Mấy người cảnh sát các anh còn có thể để ba bốn người chạy trốn? Bí thư Diệp tôi nghi ngờ bọn họ cố ý để những người kia chạy trốn. Hơn nữa, nhưng việc này nhất định là có âm mưu.
Lúc này một cấp dưới của Chủ tịch Vương bất bình nói.
- Giám đốc Trần, khách sạn các anh có camera theo dõi không?
Diệp Phàm hừ nói.
- Có có, lập tức cho mang đến.
Giám đốc Trần cũng nóng nảy, khách nước ngoài không ngờ bị đánh.
Nếu việc này truyền ra ngoài thì về sau còn có khách nước ngoài nào đến khách sạn Long Giang ở nữa. Giám đốc Trần cảm thấy giống như có lửa đốt vào mông.
Tuy nhiên, điều khiến Giám đốc Trần khá tức giận vì camera ngay tại hành lang đột nhiên không hoạt đông. Không có quay được bất kỳ hình ảnh nào.
Sau khi kiểm tra mới phát hiện toàn bộ camera đã biến mất, phòng theo dõi tổng cũng không thu được tín hiệu gì, mọi chứng cứ đều bị mất.
Thủ đoạn rất tài giỏi. Trần Tiểu Mãn cũng biết suy nghĩ một chút. Diệp Phàm thầm cười lạnh một tiếng trong lòng. Tuy nhiên, người đi qua để lại dấu vết, chim đi qua để lại cọng lông. Diệp Phàm không tin không thể đưa mấy người Trần Tiểu Mãn ra trước pháp luật. Diệp Phàm đã có chuẩn bị trước, tất nhiên là tính toán kỹ càng từ trước.
- Xem ra, chuyện này là có âm mưu.
Diệp Phàm cố ý nói, quay người nói:
- Việc này đã lên đến mức hình sự, tôi thấy còn phải mời trung đoàn cảnh sát hình sự sở Công an tỉnh điều tra phá án rồi.
Tôn Tương Danh vừa nghe, vẻ mặt càng trầm xuống, vội vàng nói:
- Bí thư Diệp, việc camera giám sát của khách sạn không hoạt động cũng là bình thường. Con người cũng có thể bệnh, huống chi là máy tính có phải không? Anh yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng điều tra để bắt được hung thủ.
- Không việc gì, hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được. Đây không phải có hai người sao?
Diệp Phàm chỉ vào hai thanh niên ở trong góc.
Không lâu đội cảnh sát hình sự sở Công an tỉnh đến. Lập tức tiến hành kiểm tra hiện trường, việc này liền giao cho đội Cảnh sát hình sự.
Không dễ để thuyết phục Chủ tịch Vương đồng ý ở lại tỉnh thành vài ngày. Tuy nhiên Chủ tịch sống chết không muốn ở lại khách sạn Long Giang.
Cuối cùng Diệp Phàm đề nghị đến nhà khách Tỉnh ủy. Chủ tịch Ngô cảm thấy đến nhà khách chính quyền sẽ an toàn hơn một chút cũng đồng ý.
Tuy nhiên, đối với việc khảo sát, Chủ tịch Ngô đã hoàn toàn mất hứng. Đồng ý ở lại tỉnh thành đơn giản là muốn biết kết quả. Nếu không đã đi rồi. Diệp Phàm tạm thời cũng chỉ có thể tính từng bước một.
- Cậu chủ, tôi đã chụp toàn bộ ra rồi.
Diệp Phàm vừa bước vào phòng của người hầu cô bé Mai Hương đã đắc ý giơ giơ hộp băng lên.
Chín giờ sáng ngày thứ hai, Diệp Phàm cùng Hạo Cường đúng giờ đến phòng họp số 6 Ủy ban nhân dân tỉnh.
Phó chủ tịch tỉnh Trần Húc ngồi giữa, bên trái là Hồ Quý Thiên dẫn đầu các đồng chí của sở Công an tỉnh. Bên này là Diệp Phàm Hạo Cường và Mễ Nguyệt.
Ban đầu Diệp Phàm định để Mẽ Nguyệt dẫn đoàn khảo sát của Canada về nước, sau đó để Chủ tịch Cao Thành tiếp đón làm việc.
Tuy nhiên, nếu xảy ra việc này, Chủ tịch Vương căn bản cũng không đồng ý đi. Cho nên, Mễ Nguyệt liền mất đi tác dụng, cuối cùng theo Diệp Phàm đến đây. Nhiều người cũng có thêm ưu thế.
Cứ ngồi như vậy, giống như đàm phán.
- Hôm nay gọi các cậu đến đây để hai bên cùng ngồi một chỗ chủ yếu là bàn về người đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng cục Công an thành phố Đồng Lĩnh.
Hi vọng mọi người có thể nói hết những gì muốn nói, đều là vì nước vì dân thôi. Tin rằng các anh có thể có được thỏa thuận để quyết định việc này.
Phó Chủ tịch Trần lên tiếng nhìn hai bên một cái nói tiếp:
- Việc này, hay là do địa phương nói trước đi. Bọn họ đến đây một chuyến không dễ dàng, các đồng chí tỉnh thành phải thông cảm một chút.
Nói xong Phó chủ tịch Trần ra hiệu cho bên Diệp Phàm. Phó Chủ tịch Trần còn tỏ ra khá quan tâm.
- Đồng chí Bao Nghị của trung đoàn cảnh sát giao thông chắc các đồng chí ở sở Công an tỉnh hẳn biết rõ hơn tất cả. Là đồng chí đã bắt được ba tội phạm truy nã toàn quốc vì tội giết người.
Hạo Cường bắt đầu nói về thành tích của Bao Nghị.
Mặc cho Hạo Cường không muốn nói giúp cho người sẽ đến ngồi trên mình, tuy nhiên, hôm nay đại diện cho thành phố Đồng Lĩnh nên suy nghĩ không giống như lúc trước.
Hơn nữa, trong lòng Hạo Cường đương nhiên cũng không muốn Ninh Mãn ngồi vào vị trí này.
Để Ninh Mãn ngồi vào còn không bằng để một người ngoài như Bao Nghị đi lên. Bởi vì Hạo Cường không cùng chí hướng với Chủ tịch thành phố Cao Thành.
Đối với tay chân của Cao Thành như Ninh Mãn đương nhiên càng không hài lòng. Hơn nữa, Ninh Mãn làm Phó cục trưởng thường trực Cục Công an thành phố Đồng Lĩnh đã không ít năm, căn cơ vững chắc cũng có rất nhiều người thân tín.
Người như vậy Bí thư Đảng ủy Công an như Hạo Cường muốn sai khiến động đến y một chút cũng khó. Mà Bao Nghị tuy nói là Diệp Phàm cật lực đề cử nhưng gã vẫn là người ngoài.
Đến lúc đó Hạo Cường tin tưởng mình có thể dùng một chút thủ đoạn lấy hết quyền lực của Bao Bao Nghị không phải là không có khả năng. Đến lúc đó Bí thư Đảng ủy Công an như y có thể điều khiển toàn bộ Cục công an thành phố rồi.
Này khác gì kiêm nhiệm luôn chức Cục trưởng, cho nên Hạo Cường vẫn khá cố gắng.
- Bí thư Trì, anh nói chỉ về thành tích trước đây.
Phó Giám đốc Sở công an tỉnh Tấn Lĩnh Dương Tiêu thản nhiên hừ nói.
- Cũng không thể nói là chỉ có thành tích trước đây. Phải biết rằng đồng chí Bao Nghị gần đây lập công hai lần trong vòng chưa đến nửa năm. Nếu trong một năm cũng gọi là thành tích cũ thì mấy đồng chí kia còn lập công làm gì?
Diệp Phàm hỏi lại.
- Ha ha, Bí thư Diệp chúng tôi nói là không riêng gì lập công. Sơ yếu lý lịch của Bao Nghị tất cả mọi người đều xem rồi.
Vì sao y phải bị phạt cách chức Chi đội trưởng? Đó là bởi vì y phạm sai lầm Không thể tưởng tượng được cảnh sát giao thông chấp pháp thô bạo.
Cuối cùng đến chức Phó chi đội trưởng cũng không thể đảm nhiệm. Một đồng chí như vậy còn có thể đảm nhiệm Cục trưởng cục Công an thành phố sao?
Tôi không muốn nói trong lòng một số đồng chí nghĩ như thế nào. Lòng người khó dò có lẽ suy nghĩ khác nhau.
Tuy nhiên, tổng kết mọi mặt thì thật sự không thích hợp.
Phó giám đốc Dương nói, muốn chĩa mũi nhọn vào Diệp Phàm.
- Phó Giám đốc Dương, không phải không thích hợp mà tuyệt đối không thể. Một đồng chí như vậy cũng được đề bạt thì cán bộ sau này sợ gì phạm sai lầm?
Phạm sai lầm lập tức có thể được đề bạt, đây là không quan tâm đến quy định lựa chọn nhân tài của tổ chức, bỏ tính giai cấp và nguyên tắc đi đâu?
Tiêu chuẩn lựa chọn cán bộ ở đâu? Tôi hi vọng một số đồng chí có thể thận trọng suy xét một chút.
Giám đốc Hồ nói dõng dạc.
- Phạm sai lầm, tôi muốn hỏi Sở Công an tỉnh một chút về chuyện đối đãi với đồng chí Bao Nghị. Đầu tiên tôi không muốn nói là các anh đối đãi không công bằng với đồng chí Bao Nghị.
Nhưng nếu các anh nói đồng chí Bao Nghị sai lầm vậy thì mời các anh đưa ra chứng cứ chứng minh đồng chí Bao Nghị phạm sai lầm.
Việc này tôi không có quyền xem xét nhưng nếu hiện giờ chúng ta nghiên cứu thảo luận vấn đề đề bạt đồng chí Bao Nghị vậy thì phải đưa ra chứng cứ chứng minh mới đúng.
Nếu sở Công an tỉnh có thể đưa ra chứng cứ xác thực chứng mình đồng chí Bao Nghị thật sự mắc sai lầm thì Diệp Phàm tôi cũng không nói gì. Chuyện đề cử của anh ta sẽ không đề cập đến nữa.
Huống chi, điều lệ quản lý tổ chức của cơ quan công an có quy định chính quyền địa phương bổ nhiệm Cục trưởng cục công an hoặc Giám đốc sở Công an phải được cơ quan công an cấp dưới đồng ý.
Nếu cơ quan cấp trên tỏ vẻ không đồng ý chính quyền địa phương tạm thời không thể đệ trình lên Hội đồng nhân dân, chỉ có khi hai bên nhất trí hoàn toàn mới có thể đệ tình lên Hội đồng nhân dân biểu quyết thông qua. Mà vấn đề nhân sự của Cục công an cũng có nói, cơ quan công an là được quản lý bởi hai cấp, do chính quyền đia phương và cơ quan Công an cấp trên quản lý. Chính quyền địa phương là việc chính, cơ quan Công an cấp trên là phụ.
Như thế nào gọi là lấy chính quyền đại phương làm việc chính, đó là nói trong việc bổ nhiệm nhân sự lấy chính quyền địa phương là việc chính.
Sở Công an tỉnh ngăn cản quyết định do hội nghị thường vụ của chúng tôi mạnh mẽ như vậy.
Tôi muốn các anh giải thích tại sao lại thế. Nếu hiện giờ cũng có thể đưa ra đây vậy thì mời các anh đưa ra chứng cứ.
Diệp Phàm tỏ thái độ kiên quyết, hai mắt nhìn chằm chằm Hồ Quý Thiên.
- Chẳng lẽ Bí thư Diệp nghi ngờ quyết định của Đảng ủy sở Công an tỉnh? Điều chỉnh cương vị công tác của Bao Kiên Quyết là do tập thể đảng ủy sở Công an tỉnh thông qua, chẳng lẽ tập thể Đảng ủy sở Công an tỉnh đều mắt mù?
Hồ Quý Thiên bắt đầu lấy thế đè người, tung ra toàn bộ sở Công an tỉnh.
- Tôi không phải nghi ngờ, chỉ là tôi muốn một lời giải thích. Đối với việc đề bạt một đồng chí đương nhiên phải thận trọng. Quyết định của Đảng ủy sở Công an tỉnh cũng không thể thay thế quyết định của Thành ủy Đồng Lĩnh chúng tôi.
Nếu các anh không thể đưa ra chứng cứ liên quan đến việc điều chỉnh Bao Nghị thì chứng tỏ việc các anh điều chỉnh Bao Bao Nghị chỉ vì công tác cần mà không phải vì đồng chí Bao Nghị phạm sai lầm gì.
Vậy hôm nay ở trong này chúng ta hãy nói hết ra. Tôi muốn tại đây phó chủ tịch Trần phải đưa ra quyết định.
Sở Công an tỉnh không thể ngăn cản Thành ủy Đồng Lĩnh đề cử đồng chí Bao Nghị đảm nhiệm chức Cục trưởng Cục công an thành phố.
Diệp Phàm cũng dùng ngôn từ sắc bén, anh dùng sở Công an tỉnh thì tôi sẽ đem Thành ủy Đồng Lĩnh ra, hai đơn vị đồng cấp không người nào kém người nào.
- Hừ, Bí thư Diệp, thái độ của anh là thái độ gì? Anh nói ra câu này là không tin Đảng ủy sở Công an tỉnh có phải không?
Hồ Quý Thiên có chút băn khoăn, đương nhiên không chịu đưa ra cái gì.
Lúc đó xử lý Bao Nghị trong đó có mưu mẹo, nếu quả thật đưa ra thì coi như châm một thùng thuốc súng. Diệp Phàm cũng nghe đượng tình hình này cho nên nắm chặt lấy vấn đề này.
- Đồng chí Diệp Phàm, thật ra, anh cũng có thể xem xét một đồng chí khác, vì sao chỉ nhìn vào một đồng chí. Nhiều lựa chọn không phải là rất tốt sao?
Như vậy, các anh và Sở Công an tỉnh có thể có tiếng nói chung, có phải là việc này được giải quyết xong không? Làm gì phải phiền toái như vậy lại phải kiểm tra lại tài liệu.
Sở Công an tỉnh làm việc có quy tắc của sở công an tỉnh, tài liệu không thích hợp không thể mở.
Lúc này Phó chủ tịch Trần lên tiếng, rõ ràng có ý bênh sở Công an tỉnh.
- Ha ha, Phó chủ tịch Trần, việc này là thành phố Đồng Lĩnh chúng tôi đang chọn Cục trưởng cục Công an. Nếu không thận trọng xảy ra chuyện gì đây là chuyện chúng tôi phải chịu trách nhiệm trước mấy trăm vạn dân.
Chẳng qua đề nghị Sở Công an tỉnh đưa ra một ít tài liệu, tôi nghĩ nếu không phải liên quan đến cơ mật quốc gia thì để cho Diệp Phàm tôi xem một chút có làm sao?
Nếu như một yêu cầu nhỏ của chúng tôi cũng không thể được thì chính quyền địa phương có quyền chủ động trong việc chọn Cục trưởng cục Công an chẳng phải là giao cho Sở Công an tỉnh sao?
Vậy còn nói là chính quyền địa phương là chính, cơ quan công an cấp trên là phụ cái gì. Chúng ta không thể lẫn lộn đầu đuôi có phải không?
Diệp Phàm phản bác.
Lúc này một cấp dưới của Chủ tịch Vương bất bình nói.
- Giám đốc Trần, khách sạn các anh có camera theo dõi không?
Diệp Phàm hừ nói.
- Có có, lập tức cho mang đến.
Giám đốc Trần cũng nóng nảy, khách nước ngoài không ngờ bị đánh.
Nếu việc này truyền ra ngoài thì về sau còn có khách nước ngoài nào đến khách sạn Long Giang ở nữa. Giám đốc Trần cảm thấy giống như có lửa đốt vào mông.
Tuy nhiên, điều khiến Giám đốc Trần khá tức giận vì camera ngay tại hành lang đột nhiên không hoạt đông. Không có quay được bất kỳ hình ảnh nào.
Sau khi kiểm tra mới phát hiện toàn bộ camera đã biến mất, phòng theo dõi tổng cũng không thu được tín hiệu gì, mọi chứng cứ đều bị mất.
Thủ đoạn rất tài giỏi. Trần Tiểu Mãn cũng biết suy nghĩ một chút. Diệp Phàm thầm cười lạnh một tiếng trong lòng. Tuy nhiên, người đi qua để lại dấu vết, chim đi qua để lại cọng lông. Diệp Phàm không tin không thể đưa mấy người Trần Tiểu Mãn ra trước pháp luật. Diệp Phàm đã có chuẩn bị trước, tất nhiên là tính toán kỹ càng từ trước.
- Xem ra, chuyện này là có âm mưu.
Diệp Phàm cố ý nói, quay người nói:
- Việc này đã lên đến mức hình sự, tôi thấy còn phải mời trung đoàn cảnh sát hình sự sở Công an tỉnh điều tra phá án rồi.
Tôn Tương Danh vừa nghe, vẻ mặt càng trầm xuống, vội vàng nói:
- Bí thư Diệp, việc camera giám sát của khách sạn không hoạt động cũng là bình thường. Con người cũng có thể bệnh, huống chi là máy tính có phải không? Anh yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng điều tra để bắt được hung thủ.
- Không việc gì, hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được. Đây không phải có hai người sao?
Diệp Phàm chỉ vào hai thanh niên ở trong góc.
Không lâu đội cảnh sát hình sự sở Công an tỉnh đến. Lập tức tiến hành kiểm tra hiện trường, việc này liền giao cho đội Cảnh sát hình sự.
Không dễ để thuyết phục Chủ tịch Vương đồng ý ở lại tỉnh thành vài ngày. Tuy nhiên Chủ tịch sống chết không muốn ở lại khách sạn Long Giang.
Cuối cùng Diệp Phàm đề nghị đến nhà khách Tỉnh ủy. Chủ tịch Ngô cảm thấy đến nhà khách chính quyền sẽ an toàn hơn một chút cũng đồng ý.
Tuy nhiên, đối với việc khảo sát, Chủ tịch Ngô đã hoàn toàn mất hứng. Đồng ý ở lại tỉnh thành đơn giản là muốn biết kết quả. Nếu không đã đi rồi. Diệp Phàm tạm thời cũng chỉ có thể tính từng bước một.
- Cậu chủ, tôi đã chụp toàn bộ ra rồi.
Diệp Phàm vừa bước vào phòng của người hầu cô bé Mai Hương đã đắc ý giơ giơ hộp băng lên.
Chín giờ sáng ngày thứ hai, Diệp Phàm cùng Hạo Cường đúng giờ đến phòng họp số 6 Ủy ban nhân dân tỉnh.
Phó chủ tịch tỉnh Trần Húc ngồi giữa, bên trái là Hồ Quý Thiên dẫn đầu các đồng chí của sở Công an tỉnh. Bên này là Diệp Phàm Hạo Cường và Mễ Nguyệt.
Ban đầu Diệp Phàm định để Mẽ Nguyệt dẫn đoàn khảo sát của Canada về nước, sau đó để Chủ tịch Cao Thành tiếp đón làm việc.
Tuy nhiên, nếu xảy ra việc này, Chủ tịch Vương căn bản cũng không đồng ý đi. Cho nên, Mễ Nguyệt liền mất đi tác dụng, cuối cùng theo Diệp Phàm đến đây. Nhiều người cũng có thêm ưu thế.
Cứ ngồi như vậy, giống như đàm phán.
- Hôm nay gọi các cậu đến đây để hai bên cùng ngồi một chỗ chủ yếu là bàn về người đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng cục Công an thành phố Đồng Lĩnh.
Hi vọng mọi người có thể nói hết những gì muốn nói, đều là vì nước vì dân thôi. Tin rằng các anh có thể có được thỏa thuận để quyết định việc này.
Phó Chủ tịch Trần lên tiếng nhìn hai bên một cái nói tiếp:
- Việc này, hay là do địa phương nói trước đi. Bọn họ đến đây một chuyến không dễ dàng, các đồng chí tỉnh thành phải thông cảm một chút.
Nói xong Phó chủ tịch Trần ra hiệu cho bên Diệp Phàm. Phó Chủ tịch Trần còn tỏ ra khá quan tâm.
- Đồng chí Bao Nghị của trung đoàn cảnh sát giao thông chắc các đồng chí ở sở Công an tỉnh hẳn biết rõ hơn tất cả. Là đồng chí đã bắt được ba tội phạm truy nã toàn quốc vì tội giết người.
Hạo Cường bắt đầu nói về thành tích của Bao Nghị.
Mặc cho Hạo Cường không muốn nói giúp cho người sẽ đến ngồi trên mình, tuy nhiên, hôm nay đại diện cho thành phố Đồng Lĩnh nên suy nghĩ không giống như lúc trước.
Hơn nữa, trong lòng Hạo Cường đương nhiên cũng không muốn Ninh Mãn ngồi vào vị trí này.
Để Ninh Mãn ngồi vào còn không bằng để một người ngoài như Bao Nghị đi lên. Bởi vì Hạo Cường không cùng chí hướng với Chủ tịch thành phố Cao Thành.
Đối với tay chân của Cao Thành như Ninh Mãn đương nhiên càng không hài lòng. Hơn nữa, Ninh Mãn làm Phó cục trưởng thường trực Cục Công an thành phố Đồng Lĩnh đã không ít năm, căn cơ vững chắc cũng có rất nhiều người thân tín.
Người như vậy Bí thư Đảng ủy Công an như Hạo Cường muốn sai khiến động đến y một chút cũng khó. Mà Bao Nghị tuy nói là Diệp Phàm cật lực đề cử nhưng gã vẫn là người ngoài.
Đến lúc đó Hạo Cường tin tưởng mình có thể dùng một chút thủ đoạn lấy hết quyền lực của Bao Bao Nghị không phải là không có khả năng. Đến lúc đó Bí thư Đảng ủy Công an như y có thể điều khiển toàn bộ Cục công an thành phố rồi.
Này khác gì kiêm nhiệm luôn chức Cục trưởng, cho nên Hạo Cường vẫn khá cố gắng.
- Bí thư Trì, anh nói chỉ về thành tích trước đây.
Phó Giám đốc Sở công an tỉnh Tấn Lĩnh Dương Tiêu thản nhiên hừ nói.
- Cũng không thể nói là chỉ có thành tích trước đây. Phải biết rằng đồng chí Bao Nghị gần đây lập công hai lần trong vòng chưa đến nửa năm. Nếu trong một năm cũng gọi là thành tích cũ thì mấy đồng chí kia còn lập công làm gì?
Diệp Phàm hỏi lại.
- Ha ha, Bí thư Diệp chúng tôi nói là không riêng gì lập công. Sơ yếu lý lịch của Bao Nghị tất cả mọi người đều xem rồi.
Vì sao y phải bị phạt cách chức Chi đội trưởng? Đó là bởi vì y phạm sai lầm Không thể tưởng tượng được cảnh sát giao thông chấp pháp thô bạo.
Cuối cùng đến chức Phó chi đội trưởng cũng không thể đảm nhiệm. Một đồng chí như vậy còn có thể đảm nhiệm Cục trưởng cục Công an thành phố sao?
Tôi không muốn nói trong lòng một số đồng chí nghĩ như thế nào. Lòng người khó dò có lẽ suy nghĩ khác nhau.
Tuy nhiên, tổng kết mọi mặt thì thật sự không thích hợp.
Phó giám đốc Dương nói, muốn chĩa mũi nhọn vào Diệp Phàm.
- Phó Giám đốc Dương, không phải không thích hợp mà tuyệt đối không thể. Một đồng chí như vậy cũng được đề bạt thì cán bộ sau này sợ gì phạm sai lầm?
Phạm sai lầm lập tức có thể được đề bạt, đây là không quan tâm đến quy định lựa chọn nhân tài của tổ chức, bỏ tính giai cấp và nguyên tắc đi đâu?
Tiêu chuẩn lựa chọn cán bộ ở đâu? Tôi hi vọng một số đồng chí có thể thận trọng suy xét một chút.
Giám đốc Hồ nói dõng dạc.
- Phạm sai lầm, tôi muốn hỏi Sở Công an tỉnh một chút về chuyện đối đãi với đồng chí Bao Nghị. Đầu tiên tôi không muốn nói là các anh đối đãi không công bằng với đồng chí Bao Nghị.
Nhưng nếu các anh nói đồng chí Bao Nghị sai lầm vậy thì mời các anh đưa ra chứng cứ chứng minh đồng chí Bao Nghị phạm sai lầm.
Việc này tôi không có quyền xem xét nhưng nếu hiện giờ chúng ta nghiên cứu thảo luận vấn đề đề bạt đồng chí Bao Nghị vậy thì phải đưa ra chứng cứ chứng minh mới đúng.
Nếu sở Công an tỉnh có thể đưa ra chứng cứ xác thực chứng mình đồng chí Bao Nghị thật sự mắc sai lầm thì Diệp Phàm tôi cũng không nói gì. Chuyện đề cử của anh ta sẽ không đề cập đến nữa.
Huống chi, điều lệ quản lý tổ chức của cơ quan công an có quy định chính quyền địa phương bổ nhiệm Cục trưởng cục công an hoặc Giám đốc sở Công an phải được cơ quan công an cấp dưới đồng ý.
Nếu cơ quan cấp trên tỏ vẻ không đồng ý chính quyền địa phương tạm thời không thể đệ trình lên Hội đồng nhân dân, chỉ có khi hai bên nhất trí hoàn toàn mới có thể đệ tình lên Hội đồng nhân dân biểu quyết thông qua. Mà vấn đề nhân sự của Cục công an cũng có nói, cơ quan công an là được quản lý bởi hai cấp, do chính quyền đia phương và cơ quan Công an cấp trên quản lý. Chính quyền địa phương là việc chính, cơ quan Công an cấp trên là phụ.
Như thế nào gọi là lấy chính quyền đại phương làm việc chính, đó là nói trong việc bổ nhiệm nhân sự lấy chính quyền địa phương là việc chính.
Sở Công an tỉnh ngăn cản quyết định do hội nghị thường vụ của chúng tôi mạnh mẽ như vậy.
Tôi muốn các anh giải thích tại sao lại thế. Nếu hiện giờ cũng có thể đưa ra đây vậy thì mời các anh đưa ra chứng cứ.
Diệp Phàm tỏ thái độ kiên quyết, hai mắt nhìn chằm chằm Hồ Quý Thiên.
- Chẳng lẽ Bí thư Diệp nghi ngờ quyết định của Đảng ủy sở Công an tỉnh? Điều chỉnh cương vị công tác của Bao Kiên Quyết là do tập thể đảng ủy sở Công an tỉnh thông qua, chẳng lẽ tập thể Đảng ủy sở Công an tỉnh đều mắt mù?
Hồ Quý Thiên bắt đầu lấy thế đè người, tung ra toàn bộ sở Công an tỉnh.
- Tôi không phải nghi ngờ, chỉ là tôi muốn một lời giải thích. Đối với việc đề bạt một đồng chí đương nhiên phải thận trọng. Quyết định của Đảng ủy sở Công an tỉnh cũng không thể thay thế quyết định của Thành ủy Đồng Lĩnh chúng tôi.
Nếu các anh không thể đưa ra chứng cứ liên quan đến việc điều chỉnh Bao Nghị thì chứng tỏ việc các anh điều chỉnh Bao Bao Nghị chỉ vì công tác cần mà không phải vì đồng chí Bao Nghị phạm sai lầm gì.
Vậy hôm nay ở trong này chúng ta hãy nói hết ra. Tôi muốn tại đây phó chủ tịch Trần phải đưa ra quyết định.
Sở Công an tỉnh không thể ngăn cản Thành ủy Đồng Lĩnh đề cử đồng chí Bao Nghị đảm nhiệm chức Cục trưởng Cục công an thành phố.
Diệp Phàm cũng dùng ngôn từ sắc bén, anh dùng sở Công an tỉnh thì tôi sẽ đem Thành ủy Đồng Lĩnh ra, hai đơn vị đồng cấp không người nào kém người nào.
- Hừ, Bí thư Diệp, thái độ của anh là thái độ gì? Anh nói ra câu này là không tin Đảng ủy sở Công an tỉnh có phải không?
Hồ Quý Thiên có chút băn khoăn, đương nhiên không chịu đưa ra cái gì.
Lúc đó xử lý Bao Nghị trong đó có mưu mẹo, nếu quả thật đưa ra thì coi như châm một thùng thuốc súng. Diệp Phàm cũng nghe đượng tình hình này cho nên nắm chặt lấy vấn đề này.
- Đồng chí Diệp Phàm, thật ra, anh cũng có thể xem xét một đồng chí khác, vì sao chỉ nhìn vào một đồng chí. Nhiều lựa chọn không phải là rất tốt sao?
Như vậy, các anh và Sở Công an tỉnh có thể có tiếng nói chung, có phải là việc này được giải quyết xong không? Làm gì phải phiền toái như vậy lại phải kiểm tra lại tài liệu.
Sở Công an tỉnh làm việc có quy tắc của sở công an tỉnh, tài liệu không thích hợp không thể mở.
Lúc này Phó chủ tịch Trần lên tiếng, rõ ràng có ý bênh sở Công an tỉnh.
- Ha ha, Phó chủ tịch Trần, việc này là thành phố Đồng Lĩnh chúng tôi đang chọn Cục trưởng cục Công an. Nếu không thận trọng xảy ra chuyện gì đây là chuyện chúng tôi phải chịu trách nhiệm trước mấy trăm vạn dân.
Chẳng qua đề nghị Sở Công an tỉnh đưa ra một ít tài liệu, tôi nghĩ nếu không phải liên quan đến cơ mật quốc gia thì để cho Diệp Phàm tôi xem một chút có làm sao?
Nếu như một yêu cầu nhỏ của chúng tôi cũng không thể được thì chính quyền địa phương có quyền chủ động trong việc chọn Cục trưởng cục Công an chẳng phải là giao cho Sở Công an tỉnh sao?
Vậy còn nói là chính quyền địa phương là chính, cơ quan công an cấp trên là phụ cái gì. Chúng ta không thể lẫn lộn đầu đuôi có phải không?
Diệp Phàm phản bác.
/3320
|