- Việc này đúng là kì lạ thật. Dù đó có là đất hoang thì sao chính quyền thị trấn Khê Sơn lại có thể giương mắt lên nhìn một bãi ven sông rộng như thế bị người dân thôn Khê Sơn chiếm đoạt?
Sau đó khu đất trống quanh đê đã biến thành một khu đất tốt, nuôi trồng lúa nước rất ổn. Một bãi ven sông như vậy thì chính quyền khu Nam Sơn nên thu về thành tài sản quốc hữu mới đúng.
Sao lại để cho người dân thôn Khê Sơn lọt qua được khe hở đó?
Diệp Phàm có chút thắc mắc hỏi lại.
- Những chuyện bên trong thì rất phức tạp, lại còn liên quan đến các hành vi phạm pháp nữa. Theo tìm hiểu ban đầu thì thị trưởng thị trấn đó là Trần Khảo Quốc, em rể ông ta là trưởng thôn thôn Khê Sơn. Trưởng thôn Khê Sơn nhắm được khu rất đó, muốn lấy về làm xưởng cho thuê.
Tuy nhiên vì bảy mươi phần trăm khu đất đó được hình thành từ đất bãi song nên muốn chính thức thực hiện kế hoạch kia cần phải nhận thầu trước chính quyền thị trấn Khê Sơn, mà tiền thầu thì lại không thấp.
Vì thế ông ta đã xoay một vòng, cùng hợp tác bí mật hành động với người anh rể Trần Khảo Quốc. Trưởng thôn Trần Hùng lộ diện, ngấm ngầm biến khu đất đó thành đất thuộc thôn Khê Sơn, lại còn mô phỏng đề ra quy định phân đất.
Thực ra là đều phân đất đến tay bạn bè hoặc những người trong thôn có quan hệ tốt với ông ta. Mọi người đều biết anh rể của Trần Hùng là Trần Khảo Quốc, hơn nữa bí thư đảng ủy Nam Lĩnh khi đó là Nạp Lan Nhược Phong và Trần Khảo Quốc lại có mối quan hệ rất tốt với nhau.
Người trong thôn đều không phục nhưng không có ai dám ra mặt gây sức ép về việc này. Mặt khác khu đất đó vốn cũng là của nhà nước.
Nếu người trong thôn một mực gây sức éo thì cuối cùng khu đất đó chắc chắn sẽ bị nhà nước thu hồi. Có gây sức éo cũng không có tác dụng gì, người ta lại là thổ bá ở đó, làm gì có ai dám đụng vào.
Trần Hùng phân khu đất đó cho những người có quan hệ với hắn, sau đó lại đưa cho họ chút tiền.
Thế là khu đất đó biến thành tài sản riêng của Trần Hùng. Ông ta đã xây hai khu xưởng trên mảnh đất đó, một cái là xưởng gạch, cái còn lại là xưởng đá. Số đất không dùng đến thì cho một ông chủ thuê lại. Tiền thuê đất một năm cũng không ít.
Ông chủ thuê đó cũng hiểu được mối quan hệ giữa Trần Hùng và Trần Khảo Quốc nên dù tiền thuê có hơi đắt nhưng vẫn tự nguyện. Ít nhất là xây xưởng ở đó có thể trốn thuế mà Trần Hùng thì lại là thổ bá ở đó.
Mảnh đất đó dĩ nhiên thuộc quyền quản lí của ông ta. Làm gì có tên mù mắt nào dám đến gây chuyện. Các ông chủ khác thấy chỗ lợi như thế cũng kéo đến. Kết quả là chủ tịch hội đồng quản trị đã nhắm khu đất đó.
Khi đó tôi vội giữ chủ tịch hội đồng quản trị lại nên đã có chút sai sót về lí lịch của khu đất đó.
Mặc dù khi đó đảng ủy khu Nam Lĩnh đại diện cho tập đoàn sản xuất sữa đã kí hợp đồng với thôn Khê Sơn về khu được gọi là “đất nông nghiệp” đó.
Thế nhưng kết quả là vẫn phát sinh những việc này.
Kiều Báo Quốc nói, giọng điệu ông ta đầy hối hận.
- Nói như vậy thì khu đất này căn bản còn tổn tại rất nhiều các yếu tố bất hợp pháp. Chúng ta hoàn toàn có thể căn cứ vào nguồn gốc mà lật lại từ đầu. Chúng ta cần làm sáng tỏ cái được gọi là “đất nông nghiệp cơ bản” đó, biến nó thành đất ven song. Thêm nữa khi đó vì hai tập đoàn Toàn Đống và Thủy Châu hợp tác xây dựng xưởng nên vì dụng quân, ông đã nóng vội. Như thế, ông không những không sao mà lại còn lập công nữa.
- Chuyện này còn có một chút rắc rối. Muốn lật lại thì tôi sẽ phải lôi ra chuyện cũ. Đến lúc đó Trần Khảo Quốc và Trần Hùng chắc chắn sẽ lật lọng. Trần Quốc Khảo bây giờ là ủy viên thành ủy Nam Lĩnh, lãnh đạo cũ của ông ta, tôi đã vừa nói rồi đó. Đó chính là Nạp Lan Nhược Phong- Phó bí thư quản lý xây dựng nhà đất và đô thị của tỉnh.
- Ông nói xem, trong chuyện này liệu có bóng dáng của Nạp Lan Nhược Phong không?
Diệp Phàm hỏi, đột nhiên hắn thấy giật mình.
- Rất có khả năng. Tôi sẽ gọi điện cho bố tôi. Nghe nói chuyên viên hành chính của khu vực Tam Dương là Lưu Kì Lâm chính là một trợ thủ đắc lực của Nạp Lan Nhược Phong.
Hai người bọn họ còn là bạn học cũ của nhau. Bố tôi phân tích rồi đặt ra câu hỏi liệu có phải là đã giao dịch gi với nhau không.
Về sau họ lợi dụng việc này nên đã đẩy tôi và Điền Chí Không đi. Nói cách khác là họ bôi nhọ tôi, khiến tôi không có cơ hội cạnh tranh cái chức bí thư Địa ủy hoặc bí thư thị ủy Đức Bình.
Nghe nói Nạp Lan Nhược Lan một mực cố gắng để Lưu Kì Lâm ở Tam Dương đảm nhận một trong hai chức đó.
Tuy nhiên bây giờ khu vực Nam Lĩnh cũng đã quyết định để Lư Trần Thiên từ Đức Bình tới đảm nhận chức bí thư tỉnh ủy của khu vực. Trong chuyện này có lẽ cũng có tác động của trưởng ban tổ chức văn phòng tỉnh Lư Minh Châu.
Mặt khác Lưu Kì Lâm muốn ngồi lên cái ghế bí thư thị xã Đức Bình cũng khá khó. Phí Mãn Thiên tất nhiên là hiểu được lai lịch của tôi vì vậy không thể viện vào chuyện này mà cắt chức tôi được.
Ông ta chỉ có thể tạm thời đình chỉ tôi thôi. Đợi sóng gió qua đi, nhà họ Kiều chắc chắn sẽ ra tay giải quyết việc này.
Tuy nhiên nếu như vậy, tôi sẽ mất cơ hội ngồi lên chiếc ghế bí thư thị ủy. Chúng ta thậm chí còn không có cả cái cớ bất mãn với nhà họ Phí. Cuối cùng người ta sẽ bỏ qua chúng ta mà chúng ta vẫn phải cảm ơn họ.
Kiều Báo Quốc nói.
- Nếu thật sự là như vậy thì việc ông lật lại sẽ khó rồi. Nhưng cũng có thể không đúng như vậy. Biết đâu chỉ là Nạp Lan Nhược Phong hoặc một người nào đó bên tỉnh đã sai người âm thầm ra tay.
Tôi nghĩ có khi nào việc này có khi nào liên quan đến đồng chí Kim Thụ Dương mà bố vẫn ủng hộ để vào ban tổ chức Trung ương không?
Nếu như các tập đoàn hoặc các phái khác nhau của Kiều gia đại viện ra tay, sai người “chơi xấu” ông để cho Kiều gia đại viện rơi vào tình thế khó xử.
Mà bọn họ lại còn đục nước béo cò, cho rằng Kiều gia đại viện sẽ bỏ rơi Kim Thụ Dương để giải quyết việc của ông. Dù sao thì đem so sánh ông và Kim Thụ Dương, ai quan trọng hơn ai không cần nói cũng biết.
Bỏ rơi Kim Thụ Dương để giải quyết cho ông là việc mà bọn họ cho rằng Kiều gia đại viện sẽ làm, từ đó mà họ đạt được mục đích của mình. Liệu có khi nào khả năng này xảy ra hay không?
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này tôi không dám đoán bừa. Đây là việc của cấp trên, bố tôi nói rất phức tạp. Các tình tiết bên trong còn chưa sáng tỏ thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Mấu chốt là tìm không ra người đứng đằng dau. Nếu như tìm được ra ông ta thì tốt rồi. Thời buổi bây giờ, một cái tem trong tay người dân cũng chẳng có tác dụng gì. Anh có ngoại giao thế nào, gây sức ép thế nào, cuối cùng cũng chẳng có ai quản anh cả.
Tuy nhiên nếu rơi vào tay một số người thì lại có thể bôi nhọ cán bộ khác, thậm chí là có thể tước cái ghế họ đang ngồi. Vì thế muốn tra ra người nào đứng đằng sau quả thật rất khó.
Bố tôi bảo tôi không cần đi tra làm gì. Lao tâm khổ tứ mà lại mệt người ra. Một khi đợt điều động nhân sự này kết thíc, cục diện của toàn tỉnh sẽ được hé mở. Chắc chắn sẽ tìm được manh mối trong đó.
Bố tôi cũng đã nói, việc cấp thiết nhất hiện nay là việc của trưởng ban Kim. Về phía tôi thì ông ta nói chỉ có thể cho tôi phối hợp với ông cùng giải quyết.
Kiều Báo Quốc không khỏi cúi đầu xuống.
Bởi vì chỉ trong vòng một ngày Diệp Phàm ở Thủy Châu đã điều tra ra nhiều việc như vậy, khiến cho Kiều Báo Quốc cũng được mở rộng tầm mắt.
Bây giờ tuy là có chút không cam tâm nhưng chí ít thì miệng vẫn phải nói là phối hợp với Diệp Phàm.
- Tra thì không cần tra nữa. Tuy nhiên việc này chúng ta vẫn phải chuẩn bị. Dự án sữa bò giữa hội đồng quản trị và bên căn cứ Vịnh Lam Nguyệt cần phải được quyết định. Việc này sẽ có tác dụng giải thích cho một số lỗi khi đó ông đã mắc phải. Thứ hai là chúng ta phải lật lại toàn bộ sự việc. Có chiến đấu cũng phải chiến đấu đến cùng. Có phải là Nạp Lan Nhược Phong hay không chúng ta cũng phải đấu với ông ta.
Diệp Phàm nói.
- Được, tôi sẽ nghe ông, muốn đấu cũng phải đấu đến cùng. Mẹ kiếp, Nạp Lan Nhược Phong thì làm sao, cho dù bọn họ có mưu đồ hại tôi thì dù thế nào cũng lật lại chuyện này được.
Kiều Báo Quốc nói với vẻ đầy kích động.
Gác điện thoại xuống, Diệp Phàm lập tức gọi cho Triệu Thiết Hải của sở công an tỉnh và Hạ Hải Vĩ bên ủy ban kỉ luật.
Không lâu sau hai người họ đã đến chỗ của Diệp Phàm. Diệp Phàm kể lại chuyện về khu đất thôn Khê Sơn thị trấn Khê Sơn thuộc khu Nam Lĩnh một lượt.
- Nếu quả thực chuyện này có liên quan đến bí thư Nạp Lan thì muốn lật lại chuyện này quả thực là khó rồi. Nếu chuyện này mà còn liên quan đến cấp trên nữa là bí thư Phí thì chúng ta không lật lại được đâu. Chuyện này dù thế nào chúng ta cứ đi thăm dò trước là được rồi. Còn nếu công khai điều tra thì e rằng phía bên Trần Khảo Quốc sẽ hủy hết mọi chứng cứ rồi. Tôi thấy chỉ còn cách...
Hạ Hải Vĩ nói đến đây thì nhìn Diệp Phàm.
- Tôi đã sai Vương Triều sang chỗ đó giải quyết một việc khác rồi, tạm thời anh ta không thể để lộ thân thế được. Bên này chỉ có ông và Thiết Hải, rõ ràng là không đủ sức
Bởi vì thời gian không cho phép chúng ta đánh lâu dài nữa mà phải nhanh chóng “xuất đao dẹp loạn”, tranh thủ trong vòng vài ngày có thế ran gay được kết quả.
Vì thế việc này tôi chỉ có thể áp dụng những biện pháp phi nguyên tắc. Tôi không tin rằng những mối quan hệ giữa Trần Hùng và các bằng hữu lại bền chặt.
Chuyện này, hai ông công khai còn tôi và Lý Cường sẽ âm thầm ra tay.
Hơn nữa cục trưởng cục Công an Nam Lĩnh là Tằng Hoa lại là người của đại ca tôi.
Người này còn mắc nợ tôi. Các ông đến Nam Lĩnh có thể hoàn toàn dùng người của anh Tằng để tung lưới.
Có lẽ trong quá trình thẩm vấn, Trần Hùng sẽ kín kẽ không hé răng, nhưng tôi tin rằng mấy thuộc hạ gân cốt của tôi sẽ trị được hắn.
Diệp Phàm đã trực tiếp sắp xếp đâu vào đó.
- Tôi sẽ nghe theo lời Bí thư Diệp. Triệu Thiết Hải tôi là một thanh đao, cần người thì tôi sẽ làm còn tung đao tung quyền thì để Diệp ca là được rồi.
Triệu Thiết Hải nói rất ngắn gọn.
- Được, chúng ta lập tức chia nhau ra hành động.
Diệp Phàm gật đầu. Gọi là anh cũng tức là tổng giám đốc tập đoàn Bạch Đế là Diệp Cường, còn có đại diện phía quân đội phái Lam Nguyệt Loan Cơ, do Trần Quân dẫn đầu đã tiến thẳng đến Nam Lĩnh.
Vì phải loại bỏ những mối liên quan đến Astralia, tức là tập đoàn Bàn Đế cũng sẽ dính líu đến.
Đến lúc đó hình thành một doanh nghiệp có bản địa tham gia, lại thêm đầu tư nước ngoài thì nhà máy do ba bên quân đội hợp tác sẽ dễ tiến hành hơn.
Tin rằng chủ tịch hội đồng quản trị Toàn nhìn thấy tập đoàn Bàn Đế gia nhập vào thì cũng sẽ bớt băn khoăn. Dù gì thì tập đoàn Bàn Đế cũng có chút tiếng tăm ở phía Nam rồi.
Hơn nữa mấy công ti thuộc tập đoàn Bàn Đế cũng là các xí nghiệp bán quân sự hợp tác cùng nhà nước sản xuất thạch giao.
Cái này tất nhiên là giao dịch bí mật giữa Diệp Phàm và tổ A. Trên danh nghĩa thì không phải là tổ A mà trong giao dịch ngầm là bên bộ quốc phòng. Nếu có tra ra xí nghiệp hợp tác ba bên này thì cũng chẳng có chuyện gì cả.
Bởi vì một loạt các chuyện xảy ra gần đây, Toàn Thành Lâm đã rót xuống Khê Sơn Nam Lĩnh gần hai trăm triệu, tất nhiên là thấy xót số tiền ấy rồi.
Cho nên hai ngày nay chủ tịch hội đồng quản trị Toàn đã dẫn luật sư và các nhân viên quản lí của tập đoàn về khách sạn Nam Lĩnh để tập trung phân tích diễn biến tình hình.
Một giờ chiều Diệp Phàm đã đến thủ phủ Nam Lĩnh.
Sau đó khu đất trống quanh đê đã biến thành một khu đất tốt, nuôi trồng lúa nước rất ổn. Một bãi ven sông như vậy thì chính quyền khu Nam Sơn nên thu về thành tài sản quốc hữu mới đúng.
Sao lại để cho người dân thôn Khê Sơn lọt qua được khe hở đó?
Diệp Phàm có chút thắc mắc hỏi lại.
- Những chuyện bên trong thì rất phức tạp, lại còn liên quan đến các hành vi phạm pháp nữa. Theo tìm hiểu ban đầu thì thị trưởng thị trấn đó là Trần Khảo Quốc, em rể ông ta là trưởng thôn thôn Khê Sơn. Trưởng thôn Khê Sơn nhắm được khu rất đó, muốn lấy về làm xưởng cho thuê.
Tuy nhiên vì bảy mươi phần trăm khu đất đó được hình thành từ đất bãi song nên muốn chính thức thực hiện kế hoạch kia cần phải nhận thầu trước chính quyền thị trấn Khê Sơn, mà tiền thầu thì lại không thấp.
Vì thế ông ta đã xoay một vòng, cùng hợp tác bí mật hành động với người anh rể Trần Khảo Quốc. Trưởng thôn Trần Hùng lộ diện, ngấm ngầm biến khu đất đó thành đất thuộc thôn Khê Sơn, lại còn mô phỏng đề ra quy định phân đất.
Thực ra là đều phân đất đến tay bạn bè hoặc những người trong thôn có quan hệ tốt với ông ta. Mọi người đều biết anh rể của Trần Hùng là Trần Khảo Quốc, hơn nữa bí thư đảng ủy Nam Lĩnh khi đó là Nạp Lan Nhược Phong và Trần Khảo Quốc lại có mối quan hệ rất tốt với nhau.
Người trong thôn đều không phục nhưng không có ai dám ra mặt gây sức ép về việc này. Mặt khác khu đất đó vốn cũng là của nhà nước.
Nếu người trong thôn một mực gây sức éo thì cuối cùng khu đất đó chắc chắn sẽ bị nhà nước thu hồi. Có gây sức éo cũng không có tác dụng gì, người ta lại là thổ bá ở đó, làm gì có ai dám đụng vào.
Trần Hùng phân khu đất đó cho những người có quan hệ với hắn, sau đó lại đưa cho họ chút tiền.
Thế là khu đất đó biến thành tài sản riêng của Trần Hùng. Ông ta đã xây hai khu xưởng trên mảnh đất đó, một cái là xưởng gạch, cái còn lại là xưởng đá. Số đất không dùng đến thì cho một ông chủ thuê lại. Tiền thuê đất một năm cũng không ít.
Ông chủ thuê đó cũng hiểu được mối quan hệ giữa Trần Hùng và Trần Khảo Quốc nên dù tiền thuê có hơi đắt nhưng vẫn tự nguyện. Ít nhất là xây xưởng ở đó có thể trốn thuế mà Trần Hùng thì lại là thổ bá ở đó.
Mảnh đất đó dĩ nhiên thuộc quyền quản lí của ông ta. Làm gì có tên mù mắt nào dám đến gây chuyện. Các ông chủ khác thấy chỗ lợi như thế cũng kéo đến. Kết quả là chủ tịch hội đồng quản trị đã nhắm khu đất đó.
Khi đó tôi vội giữ chủ tịch hội đồng quản trị lại nên đã có chút sai sót về lí lịch của khu đất đó.
Mặc dù khi đó đảng ủy khu Nam Lĩnh đại diện cho tập đoàn sản xuất sữa đã kí hợp đồng với thôn Khê Sơn về khu được gọi là “đất nông nghiệp” đó.
Thế nhưng kết quả là vẫn phát sinh những việc này.
Kiều Báo Quốc nói, giọng điệu ông ta đầy hối hận.
- Nói như vậy thì khu đất này căn bản còn tổn tại rất nhiều các yếu tố bất hợp pháp. Chúng ta hoàn toàn có thể căn cứ vào nguồn gốc mà lật lại từ đầu. Chúng ta cần làm sáng tỏ cái được gọi là “đất nông nghiệp cơ bản” đó, biến nó thành đất ven song. Thêm nữa khi đó vì hai tập đoàn Toàn Đống và Thủy Châu hợp tác xây dựng xưởng nên vì dụng quân, ông đã nóng vội. Như thế, ông không những không sao mà lại còn lập công nữa.
- Chuyện này còn có một chút rắc rối. Muốn lật lại thì tôi sẽ phải lôi ra chuyện cũ. Đến lúc đó Trần Khảo Quốc và Trần Hùng chắc chắn sẽ lật lọng. Trần Quốc Khảo bây giờ là ủy viên thành ủy Nam Lĩnh, lãnh đạo cũ của ông ta, tôi đã vừa nói rồi đó. Đó chính là Nạp Lan Nhược Phong- Phó bí thư quản lý xây dựng nhà đất và đô thị của tỉnh.
- Ông nói xem, trong chuyện này liệu có bóng dáng của Nạp Lan Nhược Phong không?
Diệp Phàm hỏi, đột nhiên hắn thấy giật mình.
- Rất có khả năng. Tôi sẽ gọi điện cho bố tôi. Nghe nói chuyên viên hành chính của khu vực Tam Dương là Lưu Kì Lâm chính là một trợ thủ đắc lực của Nạp Lan Nhược Phong.
Hai người bọn họ còn là bạn học cũ của nhau. Bố tôi phân tích rồi đặt ra câu hỏi liệu có phải là đã giao dịch gi với nhau không.
Về sau họ lợi dụng việc này nên đã đẩy tôi và Điền Chí Không đi. Nói cách khác là họ bôi nhọ tôi, khiến tôi không có cơ hội cạnh tranh cái chức bí thư Địa ủy hoặc bí thư thị ủy Đức Bình.
Nghe nói Nạp Lan Nhược Lan một mực cố gắng để Lưu Kì Lâm ở Tam Dương đảm nhận một trong hai chức đó.
Tuy nhiên bây giờ khu vực Nam Lĩnh cũng đã quyết định để Lư Trần Thiên từ Đức Bình tới đảm nhận chức bí thư tỉnh ủy của khu vực. Trong chuyện này có lẽ cũng có tác động của trưởng ban tổ chức văn phòng tỉnh Lư Minh Châu.
Mặt khác Lưu Kì Lâm muốn ngồi lên cái ghế bí thư thị xã Đức Bình cũng khá khó. Phí Mãn Thiên tất nhiên là hiểu được lai lịch của tôi vì vậy không thể viện vào chuyện này mà cắt chức tôi được.
Ông ta chỉ có thể tạm thời đình chỉ tôi thôi. Đợi sóng gió qua đi, nhà họ Kiều chắc chắn sẽ ra tay giải quyết việc này.
Tuy nhiên nếu như vậy, tôi sẽ mất cơ hội ngồi lên chiếc ghế bí thư thị ủy. Chúng ta thậm chí còn không có cả cái cớ bất mãn với nhà họ Phí. Cuối cùng người ta sẽ bỏ qua chúng ta mà chúng ta vẫn phải cảm ơn họ.
Kiều Báo Quốc nói.
- Nếu thật sự là như vậy thì việc ông lật lại sẽ khó rồi. Nhưng cũng có thể không đúng như vậy. Biết đâu chỉ là Nạp Lan Nhược Phong hoặc một người nào đó bên tỉnh đã sai người âm thầm ra tay.
Tôi nghĩ có khi nào việc này có khi nào liên quan đến đồng chí Kim Thụ Dương mà bố vẫn ủng hộ để vào ban tổ chức Trung ương không?
Nếu như các tập đoàn hoặc các phái khác nhau của Kiều gia đại viện ra tay, sai người “chơi xấu” ông để cho Kiều gia đại viện rơi vào tình thế khó xử.
Mà bọn họ lại còn đục nước béo cò, cho rằng Kiều gia đại viện sẽ bỏ rơi Kim Thụ Dương để giải quyết việc của ông. Dù sao thì đem so sánh ông và Kim Thụ Dương, ai quan trọng hơn ai không cần nói cũng biết.
Bỏ rơi Kim Thụ Dương để giải quyết cho ông là việc mà bọn họ cho rằng Kiều gia đại viện sẽ làm, từ đó mà họ đạt được mục đích của mình. Liệu có khi nào khả năng này xảy ra hay không?
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này tôi không dám đoán bừa. Đây là việc của cấp trên, bố tôi nói rất phức tạp. Các tình tiết bên trong còn chưa sáng tỏ thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Mấu chốt là tìm không ra người đứng đằng dau. Nếu như tìm được ra ông ta thì tốt rồi. Thời buổi bây giờ, một cái tem trong tay người dân cũng chẳng có tác dụng gì. Anh có ngoại giao thế nào, gây sức ép thế nào, cuối cùng cũng chẳng có ai quản anh cả.
Tuy nhiên nếu rơi vào tay một số người thì lại có thể bôi nhọ cán bộ khác, thậm chí là có thể tước cái ghế họ đang ngồi. Vì thế muốn tra ra người nào đứng đằng sau quả thật rất khó.
Bố tôi bảo tôi không cần đi tra làm gì. Lao tâm khổ tứ mà lại mệt người ra. Một khi đợt điều động nhân sự này kết thíc, cục diện của toàn tỉnh sẽ được hé mở. Chắc chắn sẽ tìm được manh mối trong đó.
Bố tôi cũng đã nói, việc cấp thiết nhất hiện nay là việc của trưởng ban Kim. Về phía tôi thì ông ta nói chỉ có thể cho tôi phối hợp với ông cùng giải quyết.
Kiều Báo Quốc không khỏi cúi đầu xuống.
Bởi vì chỉ trong vòng một ngày Diệp Phàm ở Thủy Châu đã điều tra ra nhiều việc như vậy, khiến cho Kiều Báo Quốc cũng được mở rộng tầm mắt.
Bây giờ tuy là có chút không cam tâm nhưng chí ít thì miệng vẫn phải nói là phối hợp với Diệp Phàm.
- Tra thì không cần tra nữa. Tuy nhiên việc này chúng ta vẫn phải chuẩn bị. Dự án sữa bò giữa hội đồng quản trị và bên căn cứ Vịnh Lam Nguyệt cần phải được quyết định. Việc này sẽ có tác dụng giải thích cho một số lỗi khi đó ông đã mắc phải. Thứ hai là chúng ta phải lật lại toàn bộ sự việc. Có chiến đấu cũng phải chiến đấu đến cùng. Có phải là Nạp Lan Nhược Phong hay không chúng ta cũng phải đấu với ông ta.
Diệp Phàm nói.
- Được, tôi sẽ nghe ông, muốn đấu cũng phải đấu đến cùng. Mẹ kiếp, Nạp Lan Nhược Phong thì làm sao, cho dù bọn họ có mưu đồ hại tôi thì dù thế nào cũng lật lại chuyện này được.
Kiều Báo Quốc nói với vẻ đầy kích động.
Gác điện thoại xuống, Diệp Phàm lập tức gọi cho Triệu Thiết Hải của sở công an tỉnh và Hạ Hải Vĩ bên ủy ban kỉ luật.
Không lâu sau hai người họ đã đến chỗ của Diệp Phàm. Diệp Phàm kể lại chuyện về khu đất thôn Khê Sơn thị trấn Khê Sơn thuộc khu Nam Lĩnh một lượt.
- Nếu quả thực chuyện này có liên quan đến bí thư Nạp Lan thì muốn lật lại chuyện này quả thực là khó rồi. Nếu chuyện này mà còn liên quan đến cấp trên nữa là bí thư Phí thì chúng ta không lật lại được đâu. Chuyện này dù thế nào chúng ta cứ đi thăm dò trước là được rồi. Còn nếu công khai điều tra thì e rằng phía bên Trần Khảo Quốc sẽ hủy hết mọi chứng cứ rồi. Tôi thấy chỉ còn cách...
Hạ Hải Vĩ nói đến đây thì nhìn Diệp Phàm.
- Tôi đã sai Vương Triều sang chỗ đó giải quyết một việc khác rồi, tạm thời anh ta không thể để lộ thân thế được. Bên này chỉ có ông và Thiết Hải, rõ ràng là không đủ sức
Bởi vì thời gian không cho phép chúng ta đánh lâu dài nữa mà phải nhanh chóng “xuất đao dẹp loạn”, tranh thủ trong vòng vài ngày có thế ran gay được kết quả.
Vì thế việc này tôi chỉ có thể áp dụng những biện pháp phi nguyên tắc. Tôi không tin rằng những mối quan hệ giữa Trần Hùng và các bằng hữu lại bền chặt.
Chuyện này, hai ông công khai còn tôi và Lý Cường sẽ âm thầm ra tay.
Hơn nữa cục trưởng cục Công an Nam Lĩnh là Tằng Hoa lại là người của đại ca tôi.
Người này còn mắc nợ tôi. Các ông đến Nam Lĩnh có thể hoàn toàn dùng người của anh Tằng để tung lưới.
Có lẽ trong quá trình thẩm vấn, Trần Hùng sẽ kín kẽ không hé răng, nhưng tôi tin rằng mấy thuộc hạ gân cốt của tôi sẽ trị được hắn.
Diệp Phàm đã trực tiếp sắp xếp đâu vào đó.
- Tôi sẽ nghe theo lời Bí thư Diệp. Triệu Thiết Hải tôi là một thanh đao, cần người thì tôi sẽ làm còn tung đao tung quyền thì để Diệp ca là được rồi.
Triệu Thiết Hải nói rất ngắn gọn.
- Được, chúng ta lập tức chia nhau ra hành động.
Diệp Phàm gật đầu. Gọi là anh cũng tức là tổng giám đốc tập đoàn Bạch Đế là Diệp Cường, còn có đại diện phía quân đội phái Lam Nguyệt Loan Cơ, do Trần Quân dẫn đầu đã tiến thẳng đến Nam Lĩnh.
Vì phải loại bỏ những mối liên quan đến Astralia, tức là tập đoàn Bàn Đế cũng sẽ dính líu đến.
Đến lúc đó hình thành một doanh nghiệp có bản địa tham gia, lại thêm đầu tư nước ngoài thì nhà máy do ba bên quân đội hợp tác sẽ dễ tiến hành hơn.
Tin rằng chủ tịch hội đồng quản trị Toàn nhìn thấy tập đoàn Bàn Đế gia nhập vào thì cũng sẽ bớt băn khoăn. Dù gì thì tập đoàn Bàn Đế cũng có chút tiếng tăm ở phía Nam rồi.
Hơn nữa mấy công ti thuộc tập đoàn Bàn Đế cũng là các xí nghiệp bán quân sự hợp tác cùng nhà nước sản xuất thạch giao.
Cái này tất nhiên là giao dịch bí mật giữa Diệp Phàm và tổ A. Trên danh nghĩa thì không phải là tổ A mà trong giao dịch ngầm là bên bộ quốc phòng. Nếu có tra ra xí nghiệp hợp tác ba bên này thì cũng chẳng có chuyện gì cả.
Bởi vì một loạt các chuyện xảy ra gần đây, Toàn Thành Lâm đã rót xuống Khê Sơn Nam Lĩnh gần hai trăm triệu, tất nhiên là thấy xót số tiền ấy rồi.
Cho nên hai ngày nay chủ tịch hội đồng quản trị Toàn đã dẫn luật sư và các nhân viên quản lí của tập đoàn về khách sạn Nam Lĩnh để tập trung phân tích diễn biến tình hình.
Một giờ chiều Diệp Phàm đã đến thủ phủ Nam Lĩnh.
/3320
|