- Không muộn, không muộn! Bây giờ còn chưa bắt đầu ăn cơm mà, anh Vu là vị khách đến đầu tiên, anh đến nhanh thật đấy.
Diệp Phàm nói đùa.
- Ha ha, đi ăn sao mà không nhanh cho được? Nhất là ông em mời cơm, tôi có muốn chần chừ cũng không được. Bây giờ ông em đã đến Đồng Lĩnh rồi, xa tít mù khơi, thật không dễ dàng gì!
Vu Kiến Thần miệng tủm tỉm cười nói, xem ra vì được thăng chức nên tâm trạng của đồng chí lão Vu rất vui.
Người thứ hai đến chính là Phó chủ nhiệm thường trực Ủy ban Kỷ luật của tỉnh - Hạ Hải Vĩ.
Không lâu sau, Lý Hồng Dương cũng đã tới.
Người đến thứ tư chính là Chủ tịch thành phố Cổ Phi Hùng. Người này dáng người cao dong dỏng, mặc một bộ com lê, thắt cà vạt rất chỉnh tề.
Không lâu sau khi Cổ Phi Hùng đến thì Bí thư Tạ Quốc Trung cũng đã vội vàng đến.
Mọi người cùng ngồi xuống.
Nhìn thoáng qua thì đều là những người thân quen cả, mọi người cùng nhau ăn uống và bắt đầu hỏi thăm lẫn nhau và hàn huyên rất rôm rả. Những điều này đều không qua được cặp mắt chim ưng của Diệp Phàm.
Cổ Phi Hùng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Trịnh Khinh Vượng nhưng rất giỏi che giấu, lập tức làm như không phát hiện ra gã này, tất nhiên là đang cố ý giả vờ rồi.
Tuy nhiên, có thể nhìn thấy nhiều nhân vật lớn như vậy, nét mặt khiếp sợ của Trịnh Khinh Vượng cũng khó che giấu.
- Không ngờ ngay cả Phó Bí thư Hạ cũng đến Mặc Hương của chúng ta rồi. Hay là đến thăm người thân, đến lúc nào thế, sao không bảo một tiếng để Cổ Phi Hùng tôi đến ngồi vui cùng?
Cổ Phi Hùng cười nói. Đối với Bí thư có máu mặt như Hạ Hải Vĩ này thì những cán bộ ở trên tỉnh vẫn còn phải nể sợ hắn ta nên tất nhên Cổ Phi Hùng phải nhiệt tình với y một chút.
- Ha ha, tôi không phải người Mặc Hương, tôi căn bản cũng không có người thân thích nào ở thành phố Mặc Hương này để đi thăm. Tuy nhiên tôi đặc biệt đến đây là để ăn trực đấy.
Lời nói của Hạ Hải Vĩ không những có chút khó hiểu mà còn rất kì lạ, không ngờ Diệp Phàm đến thành phố Mặc Hương mời khách mà ngay cả Hạ Hải Vĩ cũng đến góp mặt chung vui.
Lúc này lại vang lên một tiếng mở cửa “ ken két” .
- Đến trễ quá, đến trễ quá! Sắp sang năm mới nên đường tắc quá, rõ chán!
Thằng cha Phó tỉnh trưởng thường vụ Cục Giám Sát Cổ Nhất Tiêu vừa bước vào vừa nói.
- Ồ! Náo nhiệt quá nhỉ, toàn là người quen cả!
Nhìn lướt bên trong một cái, Túc Nhất Tiêu cười nói, nhiệt tình chào hỏi mọi người.
- Sao Thiết Hải vẫn chưa đến?
Diệp Phàm hỏi.
- Chắc không đến được đâu, gần đây hắn phải ra ngoài tỉnh chấp hành nhiệm vụ.
Vu Kiến Thần nói.
- Haizz, công việc của cán bộ công an là như thế đấy, sắp sang năm mới rồi mà còn không để cho người ta được yên thân. Chẳng có cách nào, mình phải hi sinh cá nhân vì hạnh phúc yên vui của mọi người mà.
Túc Nhất Tiêu thở dài nói.
- Anh ơi chuẩn bị dọn thức ăn lên được chưa?
Lúc này, Diệp Tử Kỳ hỏi.
- Đợi thêm một lát nữa, vẫn còn có khách chưa đến.
Diệp Phàm nói.
- Ồ, còn ai thế?
Tạ Quốc Trung cười hỏi, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ. Vị khách chưa đến này chắc hẳn là một người khá quan trọng. Bằng không sao có thể những vị khách lớn như thế này chờ đợi mà vẫn chưa dọn đồ ăn lên.
- Chắc là Bí thư Tạ cũng quen đấy, lát nữa đến rồi thì anh sẽ biết ngay mà. Tha lỗi cho tôi vì chưa bật mí được!
Diệp Phàm cười ha hả nói.
Tuy nhiên, vừa nghe Diệp Phàm nói, tất cả những đồng chí khác đều rất hứng thú. Một số đồng chí thỉnh thoảng còn ngóng nhìn qua cánh cửa kính mờ sương.
- Bí thư Diệp, người bên cạnh cậu đây không phải chính là người đó của cậu đấy chứ?
Vu Kiến Thần cười khan một tiếng hỏi. Thực ra gã này đã sớm nhận ra Kiều Viên Viên, căn bản là đang cố tình phá rối.
- Ha ha, là vợ chưa cưới, quên không giới thiệu với mọi người một chút.
Nói đến đây, Diệp Phàm nhìn Kiều Viên Viên, vẻ mặt trang trọng nói:
- Đây là Kiều Viên Viên, vợ chưa cưới của tôi.
- Xin chào các vị lãnh đạo, tôi là Kiều Viên Viên, giảng viên Học viện âm nhạc Bắc Kinh.
Kiều Viên Viên giới thiệu rất tự nhiên và rõ ràng.
- Vẫn là Bí thư Diệp lợi hại, cuỗm được người đẹp của thủ đô về tay, còn là giáo sư đại học đấy.
Hạ Hải Vĩ cũng trêu đùa nói.
- Diệp Phàm tôi là ai chứ?
Diệp lão đại đắc chí nói, Kiều Viên Viên nói sẵng:
- Đẹp mặt anh lắm hả?
- Thật ngại quá, anh Diệp, em đến trễ quá!
Lúc này, cánh cửa vừa mở ra, Phí Hướng Phi vẻ mặt ngại ngùng bước vào nói. Tuy nhiên, tiếng gọi “ anh Diệp” kia đã khiến cho rất nhiều đồng chí ngồi quanh chiếc bàn tròn ở đây đều có chút đánh giá trong lòng.
- Ồ!
Phí Hướng Phi nhìn thấy Kiều Viên Viên thì ngạc nhiên ra mặt, quay sang cười nói:
- Kiều Đại tiểu thư cũng ở đây, thật thất lễ!
- Là Phí thiếu gia à!
Kiều Viên Viên cười cười lên tiếng chào hỏi.
- Đừng nói như vậy, chị làm em tổn thọ mất. Tôi xin mời chị dâu một ly để xin tạ tội trước!
Phí Hướng Phi vừa ngồi xuống vừa nhìn trên bàn, phát hiện chưa mang rượu lên nên không khỏi hỏi lại Diệp Phàm:
- Anh Diệp mời khách sao lại không có rượu thế?
- Ha ha, Tử Kỳ, bảo mang rượu và thức ăn lên đi!
Diệp Phàm cười nói.
- Phí thiếu gia, anh cũng quen cô Kiều đây à?
Cổ Phi Hùng đang dò hỏi.
- Tất nhiên là quen chứ, đều là người ở thủ đô cả mà. Nhưng chuyện chị Kiều trở thành vợ của anh Diệp thì tôi mới được biết.
Phí Hướng Phi hình như có ý thổi phồng Diệp Phàm.
Rượu và thức ăn đã được mang lên, mọi người bắt đầu nâng chén rượu lên.
- Giám đốc lâm trường Trịnh, nào, anh hãy mau mời Bí thư Tạ, Chủ tịch thành phố Cổ và Chủ tịch thành phố Lý ba ly, anh ba ly họ một ly!
Diệp Phàm gần như không đợi được nữa, bắt đầu ra hiệu phát động cho Trịnh Khinh Vượng nãy giờ vẫn không dám hé răng.
- Không cần đến ba ly đâu, anh một ly còn chúng tôi nhấp môi là được rồi.
Tạ Quốc Trung nói. Trịnh Khinh Vượng kính hắn một ly và Tạ Quốc Trung chỉ uống một nửa.
Chén thứ hai, Trịnh Khinh Vượng dùng cả hai tay nâng lên nói:
- Chủ tịch thành phố, Khinh Vượng xin kính anh một ly.
- Xin miễn cho tôi ly rượu này, gần đây tôi hay đau răng.
Xem ra Cổ Phi Hùng rõ ràng không thèm nể mặt lão Trịnh rồi.
Trịnh Khinh Vượng lập tức cảm thấy ngại ngùng không biết giấu mặt đi đâu, hai tay nâng ly rượu trên cao không biết nên xử lý như thế nào, nâng lên không được mà hạ xuống cũng không xong, mặt đã đỏ bừng bừng.
- Ha ha, Giám đốc lâm trường Trịnh, ly này tôi và anh cùng kính mời Chủ tịch thành phố Cổ nào!
Diệp Phàm đưa ly rượu cụng vào ly Trịnh Khinh Vượng đang cầm trên tay, tươi cười nhìn Cổ Phi Hùng.
Hành động này, tất cả những người ở đây đều hiểu rằng Diệp lão đại hiển nhiên đang ra mặt giúp Trịnh Khinh Vượng, hãy xem Cổ Phi Hùng vẫn kiên quyết từ chối hay là nể mặt Diệp lão đại.
- Bí thư Diệp, tôi đã nói rồi. Tôi bị đau răng, sau khi qua khỏi trận này, tôi sẽ cùng Bí thư Diệp uống vài chén.
Cổ Phi Hùng trầm ngâm ngâm một hồi đáp, vẫn kiên quyết không nể mặt Trịnh Khinh Vượng.
- Ha ha, đau răng đâu phải là bệnh gì to tát nhưng lại rất khó chịu. Nhưng mà nghe nói uống rượu vang đỏ lại có tác dụng gây tê, có thể làm giảm bớt cảm giác đau răng một chút đấy.
Lúc này, Phí Hướng Phi cười, vừa rót rượu cho Cổ Phi Hùng vừa nói tiếp:
- Rót đầy vào, rót đầy vào! Chủ tịch thành phố Cổ, tôi xin mời ba anh một ly.
Phí Hướng Phi hiển nhiên đang giảng hòa. Vừa nói dứt câu, bản thân y đã nâng ly lên cạn trước, không quên nhìn lướt cả ba người một cái, tất nhiên là nhìn chăm chăm Cổ Phi Hùng.
- Được!
Diệp Phàm cũng uống rất dứt khoát, Trịnh Khinh Vượng đương nhiên cũng uống theo.
- Haizz, ... cái này... thôi vậy. Chắc là rượu vang có tác dụng giảm đau thật, cứ thử xem sao.
Cổ Phi Hùng cũng có chút ái ngại, tự giễu một câu rồi cũng uống vào.
Không thể không nể mặt Phí đại thiếu gia này được, làm thái quá sẽ đắc tội với Diệp Phàm cũng là điều mà Cổ Phi Hùng không hề mong muốn.
Dù sao, tiếng tăm của Diệp Phàm cũng vang dội khắp tỉnh Nam Phúc. Những cán bộ như Cổ Phi Hùng tất nhiên sẽ phải chú ý đến những nhân vật lớn như thế.
- Ha ha, Chủ tịch thành phố Cổ, một chén rượu này mà trị giá những ba mươi triệu đấy.
Lúc này, Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Anh Diệp nói đùa phải không? Một ly rượu mà trị giá những ba mươi triệu? Rượu ngon như thế này làm Phí Hướng Phi cũng muốn làm thêm vài ly quá.
Phí Hướng Phi cười ha hả nói.
- Đúng đấy Bí thư Diệp, tôi cũng không tin sao lại có loại rượu đắt như thế được?
Tạ Quốc Trung cũng thản nhiên cười hỏi.
- Haizz...
Diệp Phàm thở dài, liếc mắt nhìn mọi người một cái nói tiếp:
- Chuyện này kể ra dài dòng lắm, bắt đầu từ lúc tôi đến công tác tại đập nước Thiên Thủy ở địa khu Lâm Tuyền.
Đương nhiên, lúc đó không gọi là địa khu Lâm Tuyền mà gọi là thị trấn Lâm Tuyền. Ở đập nước Thiên Thủy, tôi đã nhận một người làm mẹ nuôi tên là Diệp Kim Liên.
Mẹ nuôi là thủ quỹ của đại đội, còn người con gái Diệp Nhược Mộng của bà vì bảo vệ tài sản quốc gia mà bị người ta giết hại.
Hơn nữa, lúc ấy cũng là vì cứu tôi mà cha nuôi tôi tên là Diệp Thủy Căn cũng không qua khỏi. Nhưng tôi cũng chưa từng gặp mặt vì ông ấy đã bị người ta sát hại rồi.
Hơn nữa vì bảo vệ những cây gỗ quý của quốc gia ở lâm trường Cảnh Dương mà đã bị giết bởi Mã Chiêm Khôi cầm đầu một bọn trộm cướp bán tinh chất cây quý của quốc gia ra nước ngoài.
- Đúng rồi, tôi cũng nhớ ra rồi. Trước đây tôi cũng từng tham gia, vụ án này dính đến phố một vị Phó Chủ tịch thành phố và một số lãnh đạo Cục Nông Nghiệp ở thành phố. Hơn nữa để phá được vụ án này, Giám đốc lâm trường Trịnh đã hao tổn không ít công sức.
Lúc này, Hạ Hải Vĩ nói.
- Để minh oan cả cha nuôi Diệp Thủy Căn của tôi, Giám đốc lâm trường Trịnh đã bỏ ra rất nhiều công sức. Vì thế Diệp Phàm rất cảm kích người bạn này.
Lần này trở về, vừa hay gặp được đoàn người của Bộ trưởng Bộ Tài chính Phong Bộ Trường đến Cổ Xuyên khảo sát. Tôi muốn vì nhân dân của quê hương mà làm chút chuyện nên cũng dốc sức làm.
Hôm qua vừa nghe Bí thư Dương Thần của huyện Cổ Xuyên nói và chiều nay khi đến nhà Chủ tịch thành phố Lý chúc tết cũng lại nghe nói về việc này, là một người Cổ Xuyên nên trong lòng tôi cũng có chút động lòng.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, tin chắc rằng với sự giúp đỡ của Bí thư Diệp, dự án này của chúng ta có hi vọng thật rồi.
Tạ Quốc Trung biết được một số mối quan hệ của Diệp Phàm, liền cười nói.
- Ha ha, tôi cũng là cán bộ quê ở Mặc Hương, lớn lên ở huyện Cổ Xuyên.
Diệp Phàm cười nói.
Tất nhiên Diệp Phàm cũng không nhắc đến vấn đề của Trịnh Khinh Vượng trong bữa cơm. Nhưng có người giật dây là Lý Hồng Dương ở đây nên hắn nhất định phải đem ý kiến của mình nói cho Cổ Phi Hùng và Tạ Quốc Trung.
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Phàm đề nghị đi hát karaok.
Cổ Phi Hùng cảm thấy không thoải mái vì hôm nay bị mất mặt nên cáo từ về trước.
Ở trong phòng hát, Diệp Phàm và Tạ Quốc Trung vừa uống rượu vừa bắt đầu nói chuyện. Tạ Quốc Trung cũng khá quan tâm đến việc của huyện Cổ Xuyên.
- Bí thư Tạ, chuyện lần trước không làm được thật là ngại quá!
Diệp Phàm nói.
- Không sao, ai cũng không thể chắc chắn trăm phần trăm phải không nào?
Tạ Quốc Trung cười nói, nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:
- Nhưng phải chăng Bí thư Diệp muốn tác động đến Bộ Tài chính trích ra một khoản vì huyện Cổ Xuyên quê hương mình để báo đáp lại?
- Thật có ý này, nhưng cũng còn một chút việc nhỏ muốn nhờ Bí thư Tạ giúp đỡ.
Diệp Phàm nhân thể đề nghị thêm một chuyện.
- Chuyện của Trịnh Khinh Vượng phải không?
Tạ Quốc Trung cũng không ngu.
Diệp Phàm liền nói ra chuyện của Trịnh Khinh Vượng và Tạ Đoan, Tạ Quốc Trung và Lý Hồng Dương đều có phản ứng giống nhau, không hề có vẻ gì là sẽ lập tức đồng ý ủng hộ.
Diệp Phàm nói đùa.
- Ha ha, đi ăn sao mà không nhanh cho được? Nhất là ông em mời cơm, tôi có muốn chần chừ cũng không được. Bây giờ ông em đã đến Đồng Lĩnh rồi, xa tít mù khơi, thật không dễ dàng gì!
Vu Kiến Thần miệng tủm tỉm cười nói, xem ra vì được thăng chức nên tâm trạng của đồng chí lão Vu rất vui.
Người thứ hai đến chính là Phó chủ nhiệm thường trực Ủy ban Kỷ luật của tỉnh - Hạ Hải Vĩ.
Không lâu sau, Lý Hồng Dương cũng đã tới.
Người đến thứ tư chính là Chủ tịch thành phố Cổ Phi Hùng. Người này dáng người cao dong dỏng, mặc một bộ com lê, thắt cà vạt rất chỉnh tề.
Không lâu sau khi Cổ Phi Hùng đến thì Bí thư Tạ Quốc Trung cũng đã vội vàng đến.
Mọi người cùng ngồi xuống.
Nhìn thoáng qua thì đều là những người thân quen cả, mọi người cùng nhau ăn uống và bắt đầu hỏi thăm lẫn nhau và hàn huyên rất rôm rả. Những điều này đều không qua được cặp mắt chim ưng của Diệp Phàm.
Cổ Phi Hùng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Trịnh Khinh Vượng nhưng rất giỏi che giấu, lập tức làm như không phát hiện ra gã này, tất nhiên là đang cố ý giả vờ rồi.
Tuy nhiên, có thể nhìn thấy nhiều nhân vật lớn như vậy, nét mặt khiếp sợ của Trịnh Khinh Vượng cũng khó che giấu.
- Không ngờ ngay cả Phó Bí thư Hạ cũng đến Mặc Hương của chúng ta rồi. Hay là đến thăm người thân, đến lúc nào thế, sao không bảo một tiếng để Cổ Phi Hùng tôi đến ngồi vui cùng?
Cổ Phi Hùng cười nói. Đối với Bí thư có máu mặt như Hạ Hải Vĩ này thì những cán bộ ở trên tỉnh vẫn còn phải nể sợ hắn ta nên tất nhên Cổ Phi Hùng phải nhiệt tình với y một chút.
- Ha ha, tôi không phải người Mặc Hương, tôi căn bản cũng không có người thân thích nào ở thành phố Mặc Hương này để đi thăm. Tuy nhiên tôi đặc biệt đến đây là để ăn trực đấy.
Lời nói của Hạ Hải Vĩ không những có chút khó hiểu mà còn rất kì lạ, không ngờ Diệp Phàm đến thành phố Mặc Hương mời khách mà ngay cả Hạ Hải Vĩ cũng đến góp mặt chung vui.
Lúc này lại vang lên một tiếng mở cửa “ ken két” .
- Đến trễ quá, đến trễ quá! Sắp sang năm mới nên đường tắc quá, rõ chán!
Thằng cha Phó tỉnh trưởng thường vụ Cục Giám Sát Cổ Nhất Tiêu vừa bước vào vừa nói.
- Ồ! Náo nhiệt quá nhỉ, toàn là người quen cả!
Nhìn lướt bên trong một cái, Túc Nhất Tiêu cười nói, nhiệt tình chào hỏi mọi người.
- Sao Thiết Hải vẫn chưa đến?
Diệp Phàm hỏi.
- Chắc không đến được đâu, gần đây hắn phải ra ngoài tỉnh chấp hành nhiệm vụ.
Vu Kiến Thần nói.
- Haizz, công việc của cán bộ công an là như thế đấy, sắp sang năm mới rồi mà còn không để cho người ta được yên thân. Chẳng có cách nào, mình phải hi sinh cá nhân vì hạnh phúc yên vui của mọi người mà.
Túc Nhất Tiêu thở dài nói.
- Anh ơi chuẩn bị dọn thức ăn lên được chưa?
Lúc này, Diệp Tử Kỳ hỏi.
- Đợi thêm một lát nữa, vẫn còn có khách chưa đến.
Diệp Phàm nói.
- Ồ, còn ai thế?
Tạ Quốc Trung cười hỏi, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ. Vị khách chưa đến này chắc hẳn là một người khá quan trọng. Bằng không sao có thể những vị khách lớn như thế này chờ đợi mà vẫn chưa dọn đồ ăn lên.
- Chắc là Bí thư Tạ cũng quen đấy, lát nữa đến rồi thì anh sẽ biết ngay mà. Tha lỗi cho tôi vì chưa bật mí được!
Diệp Phàm cười ha hả nói.
Tuy nhiên, vừa nghe Diệp Phàm nói, tất cả những đồng chí khác đều rất hứng thú. Một số đồng chí thỉnh thoảng còn ngóng nhìn qua cánh cửa kính mờ sương.
- Bí thư Diệp, người bên cạnh cậu đây không phải chính là người đó của cậu đấy chứ?
Vu Kiến Thần cười khan một tiếng hỏi. Thực ra gã này đã sớm nhận ra Kiều Viên Viên, căn bản là đang cố tình phá rối.
- Ha ha, là vợ chưa cưới, quên không giới thiệu với mọi người một chút.
Nói đến đây, Diệp Phàm nhìn Kiều Viên Viên, vẻ mặt trang trọng nói:
- Đây là Kiều Viên Viên, vợ chưa cưới của tôi.
- Xin chào các vị lãnh đạo, tôi là Kiều Viên Viên, giảng viên Học viện âm nhạc Bắc Kinh.
Kiều Viên Viên giới thiệu rất tự nhiên và rõ ràng.
- Vẫn là Bí thư Diệp lợi hại, cuỗm được người đẹp của thủ đô về tay, còn là giáo sư đại học đấy.
Hạ Hải Vĩ cũng trêu đùa nói.
- Diệp Phàm tôi là ai chứ?
Diệp lão đại đắc chí nói, Kiều Viên Viên nói sẵng:
- Đẹp mặt anh lắm hả?
- Thật ngại quá, anh Diệp, em đến trễ quá!
Lúc này, cánh cửa vừa mở ra, Phí Hướng Phi vẻ mặt ngại ngùng bước vào nói. Tuy nhiên, tiếng gọi “ anh Diệp” kia đã khiến cho rất nhiều đồng chí ngồi quanh chiếc bàn tròn ở đây đều có chút đánh giá trong lòng.
- Ồ!
Phí Hướng Phi nhìn thấy Kiều Viên Viên thì ngạc nhiên ra mặt, quay sang cười nói:
- Kiều Đại tiểu thư cũng ở đây, thật thất lễ!
- Là Phí thiếu gia à!
Kiều Viên Viên cười cười lên tiếng chào hỏi.
- Đừng nói như vậy, chị làm em tổn thọ mất. Tôi xin mời chị dâu một ly để xin tạ tội trước!
Phí Hướng Phi vừa ngồi xuống vừa nhìn trên bàn, phát hiện chưa mang rượu lên nên không khỏi hỏi lại Diệp Phàm:
- Anh Diệp mời khách sao lại không có rượu thế?
- Ha ha, Tử Kỳ, bảo mang rượu và thức ăn lên đi!
Diệp Phàm cười nói.
- Phí thiếu gia, anh cũng quen cô Kiều đây à?
Cổ Phi Hùng đang dò hỏi.
- Tất nhiên là quen chứ, đều là người ở thủ đô cả mà. Nhưng chuyện chị Kiều trở thành vợ của anh Diệp thì tôi mới được biết.
Phí Hướng Phi hình như có ý thổi phồng Diệp Phàm.
Rượu và thức ăn đã được mang lên, mọi người bắt đầu nâng chén rượu lên.
- Giám đốc lâm trường Trịnh, nào, anh hãy mau mời Bí thư Tạ, Chủ tịch thành phố Cổ và Chủ tịch thành phố Lý ba ly, anh ba ly họ một ly!
Diệp Phàm gần như không đợi được nữa, bắt đầu ra hiệu phát động cho Trịnh Khinh Vượng nãy giờ vẫn không dám hé răng.
- Không cần đến ba ly đâu, anh một ly còn chúng tôi nhấp môi là được rồi.
Tạ Quốc Trung nói. Trịnh Khinh Vượng kính hắn một ly và Tạ Quốc Trung chỉ uống một nửa.
Chén thứ hai, Trịnh Khinh Vượng dùng cả hai tay nâng lên nói:
- Chủ tịch thành phố, Khinh Vượng xin kính anh một ly.
- Xin miễn cho tôi ly rượu này, gần đây tôi hay đau răng.
Xem ra Cổ Phi Hùng rõ ràng không thèm nể mặt lão Trịnh rồi.
Trịnh Khinh Vượng lập tức cảm thấy ngại ngùng không biết giấu mặt đi đâu, hai tay nâng ly rượu trên cao không biết nên xử lý như thế nào, nâng lên không được mà hạ xuống cũng không xong, mặt đã đỏ bừng bừng.
- Ha ha, Giám đốc lâm trường Trịnh, ly này tôi và anh cùng kính mời Chủ tịch thành phố Cổ nào!
Diệp Phàm đưa ly rượu cụng vào ly Trịnh Khinh Vượng đang cầm trên tay, tươi cười nhìn Cổ Phi Hùng.
Hành động này, tất cả những người ở đây đều hiểu rằng Diệp lão đại hiển nhiên đang ra mặt giúp Trịnh Khinh Vượng, hãy xem Cổ Phi Hùng vẫn kiên quyết từ chối hay là nể mặt Diệp lão đại.
- Bí thư Diệp, tôi đã nói rồi. Tôi bị đau răng, sau khi qua khỏi trận này, tôi sẽ cùng Bí thư Diệp uống vài chén.
Cổ Phi Hùng trầm ngâm ngâm một hồi đáp, vẫn kiên quyết không nể mặt Trịnh Khinh Vượng.
- Ha ha, đau răng đâu phải là bệnh gì to tát nhưng lại rất khó chịu. Nhưng mà nghe nói uống rượu vang đỏ lại có tác dụng gây tê, có thể làm giảm bớt cảm giác đau răng một chút đấy.
Lúc này, Phí Hướng Phi cười, vừa rót rượu cho Cổ Phi Hùng vừa nói tiếp:
- Rót đầy vào, rót đầy vào! Chủ tịch thành phố Cổ, tôi xin mời ba anh một ly.
Phí Hướng Phi hiển nhiên đang giảng hòa. Vừa nói dứt câu, bản thân y đã nâng ly lên cạn trước, không quên nhìn lướt cả ba người một cái, tất nhiên là nhìn chăm chăm Cổ Phi Hùng.
- Được!
Diệp Phàm cũng uống rất dứt khoát, Trịnh Khinh Vượng đương nhiên cũng uống theo.
- Haizz, ... cái này... thôi vậy. Chắc là rượu vang có tác dụng giảm đau thật, cứ thử xem sao.
Cổ Phi Hùng cũng có chút ái ngại, tự giễu một câu rồi cũng uống vào.
Không thể không nể mặt Phí đại thiếu gia này được, làm thái quá sẽ đắc tội với Diệp Phàm cũng là điều mà Cổ Phi Hùng không hề mong muốn.
Dù sao, tiếng tăm của Diệp Phàm cũng vang dội khắp tỉnh Nam Phúc. Những cán bộ như Cổ Phi Hùng tất nhiên sẽ phải chú ý đến những nhân vật lớn như thế.
- Ha ha, Chủ tịch thành phố Cổ, một chén rượu này mà trị giá những ba mươi triệu đấy.
Lúc này, Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Anh Diệp nói đùa phải không? Một ly rượu mà trị giá những ba mươi triệu? Rượu ngon như thế này làm Phí Hướng Phi cũng muốn làm thêm vài ly quá.
Phí Hướng Phi cười ha hả nói.
- Đúng đấy Bí thư Diệp, tôi cũng không tin sao lại có loại rượu đắt như thế được?
Tạ Quốc Trung cũng thản nhiên cười hỏi.
- Haizz...
Diệp Phàm thở dài, liếc mắt nhìn mọi người một cái nói tiếp:
- Chuyện này kể ra dài dòng lắm, bắt đầu từ lúc tôi đến công tác tại đập nước Thiên Thủy ở địa khu Lâm Tuyền.
Đương nhiên, lúc đó không gọi là địa khu Lâm Tuyền mà gọi là thị trấn Lâm Tuyền. Ở đập nước Thiên Thủy, tôi đã nhận một người làm mẹ nuôi tên là Diệp Kim Liên.
Mẹ nuôi là thủ quỹ của đại đội, còn người con gái Diệp Nhược Mộng của bà vì bảo vệ tài sản quốc gia mà bị người ta giết hại.
Hơn nữa, lúc ấy cũng là vì cứu tôi mà cha nuôi tôi tên là Diệp Thủy Căn cũng không qua khỏi. Nhưng tôi cũng chưa từng gặp mặt vì ông ấy đã bị người ta sát hại rồi.
Hơn nữa vì bảo vệ những cây gỗ quý của quốc gia ở lâm trường Cảnh Dương mà đã bị giết bởi Mã Chiêm Khôi cầm đầu một bọn trộm cướp bán tinh chất cây quý của quốc gia ra nước ngoài.
- Đúng rồi, tôi cũng nhớ ra rồi. Trước đây tôi cũng từng tham gia, vụ án này dính đến phố một vị Phó Chủ tịch thành phố và một số lãnh đạo Cục Nông Nghiệp ở thành phố. Hơn nữa để phá được vụ án này, Giám đốc lâm trường Trịnh đã hao tổn không ít công sức.
Lúc này, Hạ Hải Vĩ nói.
- Để minh oan cả cha nuôi Diệp Thủy Căn của tôi, Giám đốc lâm trường Trịnh đã bỏ ra rất nhiều công sức. Vì thế Diệp Phàm rất cảm kích người bạn này.
Lần này trở về, vừa hay gặp được đoàn người của Bộ trưởng Bộ Tài chính Phong Bộ Trường đến Cổ Xuyên khảo sát. Tôi muốn vì nhân dân của quê hương mà làm chút chuyện nên cũng dốc sức làm.
Hôm qua vừa nghe Bí thư Dương Thần của huyện Cổ Xuyên nói và chiều nay khi đến nhà Chủ tịch thành phố Lý chúc tết cũng lại nghe nói về việc này, là một người Cổ Xuyên nên trong lòng tôi cũng có chút động lòng.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, tin chắc rằng với sự giúp đỡ của Bí thư Diệp, dự án này của chúng ta có hi vọng thật rồi.
Tạ Quốc Trung biết được một số mối quan hệ của Diệp Phàm, liền cười nói.
- Ha ha, tôi cũng là cán bộ quê ở Mặc Hương, lớn lên ở huyện Cổ Xuyên.
Diệp Phàm cười nói.
Tất nhiên Diệp Phàm cũng không nhắc đến vấn đề của Trịnh Khinh Vượng trong bữa cơm. Nhưng có người giật dây là Lý Hồng Dương ở đây nên hắn nhất định phải đem ý kiến của mình nói cho Cổ Phi Hùng và Tạ Quốc Trung.
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Phàm đề nghị đi hát karaok.
Cổ Phi Hùng cảm thấy không thoải mái vì hôm nay bị mất mặt nên cáo từ về trước.
Ở trong phòng hát, Diệp Phàm và Tạ Quốc Trung vừa uống rượu vừa bắt đầu nói chuyện. Tạ Quốc Trung cũng khá quan tâm đến việc của huyện Cổ Xuyên.
- Bí thư Tạ, chuyện lần trước không làm được thật là ngại quá!
Diệp Phàm nói.
- Không sao, ai cũng không thể chắc chắn trăm phần trăm phải không nào?
Tạ Quốc Trung cười nói, nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:
- Nhưng phải chăng Bí thư Diệp muốn tác động đến Bộ Tài chính trích ra một khoản vì huyện Cổ Xuyên quê hương mình để báo đáp lại?
- Thật có ý này, nhưng cũng còn một chút việc nhỏ muốn nhờ Bí thư Tạ giúp đỡ.
Diệp Phàm nhân thể đề nghị thêm một chuyện.
- Chuyện của Trịnh Khinh Vượng phải không?
Tạ Quốc Trung cũng không ngu.
Diệp Phàm liền nói ra chuyện của Trịnh Khinh Vượng và Tạ Đoan, Tạ Quốc Trung và Lý Hồng Dương đều có phản ứng giống nhau, không hề có vẻ gì là sẽ lập tức đồng ý ủng hộ.
/3320
|