- Bà ấy là một vị tiền bối, rất ít khi về nhà. Lần này con về thật là đúng dịp.
Tuyết Thanh Hồng trả lời. Bà nghĩ ngợi một chút, đoạn lại nói tiếp:
- Ăn cơm tối xong, con và Diệp Phàm cùng đến nhà thờ tổ thử xem sao. Có khi ở trong nhà thờ tổ lại giải quyết được việc này thật.
- Diệp Phàm là người ngoài, mang anh ấy đến đó làm gì?
Tuyết Hồng hỏi.
- Cái này của con không có Diệp Phàm thì làm sao lấy ra được. Bây giờ chỉ còn cách thử, được hay không có ai dám chắc. Mẹ nghĩ vị tiền bối đó là sư phụ của Diệp Phàm thì chắc là không có ác ý gì cả. Chỉ có điều tại sao ông ta lại để cái vật này lên chỗ đó của con? Vậy chẳng phải con sẽ bị Diệp Phàm nhìn thấy hết rồi sao?
Tuyết Thanh Hồng hỏi, vẻ mặt có chút kì lạ.
- Dù sao cũng sớm bị anh ta nhìn thấy rồi, lại còn sờ vào nữa.
Tuyết Hồng buột miệng, nói xong mới cảm thấy ngượng ngịu, mặt đỏ lên.
- Lúc đó các con luyện công với nhau thì không có gì cả. Bình thường những lúc không luyện công mà như vậy là không được. Nam nữa khác nhau Tuyết Hồng ạ. Con phải nhớ rõ điều này. Trước kia chúng ta vốn định thu nạp Diệp Phàm làm đệ tử của Tuyết gia. Bây giờ có vị Nam Lăng Hầu đó thì hết cách rồi.
Tuyết Thanh Hồng lắc đầu có vẻ tiếc nuối.
- Ý của mẹ là...
Tuyết Hồng đỏ mặt hỏi lại.
- Bây giờ cũng không biết nêm làm thế nào nữa. Thôi mặc kệ cứ đi rồi tính tiếp. Nghe nói Diệp Phàm có vị hôn thê rồi.
Tuyết Thanh Hồng nói.
- Anh ta có vị hôn thê thì liên quan gì đến con? Mẹ thật đúng là..Mẹ đừng có nghĩ lung tung. Con với anh ta không có gì, lúc đó chỉ là luyện công cùng nhau thôi.
Tuyết Hồng giải thích.
- Thật đáng tiếc, có thể chiêu nạp được thì tốt.
Tuyết Thanh Hồng lại tỏ vẻ tiếc nuối.
- Điều đó không thể được. Mẹ không phát hiện ra sao? Anh ấy là một thiên tài, trẻ như vậy đã đạt đến thập đẳng. Người như vậy nếu vào nhà họ Tuyết chúng ta
Chưa cần nói đến chuyện khác, vị trí chủ gia của nữ sẽ phải đổi lại cho anh ta. Những người có bản lĩnh thì có năng lực, đến lúc đó lại không phải là Tuyết gia làm chủ nữa rồi.
Đây là điều vi phạm vào truyền thống gia tộc đã mấy trăm năm của nhà họ Tuyết chúng ta. Có lẽ bà nội cũng không đồng ý đâu.
- Mặc kệ đã, các con cứ đến nhà thờ tổ đã rồi nói tiếp.
Tuyết Thanh Hồng khoát tay nói.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong
Diệp Phàm và Tuyết Hồng tắm rửa mặc bộ quần áo rộng rãi thoải mái. Hai người theo chân Tuyết Thanh Hồng và Tuyết Vũ lên đường.
Nhà thờ tổ của Tuyết gia là một nơi bí ẩn, cách thôn Vũ Hầu đến vài dặm. Tuy nhiên với bốn người họ thì khoảng cách ấy chẳng đáng là bao. Không lâu sau họ đã tới nơi.
Đó là một ngôi miếu đổ nát. Có một ông lão câm điếc ở trong đó.
Mẹ của Tuyết Hồng khua chân múa tay ra hiệu cho ông ta một hồi, ông ta liền dẫn họ đến hậu đường sau ngôi miếu. Tay ông ta vừa động đậy thì một tiếng động vang lên, pho tượng Bồ Tát bị rời sang một bên để lộ một lối đi vào bên trong.
- Vào đi thôi, ở trong có thông gió, không có nguy hiểm gì đâu.
Tuyết Thanh Hồng nói, Tuyết Vũ chui vào đầu tiên.
Phía trong có một lối đi. Điều kì lạ là họ liên tiếp đi dốc xuống theo các bậc đá. Hai bên lối đi có đèn điện sáng. Cái này chắc là sau này mới lắp thêm vào.
Đi được một đoạn chừng ba bốn dặm, đến một chỗ rất rộng rãi, Tuyết Thanh Hồng dừng lại, chỉ vào cánh cửa đá trước mặt nói:
- Đến rồi, hai con vào trước đi. Phải thành kính một chút nhé.
- Mẹ ơi, có gì phải dặn dò thêm không?
Tuyết Hồng có chút sợ hải, hỏi lại mẹ.
- Tất cả đều là cơ duyên, có giải thích cũng vô ích.
Tuyết Thanh Hồng nhìn Tuyết Hồng nói, đoạn lại tiếp tục:
- Con không phải lo gì cả. Con là con cháu nhà họ Tuyết, các bậc tổ tiên sẽ không làm gì con cả. Hơn nữa con cũng phải tin mẹ, tất cả đều là cơ duyên, có một số thứ có cầu xin cũng không được.
Hai người giơ tay đẩy cánh cửa đá ra. Họ bước vào trong thì Tuyết Thanh Hồng cũng kéo cánh cửa lại.
Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện ra phía bên trong đều trắng trơn không có gì, liếc mắt nhìn bốn phía đều là vách tường. Trên tường cũng trống trơn, tất cả đều là các vách đá thô ráp.
Theo đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm quan sát thì đó chắc chắn là các vách đá còn nguyên dạng. Nếu nói là các vách đá có ẩn chứ bí mật nào đó thì cũng có khả năng. Dù sao thì mắt ưng của hắn cũng không thể nhìn xuyên qua để phát hiện ra điều gì. Trong lòng hắn không khỏi nảy sinh suy nghĩ khinh thường, cho rằng Tuyết gia đã cố làm ra vẻ huyền bí.
Hai người cẩn thận bước lên phía trước. Đột nhiên một làn khói màu xanh từ phía dưới vách đá ở giữa bay ra. Hai người lập tức lui lại phía sau bảy tám bước.
- Đây là cái gì vậy?
Diệp Phàm hỏi Tuyết Hồng đang đứng ở bên cạnh.
- Em không rõ.
Tuyết Hồng lắc đầu, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào nơi phát ra làn khí màu xanh kia.
- Mẹ em chưa bao giờ kể cho em nghe về phía bên trong động sao?
Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi lại. Hắn thầm nghĩ ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm thì đúng là xui xẻo.
- Dạ không. Mẹ em nói rồi. Tất cả đều là cơ duyên, chỉ cần có duyên với các bậc tổ tiên thì ắt sẽ linh nghiệm. Không có duyên thì tất cả đều vô dụng.
Tuyết Hồng lắc đầu đáp lại.
- Còn hiển linh, hiển linh cái gì chứ. Lão tổ tông nhà em đã mất từ cách đây hàng trăm năm rồi. Không lẽ trên đời này có ma quỷ thật?
Diệp Phàm lẩm bẩm trong miệng.
- Anh đừng có nói lung tung. Đối với người nhà họ Tuyết thì nơi này chính là thánh đường. Khinh thường tổ tông sẽ bị báo ứng đó.
Tuyết Hồng vội nhắc nhở.
Đột nhiên một tiếng “phù chói tay từ làn khói màu xanh vọng đến. Âm thanh vang to lên, một làn khói như sợ len từ trong đám khói lao tới nhằm thẳng vào Diệp Phàm.
Diệp Phàm trợn mắt lên, vội tránh snag một bên nhưng bị trượt xuống mười mấy mét. Luồng khói xanh như đạn đạo bị văng ra cứ rượt theo Diệp Phàm. Hắn hoảng hốt né trái né phải, nhảy lên nhảy xuống để thoát khỏi luồng khói.
Két két két...
Vài âm thanh kì quái vang lên, khuôn mặt Diệp Phàm bỗng chốc biến thành khó coi. Luồng khói đó vẫn quay quanh hắn, cuốn trên người hắn vài vòng, vòng lên mặt hắn, rồi lại xuống. Âm thánh luồng khói cuốn đi khiến Tuyết Hỗng cũng phải sợ hãi hét lên một tiếng.
Khuôn mặt Diệp Phàm như bị vẽ lên vài vòng. Mấy vòng này cũng là màu xanh, chắc chắn là do luồng khói đó gây nên.
- Anh….Anh Diệp, rút cuộc là chuyện gì vậy?
Tuyết Hồng ấp úng nói, giơ tay lên vuốt mặt Diệp Phàm.
- Đừng động vào, đau lắm đấy. Thật đen đủi, đúng là gặp báo ứng rồi.
Diệp Phàm nói. Hắn cười nhăn nhó, đưa tay lên sờ mấy vòng trên khuôn mặt, đoạn nói tiếp:
- Thế này tốt rồi. Tôn Hầu vương tự đeo vòng kim cô lên đầu. Như thế này sao tôi dám ra ngoài đường gặp người khác nữa?
- Nếu như không làm mất đi được thì đúng là phiền phức thật. Thế thì mặt anh...
Tuyết Hồng trầm ngâm một chút. Cô ta muốn cười, nhưng lại nói tiếp:
- Vừa nãy em đã nói với anh rồi, không được nói bừa. Anh xem, bị báo ứng ngay lập tức.
- Lạ thật, nhẽ nào tổ tiên nhà em đúng là hiển linh?
Diệp Phàm không thể tin vào những chuyện hoang đường như vậy.
- Lúc nãy chẳng phải anh bị báo ứng rồi sao?
Khuôn mặt Tuyết Hồng lộ rõ vẻ vui sướng khi thấy Diệp Phàm gặp “nạn”. Diệp Phàm cũng không còn cách nào khác. Hai người đôi co một lúc mới đi tiếp.
Cuối cùng họ cũng nhìn thấy toàn cảnh đám khói màu xanh ban nãy. Diệp Phàm tất nhiên là phải đề phòng.
Hắn phát hiện ra đám khói màu xanh này hình như từ dưới lòng đất bay lên. Nó không hẳn là màu xanh mà bên trong còn lẫn các màu khác như vàng, đỏ...nhưng màu xanh là nhiều nhất vì vậy nhìn xa cứ tưởng là toàn màu xanh.
Hơn nữa, phía dưới đám khói còn có một vết toác lớn như miệng cái nồi sắt. khói xanh không ngừng phát ra bên ngoài. Diệp Phàm và Tuyết Hồng đều ngẫm nghĩ một hồi lâu.
Sau cùng họ hạ quyết tâm giơ tay ra tiếp xúc với làn khói xanh. Họ phát hiện ra đưa tay vào chỉ cảm thấy có chút lạnh, không có bất cứ hiện tượng bất thường nào xảy ra cả.
Việc này rất khó giải thích cho hiện tượng làn khói xanh cuốn quanh Diệp Phàm để lại vệt trên khuôn mặt ban nãy.
- Anh Diệp, anh có cảm thấy khói xanh tiếp xúc với tay chúng ta rồi lập tức hóa vào tận kinh mạch hay không?
Hơn nữa còn có cảm giác như vận tốc vận nội công của chúng ta nhanh hơn rất nhiều?
Tuyết Hồng rất cẩn thận, nói ra cho Diệp Phàm nghe phát hiện của mình.
- Không lẽ khói xanh này có tác dụng bổ trợ cho việc luyện công?
Diệp Phàm cảm thấy bất ngờ. Hắn dứt khoát đưa cả bàn tay vào trong làn khói.
Ngay lập tức một luồng khí lạnh đi vào theo kinh mạch và các huyệt đạo trên tay. Diệp Phàm thực hiện phương pháp luyện công, vận tốc vận nội công tăng lên rất nhanh.
Một lát sau, cảm giác mát mẻ đó đã truyền đi khắp cơ thể. Cùng với sự xâm nhập ấy Diệp Phàm cũng cảm thấy vận tốc vận nội công tăng nhanh đáng kể.
Hắn giật mình nói:
- Có lẽ bí quyết của tổ tiên Tuyết gia chính là luồng khói xanh này. Chúng ta ngồi khoanh chân lại luyện công xem có phản ứng gì không?
Thế là hai người họ khoanh chân lại ngồi xuống, một tay luồn vào luồng khói xanh và bắt đầu luyện công.
Cảm giác mát ở các kinh mạch không ngớt truyền vào. Diệp Phàm cảm thấy tốc độ di chuyển của nội công ngày càng nhanh. Cảm giác sảng khoái từ đan điền truyền vào khiến người cảm thấy rất dễ chịu.
Cũng không rõ là khoảng bao lâu sau, đột nhiên Diệp Phàm có một cảm giác quái dị rất mơ hồ.
Giường như có một âm thanh vô hình đang biểu đạt suy nghĩ của hắn. Thứ âm thanh ấy không phát ra mà là một thứ cảm giác bên trong.
Diệp Phàm mở đôi mắt ưng và đôi tai thính ra để cảm nhận một chút thì không nghe được thứ âm thanh ấy nữa.
Hắn không khỏi kinh ngạc hỏi Tuyết Hồng:
- Em có nghe thấy tiếng gì không?
- Hình như là có cảm giác, có một âm thành rất bi thương vang lên, nói gì đó rất mơ hồ mà em không nghe rõ được.
Tuyết Hồng nói.
- Không lẽ đóa là âm thành của các linh hồn tổ tiên nhà em truyền đến?
Diệp Phàm nói, đôi mắt hắn lóe lên, có vẻ bắt đầu thích thú.
- Linh hồn chỉ có trong tiểu thuyết thôi. Nếu có thể tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy thì cũng là một niềm vinh hạnh. Có lẽ dựa vào đó có thể xậy dựng được lí luận làm đảo ngược thế gian.
Hai người họ lại tập trung luyện công.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, Diệp Phàm đã cảm nhận được rất rõ ràng thứ âm thanh truyền tới. Dường như đó là tiếng nói rất thê lương của một người già:
- Ngươi tên là gì?
- Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhẹ nhàng đáp lại. Tuy nhiên vì khói xanh bao quanh người hắn nên mỗi lời nói ra đều khiến cho khí xanh lại rung lên. Diệp Phàm cũng không để ý điều này lắm.
- Diệp Phàm? Ngươi không phải họ Cát sao?
Giọng nói kia lại hỏi lại một cách thất vọng.
- Không phải họ Cát. Tôi họ Diệp, là người nhà họ Diệp chính thống.
Diệp Phàm khẳng định lại một lần nữa.
- Vậy thì lạ thật. Trên người ngươi có vật của nhà họ Cát.
Giọng nói kia lại vang lên.
- Vật của nhà họ Cát? Chẳng có người họ Cát nào tặng tôi vật gì cả.
Diệp Phàm không hiểu gì đáp lại.
- Mẹ kiếp!
Giọng nói già nua mà thê lương kia có vẻ tức giận, buông ra một câu thô tục rồi biến mất.
Tuyết Thanh Hồng trả lời. Bà nghĩ ngợi một chút, đoạn lại nói tiếp:
- Ăn cơm tối xong, con và Diệp Phàm cùng đến nhà thờ tổ thử xem sao. Có khi ở trong nhà thờ tổ lại giải quyết được việc này thật.
- Diệp Phàm là người ngoài, mang anh ấy đến đó làm gì?
Tuyết Hồng hỏi.
- Cái này của con không có Diệp Phàm thì làm sao lấy ra được. Bây giờ chỉ còn cách thử, được hay không có ai dám chắc. Mẹ nghĩ vị tiền bối đó là sư phụ của Diệp Phàm thì chắc là không có ác ý gì cả. Chỉ có điều tại sao ông ta lại để cái vật này lên chỗ đó của con? Vậy chẳng phải con sẽ bị Diệp Phàm nhìn thấy hết rồi sao?
Tuyết Thanh Hồng hỏi, vẻ mặt có chút kì lạ.
- Dù sao cũng sớm bị anh ta nhìn thấy rồi, lại còn sờ vào nữa.
Tuyết Hồng buột miệng, nói xong mới cảm thấy ngượng ngịu, mặt đỏ lên.
- Lúc đó các con luyện công với nhau thì không có gì cả. Bình thường những lúc không luyện công mà như vậy là không được. Nam nữa khác nhau Tuyết Hồng ạ. Con phải nhớ rõ điều này. Trước kia chúng ta vốn định thu nạp Diệp Phàm làm đệ tử của Tuyết gia. Bây giờ có vị Nam Lăng Hầu đó thì hết cách rồi.
Tuyết Thanh Hồng lắc đầu có vẻ tiếc nuối.
- Ý của mẹ là...
Tuyết Hồng đỏ mặt hỏi lại.
- Bây giờ cũng không biết nêm làm thế nào nữa. Thôi mặc kệ cứ đi rồi tính tiếp. Nghe nói Diệp Phàm có vị hôn thê rồi.
Tuyết Thanh Hồng nói.
- Anh ta có vị hôn thê thì liên quan gì đến con? Mẹ thật đúng là..Mẹ đừng có nghĩ lung tung. Con với anh ta không có gì, lúc đó chỉ là luyện công cùng nhau thôi.
Tuyết Hồng giải thích.
- Thật đáng tiếc, có thể chiêu nạp được thì tốt.
Tuyết Thanh Hồng lại tỏ vẻ tiếc nuối.
- Điều đó không thể được. Mẹ không phát hiện ra sao? Anh ấy là một thiên tài, trẻ như vậy đã đạt đến thập đẳng. Người như vậy nếu vào nhà họ Tuyết chúng ta
Chưa cần nói đến chuyện khác, vị trí chủ gia của nữ sẽ phải đổi lại cho anh ta. Những người có bản lĩnh thì có năng lực, đến lúc đó lại không phải là Tuyết gia làm chủ nữa rồi.
Đây là điều vi phạm vào truyền thống gia tộc đã mấy trăm năm của nhà họ Tuyết chúng ta. Có lẽ bà nội cũng không đồng ý đâu.
- Mặc kệ đã, các con cứ đến nhà thờ tổ đã rồi nói tiếp.
Tuyết Thanh Hồng khoát tay nói.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong
Diệp Phàm và Tuyết Hồng tắm rửa mặc bộ quần áo rộng rãi thoải mái. Hai người theo chân Tuyết Thanh Hồng và Tuyết Vũ lên đường.
Nhà thờ tổ của Tuyết gia là một nơi bí ẩn, cách thôn Vũ Hầu đến vài dặm. Tuy nhiên với bốn người họ thì khoảng cách ấy chẳng đáng là bao. Không lâu sau họ đã tới nơi.
Đó là một ngôi miếu đổ nát. Có một ông lão câm điếc ở trong đó.
Mẹ của Tuyết Hồng khua chân múa tay ra hiệu cho ông ta một hồi, ông ta liền dẫn họ đến hậu đường sau ngôi miếu. Tay ông ta vừa động đậy thì một tiếng động vang lên, pho tượng Bồ Tát bị rời sang một bên để lộ một lối đi vào bên trong.
- Vào đi thôi, ở trong có thông gió, không có nguy hiểm gì đâu.
Tuyết Thanh Hồng nói, Tuyết Vũ chui vào đầu tiên.
Phía trong có một lối đi. Điều kì lạ là họ liên tiếp đi dốc xuống theo các bậc đá. Hai bên lối đi có đèn điện sáng. Cái này chắc là sau này mới lắp thêm vào.
Đi được một đoạn chừng ba bốn dặm, đến một chỗ rất rộng rãi, Tuyết Thanh Hồng dừng lại, chỉ vào cánh cửa đá trước mặt nói:
- Đến rồi, hai con vào trước đi. Phải thành kính một chút nhé.
- Mẹ ơi, có gì phải dặn dò thêm không?
Tuyết Hồng có chút sợ hải, hỏi lại mẹ.
- Tất cả đều là cơ duyên, có giải thích cũng vô ích.
Tuyết Thanh Hồng nhìn Tuyết Hồng nói, đoạn lại tiếp tục:
- Con không phải lo gì cả. Con là con cháu nhà họ Tuyết, các bậc tổ tiên sẽ không làm gì con cả. Hơn nữa con cũng phải tin mẹ, tất cả đều là cơ duyên, có một số thứ có cầu xin cũng không được.
Hai người giơ tay đẩy cánh cửa đá ra. Họ bước vào trong thì Tuyết Thanh Hồng cũng kéo cánh cửa lại.
Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện ra phía bên trong đều trắng trơn không có gì, liếc mắt nhìn bốn phía đều là vách tường. Trên tường cũng trống trơn, tất cả đều là các vách đá thô ráp.
Theo đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm quan sát thì đó chắc chắn là các vách đá còn nguyên dạng. Nếu nói là các vách đá có ẩn chứ bí mật nào đó thì cũng có khả năng. Dù sao thì mắt ưng của hắn cũng không thể nhìn xuyên qua để phát hiện ra điều gì. Trong lòng hắn không khỏi nảy sinh suy nghĩ khinh thường, cho rằng Tuyết gia đã cố làm ra vẻ huyền bí.
Hai người cẩn thận bước lên phía trước. Đột nhiên một làn khói màu xanh từ phía dưới vách đá ở giữa bay ra. Hai người lập tức lui lại phía sau bảy tám bước.
- Đây là cái gì vậy?
Diệp Phàm hỏi Tuyết Hồng đang đứng ở bên cạnh.
- Em không rõ.
Tuyết Hồng lắc đầu, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào nơi phát ra làn khí màu xanh kia.
- Mẹ em chưa bao giờ kể cho em nghe về phía bên trong động sao?
Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi lại. Hắn thầm nghĩ ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm thì đúng là xui xẻo.
- Dạ không. Mẹ em nói rồi. Tất cả đều là cơ duyên, chỉ cần có duyên với các bậc tổ tiên thì ắt sẽ linh nghiệm. Không có duyên thì tất cả đều vô dụng.
Tuyết Hồng lắc đầu đáp lại.
- Còn hiển linh, hiển linh cái gì chứ. Lão tổ tông nhà em đã mất từ cách đây hàng trăm năm rồi. Không lẽ trên đời này có ma quỷ thật?
Diệp Phàm lẩm bẩm trong miệng.
- Anh đừng có nói lung tung. Đối với người nhà họ Tuyết thì nơi này chính là thánh đường. Khinh thường tổ tông sẽ bị báo ứng đó.
Tuyết Hồng vội nhắc nhở.
Đột nhiên một tiếng “phù chói tay từ làn khói màu xanh vọng đến. Âm thanh vang to lên, một làn khói như sợ len từ trong đám khói lao tới nhằm thẳng vào Diệp Phàm.
Diệp Phàm trợn mắt lên, vội tránh snag một bên nhưng bị trượt xuống mười mấy mét. Luồng khói xanh như đạn đạo bị văng ra cứ rượt theo Diệp Phàm. Hắn hoảng hốt né trái né phải, nhảy lên nhảy xuống để thoát khỏi luồng khói.
Két két két...
Vài âm thanh kì quái vang lên, khuôn mặt Diệp Phàm bỗng chốc biến thành khó coi. Luồng khói đó vẫn quay quanh hắn, cuốn trên người hắn vài vòng, vòng lên mặt hắn, rồi lại xuống. Âm thánh luồng khói cuốn đi khiến Tuyết Hỗng cũng phải sợ hãi hét lên một tiếng.
Khuôn mặt Diệp Phàm như bị vẽ lên vài vòng. Mấy vòng này cũng là màu xanh, chắc chắn là do luồng khói đó gây nên.
- Anh….Anh Diệp, rút cuộc là chuyện gì vậy?
Tuyết Hồng ấp úng nói, giơ tay lên vuốt mặt Diệp Phàm.
- Đừng động vào, đau lắm đấy. Thật đen đủi, đúng là gặp báo ứng rồi.
Diệp Phàm nói. Hắn cười nhăn nhó, đưa tay lên sờ mấy vòng trên khuôn mặt, đoạn nói tiếp:
- Thế này tốt rồi. Tôn Hầu vương tự đeo vòng kim cô lên đầu. Như thế này sao tôi dám ra ngoài đường gặp người khác nữa?
- Nếu như không làm mất đi được thì đúng là phiền phức thật. Thế thì mặt anh...
Tuyết Hồng trầm ngâm một chút. Cô ta muốn cười, nhưng lại nói tiếp:
- Vừa nãy em đã nói với anh rồi, không được nói bừa. Anh xem, bị báo ứng ngay lập tức.
- Lạ thật, nhẽ nào tổ tiên nhà em đúng là hiển linh?
Diệp Phàm không thể tin vào những chuyện hoang đường như vậy.
- Lúc nãy chẳng phải anh bị báo ứng rồi sao?
Khuôn mặt Tuyết Hồng lộ rõ vẻ vui sướng khi thấy Diệp Phàm gặp “nạn”. Diệp Phàm cũng không còn cách nào khác. Hai người đôi co một lúc mới đi tiếp.
Cuối cùng họ cũng nhìn thấy toàn cảnh đám khói màu xanh ban nãy. Diệp Phàm tất nhiên là phải đề phòng.
Hắn phát hiện ra đám khói màu xanh này hình như từ dưới lòng đất bay lên. Nó không hẳn là màu xanh mà bên trong còn lẫn các màu khác như vàng, đỏ...nhưng màu xanh là nhiều nhất vì vậy nhìn xa cứ tưởng là toàn màu xanh.
Hơn nữa, phía dưới đám khói còn có một vết toác lớn như miệng cái nồi sắt. khói xanh không ngừng phát ra bên ngoài. Diệp Phàm và Tuyết Hồng đều ngẫm nghĩ một hồi lâu.
Sau cùng họ hạ quyết tâm giơ tay ra tiếp xúc với làn khói xanh. Họ phát hiện ra đưa tay vào chỉ cảm thấy có chút lạnh, không có bất cứ hiện tượng bất thường nào xảy ra cả.
Việc này rất khó giải thích cho hiện tượng làn khói xanh cuốn quanh Diệp Phàm để lại vệt trên khuôn mặt ban nãy.
- Anh Diệp, anh có cảm thấy khói xanh tiếp xúc với tay chúng ta rồi lập tức hóa vào tận kinh mạch hay không?
Hơn nữa còn có cảm giác như vận tốc vận nội công của chúng ta nhanh hơn rất nhiều?
Tuyết Hồng rất cẩn thận, nói ra cho Diệp Phàm nghe phát hiện của mình.
- Không lẽ khói xanh này có tác dụng bổ trợ cho việc luyện công?
Diệp Phàm cảm thấy bất ngờ. Hắn dứt khoát đưa cả bàn tay vào trong làn khói.
Ngay lập tức một luồng khí lạnh đi vào theo kinh mạch và các huyệt đạo trên tay. Diệp Phàm thực hiện phương pháp luyện công, vận tốc vận nội công tăng lên rất nhanh.
Một lát sau, cảm giác mát mẻ đó đã truyền đi khắp cơ thể. Cùng với sự xâm nhập ấy Diệp Phàm cũng cảm thấy vận tốc vận nội công tăng nhanh đáng kể.
Hắn giật mình nói:
- Có lẽ bí quyết của tổ tiên Tuyết gia chính là luồng khói xanh này. Chúng ta ngồi khoanh chân lại luyện công xem có phản ứng gì không?
Thế là hai người họ khoanh chân lại ngồi xuống, một tay luồn vào luồng khói xanh và bắt đầu luyện công.
Cảm giác mát ở các kinh mạch không ngớt truyền vào. Diệp Phàm cảm thấy tốc độ di chuyển của nội công ngày càng nhanh. Cảm giác sảng khoái từ đan điền truyền vào khiến người cảm thấy rất dễ chịu.
Cũng không rõ là khoảng bao lâu sau, đột nhiên Diệp Phàm có một cảm giác quái dị rất mơ hồ.
Giường như có một âm thanh vô hình đang biểu đạt suy nghĩ của hắn. Thứ âm thanh ấy không phát ra mà là một thứ cảm giác bên trong.
Diệp Phàm mở đôi mắt ưng và đôi tai thính ra để cảm nhận một chút thì không nghe được thứ âm thanh ấy nữa.
Hắn không khỏi kinh ngạc hỏi Tuyết Hồng:
- Em có nghe thấy tiếng gì không?
- Hình như là có cảm giác, có một âm thành rất bi thương vang lên, nói gì đó rất mơ hồ mà em không nghe rõ được.
Tuyết Hồng nói.
- Không lẽ đóa là âm thành của các linh hồn tổ tiên nhà em truyền đến?
Diệp Phàm nói, đôi mắt hắn lóe lên, có vẻ bắt đầu thích thú.
- Linh hồn chỉ có trong tiểu thuyết thôi. Nếu có thể tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy thì cũng là một niềm vinh hạnh. Có lẽ dựa vào đó có thể xậy dựng được lí luận làm đảo ngược thế gian.
Hai người họ lại tập trung luyện công.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, Diệp Phàm đã cảm nhận được rất rõ ràng thứ âm thanh truyền tới. Dường như đó là tiếng nói rất thê lương của một người già:
- Ngươi tên là gì?
- Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhẹ nhàng đáp lại. Tuy nhiên vì khói xanh bao quanh người hắn nên mỗi lời nói ra đều khiến cho khí xanh lại rung lên. Diệp Phàm cũng không để ý điều này lắm.
- Diệp Phàm? Ngươi không phải họ Cát sao?
Giọng nói kia lại hỏi lại một cách thất vọng.
- Không phải họ Cát. Tôi họ Diệp, là người nhà họ Diệp chính thống.
Diệp Phàm khẳng định lại một lần nữa.
- Vậy thì lạ thật. Trên người ngươi có vật của nhà họ Cát.
Giọng nói kia lại vang lên.
- Vật của nhà họ Cát? Chẳng có người họ Cát nào tặng tôi vật gì cả.
Diệp Phàm không hiểu gì đáp lại.
- Mẹ kiếp!
Giọng nói già nua mà thê lương kia có vẻ tức giận, buông ra một câu thô tục rồi biến mất.
/3320
|