- Mọi người đừng tâng bốc tôi, đến lúc bay cao lại ngã đau. Tôi chỉ là may mắn chút thôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng rồi, Hướng Phi, nói đến tham mưu như con, chẳng phải lần trước con nói muốn tới Bộ tổng tham mưu sao?
Không ngờ Lâm Hồng đột nhiên nói ra một câu, Diệp Phàm vừa nghe liền hiểu. Hóa ra Phí Hướng Phi muốn tới làm việc tại Bộ tổng tham mưu. Chẳng lẽ Phí Mãn Thiên có định hướng gì đó?
Diệp Phàm nhạy bén, cảm nhận được ý đồ gì đó trong chuyện này. Không chừng Phí Mãn Thiên sắp điều về thủ đô. Cho nên Phí Hướng Phi điều đi trước.
Chẳng lẽ có quan hệ với việc Ninh Chí Hòa đến tỉnh Thiên Phủ nhận chức Chủ tịch tỉnh. Phí gia đây là xuống một, về thủ đô một. Cái này gọi là một lên, một xuống. Ẩn chứa trong chuyện này là gì, Diệp Phàm rốt cuộc vẫn không nghĩ ra.
Bước tiếp theo của Phí Mãn Thiên hẳn là vị trí cấp Phó chủ tịch nước. Về thủ đô thì sẽ nhận chức gì? Nếu là cấp Bộ trưởng, trừ phi là Bộ nào có tiếng tăm, bằng không, còn không tốt bằng chức Bí thư Tỉnh ủy Nam Phúc.
Đương nhiên, Phí Mãn Thiên cả đời này cũng có chút phiền muộn.
Vì sao?
Bởi vì Phí gia sinh ra một Phí Nhất Hoàn, cho nên Phí Mãn Thiên không thể nào tiến vào lĩnh vực chính trị, ủy ban cục. Nhiều nhất thì đời này ông ta cũng kết thúc ở cấp Phó chủ tịch nước nhưng không vào ủy ban.
- Nói với cha từ lâu rồi nhưng cũng chưa có động tĩnh gì. Con lại không có bản lĩnh, làm sao mà vào được?
Phí Hướng Phi trong lời nói có ẩn ý. Diệp Phàm cảm giác không biết có phải hướng vào mình không.
Đương nhiên, thời điểm như này Diệp Phàm sẽ không tùy tiện xen miệng vào.
- Muốn vào thì tự con lo đi, đừng làm phiền cha.
Phí Mãn Thiên khoát tay, liếc nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Nếu có việc thì theo tôi lên gác.
- Có chút việc muốn tìm Phí thúc một chút.
Diệp Phàm trong lòng cả kinh, tự nhủ lẽ nào Phí Mãn Thiên đã nghe nói đến cái gì lạ ở địa khu Nam Lĩnh.
- Vậy lên đây.
Phí Mãn Thiên đứng lên đi lên thư phòng. Diệp Phàm vội đi theo.
- Lần này cậu về chắc không chỉ đơn giản là về đi đây đó thôi, sắp sang năm mới rồi, Đồng Lĩnh có bao nhiêu việc chờ đại Bí thư như cậu về giải quyết.
Phí Mãn Thiên trong lời nói hình như có hàm chứa chút hơi hướng trào phúng. Cái này, không quá rõ ràng, chỉ là cảm giác của Diệp Phàm.
- Cái gì mà đại Bí thư, không dám, Phí thúc.
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
- Không dám, haha, Bí thư Diệp cậu bây giờ xem chừng sắp thành Sherlock Holmes, có thể phá bất cứ vụ án phức tạp nào rồi.
Phí Mãn Thiên thản nhiên cười cười.
- Cái này, Phí thúc, tôi cũng không phải là công an, Phí thúc đề cao tôi quá.
Diệp Phàm bày ra khuôn mặt tươi cười, nói, trong lòng thì thật sự buồn bực.
Lúc này hắn có thể khẳng định đến ba phần, hoạt động của mình ở Nam Lĩnh có bí mật đến đâu, phỏng chừng vẫn có người nói đến tai Phí đại Bí thư rồi.
Thiên hạ này, thực không có bức tường nào không lọt gió.
- Lấy ra đi.
Phí Mãn Thiên đột nhiên đưa tay ra.
- Chính là những thứ này.
Diệp Phàm cũng dứt khoát thức thời, mở túi da ra, đưa tới.
- Cũng không tồi, trong thời gian hai, ba ngày có thể điều tra được những điều này, tôi nói chứ, cậu sắp vượt mặt cả Sherlock Holmes cũng không phải là nói quá đâu. Tuy nhiên, vì sao lại đưa cho tôi, cứ trực tiếp giải quyết theo phép công là được.
Phí Mãn Thiên nói.
- Cái khác đều dễ xử lý, chính là bức thư họa này thì không dễ. Cái này, chúng tôi không hiểu lắm. Cho nên, muốn xin chú chỉ thị một chút.
Diệp Phàm giơ ngón tay chỉ vào đoạn chữ viết trên bức thư họa mà Trần Khảo Quốc tặng cho Nạp Lan Nhược Phong.
- Tôi nhớ là Báo Quốc đối với cậu cũng chẳng ra gì mà. Lần trước nghe Nhất Độ nói, Báo Quốc còn gây sự làm ầm lên với cậu. Em rể như cậu, vẫn phải để ý chút.
Phí Mãn Thiên không nói chuyện kia, chuyển đề tài.
- Biết sao được, vợ tôi là em gái anh ta.
Diệp Phàm nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ. Liếc nhìn Phí Mãn Thiên một cái, nói:
- Huống chi, việc này, thật sự là anh ta không làm gì sai? Chỉ là bị người đứng sau gây ra như vậy. Đối với chuyện như vậy, không cần nói anh ta là anh vợ tôi, cho dù chỉ là đồng nghiệp, tôi có lẽ cũng sẽ đứng ra. Phí thúc hiểu rất rõ tính cách của tôi đúng không?
- Ôi…
Phí Mãn Thiên khoát tay, không ngờ thở dài. Im lặng một hồi mới nói:
- Mang về đi, chuyện bức thư họa dừng ở đây. Còn nữa, việc của Đồng Lĩnh cũng không ít, cậu về đi, sắp sang năm mới rồi. Vẫn nên quản lý cho tốt mảnh đất mẫu ruộng của mình thì hơn.
Hắn hiểu, chuyện của Trần Khảo Quốc và Trần Hùng, Bí thư Phí đã đồng ý xử theo phép công, cũng chính là giao cho Hạ Hải Vĩ của Uỷ ban Kỷ luật tỉnh.
Hai anh em này tuyệt đối là phải xử lý dứt điểm. Còn chuyện của Nạp Lan Nhược Phong, Phí Mãn Thiên sẽ tự mình xử lý.
Tuy nhiên, đối với câu cuối cùng của Phí Mãn Thiên, Diệp Phàm suy nghĩ một chút, cũng đoán ra đại ý. Đơn giản đối với chuyện mình chạy từ Đồng Lĩnh tới Nam Phúc gây sức ép, Phí Mãn Thiên trong lòng có chút không thoải mái.
- Đã quấy rầy Phí thúc, tôi đi trước.
Diệp Phàm nói.
- Về Đồng Lĩnh đi, ôi…
Không ngờ Phí Mãn Thiên lại khoát tay, vẫn lặp lại những lời này. Việc này khiến Diệp Phàm chẳng hiểu ra làm sao.
Phí Mãn Thiên chẳng lẽ chán ghét mình tới mức đó, một giây cũng không muốn mình ở lại tỉnh Nam Phúc gây sức ép gì nữa?
Vừa xuống tầng, Phí Hướng Phi cười tủm tỉm nói:
- Anh Diệp, lúc nào về thủ đô tôi mời anh, nghe nói anh thân với lãnh đạo bên Bộ tổng tham mưu.
- Quen một hai người, nói là thân cũng không hẳn.
Diệp Phàm nói, sớm hiểu được chủ ý của người này.
- Quen là tốt rồi.
Phí Hướng Phi cười nói.
- Đừng lôi thôi nữa, tiễn Bí thư Diệp một đoạn.
Phí Mãn Thiên đứng trên bậc thang, mặt nghiêm nói.
Diệp Phàm cảm giác như là mình bị đuổi ra khỏi Phí gia vậy, hắn không khỏi có chút buồn bực. Tuy nhiên, vừa mới bước vào trong xe, điện thoại vang lên.
Truyền đến giọng nói có chút lo lắng của Nhị thiếu gia của Kiều gia, Kiều Thanh Dương:
- Anh Diệp, cha gọi anh lập tức trở về Đồng Lĩnh. Mau về.
- Có chuyện gì mà vội thế?
Diệp Phàm vừa nghe, lập tức chấn động. Những ý nghĩa khác trong lời nói của Phí Mãn Thiên khi nãy lập tức xuất hiện.
- Có người đem chuyện vụ tai nạn ở mỏ than Hải Sơn của tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc ở thành phố Đồng Lĩnh các anh nói với lãnh đạo phía trên. Bên phía Nội các Chính Phủ đã yêu cầu Phòng Đốc tra và Cục giám sát an ninh… hợp thành tổ điều tra liên hợp, phỏng chừng lập tức sẽ yêu cầu Tỉnh ủy Tấn Lĩnh hiệp trợ điều tra chuyện này. Còn tổ điều tra phỏng chừng ngày mai sẽ xuống, anh mau về.
Kiều Thanh Dương nói.
- Là con chó hoang nào thế, cái lúc sắp sang năm mới mà còn gây ra ‘chuyện tốt’ này à?
Diệp Phàm không kìm nổi mắng một câu.
- Đề xuất kiến nghị lần này chính là ủy viên Trương Hướng Đông. Còn tổ trưởng tổ điều tra liên hợp là lão già Điền Lâm, Chủ nhiệm văn phòng Nội các Chính phủ kiêm Phó trưởng ban thư ký Chính Phủ. Anh Diệp, chuyện ở Giang Đô lần trước anh gây sức ép với người ta quá. Lão già này nghe nói rất mất mặt, lần này, là trả đũa đây.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Diệp Phàm đi thẳng đến sân bay. Ở trên xe, Diệp Phàm cuối cùng cũng hiểu được lời của Phí Mãn Thiên. Phỏng chừng, người ta còn biết tin sớm hơn Kiều gia một bước.
Cho nên, Phí Mãn Thiên mới nhắc đi nhắc lại giục mình về. Lại còn là ‘quản lý cho tốt mảnh đất mẫu ruộng của mình’, đây đều là nhắc nhở mình ở Đồng Lĩnh đã xảy ra chuyện lớn.
Thời khắc này, Diệp Phàm lại âm thầm cảm kích Phí Mãn Thiên, cảm thấy ông ta cũng không tệ lắm, khá đáng yêu.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, tính toán, Diệp Phàm gọi điện cho Phượng Tứ, nói chuyện cấp trên sắp tới điều tra với cô ta. Yêu cầu người cầm lái của toàn bộ sản nghiệp Phượng gia, Phượng Khải Mai mau lau khô mông.
Tuy nhiên, Diệp Phàm trong lòng hiểu được. Việc này, nhất định là Trương gia hướng vào mình. Nếu thật sự muốn làm một cách nghiêm túc tới cùng, chuyện mình mất mũ quan là tuyệt đối có thể xảy ra.
Xem bộ dạng của Trương gia, lần này hình như nếu không nắm được mình, phỏng chừng cũng phải đưa mình vào tù.
- Hậu quả nghiêm trọng nhất của chuyện này là gì?
Phượng Tứ hỏi. Cô ta cũng có chút nóng nảy. Chuyện sản nghiệp của Phượng gia cũng là chuyện liên quan đến cuộc sống của rất nhiều người. Nếu không có cái này, Phượng gia căn bản không xong.
- Nếu quả thật điều tra ra, sau đó tập đoàn Thiên Mộc chắc chắn sẽ xui xẻo. Còn mỏ than Hải Sơn thì trước tiên sẽ bị đóng cửa.
Bởi vì cấp bậc của tổ điều tra xuống đây lần này quá lớn, sắp tới cấp cao nhất rồi. Hơn nữa, lãnh đạo tổ điều tra còn có chút đụng chạm với tôi.
Chuyện lần này nhất định là nhằm vào tôi. Còn các cô thì bị liên lụy xui xẻo theo. Tuy nhiên, bây giờ nói điều đó cũng vô dụng.
Mấu chốt là làm thế nào để xử lý việc này mới là việc cấp bách.
Thật là phải xử lý tôi, nhiều nhất tôi cũng bị xử phạt thôi. Còn cổ phần tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc của Phượng gia thì rất có thể sẽ bị nhổ tận gốc.
Diệp Phàm nói.
- Sao có thể, tuy mỏ than Hải Sơn đã xảy ra tai nạn mỏ. Nhưng anh trai Phượng Thảo Thiên của tôi hiện tại cũng đã vào tù. Mà Phượng gia cũng bỏ ra hơn hai trăm triệu để bồi thường các kiểu.
Tính ra thì cũng gấp mấy chục lần nhà nước bồi thường rồi. Nhà nước còn muốn gì nữa? Chẳng lẽ thật sự muốn diệt Phượng gia chúng tôi sao?
Hơn nữa, làm gì cũng phải để ý đến chứ ‘lý’. Như vậy thì có phải đưa lên tòa án quốc tế chúng tôi cũng không sợ. Hơn nữa, phỏng chừng Bí thư Diệp thì xui xẻo hơn nhiều.
Người ta nếu đã là nhằm vào anh, thì cũng không thể chỉ xử lý đơn giản như vậy. Tôi nghe nói, phía dưới, nếu phát sinh sự việc như này mà cán bộ giấu giếm thì chuyện mất mũ quan là chuyện nhỏ, vào đại lao là thường. Những người làm quan như các anh thích nhất là gây chuyện rồi tìm được một con dê thế tội để làm những người khác hả giận.
Bí thư Diệp, haha, anh không phải chính là ‘con dê’ kia chứ, ‘con dê’ đáng thương. Haha.
Phượng Tứ từng học cao đẳng, nói cái gì ra cái nấy. Hơn nữa, lời kia nói ra, thiếu chút nữa khiến Diệp Phàm phun máu.
- Haha, xem ra Phượng Tứ của chúng ta cũng hiểu khá rõ những quy tắc ngầm trong thể chế nhỉ.
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Haha, Phượng gia tuy nói không ai chen chân vào quan trường. Tuy nhiên, Phượng gia cũng quen vài người làm quan đấy. Chính là có thể nhìn ra rất nhiều thứ từ những gì người ta phát trên máy tính, TV, hay trong thực tế.
Lẽ nào tôi nói không đúng? Cho nên, Bí thư Diệp, vì mũ quan trên đầu, để không bị vào tù, bản thân anh vẫn nên xuất toàn lực giải quyết chuyện này.
Phượng gia chúng tôi rất tin tưởng năng lực của Bí thư Diệp. Một Bí thư Thành ủy một thành phố cấp ba trẻ tuổi như vậy, Bí thư của thành phố lớn đứng trong Top ba của tỉnh Tấn Lĩnh.
Tôi không tin sau lưng Bí thư Diệp không có ai đỡ lưng.
Phượng Tứ đúng là rất giảo hoạt. Diệp Phàm vẫn luôn giăng bẫy, nhưng người ta không chui vào.
- Thôi vậy, cô đã nói vậy tôi còn gì để nói nữa. Tuy nói lãnh đạo cấp trên đó là nhằm vào tôi, muốn bắt Diệp Phàm tôi vào nhà tù, cứ cho là tôi là con dê chịu tội thay. Nhưng, lý do là gì, cô đã nghĩ tới chưa? Bằng không, làm thế nào mới đánh đổ tôi được?
Diệp Phàm cười khan một tiếng nói.
- Anh…anh đang uy hiếp tôi?
Phượng Tứ có chút tức giận, giọng lớn hơn.
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng rồi, Hướng Phi, nói đến tham mưu như con, chẳng phải lần trước con nói muốn tới Bộ tổng tham mưu sao?
Không ngờ Lâm Hồng đột nhiên nói ra một câu, Diệp Phàm vừa nghe liền hiểu. Hóa ra Phí Hướng Phi muốn tới làm việc tại Bộ tổng tham mưu. Chẳng lẽ Phí Mãn Thiên có định hướng gì đó?
Diệp Phàm nhạy bén, cảm nhận được ý đồ gì đó trong chuyện này. Không chừng Phí Mãn Thiên sắp điều về thủ đô. Cho nên Phí Hướng Phi điều đi trước.
Chẳng lẽ có quan hệ với việc Ninh Chí Hòa đến tỉnh Thiên Phủ nhận chức Chủ tịch tỉnh. Phí gia đây là xuống một, về thủ đô một. Cái này gọi là một lên, một xuống. Ẩn chứa trong chuyện này là gì, Diệp Phàm rốt cuộc vẫn không nghĩ ra.
Bước tiếp theo của Phí Mãn Thiên hẳn là vị trí cấp Phó chủ tịch nước. Về thủ đô thì sẽ nhận chức gì? Nếu là cấp Bộ trưởng, trừ phi là Bộ nào có tiếng tăm, bằng không, còn không tốt bằng chức Bí thư Tỉnh ủy Nam Phúc.
Đương nhiên, Phí Mãn Thiên cả đời này cũng có chút phiền muộn.
Vì sao?
Bởi vì Phí gia sinh ra một Phí Nhất Hoàn, cho nên Phí Mãn Thiên không thể nào tiến vào lĩnh vực chính trị, ủy ban cục. Nhiều nhất thì đời này ông ta cũng kết thúc ở cấp Phó chủ tịch nước nhưng không vào ủy ban.
- Nói với cha từ lâu rồi nhưng cũng chưa có động tĩnh gì. Con lại không có bản lĩnh, làm sao mà vào được?
Phí Hướng Phi trong lời nói có ẩn ý. Diệp Phàm cảm giác không biết có phải hướng vào mình không.
Đương nhiên, thời điểm như này Diệp Phàm sẽ không tùy tiện xen miệng vào.
- Muốn vào thì tự con lo đi, đừng làm phiền cha.
Phí Mãn Thiên khoát tay, liếc nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Nếu có việc thì theo tôi lên gác.
- Có chút việc muốn tìm Phí thúc một chút.
Diệp Phàm trong lòng cả kinh, tự nhủ lẽ nào Phí Mãn Thiên đã nghe nói đến cái gì lạ ở địa khu Nam Lĩnh.
- Vậy lên đây.
Phí Mãn Thiên đứng lên đi lên thư phòng. Diệp Phàm vội đi theo.
- Lần này cậu về chắc không chỉ đơn giản là về đi đây đó thôi, sắp sang năm mới rồi, Đồng Lĩnh có bao nhiêu việc chờ đại Bí thư như cậu về giải quyết.
Phí Mãn Thiên trong lời nói hình như có hàm chứa chút hơi hướng trào phúng. Cái này, không quá rõ ràng, chỉ là cảm giác của Diệp Phàm.
- Cái gì mà đại Bí thư, không dám, Phí thúc.
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
- Không dám, haha, Bí thư Diệp cậu bây giờ xem chừng sắp thành Sherlock Holmes, có thể phá bất cứ vụ án phức tạp nào rồi.
Phí Mãn Thiên thản nhiên cười cười.
- Cái này, Phí thúc, tôi cũng không phải là công an, Phí thúc đề cao tôi quá.
Diệp Phàm bày ra khuôn mặt tươi cười, nói, trong lòng thì thật sự buồn bực.
Lúc này hắn có thể khẳng định đến ba phần, hoạt động của mình ở Nam Lĩnh có bí mật đến đâu, phỏng chừng vẫn có người nói đến tai Phí đại Bí thư rồi.
Thiên hạ này, thực không có bức tường nào không lọt gió.
- Lấy ra đi.
Phí Mãn Thiên đột nhiên đưa tay ra.
- Chính là những thứ này.
Diệp Phàm cũng dứt khoát thức thời, mở túi da ra, đưa tới.
- Cũng không tồi, trong thời gian hai, ba ngày có thể điều tra được những điều này, tôi nói chứ, cậu sắp vượt mặt cả Sherlock Holmes cũng không phải là nói quá đâu. Tuy nhiên, vì sao lại đưa cho tôi, cứ trực tiếp giải quyết theo phép công là được.
Phí Mãn Thiên nói.
- Cái khác đều dễ xử lý, chính là bức thư họa này thì không dễ. Cái này, chúng tôi không hiểu lắm. Cho nên, muốn xin chú chỉ thị một chút.
Diệp Phàm giơ ngón tay chỉ vào đoạn chữ viết trên bức thư họa mà Trần Khảo Quốc tặng cho Nạp Lan Nhược Phong.
- Tôi nhớ là Báo Quốc đối với cậu cũng chẳng ra gì mà. Lần trước nghe Nhất Độ nói, Báo Quốc còn gây sự làm ầm lên với cậu. Em rể như cậu, vẫn phải để ý chút.
Phí Mãn Thiên không nói chuyện kia, chuyển đề tài.
- Biết sao được, vợ tôi là em gái anh ta.
Diệp Phàm nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ. Liếc nhìn Phí Mãn Thiên một cái, nói:
- Huống chi, việc này, thật sự là anh ta không làm gì sai? Chỉ là bị người đứng sau gây ra như vậy. Đối với chuyện như vậy, không cần nói anh ta là anh vợ tôi, cho dù chỉ là đồng nghiệp, tôi có lẽ cũng sẽ đứng ra. Phí thúc hiểu rất rõ tính cách của tôi đúng không?
- Ôi…
Phí Mãn Thiên khoát tay, không ngờ thở dài. Im lặng một hồi mới nói:
- Mang về đi, chuyện bức thư họa dừng ở đây. Còn nữa, việc của Đồng Lĩnh cũng không ít, cậu về đi, sắp sang năm mới rồi. Vẫn nên quản lý cho tốt mảnh đất mẫu ruộng của mình thì hơn.
Hắn hiểu, chuyện của Trần Khảo Quốc và Trần Hùng, Bí thư Phí đã đồng ý xử theo phép công, cũng chính là giao cho Hạ Hải Vĩ của Uỷ ban Kỷ luật tỉnh.
Hai anh em này tuyệt đối là phải xử lý dứt điểm. Còn chuyện của Nạp Lan Nhược Phong, Phí Mãn Thiên sẽ tự mình xử lý.
Tuy nhiên, đối với câu cuối cùng của Phí Mãn Thiên, Diệp Phàm suy nghĩ một chút, cũng đoán ra đại ý. Đơn giản đối với chuyện mình chạy từ Đồng Lĩnh tới Nam Phúc gây sức ép, Phí Mãn Thiên trong lòng có chút không thoải mái.
- Đã quấy rầy Phí thúc, tôi đi trước.
Diệp Phàm nói.
- Về Đồng Lĩnh đi, ôi…
Không ngờ Phí Mãn Thiên lại khoát tay, vẫn lặp lại những lời này. Việc này khiến Diệp Phàm chẳng hiểu ra làm sao.
Phí Mãn Thiên chẳng lẽ chán ghét mình tới mức đó, một giây cũng không muốn mình ở lại tỉnh Nam Phúc gây sức ép gì nữa?
Vừa xuống tầng, Phí Hướng Phi cười tủm tỉm nói:
- Anh Diệp, lúc nào về thủ đô tôi mời anh, nghe nói anh thân với lãnh đạo bên Bộ tổng tham mưu.
- Quen một hai người, nói là thân cũng không hẳn.
Diệp Phàm nói, sớm hiểu được chủ ý của người này.
- Quen là tốt rồi.
Phí Hướng Phi cười nói.
- Đừng lôi thôi nữa, tiễn Bí thư Diệp một đoạn.
Phí Mãn Thiên đứng trên bậc thang, mặt nghiêm nói.
Diệp Phàm cảm giác như là mình bị đuổi ra khỏi Phí gia vậy, hắn không khỏi có chút buồn bực. Tuy nhiên, vừa mới bước vào trong xe, điện thoại vang lên.
Truyền đến giọng nói có chút lo lắng của Nhị thiếu gia của Kiều gia, Kiều Thanh Dương:
- Anh Diệp, cha gọi anh lập tức trở về Đồng Lĩnh. Mau về.
- Có chuyện gì mà vội thế?
Diệp Phàm vừa nghe, lập tức chấn động. Những ý nghĩa khác trong lời nói của Phí Mãn Thiên khi nãy lập tức xuất hiện.
- Có người đem chuyện vụ tai nạn ở mỏ than Hải Sơn của tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc ở thành phố Đồng Lĩnh các anh nói với lãnh đạo phía trên. Bên phía Nội các Chính Phủ đã yêu cầu Phòng Đốc tra và Cục giám sát an ninh… hợp thành tổ điều tra liên hợp, phỏng chừng lập tức sẽ yêu cầu Tỉnh ủy Tấn Lĩnh hiệp trợ điều tra chuyện này. Còn tổ điều tra phỏng chừng ngày mai sẽ xuống, anh mau về.
Kiều Thanh Dương nói.
- Là con chó hoang nào thế, cái lúc sắp sang năm mới mà còn gây ra ‘chuyện tốt’ này à?
Diệp Phàm không kìm nổi mắng một câu.
- Đề xuất kiến nghị lần này chính là ủy viên Trương Hướng Đông. Còn tổ trưởng tổ điều tra liên hợp là lão già Điền Lâm, Chủ nhiệm văn phòng Nội các Chính phủ kiêm Phó trưởng ban thư ký Chính Phủ. Anh Diệp, chuyện ở Giang Đô lần trước anh gây sức ép với người ta quá. Lão già này nghe nói rất mất mặt, lần này, là trả đũa đây.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Diệp Phàm đi thẳng đến sân bay. Ở trên xe, Diệp Phàm cuối cùng cũng hiểu được lời của Phí Mãn Thiên. Phỏng chừng, người ta còn biết tin sớm hơn Kiều gia một bước.
Cho nên, Phí Mãn Thiên mới nhắc đi nhắc lại giục mình về. Lại còn là ‘quản lý cho tốt mảnh đất mẫu ruộng của mình’, đây đều là nhắc nhở mình ở Đồng Lĩnh đã xảy ra chuyện lớn.
Thời khắc này, Diệp Phàm lại âm thầm cảm kích Phí Mãn Thiên, cảm thấy ông ta cũng không tệ lắm, khá đáng yêu.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, tính toán, Diệp Phàm gọi điện cho Phượng Tứ, nói chuyện cấp trên sắp tới điều tra với cô ta. Yêu cầu người cầm lái của toàn bộ sản nghiệp Phượng gia, Phượng Khải Mai mau lau khô mông.
Tuy nhiên, Diệp Phàm trong lòng hiểu được. Việc này, nhất định là Trương gia hướng vào mình. Nếu thật sự muốn làm một cách nghiêm túc tới cùng, chuyện mình mất mũ quan là tuyệt đối có thể xảy ra.
Xem bộ dạng của Trương gia, lần này hình như nếu không nắm được mình, phỏng chừng cũng phải đưa mình vào tù.
- Hậu quả nghiêm trọng nhất của chuyện này là gì?
Phượng Tứ hỏi. Cô ta cũng có chút nóng nảy. Chuyện sản nghiệp của Phượng gia cũng là chuyện liên quan đến cuộc sống của rất nhiều người. Nếu không có cái này, Phượng gia căn bản không xong.
- Nếu quả thật điều tra ra, sau đó tập đoàn Thiên Mộc chắc chắn sẽ xui xẻo. Còn mỏ than Hải Sơn thì trước tiên sẽ bị đóng cửa.
Bởi vì cấp bậc của tổ điều tra xuống đây lần này quá lớn, sắp tới cấp cao nhất rồi. Hơn nữa, lãnh đạo tổ điều tra còn có chút đụng chạm với tôi.
Chuyện lần này nhất định là nhằm vào tôi. Còn các cô thì bị liên lụy xui xẻo theo. Tuy nhiên, bây giờ nói điều đó cũng vô dụng.
Mấu chốt là làm thế nào để xử lý việc này mới là việc cấp bách.
Thật là phải xử lý tôi, nhiều nhất tôi cũng bị xử phạt thôi. Còn cổ phần tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc của Phượng gia thì rất có thể sẽ bị nhổ tận gốc.
Diệp Phàm nói.
- Sao có thể, tuy mỏ than Hải Sơn đã xảy ra tai nạn mỏ. Nhưng anh trai Phượng Thảo Thiên của tôi hiện tại cũng đã vào tù. Mà Phượng gia cũng bỏ ra hơn hai trăm triệu để bồi thường các kiểu.
Tính ra thì cũng gấp mấy chục lần nhà nước bồi thường rồi. Nhà nước còn muốn gì nữa? Chẳng lẽ thật sự muốn diệt Phượng gia chúng tôi sao?
Hơn nữa, làm gì cũng phải để ý đến chứ ‘lý’. Như vậy thì có phải đưa lên tòa án quốc tế chúng tôi cũng không sợ. Hơn nữa, phỏng chừng Bí thư Diệp thì xui xẻo hơn nhiều.
Người ta nếu đã là nhằm vào anh, thì cũng không thể chỉ xử lý đơn giản như vậy. Tôi nghe nói, phía dưới, nếu phát sinh sự việc như này mà cán bộ giấu giếm thì chuyện mất mũ quan là chuyện nhỏ, vào đại lao là thường. Những người làm quan như các anh thích nhất là gây chuyện rồi tìm được một con dê thế tội để làm những người khác hả giận.
Bí thư Diệp, haha, anh không phải chính là ‘con dê’ kia chứ, ‘con dê’ đáng thương. Haha.
Phượng Tứ từng học cao đẳng, nói cái gì ra cái nấy. Hơn nữa, lời kia nói ra, thiếu chút nữa khiến Diệp Phàm phun máu.
- Haha, xem ra Phượng Tứ của chúng ta cũng hiểu khá rõ những quy tắc ngầm trong thể chế nhỉ.
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Haha, Phượng gia tuy nói không ai chen chân vào quan trường. Tuy nhiên, Phượng gia cũng quen vài người làm quan đấy. Chính là có thể nhìn ra rất nhiều thứ từ những gì người ta phát trên máy tính, TV, hay trong thực tế.
Lẽ nào tôi nói không đúng? Cho nên, Bí thư Diệp, vì mũ quan trên đầu, để không bị vào tù, bản thân anh vẫn nên xuất toàn lực giải quyết chuyện này.
Phượng gia chúng tôi rất tin tưởng năng lực của Bí thư Diệp. Một Bí thư Thành ủy một thành phố cấp ba trẻ tuổi như vậy, Bí thư của thành phố lớn đứng trong Top ba của tỉnh Tấn Lĩnh.
Tôi không tin sau lưng Bí thư Diệp không có ai đỡ lưng.
Phượng Tứ đúng là rất giảo hoạt. Diệp Phàm vẫn luôn giăng bẫy, nhưng người ta không chui vào.
- Thôi vậy, cô đã nói vậy tôi còn gì để nói nữa. Tuy nói lãnh đạo cấp trên đó là nhằm vào tôi, muốn bắt Diệp Phàm tôi vào nhà tù, cứ cho là tôi là con dê chịu tội thay. Nhưng, lý do là gì, cô đã nghĩ tới chưa? Bằng không, làm thế nào mới đánh đổ tôi được?
Diệp Phàm cười khan một tiếng nói.
- Anh…anh đang uy hiếp tôi?
Phượng Tứ có chút tức giận, giọng lớn hơn.
/3320
|