Phác Hải Thanh cũng không vừa, không ngờ kéo một cái bên hông, một thứ trông như dây xích liền nằm trong tay. Sợi xích đó màu đen, mỗi một vòng xích to bằng đầu ngón tay. Vòng xích vung về phía người Vương Nhân Bảng, quấn lấy.
Trên xích sắt không ngờ còn có từng luồng xích khí tràn ra, trong không trung xoẹt qua một luồng xích khí đẹp đẽ mắt thường không nhìn thấy va chạm với đao khí trên không trung.
Xoẹt xoẹt…
Sau khi có mấy âm thanh chói tai truyền đến, những người đứng bên cạnh cách mười bảy mười tám mét cảm thấy như bị ai đó đẩy mạnh, bị bức lùi mấy bước dài. Hiện trường bên ngoài vòng tròn của hai người chốc lát trống một khoảnh đất khoảng 50~60 mét.
Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm thấy rất rõ, sóng đao của Nhu Cực đao xuyên qua sóng xích do sợi dây xích hình thành nên, khá sắc bén, lướt một chút qua cánh tay phải của Phác Hải Thanh.
Trong lúc không một tiếng động, đột nhiên vang lên một âm thanh kỳ lạ “xoẹt.”
Phác Hải Thanh cúi đầu nhìn, lập tức, sắc mặt tương đối khó coi.
Mà một số thanh niên Phác gia bất ngờ kêu lên những tiếng kêu sợ hãi, tất cả đều nhìn thấy. Cánh tay phải của Phác Hải Thanh đã bị đao khí của Vương Nhân Bảng cách không vạch ra một miệng vết thương dài gần 20 cm.
Cơ thịt mở ra hai bên, những mảng thịt đỏ máu nhìn thấy rất rõ ràng, mà mơ hồ còn nhìn thấy được xương cánh tay trắng hếu, máu lập tức dàn dụa ra toàn bộ cánh tay của Phác Hải Thanh.
Một người phụ nữ của Phác gia mở hòm thuốc ra, vội vàng đi đến muốn băng bó một chút.
- Cút sang một bên!
Phác Hải Thanh mắng một câu bằng tiếng Hàn, một cước đá bay hòm thuốc ra xa mười mấy mét, rơi đầy ra đất. Mà Phác Thanh Chân đúng là điềm tĩnh, không chớp mắt lấy một cái.
Bên này, sợi xích đen trong tay Phác Hải Thanh xoắn lại như vòng xoắn ốc. Xoay mạnh trong không trung mười mấy vòng. Diệp Phàm kinh ngạc phải hiện, lcsu đầu các vòng xích không hề hình thành nên sóng xích gì.
Ngay cả khi xoay mười mấy vòng cũng chưa thấy sóng xích tràn ra.
Kỳ lạ, chẳng lẽ Phác Hải Thanh đã kiệt sức rồi, cho nên, nội tức cạn kiệt, không có xích khí tràn ra từ sợi xích nữa. Chắc là không thể nào, có gì kỳ lạ đây. Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt quét qua mặt của Vương Nhân Bảng một chút.
Người này tất nhiên cũng phát hiện ra điều khác thường. Thanh đao Nhu Cực kia xoẹt một tiếng duỗi thẳng ra, dường như trong chốc lát liền biến thành một thanh đao sống dày. Hơn nữa, trên đao Nhu Cực từng luồng đao khí nhè nhẹ co duỗi.
Đây là điểm lợi hại của đao Nhu Cực của La Phù cung, Vương Nhân Bảng chỉ đạt đến bát đẳng tầng thứ hai, vốn không thể tràn ra nội khí, bức ra trên đao.
Nhưng, đao Nhu Cực có một đặc điểm, có thể nhân khí nội tức gấp bội. Khiến cho từ mức chỉ có chút ít đao khí tăng lên thành đao khí phun ra ngoài.
Tất nhiên, điều này cũng để lại di chứng. Hao phí năng lượng của thân thể quá mức. Đợi đến lúc chiến đấu xong, phỏng chừng người đó một thời gian dài cũng khó mà khôi phục lại. Trên đời này, không có bữa cơm nào là miễn phí, có được tất có mất.
Đúng lúc này, dây xích nương theo máu tươi của Phác Hải Thanh đang rải khắp không trung đột nhiên phát ra một tiếng xoảng vang dội.
Đồng tử của Diệp Phàm mở to, phát hiện ra sợi dây xích đã xoay mười mấy vòng của Phác Hải Thanh, ở vòng cuối cùng nhất thời bất ngờ tuôn ta vòng khí kinh người.
Vòng khí kia không ngờ to bằng đầu ngón tay, chẳng lẽ sợi dây xích này cũng có chỗ kỳ diệu có thể hợp mười thành một, Diệp Phàm suy nghĩ rất hứng thú.
Vòng khí to bằng đầu ngón tay xẹt qua trên không trung, bổ thẳng xuống Vương Nhân Bảng.
Đao Nhu Cực cũng không chậm, sóng khí kia phun ra, hướng lên trên nghênh đón.
Bùm…
Dường như không khí đang bùng nổ, không khí trong chu vi 30~40 mét đột nhiên nóng lên, nổ tung như khí cầu.
Xoảng xoảng xoảng…
Một chuỗi âm thanh lạ truyền đến, bùm~ một tiếng, đúng là sóng khí bị nổ tung rồi. Gạch trên mặt đất lập tức bay lên, như Thiên nữ tán gạch. Mà bụi đất bay lên hơn mười mấy thước, khiến cho tất cả mọi người thiếu chút nữa dính đầy cát bụi.
Đợi bụi đất lắng xuống, nọi người mới kinh ngạc phát hiện.
Tình trạng của Vương Nhân Bảng và Phác Hải Thanh không khác nhau là mấy.
Tóc của hai người như bị tiêm máu gà, dựng đứng hết lên, không khác đầu tóc như bị sét đánh của tên nào đó trong NBA là mấy.
Hơn nữa, khóe miệng hai người đều có máu.
- Đa tạ đã nhường!
Vương Nhân Bảng không ngờ cực kỳ trịnh trọng ôm quyền.
- Không dám!
Phác Hải Thanh cũng hừ lạnh một tiếng. Hai người đều đi lại có chút biến dạng về đến trận doanh của mình. Diệp Phàm biết, thực lực hai người ngang nhau, đều bị thương, đã không thể chiến đấu tiếp.
Diệp Phàm vỗ nhẹ một chưởng trên vai Vương Nhân Bảng, lập tức, một luồng khí nội tức dìu dịu tuần hoàn ngay một vòng trong kinh mạch của Vương Nhân Bảng chỉ trong vài giây đồng hồ.
Từ sau khi đột phá thập đẳng, Diệp Phàm cảm thấy rất rõ sự sinh sôi không ngừng của nội tức càng mạnh mẽ hơn.
Hơn nữa, nội tức phát ra cũng tùy ý hơn nhiều. Thập đẳng này so với cửu đẳng chênh lệch quá lớn.
Vương Nhân Bảng gật gật đầu, lập tức nghiêng người dịch ra khỏi bàn tay của Diệp Phàm. Bởi vì, anh không thể để cho Diệp Phàm hao phí quá nhiều nội tức.
Bên này, cao thủ Phác gia còn chưa thực sự ra tay. Như Phác Chân Thanh, tuyệt đối là một nhân vật lợi hại. Còn có lão già ngồi xe lăn nữa, mọi người đều chưa biết được hết, nhất định cũng rất lợi hại.
- Các hạ, những người còn lại lên hết đi. Bằng không, các người lại nói lão già ta ức hiếp tiểu bối. Nói trước, hôm nay các người không thể đấu lại lão già này thì hãy giao Tuyết Hồng cho chúng ta.
Đúng lúc này, tay Phác Chân Thanh đưa qua đưa lại giữa đám người Diệp Phàm, nói đầy vẻ tự cao tự đại.
- Điều đó còn phải xem ông có bản lĩnh không đã.
Diệp Phàm quét mắt nhìn ông ta một cái, hừ lạnh còn tự cao tự đại hơn ông ta.
- Người trẻ tuổi, cuồng ngạo cần phải có vốn liếng đấy. Bằng không, chính là cuồng vọng!
Phác Chân Thanh hừ lạnh nói.
- Tôi là Tuyết Vũ, nha đầu của tiểu thư, Phác Chân Thanh, tôi sẽ đấu với ông mấy chiêu.
Lúc này, xảy ra một chuyện khiến người ta kinh ngạc.
Không ngờ Tuyết Vũ, cô nàng xem ra khoảng 22~23 tuổi, khuôn mặt thanh thuần, vẫn luôn đứng bên cạnh Tuyết Hồng không nói lời nào lại bước lên trước một bước.
Cô liếc Phác Chân Thanh một cái, nói:
- Tiểu thư nhà chúng ta quý giá biết bao, Phác gia các người muốn giữ cô ấy lại, trước tiên phải hỏi xem tôi nha đầu này có đồng ý hay không!
- Điên rồi!
Diệp Phàm trong lòng thầm mắng một câu, chau mày, trong lòng nói thật kỳ lạ, Tuyết Vũ sao có thể không hiểu chuyện như vậy, Phác Chân Thanh là ai chứ, là con cả của chủ gia tộc Phác gia hiện giờ Phác Tín Đông “Thái Cực Huyết”.
Dựa vào phán đoán của Tổ đặc nhiệm A, hẳn phải có thực lực cửu đẳng. Là cao nhân có cùng thứ bậc với Phí Thanh Sơn. Vừa rồi cũng có giới thiệu qua với Tuyết Hồng, Tuyết Vũ đứng bên cạnh không thể nào không nghe thấy Trương Cường giới thiệu. Không thể ngờ được cô ta lại muốn đi tìm cái chết, Diệp Phàm cảm động trước tấm lòng chân thành của Tuyết Vũ. Biết rõ đấu không lại còn muốn nghênh chiến, ý niệm bảo vệ chủ của cô nha đầu này thật mãnh liệt.
- Chỉ dựa vào cô?
Phác Chân Thanh nhìn Tuyết Vũ một cái không ngờ chau mày, có cảm giác bị trêu chọc, nhíu nhíu mày, có lẽ cảm thấy độ sức với cô bé này rất mất thể diện, cho nên, lại phất tay áo, nói:
- Tốt hơn hết là tất cả những người còn lại lên hết cả đi.
- Không cần, ông đánh thắng tôi rồi tính.
Tuyết Vũ không ngờ cố chấp như thế, ngay cả Diệp Phàm cũng không khỏi nhíu mày, nói với Tuyết Hồng:
- Gọi Tuyết Vũ trở về đi, việc này không phải đùa đâu, nếu như đánh bị thương hoặc tàn phế thì không hay chút nào.
- Ha ha, khinh công của cô ấy tốt lắm, đánh không lại vẫn có thể chạy. Hơn nữa, người làm hậu bối, đánh thua rồi rút cũng không mất mặt.
Tuyết Hồng không ngờ lại nói ra những lời này, thiếu chút nữa khiến Diệp Phàm nghẹn lời, trợn trừng mắt.
- Càn quấy!
Mặt Diệp Phàm nghiêm lại, không khỏi có chút nghiêm túc.
- Em thích càn quấy đấy, anh làm gì được nào?
Cô nhóc Tuyết Hồng không ngờ lại ra vẻ nhõng nhẽo, thở phì phì hừ nói với Diệp Phàm.
- Được! Được! Cô thích càn quấy thì cứ càn quấy cho đã đi. Bị đánh đến tàn phế đừng cầu xin ông đây thu dọn tàn cục.
Diệp Phàm cũng tức muốn điên, trừng mắt nhìn cô ta, không lên tiếng nữa.
Tuy nhiên, Diệp Phàm còn phát hiện Tuyết Hồng nháy mắt với mình một cái. Tên này tức giận, dứt khoát chuyển sự chú ý đến giữa sân, không để ý đến con nhóc càn quấy này nữa.
- Được lắm, chốc nữa đừng có nói lão phu ức hiếp hậu bối.
Phác Chân Thanh khinh thường nhìn Tuyết Hồng một cái, nói.
- Sẽ không đâu, Trung Quốc chúng tôi có câu ngạn ngữ, thắng đáng mặt thì thua cũng đáng mặt. Không giống một số người, con bị đánh bố ra mặt.
Tuyết Vũ vẫn không quên châm chọc Phác Chân Thanh vài câu.
Lão già này tất nhiên hiểu được ý đó, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Tức giận bước mấy bước dài lên phía trước, nói:
- Đến đi!
- Tôi đến đây!
Trên khuôn mặt thanh thuần của Tuyết Vũ thoáng qua nét cười, giơ tay lên liền vỗ về phía Phác Chân Thanh.
Nhìn tư thế xuất chưởng này, không mang chút gió nào. Nhưng Phác Chân Thanh hiển nhiên cũng không để ý, đứng đó đẩy nhẹ bàn tay về phía trước, tất nhiên là thuận tay thôi, hẳn là chỉ dùng mấy thành kình lực.
Khoa chân múa tay, có lẽ là nhiễm thói xấu của Tuyết Hồng. Diệp Phàm thầm thở dài một tiếng, ánh mắt chuyển sang quan sát lão già ngồi trên xe lăn, hẳn là không đành lòng nhìn thấy bộ dáng thảm hại của Tuyết Vũ.
Bốp!
Một âm thanh nặng nề vang lên, mang theo một âm thanh kỳ quái vang dội, Diệp Phàm tập trung nhìn, lập tức thiếu chút nữa nuốt phải lưỡi.
Giương mắt lên nhìn một cái, gần như tất cả mọi người đều rất khiếp sợ. Ngay cả đám người Vương Nhân Bảng và Lam Tồn Quân cũng phải nghẹn họng nhìn trân trối.
Mà trong đám đệ tử Phác gia có vô số cái miệng đang há rất to, đến lúc chảy cả nước miếng ra cũng không nhận thấy.
Mà Phác Chân Thanh, khuôn mặt liền chuyển thành màu gan lợn. Thấy tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn ông ta, khuôn mặt màu gan lợn của lão già này liền chuyển thành màu tím xanh.
Môi lão già này ấp úng nói:
- Làm sao có thể…
Ngay cả lão già trên xe lăn hai mắt cũng đột nhiên hiện lên một luồng sáng lạnh, sắc mặt khiếp sợ chợt lóe rồi biến mất.
Không thể tưởng tượng được Tuyết Vũ lại là một đại cao thủ ngầm, phỏng chừng thực lực đã đến cửu đẳng, không ngờ khiến cao thủ cửu đẳng tầng cao nhất Phác Chân Thanh chịu thiệt ngầm. Vừa rồi thiếu chút nữa bị cái tát tưởng chừng như không có chút sức lực nào của Tuyết Vũ cho ngã dập mông. Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng chỉ đoán vậy. Vừa rồi Phác Chân Thanh nhiều nhất chỉ dùng ba phần mười khí lực.
Tuy nhiên, tình huống này đối với Phác Chân Thanh mà nói, tuyệt đối được coi là vô cùng nhục nhã.
- Tiếp đi nha đầu!
Phác Chân Thanh thực sự nổi giận rồi, bất ngờ đánh mạnh một chưởng, mang theo một phong đao dũng mãnh bổ về phía Tuyết Vũ. Sóng khí trong không trung xoẹt xoẹt vang dội, bên cạnh một phong đao quỷ dị quét qua, lần này, lão già này nhất định đã dùng đến mười thành kình lực, có lẽ muốn một chưởng đánh cho Tuyết Vũ tàn phế.
Trên xích sắt không ngờ còn có từng luồng xích khí tràn ra, trong không trung xoẹt qua một luồng xích khí đẹp đẽ mắt thường không nhìn thấy va chạm với đao khí trên không trung.
Xoẹt xoẹt…
Sau khi có mấy âm thanh chói tai truyền đến, những người đứng bên cạnh cách mười bảy mười tám mét cảm thấy như bị ai đó đẩy mạnh, bị bức lùi mấy bước dài. Hiện trường bên ngoài vòng tròn của hai người chốc lát trống một khoảnh đất khoảng 50~60 mét.
Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm thấy rất rõ, sóng đao của Nhu Cực đao xuyên qua sóng xích do sợi dây xích hình thành nên, khá sắc bén, lướt một chút qua cánh tay phải của Phác Hải Thanh.
Trong lúc không một tiếng động, đột nhiên vang lên một âm thanh kỳ lạ “xoẹt.”
Phác Hải Thanh cúi đầu nhìn, lập tức, sắc mặt tương đối khó coi.
Mà một số thanh niên Phác gia bất ngờ kêu lên những tiếng kêu sợ hãi, tất cả đều nhìn thấy. Cánh tay phải của Phác Hải Thanh đã bị đao khí của Vương Nhân Bảng cách không vạch ra một miệng vết thương dài gần 20 cm.
Cơ thịt mở ra hai bên, những mảng thịt đỏ máu nhìn thấy rất rõ ràng, mà mơ hồ còn nhìn thấy được xương cánh tay trắng hếu, máu lập tức dàn dụa ra toàn bộ cánh tay của Phác Hải Thanh.
Một người phụ nữ của Phác gia mở hòm thuốc ra, vội vàng đi đến muốn băng bó một chút.
- Cút sang một bên!
Phác Hải Thanh mắng một câu bằng tiếng Hàn, một cước đá bay hòm thuốc ra xa mười mấy mét, rơi đầy ra đất. Mà Phác Thanh Chân đúng là điềm tĩnh, không chớp mắt lấy một cái.
Bên này, sợi xích đen trong tay Phác Hải Thanh xoắn lại như vòng xoắn ốc. Xoay mạnh trong không trung mười mấy vòng. Diệp Phàm kinh ngạc phải hiện, lcsu đầu các vòng xích không hề hình thành nên sóng xích gì.
Ngay cả khi xoay mười mấy vòng cũng chưa thấy sóng xích tràn ra.
Kỳ lạ, chẳng lẽ Phác Hải Thanh đã kiệt sức rồi, cho nên, nội tức cạn kiệt, không có xích khí tràn ra từ sợi xích nữa. Chắc là không thể nào, có gì kỳ lạ đây. Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt quét qua mặt của Vương Nhân Bảng một chút.
Người này tất nhiên cũng phát hiện ra điều khác thường. Thanh đao Nhu Cực kia xoẹt một tiếng duỗi thẳng ra, dường như trong chốc lát liền biến thành một thanh đao sống dày. Hơn nữa, trên đao Nhu Cực từng luồng đao khí nhè nhẹ co duỗi.
Đây là điểm lợi hại của đao Nhu Cực của La Phù cung, Vương Nhân Bảng chỉ đạt đến bát đẳng tầng thứ hai, vốn không thể tràn ra nội khí, bức ra trên đao.
Nhưng, đao Nhu Cực có một đặc điểm, có thể nhân khí nội tức gấp bội. Khiến cho từ mức chỉ có chút ít đao khí tăng lên thành đao khí phun ra ngoài.
Tất nhiên, điều này cũng để lại di chứng. Hao phí năng lượng của thân thể quá mức. Đợi đến lúc chiến đấu xong, phỏng chừng người đó một thời gian dài cũng khó mà khôi phục lại. Trên đời này, không có bữa cơm nào là miễn phí, có được tất có mất.
Đúng lúc này, dây xích nương theo máu tươi của Phác Hải Thanh đang rải khắp không trung đột nhiên phát ra một tiếng xoảng vang dội.
Đồng tử của Diệp Phàm mở to, phát hiện ra sợi dây xích đã xoay mười mấy vòng của Phác Hải Thanh, ở vòng cuối cùng nhất thời bất ngờ tuôn ta vòng khí kinh người.
Vòng khí kia không ngờ to bằng đầu ngón tay, chẳng lẽ sợi dây xích này cũng có chỗ kỳ diệu có thể hợp mười thành một, Diệp Phàm suy nghĩ rất hứng thú.
Vòng khí to bằng đầu ngón tay xẹt qua trên không trung, bổ thẳng xuống Vương Nhân Bảng.
Đao Nhu Cực cũng không chậm, sóng khí kia phun ra, hướng lên trên nghênh đón.
Bùm…
Dường như không khí đang bùng nổ, không khí trong chu vi 30~40 mét đột nhiên nóng lên, nổ tung như khí cầu.
Xoảng xoảng xoảng…
Một chuỗi âm thanh lạ truyền đến, bùm~ một tiếng, đúng là sóng khí bị nổ tung rồi. Gạch trên mặt đất lập tức bay lên, như Thiên nữ tán gạch. Mà bụi đất bay lên hơn mười mấy thước, khiến cho tất cả mọi người thiếu chút nữa dính đầy cát bụi.
Đợi bụi đất lắng xuống, nọi người mới kinh ngạc phát hiện.
Tình trạng của Vương Nhân Bảng và Phác Hải Thanh không khác nhau là mấy.
Tóc của hai người như bị tiêm máu gà, dựng đứng hết lên, không khác đầu tóc như bị sét đánh của tên nào đó trong NBA là mấy.
Hơn nữa, khóe miệng hai người đều có máu.
- Đa tạ đã nhường!
Vương Nhân Bảng không ngờ cực kỳ trịnh trọng ôm quyền.
- Không dám!
Phác Hải Thanh cũng hừ lạnh một tiếng. Hai người đều đi lại có chút biến dạng về đến trận doanh của mình. Diệp Phàm biết, thực lực hai người ngang nhau, đều bị thương, đã không thể chiến đấu tiếp.
Diệp Phàm vỗ nhẹ một chưởng trên vai Vương Nhân Bảng, lập tức, một luồng khí nội tức dìu dịu tuần hoàn ngay một vòng trong kinh mạch của Vương Nhân Bảng chỉ trong vài giây đồng hồ.
Từ sau khi đột phá thập đẳng, Diệp Phàm cảm thấy rất rõ sự sinh sôi không ngừng của nội tức càng mạnh mẽ hơn.
Hơn nữa, nội tức phát ra cũng tùy ý hơn nhiều. Thập đẳng này so với cửu đẳng chênh lệch quá lớn.
Vương Nhân Bảng gật gật đầu, lập tức nghiêng người dịch ra khỏi bàn tay của Diệp Phàm. Bởi vì, anh không thể để cho Diệp Phàm hao phí quá nhiều nội tức.
Bên này, cao thủ Phác gia còn chưa thực sự ra tay. Như Phác Chân Thanh, tuyệt đối là một nhân vật lợi hại. Còn có lão già ngồi xe lăn nữa, mọi người đều chưa biết được hết, nhất định cũng rất lợi hại.
- Các hạ, những người còn lại lên hết đi. Bằng không, các người lại nói lão già ta ức hiếp tiểu bối. Nói trước, hôm nay các người không thể đấu lại lão già này thì hãy giao Tuyết Hồng cho chúng ta.
Đúng lúc này, tay Phác Chân Thanh đưa qua đưa lại giữa đám người Diệp Phàm, nói đầy vẻ tự cao tự đại.
- Điều đó còn phải xem ông có bản lĩnh không đã.
Diệp Phàm quét mắt nhìn ông ta một cái, hừ lạnh còn tự cao tự đại hơn ông ta.
- Người trẻ tuổi, cuồng ngạo cần phải có vốn liếng đấy. Bằng không, chính là cuồng vọng!
Phác Chân Thanh hừ lạnh nói.
- Tôi là Tuyết Vũ, nha đầu của tiểu thư, Phác Chân Thanh, tôi sẽ đấu với ông mấy chiêu.
Lúc này, xảy ra một chuyện khiến người ta kinh ngạc.
Không ngờ Tuyết Vũ, cô nàng xem ra khoảng 22~23 tuổi, khuôn mặt thanh thuần, vẫn luôn đứng bên cạnh Tuyết Hồng không nói lời nào lại bước lên trước một bước.
Cô liếc Phác Chân Thanh một cái, nói:
- Tiểu thư nhà chúng ta quý giá biết bao, Phác gia các người muốn giữ cô ấy lại, trước tiên phải hỏi xem tôi nha đầu này có đồng ý hay không!
- Điên rồi!
Diệp Phàm trong lòng thầm mắng một câu, chau mày, trong lòng nói thật kỳ lạ, Tuyết Vũ sao có thể không hiểu chuyện như vậy, Phác Chân Thanh là ai chứ, là con cả của chủ gia tộc Phác gia hiện giờ Phác Tín Đông “Thái Cực Huyết”.
Dựa vào phán đoán của Tổ đặc nhiệm A, hẳn phải có thực lực cửu đẳng. Là cao nhân có cùng thứ bậc với Phí Thanh Sơn. Vừa rồi cũng có giới thiệu qua với Tuyết Hồng, Tuyết Vũ đứng bên cạnh không thể nào không nghe thấy Trương Cường giới thiệu. Không thể ngờ được cô ta lại muốn đi tìm cái chết, Diệp Phàm cảm động trước tấm lòng chân thành của Tuyết Vũ. Biết rõ đấu không lại còn muốn nghênh chiến, ý niệm bảo vệ chủ của cô nha đầu này thật mãnh liệt.
- Chỉ dựa vào cô?
Phác Chân Thanh nhìn Tuyết Vũ một cái không ngờ chau mày, có cảm giác bị trêu chọc, nhíu nhíu mày, có lẽ cảm thấy độ sức với cô bé này rất mất thể diện, cho nên, lại phất tay áo, nói:
- Tốt hơn hết là tất cả những người còn lại lên hết cả đi.
- Không cần, ông đánh thắng tôi rồi tính.
Tuyết Vũ không ngờ cố chấp như thế, ngay cả Diệp Phàm cũng không khỏi nhíu mày, nói với Tuyết Hồng:
- Gọi Tuyết Vũ trở về đi, việc này không phải đùa đâu, nếu như đánh bị thương hoặc tàn phế thì không hay chút nào.
- Ha ha, khinh công của cô ấy tốt lắm, đánh không lại vẫn có thể chạy. Hơn nữa, người làm hậu bối, đánh thua rồi rút cũng không mất mặt.
Tuyết Hồng không ngờ lại nói ra những lời này, thiếu chút nữa khiến Diệp Phàm nghẹn lời, trợn trừng mắt.
- Càn quấy!
Mặt Diệp Phàm nghiêm lại, không khỏi có chút nghiêm túc.
- Em thích càn quấy đấy, anh làm gì được nào?
Cô nhóc Tuyết Hồng không ngờ lại ra vẻ nhõng nhẽo, thở phì phì hừ nói với Diệp Phàm.
- Được! Được! Cô thích càn quấy thì cứ càn quấy cho đã đi. Bị đánh đến tàn phế đừng cầu xin ông đây thu dọn tàn cục.
Diệp Phàm cũng tức muốn điên, trừng mắt nhìn cô ta, không lên tiếng nữa.
Tuy nhiên, Diệp Phàm còn phát hiện Tuyết Hồng nháy mắt với mình một cái. Tên này tức giận, dứt khoát chuyển sự chú ý đến giữa sân, không để ý đến con nhóc càn quấy này nữa.
- Được lắm, chốc nữa đừng có nói lão phu ức hiếp hậu bối.
Phác Chân Thanh khinh thường nhìn Tuyết Hồng một cái, nói.
- Sẽ không đâu, Trung Quốc chúng tôi có câu ngạn ngữ, thắng đáng mặt thì thua cũng đáng mặt. Không giống một số người, con bị đánh bố ra mặt.
Tuyết Vũ vẫn không quên châm chọc Phác Chân Thanh vài câu.
Lão già này tất nhiên hiểu được ý đó, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Tức giận bước mấy bước dài lên phía trước, nói:
- Đến đi!
- Tôi đến đây!
Trên khuôn mặt thanh thuần của Tuyết Vũ thoáng qua nét cười, giơ tay lên liền vỗ về phía Phác Chân Thanh.
Nhìn tư thế xuất chưởng này, không mang chút gió nào. Nhưng Phác Chân Thanh hiển nhiên cũng không để ý, đứng đó đẩy nhẹ bàn tay về phía trước, tất nhiên là thuận tay thôi, hẳn là chỉ dùng mấy thành kình lực.
Khoa chân múa tay, có lẽ là nhiễm thói xấu của Tuyết Hồng. Diệp Phàm thầm thở dài một tiếng, ánh mắt chuyển sang quan sát lão già ngồi trên xe lăn, hẳn là không đành lòng nhìn thấy bộ dáng thảm hại của Tuyết Vũ.
Bốp!
Một âm thanh nặng nề vang lên, mang theo một âm thanh kỳ quái vang dội, Diệp Phàm tập trung nhìn, lập tức thiếu chút nữa nuốt phải lưỡi.
Giương mắt lên nhìn một cái, gần như tất cả mọi người đều rất khiếp sợ. Ngay cả đám người Vương Nhân Bảng và Lam Tồn Quân cũng phải nghẹn họng nhìn trân trối.
Mà trong đám đệ tử Phác gia có vô số cái miệng đang há rất to, đến lúc chảy cả nước miếng ra cũng không nhận thấy.
Mà Phác Chân Thanh, khuôn mặt liền chuyển thành màu gan lợn. Thấy tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn ông ta, khuôn mặt màu gan lợn của lão già này liền chuyển thành màu tím xanh.
Môi lão già này ấp úng nói:
- Làm sao có thể…
Ngay cả lão già trên xe lăn hai mắt cũng đột nhiên hiện lên một luồng sáng lạnh, sắc mặt khiếp sợ chợt lóe rồi biến mất.
Không thể tưởng tượng được Tuyết Vũ lại là một đại cao thủ ngầm, phỏng chừng thực lực đã đến cửu đẳng, không ngờ khiến cao thủ cửu đẳng tầng cao nhất Phác Chân Thanh chịu thiệt ngầm. Vừa rồi thiếu chút nữa bị cái tát tưởng chừng như không có chút sức lực nào của Tuyết Vũ cho ngã dập mông. Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng chỉ đoán vậy. Vừa rồi Phác Chân Thanh nhiều nhất chỉ dùng ba phần mười khí lực.
Tuy nhiên, tình huống này đối với Phác Chân Thanh mà nói, tuyệt đối được coi là vô cùng nhục nhã.
- Tiếp đi nha đầu!
Phác Chân Thanh thực sự nổi giận rồi, bất ngờ đánh mạnh một chưởng, mang theo một phong đao dũng mãnh bổ về phía Tuyết Vũ. Sóng khí trong không trung xoẹt xoẹt vang dội, bên cạnh một phong đao quỷ dị quét qua, lần này, lão già này nhất định đã dùng đến mười thành kình lực, có lẽ muốn một chưởng đánh cho Tuyết Vũ tàn phế.
/3320
|