- Tiền bối, năm năm sau, tức là năm 2010, nếu người còn sống, tôi lại xin đến thung lũng này một chuyến.
Diệp Phàm càn rỡ hướng lên bức trướng đang bay trên không trung nói.
- Tiểu tử có gan, lão phu không chết nhanh thế đâu. Không nói năm năm mà trong vòng một năm ngươi có thể làm cho lão phu thành như thế nào, lão phu làm chủ tặng Phượng Tứ cho ngươi.
Tống Thanh thản nhiên nói.
Phượng Tứ bĩu môi không dám mở miệng phản đối, bởi uy quyền của lão tổ tông quá lớn.
Bốn người Diệp Phàm được người cõng, dưới sự dẫn đầu của Lý Khiếu Phong rút lui khỏi Phượng gia trang. Trở lại đội ngũ với thêm hai người nữa, vẻ mặt tức giận, đó là Phượng Lôi và Vương Cư Hòa.
Diệp Phàm đi xa rồi, trong thung lũng lại trở lại yên bình. Bức băng trướng kêu “rắc” một tiếng rồi rơi xuống đất. Làm cho lá cỏ bay lên không đến hơn 10 mét. Dưới đất rơi đầy những viên băng đá vụn.
- Không sao chứ Tống đại ca?
Tài Đông Mi giọng có chút run sợ.
- Thằng nhãi làm hỏng chuyện lớn của ta!
Tống Thanh thở dài, bước ra từ trong bức băng trướng.
Người này mặt tròn, rộng, hơi giống với nhân vật đóng vai Bát Giới trong phim “Tây Du Ký”. Nhìn người khoảng 60 tuổi. Toàn thân đều là bụi băng. Ông ta vừa rùng mình một cái thì bụi băng sột soạt rơi hết xuống đất.
- Tống đại ca, vào phòng nghỉ một chút đi.
Phượnng Thanh Hương vẻ mặt thương sót nói.
Tống Thanh thay quần áo xong ngồi xuống chiếc ghế gỗ, sắc mặt tối đen.
- Đại ca bị thương rồi sao? Đông Mi xoa cho anh nhé?
Tài Đông Mi lúc này giống như một hầu gái, mặt dịu dàng đi đến bên Tống Thanh, đưa tay xoa bóp cho ông ta. Còn Phượng Thanh Hương không hề tỏ ra cái kỳ lạ cả, dường như rất tự nhiên.
- Trên đùi bị chém một nhát đao, ta đã dùng công lực hàn băng ngăn không cho máu chảy ra, không có gì đáng lo.
Chỉ tiếc là căn phòng băng mộc đó ta đã mất mười mấy năm tạo ra giờ lại bị nó đâm hỏng. Vết thương của ta vừa mới hồi phục, không dễ dàng gì mà đạt được đến cảnh giới đầy đủ của thập nhị đẳng.
Gần đây, ta đã sờ được đến cánh cửa của Tiên Thiên Đại Năng Giả. Tuy nhiên bỗng chốc gặp phiền phức rồi. Thằng nhãi. Ta hận là không thể tát chết nó.
Tống Thanh vẻ mặt tức tối nói.
- Vậy nhanh chóng chữa trị đi. Đại ca cần phải nguyên liệu gì thì bảo em, bọn em sẽ dốc toàn lực của Phượng gia đi tìm.
Phượng Thanh Hương vội nói.
- Không dễ đâu, đây là một loại gỗ rất đặc biệt, gọi là băng mộc. Sinh trưởng ở nơi lạnh nhất của Nam Cực. Còn phải mất mấy năm đóng băng trong băng đá mới có thể được tạo nên. Ta cũng không phải là dễ dàng mới ngẫu nhiên tìm được. muốn tu bổ, chỉ có thể quay trở lại đó tìm. Cũng không biết phải đến lúc nào.
Tống Thanh nói.
- Thằng nhãi đó thực sự ghê gớm, đại ca vừa rồi tại sao lại tha cho nó?
Tài Đông Mi hỏi.
- Không tha không được. Người này có quan hệ với Bức Vương Nam Lăng Hậu. Ta phát hiện ra từ bàn tay của hắn. Rõ ràng có dấu hiệu của Bức Vương.
Ký hiệu này rất đặc biệt, chỉ có nhân tài quan trọng của Nam gia mới dùng, hơn nữa, muốn làm giả cũng không thể làm được.
Năm xưa ta phát hiện trên người một hậu bối của Nam gia, người thanh niên năm đó tuy võ công không cao, chỉ là, cấp độ của dấu hiệu còn không bằng người này.
Cũng kỳ lạ, người này lẽ nào là hậu bối hoặc đệ tử của Nam Lăng Hậu, các ngươi không nghe ngóng được một chút tin tức nào có liên quan sao?
Tống Thanh bất đắc dĩ hỏi.
- Ôi, bọn họ tới dưới ngọn cờ của quốc gia, nếu như đánh trọng thương bọn chúng, nói trước chúng ta cũng có lí do. Chỉ có điều muốn giữ bí mật chuyện này thì tuyệt đối không thể. Đại ca nói đúng. Có thể đánh trọng thương chứ không thể lấy đi mạng sống của chúng.
Phượng Thanh Hương nói.
- Về Nam Lăng Hậu, chúng ta cũng chưa nghe nói qua. Tuy nhiên thời gian trước ở hồ Lục Hãn...
Tài Đông Mi đem chuyện kể lại một lượt.
- Người đó rất có thể chính là Nam Lăng Hậu. Tuy nhiên lúc này có lẽ không ở bên cạnh Diệp Phàm.
Tống Thanh đột nhiên ngồi thẳng lên, dường như áp lực của Nam Lăng Hậu mang đến cho ông ta sự sợ hãi.
- Tống đại ca, Nam Lăng Hậu rút cuộc là ai? Anh nói cho bọn em biết đi. Bọn em đối phó trước.
Phượng Thanh Hương nói.
- Đối phó, các ngươi không phải là đối thủ của lão đâu. Trừ khi ta có thể đột phá được cảnh giới của Tiên Thiên Đại Năng Giả thì còn có thể đấu được với lão ta. Có lẽ người này đã sớm đạt đượt cảnh giới Tiên Thiên. Ôi, đáng tiếc, đại ca ta đã bỏ đi nhiều năm rồi mà không có một chút tin tức gì. Nếu không Nam Lăng Hậu phải sợ anh ấy?
Tống Thanh phục hồi khí thế.
- Tống đại ca, nhiều năm rồi như vậy, anh chưa từng nói với bọn em anh còn có một đại ca.
Tài Đông Mi vẻ trách móc hỏi.
- Núi cao có núi cao hơn. Năm đó đứng đầu mười đại cao thủ của thế giới chính là đại ca của ta. Hơn 20 năm trước anh ấy đã đạt được cảnh giới của ta bây giờ.
Tin rằng anh ấy nhất định sẽ đột phá đến Tiên Thiên. Đại ca là thiên tài luyện võ, tốc độ tiến bộ của công phu bằng 3, 4 lần ta.
Hơn nữa, đại ca may mắn. năm đó một tay đã đánh cho Trương Hữu Trần của Võ Đang bay đến cả trăm mét, làm ông ta gãy mất hai cái răng.
Tống Thanh tỏ vẻ đắc ý nói.
- Nghe nói Trương Hữu Trần chẳng phải đã đạt được cảnh giới trong truyền thuyết rồi sao, đại ca của anh cũng có thể thắng sao?
Tài Đông Mi vẻ mặt khiếp sợ.
- Cái này cũng khó nói, tuy nhiên, ta tin rằng đại ca đã đột phá đến Tiên Thiên nhiều năm rồi. Dù có gặp Nam Lăng Hậu cũng phải có một trận chiến.
Tuy nhiên, cũng phải nói đến Nam Lăng Hậu, thực sự là rất thần bí. Trong thiên hạ có lẽ không có mấy người biết được thân phận thực sự của ông ta và ông ta đến từ đâu?
Hơn nữa, người này về cơ bản chưa bao giờ thất bại, xuất quỷ nhập thần, luôn luôn đánh bại đối thủ rồi bỏ đi.
Tống Thanh nói.
- Đại ca, tên Diệp Phàm kia gào lên trong vòng năm năm nữa sẽ lại đến thung lũng. Vì thế phải khẩn trương nghĩ cách sửa lại căn phòng Băng Mộc đi.
Phượng Thanh Hương nói.
- Dựa vào hắn, năm năm, cho hắn 100 năm cũng vô dụng. Nếu không phải nể mặt Nam Lăng Hậu, hôm nay trên thế giới này sẽ không còn Diệp Phàm đó nữa.
Các ngươi không phải lo, năm năm sau, có lẽ ta nắm chắc tám phần sẽ đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên. Đến lúc đó Diệp Phàm chẳng là cái gì cả.
Nếu như Nam Lăng Hậu đến, chúng ta cũng phải có một trận chiến thực lực. Nếu như có không thể đột phá được thì cũng không phải sợ thằng nhãi Diệp Phàm. Trong vòng năm năm ngắn ngủi hắn có thể đạt đến thập nhất đẳng đã là thiên tài rồi.
Lời nói này của Tống Thanh có chút hài hước.
Việc này, đàn ông mà, trước mặt hai phụ nữ yêu quý ai chẳng có tật xấu. Tuy nói tuổi tác ba người không còn nhỏ nữa, chỉ có Tài Đông Mi còn trẻ một chút. Còn Tống Thanh cũng đã trên dưới 60, Phượng Thanh Hương có lẽ là già nhất.
Hai người thực ra rất yêu người đàn ông này, khúc mắc tình cảm trong đó cũng tương đối phức tạp.
- Ông, cháu...
Phượng Tứ mặt hơi đỏ liếc nhìn Tống Thanh, vẻ bức xúc muốn nói nhưng lại thôi.
- Yên tâm Phượng Tứ, cháu yên tâm người sẽ cưới cháu, thằng nhãi đó không thể đánh bại ta đâu. Vì thế không thể thực hiện được lời vi ước đó đâu.
Trên mặt Tống Thanh lộ ra nụ cười.
- Cháu...cháu không phải là ý đó.
Phượng Tứ nhăn nhó một chút.
- Không phải ý đó thì là ý gì?
Tống Thanh tỏ ra khó hiểu, mắt ông ta trợn lên.
- Anh à, anh đúng là luyện công đến mức trở nên ngốc nghếch rồi. Anh không hề cân nhắc đến tâm sự của thanh niên bây giờ.
Phượng Thanh Hương oán trách cười nói.
- Lẽ nào Tiểu Tứ lại thích thằng nhãi đó, việc này dễ thôi, ta đi bắt nó lại cho kết hôn với Tiểu Tứ là được rồi.
Tống Thanh rất thoải mái nói.
- Không phải như vậy...
Phượng Tứ đỏ bừng cả mặt hét lên.
- Không phải, vậy thì là ý gì. Hay là tiểu tử đó đã trêu chọc cháu, không sao, dựa vào tính cách của nó có lẽ năm năm sau nó sẽ lại đến tìm. Đến lúc đó ta sẽ bắt nó cho cháu xử lý thế nào cũng được. Còn nữa nếu muốn đi ra ngoài, ta cũng sẽ giúp Tiểu Tứ một tay.
Tống Thanh nói.
- Ông!
Phượng Tứ dập chân.
- Con bé này, sao nào?
Tống Thanh nghi ngờ khó hiểu.
- Đại ca, anh còn không nhìn thấy sao. Em hơi nghi ngờ một chút, liệu có phải con bé đã động lòng rồi.
Phượng Thanh Hương nói.
- Ừm, cũng là bình thường. Trẻ tuổi tài giỏi, đẹp trai, cô gái nào mà không động lòng. Hơn nữa, tiểu tử đó cũng là một kỳ tài luyện võ. Còn trẻ như vậy đã đạt đến thập đẳng, thiên bẩm không hề thua đại ca của ta. Đúng là một cây mầm tốt, đáng tiếc là đã bị Nam Lăng Hậu cướp trước mất rồi, nếu không thực sự ta muốn thu nhận hắn rồi.
Tống Thanh nói.
- Thanh ca, việc cấp bách bây giờ là phải phục hồi công lực của anh trước. Phượng gia tuy rất lớn nhưng những gia tộc giống như chúng ta ở Trung Quốc không phải là ít. Trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn. Gia tộc quá lớn, nguy hiểm cũng rất cao.
Phượng Thanh Hương nhíu mày tỏ ra là chủ nhân chính thức của Phượng gia, trong lòng bà ta lúc nào cũng suy nghĩ.
- Ôi, Thanh Hương, vất vả cho hai người rồi. Thôi vậy, việc này cứ từ từ. Thời gian này ta phải đi Nam Cực một chuyến xem có thể tìm được nguyên liệu về tạo một căn phòng khác không.
Chỉ cần có phòng Băng Mộc, cơ hội đột phá sẽ lớn hơn mấy lần. Còn Phượng gia, các người cũng không cần quá lo lắng.
Khắp Trung Quốc tuy là những gia tộc như chúng ta không ít. Nhưng thực lực của họ không thể vượt qua chúng ta. Chúng ta có gì phải lo lắng.
Nói về phía quốc gia, chúng đã cho Cư Hòa và Phượng Lôi, tin rằng bọn họ sẽ không lòng tham vô đáy. Nếu không Tống Thanh ta quyết không đồng ý.
Quốc gia lại như thế nào nữa, thực sự khiến lão phu tức lên thiên hạ này rộng lớn thế nào cũng phải đi.
Tống Thanh lại phục hồi hào khí.
- Mẹ kiếp, may còn mang được cái mạng về. Hai triệu đáng thương này thiếu chút nữa thì bị ta đưa xuống Diêm La điện uống trà rồi. Lão già thật đúng không phải là người, thật lợi hại.
Thiên Thông nói, xoa lên mặt đang sưng to của mình.
- Tống Thanh chắc chắn là đã đạt được thực lực thập nhị đẳng rồi, chúng ta có thể giữ được mạng trở về đã là tốt lắm rồi. Tuy nhiên, tại sao lão đột nhiên lại thả chúng ta, thật là kỳ lạ.
Vương Thành Trạch nói đến đây nhìn Diệp Phàm.
- Việc này tôi cũng không hiểu, đúng là kỳ lạ.
Diệp Phàm thực sự suy nghĩ và đã nghĩ ra được một chút, đôi mắt chim ưng nhìn bàn tay của mình. Thầm nghĩ hay là do vị sư phụ kia, dấu hiệu con dơi này đã làm cho cao thủ thập nhị đẳng Tống Thanh phải sợ hãi. Nếu không hôm nay thực sự đen đủi rồi.
- Có phải không Bí thư Diệp?
Tây Môn Tân Môn Thông tiền bối không cười nổi nhìn Diệp Phàm. Đương nhiên lúc đó mọi người ở hiện trường đều hoài nghi việc này có liên quan đến Diệp Phàm.
- Tuy nhiên, Bí thư Diệp, vừa rồi anh đã làm gì Tống Thanh, làm cho lão ta suýt chút nữa thì nổi trận lôi đình?
Tây Môn Tân Thông vẫn có hứng thú, hỏi dồn.
- Ha ha, một cây phi đao của tôi đã đâm thủng bức băng trướng của lão. Cây đao cuối cùng kẹp ở trong đó mới là sát chiêu lợi hại nhất. Những cây đao còn lại chỉ là đánh lừa, vì chiêu này tôi suýt nữa thì tận lực.
Diệp Phàm nửa thật nửa đùa nói, đương nhiên không thể tiết lộ bí mật của Can Tướng.
Diệp Phàm càn rỡ hướng lên bức trướng đang bay trên không trung nói.
- Tiểu tử có gan, lão phu không chết nhanh thế đâu. Không nói năm năm mà trong vòng một năm ngươi có thể làm cho lão phu thành như thế nào, lão phu làm chủ tặng Phượng Tứ cho ngươi.
Tống Thanh thản nhiên nói.
Phượng Tứ bĩu môi không dám mở miệng phản đối, bởi uy quyền của lão tổ tông quá lớn.
Bốn người Diệp Phàm được người cõng, dưới sự dẫn đầu của Lý Khiếu Phong rút lui khỏi Phượng gia trang. Trở lại đội ngũ với thêm hai người nữa, vẻ mặt tức giận, đó là Phượng Lôi và Vương Cư Hòa.
Diệp Phàm đi xa rồi, trong thung lũng lại trở lại yên bình. Bức băng trướng kêu “rắc” một tiếng rồi rơi xuống đất. Làm cho lá cỏ bay lên không đến hơn 10 mét. Dưới đất rơi đầy những viên băng đá vụn.
- Không sao chứ Tống đại ca?
Tài Đông Mi giọng có chút run sợ.
- Thằng nhãi làm hỏng chuyện lớn của ta!
Tống Thanh thở dài, bước ra từ trong bức băng trướng.
Người này mặt tròn, rộng, hơi giống với nhân vật đóng vai Bát Giới trong phim “Tây Du Ký”. Nhìn người khoảng 60 tuổi. Toàn thân đều là bụi băng. Ông ta vừa rùng mình một cái thì bụi băng sột soạt rơi hết xuống đất.
- Tống đại ca, vào phòng nghỉ một chút đi.
Phượnng Thanh Hương vẻ mặt thương sót nói.
Tống Thanh thay quần áo xong ngồi xuống chiếc ghế gỗ, sắc mặt tối đen.
- Đại ca bị thương rồi sao? Đông Mi xoa cho anh nhé?
Tài Đông Mi lúc này giống như một hầu gái, mặt dịu dàng đi đến bên Tống Thanh, đưa tay xoa bóp cho ông ta. Còn Phượng Thanh Hương không hề tỏ ra cái kỳ lạ cả, dường như rất tự nhiên.
- Trên đùi bị chém một nhát đao, ta đã dùng công lực hàn băng ngăn không cho máu chảy ra, không có gì đáng lo.
Chỉ tiếc là căn phòng băng mộc đó ta đã mất mười mấy năm tạo ra giờ lại bị nó đâm hỏng. Vết thương của ta vừa mới hồi phục, không dễ dàng gì mà đạt được đến cảnh giới đầy đủ của thập nhị đẳng.
Gần đây, ta đã sờ được đến cánh cửa của Tiên Thiên Đại Năng Giả. Tuy nhiên bỗng chốc gặp phiền phức rồi. Thằng nhãi. Ta hận là không thể tát chết nó.
Tống Thanh vẻ mặt tức tối nói.
- Vậy nhanh chóng chữa trị đi. Đại ca cần phải nguyên liệu gì thì bảo em, bọn em sẽ dốc toàn lực của Phượng gia đi tìm.
Phượng Thanh Hương vội nói.
- Không dễ đâu, đây là một loại gỗ rất đặc biệt, gọi là băng mộc. Sinh trưởng ở nơi lạnh nhất của Nam Cực. Còn phải mất mấy năm đóng băng trong băng đá mới có thể được tạo nên. Ta cũng không phải là dễ dàng mới ngẫu nhiên tìm được. muốn tu bổ, chỉ có thể quay trở lại đó tìm. Cũng không biết phải đến lúc nào.
Tống Thanh nói.
- Thằng nhãi đó thực sự ghê gớm, đại ca vừa rồi tại sao lại tha cho nó?
Tài Đông Mi hỏi.
- Không tha không được. Người này có quan hệ với Bức Vương Nam Lăng Hậu. Ta phát hiện ra từ bàn tay của hắn. Rõ ràng có dấu hiệu của Bức Vương.
Ký hiệu này rất đặc biệt, chỉ có nhân tài quan trọng của Nam gia mới dùng, hơn nữa, muốn làm giả cũng không thể làm được.
Năm xưa ta phát hiện trên người một hậu bối của Nam gia, người thanh niên năm đó tuy võ công không cao, chỉ là, cấp độ của dấu hiệu còn không bằng người này.
Cũng kỳ lạ, người này lẽ nào là hậu bối hoặc đệ tử của Nam Lăng Hậu, các ngươi không nghe ngóng được một chút tin tức nào có liên quan sao?
Tống Thanh bất đắc dĩ hỏi.
- Ôi, bọn họ tới dưới ngọn cờ của quốc gia, nếu như đánh trọng thương bọn chúng, nói trước chúng ta cũng có lí do. Chỉ có điều muốn giữ bí mật chuyện này thì tuyệt đối không thể. Đại ca nói đúng. Có thể đánh trọng thương chứ không thể lấy đi mạng sống của chúng.
Phượng Thanh Hương nói.
- Về Nam Lăng Hậu, chúng ta cũng chưa nghe nói qua. Tuy nhiên thời gian trước ở hồ Lục Hãn...
Tài Đông Mi đem chuyện kể lại một lượt.
- Người đó rất có thể chính là Nam Lăng Hậu. Tuy nhiên lúc này có lẽ không ở bên cạnh Diệp Phàm.
Tống Thanh đột nhiên ngồi thẳng lên, dường như áp lực của Nam Lăng Hậu mang đến cho ông ta sự sợ hãi.
- Tống đại ca, Nam Lăng Hậu rút cuộc là ai? Anh nói cho bọn em biết đi. Bọn em đối phó trước.
Phượng Thanh Hương nói.
- Đối phó, các ngươi không phải là đối thủ của lão đâu. Trừ khi ta có thể đột phá được cảnh giới của Tiên Thiên Đại Năng Giả thì còn có thể đấu được với lão ta. Có lẽ người này đã sớm đạt đượt cảnh giới Tiên Thiên. Ôi, đáng tiếc, đại ca ta đã bỏ đi nhiều năm rồi mà không có một chút tin tức gì. Nếu không Nam Lăng Hậu phải sợ anh ấy?
Tống Thanh phục hồi khí thế.
- Tống đại ca, nhiều năm rồi như vậy, anh chưa từng nói với bọn em anh còn có một đại ca.
Tài Đông Mi vẻ trách móc hỏi.
- Núi cao có núi cao hơn. Năm đó đứng đầu mười đại cao thủ của thế giới chính là đại ca của ta. Hơn 20 năm trước anh ấy đã đạt được cảnh giới của ta bây giờ.
Tin rằng anh ấy nhất định sẽ đột phá đến Tiên Thiên. Đại ca là thiên tài luyện võ, tốc độ tiến bộ của công phu bằng 3, 4 lần ta.
Hơn nữa, đại ca may mắn. năm đó một tay đã đánh cho Trương Hữu Trần của Võ Đang bay đến cả trăm mét, làm ông ta gãy mất hai cái răng.
Tống Thanh tỏ vẻ đắc ý nói.
- Nghe nói Trương Hữu Trần chẳng phải đã đạt được cảnh giới trong truyền thuyết rồi sao, đại ca của anh cũng có thể thắng sao?
Tài Đông Mi vẻ mặt khiếp sợ.
- Cái này cũng khó nói, tuy nhiên, ta tin rằng đại ca đã đột phá đến Tiên Thiên nhiều năm rồi. Dù có gặp Nam Lăng Hậu cũng phải có một trận chiến.
Tuy nhiên, cũng phải nói đến Nam Lăng Hậu, thực sự là rất thần bí. Trong thiên hạ có lẽ không có mấy người biết được thân phận thực sự của ông ta và ông ta đến từ đâu?
Hơn nữa, người này về cơ bản chưa bao giờ thất bại, xuất quỷ nhập thần, luôn luôn đánh bại đối thủ rồi bỏ đi.
Tống Thanh nói.
- Đại ca, tên Diệp Phàm kia gào lên trong vòng năm năm nữa sẽ lại đến thung lũng. Vì thế phải khẩn trương nghĩ cách sửa lại căn phòng Băng Mộc đi.
Phượng Thanh Hương nói.
- Dựa vào hắn, năm năm, cho hắn 100 năm cũng vô dụng. Nếu không phải nể mặt Nam Lăng Hậu, hôm nay trên thế giới này sẽ không còn Diệp Phàm đó nữa.
Các ngươi không phải lo, năm năm sau, có lẽ ta nắm chắc tám phần sẽ đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên. Đến lúc đó Diệp Phàm chẳng là cái gì cả.
Nếu như Nam Lăng Hậu đến, chúng ta cũng phải có một trận chiến thực lực. Nếu như có không thể đột phá được thì cũng không phải sợ thằng nhãi Diệp Phàm. Trong vòng năm năm ngắn ngủi hắn có thể đạt đến thập nhất đẳng đã là thiên tài rồi.
Lời nói này của Tống Thanh có chút hài hước.
Việc này, đàn ông mà, trước mặt hai phụ nữ yêu quý ai chẳng có tật xấu. Tuy nói tuổi tác ba người không còn nhỏ nữa, chỉ có Tài Đông Mi còn trẻ một chút. Còn Tống Thanh cũng đã trên dưới 60, Phượng Thanh Hương có lẽ là già nhất.
Hai người thực ra rất yêu người đàn ông này, khúc mắc tình cảm trong đó cũng tương đối phức tạp.
- Ông, cháu...
Phượng Tứ mặt hơi đỏ liếc nhìn Tống Thanh, vẻ bức xúc muốn nói nhưng lại thôi.
- Yên tâm Phượng Tứ, cháu yên tâm người sẽ cưới cháu, thằng nhãi đó không thể đánh bại ta đâu. Vì thế không thể thực hiện được lời vi ước đó đâu.
Trên mặt Tống Thanh lộ ra nụ cười.
- Cháu...cháu không phải là ý đó.
Phượng Tứ nhăn nhó một chút.
- Không phải ý đó thì là ý gì?
Tống Thanh tỏ ra khó hiểu, mắt ông ta trợn lên.
- Anh à, anh đúng là luyện công đến mức trở nên ngốc nghếch rồi. Anh không hề cân nhắc đến tâm sự của thanh niên bây giờ.
Phượng Thanh Hương oán trách cười nói.
- Lẽ nào Tiểu Tứ lại thích thằng nhãi đó, việc này dễ thôi, ta đi bắt nó lại cho kết hôn với Tiểu Tứ là được rồi.
Tống Thanh rất thoải mái nói.
- Không phải như vậy...
Phượng Tứ đỏ bừng cả mặt hét lên.
- Không phải, vậy thì là ý gì. Hay là tiểu tử đó đã trêu chọc cháu, không sao, dựa vào tính cách của nó có lẽ năm năm sau nó sẽ lại đến tìm. Đến lúc đó ta sẽ bắt nó cho cháu xử lý thế nào cũng được. Còn nữa nếu muốn đi ra ngoài, ta cũng sẽ giúp Tiểu Tứ một tay.
Tống Thanh nói.
- Ông!
Phượng Tứ dập chân.
- Con bé này, sao nào?
Tống Thanh nghi ngờ khó hiểu.
- Đại ca, anh còn không nhìn thấy sao. Em hơi nghi ngờ một chút, liệu có phải con bé đã động lòng rồi.
Phượng Thanh Hương nói.
- Ừm, cũng là bình thường. Trẻ tuổi tài giỏi, đẹp trai, cô gái nào mà không động lòng. Hơn nữa, tiểu tử đó cũng là một kỳ tài luyện võ. Còn trẻ như vậy đã đạt đến thập đẳng, thiên bẩm không hề thua đại ca của ta. Đúng là một cây mầm tốt, đáng tiếc là đã bị Nam Lăng Hậu cướp trước mất rồi, nếu không thực sự ta muốn thu nhận hắn rồi.
Tống Thanh nói.
- Thanh ca, việc cấp bách bây giờ là phải phục hồi công lực của anh trước. Phượng gia tuy rất lớn nhưng những gia tộc giống như chúng ta ở Trung Quốc không phải là ít. Trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn. Gia tộc quá lớn, nguy hiểm cũng rất cao.
Phượng Thanh Hương nhíu mày tỏ ra là chủ nhân chính thức của Phượng gia, trong lòng bà ta lúc nào cũng suy nghĩ.
- Ôi, Thanh Hương, vất vả cho hai người rồi. Thôi vậy, việc này cứ từ từ. Thời gian này ta phải đi Nam Cực một chuyến xem có thể tìm được nguyên liệu về tạo một căn phòng khác không.
Chỉ cần có phòng Băng Mộc, cơ hội đột phá sẽ lớn hơn mấy lần. Còn Phượng gia, các người cũng không cần quá lo lắng.
Khắp Trung Quốc tuy là những gia tộc như chúng ta không ít. Nhưng thực lực của họ không thể vượt qua chúng ta. Chúng ta có gì phải lo lắng.
Nói về phía quốc gia, chúng đã cho Cư Hòa và Phượng Lôi, tin rằng bọn họ sẽ không lòng tham vô đáy. Nếu không Tống Thanh ta quyết không đồng ý.
Quốc gia lại như thế nào nữa, thực sự khiến lão phu tức lên thiên hạ này rộng lớn thế nào cũng phải đi.
Tống Thanh lại phục hồi hào khí.
- Mẹ kiếp, may còn mang được cái mạng về. Hai triệu đáng thương này thiếu chút nữa thì bị ta đưa xuống Diêm La điện uống trà rồi. Lão già thật đúng không phải là người, thật lợi hại.
Thiên Thông nói, xoa lên mặt đang sưng to của mình.
- Tống Thanh chắc chắn là đã đạt được thực lực thập nhị đẳng rồi, chúng ta có thể giữ được mạng trở về đã là tốt lắm rồi. Tuy nhiên, tại sao lão đột nhiên lại thả chúng ta, thật là kỳ lạ.
Vương Thành Trạch nói đến đây nhìn Diệp Phàm.
- Việc này tôi cũng không hiểu, đúng là kỳ lạ.
Diệp Phàm thực sự suy nghĩ và đã nghĩ ra được một chút, đôi mắt chim ưng nhìn bàn tay của mình. Thầm nghĩ hay là do vị sư phụ kia, dấu hiệu con dơi này đã làm cho cao thủ thập nhị đẳng Tống Thanh phải sợ hãi. Nếu không hôm nay thực sự đen đủi rồi.
- Có phải không Bí thư Diệp?
Tây Môn Tân Môn Thông tiền bối không cười nổi nhìn Diệp Phàm. Đương nhiên lúc đó mọi người ở hiện trường đều hoài nghi việc này có liên quan đến Diệp Phàm.
- Tuy nhiên, Bí thư Diệp, vừa rồi anh đã làm gì Tống Thanh, làm cho lão ta suýt chút nữa thì nổi trận lôi đình?
Tây Môn Tân Thông vẫn có hứng thú, hỏi dồn.
- Ha ha, một cây phi đao của tôi đã đâm thủng bức băng trướng của lão. Cây đao cuối cùng kẹp ở trong đó mới là sát chiêu lợi hại nhất. Những cây đao còn lại chỉ là đánh lừa, vì chiêu này tôi suýt nữa thì tận lực.
Diệp Phàm nửa thật nửa đùa nói, đương nhiên không thể tiết lộ bí mật của Can Tướng.
/3320
|