Tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, 4h sáng, trời còn tối đen, mấy người đã đến trang viên Cộng Dát. Dùng kính viễn vọng nhìn sang mảnh đất trống, Diệp Phàm nhíu mày.
- Nếu như biết được cụ thể vị trí của trạm gác và trạm gác ngầm thì tốt rồi.
Diệp Phàm nói thầm một câu. Bởi vì, tuy nói khoảng cách khoảng 120m, nhưng phi tiêu của Diệp Phàm hoàn toàn có thể giải quyết được vấn đề.
Mấy người quan sát được một lúc, sau khi phân công xong nhiệm vụ, Diệp Phàm phát hiện tuy nói khoảng cách từ thành đá đến mảnh đất trống khá xa.
Nhưng, cây cối xung quanh mảnh đất trống khá lớn. Cây đại thụ to bằng hai người ôm cũng có. Diệp Phàm như một con báo nhẹ nhàng và khéo léo trèo lên một cây đại thụ cao chừng 20m không một tiếng động.
Đứng trên ngọn cây, cảm giác cảm thấy đỉnh cây cao hơn đỉnh cao nhất của thạch bảo chừng 3, 4m, sau khi Diệp Phàm tìm thấy thân cây chính, mới phát hiện ở độ cao mười mấy mét còn có một thùng nước lớn. Chịu tải một lúc vào người vẫn lướt đi không thành vấn đề.
Đương nhiên, cây này phải cao một chút, càng cao càng tốt để hình thành được độ dốc giữa cây và Thạch bảo lũy. Người bên này có thể thông qua ròng rọc chủ động trượt qua bên kia mà không cần dùng sức.
Cầm lấy sợi dây thừng trong suốt nhỏ như sợi len nhân tạo của Tổ đặc nhiệm A do Trương Cường đem tới. Đừng thấy sợi len đó thô to, nó hoàn toàn có thể treo được cả một chiếc máy bay chiến đấu lên đấy. Loại sợi nhân tạo này có thể chịu được nước, chịu được lửa, chịu ma sát.
Những người khác đều đang đeo kính nhìn ban đêm âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Diệp Phàm.
Tuy nhiên, cả đám đều tương đối buồn bực. Không biết Diệp Phàm làm thế nào mà trèo được lên cây. Bởi vì, phương pháp bắn phi tiêu đã bị bác bỏ.
Vậy thì còn có cách nào để vượt qua khoảng cách 120m xa đến như vậy. Trừ phi Diệp Phàm có thể tự biến mình thành một chú chim lớn thì mới may ra.
- Sao qua đó được chứ?
Vương Nhân Bàng thầm nói.
- Trừ phi bay, chẳng lẽ lão đại còn có cách nào khác?
Lam Tồn Quân cũng tương đối buồn bực.
Diệp Phàm hít mạnh một hơi, tìm đúng thời cơ, dồn toàn bộ khí lực xuống chân, đạp mạnh vào cây đại thụ.
Tuy nói cây đại thụ cũng hơi rung, nhưng chắc là không bị người trong thành lũy cách đó 120m phát hiện được. Vì, lúc này vừa vặn có một cơn gió nổi lên.
Xoạt...
Một tiếng động nhỏ vang lên, các đồng chí bên dưới kinh sợ phát hiện. Thân ảnh phía trước nhoáng lên một cái, Diệp Phàm tung song chưởng, thoát cái cả người như chú chim ưng lớn phóng thẳng qua thành lũy đối diện.
Hơn nữa, trong quá trình trượt sang đó hai chân hắn như tản bộ trên không trung. Nói thì chậm nhưng thật sự rất nhanh, chỉ sau vài giây, Diệp Phàm đã khéo léo đáp xuống tảng đá trên thành lũy đối diện cách bên này 120m rồi.
- Đây là cái gì? Con người cũng có thể bay sao...
Đám Vương Nhân Bàng, Lam Tồn Quân trong lòng kinh hãi nói thầm.
- Mẹ nó, đây còn là người à? Thành người chim rồi...
Đồng chí Thiên Thông trong lòng mắng một câu.
- Quái, vừa nãy hình như thấy có bóng người thoáng quá.
Một người ngồi trước màn hình máy tính trong thành lũy nói.
- Người cái rắm, cả bóng quỷ còn chẳng có. Tôi nói, có phải đầu óc anh bị hồ đồ rồi không? Khoảng cách xa như vậy, 120m đấy ông em, anh nghĩ có thể nhìn thấy con người bay qua sao, đâu phải máy bay đâu chứ, đúng là ăn nói linh tinh!
Một người đeo tai nghe trêu chọc nói.
- Chắc là hoa mắt, có lẽ là chim. Mẹ nó, cả ngày cứ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, sắp thành 4 mắt rồi.
Lúc này tên kia mới thầm nói một câu, cuối cùng tự lắc đầu.
Diệp Phàm nhẹ nhàng, khéo léo cột dây thừng. Tuy nhiên, hắn nói là đợi hắn đi một vòng rồi hẵng tính. Vì thế, Diệp Phàm trèo xuống mái hiên trên thành lũy, thấy thành lũy này dường như bốn phía đều có tường thành bao vây.
Tuy nhiên, ở chính giữa có một căn nhà nhỏ hai tầng.
Chắc hẳn hệ thống bảo vệ bình thường nằm tại tòa vọng lâu trên tường thành, còn trung tâm chính là tòa nhà đá hai tầng nằm chính giữa này.
Diệp Phàm thầm nghĩ. Hắn dùng đôi mắt ưng cộng với lỗ tai dơi để quan sát phía trước. Thuật dò sóng khí lúc này cũng phát huy tác dụng.
Vừa bò dọc theo mái hiên đã phát hiện phía trước cách đó mười mấy mét có phản ứng sóng khí của ai đó. Công lực nâng cao, khả năng dò xét, phát hiện sóng khí của Diệp Phàm cũng rõ ràng hơn.
Nói sao nhỉ, ban đầu chỉ có một sợi tơ đỏ mỏng manh hình thành trong đôi mắt ưng. Giờ thì sợi tơ đỏ này rất rõ ràng. Hơn nữa, nếu chỗ đó sợi tơ đỏ có điểm sáng, vậy thì nơi đó 80% là có người mai phục.
Sau khi đôi mắt ưng biến dị, quả thực kỳ diệu chẳng khác nào một radar hiện đại. Chỉ có điều khoảng cách không ở quá xa, chỉ dò xét được xa nhất là 30m.
Xa hơn nữa Diệp Phàm không cảm nhận được gì. Chắc hẳn, cái này có liên quan đến tăng trưởng của nội lực. Đủ nội lực, chắc hẳn sợi tơ đỏ này sẽ kéo dài thêm được chút nữa. Diệp Phàm gọi sợi tơ đỏ này là radar vật sống.
Vốn mắt ưng và tai dơi là tuyệt kỹ của Phí gia, đã có lần Diệp Phàm hỏi sư bá Phí Thanh Sơn có thể dùng nội lực để dò xét dấu vết của con người không.
Tuy nhiên, Phí Thanh Sơn lắc đầu nói không. Chỉ nói mắt ưng và tai dơi linh mẫn hơn tai và mắt của người thường nhiều. Chứ không hề xảy ra nhiện tượng như kiểu Diệp Phàm.
Sau đó Diệp Phàm đã đem chuyện này kể cho Phí Thanh Sơn, Phí Thanh Sơn cũng cảm thấy việc này quả là không thể tưởng tượng được. Tuy nhiên, ông cũng chẳng thể giải thích được gì.
Chỉ có thể đoán có thể do Diệp Phàm hút máu của mãng xà mấy trăm năm nên mắt ưng xảy ra biến dị. Khiến đôi mắt ưng có được khả năng dò xét tia hồng ngoại của cự xà.
Xoạt...
Phi đáo lóe lên, hai người phía trước còn chưa kịp rút súng đã hự một tiếng. Cứ vậy, Diệp Phàm đi vòng xuống dưới, giải quyết hết mười mấy vị trí then chốt.
Chắc hẳn cũng không còn bao nhiêu nữa, đợi đám Lam Tồn Quân qua có thể tạo được uy hiếp với đám người này rồi. Diệp Phàm dùng thiết bị truyền âm truyền tin. Không lâu sau, nhờ sự tương trợ của sợi dây, các cao thủ đều nương theo sợi dây trượt qua.
Tuy nhiên, Trương Cương vừa đến thì bị đối phương phát hiện. Trong Thạch Bảo lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo. Một âm thanh trầm đục vang lên, chân Trương Cường bị trúng đạn. Người cũng bị lực xung kích của súng bắn tỉa công sức lớn làm té xuống.
- Mẹ nó!
Diệp Phàm tức giận, phóng một phi đao vào tên bắn lén. Một tiếng thét thảm thiết vang lên, tên kia lập tức ngã xuống.
- Em còn sống, mọi người bảo trọng!
Trương Cường vừa ngã xuống đám cỏ bên dưới đã vội vạng truyền tin đến cho Diệp Phàm.
Lúc này, không biết từ nơi nào trong thành lũy đột nhiên phun ra một ngọn lửa. Xem ra còn ba khẩu súng máy chưa giải quyết. Diệp Phàm vội lướt qua, bằng không, Trương Cường trên bãi cỏ kia sẽ gặp nguy hiểm.
Thiên Thông và Vương Nhân Bàng cùng Lam Tồn Quân đã sớm chia hai người một tổ triển khai bắn giết. Lập tức trong thành lũy vang lên tiếng súng đạn cùng những tiếng kêu thảm thiết.
Phi đao phóng ra từ phía Diệp Phàm, sau khi giải quyết xong mấy khẩu súng máy, Diệp Phàm thả người phi xuống dọc tường thành, thi triển chiêu Hổ ưng của Phí gia, trượt từ bên trên xuống tòa nhà nhỏ hai lầu ở giữa.
Dưới đôi mắt ưng, đã phát hiện chính xác vị trí của hệ thống máy tính khống chế. Ném một quả lựu đạn vào, lập tức giải quyết cả phòng máy. Camera của toàn bộ thành lũy không hoạt động nữa, vì phòng điều khiển trung tâm đã bị Diệp Phàm làm nổ rồi.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm giác có chút kỳ quái. Cho đến giờ chưa hề phát hiện cao thủ của Tam Độc giáo. Hình như tất cả các cao thủ đều không có mặt. Chẳng lẽ đi nhầm chỗ, đay không phải là một bộ phận quan trọng của Tam Độc giáo?
Tuy nhiên, đã đến đây, đương nhiên vẫn phải dọn sạch sẽ rồi tính sau.
Mười mấy phút sau, toàn bộ bảo vệ trên tường thành đều bị giải quyết, không còn tiếng súng bắn ra nữa.
Diệp Phàm sắp xếp Triệu Thanh Ngọc và Chu Đồng cùng Lam Tồn Quân và Lâm Yếu Phong bốn người đứng bốn góc quan sát ngôi nhà nhỏ hai tầng ở giữa. Thiên Thông và Vương Nhân Bàng bao vây hai hướng đi vào tòa nhà nhỏ.
Diệp Phàm nằm trên mái hiên của tòa nhà nhỏ hai tầng quan sát động tĩnh bốn phía. Không lâu sau, Thiên Thông và Vương Nhân Bàng đều đến an toàn.
- Lão đại, hình như hơi kỳ lạ?
Vương Nhân Bàng truyền âm nói.
- Đúng là hơi kỳ, hình như chưa chống cự quyết liệt đã bị giải quyết hết, hay là nhầm rồi?
Thiên Thông cũng nói qua thiết bị truyền âm.
- Cứ đi xem xét tòa nhà rồi tính sau.
Diệp Phàm nói.
- Hahaha...
Đúng lúc này, từ trên không trung đột nhiên truyền đên một giọng cười vang dội.
- Không hay rồi, trong rừng cây có mai phục.
Giọng Lam Tồn Quân truyền đến. Đột nhiên từ rừng cây bên ngoài đột nhiên có mấy chục bóng lướt đến. Hơn nữa, cùng với thế gió, nháy mắt đã đến tường thành.
Có ba mươi mấy bóng đen nhảy từ trên xuống.
Bọn họ chia thành tổ, mỗi tổ năm sáu người vây quanh chiến đấu với đám Lam Tồn Quân. Trong đó có sáu bóng đen trực tiếp nhảy xuống phía trước đám người Diệp Phàm.
Diệp Phàm thấy, những người này đều bịt khăn đen. Bên trong chắc hẳn còn đeo mặt nạ da heo. Dù Diệp Phàm có mắt ưng nhạy bén nhưng vẫn không nhìn thấy rõ tướng mạo của họ.
- Lục độc hợp kích!
Một người trong số đó dùng tiếng Lào ra lệnh.
Sáu người chia thành hình lục giác triển khai tấn công, Vương Nhân Bàng vội vàng phiên dịch cho đám Diệp Phàm.
Muốn lục độc hợp kích còn phải xem ông đây có đồng ý không chứ? Diệp Phàm trong lòng cười lạnh, cú đấm hiểm độc mà Diệp Phàm cải cách từ tuyệt kỹ Khai Bi chưởng của Lô gia được tung ra.
Nháy mắt, một trong số 6 tên kêu lên thảm thiết, bay ra sau 10m. Miệng còn phun ra máu tươi hình cầu vồng.
- Lão Lục!
Tên phát ngôn đầu tiên hét lên.
- Tôi không xong rồi, giết sạch chúng!
Lão Lục đạp một cái, lập tức vĩnh biệt cõi đời. Vì, phần ngực của y đã bị Khai Bi chưởng của Diệp Phàm đánh xuyên qua.
Ngay cả nội tạng đều từ lỗ hổng sau lưng bay ra không trung. Lục phủ ngũ tạng đầy đất. Người không biết còn tưởng là vị đồ tể nào đó đang bán “heo xuống nước”.
- Độc!
Lão đại hét to một tiếng, năm anh em còn lại vung tay lên. Lập tức từ không trung đột nhiên bị khoác lên mình một tầng bụi sét gỉ, tràn ngập quỷ dị.
Tuy nhiên, ba người Diệp Phàm sớm được tổ Khoa học năng lượng của Tổ đặc nhiệm A đưa cho mấy chiếc mặt nạ chống độc đặc chế rồi. Trông cũng chẳng giống khẩu trang của bác sĩ lắm. Dễ dùng hơn mấy cái mặt nạ phòng độc thô kệch kia nhiều.
Tuy nhiên, khi không trung có độc, loại khẩu trang phòng độc này nhất thời không thể cung cấp được một lượng dưỡng khí lớn cần để chiến đấu.
- Nếu như biết được cụ thể vị trí của trạm gác và trạm gác ngầm thì tốt rồi.
Diệp Phàm nói thầm một câu. Bởi vì, tuy nói khoảng cách khoảng 120m, nhưng phi tiêu của Diệp Phàm hoàn toàn có thể giải quyết được vấn đề.
Mấy người quan sát được một lúc, sau khi phân công xong nhiệm vụ, Diệp Phàm phát hiện tuy nói khoảng cách từ thành đá đến mảnh đất trống khá xa.
Nhưng, cây cối xung quanh mảnh đất trống khá lớn. Cây đại thụ to bằng hai người ôm cũng có. Diệp Phàm như một con báo nhẹ nhàng và khéo léo trèo lên một cây đại thụ cao chừng 20m không một tiếng động.
Đứng trên ngọn cây, cảm giác cảm thấy đỉnh cây cao hơn đỉnh cao nhất của thạch bảo chừng 3, 4m, sau khi Diệp Phàm tìm thấy thân cây chính, mới phát hiện ở độ cao mười mấy mét còn có một thùng nước lớn. Chịu tải một lúc vào người vẫn lướt đi không thành vấn đề.
Đương nhiên, cây này phải cao một chút, càng cao càng tốt để hình thành được độ dốc giữa cây và Thạch bảo lũy. Người bên này có thể thông qua ròng rọc chủ động trượt qua bên kia mà không cần dùng sức.
Cầm lấy sợi dây thừng trong suốt nhỏ như sợi len nhân tạo của Tổ đặc nhiệm A do Trương Cường đem tới. Đừng thấy sợi len đó thô to, nó hoàn toàn có thể treo được cả một chiếc máy bay chiến đấu lên đấy. Loại sợi nhân tạo này có thể chịu được nước, chịu được lửa, chịu ma sát.
Những người khác đều đang đeo kính nhìn ban đêm âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Diệp Phàm.
Tuy nhiên, cả đám đều tương đối buồn bực. Không biết Diệp Phàm làm thế nào mà trèo được lên cây. Bởi vì, phương pháp bắn phi tiêu đã bị bác bỏ.
Vậy thì còn có cách nào để vượt qua khoảng cách 120m xa đến như vậy. Trừ phi Diệp Phàm có thể tự biến mình thành một chú chim lớn thì mới may ra.
- Sao qua đó được chứ?
Vương Nhân Bàng thầm nói.
- Trừ phi bay, chẳng lẽ lão đại còn có cách nào khác?
Lam Tồn Quân cũng tương đối buồn bực.
Diệp Phàm hít mạnh một hơi, tìm đúng thời cơ, dồn toàn bộ khí lực xuống chân, đạp mạnh vào cây đại thụ.
Tuy nói cây đại thụ cũng hơi rung, nhưng chắc là không bị người trong thành lũy cách đó 120m phát hiện được. Vì, lúc này vừa vặn có một cơn gió nổi lên.
Xoạt...
Một tiếng động nhỏ vang lên, các đồng chí bên dưới kinh sợ phát hiện. Thân ảnh phía trước nhoáng lên một cái, Diệp Phàm tung song chưởng, thoát cái cả người như chú chim ưng lớn phóng thẳng qua thành lũy đối diện.
Hơn nữa, trong quá trình trượt sang đó hai chân hắn như tản bộ trên không trung. Nói thì chậm nhưng thật sự rất nhanh, chỉ sau vài giây, Diệp Phàm đã khéo léo đáp xuống tảng đá trên thành lũy đối diện cách bên này 120m rồi.
- Đây là cái gì? Con người cũng có thể bay sao...
Đám Vương Nhân Bàng, Lam Tồn Quân trong lòng kinh hãi nói thầm.
- Mẹ nó, đây còn là người à? Thành người chim rồi...
Đồng chí Thiên Thông trong lòng mắng một câu.
- Quái, vừa nãy hình như thấy có bóng người thoáng quá.
Một người ngồi trước màn hình máy tính trong thành lũy nói.
- Người cái rắm, cả bóng quỷ còn chẳng có. Tôi nói, có phải đầu óc anh bị hồ đồ rồi không? Khoảng cách xa như vậy, 120m đấy ông em, anh nghĩ có thể nhìn thấy con người bay qua sao, đâu phải máy bay đâu chứ, đúng là ăn nói linh tinh!
Một người đeo tai nghe trêu chọc nói.
- Chắc là hoa mắt, có lẽ là chim. Mẹ nó, cả ngày cứ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, sắp thành 4 mắt rồi.
Lúc này tên kia mới thầm nói một câu, cuối cùng tự lắc đầu.
Diệp Phàm nhẹ nhàng, khéo léo cột dây thừng. Tuy nhiên, hắn nói là đợi hắn đi một vòng rồi hẵng tính. Vì thế, Diệp Phàm trèo xuống mái hiên trên thành lũy, thấy thành lũy này dường như bốn phía đều có tường thành bao vây.
Tuy nhiên, ở chính giữa có một căn nhà nhỏ hai tầng.
Chắc hẳn hệ thống bảo vệ bình thường nằm tại tòa vọng lâu trên tường thành, còn trung tâm chính là tòa nhà đá hai tầng nằm chính giữa này.
Diệp Phàm thầm nghĩ. Hắn dùng đôi mắt ưng cộng với lỗ tai dơi để quan sát phía trước. Thuật dò sóng khí lúc này cũng phát huy tác dụng.
Vừa bò dọc theo mái hiên đã phát hiện phía trước cách đó mười mấy mét có phản ứng sóng khí của ai đó. Công lực nâng cao, khả năng dò xét, phát hiện sóng khí của Diệp Phàm cũng rõ ràng hơn.
Nói sao nhỉ, ban đầu chỉ có một sợi tơ đỏ mỏng manh hình thành trong đôi mắt ưng. Giờ thì sợi tơ đỏ này rất rõ ràng. Hơn nữa, nếu chỗ đó sợi tơ đỏ có điểm sáng, vậy thì nơi đó 80% là có người mai phục.
Sau khi đôi mắt ưng biến dị, quả thực kỳ diệu chẳng khác nào một radar hiện đại. Chỉ có điều khoảng cách không ở quá xa, chỉ dò xét được xa nhất là 30m.
Xa hơn nữa Diệp Phàm không cảm nhận được gì. Chắc hẳn, cái này có liên quan đến tăng trưởng của nội lực. Đủ nội lực, chắc hẳn sợi tơ đỏ này sẽ kéo dài thêm được chút nữa. Diệp Phàm gọi sợi tơ đỏ này là radar vật sống.
Vốn mắt ưng và tai dơi là tuyệt kỹ của Phí gia, đã có lần Diệp Phàm hỏi sư bá Phí Thanh Sơn có thể dùng nội lực để dò xét dấu vết của con người không.
Tuy nhiên, Phí Thanh Sơn lắc đầu nói không. Chỉ nói mắt ưng và tai dơi linh mẫn hơn tai và mắt của người thường nhiều. Chứ không hề xảy ra nhiện tượng như kiểu Diệp Phàm.
Sau đó Diệp Phàm đã đem chuyện này kể cho Phí Thanh Sơn, Phí Thanh Sơn cũng cảm thấy việc này quả là không thể tưởng tượng được. Tuy nhiên, ông cũng chẳng thể giải thích được gì.
Chỉ có thể đoán có thể do Diệp Phàm hút máu của mãng xà mấy trăm năm nên mắt ưng xảy ra biến dị. Khiến đôi mắt ưng có được khả năng dò xét tia hồng ngoại của cự xà.
Xoạt...
Phi đáo lóe lên, hai người phía trước còn chưa kịp rút súng đã hự một tiếng. Cứ vậy, Diệp Phàm đi vòng xuống dưới, giải quyết hết mười mấy vị trí then chốt.
Chắc hẳn cũng không còn bao nhiêu nữa, đợi đám Lam Tồn Quân qua có thể tạo được uy hiếp với đám người này rồi. Diệp Phàm dùng thiết bị truyền âm truyền tin. Không lâu sau, nhờ sự tương trợ của sợi dây, các cao thủ đều nương theo sợi dây trượt qua.
Tuy nhiên, Trương Cương vừa đến thì bị đối phương phát hiện. Trong Thạch Bảo lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo. Một âm thanh trầm đục vang lên, chân Trương Cường bị trúng đạn. Người cũng bị lực xung kích của súng bắn tỉa công sức lớn làm té xuống.
- Mẹ nó!
Diệp Phàm tức giận, phóng một phi đao vào tên bắn lén. Một tiếng thét thảm thiết vang lên, tên kia lập tức ngã xuống.
- Em còn sống, mọi người bảo trọng!
Trương Cường vừa ngã xuống đám cỏ bên dưới đã vội vạng truyền tin đến cho Diệp Phàm.
Lúc này, không biết từ nơi nào trong thành lũy đột nhiên phun ra một ngọn lửa. Xem ra còn ba khẩu súng máy chưa giải quyết. Diệp Phàm vội lướt qua, bằng không, Trương Cường trên bãi cỏ kia sẽ gặp nguy hiểm.
Thiên Thông và Vương Nhân Bàng cùng Lam Tồn Quân đã sớm chia hai người một tổ triển khai bắn giết. Lập tức trong thành lũy vang lên tiếng súng đạn cùng những tiếng kêu thảm thiết.
Phi đao phóng ra từ phía Diệp Phàm, sau khi giải quyết xong mấy khẩu súng máy, Diệp Phàm thả người phi xuống dọc tường thành, thi triển chiêu Hổ ưng của Phí gia, trượt từ bên trên xuống tòa nhà nhỏ hai lầu ở giữa.
Dưới đôi mắt ưng, đã phát hiện chính xác vị trí của hệ thống máy tính khống chế. Ném một quả lựu đạn vào, lập tức giải quyết cả phòng máy. Camera của toàn bộ thành lũy không hoạt động nữa, vì phòng điều khiển trung tâm đã bị Diệp Phàm làm nổ rồi.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm giác có chút kỳ quái. Cho đến giờ chưa hề phát hiện cao thủ của Tam Độc giáo. Hình như tất cả các cao thủ đều không có mặt. Chẳng lẽ đi nhầm chỗ, đay không phải là một bộ phận quan trọng của Tam Độc giáo?
Tuy nhiên, đã đến đây, đương nhiên vẫn phải dọn sạch sẽ rồi tính sau.
Mười mấy phút sau, toàn bộ bảo vệ trên tường thành đều bị giải quyết, không còn tiếng súng bắn ra nữa.
Diệp Phàm sắp xếp Triệu Thanh Ngọc và Chu Đồng cùng Lam Tồn Quân và Lâm Yếu Phong bốn người đứng bốn góc quan sát ngôi nhà nhỏ hai tầng ở giữa. Thiên Thông và Vương Nhân Bàng bao vây hai hướng đi vào tòa nhà nhỏ.
Diệp Phàm nằm trên mái hiên của tòa nhà nhỏ hai tầng quan sát động tĩnh bốn phía. Không lâu sau, Thiên Thông và Vương Nhân Bàng đều đến an toàn.
- Lão đại, hình như hơi kỳ lạ?
Vương Nhân Bàng truyền âm nói.
- Đúng là hơi kỳ, hình như chưa chống cự quyết liệt đã bị giải quyết hết, hay là nhầm rồi?
Thiên Thông cũng nói qua thiết bị truyền âm.
- Cứ đi xem xét tòa nhà rồi tính sau.
Diệp Phàm nói.
- Hahaha...
Đúng lúc này, từ trên không trung đột nhiên truyền đên một giọng cười vang dội.
- Không hay rồi, trong rừng cây có mai phục.
Giọng Lam Tồn Quân truyền đến. Đột nhiên từ rừng cây bên ngoài đột nhiên có mấy chục bóng lướt đến. Hơn nữa, cùng với thế gió, nháy mắt đã đến tường thành.
Có ba mươi mấy bóng đen nhảy từ trên xuống.
Bọn họ chia thành tổ, mỗi tổ năm sáu người vây quanh chiến đấu với đám Lam Tồn Quân. Trong đó có sáu bóng đen trực tiếp nhảy xuống phía trước đám người Diệp Phàm.
Diệp Phàm thấy, những người này đều bịt khăn đen. Bên trong chắc hẳn còn đeo mặt nạ da heo. Dù Diệp Phàm có mắt ưng nhạy bén nhưng vẫn không nhìn thấy rõ tướng mạo của họ.
- Lục độc hợp kích!
Một người trong số đó dùng tiếng Lào ra lệnh.
Sáu người chia thành hình lục giác triển khai tấn công, Vương Nhân Bàng vội vàng phiên dịch cho đám Diệp Phàm.
Muốn lục độc hợp kích còn phải xem ông đây có đồng ý không chứ? Diệp Phàm trong lòng cười lạnh, cú đấm hiểm độc mà Diệp Phàm cải cách từ tuyệt kỹ Khai Bi chưởng của Lô gia được tung ra.
Nháy mắt, một trong số 6 tên kêu lên thảm thiết, bay ra sau 10m. Miệng còn phun ra máu tươi hình cầu vồng.
- Lão Lục!
Tên phát ngôn đầu tiên hét lên.
- Tôi không xong rồi, giết sạch chúng!
Lão Lục đạp một cái, lập tức vĩnh biệt cõi đời. Vì, phần ngực của y đã bị Khai Bi chưởng của Diệp Phàm đánh xuyên qua.
Ngay cả nội tạng đều từ lỗ hổng sau lưng bay ra không trung. Lục phủ ngũ tạng đầy đất. Người không biết còn tưởng là vị đồ tể nào đó đang bán “heo xuống nước”.
- Độc!
Lão đại hét to một tiếng, năm anh em còn lại vung tay lên. Lập tức từ không trung đột nhiên bị khoác lên mình một tầng bụi sét gỉ, tràn ngập quỷ dị.
Tuy nhiên, ba người Diệp Phàm sớm được tổ Khoa học năng lượng của Tổ đặc nhiệm A đưa cho mấy chiếc mặt nạ chống độc đặc chế rồi. Trông cũng chẳng giống khẩu trang của bác sĩ lắm. Dễ dùng hơn mấy cái mặt nạ phòng độc thô kệch kia nhiều.
Tuy nhiên, khi không trung có độc, loại khẩu trang phòng độc này nhất thời không thể cung cấp được một lượng dưỡng khí lớn cần để chiến đấu.
/3320
|