Anh thấy em còn chưa gả đi, làm sao, trở thành con dâu họ họ Diệp là quên luôn gia đình hả? Kiều Viên Viên em là do cơm của Kiều gia nuôi dưỡng, không phải của nhà họ Diệp.
Kiều Báo Quốc giống như bị điên, gặp người nào cắn bừa người đó.
- Báo Quốc, nói ít vài câu đi!
Lúc này bà xã Tô Hương Linh của Kiều Báo Quốc giơ tay kéo kéo chồng.
- Ghê gớm quá rồi!
Kiều Báo Quốc còn muốn găng tiếp nhưng Kiều Viễn Sơn đã lạnh lùng khẽ hừ nói:
- Xong chưa?
Kiều Báo Quốc có chút hậm hực ngồi xuống, dùng ánh mắt hung hăng nhìn trừng trừng Diệp Phàm.
- Diệp Phàm, mấy tháng trước tôi đã từng nói qua với anh rồi. Bí thư Thị ủy Đức Bình Trang Thế Thành phải chuyển về tỉnh lị. Việc đề bạt Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý kinh tế, anh xem thử một chút. Lúc đó anh còn không cảnh giác, mấy ngày nay đã xảy ra mẫu thuẫn toàn diện bùng phát rồi. Cũng tại Báo Quốc quá sơ ý, chuyện gì cũng thích tranh thắng bại nên đã tạo thành kết quả như bây giờ, haiz, thật là phiền phức!
Kiều Viễn Sơn thở dài, nhíu chặt mày lại.
Diệp Phàm giả vờ ngạc nhiên hỏi:
- Việc này, con cũng không rõ cho lắm. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao? Trong khoảng thời gian này, con bận tối tăm mặt mũi ở Đồng Lĩnh, không cách nào chú ý đến chuyện phát sinh ở tỉnh Nam Phúc được. Khoảng cách quá xa hơn nữa khả năng cũng có hạn. Vả lại muốn quan tâm cũng không thể nào biết được, con cũng không nhận được bất kì tin tức gì.
- Việc này để tôi nói đi!
Kiều Hoành Sơn uống ngụm trà, nói tiếp:
- Trang Thế Thành của thị xã Đức Bình vốn dĩ muốn thăng chức lên làm Phó chủ tịch tỉnh, song không hiểu sao kết quả lại thành ra như thế này. Kết cục là Thế Thành cũng dời Đức Bình rồi, chỉ là không được đến vị trí Phó chủ tịch tỉnh mà bị điều đến Sở Khoa học Kỹ thuật tỉnh đảm nhiệm Giám đốc sở.
Kiều Hoành Sơn vừa mới nói đến đây, Diệp Phàm đã nhanh mồm nhanh miệng hỏi:
- Sao lại như vậy? Trang Thế Thành từng lập được công lao hiển hách ở Đức Bình.
Mấy năm gần đây, kinh tế Đức Bình phát triển rất mạnh. Dưới sự tác động của thành phố Ma Xuyên đã vượt mặt hai thành phố cấp 3, ngang nhiên giành được vị trí thứ chín của tỉnh.
Và Đức Bình nâng cấp lên thành phố nữa, không thể bỏ qua công lao của Bí thư Trang. Công trạng như thế thì hoàn toàn đủ tư cách thăng lên làm Phó chủ tịch tỉnh là chuyện hợp lẽ thường.
Nay đường đường là Bí thư Đức Bình lại bị điều chỉnh đến Sở Khoa học Kỹ thuật tỉnh, tuy nói là cấp bậc không thay đổi nhưng là điều chuyển ngang, hạn chế thăng tiến rồi.
Nhưng mà trên thực tế sở Khoa học Kỹ thuật chính là bộ phận chẳng có gì đáng nói. Quản lý phát triển khoa học kĩ thuật, điều này chỉ như bù nhìn thôi. Thực tế là bị giáng chức ngầm rồi, thằng ngốc cũng có thể nhìn ra được.
- Ha hả, chuyện phù hợp với lẽ thường còn nhiều lắm. Nếu bàn về công trạng, toàn bộ tỉnh Nam Phúc không chỉ có Trang Thế Thành lập nên thành tích. Có người ở đây còn lập nên thành tích to lớn hơn nhiều. Hơn nữa, thành tích là một chuyện, còn quan hệ lại là chuyện khác. Đề bạt lên Phó chủ tịch tỉnh, đó là một phạm trù quan trọng cấp tỉnh bộ chứ không đơn giản như vậy. Việc này cần được cấp trên cất nhắc.
Kiều Hoành Sơn nói.
- Đó chẳng qua chỉ là việc đổi vị trí, có liên quan gì đến việc đồng chí nào đó vừa nổi giận chứ?
Diệp Phàm không muốn nhắc đến ba chữ Kiều Báo Quốc nên mới dùng từ đồng chí để thay thế.
Kiều Báo Quốc tức giận muốn há miệng nói nhưng bị mẹ Diệp Dung trừng mắt nhìn chằm chằm. Bà mấp máy miệng, ý là lúc này bác cả con đang nói chuyện, đừng có ngắt lời lung tung.
- Haiz, Báo Quốc vẫn còn thiếu kinh nghiệm, quá chủ quan cũng là nguyên nhân chính.
Năm ngoái có một hạng mục rất lớn, dính đến một tỷ tiền đăng ký hộ khẩu ở địa khu Nam Lĩnh, là địa bàn của một công ty sản xuất chế phẩm từ sữa của một hoa kiều ở hải ngoại. Lúc đó người hoa kiều ấy đã thích một mảnh đất bên xã Khê Sơn, thị trấn Khê Sơn, địa khu Nam Lĩnh.
Thực ra không thể coi là một mảnh đất vì trên đó chỉ xây dựng một nhà xưởng cũ nát, lác đác có mấy đống vật liệu như đá, xưởng mộc và mấy nhà dân.
Để kiếm được hơn một tỷ đăng ký hộ khẩu tại Nam Lĩnh, Báo Quốc cũng hơi nóng vội nên đã trực tiếp hạ lệnh giải phóng mặt bằng. Kết cục đương nhiên là nhanh chóng đưa một khối lượng rất lớn đất đá đến.
Mà công trình nhà máy sữa thực tế cũng đang trong giai đoạn xây dựng ban đầu, thời gian xây dựng nhà xưởng chuồng trại mới được khoảng chừng nửa năm thôi.
Người Hoa kiều kia cũng rất có thành ý, chỉ là về sau lại có người tố cáo việc này lên trên, nói Ủy ban nhân dân thành phố Nam Lĩnh phê chuẩn việc xây dựng nhà máy chế biến sữa trên mảnh đất kia là vi phạm quy định phê duyệt.
Bởi vì mảnh đất kia vốn thuộc thể loại đất ruộng được bảo hộ. Còn Báo Quốc nhất thời tức giận, cho rằng mình cũng không làm gì sai.
Vì mảnh đất này thực sự là đất ruộng cơ bản.
Đất ruộng cơ bản là gì? Diệp Phàm, cháu có biết không?
Nói đến đây, Kiều Hoành Sơn hỏi Diệp Phàm.
- Cái gọi là đất ruộng cơ bản, là chỉ căn cứ vào nhân khẩu và kinh tế quốc dân sử dụng đúng mục đích và đất cày ruộng khi chưa được phê chuẩn thì không được chiếm dụng, nhằm đáp ứng nhu cầu đối với các sản phẩm nông nghiệp của các nhân khẩu và nền kinh tế quốc dân mà còn phải đảm bảo số lượng nhu cầu cày ruộng tối thiểu. Người dân coi nó là miếng cơm manh áo, ruộng quý như sinh mạng của họ. Anh tham ô chiếm dụng đất này chẳng khác nào đập đi bát cơm ăn của bọn họ. Khẳng định họ sẽ phản ứng rất kịch liệt chuyện này rồi.
- Đúng vậy! Chuyện này, không có ai tố cáo thì không sao. Hơn nữa, ban đầu chắc là cũng có được sự đồng ý ngầm của chủ ruộng vì người ta đã trả tiền thuê hoặc gì đó.
Tuy nhiên có người báo lên trên nên đã mang đến rắc rối lớn. Báo Quốc lúc đầu còn ảo tưởng muốn bảo vệ nhà máy chế biến sữa nên vẫn giải thích, biện luận ở trên tỉnh để giữ được công trình này.
Song kết quả là càng ngày càng hỏng bét. Chuyện này, Báo Quốc cảm thấy mất mặt nên cũng không thông báo cho người nhà biết.
Không lâu sau thì xảy ra chuyện phiền toái lớn. Nội các Chính phủ đã hành động nhanh chóng, lập tức lập Tổ thanh tra, trong mấy ngày đã tra ra vấn đề.
Kiều Hoành Sơn thở dài.
- Kết quả là xử lý như thế nào?
Diệp Phàm hỏi, lông mày cũng nhíu lại. Chắc là Kiều Báo Quốc lần này coi như cực kỳ đen đủi. Việc này lại có người báo lên Nội các Chính phủ rồi, hơn nữa có người xuống điều tra thì muốn hành động lại càng khó khăn.
- Tao bị đình chỉ công tác rồi. Bây giờ mày đang rất vui phải không?
Kiều Báo Quốc gào lên, mắt trừng trừng nhìn Diệp Phàm.
- Đó là do anh tự chuốc lấy, quan hệ quái gì đến tôi? Việc này phải tôi gây ra. Anh trút giận gì lên người tôi? Chỉ có thể nói là do anh không cẩn thận. Công trình lớn như vậy, lẽ nào anh lại không điều tra qua một chút về nguồn gốc mảnh đất đó hay sao? Tôi thấy anh bị tiền làm cho mờ mắt rồi.
Diệp Phàm mắng xối xả một thôi một hồi, từng câu từng chữ sắc như dao đáp trả lại.
- Còn nói tôi nữa à? Ba chẳng phải đã sớm đề cập chuyện Trang Thế Thành thị xã Đức Bình sắp phải rời ghế rồi hay sao? Kết quả là người ta đi rồi, mày vẫn chưa đi nói năng gì giúp. Lúc đầu mày mà đồng ý với ba, nếu như chuyện này trót lọt thì tao còn bị một tỷ kia làm cho mờ mắt hay sao? Dù sao cũng phải mất chức, còn làm thế này thế kia làm cái gì?
Da mặt tên Kiều Báo Quốc này đúng là dày thật.
- Chuyện Đức Bình tôi nói ra chưa chắc đã thành. Diệp Phàm tôi không có bản lĩnh gì! Lúc ấy tôi chẳng qua chỉ làm mấy việc lặt vặt ở văn phòng trung ương.
Tôi có khả năng gì mà quyết định được chuyện tỉnh Nam Phúc? Đại viện Kiều gia các người tự nhiên lại chọn tôi.
Anh đã có bản lĩnh ở đây mà kêu la, sao không tự mình đi làm đi? Kêu thì có ích gì? Đem bản lĩnh thực sự ra mới là anh hùng!
Lời lẽ của Diệp Phàm không nương tình chút nào.
Điều kì lạ là Kiều Viễn Sơn không ngờ lại cũng không lên tiếng, giống như muốn mượn miệng của Diệp Phàm để đánh vào tính cao ngạo của thằng con trai đầy ngạo khí và ngốc nghếch của mình.
- Haizz, chuyện này hai đứa cứ đấu đá qua lại khiến ngư ông đắc lợi. Kết quả Báo Quốc bị ngưng chức, còn Bí thư Điền Chí Không của địa khu Nam Lĩnh lại càng xui xẻo. Thực ra lúc đó hắn nhúng tay vào việc này không nhiều. Hơn nữa hắn tại càng thê thảm hơn khi không có chỗ chống lưng vững chắc.
Kiều Hoành Sơn nói.
- Lẽ nào Điền Chí Không bị điều đi rồi? Đến vị trí nào vậy?
Diệp Phàm hỏi Kiều Hoành Sơn.
- Không khác là mấy việc đến đến tỉnh Mặt trận Tổ quốc dưỡng lão. Mà chức Bí thư Địa ủy Nam Lĩnh bị Chủ tịch thành phố Đức Bình Lô Trần Thiên ngồi lên rồi.
Kiều Hoành Sơn nói.
- Nghe nói người chống lưng trước kia cho Điền Chí Không chính là Phó chủ tịch thường trực tỉnh Nam Phúc Tống Sơ Kiệt, nhưng năm kia Tống Sơ Kiệt đã điều đi rồi.
Chắc là trên tỉnh đã sớm có tính toán điều chỉnh vị trí của Điền Chí Không và chuyện của đồng chí nào đó lại vừa hay là mồi lửa châm ngòi.
Vừa đó mà cả hai đã cùng chịu liên lụy và xui xẻo rồi. Một vị đồng chí có Đại viện Kiều gia chống lưng cho. Người ta còn có chút kiêng nể nên chỉ tạm thời cách chức treo.
Còn thằng bé Điền Chí Không đáng thương không cha không mẹ kia thì phải đến Mặt trận Tổ quốc tỉnh dưỡng lão trước.
Diệp Phàm nói tiếp:
- Nhưng chuyện của vị đồng chí nào đó cũng đang gặp phiền toái lớn. Không biết nhị vị lãnh đạo tính thế nào?
- Kim Thụ Dương chính là mấu chốt vấn đề hiện nay. Chúng tôi không có cách nào làm ăn gì được.
Kiều Hoành Sơn trực tiếp nói.
- Không cần nói nữa, lát nữa Báo Quốc sẽ đem chuyện này kể lại tỉ mỉ với con. Chuyện của nó sẽ do người em rể là con đi giải quyết.
Kiều Viễn Sơn xua xua tay, miệng ra mệnh lệnh:
- Còn nữa, Báo Quốc phải hoàn toàn phối hợp với Diệp Phàm giải quyết chuyện này. Nhớ kỹ, chuyện lần này do Diệp Phàm làm chủ. Con còn giở thói cáu bẳn ra nữa thì con không còn là con trai của Kiều Viễn Sơn ta nữa.
Kiều Viễn Sơn lần này nói nặng lời, ra thông điệp sau cùng cho con trai Kiều Báo Quốc. Đối với đứa con trai làm ra những chuyện như thế này, Kiều Viễn Sơn cũng phát điên.
Hơn nữa, Kim Thụ Dương tham gia vào Ban Tổ chức Trung ương trong lúc mấu chốt, đại viện Kiều gia không chạm đến được. Y gây ra chuyện, làm sao Kiều Viễn Sơn không thất vọng và tức giận cho được.
- Diệp Phàm, Viên Viên là em ruột của Báo Quốc. Con là em rể thì nên giúp đỡ một chút, haizz…
Lúc này, Diệp Dung ở một bên thở dài, có ý nhờ vả.
- Diệp Phàm, anh hãy…
Kiều Viên Viên nhìn Diệp Phàm.
- Tôi sẽ phối hợp với em rể.
Kiều Báo Quốc cực kỳ khó chịu phun ra những lời nói cảm giác nhục nhã cực độ đối với một công tử của Đại viện Kiều gia như y.
Đây là lần đầu tiên mà Kiều Báo Quốc chính thức thừa nhận người em rể Diệp Phàm này. Song Kiều Báo Quốc cũng hiểu được. Chuyện lần này làm cho người lớn nổi giận.
Nếu không nghe lời, rất có thể từ nay về sau sẽ trở thành bóng dáng của một A Đẩu không phò tá nổi đối với cha đẻ hắn, dần dần bị gia tộc cho ra rìa là hoàn toàn có khả năng. Đến lúc đó dù có là con trai ruột thì cũng vô dụng.
Đại gia tộc, đôi khi chính là tàn khốc như thế. Điều mà bọn họ cần chính là nhân tài kiệt xuất, chứ không phải không kẻ ngu xuẩn không đào tạo được.
Tiền của đầu tư cho y không thể lãng phí một cách vô ích. Xuất phát từ lợi ích của gia tộc, điểm ấy cũng không có gì đáng trách.
Qui luật thích nghi sinh tồn mà!
Đại gia tộc vận dụng triệt để qui luật kẻ xuất sắc sẽ tồn tại của thế giới động vật. Dù sao các đại gia tộc đều muốn duy trì sự hưng thịnh trường tồn, đương nhiên phải lựa chọn người ưu việt rồi, bằng không sẽ bị đào thải.
- Ba, nghe nói đồng chí Bí thư Đảng ủy Công an thủ đô Trần Gia Hòa muốn chuyển đến Đảng ủy Công an quốc gia rồi phải không ạ?
Diệp Phàm không trả lời mà trực tiếp nhắc đến vấn đề của Ngô Chính Phong.
- Bây giờ con đừng nói với ta chuyện này. Ta đang bận bù đầu lên rồi.
Không ngờ câu nói đầu tiên của Kiều Viễn Sơn lại chặn đứng lời nói của Diệp Phàm. Người tai to mặt lớn vừa thấy Diệp Phàm vừa mở lời đã biết thằng này muốn cái gì rồi..
Kiều Báo Quốc giống như bị điên, gặp người nào cắn bừa người đó.
- Báo Quốc, nói ít vài câu đi!
Lúc này bà xã Tô Hương Linh của Kiều Báo Quốc giơ tay kéo kéo chồng.
- Ghê gớm quá rồi!
Kiều Báo Quốc còn muốn găng tiếp nhưng Kiều Viễn Sơn đã lạnh lùng khẽ hừ nói:
- Xong chưa?
Kiều Báo Quốc có chút hậm hực ngồi xuống, dùng ánh mắt hung hăng nhìn trừng trừng Diệp Phàm.
- Diệp Phàm, mấy tháng trước tôi đã từng nói qua với anh rồi. Bí thư Thị ủy Đức Bình Trang Thế Thành phải chuyển về tỉnh lị. Việc đề bạt Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý kinh tế, anh xem thử một chút. Lúc đó anh còn không cảnh giác, mấy ngày nay đã xảy ra mẫu thuẫn toàn diện bùng phát rồi. Cũng tại Báo Quốc quá sơ ý, chuyện gì cũng thích tranh thắng bại nên đã tạo thành kết quả như bây giờ, haiz, thật là phiền phức!
Kiều Viễn Sơn thở dài, nhíu chặt mày lại.
Diệp Phàm giả vờ ngạc nhiên hỏi:
- Việc này, con cũng không rõ cho lắm. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao? Trong khoảng thời gian này, con bận tối tăm mặt mũi ở Đồng Lĩnh, không cách nào chú ý đến chuyện phát sinh ở tỉnh Nam Phúc được. Khoảng cách quá xa hơn nữa khả năng cũng có hạn. Vả lại muốn quan tâm cũng không thể nào biết được, con cũng không nhận được bất kì tin tức gì.
- Việc này để tôi nói đi!
Kiều Hoành Sơn uống ngụm trà, nói tiếp:
- Trang Thế Thành của thị xã Đức Bình vốn dĩ muốn thăng chức lên làm Phó chủ tịch tỉnh, song không hiểu sao kết quả lại thành ra như thế này. Kết cục là Thế Thành cũng dời Đức Bình rồi, chỉ là không được đến vị trí Phó chủ tịch tỉnh mà bị điều đến Sở Khoa học Kỹ thuật tỉnh đảm nhiệm Giám đốc sở.
Kiều Hoành Sơn vừa mới nói đến đây, Diệp Phàm đã nhanh mồm nhanh miệng hỏi:
- Sao lại như vậy? Trang Thế Thành từng lập được công lao hiển hách ở Đức Bình.
Mấy năm gần đây, kinh tế Đức Bình phát triển rất mạnh. Dưới sự tác động của thành phố Ma Xuyên đã vượt mặt hai thành phố cấp 3, ngang nhiên giành được vị trí thứ chín của tỉnh.
Và Đức Bình nâng cấp lên thành phố nữa, không thể bỏ qua công lao của Bí thư Trang. Công trạng như thế thì hoàn toàn đủ tư cách thăng lên làm Phó chủ tịch tỉnh là chuyện hợp lẽ thường.
Nay đường đường là Bí thư Đức Bình lại bị điều chỉnh đến Sở Khoa học Kỹ thuật tỉnh, tuy nói là cấp bậc không thay đổi nhưng là điều chuyển ngang, hạn chế thăng tiến rồi.
Nhưng mà trên thực tế sở Khoa học Kỹ thuật chính là bộ phận chẳng có gì đáng nói. Quản lý phát triển khoa học kĩ thuật, điều này chỉ như bù nhìn thôi. Thực tế là bị giáng chức ngầm rồi, thằng ngốc cũng có thể nhìn ra được.
- Ha hả, chuyện phù hợp với lẽ thường còn nhiều lắm. Nếu bàn về công trạng, toàn bộ tỉnh Nam Phúc không chỉ có Trang Thế Thành lập nên thành tích. Có người ở đây còn lập nên thành tích to lớn hơn nhiều. Hơn nữa, thành tích là một chuyện, còn quan hệ lại là chuyện khác. Đề bạt lên Phó chủ tịch tỉnh, đó là một phạm trù quan trọng cấp tỉnh bộ chứ không đơn giản như vậy. Việc này cần được cấp trên cất nhắc.
Kiều Hoành Sơn nói.
- Đó chẳng qua chỉ là việc đổi vị trí, có liên quan gì đến việc đồng chí nào đó vừa nổi giận chứ?
Diệp Phàm không muốn nhắc đến ba chữ Kiều Báo Quốc nên mới dùng từ đồng chí để thay thế.
Kiều Báo Quốc tức giận muốn há miệng nói nhưng bị mẹ Diệp Dung trừng mắt nhìn chằm chằm. Bà mấp máy miệng, ý là lúc này bác cả con đang nói chuyện, đừng có ngắt lời lung tung.
- Haiz, Báo Quốc vẫn còn thiếu kinh nghiệm, quá chủ quan cũng là nguyên nhân chính.
Năm ngoái có một hạng mục rất lớn, dính đến một tỷ tiền đăng ký hộ khẩu ở địa khu Nam Lĩnh, là địa bàn của một công ty sản xuất chế phẩm từ sữa của một hoa kiều ở hải ngoại. Lúc đó người hoa kiều ấy đã thích một mảnh đất bên xã Khê Sơn, thị trấn Khê Sơn, địa khu Nam Lĩnh.
Thực ra không thể coi là một mảnh đất vì trên đó chỉ xây dựng một nhà xưởng cũ nát, lác đác có mấy đống vật liệu như đá, xưởng mộc và mấy nhà dân.
Để kiếm được hơn một tỷ đăng ký hộ khẩu tại Nam Lĩnh, Báo Quốc cũng hơi nóng vội nên đã trực tiếp hạ lệnh giải phóng mặt bằng. Kết cục đương nhiên là nhanh chóng đưa một khối lượng rất lớn đất đá đến.
Mà công trình nhà máy sữa thực tế cũng đang trong giai đoạn xây dựng ban đầu, thời gian xây dựng nhà xưởng chuồng trại mới được khoảng chừng nửa năm thôi.
Người Hoa kiều kia cũng rất có thành ý, chỉ là về sau lại có người tố cáo việc này lên trên, nói Ủy ban nhân dân thành phố Nam Lĩnh phê chuẩn việc xây dựng nhà máy chế biến sữa trên mảnh đất kia là vi phạm quy định phê duyệt.
Bởi vì mảnh đất kia vốn thuộc thể loại đất ruộng được bảo hộ. Còn Báo Quốc nhất thời tức giận, cho rằng mình cũng không làm gì sai.
Vì mảnh đất này thực sự là đất ruộng cơ bản.
Đất ruộng cơ bản là gì? Diệp Phàm, cháu có biết không?
Nói đến đây, Kiều Hoành Sơn hỏi Diệp Phàm.
- Cái gọi là đất ruộng cơ bản, là chỉ căn cứ vào nhân khẩu và kinh tế quốc dân sử dụng đúng mục đích và đất cày ruộng khi chưa được phê chuẩn thì không được chiếm dụng, nhằm đáp ứng nhu cầu đối với các sản phẩm nông nghiệp của các nhân khẩu và nền kinh tế quốc dân mà còn phải đảm bảo số lượng nhu cầu cày ruộng tối thiểu. Người dân coi nó là miếng cơm manh áo, ruộng quý như sinh mạng của họ. Anh tham ô chiếm dụng đất này chẳng khác nào đập đi bát cơm ăn của bọn họ. Khẳng định họ sẽ phản ứng rất kịch liệt chuyện này rồi.
- Đúng vậy! Chuyện này, không có ai tố cáo thì không sao. Hơn nữa, ban đầu chắc là cũng có được sự đồng ý ngầm của chủ ruộng vì người ta đã trả tiền thuê hoặc gì đó.
Tuy nhiên có người báo lên trên nên đã mang đến rắc rối lớn. Báo Quốc lúc đầu còn ảo tưởng muốn bảo vệ nhà máy chế biến sữa nên vẫn giải thích, biện luận ở trên tỉnh để giữ được công trình này.
Song kết quả là càng ngày càng hỏng bét. Chuyện này, Báo Quốc cảm thấy mất mặt nên cũng không thông báo cho người nhà biết.
Không lâu sau thì xảy ra chuyện phiền toái lớn. Nội các Chính phủ đã hành động nhanh chóng, lập tức lập Tổ thanh tra, trong mấy ngày đã tra ra vấn đề.
Kiều Hoành Sơn thở dài.
- Kết quả là xử lý như thế nào?
Diệp Phàm hỏi, lông mày cũng nhíu lại. Chắc là Kiều Báo Quốc lần này coi như cực kỳ đen đủi. Việc này lại có người báo lên Nội các Chính phủ rồi, hơn nữa có người xuống điều tra thì muốn hành động lại càng khó khăn.
- Tao bị đình chỉ công tác rồi. Bây giờ mày đang rất vui phải không?
Kiều Báo Quốc gào lên, mắt trừng trừng nhìn Diệp Phàm.
- Đó là do anh tự chuốc lấy, quan hệ quái gì đến tôi? Việc này phải tôi gây ra. Anh trút giận gì lên người tôi? Chỉ có thể nói là do anh không cẩn thận. Công trình lớn như vậy, lẽ nào anh lại không điều tra qua một chút về nguồn gốc mảnh đất đó hay sao? Tôi thấy anh bị tiền làm cho mờ mắt rồi.
Diệp Phàm mắng xối xả một thôi một hồi, từng câu từng chữ sắc như dao đáp trả lại.
- Còn nói tôi nữa à? Ba chẳng phải đã sớm đề cập chuyện Trang Thế Thành thị xã Đức Bình sắp phải rời ghế rồi hay sao? Kết quả là người ta đi rồi, mày vẫn chưa đi nói năng gì giúp. Lúc đầu mày mà đồng ý với ba, nếu như chuyện này trót lọt thì tao còn bị một tỷ kia làm cho mờ mắt hay sao? Dù sao cũng phải mất chức, còn làm thế này thế kia làm cái gì?
Da mặt tên Kiều Báo Quốc này đúng là dày thật.
- Chuyện Đức Bình tôi nói ra chưa chắc đã thành. Diệp Phàm tôi không có bản lĩnh gì! Lúc ấy tôi chẳng qua chỉ làm mấy việc lặt vặt ở văn phòng trung ương.
Tôi có khả năng gì mà quyết định được chuyện tỉnh Nam Phúc? Đại viện Kiều gia các người tự nhiên lại chọn tôi.
Anh đã có bản lĩnh ở đây mà kêu la, sao không tự mình đi làm đi? Kêu thì có ích gì? Đem bản lĩnh thực sự ra mới là anh hùng!
Lời lẽ của Diệp Phàm không nương tình chút nào.
Điều kì lạ là Kiều Viễn Sơn không ngờ lại cũng không lên tiếng, giống như muốn mượn miệng của Diệp Phàm để đánh vào tính cao ngạo của thằng con trai đầy ngạo khí và ngốc nghếch của mình.
- Haizz, chuyện này hai đứa cứ đấu đá qua lại khiến ngư ông đắc lợi. Kết quả Báo Quốc bị ngưng chức, còn Bí thư Điền Chí Không của địa khu Nam Lĩnh lại càng xui xẻo. Thực ra lúc đó hắn nhúng tay vào việc này không nhiều. Hơn nữa hắn tại càng thê thảm hơn khi không có chỗ chống lưng vững chắc.
Kiều Hoành Sơn nói.
- Lẽ nào Điền Chí Không bị điều đi rồi? Đến vị trí nào vậy?
Diệp Phàm hỏi Kiều Hoành Sơn.
- Không khác là mấy việc đến đến tỉnh Mặt trận Tổ quốc dưỡng lão. Mà chức Bí thư Địa ủy Nam Lĩnh bị Chủ tịch thành phố Đức Bình Lô Trần Thiên ngồi lên rồi.
Kiều Hoành Sơn nói.
- Nghe nói người chống lưng trước kia cho Điền Chí Không chính là Phó chủ tịch thường trực tỉnh Nam Phúc Tống Sơ Kiệt, nhưng năm kia Tống Sơ Kiệt đã điều đi rồi.
Chắc là trên tỉnh đã sớm có tính toán điều chỉnh vị trí của Điền Chí Không và chuyện của đồng chí nào đó lại vừa hay là mồi lửa châm ngòi.
Vừa đó mà cả hai đã cùng chịu liên lụy và xui xẻo rồi. Một vị đồng chí có Đại viện Kiều gia chống lưng cho. Người ta còn có chút kiêng nể nên chỉ tạm thời cách chức treo.
Còn thằng bé Điền Chí Không đáng thương không cha không mẹ kia thì phải đến Mặt trận Tổ quốc tỉnh dưỡng lão trước.
Diệp Phàm nói tiếp:
- Nhưng chuyện của vị đồng chí nào đó cũng đang gặp phiền toái lớn. Không biết nhị vị lãnh đạo tính thế nào?
- Kim Thụ Dương chính là mấu chốt vấn đề hiện nay. Chúng tôi không có cách nào làm ăn gì được.
Kiều Hoành Sơn trực tiếp nói.
- Không cần nói nữa, lát nữa Báo Quốc sẽ đem chuyện này kể lại tỉ mỉ với con. Chuyện của nó sẽ do người em rể là con đi giải quyết.
Kiều Viễn Sơn xua xua tay, miệng ra mệnh lệnh:
- Còn nữa, Báo Quốc phải hoàn toàn phối hợp với Diệp Phàm giải quyết chuyện này. Nhớ kỹ, chuyện lần này do Diệp Phàm làm chủ. Con còn giở thói cáu bẳn ra nữa thì con không còn là con trai của Kiều Viễn Sơn ta nữa.
Kiều Viễn Sơn lần này nói nặng lời, ra thông điệp sau cùng cho con trai Kiều Báo Quốc. Đối với đứa con trai làm ra những chuyện như thế này, Kiều Viễn Sơn cũng phát điên.
Hơn nữa, Kim Thụ Dương tham gia vào Ban Tổ chức Trung ương trong lúc mấu chốt, đại viện Kiều gia không chạm đến được. Y gây ra chuyện, làm sao Kiều Viễn Sơn không thất vọng và tức giận cho được.
- Diệp Phàm, Viên Viên là em ruột của Báo Quốc. Con là em rể thì nên giúp đỡ một chút, haizz…
Lúc này, Diệp Dung ở một bên thở dài, có ý nhờ vả.
- Diệp Phàm, anh hãy…
Kiều Viên Viên nhìn Diệp Phàm.
- Tôi sẽ phối hợp với em rể.
Kiều Báo Quốc cực kỳ khó chịu phun ra những lời nói cảm giác nhục nhã cực độ đối với một công tử của Đại viện Kiều gia như y.
Đây là lần đầu tiên mà Kiều Báo Quốc chính thức thừa nhận người em rể Diệp Phàm này. Song Kiều Báo Quốc cũng hiểu được. Chuyện lần này làm cho người lớn nổi giận.
Nếu không nghe lời, rất có thể từ nay về sau sẽ trở thành bóng dáng của một A Đẩu không phò tá nổi đối với cha đẻ hắn, dần dần bị gia tộc cho ra rìa là hoàn toàn có khả năng. Đến lúc đó dù có là con trai ruột thì cũng vô dụng.
Đại gia tộc, đôi khi chính là tàn khốc như thế. Điều mà bọn họ cần chính là nhân tài kiệt xuất, chứ không phải không kẻ ngu xuẩn không đào tạo được.
Tiền của đầu tư cho y không thể lãng phí một cách vô ích. Xuất phát từ lợi ích của gia tộc, điểm ấy cũng không có gì đáng trách.
Qui luật thích nghi sinh tồn mà!
Đại gia tộc vận dụng triệt để qui luật kẻ xuất sắc sẽ tồn tại của thế giới động vật. Dù sao các đại gia tộc đều muốn duy trì sự hưng thịnh trường tồn, đương nhiên phải lựa chọn người ưu việt rồi, bằng không sẽ bị đào thải.
- Ba, nghe nói đồng chí Bí thư Đảng ủy Công an thủ đô Trần Gia Hòa muốn chuyển đến Đảng ủy Công an quốc gia rồi phải không ạ?
Diệp Phàm không trả lời mà trực tiếp nhắc đến vấn đề của Ngô Chính Phong.
- Bây giờ con đừng nói với ta chuyện này. Ta đang bận bù đầu lên rồi.
Không ngờ câu nói đầu tiên của Kiều Viễn Sơn lại chặn đứng lời nói của Diệp Phàm. Người tai to mặt lớn vừa thấy Diệp Phàm vừa mở lời đã biết thằng này muốn cái gì rồi..
/3320
|