Trương Quả đã đồng ý rồi, xem ra cậu còn phải mất thêm nhiều tâm huyết đó.
Tề Chấn Đào thản nhiên cười nói.
- Tề thúc, tôi không hiểu ý của thúc?
Diệp Phàm nhìn Tề Chấn Đào, giống như ánh mắt một đứa trẻ ham học đang chờ đợi thầy giáo giải thích.
- Về cơ bản Trương Quả không quản việc của Tỉnh ủy, thậm chí là họp hội nghị thường vụ cũng rất hiếm gặp ông ta, trừ khi là có việc trọng đại gì. Bình thường những việc điều động nhân sự ông ta sẽ không tham gia. Người ta làm bên quân đội nên can thiệp vào nhân sự không thích hợp. Ông ta mà chịu ra mặt giúp Mễ Nguyệt thì chắc phải có mối quan hệ đặc biệt nào đó.
Tề Chấn Đào nói.
- Vậy chúng ta lôi kéo Trương Quả về bên chúng ta để ông ta ủng hộ công việc của Tề thúc.
Diệp Phàm cười nói.
- Điều đó là không thể. Nghe nói trước đây La Ngưỡng Thành cũng nhiều lần dụ dỗ nhưng đều không lôi kéo được ông ta về phe mình. Con người Trương Quả tính cách rất đặc biệt, rất có phong cách của quân đội. Ông ta chỉ chú trọng đến việc bên quân đội còn những việc của chính quyền ông ta không hứng thú.
Tề Chấn Đào lắc đầu nói.
- La Thiên Thượng Tiên cũng bó tay thì đúng là khó thật.
Diệp Phàm cũng lắc đầu tiếc nuối.
- La Thiên Thượng Tiên?
Tề Chấn Đào trợn mắt lên nhìn Diệp Phàm.
- Ha ha, đó là biệt danh người ta đặt cho nhân vậy số một của Tỉnh ủy.
Diệp Phàm trả lời.
- Tên tiểu tử này, những lời ấy mà đến tai La Ngưỡng Thành thì cậu sẽ chịu đủ đó.
Tề Chấn Đào không cười nữa, ông ta hỏi bằng giọng có chút hung dữ:
- Người ta đặt biệt danh cho Bí thư La như vậy thì chắc chủ tỉnh như tôi cũng không thoát được. Cậu nói xem, ở tỉnh Nam Phúc người ta gọi tôi là Tề Đại Pháo còn ở tỉnh Tấn Lĩnh này, người ta gọi tôi là gì?
- Địa lôi pháo ạ.
Diệp Phàm thật thà trả lời.
- Địa lôi pháo? Vậy khác nào “hạ cấp” Tề Chấn Đào này xuống rồi?
Tề Chấn Đào bật cười.
- Ha ha, cũng có chút ạ. Đại pháo dù sao cũng lợi hại hơn địa lôi pháo. Thế nhưng quy cách của Tề thúc được nâng cao rồi. Chỉ có điều ở Tấn Lĩnh này có lẽ Tề thúc còn chưa phát huy được uy lực của đại pháo thôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Tên tiểu tử này dám nói mấy lời ấy với Tề thúc.
Tề Chấn Đào bật cười. Sau đó ông ta tiếp tục tếu vui:
- Haiz, chuyện này cậu nói đúng rồi.
Trước kia ở tỉnh Nam Phúc lâu, còn có chút nền tảng nhất định. Giờ cấp bậc được nâng lên, vị trí cũng thay đổi nên tay chân lóng ngóng.
Thế nên cũng không nói cậu được. Tôi đến sớm hơn cậu vài tháng nhưng cục diện vẫn không sáng sủa hơn.
Bước ra khỏi nhà họ Tề, Diệp Phàm bắt đầu cảm thấy có chút khó khăn.
Phải tìm người thích hợp nhưng biết đi đâu để tìm đây?
Hắn ngồi một lúc lâu trong xe rồi mắt đột nhiên sáng lên.
Hắn gọi cho Phí Nhất Độ cười hỏi:
- Người anh em, chuyện của bộ trưởng Ninh đã có quyết định xuống chưa?
- Vẫn chưa có, chuyện lớn như thế không thể một chốc một lát mà có ngay quyết định được. Hơn nữa chuyện này do trên quyết định, bên dưới có nóng ruột cũng không giải quyết được gì.
Phí Nhất Độ nói.
- Tôi vẫn còn chưa cảm ơn bộ trưởng Ninh, lần trước ông ấy đã điều động người bạn học của tôi là Vương Long Đông xuống Đồng Lĩnh. Ông ấy giúp một việc lớn như thế nhất định khi nào về Bắc Kinh tôi phải đi thăm một chuyến. Mà có khi lúc đó ông ấy đã là Bí thư Ninh của một tỉnh nào đó rồi cũng nên.
Diệp Phàm cười nói.
- Cũng không nhanh như vậy đâu. Tôi nghe Khẩu Phong nói có lẽ phải mất gần nửa năm nữa, hoặc có khi còn lâu hơn.
Phí Nhất Độ cũng không giấu Diệp Phàm.
Phí Thanh Sơn đã nhường lại cái chức vị Ưng vương của nhà họ Phí cho Diệp Phàm, Phí Nhất Độ cũng xem một anh tài mới nổi như Diệp Phàm là đại ca.
Phí Nhất Độ tin rằng cho dù Diệp Phàm có chút khúc mắc với nhà họ Phí nhưng tuyệt đối sẽ không làm gì tổn hại đến nhà họ Phí.
- Có một chuyện rất kì lạ, lúc tôi vừa đến tỉnh Đồng Lĩnh để báo cáo, chủ nhiệm Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tỉnh Tấn Lĩnh là Chu Thiên Minh rất niềm nở nhiệt tình với tôi, thậm chí còn đích thân đưa tôi đi báo cáo chuyện này ở thành phố Đồng Lĩnh. Không lẽ bộ trưởng Ninh đã đánh tiếng trước rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha, hai người bọn họ thì tôi khá là rõ. Hai người họ là bạn học cũ với nhau. Chu Thiên Minh về Bắc Kinh vẫn thường đến nhà dượng tôi ngồi chơi.
Phí Nhất Độ cười nói. Cuối cùng Diệp Phàm cũng hiểu ra vì sao Chu Thiên Minh lại nhiệt tình như vậy.
Hắn không khỏi cảm kích Ninh Chí Hòa. Người ta đã âm thầm tìm người giúp đỡ hắn đến tận bây giờ vẫn không nói năng gì.
Tất nhiên Diệp Phàm cũng ngầm hiểu rõ, Ninh Chí Hòa âm thầm giúp đỡ như vậy không phải vì thích thú tài cán gì của hắn, chẳng qua là chưa đến lúc đòi hắn báo đáp.
Hiểu ra được chuyện , Diệp Phàm liền quay về khu nhà của người nhà ủy viên thường vụ tỉnh ủy.
Lần này Diệp Phàm bước vào đến cả mấy anh cảnh sát có vũ trang gác ngoài cửa cũng không chặn hắn lại để hỏi nữa. Vì chỉ trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi hắn đã ra vào hai lần rồi.
Người ta sớm đã biết hắn là ai vì thế nhìn thấy cái mặt hắn người ta đã không nghĩ ngợi gì cho hắn lái xe tiến vào bên trong luôn.
Tìm thấy ngôi nhà số sáu mà Chu Thiên Minh ở, Diệp Phàm thử gọi điện cho ông ta. Thật may mắn là Chu Thiên Minh cũng đang ở nhà.
Không những thế, Chu Thiên Minh còn ra tận cửa phòng khách chính đón Diệp Phàm.
Hai người hàn huyên chút rồi bước vào phòng khách.
- Bí thư Diệp xuống đây thấy tiện chứ?
Chu Thiên Minh cười rồi ra hiệu mời Diệp Phàm ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh.
- Cũng được. Tôi là người được trời phú cho khả năng thích ứng cuộc sống tốt, vứt đi đâu cũng sống được.
Diệp Phàm cười rất thoải mái.
- Đúng thế, trước mặt cậu, tôi thấy mình già rồi.
Chu Thiên Minh cười, vẻ mặt rất thân thiện.
- Sao lại nói như vậy được. Trưởng ba Chu còn đang ở thời kì sung sức, là một tấm gương kinh nghiệm lớn để lớp hậu bối chúng tôi học tập.
Diệp Phàm cũng không ngại tâng bốc Chu Thiên Minh. Thực ra ông ta cũng không già, nghe nói là cũng vừa năm mươi thôi.
- Ha ha ha, cái cậu Bí thư Diệp này thật là biết ăn nói.
Chu Thiên Minh cười rất sảng khoái. Cũng không biết ông ta cười thật hay cười giả. Đôi mắt ưng của Diệp Phàm cũng không phân biệt được.
Tuy vậy Diệp Phàm vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Bởi vì hắn luôn muốn tìm chuyện để nói lái sang vấn đề Mễ Nguyệt nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội ấy.
Nếu nói trực tiếp ra thì tuyệt đối không được rồi. Mặc dù biết rằng Chu Thiên Minh và Ninh Chí Hòa là bạn học cũ nhưng giữa Chu Thiên Minh và hắn chẳng có chút quan hệ nào cả. Nếu đặt vấn đề cứng rắn gượng ép quá thì kết quả sẽ phản tác dụng.
- Cha ơi, con về rồi đây ạ.
Cùng với tiếng chào ấy, một thiếu tá quân đội trông rất khôi ngô bước vào. Cậu thành niên này trông có đến ba phần giống Chu Thiên Minh. Vầng trán rộng và dái tai dày. Cả hai cha con nhà họ đều rất có tướng làm quan.
Bên cạnh cậu ta còn có một cô gái mặc cái áo tây ngắn màu xanh, bên dưới là cái váy dày màu đen. Có lẽ cô gái này là bạn gái của Chu Thiên Minh.
- Lại đây Chu Cường, đây là Bí thư thành ủy Đồng Lĩnh, Diệp Phàm.
Chu Thiên Minh mỉm cười giới thiệu Diệp Phàm.
- Ồ, là Bí thư Diệp.
Chu Cường thuận miệng chào Diệp Phàm một câu, thái độ anh ta rất lạnh lùng. Anh ta thản nhiên nhìn Diệp Phàm rồi săng săng đi ngay lên gác.
- Đi xuống ngay cho ba.
Mặt Chu Thiên Minh trầm xuống, ông ta hừ nói với cậu con trai.
- Chú Minh, Chu Cường đã bận bịu mấy tháng nay rồi. Anh ấy đang buồn bực, chú hãy hiểu cho anh ấy.
Đúng lúc ấy cô gái trẻ tuổi bên cạnh Chu Cường giải thích.
Chu Cường vừa nghe liền dừng ngay lại, đoạn ngoảnh đầu lại nhìn Diệp Phàm, ngượng ngịu nói:
- Xin lỗi Bí thư Diệp. Gần đây có chút chuyện rắc rối, tôi đã thất lễ rồi...
- Ồ, nếu không bất tiện anh có thể kể ra được không? Tất nhiên nếu không tiện thì coi như tôi chưa nói gì.
Diệp Phàm nói, trong lòng thấy rất khoan khoái. Có lẽ đây chính là giờ phút có thể chuyển hướng sang chuyện của Mễ Nguyệt.
Nhìn sắc mặt của Chu Cường thì có khi đó là chuyện của quân đội. Dù Chu Thiên Minh là cán bộ trong tỉnh nhưng trong quân đội thì ông ta không có quyền thế. Việc mà Chu Thiên Minh không làm được, biết đâu Diệp Phàm lại có thể giúp
- Việc này Bí thư Diệp không giúp được đâu.
Không ngờ Chu Cường lại từ chối, không giữ chút thể diện nào cho Diệp Phàm. Tuy nhiên sau đó anh ta nhìn mặt cha rồi nói:
- Dù vậy tôi vẫn phải cảm ơn sự quan tâm của Bí thư Diệp.
- Bí thư Diệp, chuyện này chúng ta không bàn tới nữa. Bản thân tôi cũng hết cách rồi, đành để cho tự nó lovậy.
Chu Thiên Minh có lẽ cũng sợ Diệp Phàm khó chịu nên nói tiếp lời cậu con trai. Ý ông ta là một Trưởng ban như ông ta cũng không có cách nào.
- Ha ha. Chắc là chuyện bên quân đội?
Diệp Phàm tiện thể cười nói. Hắn nhìn Chu Cường rồi lại hỏi:
- Thiếu tá Chu công tác ở đơn vị nào?
- Rất xa, ở tận bên Tàng Tây.
Chu Cường đã quay lại ngồi xuống. Cô gái ban nãy rót trà cho anh ta. Tất nhiên Diệp Phàm là khách họ cũng không thể bôi bác quá.
- Nó tốt nghiệp đại học khoa học kĩ thuật Bắc Kinh. Tôi vốn bảo nó tốt nghiệp xong về Đồng Lĩnh làm việc.
Nhưng tính nó bướng bỉnh. Lúc ấy bên quân đội tới các trường đại học tuyển quân nhân, nó không nghe ai khuyên nhủ, đi đầu quân luôn.
Mà nó cũng không bàn qua trước với tôi chuyện này. Đến lúc tôi biết thì nó đã sang tận Tàng Tây báo danh rồi. Đi cũng được vài năm rồi, nếu không thì giờ đã đính hôn với Lưu Vũ rồi.
Ở Tàng Tây rất lạnh, tòng quân không tiện. Hơn nữa mẹ của Lưu Vũ lại bị bệnh từ nhiều năm nay, không tiện chăm sóc.
Chu Thiên Minh bắt đầu kể, khuôn mặt ông ta cứng nhắc.
- Có thể xin quay về mà.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha. Nói ra thì cũng buồn cười, không giấu gì Bí thư Diệp, cái chức Trưởng ban tổ chứccán bộ ỉnh ủy của tôi đối với việc một mẫu ba phân ở Tấn Lĩnh còn có chút tác dụng. Tuy nhiên, muốn cho Chu Cường về thì không làm được. Hơn nữa, tính khí Chu Cường ương ngạnh, nếu cho vào quân khu tỉnh còn được, nhưng nó lại bảo quân khu tỉnh toàn bộ đội “làm việc vặt” nên không thèm vào.
Chu Thiên Minh giải thích.
- Chằng phải sư đoàn Hưởng Hổ cách Đồng Lĩnh cũng không xa lắm hay sao? Hơn nữa, gần đây sư đoàn Hưởng Hổ chẳng phải là đang xây dựng tòa nhà cho người nhà quan quân đó sao.
Diệp Phàm nói.
- Sư đoàn Hưởng Hổ là con át chủ bài của quân khu Bắc Kinh. Họ là sư đoàn hợp thành kiểu mới, vốn không coi trọng chúng tôi. Mấy tháng nay tôi có tiếp xúc qua với họ nhưng chẳng có ích gì. Tối nay tôi vừa từ bên sư đoàn Hưởng Hổ về. Đường bên họ tắc nghẽn chết mất. Điều đó cho thấy họ đã tìm được người làm bên thông tin rồi, không cần thêm nữa.
Nói đến đây Chu Cường có chút bực bội.
- Đó cũng chỉ là cái cớ thôi. Chuyện này có ai mà không hiểu. Làm liên lạc đều là những người có ô cánh.
Sư đoàn Hưởng Hổ có hơn hai chục nghìn binh sĩ. Thêm một người thì cũng chả đông hơn mà bớt một người cũng không thể ít đi được. Hơn nữa, đấu tranh thời hiện đại dần có xu hướng thông tin hóa rồi.
Ở trường đại học, Chu Cường học chuyên ngành thông tin, bây giờ lại đăng kí làm nghiên cứu sinh, cũng coi như là nhân tài trong lĩnh vực này được.
Chẳng qua là nhà chúng tôi không có ai dẫn đường cho thôi.
Lúc đó, cô gái ngồi bên cạnh Chu Cường nói với vẻ mặt tức tối.
Nghe đến đây Diệp Phàm mừng thầm trong bụng. Hắn nghĩ thầm, lại phải nhờ đến Tề Thiên rồi. Đó chẳng phải là đem đến cơ hội cho mình sao?
Tề Chấn Đào thản nhiên cười nói.
- Tề thúc, tôi không hiểu ý của thúc?
Diệp Phàm nhìn Tề Chấn Đào, giống như ánh mắt một đứa trẻ ham học đang chờ đợi thầy giáo giải thích.
- Về cơ bản Trương Quả không quản việc của Tỉnh ủy, thậm chí là họp hội nghị thường vụ cũng rất hiếm gặp ông ta, trừ khi là có việc trọng đại gì. Bình thường những việc điều động nhân sự ông ta sẽ không tham gia. Người ta làm bên quân đội nên can thiệp vào nhân sự không thích hợp. Ông ta mà chịu ra mặt giúp Mễ Nguyệt thì chắc phải có mối quan hệ đặc biệt nào đó.
Tề Chấn Đào nói.
- Vậy chúng ta lôi kéo Trương Quả về bên chúng ta để ông ta ủng hộ công việc của Tề thúc.
Diệp Phàm cười nói.
- Điều đó là không thể. Nghe nói trước đây La Ngưỡng Thành cũng nhiều lần dụ dỗ nhưng đều không lôi kéo được ông ta về phe mình. Con người Trương Quả tính cách rất đặc biệt, rất có phong cách của quân đội. Ông ta chỉ chú trọng đến việc bên quân đội còn những việc của chính quyền ông ta không hứng thú.
Tề Chấn Đào lắc đầu nói.
- La Thiên Thượng Tiên cũng bó tay thì đúng là khó thật.
Diệp Phàm cũng lắc đầu tiếc nuối.
- La Thiên Thượng Tiên?
Tề Chấn Đào trợn mắt lên nhìn Diệp Phàm.
- Ha ha, đó là biệt danh người ta đặt cho nhân vậy số một của Tỉnh ủy.
Diệp Phàm trả lời.
- Tên tiểu tử này, những lời ấy mà đến tai La Ngưỡng Thành thì cậu sẽ chịu đủ đó.
Tề Chấn Đào không cười nữa, ông ta hỏi bằng giọng có chút hung dữ:
- Người ta đặt biệt danh cho Bí thư La như vậy thì chắc chủ tỉnh như tôi cũng không thoát được. Cậu nói xem, ở tỉnh Nam Phúc người ta gọi tôi là Tề Đại Pháo còn ở tỉnh Tấn Lĩnh này, người ta gọi tôi là gì?
- Địa lôi pháo ạ.
Diệp Phàm thật thà trả lời.
- Địa lôi pháo? Vậy khác nào “hạ cấp” Tề Chấn Đào này xuống rồi?
Tề Chấn Đào bật cười.
- Ha ha, cũng có chút ạ. Đại pháo dù sao cũng lợi hại hơn địa lôi pháo. Thế nhưng quy cách của Tề thúc được nâng cao rồi. Chỉ có điều ở Tấn Lĩnh này có lẽ Tề thúc còn chưa phát huy được uy lực của đại pháo thôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Tên tiểu tử này dám nói mấy lời ấy với Tề thúc.
Tề Chấn Đào bật cười. Sau đó ông ta tiếp tục tếu vui:
- Haiz, chuyện này cậu nói đúng rồi.
Trước kia ở tỉnh Nam Phúc lâu, còn có chút nền tảng nhất định. Giờ cấp bậc được nâng lên, vị trí cũng thay đổi nên tay chân lóng ngóng.
Thế nên cũng không nói cậu được. Tôi đến sớm hơn cậu vài tháng nhưng cục diện vẫn không sáng sủa hơn.
Bước ra khỏi nhà họ Tề, Diệp Phàm bắt đầu cảm thấy có chút khó khăn.
Phải tìm người thích hợp nhưng biết đi đâu để tìm đây?
Hắn ngồi một lúc lâu trong xe rồi mắt đột nhiên sáng lên.
Hắn gọi cho Phí Nhất Độ cười hỏi:
- Người anh em, chuyện của bộ trưởng Ninh đã có quyết định xuống chưa?
- Vẫn chưa có, chuyện lớn như thế không thể một chốc một lát mà có ngay quyết định được. Hơn nữa chuyện này do trên quyết định, bên dưới có nóng ruột cũng không giải quyết được gì.
Phí Nhất Độ nói.
- Tôi vẫn còn chưa cảm ơn bộ trưởng Ninh, lần trước ông ấy đã điều động người bạn học của tôi là Vương Long Đông xuống Đồng Lĩnh. Ông ấy giúp một việc lớn như thế nhất định khi nào về Bắc Kinh tôi phải đi thăm một chuyến. Mà có khi lúc đó ông ấy đã là Bí thư Ninh của một tỉnh nào đó rồi cũng nên.
Diệp Phàm cười nói.
- Cũng không nhanh như vậy đâu. Tôi nghe Khẩu Phong nói có lẽ phải mất gần nửa năm nữa, hoặc có khi còn lâu hơn.
Phí Nhất Độ cũng không giấu Diệp Phàm.
Phí Thanh Sơn đã nhường lại cái chức vị Ưng vương của nhà họ Phí cho Diệp Phàm, Phí Nhất Độ cũng xem một anh tài mới nổi như Diệp Phàm là đại ca.
Phí Nhất Độ tin rằng cho dù Diệp Phàm có chút khúc mắc với nhà họ Phí nhưng tuyệt đối sẽ không làm gì tổn hại đến nhà họ Phí.
- Có một chuyện rất kì lạ, lúc tôi vừa đến tỉnh Đồng Lĩnh để báo cáo, chủ nhiệm Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tỉnh Tấn Lĩnh là Chu Thiên Minh rất niềm nở nhiệt tình với tôi, thậm chí còn đích thân đưa tôi đi báo cáo chuyện này ở thành phố Đồng Lĩnh. Không lẽ bộ trưởng Ninh đã đánh tiếng trước rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha, hai người bọn họ thì tôi khá là rõ. Hai người họ là bạn học cũ với nhau. Chu Thiên Minh về Bắc Kinh vẫn thường đến nhà dượng tôi ngồi chơi.
Phí Nhất Độ cười nói. Cuối cùng Diệp Phàm cũng hiểu ra vì sao Chu Thiên Minh lại nhiệt tình như vậy.
Hắn không khỏi cảm kích Ninh Chí Hòa. Người ta đã âm thầm tìm người giúp đỡ hắn đến tận bây giờ vẫn không nói năng gì.
Tất nhiên Diệp Phàm cũng ngầm hiểu rõ, Ninh Chí Hòa âm thầm giúp đỡ như vậy không phải vì thích thú tài cán gì của hắn, chẳng qua là chưa đến lúc đòi hắn báo đáp.
Hiểu ra được chuyện , Diệp Phàm liền quay về khu nhà của người nhà ủy viên thường vụ tỉnh ủy.
Lần này Diệp Phàm bước vào đến cả mấy anh cảnh sát có vũ trang gác ngoài cửa cũng không chặn hắn lại để hỏi nữa. Vì chỉ trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi hắn đã ra vào hai lần rồi.
Người ta sớm đã biết hắn là ai vì thế nhìn thấy cái mặt hắn người ta đã không nghĩ ngợi gì cho hắn lái xe tiến vào bên trong luôn.
Tìm thấy ngôi nhà số sáu mà Chu Thiên Minh ở, Diệp Phàm thử gọi điện cho ông ta. Thật may mắn là Chu Thiên Minh cũng đang ở nhà.
Không những thế, Chu Thiên Minh còn ra tận cửa phòng khách chính đón Diệp Phàm.
Hai người hàn huyên chút rồi bước vào phòng khách.
- Bí thư Diệp xuống đây thấy tiện chứ?
Chu Thiên Minh cười rồi ra hiệu mời Diệp Phàm ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh.
- Cũng được. Tôi là người được trời phú cho khả năng thích ứng cuộc sống tốt, vứt đi đâu cũng sống được.
Diệp Phàm cười rất thoải mái.
- Đúng thế, trước mặt cậu, tôi thấy mình già rồi.
Chu Thiên Minh cười, vẻ mặt rất thân thiện.
- Sao lại nói như vậy được. Trưởng ba Chu còn đang ở thời kì sung sức, là một tấm gương kinh nghiệm lớn để lớp hậu bối chúng tôi học tập.
Diệp Phàm cũng không ngại tâng bốc Chu Thiên Minh. Thực ra ông ta cũng không già, nghe nói là cũng vừa năm mươi thôi.
- Ha ha ha, cái cậu Bí thư Diệp này thật là biết ăn nói.
Chu Thiên Minh cười rất sảng khoái. Cũng không biết ông ta cười thật hay cười giả. Đôi mắt ưng của Diệp Phàm cũng không phân biệt được.
Tuy vậy Diệp Phàm vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Bởi vì hắn luôn muốn tìm chuyện để nói lái sang vấn đề Mễ Nguyệt nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội ấy.
Nếu nói trực tiếp ra thì tuyệt đối không được rồi. Mặc dù biết rằng Chu Thiên Minh và Ninh Chí Hòa là bạn học cũ nhưng giữa Chu Thiên Minh và hắn chẳng có chút quan hệ nào cả. Nếu đặt vấn đề cứng rắn gượng ép quá thì kết quả sẽ phản tác dụng.
- Cha ơi, con về rồi đây ạ.
Cùng với tiếng chào ấy, một thiếu tá quân đội trông rất khôi ngô bước vào. Cậu thành niên này trông có đến ba phần giống Chu Thiên Minh. Vầng trán rộng và dái tai dày. Cả hai cha con nhà họ đều rất có tướng làm quan.
Bên cạnh cậu ta còn có một cô gái mặc cái áo tây ngắn màu xanh, bên dưới là cái váy dày màu đen. Có lẽ cô gái này là bạn gái của Chu Thiên Minh.
- Lại đây Chu Cường, đây là Bí thư thành ủy Đồng Lĩnh, Diệp Phàm.
Chu Thiên Minh mỉm cười giới thiệu Diệp Phàm.
- Ồ, là Bí thư Diệp.
Chu Cường thuận miệng chào Diệp Phàm một câu, thái độ anh ta rất lạnh lùng. Anh ta thản nhiên nhìn Diệp Phàm rồi săng săng đi ngay lên gác.
- Đi xuống ngay cho ba.
Mặt Chu Thiên Minh trầm xuống, ông ta hừ nói với cậu con trai.
- Chú Minh, Chu Cường đã bận bịu mấy tháng nay rồi. Anh ấy đang buồn bực, chú hãy hiểu cho anh ấy.
Đúng lúc ấy cô gái trẻ tuổi bên cạnh Chu Cường giải thích.
Chu Cường vừa nghe liền dừng ngay lại, đoạn ngoảnh đầu lại nhìn Diệp Phàm, ngượng ngịu nói:
- Xin lỗi Bí thư Diệp. Gần đây có chút chuyện rắc rối, tôi đã thất lễ rồi...
- Ồ, nếu không bất tiện anh có thể kể ra được không? Tất nhiên nếu không tiện thì coi như tôi chưa nói gì.
Diệp Phàm nói, trong lòng thấy rất khoan khoái. Có lẽ đây chính là giờ phút có thể chuyển hướng sang chuyện của Mễ Nguyệt.
Nhìn sắc mặt của Chu Cường thì có khi đó là chuyện của quân đội. Dù Chu Thiên Minh là cán bộ trong tỉnh nhưng trong quân đội thì ông ta không có quyền thế. Việc mà Chu Thiên Minh không làm được, biết đâu Diệp Phàm lại có thể giúp
- Việc này Bí thư Diệp không giúp được đâu.
Không ngờ Chu Cường lại từ chối, không giữ chút thể diện nào cho Diệp Phàm. Tuy nhiên sau đó anh ta nhìn mặt cha rồi nói:
- Dù vậy tôi vẫn phải cảm ơn sự quan tâm của Bí thư Diệp.
- Bí thư Diệp, chuyện này chúng ta không bàn tới nữa. Bản thân tôi cũng hết cách rồi, đành để cho tự nó lovậy.
Chu Thiên Minh có lẽ cũng sợ Diệp Phàm khó chịu nên nói tiếp lời cậu con trai. Ý ông ta là một Trưởng ban như ông ta cũng không có cách nào.
- Ha ha. Chắc là chuyện bên quân đội?
Diệp Phàm tiện thể cười nói. Hắn nhìn Chu Cường rồi lại hỏi:
- Thiếu tá Chu công tác ở đơn vị nào?
- Rất xa, ở tận bên Tàng Tây.
Chu Cường đã quay lại ngồi xuống. Cô gái ban nãy rót trà cho anh ta. Tất nhiên Diệp Phàm là khách họ cũng không thể bôi bác quá.
- Nó tốt nghiệp đại học khoa học kĩ thuật Bắc Kinh. Tôi vốn bảo nó tốt nghiệp xong về Đồng Lĩnh làm việc.
Nhưng tính nó bướng bỉnh. Lúc ấy bên quân đội tới các trường đại học tuyển quân nhân, nó không nghe ai khuyên nhủ, đi đầu quân luôn.
Mà nó cũng không bàn qua trước với tôi chuyện này. Đến lúc tôi biết thì nó đã sang tận Tàng Tây báo danh rồi. Đi cũng được vài năm rồi, nếu không thì giờ đã đính hôn với Lưu Vũ rồi.
Ở Tàng Tây rất lạnh, tòng quân không tiện. Hơn nữa mẹ của Lưu Vũ lại bị bệnh từ nhiều năm nay, không tiện chăm sóc.
Chu Thiên Minh bắt đầu kể, khuôn mặt ông ta cứng nhắc.
- Có thể xin quay về mà.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha. Nói ra thì cũng buồn cười, không giấu gì Bí thư Diệp, cái chức Trưởng ban tổ chứccán bộ ỉnh ủy của tôi đối với việc một mẫu ba phân ở Tấn Lĩnh còn có chút tác dụng. Tuy nhiên, muốn cho Chu Cường về thì không làm được. Hơn nữa, tính khí Chu Cường ương ngạnh, nếu cho vào quân khu tỉnh còn được, nhưng nó lại bảo quân khu tỉnh toàn bộ đội “làm việc vặt” nên không thèm vào.
Chu Thiên Minh giải thích.
- Chằng phải sư đoàn Hưởng Hổ cách Đồng Lĩnh cũng không xa lắm hay sao? Hơn nữa, gần đây sư đoàn Hưởng Hổ chẳng phải là đang xây dựng tòa nhà cho người nhà quan quân đó sao.
Diệp Phàm nói.
- Sư đoàn Hưởng Hổ là con át chủ bài của quân khu Bắc Kinh. Họ là sư đoàn hợp thành kiểu mới, vốn không coi trọng chúng tôi. Mấy tháng nay tôi có tiếp xúc qua với họ nhưng chẳng có ích gì. Tối nay tôi vừa từ bên sư đoàn Hưởng Hổ về. Đường bên họ tắc nghẽn chết mất. Điều đó cho thấy họ đã tìm được người làm bên thông tin rồi, không cần thêm nữa.
Nói đến đây Chu Cường có chút bực bội.
- Đó cũng chỉ là cái cớ thôi. Chuyện này có ai mà không hiểu. Làm liên lạc đều là những người có ô cánh.
Sư đoàn Hưởng Hổ có hơn hai chục nghìn binh sĩ. Thêm một người thì cũng chả đông hơn mà bớt một người cũng không thể ít đi được. Hơn nữa, đấu tranh thời hiện đại dần có xu hướng thông tin hóa rồi.
Ở trường đại học, Chu Cường học chuyên ngành thông tin, bây giờ lại đăng kí làm nghiên cứu sinh, cũng coi như là nhân tài trong lĩnh vực này được.
Chẳng qua là nhà chúng tôi không có ai dẫn đường cho thôi.
Lúc đó, cô gái ngồi bên cạnh Chu Cường nói với vẻ mặt tức tối.
Nghe đến đây Diệp Phàm mừng thầm trong bụng. Hắn nghĩ thầm, lại phải nhờ đến Tề Thiên rồi. Đó chẳng phải là đem đến cơ hội cho mình sao?
/3320
|