- Haiz.
Cung Khai Hà lại thở dài, sắc mặt có chút âm trầm, nói:
- Những mâu thuẫn ở chỗ này tô đều biết, Tuyết Hồng là có chút ủy khuất.
Tuy nhiên, nghe nói cậu không phải đi tìm lãnh đạo của đại học Hoa Thanh rồi sao? Việc này, chỉ cần Tuyết Hồng có thể nhập học được, bên này, việc gì cứ phải giằng co mãi như thế chứ.
Cậu cũng biết, quân đội và tổ đặc nhiệm A chúng tôi cũng có những lúc không hợp phách nhau. Không thể để người ta nói ra nói vào được.
Làm người, làm việc đều rất khó. Đặc biệt là làm người càng khó hơn. Đừng nhìn bề ngoài tôi luôn vui vẻ như vậy, thực tế còn có nhiều thứ khó xử hơn cậu nhiều.
Cái phải suy nghĩ của tôi nhiều hơn cậu nhiều. Như vậy, coi như là để cho Cung Khai Hà tôi một chút thể diện, xuất phát từ đại cục, hãy bảo Trương Hùng thả người ra.
- Ông trực tiếp hạ lệnh là được mà, việc gì phải tìm tôi chứ. Đây không phải cởi quần ra để đánh rắm hay sao?
Diệp Phàm tức giận nói ra cả những lời thô tục.
- Haiz.
Cung Khai Hà mặt mày cau lại, nhăn nhúm chẳng khác gì quả mướp đắng.
- Thôi được rồi, bảo bọn họ từ nay trở đi đừng gây phiền phức cho Tuyết Hồng nữa. Đinh Đại Thắng có thể đi về. Tuy nhiên, nếu bọn họ còn gây ra chuyện như vậy nữa, thì tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc. Tôi đi đây.
Diệp Phàm hiển nhiên là tức giận, đứng dậy xoay người bước đi, căn bản là không thèm để ý phía sau còn có đồng chí Cung Khai Hà nữa.
- Haiz. Tôi còn khó xử hơn cậu nhiều. Quốc gia lớn như vậy, có bao nhiêu là mâu thuẫn…
Cung Khai Hà nhìn bóng Diệp Phàm đi xa, bất đắc dĩ lắc đầu nói thầm vài câu.
Buổi sáng hôm sau. Cả đám Đinh Đại thắng về tới quân khu Bắc Kinh.
- Thiên Đào, Đinh Đại Thắng về là được rồi. Việc này cậu không cần phải xen vào nữa. Người ta nể mặt mình rồi thì cũng đừng giằng co làm gì nữa.
Tiếu Thiết Phong gọi điện thoại cho Trịnh Thiên Đào, nói.
- Bọn họ cũng thật là ức hiếp người quá đáng, rõ ràng là muốn chơi tôi đây mà. Còn bảo Trương Hùng đem báo cáo điều tra đến chỗ Triệu Quát. Tôi mất mặt hết cỡ. Cứ nghĩ đến vẻ mặt của tên họ Khang kia là tôi lại bực mình.
Trịnh Thiên Đào vẫn còn có chút tức giận nói.
- Trên đời này tức giận đôi khi cũng phải nhịn. Tôi cũng như thế. Thôi được rồi, cậu cứ nghe tôi đi.
Tiếu Thiết Phong tuy nói là đang khuyên nhủ, nhưng giọng nói cũng nặng lên không ít.
- Tôi nghe Trưởng ban Tiếu, tuy nhiên, nếu Diệp Phàm còn muốn chơi tôi nữa, tôi sẽ không lưu tình đâu. Hơn nữa, bên phía anh tôi tôi không quản. Anh ấy muốn thế nào thì cũng kệ, tôi không nhúng tay vào nữa.
Trịnh Thiên Đào uất nghẹn nói.
- Đó đương nhiên là thế rồi, anh cậu là anh cậu mà cậu là cậu, hai người khác nhau, không liên quan gì đến cậu cả. Tuy nhiên tôi phải nhắc nhở cậu một chút rằng cái cô Tuyết Hồng kia cũng không phải hạng đơn giản đâu. Đừng có phát hỏa quá mức, bằng không không giải quyết được việc thì phiền phức to.
Tiếu Thiết Phong cười nói.
Lão cũng mơ hồ cảm nhận được Tuyết Hồng không phải hạng tầm thường. Bởi vì Thiên Thông công tác ở phòng Cảnh vệ.
Tuy rằng chi tiết về Thiên Thông thi Tiếu Thiết Phong không biết, nhưng người ta là nhân vật tai to mặt lớn nên cũng có chút cảm giác. Việc này không thể nói rõ ràng với Trịnh Thiên Đào được. Chỉ có thể nói nặng giọng để nhắc nhở mà thôi.
- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nghe ngài.
Trịnh Thiên Đào nói xong liền cúp máy. Sauk hi buông điện thoại xuống, liền hừ lạnh nói:
- Một con bé nhà quê thì có thể làm được gì chứ. Một Phó trưởng ban mà không đối phó được với một con bé nhà quê, có khả năng này sao...Mà kể cả Diệp Phàm thì đã làm sao chứ.
Rạng sáng hôm sau, bên ngoài Hồng Diệp Bảo có mấy người đang đứng bên ngoài bãi cỏ. Theo thứ tự là Tuyết Hồng, người hầu gái và cô gái kia. Đứng bên cạnh là Lam Tồn Quân, Vương Nhân Bàng và Trương Cường.
Mấy người lên xe, đi thẳng đến sân bay.
9h sáng đã đến Seoul, lại vòng về thành phố Silla.
- Nhà của Phác Muội Châu ở trang viên Đạt Hỏa thuộc ngoại ô phía bắc thành phố Silla. Nhà bọn họ khởi nghiệp từ việc làm rượu nho. Rượu nho 1881 của Đạt Hỏa nghe nói một chai những ba bốn chục ngàn tệ đấy.
Tuy nhiên, loại rượu này nghe nói phải cất vào hầm mấy chục năm mới có được vị ngon tinh khiết. Còn trang viên Đạt Hỏa được xây giữa vườn nho của nhà họ Phác.
Người ta chỉ biết được nhà họ Phác ở thành phố Silla là ‘mỏ’ rượu nho lớn, nhưng chẳng mấy người biết nhà họ lại là một gia tộc võ đạo lớn từ một nghìn năm trước.
Mấy người đi đến nhà khách phía sau, Trương Cường bắt đầu giới thiệu.
- Tổ tiên nhà họ người cao nhất đạt đến mấy đẳng?
Lam Tồn Quân hỏi.
- …Lang Đức Mộng Lộ Bảo La, Diêu Thái Dương Tương Điền Trì, Thái Cực Huyết Phác Tín Đông….Câu vè này đã tóm lược 10 đại cao thủ của thể giới cách đây vài thập niên. Mọi người có phát hiện gì không?
Vương Nhân Bàng nói chen vào một câu.
- Chẳng lẽ là ‘Thái Cực Huyết Phác Tín Đông’ có quan hệ với Phác gia sao?
Tuyết Hồng không kìm nổi, hỏi.
- Đúng rồi.
Vương Nhân Bàng giơ ngón tay cái lên nói.
Bỗng chốc, mọi người đều trở nên trầm mặc xuống. Nhà có người nằm trong mười đại cao thủ của thế giới thì đâu phải hạng vừa. Hơn hai mươi năm trước đã đạt thập đẳng rồi, thì bây giờ cảnh giới không thể tưởng tượng được.
- Phác Tín Đông đã chết chưa?
Không ngờ, Tuyết Hồng đột nhiên thốt lên một câu như vậy.
- Chết cái gì mà chết, người như vậy mà chết dễ dàng sao? Bản lĩnh của người luyện võ càng cao, thì độ tinh khiết của nội tức càng cao. Hơn nữa khả năng làm dịu đối với cơ năng của cơ thể càng tốt.
Kinh mạch của họ thông thoáng, cộng với việc thường xuyên luyện tập, sức khỏe của họ tốt hơn người bình thường đến mấy chục lần.
Mà cao thủ thế giới, nghe nói khi bọn họ thành danh cũng chỉ mới tầm khoảng bốn mươi tuổi. Đến giờ là hai mươi năm đã đôi tra, chắc giờ cũng chỉ tầm sáu bảy mươi tuổi thôi. Người ít tuổi nhất chắc chưa đến sáu mươi, vì vậy khả năng bọn họ còn sống là rất lớn.
Vương Nhân Bàng nói.
- Mặc kệ, đi đến sơn trang Đạt Hỏa đã rồi tính say. Nếu bọn nó cứng đầu muốn đấu thì chúng ta cũng không cần phải khách khí.
Diệp Phàm khoát tay nói.
Một triền núi khắp nơi đều là cây nho.
Đạt Hỏa sơn trang lớn vô cùng, nhìn từ đằng xa phỏng chừng cũng phải có đến ba bốn dặm. Hơn nữa, tường vây đều bị vây chặt bởi những dây nho.
Tuy là mùa đông rồi, nhưng kỳ lạ là lá cây nho không hề bị úa vàng. Chỉ có một nửa lá là chuyển thành màu lục. Thật sự khiến người ta không khỏi thấy kỳ lạ, có lẽ là giống đã được cải tiến.
Ở cửa sơn trang, Lam Tồn Quân tiến lên chào hỏi, nói mình là khách từ TQ đến, muốn bái kiến chủ sơn trang là Phác Chân Thanh tiên sinh.
Tuy nhiên, khi nghe đến là khách từ TQ đến. Một trong hai người gác cổng liền chạy vào bên trong. Không lâu sau có một người trung niên, có lẽ là quản gia đi ra, lão vô cùng ngạo mạn nói:
- Tôi Phác Tùng Lý, từ nay trở đi, người TQ và chó sẽ không được bước vào sơn trang.
Câu nói này mang tính xỉ nhục lớn, khiến Lam Tồn Quân phát hỏa. Bởi vì dù ông ta nói tiếng Hàn Quốc, nhưng gã đều nghe hiểu.
Lam Tồn Quân thuận tay đẩy vào bên trong, Phác Tùng Lý đánh trả vài cái thì bị đánh bay lên giàn nho, cũng may mà không bị thương gì. Bởi vì Lam Tồn Quân ra tay còn có chừng mực.
- Mẹ kiếp, sơn trang này là một ổ chó sao.
Lam Tồn Quân dùng tiếng Hàn để mắng lại.
Hai người gác cổng thấy vậy, lập tức đánh về phía Lam Tồn Quân.
Bởi vì Phác Tùng Lý chỉ tay vào Lam Tồn Quân hét lớn:
- Lên đi, đánh cho nó tàn phế đi, đánh đi.
Mấy tiếng bốp bốp giòn tan vang lên.
Hai tên gác cổng cũng đều bị đánh bay lên giàn nho. Lần này Lam Tồn Quân ra tay khá mạnh. Hai tên gác cổng rơi từ trên giàn xuống, không bò dậy nổi.
- Đây chính là đả cẩu pháp đấy.
Lam Tồn Quân dùng tiếng Hàn mắng.
Chỉ thấy Phác Tòng Lý ấn vào tay cầm trên cửa, không lâu sau những tiếng bước chân lát đát vang lên. Mười mấy người tay cầm dao bầu từ trong sơn trang đi ra, tất cả trợn mắt nhìn đoàn người Diệp Phàm.
- Làm đi.
Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân nháy mắt nhau, sau đó cả hai xông đên chỗ đám người kia.
Bốp bốp…những âm thanh hỗn độn vang lên, mấy tên nằm dưới đất kêu oai oái.
Mười mấy người này tuy đều có thân thủ nhị tam đẳng, nhưng đâu phải là đối thủ của Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân. Không lâu sau cả đám đều nằm lăn lốc dưới đất.
Lập tức, lại là những tiếng bước chân truyền đến. Lần này mười mấy người còn to con hơn.
Mỗi người đều mặc tây phục màu đen, người đi đầu mặt hơi gầy, mặc một bộ quần áo Hàn Quốc rộng thùng thình. Trên đầu còn đội một chiếc mũ giống như mũ rơm.
Theo tài liệu thể hiện, thì người này chính là con trai của Thái Cực Huyết Phác Tín Đông- Phác Thiện Giang. Nghe nói có thân thủ lục đẳng.
- Các người…là người TQ….
Phác Thiện Giang nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm nói bằng giọng tiếng Trung phổ thông cứng ngắc.
- Đúng.
Diệp Phàm gật đầu.
- Đạt Hỏa sơn trang không phải là nơi để các người gây rối. Các người sẽ bị đánh cho tàn phế và giải đến đồn công an.
Phác Thiện Giang nói những lời này tương đối thoải mái, giống như có thể đánh được người khác một cách dễ dàng vậy.
- Vậy thì phải xem các hạ có bản lĩnh đó không đã.
Lam Tồn Quân thản nhiên hừ nói.
- Bọn họ đều là do cậu đả thương?
Phác Thiện Giang chỉ tay vào đám binh tàn nói.
- Là do hai người chúng tôi làm. Vốn chúng tôi muốn đến bái kiến chủ sơn trang. Tuy nhiên, các người lại hạ nhục người khác.
Lam Tồn Quân hừ nói.
- Bọn họ hạ nhục các người như thế nào?
Phác Thiện Giang nhìn Lam Tồn Quân một cái, nói.
- Người TQ và chó không được vào Đạt Hỏa sơn trang.
Vương Nhân Bàng đứng cạnh nói xen vào một câu.
- Cái này sai sao? Các người có khác gì đám chó đâu?
Phác Thiện Giang nói những lời này xong, có một người phiên dịch lại, lập tức tất cả đám người áo đen ôm bụng cười.
- Haiz, một bầy chó đang kêu, thật chẳng thú vị gì cả.
Diệp Phàm thản nhiên nói một câu.
- Nào, chúng ta thử vài chiêu, xem ai là chó nhé?
Phác Thiện Giang chỉ vào Lam Tồn Quân nói.
- Muốn chơi chứ gì, được thôi, ông đây cũng vừa học được quyền đánh chó xong.
Vương Nhân Bàng nói, sau đó còn nháy mắt với Diệp Phàm một cái. Diệp Phàm hiểu, gã tỏ ý xin lỗi, vì không có ý nói đến biệt danh ‘Cẩu Tử’ của Diệp Phàm.
- Cái này để cho tôi, đừng có tranh giành.
Lam Tồn Quân bước lên, nhìn chằm chằm Phác Thiện Giang.
- Tiếp.
Phác Thiện Giang không nói nhiều, một quyền đánh về phía Lam Tồn Quân. Từ sức mạnh của quyền có thể nhận ra, người này có thân thủ lục đẳng là sự thật. Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn rất bình tĩnh, vì Lam Tồn Quân có thân thủ thất đẳng.
Cung Khai Hà lại thở dài, sắc mặt có chút âm trầm, nói:
- Những mâu thuẫn ở chỗ này tô đều biết, Tuyết Hồng là có chút ủy khuất.
Tuy nhiên, nghe nói cậu không phải đi tìm lãnh đạo của đại học Hoa Thanh rồi sao? Việc này, chỉ cần Tuyết Hồng có thể nhập học được, bên này, việc gì cứ phải giằng co mãi như thế chứ.
Cậu cũng biết, quân đội và tổ đặc nhiệm A chúng tôi cũng có những lúc không hợp phách nhau. Không thể để người ta nói ra nói vào được.
Làm người, làm việc đều rất khó. Đặc biệt là làm người càng khó hơn. Đừng nhìn bề ngoài tôi luôn vui vẻ như vậy, thực tế còn có nhiều thứ khó xử hơn cậu nhiều.
Cái phải suy nghĩ của tôi nhiều hơn cậu nhiều. Như vậy, coi như là để cho Cung Khai Hà tôi một chút thể diện, xuất phát từ đại cục, hãy bảo Trương Hùng thả người ra.
- Ông trực tiếp hạ lệnh là được mà, việc gì phải tìm tôi chứ. Đây không phải cởi quần ra để đánh rắm hay sao?
Diệp Phàm tức giận nói ra cả những lời thô tục.
- Haiz.
Cung Khai Hà mặt mày cau lại, nhăn nhúm chẳng khác gì quả mướp đắng.
- Thôi được rồi, bảo bọn họ từ nay trở đi đừng gây phiền phức cho Tuyết Hồng nữa. Đinh Đại Thắng có thể đi về. Tuy nhiên, nếu bọn họ còn gây ra chuyện như vậy nữa, thì tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc. Tôi đi đây.
Diệp Phàm hiển nhiên là tức giận, đứng dậy xoay người bước đi, căn bản là không thèm để ý phía sau còn có đồng chí Cung Khai Hà nữa.
- Haiz. Tôi còn khó xử hơn cậu nhiều. Quốc gia lớn như vậy, có bao nhiêu là mâu thuẫn…
Cung Khai Hà nhìn bóng Diệp Phàm đi xa, bất đắc dĩ lắc đầu nói thầm vài câu.
Buổi sáng hôm sau. Cả đám Đinh Đại thắng về tới quân khu Bắc Kinh.
- Thiên Đào, Đinh Đại Thắng về là được rồi. Việc này cậu không cần phải xen vào nữa. Người ta nể mặt mình rồi thì cũng đừng giằng co làm gì nữa.
Tiếu Thiết Phong gọi điện thoại cho Trịnh Thiên Đào, nói.
- Bọn họ cũng thật là ức hiếp người quá đáng, rõ ràng là muốn chơi tôi đây mà. Còn bảo Trương Hùng đem báo cáo điều tra đến chỗ Triệu Quát. Tôi mất mặt hết cỡ. Cứ nghĩ đến vẻ mặt của tên họ Khang kia là tôi lại bực mình.
Trịnh Thiên Đào vẫn còn có chút tức giận nói.
- Trên đời này tức giận đôi khi cũng phải nhịn. Tôi cũng như thế. Thôi được rồi, cậu cứ nghe tôi đi.
Tiếu Thiết Phong tuy nói là đang khuyên nhủ, nhưng giọng nói cũng nặng lên không ít.
- Tôi nghe Trưởng ban Tiếu, tuy nhiên, nếu Diệp Phàm còn muốn chơi tôi nữa, tôi sẽ không lưu tình đâu. Hơn nữa, bên phía anh tôi tôi không quản. Anh ấy muốn thế nào thì cũng kệ, tôi không nhúng tay vào nữa.
Trịnh Thiên Đào uất nghẹn nói.
- Đó đương nhiên là thế rồi, anh cậu là anh cậu mà cậu là cậu, hai người khác nhau, không liên quan gì đến cậu cả. Tuy nhiên tôi phải nhắc nhở cậu một chút rằng cái cô Tuyết Hồng kia cũng không phải hạng đơn giản đâu. Đừng có phát hỏa quá mức, bằng không không giải quyết được việc thì phiền phức to.
Tiếu Thiết Phong cười nói.
Lão cũng mơ hồ cảm nhận được Tuyết Hồng không phải hạng tầm thường. Bởi vì Thiên Thông công tác ở phòng Cảnh vệ.
Tuy rằng chi tiết về Thiên Thông thi Tiếu Thiết Phong không biết, nhưng người ta là nhân vật tai to mặt lớn nên cũng có chút cảm giác. Việc này không thể nói rõ ràng với Trịnh Thiên Đào được. Chỉ có thể nói nặng giọng để nhắc nhở mà thôi.
- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nghe ngài.
Trịnh Thiên Đào nói xong liền cúp máy. Sauk hi buông điện thoại xuống, liền hừ lạnh nói:
- Một con bé nhà quê thì có thể làm được gì chứ. Một Phó trưởng ban mà không đối phó được với một con bé nhà quê, có khả năng này sao...Mà kể cả Diệp Phàm thì đã làm sao chứ.
Rạng sáng hôm sau, bên ngoài Hồng Diệp Bảo có mấy người đang đứng bên ngoài bãi cỏ. Theo thứ tự là Tuyết Hồng, người hầu gái và cô gái kia. Đứng bên cạnh là Lam Tồn Quân, Vương Nhân Bàng và Trương Cường.
Mấy người lên xe, đi thẳng đến sân bay.
9h sáng đã đến Seoul, lại vòng về thành phố Silla.
- Nhà của Phác Muội Châu ở trang viên Đạt Hỏa thuộc ngoại ô phía bắc thành phố Silla. Nhà bọn họ khởi nghiệp từ việc làm rượu nho. Rượu nho 1881 của Đạt Hỏa nghe nói một chai những ba bốn chục ngàn tệ đấy.
Tuy nhiên, loại rượu này nghe nói phải cất vào hầm mấy chục năm mới có được vị ngon tinh khiết. Còn trang viên Đạt Hỏa được xây giữa vườn nho của nhà họ Phác.
Người ta chỉ biết được nhà họ Phác ở thành phố Silla là ‘mỏ’ rượu nho lớn, nhưng chẳng mấy người biết nhà họ lại là một gia tộc võ đạo lớn từ một nghìn năm trước.
Mấy người đi đến nhà khách phía sau, Trương Cường bắt đầu giới thiệu.
- Tổ tiên nhà họ người cao nhất đạt đến mấy đẳng?
Lam Tồn Quân hỏi.
- …Lang Đức Mộng Lộ Bảo La, Diêu Thái Dương Tương Điền Trì, Thái Cực Huyết Phác Tín Đông….Câu vè này đã tóm lược 10 đại cao thủ của thể giới cách đây vài thập niên. Mọi người có phát hiện gì không?
Vương Nhân Bàng nói chen vào một câu.
- Chẳng lẽ là ‘Thái Cực Huyết Phác Tín Đông’ có quan hệ với Phác gia sao?
Tuyết Hồng không kìm nổi, hỏi.
- Đúng rồi.
Vương Nhân Bàng giơ ngón tay cái lên nói.
Bỗng chốc, mọi người đều trở nên trầm mặc xuống. Nhà có người nằm trong mười đại cao thủ của thế giới thì đâu phải hạng vừa. Hơn hai mươi năm trước đã đạt thập đẳng rồi, thì bây giờ cảnh giới không thể tưởng tượng được.
- Phác Tín Đông đã chết chưa?
Không ngờ, Tuyết Hồng đột nhiên thốt lên một câu như vậy.
- Chết cái gì mà chết, người như vậy mà chết dễ dàng sao? Bản lĩnh của người luyện võ càng cao, thì độ tinh khiết của nội tức càng cao. Hơn nữa khả năng làm dịu đối với cơ năng của cơ thể càng tốt.
Kinh mạch của họ thông thoáng, cộng với việc thường xuyên luyện tập, sức khỏe của họ tốt hơn người bình thường đến mấy chục lần.
Mà cao thủ thế giới, nghe nói khi bọn họ thành danh cũng chỉ mới tầm khoảng bốn mươi tuổi. Đến giờ là hai mươi năm đã đôi tra, chắc giờ cũng chỉ tầm sáu bảy mươi tuổi thôi. Người ít tuổi nhất chắc chưa đến sáu mươi, vì vậy khả năng bọn họ còn sống là rất lớn.
Vương Nhân Bàng nói.
- Mặc kệ, đi đến sơn trang Đạt Hỏa đã rồi tính say. Nếu bọn nó cứng đầu muốn đấu thì chúng ta cũng không cần phải khách khí.
Diệp Phàm khoát tay nói.
Một triền núi khắp nơi đều là cây nho.
Đạt Hỏa sơn trang lớn vô cùng, nhìn từ đằng xa phỏng chừng cũng phải có đến ba bốn dặm. Hơn nữa, tường vây đều bị vây chặt bởi những dây nho.
Tuy là mùa đông rồi, nhưng kỳ lạ là lá cây nho không hề bị úa vàng. Chỉ có một nửa lá là chuyển thành màu lục. Thật sự khiến người ta không khỏi thấy kỳ lạ, có lẽ là giống đã được cải tiến.
Ở cửa sơn trang, Lam Tồn Quân tiến lên chào hỏi, nói mình là khách từ TQ đến, muốn bái kiến chủ sơn trang là Phác Chân Thanh tiên sinh.
Tuy nhiên, khi nghe đến là khách từ TQ đến. Một trong hai người gác cổng liền chạy vào bên trong. Không lâu sau có một người trung niên, có lẽ là quản gia đi ra, lão vô cùng ngạo mạn nói:
- Tôi Phác Tùng Lý, từ nay trở đi, người TQ và chó sẽ không được bước vào sơn trang.
Câu nói này mang tính xỉ nhục lớn, khiến Lam Tồn Quân phát hỏa. Bởi vì dù ông ta nói tiếng Hàn Quốc, nhưng gã đều nghe hiểu.
Lam Tồn Quân thuận tay đẩy vào bên trong, Phác Tùng Lý đánh trả vài cái thì bị đánh bay lên giàn nho, cũng may mà không bị thương gì. Bởi vì Lam Tồn Quân ra tay còn có chừng mực.
- Mẹ kiếp, sơn trang này là một ổ chó sao.
Lam Tồn Quân dùng tiếng Hàn để mắng lại.
Hai người gác cổng thấy vậy, lập tức đánh về phía Lam Tồn Quân.
Bởi vì Phác Tùng Lý chỉ tay vào Lam Tồn Quân hét lớn:
- Lên đi, đánh cho nó tàn phế đi, đánh đi.
Mấy tiếng bốp bốp giòn tan vang lên.
Hai tên gác cổng cũng đều bị đánh bay lên giàn nho. Lần này Lam Tồn Quân ra tay khá mạnh. Hai tên gác cổng rơi từ trên giàn xuống, không bò dậy nổi.
- Đây chính là đả cẩu pháp đấy.
Lam Tồn Quân dùng tiếng Hàn mắng.
Chỉ thấy Phác Tòng Lý ấn vào tay cầm trên cửa, không lâu sau những tiếng bước chân lát đát vang lên. Mười mấy người tay cầm dao bầu từ trong sơn trang đi ra, tất cả trợn mắt nhìn đoàn người Diệp Phàm.
- Làm đi.
Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân nháy mắt nhau, sau đó cả hai xông đên chỗ đám người kia.
Bốp bốp…những âm thanh hỗn độn vang lên, mấy tên nằm dưới đất kêu oai oái.
Mười mấy người này tuy đều có thân thủ nhị tam đẳng, nhưng đâu phải là đối thủ của Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân. Không lâu sau cả đám đều nằm lăn lốc dưới đất.
Lập tức, lại là những tiếng bước chân truyền đến. Lần này mười mấy người còn to con hơn.
Mỗi người đều mặc tây phục màu đen, người đi đầu mặt hơi gầy, mặc một bộ quần áo Hàn Quốc rộng thùng thình. Trên đầu còn đội một chiếc mũ giống như mũ rơm.
Theo tài liệu thể hiện, thì người này chính là con trai của Thái Cực Huyết Phác Tín Đông- Phác Thiện Giang. Nghe nói có thân thủ lục đẳng.
- Các người…là người TQ….
Phác Thiện Giang nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm nói bằng giọng tiếng Trung phổ thông cứng ngắc.
- Đúng.
Diệp Phàm gật đầu.
- Đạt Hỏa sơn trang không phải là nơi để các người gây rối. Các người sẽ bị đánh cho tàn phế và giải đến đồn công an.
Phác Thiện Giang nói những lời này tương đối thoải mái, giống như có thể đánh được người khác một cách dễ dàng vậy.
- Vậy thì phải xem các hạ có bản lĩnh đó không đã.
Lam Tồn Quân thản nhiên hừ nói.
- Bọn họ đều là do cậu đả thương?
Phác Thiện Giang chỉ tay vào đám binh tàn nói.
- Là do hai người chúng tôi làm. Vốn chúng tôi muốn đến bái kiến chủ sơn trang. Tuy nhiên, các người lại hạ nhục người khác.
Lam Tồn Quân hừ nói.
- Bọn họ hạ nhục các người như thế nào?
Phác Thiện Giang nhìn Lam Tồn Quân một cái, nói.
- Người TQ và chó không được vào Đạt Hỏa sơn trang.
Vương Nhân Bàng đứng cạnh nói xen vào một câu.
- Cái này sai sao? Các người có khác gì đám chó đâu?
Phác Thiện Giang nói những lời này xong, có một người phiên dịch lại, lập tức tất cả đám người áo đen ôm bụng cười.
- Haiz, một bầy chó đang kêu, thật chẳng thú vị gì cả.
Diệp Phàm thản nhiên nói một câu.
- Nào, chúng ta thử vài chiêu, xem ai là chó nhé?
Phác Thiện Giang chỉ vào Lam Tồn Quân nói.
- Muốn chơi chứ gì, được thôi, ông đây cũng vừa học được quyền đánh chó xong.
Vương Nhân Bàng nói, sau đó còn nháy mắt với Diệp Phàm một cái. Diệp Phàm hiểu, gã tỏ ý xin lỗi, vì không có ý nói đến biệt danh ‘Cẩu Tử’ của Diệp Phàm.
- Cái này để cho tôi, đừng có tranh giành.
Lam Tồn Quân bước lên, nhìn chằm chằm Phác Thiện Giang.
- Tiếp.
Phác Thiện Giang không nói nhiều, một quyền đánh về phía Lam Tồn Quân. Từ sức mạnh của quyền có thể nhận ra, người này có thân thủ lục đẳng là sự thật. Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn rất bình tĩnh, vì Lam Tồn Quân có thân thủ thất đẳng.
/3320
|