Lúc này Diệp Phàm mới phát hiện, dưới sự điều khiển của nội lực trên Linh đang đã mọc ra rất nhiều thứ giống như lưỡi dao. Có lẽ vô cùng sắc bén, túi thiên võng được thiết kế đặc biệt như thế cũng bị chém rách ra.
- Đoạn!
Diệp Phàm tức giận, bảo bối này đúng là rất tốt. Vì thế cổ tay vừa cử động, ánh sáng bạc của Can tướng liền lóe lên, trong nháy mắt đã đến trước mặt Tuyết Vũ. Cô ta cũng sợ nhảy lên, vội vàng vỗ tay, Linh đang nhanh chóng quay về phía trước người ngăn cản Can tướng.
“Keng” một tiếng.
- Ngươi sao lại có thể làm như thế?
Âm thanh phẫn nộ khóc nức nở của Tuyết Vũ truyền đến.
Bởi vì bảo bối Linh đang của cô ta đã bị Can tướng của Diệp Phàm xoắn mấy xoắn đã trở thành thứ bỏ đi.
Tuy Linh đang vừa dùng chỉ là hàng nhái của Tuyết gia, nhưng nó cũng lợi hại không kém gì bảo bối thật. Đã đánh áp đảo Diệp Phàm như thế thì làm sao không đau lòng. Phải hiểu rằng, để làm ra được vũ khí này không hề dễ dàng.
- Chúng ta giống nhau, giống nhau!
Diệp Phàm giơ chiếc túi thiên âm giờ cũng đã trở thành thứ vứt đi lên nói.
- Anh đền Linh đang cho tôi.
Tuyết Vũ tỏ rõ sự tức giận, dậm chân một cái bắn lên cao đến 4 mét, hướng đầu Diệp Phàm tung ra cước độc. Nhìn lực chân, sóng khí mạnh mẽ phát ra, nếu bị đá trúng thì có lẽ đầu của Diệp Phàm sẽ vỡ.
- Tuyết Vũ, đừng!
Tuyết Hồng sợ hãi nhảy lên, vội vàng gọi. Biết rằng Tuyết Vũ tung đòn hiểm, thực ra bình thường Tuyết Hồng rất tôn trọng Tuyết Vũ, trong sâu thẳm đều gọi là Dì Vũ.
Bởi vì cô ấy là người cùng thời với mẹ Tuyết Hồng, hơn nữa võ công cũng rất cao. Lại là người được “Mặt Đồng tử” của tổ tiên thừa nhận.
- Hét cái gì, đá chết tên tiểu tử này càng tốt.
Tuyết Thanh đứng bên cạnh hét lên. Còn Chư thần Nam Vân sắc mặt thật khó nhìn, nói:
- Em đừng vui khi thấy người gặp nạn.
- Tôi thích thì tôi vui, anh mặc kệ tôi.
Tuyết Thanh trừng mắt bất mãn.
- Anh nói em nghe Đào Khí, em còn như thế anh sẽ không khách khí với em nữa đâu.
Chư thần Nam Vân tỏ ra chịu đựng đủ rồi.
- Anh đến thử xem.
Đào Khí tức giận hét lên.
- Em…
Chư thần Nam Vân trợn mắt, giơ tay lên không nỡ đánh thật.
Một tiếng “bốp” rất lớn truyền đến. Hai người vội quay ra nhìn. Phát hiện chân của Diệp Phàm và Tuyết Vũ đã đạp vào nhau liên tiếp hơn chục cái, tổng thể mà nói, Diệp Phàm hơi chút thất thế, tuy nhiên cũng không kém hơn bao nhiêu
Tuy rằng võ công của Tuyết Vũ cao hơn Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm lại may mắn rất nhiều. Trong bụng hắn vẫn tích tụ rất nhiều nội công của Bảo Chí thiền sư.
Mỗi khi công lực dùng gần hết nó tự nhiên sẽ chạy ra. Hơn nữa càng đánh càng mạnh, càng đánh càng thông thoát, rất có lợi đối với Diệp phàm.
Diệp Phàm cũng cảm thấy được sự khác thường này. Vì thế càng đánh càng hứng thú. Miệng nói:
- Đến đây, đến đây, lại nào, lại nào…!
Hai người đấu cước với nhau mấy chục cái, Tuyết Vũ càng đánh càng lạnh lùng. Thầm nghĩ ta có thuật phục hồi công lực của Tuyết gia, tiểu tử này chẳng qua cũng mới biết được kỹ thuật này không lâu, tại sao thi triển lại còn thành thạo hơn cả mình.
Thực ra Tuyết Vũ hoàn toàn hiểu sai. Muốn nói đến thuật phục hồi nội công, Diệp Phàm chỉ là mới nhập môn một chút.
Người ta chỉ có thể nói là chó ngáp phải ruồi mà thôi. Về điểm này, chỉ có Bức Vương Nam Lăng Hậu thần bí kia mới hiểu được phần nào.
Diệp Phàm dùng cả tay và chân, hả hê đánh.
- Không đánh nữa!
Tuyết Vũ tức nhảy ra mấy bước đến mấy chục mét đến bên cạnh Tuyết Hồng. Cô ta thở hồng hộc thiếu chút nữa thì cho Diệp Phàm một trận quyền cước.
- Nói trước rồi mà! Cái chuông hỏng này mà cũng mang ra khoe khoang. Thật chẳng ra gì. Đánh cũng không để người ta đánh cho thoải mái.
Diệp Phàm xoa xoa nắm đấm đắc ý, còn đưa lên miệng thôi.
Thấy Chư thần Nam Vân giơ ngón tay cái lên với mình. Tuyết Hồng đương nhiên tức đến mức lông mày sắp dựng đứng lên.
Đối với Diệp Phàm, ra tay nặng cũng không được, đánh cho bị thương thì Tuyết Hồng nhất định không đồng ý. Tuyết Vũ thực sự cũng không chịu được. Đương nhiên nói thực là Tuyết Vũ cũng muốn đánh Diệp Phàm chấn thương, như thế cũng phải trả giá rất đắt, bởi vì Can tướng của Diệp Phàm cũng rất sắc bén.
- Hay lắm, đại ca, đánh chưa đã thì chúng ta đánh tiếp.
Bất ngờ một giọng nói không thân thiện vang lên.
Mọi người nhìn theo hướng đó. Không thể nhịn được cười. Bởi vì người phát ra tiếng nói đó lại là một đứa bé.
Đó là một cô bé khoảng 13, 14 tuổi. Cao chứ không thấp, thân hình cũng phải cao 1m65.
Y phục có chút giống như áo giáp, nền xanh có thêu hoa viền màu vàng, phái dưới mặc một chiếc quần màu xanh ống rất rộng.
Chân đi một đôi giày vải thêu hoa màu đỏ, rõ ràng đây là cách trang điểm của một cô gái nông thôn, cô ta lại mới chỉ là một cô bé, thể hiện rõ là chẳng ra gì cả. Tuy nhiên, có lẽ là vì phát dục quá sớm, ngực đã nhô lên rất rõ.
- Cô bé, em đánh không lại vị đại ca kia đâu. Đừng ồn ào, em là con gái nhà ai?
Tuyết Hồng tỏ vẻ người lớn, cười hỏi.
- Tôi còn nhỏ hay sao mà gọi tôi là cô bé, tôi là người lớn rồi. Hơn nữa chị làm sao biết được tôi đánh không lại vị đại ca này, không thử thì làm sao biết được mà chị võ đoán như thế. Người nhà tôi trước giờ vẫn nói tôi rất lợi hại, khắp thiên hạ không có đối thủ.
Tiểu cô nương nháy mắt, rất không vui quở trách Tuyết Hồng.
Ôi, xem ra cô gái lại bị phim võ hiệp làm cho tẩu hỏa nhập ma rồi, mọi người trong lòng đều thở dài.
- Cô bé, nhà em ở đâu chị đưa em về.
Không ngờ công nương Đào Khí chỉ lạnh nhạt đối với Nam Vân mà thôi, còn đối với người khác thì lập tức thay đổi khẩu khí, nét mặt đáng yêu.
- Không về, tôi thích đánh nhau.
Cô bé kiên quyết lắc đầu, còn giơ nắm đấm lên.
- Em gái, đánh nhau không vui đâu. Nếu như anh kia không cẩn thận làm em bị thương thì làm sao? Lúc đó bố mẹ em sẽ tìm chúng ta, không vui đâu.
Chư thần Nam Vân cũng chen vào khuyên giải.
Bởi vì cô bé có gương mặt rất đáng yêu, căng tròn. Mặt Tuyết Hồng vốn cũng tròn nhưng mặt người ta còn tròn hơn nhiều. Hơn nữa hai bên má lại có lúm đồng tiền rất mê hồn người.
- Đánh thắng tôi trước rồi hãy nói, hơn nữa, bố mẹ tôi trước giờ không để ý đến tôi. Nào, anh trai chúng ta bắt đầu nào.
Cô bé nói, vung quả đấm hướng vào Diệp Phàm đập tới.
- Ôi, có ý gì hay chứ.
Diệp Phàm thuận miệng nói, không có hứng thú gì đối với loại này. Cũng thuận tay đưa ra muốn bắt lấy tay của cô bé.
Bịch...
Một tiếng rơi xuống đất vang lên.
Vì sao thế?
Bởi vì Diệp Phàm đã bị cú đấm của cô bé đánh cho phải lui về phía sau, sau đó tay của hắn lại bị cô bé kéo lại, cô bé nhanh chóng vừa lùi vừa kéo, Diệp Phàm lập tức bị ngã cắm mặt xuống đất.
Thế này thật chẳng ra gì, gương mặt đang lành lặn của Diệp Phàm giờ đã đỏ dần lên.
Mặt hắn lại càng sưng đỏ lên, nhảy lên một cái tức giận, trừng mắt nhìn cô bé nói:
- Không ngờ cô cũng là một cao thủ.
Tuy nhiên trong lòng Diệp Phàm không nghĩ là vậy, cho rằng võ công của cô bé có mức độ nhất định, chứ không phải rất cao. Vừa rồi là mình sơ ý mà thôi.
- Đó là đương nhiên, nếu không làm sao có thể gọi là khắp thiên hạ không có đối thủ chứ, ha ha ha…
Cô bé cười rạng rỡ, cười rung ngực lên.
Nhìn Diệp Phàm còn đang lấy đầu ngón tay ngoáy ngoáy, cười nói:
- Lại nào anh trai, lại nào, lần này phải cẩn thận đấy. Anh gọi là thuyền lật trong mương, có hiểu không?
- Đúng đúng đúng, cô bé, đánh hay lắm. Đánh hay đến quỷ cũng phải khen ngợi. Lần này em đánh mạnh hơn một chút, đánh cho hắn ta phải tè ra quần mới được!
Tuyết Vũ và Tuyết Thanh cùng lúc lên tiếng, vừa hô vừa vỗ tay.
- Có lẽ các cô sẽ thất vọng, dựa vào cô bé, muốn đánh tôi như vậy thì không thể nào đâu.
Diệp Phàm khinh thường nói.
- Nếu người ta may mắn thắng được thì sao?
Tuyết Thanh đắc chí nhìn Diệp Phàm chằm chằm.
- Tôi sẽ gọi Đào Khí cô là chị.
Diệp Phàm tức giận, không nghĩ ngợi gì nói luôn.
- Hay lắm, hay lắm, em gái, chiến đấu cho chị. Đến lúc thắng em muốn gì thì chị cho cái ấy.
Công nương Đào Khí Tuyết Thanh nói.
- Được, tôi muốn con búp bê lông kia của chị.
Không ngờ cô bé nói luôn.
- Làm sao em biết được trên giường của chị có con búp bê đó?
Tuyết Thanh giật mình, tuy nhiên sau đó hai má cô bé ửng đỏ lên, ánh mắt lơ đãng nhìn Chư thần Nam Vân.
- Sao lại không biết, hàng ngày chị đều ôm nó ngủ.
Cô bé thật thà nói, Tuyết Thanh mặt đỏ đến mang tai, kêu lên:
- Đánh đi, đánh đi, đừng nói lung tung nữa.
Nam Vân đứng bên cạnh trong lòng như đang uống mật, bởi vì con búp bê đó chính là anh ta tặng cho Tuyết Thanh.
Được làm từ loại da cáo tốt nhất, và do chính tay Chư thần Nam Vân làm. Vốn không nghĩ là mình có duyên với Tuyết Thanh, không ngờ người ta lại âm thầm như thế, ôm đồ của mình ngủ. Con búp bê này đại diện cho Chư thần Nam Vân.
- Tôi không nói lung tung, có hôm buổi tối chị còn nói chuyện với con búp bê đó.
Cô bé bất mãn bĩu môi nói.
- Nói cái gì thế cô bé, nói ra xem nào?
Nam Vân cố ý hỏi.
- Không được nói!
Tuyết Thanh tức giận, hai mắt trừng lên nhìn cô bé.
- Chị ấy nói anh là một tên ngốc, chỉ biết thổi sáo, ngốc ngếch không hiểu tấm lòng của con gái.
Cô bé không sợ Đào Khí kể.
Tức thì công nương Đào Khí của chúng ta mặt đỏ bừng lên, giống như một quả dâu tây lớn. Đầu cũng từ từ cúi xuống.
Còn Nam Vân buồn cười nhưng không dám cười, kìm nén rất khó chịu. Những người khác cũng cười ầm lên. Không ngờ tiếng cười của Tuyết Hồng lại to nhất.
- Em gái, không phải em nói là...
Tuyết Hồng vừa nói đến đây, Tuyết Thanh đã tức giận, trợn mắt nhìn chị, hét lên:
- Chị, chị còn nói nữa em sẽ đem chuyện và Diệp Phàm cởi quần áo luyện công kể cho mọi người trong thôn nghe.
- Con nha đầu chết tiệt, chị đâu có như thế, chẳng phải là vẫn mặc quần à.
Mặt Tuyết Hồng cũng đỏ lên.
- Chỉ là cái quần lót mà thôi. Chỗ nào mà anh ta không mò đến chứ.
Không ngờ Tuyết Thanh đanh đá, liền đem chuyện xấu của Tuyết Hồng ra nói. Miệng nói là sẽ không nói cho người trong thôn biết, nhưng cô bé đã hét lên như thế thì có lẽ cả trái đất này cũng nghe thấy chứ không chỉ người trong thôn nữa.
- Em có khác gì đâu, hằng ngày đều ôm con búp bê bông cười, có lúc còn đỏ mặt. Đừng cho là người khác không biết, em đã thích Chư thần Nam Vân, thích thì nói là thích, còn cố ý tỏ ra lạnh nhạt, có một lần chị còn nghe thấy em nói là muốn tặng nụ hôn đầu tiên cho Nam Vân. Hứ!
Tuyết Hồng cũng thêm dầu vào lửa, kể chuyện xấu của em gái.
- Chị, chị còn nói nữa!
Tuyết Thanh tức trợn mắt lên.
- Đoạn!
Diệp Phàm tức giận, bảo bối này đúng là rất tốt. Vì thế cổ tay vừa cử động, ánh sáng bạc của Can tướng liền lóe lên, trong nháy mắt đã đến trước mặt Tuyết Vũ. Cô ta cũng sợ nhảy lên, vội vàng vỗ tay, Linh đang nhanh chóng quay về phía trước người ngăn cản Can tướng.
“Keng” một tiếng.
- Ngươi sao lại có thể làm như thế?
Âm thanh phẫn nộ khóc nức nở của Tuyết Vũ truyền đến.
Bởi vì bảo bối Linh đang của cô ta đã bị Can tướng của Diệp Phàm xoắn mấy xoắn đã trở thành thứ bỏ đi.
Tuy Linh đang vừa dùng chỉ là hàng nhái của Tuyết gia, nhưng nó cũng lợi hại không kém gì bảo bối thật. Đã đánh áp đảo Diệp Phàm như thế thì làm sao không đau lòng. Phải hiểu rằng, để làm ra được vũ khí này không hề dễ dàng.
- Chúng ta giống nhau, giống nhau!
Diệp Phàm giơ chiếc túi thiên âm giờ cũng đã trở thành thứ vứt đi lên nói.
- Anh đền Linh đang cho tôi.
Tuyết Vũ tỏ rõ sự tức giận, dậm chân một cái bắn lên cao đến 4 mét, hướng đầu Diệp Phàm tung ra cước độc. Nhìn lực chân, sóng khí mạnh mẽ phát ra, nếu bị đá trúng thì có lẽ đầu của Diệp Phàm sẽ vỡ.
- Tuyết Vũ, đừng!
Tuyết Hồng sợ hãi nhảy lên, vội vàng gọi. Biết rằng Tuyết Vũ tung đòn hiểm, thực ra bình thường Tuyết Hồng rất tôn trọng Tuyết Vũ, trong sâu thẳm đều gọi là Dì Vũ.
Bởi vì cô ấy là người cùng thời với mẹ Tuyết Hồng, hơn nữa võ công cũng rất cao. Lại là người được “Mặt Đồng tử” của tổ tiên thừa nhận.
- Hét cái gì, đá chết tên tiểu tử này càng tốt.
Tuyết Thanh đứng bên cạnh hét lên. Còn Chư thần Nam Vân sắc mặt thật khó nhìn, nói:
- Em đừng vui khi thấy người gặp nạn.
- Tôi thích thì tôi vui, anh mặc kệ tôi.
Tuyết Thanh trừng mắt bất mãn.
- Anh nói em nghe Đào Khí, em còn như thế anh sẽ không khách khí với em nữa đâu.
Chư thần Nam Vân tỏ ra chịu đựng đủ rồi.
- Anh đến thử xem.
Đào Khí tức giận hét lên.
- Em…
Chư thần Nam Vân trợn mắt, giơ tay lên không nỡ đánh thật.
Một tiếng “bốp” rất lớn truyền đến. Hai người vội quay ra nhìn. Phát hiện chân của Diệp Phàm và Tuyết Vũ đã đạp vào nhau liên tiếp hơn chục cái, tổng thể mà nói, Diệp Phàm hơi chút thất thế, tuy nhiên cũng không kém hơn bao nhiêu
Tuy rằng võ công của Tuyết Vũ cao hơn Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm lại may mắn rất nhiều. Trong bụng hắn vẫn tích tụ rất nhiều nội công của Bảo Chí thiền sư.
Mỗi khi công lực dùng gần hết nó tự nhiên sẽ chạy ra. Hơn nữa càng đánh càng mạnh, càng đánh càng thông thoát, rất có lợi đối với Diệp phàm.
Diệp Phàm cũng cảm thấy được sự khác thường này. Vì thế càng đánh càng hứng thú. Miệng nói:
- Đến đây, đến đây, lại nào, lại nào…!
Hai người đấu cước với nhau mấy chục cái, Tuyết Vũ càng đánh càng lạnh lùng. Thầm nghĩ ta có thuật phục hồi công lực của Tuyết gia, tiểu tử này chẳng qua cũng mới biết được kỹ thuật này không lâu, tại sao thi triển lại còn thành thạo hơn cả mình.
Thực ra Tuyết Vũ hoàn toàn hiểu sai. Muốn nói đến thuật phục hồi nội công, Diệp Phàm chỉ là mới nhập môn một chút.
Người ta chỉ có thể nói là chó ngáp phải ruồi mà thôi. Về điểm này, chỉ có Bức Vương Nam Lăng Hậu thần bí kia mới hiểu được phần nào.
Diệp Phàm dùng cả tay và chân, hả hê đánh.
- Không đánh nữa!
Tuyết Vũ tức nhảy ra mấy bước đến mấy chục mét đến bên cạnh Tuyết Hồng. Cô ta thở hồng hộc thiếu chút nữa thì cho Diệp Phàm một trận quyền cước.
- Nói trước rồi mà! Cái chuông hỏng này mà cũng mang ra khoe khoang. Thật chẳng ra gì. Đánh cũng không để người ta đánh cho thoải mái.
Diệp Phàm xoa xoa nắm đấm đắc ý, còn đưa lên miệng thôi.
Thấy Chư thần Nam Vân giơ ngón tay cái lên với mình. Tuyết Hồng đương nhiên tức đến mức lông mày sắp dựng đứng lên.
Đối với Diệp Phàm, ra tay nặng cũng không được, đánh cho bị thương thì Tuyết Hồng nhất định không đồng ý. Tuyết Vũ thực sự cũng không chịu được. Đương nhiên nói thực là Tuyết Vũ cũng muốn đánh Diệp Phàm chấn thương, như thế cũng phải trả giá rất đắt, bởi vì Can tướng của Diệp Phàm cũng rất sắc bén.
- Hay lắm, đại ca, đánh chưa đã thì chúng ta đánh tiếp.
Bất ngờ một giọng nói không thân thiện vang lên.
Mọi người nhìn theo hướng đó. Không thể nhịn được cười. Bởi vì người phát ra tiếng nói đó lại là một đứa bé.
Đó là một cô bé khoảng 13, 14 tuổi. Cao chứ không thấp, thân hình cũng phải cao 1m65.
Y phục có chút giống như áo giáp, nền xanh có thêu hoa viền màu vàng, phái dưới mặc một chiếc quần màu xanh ống rất rộng.
Chân đi một đôi giày vải thêu hoa màu đỏ, rõ ràng đây là cách trang điểm của một cô gái nông thôn, cô ta lại mới chỉ là một cô bé, thể hiện rõ là chẳng ra gì cả. Tuy nhiên, có lẽ là vì phát dục quá sớm, ngực đã nhô lên rất rõ.
- Cô bé, em đánh không lại vị đại ca kia đâu. Đừng ồn ào, em là con gái nhà ai?
Tuyết Hồng tỏ vẻ người lớn, cười hỏi.
- Tôi còn nhỏ hay sao mà gọi tôi là cô bé, tôi là người lớn rồi. Hơn nữa chị làm sao biết được tôi đánh không lại vị đại ca này, không thử thì làm sao biết được mà chị võ đoán như thế. Người nhà tôi trước giờ vẫn nói tôi rất lợi hại, khắp thiên hạ không có đối thủ.
Tiểu cô nương nháy mắt, rất không vui quở trách Tuyết Hồng.
Ôi, xem ra cô gái lại bị phim võ hiệp làm cho tẩu hỏa nhập ma rồi, mọi người trong lòng đều thở dài.
- Cô bé, nhà em ở đâu chị đưa em về.
Không ngờ công nương Đào Khí chỉ lạnh nhạt đối với Nam Vân mà thôi, còn đối với người khác thì lập tức thay đổi khẩu khí, nét mặt đáng yêu.
- Không về, tôi thích đánh nhau.
Cô bé kiên quyết lắc đầu, còn giơ nắm đấm lên.
- Em gái, đánh nhau không vui đâu. Nếu như anh kia không cẩn thận làm em bị thương thì làm sao? Lúc đó bố mẹ em sẽ tìm chúng ta, không vui đâu.
Chư thần Nam Vân cũng chen vào khuyên giải.
Bởi vì cô bé có gương mặt rất đáng yêu, căng tròn. Mặt Tuyết Hồng vốn cũng tròn nhưng mặt người ta còn tròn hơn nhiều. Hơn nữa hai bên má lại có lúm đồng tiền rất mê hồn người.
- Đánh thắng tôi trước rồi hãy nói, hơn nữa, bố mẹ tôi trước giờ không để ý đến tôi. Nào, anh trai chúng ta bắt đầu nào.
Cô bé nói, vung quả đấm hướng vào Diệp Phàm đập tới.
- Ôi, có ý gì hay chứ.
Diệp Phàm thuận miệng nói, không có hứng thú gì đối với loại này. Cũng thuận tay đưa ra muốn bắt lấy tay của cô bé.
Bịch...
Một tiếng rơi xuống đất vang lên.
Vì sao thế?
Bởi vì Diệp Phàm đã bị cú đấm của cô bé đánh cho phải lui về phía sau, sau đó tay của hắn lại bị cô bé kéo lại, cô bé nhanh chóng vừa lùi vừa kéo, Diệp Phàm lập tức bị ngã cắm mặt xuống đất.
Thế này thật chẳng ra gì, gương mặt đang lành lặn của Diệp Phàm giờ đã đỏ dần lên.
Mặt hắn lại càng sưng đỏ lên, nhảy lên một cái tức giận, trừng mắt nhìn cô bé nói:
- Không ngờ cô cũng là một cao thủ.
Tuy nhiên trong lòng Diệp Phàm không nghĩ là vậy, cho rằng võ công của cô bé có mức độ nhất định, chứ không phải rất cao. Vừa rồi là mình sơ ý mà thôi.
- Đó là đương nhiên, nếu không làm sao có thể gọi là khắp thiên hạ không có đối thủ chứ, ha ha ha…
Cô bé cười rạng rỡ, cười rung ngực lên.
Nhìn Diệp Phàm còn đang lấy đầu ngón tay ngoáy ngoáy, cười nói:
- Lại nào anh trai, lại nào, lần này phải cẩn thận đấy. Anh gọi là thuyền lật trong mương, có hiểu không?
- Đúng đúng đúng, cô bé, đánh hay lắm. Đánh hay đến quỷ cũng phải khen ngợi. Lần này em đánh mạnh hơn một chút, đánh cho hắn ta phải tè ra quần mới được!
Tuyết Vũ và Tuyết Thanh cùng lúc lên tiếng, vừa hô vừa vỗ tay.
- Có lẽ các cô sẽ thất vọng, dựa vào cô bé, muốn đánh tôi như vậy thì không thể nào đâu.
Diệp Phàm khinh thường nói.
- Nếu người ta may mắn thắng được thì sao?
Tuyết Thanh đắc chí nhìn Diệp Phàm chằm chằm.
- Tôi sẽ gọi Đào Khí cô là chị.
Diệp Phàm tức giận, không nghĩ ngợi gì nói luôn.
- Hay lắm, hay lắm, em gái, chiến đấu cho chị. Đến lúc thắng em muốn gì thì chị cho cái ấy.
Công nương Đào Khí Tuyết Thanh nói.
- Được, tôi muốn con búp bê lông kia của chị.
Không ngờ cô bé nói luôn.
- Làm sao em biết được trên giường của chị có con búp bê đó?
Tuyết Thanh giật mình, tuy nhiên sau đó hai má cô bé ửng đỏ lên, ánh mắt lơ đãng nhìn Chư thần Nam Vân.
- Sao lại không biết, hàng ngày chị đều ôm nó ngủ.
Cô bé thật thà nói, Tuyết Thanh mặt đỏ đến mang tai, kêu lên:
- Đánh đi, đánh đi, đừng nói lung tung nữa.
Nam Vân đứng bên cạnh trong lòng như đang uống mật, bởi vì con búp bê đó chính là anh ta tặng cho Tuyết Thanh.
Được làm từ loại da cáo tốt nhất, và do chính tay Chư thần Nam Vân làm. Vốn không nghĩ là mình có duyên với Tuyết Thanh, không ngờ người ta lại âm thầm như thế, ôm đồ của mình ngủ. Con búp bê này đại diện cho Chư thần Nam Vân.
- Tôi không nói lung tung, có hôm buổi tối chị còn nói chuyện với con búp bê đó.
Cô bé bất mãn bĩu môi nói.
- Nói cái gì thế cô bé, nói ra xem nào?
Nam Vân cố ý hỏi.
- Không được nói!
Tuyết Thanh tức giận, hai mắt trừng lên nhìn cô bé.
- Chị ấy nói anh là một tên ngốc, chỉ biết thổi sáo, ngốc ngếch không hiểu tấm lòng của con gái.
Cô bé không sợ Đào Khí kể.
Tức thì công nương Đào Khí của chúng ta mặt đỏ bừng lên, giống như một quả dâu tây lớn. Đầu cũng từ từ cúi xuống.
Còn Nam Vân buồn cười nhưng không dám cười, kìm nén rất khó chịu. Những người khác cũng cười ầm lên. Không ngờ tiếng cười của Tuyết Hồng lại to nhất.
- Em gái, không phải em nói là...
Tuyết Hồng vừa nói đến đây, Tuyết Thanh đã tức giận, trợn mắt nhìn chị, hét lên:
- Chị, chị còn nói nữa em sẽ đem chuyện và Diệp Phàm cởi quần áo luyện công kể cho mọi người trong thôn nghe.
- Con nha đầu chết tiệt, chị đâu có như thế, chẳng phải là vẫn mặc quần à.
Mặt Tuyết Hồng cũng đỏ lên.
- Chỉ là cái quần lót mà thôi. Chỗ nào mà anh ta không mò đến chứ.
Không ngờ Tuyết Thanh đanh đá, liền đem chuyện xấu của Tuyết Hồng ra nói. Miệng nói là sẽ không nói cho người trong thôn biết, nhưng cô bé đã hét lên như thế thì có lẽ cả trái đất này cũng nghe thấy chứ không chỉ người trong thôn nữa.
- Em có khác gì đâu, hằng ngày đều ôm con búp bê bông cười, có lúc còn đỏ mặt. Đừng cho là người khác không biết, em đã thích Chư thần Nam Vân, thích thì nói là thích, còn cố ý tỏ ra lạnh nhạt, có một lần chị còn nghe thấy em nói là muốn tặng nụ hôn đầu tiên cho Nam Vân. Hứ!
Tuyết Hồng cũng thêm dầu vào lửa, kể chuyện xấu của em gái.
- Chị, chị còn nói nữa!
Tuyết Thanh tức trợn mắt lên.
/3320
|