viên tuần tra ở thủy điện.
Một tiếng “két” vang lên, Diệp Phàm mải nghĩ ngợi, xe bỗng dừng lại bên đường.
- Đi nhanh, đi nhanh. Chỗ này không cho phép đỗ xe.
Không ngờ Bao Nghị cầm dùi cui chỉ về phía xe Diệp Phàm hét. Thế nhưng Diệp Phàm không hề nhúc nhích.
Quả nhiên Bao Nghị nổi giận. Anh ta hùng hổ chạy đến gõ vào cửa kính xe Diệp Phàm, miệng hét:
- Giấy chứng nhận. Anh đã vi phạm luật giao thông, chiếc xe này bị tạm giữ.
- Đội trưởng Bao, đứng chơi trên phố như thế này từ bao giờ vậy?
Diệp Phàm bấm nút kéo cửa kính xe xuống, thản nhiên cười nói.
- Anh là...
Bao Nghị chau mày một chút. Hình như đã nhớ ra, anh ta lập tức đứng nghiêm nói:
- Thủ trường, tôi Bao Nghị-đội phó đội điều khiển gia thông phố Lan số một thuộc chi đội một của tổng đội cảnh sát giao thông xin chào thủ trưởng! Nhưng nếu không có nhiệm vụ gì ở đây, xin thủ trưởng đi trước. Ở đây giao thông tắc nghẽn quá.
- Đội phó đội điều khiển giao thông, nghe oai phong quá.
Diệp Phàm lên tiếng châm biếm rồi lại tiếp:
- Lên xe, tôi có chuyện muốn hỏi anh.
- Báo cáo thủ trưởng, tôi đang chỉ huy giao thông.
Bao Nghị lắc đầu chỉ vào luồng xe trước mặt.
- Gọi bọn họ đến chỉ huy thay anh.
Diệp Phàm nói như hạ lệnh, miệng hắn chếch về phía mấy đồng chí cảnh sát giao thông đang ngồi.
Không còn cách nào khác, Bao Nghị đành thương lượng với mấy đồng nghiệp. Anh ta sửa lại cảnh phục rồi lên xe ngồi cạnh Diệp Phàm.
Anh ta nhìn qua giấy xác nhận của Diệp Phàm, hình như là Phó giám sát phòng Đốc tra thuộc bộ Công an. Đừng nói đến anh ta mà ngay cả đội rưởng cũng không dám động đến nhân vật lớn thế này trong giới cảnh sát.
Diệp Phàm tìm được một quán trà thanh tịnh.
Diệp Phàm yêu cầu một phòng riêng nhỏ, hai người bước vào phía trong ngồi.
Diệp Phàm uống vài chén trà, nhìn anh ta rồi hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Chẳng phải anh ở đội cảnh sát giao thông của tỉnh sao? Mà lại còn là đội phó nữa, sao bây giờ lại đến đây?
- Nói ra còn không bằng chẳng nói.
Bao Nghị lắc đầu bất đắc dĩ đáp lại.
- Tại sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Nói rồi thủ trưởng có dám can thiệp không?
Giọng Bao Nghị có chút kích động.
- Trên đời này không có việc Diệp Phàm tôi không dám can thiệp vào.
Diệp Phàm cũng tức giận. Hắn cảm thấy con người này rất ức chế, trước mặt một Phó giám sát mà còn ăn nói như vậy.
- Thủ trưởng can thiệp thật sao?
Bao Nghị hỏi lại. Giọng anh ta rất nghiêm túc.
- Chắc chắn rồi.
Diệp Phàm đập tay xuống bàn, nói. Hai bên như hai con gà chọi trừng mắt lên nhìn nhau.
- Được.
Bao Nghị đột nhiên đứng lên, hướng về phía Diệp Phàm theo nghi thức của cảnh sát rồi nói:
- Thưa đồng chí phó giám sát, Bao Nghị tôi có nỗi oan xin được khiếu nại.
- Có oan thì kể oan. Có việc gì nói việc ấy.
Diệp Phàm nói.
- Thủ trưởng, việc này có phạm trù liên quan rất rộng, có dính dáng đến tập đoàn khai thác mỏ xếp thứ sáu trong tỉnh chúng ta.
Ngoài ra còn có một số đồng chí lãnh đạo có chức quyền. Tôi vốn đã làm đến cấp đội trưởng của một chi đội thuộc tổng đội cảnh sát hình sự của tỉnh.
Chính vì chuyện này nên tôi đã bị trả đũa, bị điều từ tổng đội cảnh sát hình sự đến tổng đội giao thông, hơn nữa lại còn làm đội phó của một chi đội, hưởng đãi ngộ cấp ‘Cục’.
Bao Nghị nói.
- Vậy có phải bây giờ cậu vẫn tiếp tục bị trả đũa, bị điều sang đứng ở trạm gác này?
Diệp Phàm nói. Hắn biết Bao Nghị nói ra tính chất nghiêm trọng của việc này là để cánh báo mình không nên nhúng tay vào.
- Đúng vậy. Vì lần trước thủ trưởng và ba người:Trần Tiểu Mãn, Hồ Thuyết và Thẩm Quát đua xe mới nên cơ sự như vậy. Thủ trưởng thi hành nhiệm vụ bí mật, cái này tôi không có gì để nói cả.
Bao Nghị nói, giọng điệu có chút bất mãn.
- Ba người bọn họ đúng là cũng có thân thế. Hôm đó tôi thấy bọn họ đúng là kiêu ngạo, mà lại ở cùng với đồng chí PK lãnh đạo cảnh sát giao thông bên anh.
Diệp Phàm nói.
- Tất nhiên là có thân thế rồi. Một người là Trần Tiểu Mãn-con trai của thủ trưởng Trần Húc, một người là Hồ Thuyết con trai Phó giám đốc sở Hồ Quý Thiên, người còn lại là Thẩm Quát-con trai của đại gia Thẩm Nhất Thiên ở cái tỉnh Tấn Lĩnh này. Người trong ngành đều gọi bọn họ là ba con hổ của Tấn Lĩnh. Việc lần trước của tôi vẫn còn đấy lại thêm chuyện này nữa. Người ta đem chuyện này ra mà nói vì thế tôi bị điều đến trạm gác này.
Bao Nghị kể lại.
- Ba con hổ của Tấn Lĩnh? Bao Nghị cậu muốn thành anh hùng đả hổ sao? Ở cái tỉnh Tấn Lĩnh này hình như có khá nhiều người có biệt danh rõ ràng. Ví dụ như nhà ăn ở phía Tây phố Tân Long gần ủy ban thành phố Đồng Lĩnh gọi lầu Phong Vân. Cái từ này là do một người thanh niên tên là Ngọa Long viết đấy.
Diệp Phàm bắt đầu tung ra mồi câu.
Bởi vì vừa rồi Bao Nghị nói trước đây anh ta làm đội trưởng của một chi đội thuộc tổng đội cảnh sát hình sự của tỉnh, chắc là đắc tội người có quyền thế nên mới thành ra thế này. Chuyện này chắc có khuất tất gì đó. Diệp Phàm muốn tìm hiểu xem sao.
- Một trong ngũ vương của Tấn Lĩnh là Khổng Đông Phong, là chủ nhân của lầu Phong Vân. Bố ông ta là Khổng Chính Húc, Phó trưởng ban thường trực đương nhiệm của bộ xây dựng, quan to cấp Bộ trưởng. Có ông bố đỡ lưng thế thì lầu Phong Vân không làm ăn được mới lạ.
Bao Nghị nói.
- Hình như đến lầu Phong Vân hạng người nào cũng có. Tôi có đến đó một lần, phát hiện ra các đại gia ở đó khá nhiều, hơn nữa người nào đến cũng mang theo nhiều trợ thủ, cái khí thế hung hãn của người có tiền khiến người khác thấy sợ. Trong đó có một người tên là Phượng Thảo Thiên, hình như là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc.
Diệp Phàm dẫn dắt câu chuyện đến Phượng Thảo Thiên.
Bởi vì Phượng Thảo Thiên từng tuyên bố trong vòng ba tháng sẽ lấy Mễ Nguyệt về làm vợ bé. Trước mặt Diệp Phàm mà huênh hoang như vậy tất nhiên Diệp Phàm sẽ không để cho cái thứ cỏ “gianh” ấy tiếp tục tồn tại..
- Có phải là cái tên mặt to tròn, để một chòm râu xồm xỉa không?
Mà người thì toát lên mùi tiền, cổ đeo một sợi “xích” vàng, tay đeo cái đồng hồ Rolex.
Ngón tay còn mang một cái nhẫn đính viên ngọc lục bảo rất lớn. Cái miệng ông ta chỉ toàn mấy từ ngữ tục tĩu chợ búa.
Bao Nghị có vẻ cũng biết người này. Đôi mắt tinh tường của Diệp Phàm cũng phát hiện ra Bao Nghị dường như khá là căm phẫn người này.
- Chính là ông ta. Không ngờ anh ở tỉnh mà cũng biết ông ta. Điều đó cho thấy ông ta rất nổi tiếng.
Diệp Phàm nói.
- Ông ta có biến thành tro tôi cũng nhận ra.
Khuôn mặt Bao Nghị đã lộ rõ sự phẫn nộ.
Vậy là có trò rồi đây. Diệp Phàm nghĩ thầm trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ có chút nghi ngờ. Hắn nhìn Bao Nghị hỏi lại:
- Hai người có liên quan gì tới nhau sao?
- Chính vì điều tra tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc nên mới bị trả đũa đây.
Bao Nghị nói thẳng luôn.
- Anh nói cụ thể hơn đi.
Diệp Phàm sốt sắng đề nghị.
- Thế lực của bọn họ rất lớn, thủ trưởng Diệp Phàm, mặc dù anh là Phó giám sát trong Bộ, nhưng anh ở Bắc Kinh, tốt nhất là không nên nhúng tay vào việc này.
Bao Nghị nói.
Tên này còn định kích mình sao? Diệp Phàm cười thầm trong bụng, miệng hắn thản nhiên nói:
- Tôi giờ làm việc ở thành phố Đồng Lĩnh rồi.
- Thành phố Đồng Lĩnh? Không lẽ anh là....
Bao Nghị trợn mắt lên nhưng trong chốc lát anh ta đã hiểu ra điều gì đó.
Anh ta lại nhìn Diệp Phàm ấp úng nói:
- Thật không ngờ thủ trưởng lại là Bí thư Thành ủy của thành phố Đồng Lĩnh. Bao Nghị tôi đúng là có mắt như mù, đã hồ đồ rồi.
- Thế nào? Giờ anh đã tin tưởng kể lại mọi chuyện cho tôi chưa?
Diệp Phàm hỏi, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Bao Nghị.
- Bí thư Diệp mà không sợ thì tôi còn sợ cái gì nữa. Đằng nào cũng là đường cùng cả.
Bao Nghị bỗng dưng nói bằng giọng rất bất cần.
- Anh nói đi, tôi đang nghe.
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
- Tỉnh Tấn Lĩnh chúng ta là một tỉnh sản xuất than đá lớn. Than đá lại là nguồn khoáng sản quý, được gọi là “vàng đen” dưới lòng đất.
Thế nhưng vì mỏ vàng đen ấy mà hàng loạt vấn đề cũng nảy sinh. Ví dụ như an toàn trong khai thác than, trong con mắt của các chủ mỏ than ấy chỉ có theo đuổi nguồn lợi nhuận cao nhất.
Họ không quan tâm đến sự sống chết của những người khai thác than. Nếu chẳng may bị chết thì cho chút tiền để giải quyết riêng. Nếu gia đình nạn nhân không muốn “giải quyết nội bộ” thì họ đe dọa dùng vũ lực. Nếu anh mà vẫn không chịu thì họ sẽ dùng nắm đấm thật. Đánh cho thành tàn phế là chuyện nhỏ chứ giết người là chuyện có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Ngày mùng năm tháng một năm nay
Mỏ than Hải Sơn thuộc tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc xảy ra sự cố sập hầm, hơn hai mươi người bị thiệt mạng. Thế mà bọn họ bưng bít thông tin. Chuyện vừa xảy ra họ đã chặn tất cả các nguồn tin rồi.
Hơn nữa Thiên Mộc lại đứng thứ sáu trong giới khai thác mỏ ở tỉnh ta nên bọn họ cũng có rất nhiều tay sai. Lúc đó bảo vệ ở khu mỏ đã vây kín toàn bộ khu mỏ.
Tuy nhiên dù có bưng bít thế nào thì cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Cơ quan công an ở địa phương chắc chắn là biết. Lúc đó tôi vẫn còn là đội trưởng một chi một thuộc tổng đội cảnh sát hình sự của tỉnh.
Chuyện xảy ra ở một nơi xa như vậy lẽ ra thì tôi cũng không biết nhưng một người bà con tên là Bao Lâm Căn làm chỉ đạo ở đồn công an thị trấn Oa Lâm huyện Nam Đường thành phố Chương Hà thuộc sở công an thành phố Đồng Lĩnh.
Người bà con này của tôi thấy ngứa mắt với mấy chuyện này bởi vì bao nhiêu người thân của các nạn nhân đều khóc lóc thảm thiết mà chủ mỏ lại bồi thường cho quá ít.
Bao Lâm Căn đi tìm người quản lí mỏ than đó để thương lương, tất nhiên người bà con này của tôi cũng rất sợ chuyện này rồi.
Thế nhưng anh ta vẫn còn có lương tâm. Anh ta đi không phải để yêu cầu họ thêm tiền bồi thường cho gia đình các nạn nhân mà hi vọng chủ mỏ sẽ áp dụng nhiều biện pháp cứu người.
Chủ mỏ muốn che dấu sự thật nên đã đóng cửa hầm nơi xảy ra sự cố.
Thế nhưng chẳng có đàm phán gì hết. Ngày hôm sau Bao Lâm Căn đã không trở về nữa. Vợ anh ta đã đi tìm tôi. Tôi lập tức đem theo vài anh hem thân tín xuống đó bí mật điều tra.
Thì phát hiện ra Bao Lâm Căn đã chết rất thảm trong một khu rừng. Toàn thân anh ta bị thương. Tôi tức giận quá, lập tức về tỉnh triệu tập toàn đội rồi xuất phát.
Thế nhưng cả đội chưa kịp xuất phát thì đã bị lãnh đạo cấp trên yêu cầu dẫn đội đi xử lí chuyện khác.
Tôi không chịu, kết quả là một giờ sau tôi bị cắt chức hơn nữa còn có người cảnh báo tôi đừng nhiều chuyện nữa.
Mấy anh em thân tín đã bí mật đi điều tra cùng tôi trước đó cũng bị điều đi làm việc ở các nơi khác nhau.
Tôi thấy không phục vẫn tiếp tục điều tra ngầm thì phát hiện ra lỗ hổng ngày càng lớn. Tiếp tục điều tra lại càng thấy kinh sợ.
Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc này quả là có liên quan đến nhiều thứ.
Nói đến đây Bao Nghị dừng lại một chút nhìn Diệp Phàm.
/3320
|