-Ba cũng không thích đứa con trai không xuất sắc. Hơn nữa trong mười mấy anh chị em cũng chỉ có mấy người luyện qua võ thuật, đa số giống như người thường.
Tông Lạc nói.
-Đúng là phiền toái, dựa vào tình hình rõ như ban ngày này khẳng định không thể vào được. Vừa đi vào bên ngoài thôn đã bị phát hiện rồi. Mà buổi tối đi vào lại càng nguy hiểm, hố bẫy độc này bất cứ lúc nào cũng để ý chúng ta. Nếu có bản đồ thiết kế của ngôi chùa này thì tốt rồi.
Diệp Phàm cau mày.
-Vô dụng?
Tông Lạc lắc lắc đầu.
-Có bản vẽ cũng vô dụng?
Diệp Phàm có chút không rõ
-Ngôi chùa này không có bản vẽ đầy đủ mà chia ra làm mấy phần. Trừ khi anh lấy được mấy phần đó về đây. Tuy nhiên điều này hiển nhiên là không thể. Bản đồ này phân ra cho bốn đại cao thủ giữ. Trừ khi giết chết họ cũng không dám chắc lấy được bản đồ. Hơn nữa có những cái thay đổi tùy lúc, lấy được cũng không có ích lợi gì.
Tông Lạc lắc đầu nói.
-Chỉ có thể vào lúc buổi tối, ban ngày không vào được thôn.
Diệp Phàm nói.
Ban đêm lặng lẽ sắp đến rồi.
Diệp Phàm đi đầu phối hợp với Vương Nhân Bàng, còn Thiên Thông và Lam Tồn Quân cản ở phía sau.
Trong bóng tối kính mắt nhìn ban đêm cùng với đôi mắt ưng của Diệp Phàm vẫn có thể phát huy tác dụng tương đối lớn. Bởi vì đêm đã rất sâu rồi, người dân đã ngủ từ lâu. Nhưng có khả năng tám phần lính gác đứng ở vị trí kín đáo của Tam Độc Giáo vẫn chưa ngủ.
Quả nhiên, khi vừa tiếp cận thôn phát hiện một trạm lính gác ngầm ở bên cạnh vòm cầu. Diệp Phàm tìm đúng thời cơ chuyển động theo quán tính, người kia còn chưa kịp phản ứng đã sớm biến thành vong hồn địa phủ rồi.
Bây giờ Diệp Phàm giết người rất gọn gàng sạch sẽ, một chút động tĩnh cũng không phát ra. Trong quá trình tiếp cận vùng rừng bao ngoài ngôi chùa, Diệp Phàm nhân tiện giết năm tên lính gác ngầm.
Vương Nhân Bàng cũng giết hai người, những lính gác ngầm này bản lĩnh cũng không cao. Năng lực tương đương với đội viên đội Báo săn .
Đối với cao thủ như Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng đúng là một bữa ăn sáng.
-Tiếp cận rừng cây của ngôi chùa. Mọi người giữ vững tinh thần. Nhất định phải giẫm qua bước chân của người đi trước. Tốc độ của chúng ta không thể chậm, lính gác ngầm bị giết nhiều như vậy, chỉ sợ có người hỏi không có người trả lời, trái lại sẽ làm cho họ cảnh giác.
Diệp Phàm lại thận trọng dặn mọi người một lần nữa.
Qủa nhiên khi tiếp cận rừng cây, khứu giác nhạy bén của Diệp Phàm cảm thấy khó chịu.
Vừa mới tiến vào khoảng vài trăm mét, Vương Nhân Bàng giẫm lên vật gì đó mềm mềm. Anh ta phản ứng rất nhanh. Lập tức bay lên.
Mặt đất có tiếng lay động nhỏ, một mũi tên của cung nỏ xoẹt qua tai. Dọa Vương Nhân Bàng sợ quá toàn thân đầm đìa mồ hôi. Nhìn mũi tên nhỏ gần như cắm cả vào thân cây, độ mạnh của lực này thật đúng là khiến người ta có chút rụt rè. Tuyệt đối không thể để cả người bị bắn thủng.
Diệp Phàm quan sát một hồi, không ngờ không phát hiện ra đạn bắn ra từ đâu. Trời quá tối cũng là một nguyên do.
Đối với nọc độc, mọi người không sợ gì cả, chỉ cần không phải là nọc độc đâm vào trong cơ thể. Cái khác phun ra đều không phải lo lắng nhiều.
Bởi vì bọn họ đều mặc quần áo phòng hộ đặc chế, ngay cả đạn bắn ở cự li gần cũng có thể phòng hộ, nọc độc kia khó mà có thể xuyên qua được.
Cẩn thận đi trong khu rừng tối đen như mực, với Diệp Phàm mà nói cũng là một khảo nghiệm gay gắt. Đôi khi chân chỉ cần hơi chệch một chút, mặt đất phía dưới vừa buông lỏng liền trở mình. Người nếu như ngã xuống đây tuyệt đối là mất mạng.
-Dừng!
Diệp Phàm nhỏ giọng áp sát tai ra lệnh, bởi vì, phía trước có tình hình.
Diệp Phàm đem toàn bộ nội khí tập trung vào đôi mắt ưng phát hiện ở phía trước trăm mét có sóng khí đặc trưng của cơ thể người mơ hồ.
Vì đôi mắt ưng của Diệp Phàm có thể cảm nhận chính xác sóng khí trong khoảng 30m, vượt qua 50m thì mờ nhạt.
Vật kia rõ ràng dường như rất điềm tĩnh, vẫn không nhúc nhích, tựa hồ đối mặt với phương hướng của Diệp Phàm.
Súng bắn tỉa giảm thanh của Vương Nhân Bàng ngắm đúng hướng chỉ thị của Diệp Phàm. Hai người chỉ có thể nói là dựa vào góc độ để xác định tuyến tọa độ.
-Cái gì thế?
Vương Nhân Bàng hỏi.
-Vẫn không rõ ràng lắm. Diệp Phàm nhỏ giọng nói.
Đôi bên sau mấy phút giằng co, Diệp Phàm quyết định không đợi. Lạc Bảo Kim Tiền xoay tròn theo sườn, rẽ bay vào đồ vật có chút mơ hồ kia.
Oạch...
Thứ đồ mơ hồ kia bị cắt bởi một Kim Tiền liền chạy trốn. Diệp Phàm đột nhiên phát hiện là một con đại mãnh xà. Phỏng chừng vốn giống như một loạt đồ vật quấn vào với nhau.
Tuy nhiên, đại mãng xà bị đâm trúng rồi. Điều xui xẻo chính là đuôi con rắn bị cái gì buộc lại, hơn nữa sau khi âm thanh rất nhỏ truyền đến, con đại mãng xà bị treo trên không trung. Đại mãng xà liều mình giãy giụa.
-Có muốn nhân cơ hội đi qua không, lúc này thật sự là cơ hội tốt.
Vương Nhân Bàng hỏi.
-Không cần, chúng ta lùi lại về phía sau một chút.
Diệp Phàm nói, hai người lại lui về phía sau 10m, bốn con mắt nhìn chằm chằm con mãng xà đang giãy dụa.
-Nó gây ra gây ra tiếng động lớn như vậy. Phỏng chừng sẽ thu hút sự chú ý của lính gác ngầm.
Vương Nhân Bàng nói.
-Chúng ta chính là đang đợi là lính gác ngầm.
Diệp Phàm nói.
-Anh muốn lén đi qua cùn phải không?
Vương Nhân Bàng hoảng hốt hiểu ra.
-Tôi nghĩ, mèo có lối mèo ,rắn có lối rắn. Nếu có lính gác ngầm có thể dẫn đường, chúng ta càng an toàn hơn. Chờ lát nữa một mình tôi đi theo lính gác ngầm, sau đó làm dấu hiệu. Dù sao loại dấu hiệu này chỉ có kính nhìn trong đêm của chúng ta mới có thể phát hiện ra. Họ không nhìn thấy.
Diệp Phàm nói.
-Vậy anh phải cần thận rồi, ở trong hoàn cảnh này mà muốn không bị phát hiện, tương đối khó.
Vương Nhân Bàng nói.
-Không sao, tôi có cách. Hơn nữa phỏng chừng nhiều năm như vậy chưa có ai đến quấy mảnh rừng này hẳn là sẽ buông lỏng cảnh giác.
Diệp Phàm có vẻ rất tự tin, đối với khí thế mạnh mẽ của Hổ Ưng Công của Phí gia vẫn tương đối tự tin.
Qủa nhiên, sau hơn mười phút đã có động tĩnh, bên trong đi ra hai người . Cả người đều là y phục màu đen. Trên tay cầm súng lục
-Mẹ kiếp, may thật, đột nhiên lại bắt được con rắn lớn. Tôi còn tưởng là có người đến, sợ bóng sợ gió một hồi.
Một tên cười hì hì nói.
-Mã Tài, con rắn này không phải là của Độc Giáo hả?
Một âm thanh khác có chút lo lắng hỏi. Bởi vì Tam Độc Giáo dùng rắn và rết... là vốn liếng chống đỡ. Đương nhiên Tam Độc Giáo tương đối coi trọng rắn. Giống như những con rắn nặng một chút, tính mạng của rắn thậm chí còn được coi trọng hơn mạng nhỏ của người bình thường trong Tam Độc Giáo.
-Rừng này của chúng ta hình như không bố trí rắn coi rừng phải không Tô Tùng?
Mã Tài lên tiếng.
-Ừ, chưa nghe nói qua. Tuy nhiên cũng không thể bỏ qua khả năng con rắn to này bò từ nơi khác đến được.
Tô Tùng nói.
-Tuyệt đối sẽ không.
Mã Tài khăng khăng khẳng định nói.
-Anh dựa vào cái gì khẳng định như vậy?
Tô Tùng hiển nhiên có chút không phục.
-Ha ha, đây chính là nguyên do tại sao anh chỉ có thể làm đội trưởng còn Mã Tài tôi là tiểu đội trưởng.
Mã Tài đắc ý cười nhỏ.
-Anh Mã, tổ trưởng Mã, tiết lộ một chút có được không, cái này thật sự là rất kỳ lạ.
Tô Tùng hỏi.
-Nói thật cho cậu biết. Giáo chúng ta vì sao lại gọi là Tam Độc Giáo, chơi rắn chính là một thứ bản lĩnh. Tổ tông chơi rắn đã có lịch sử mấy trăm năm rồi.
Con rắn nào găp cao thủ của Giáo chúng ta mà không ngoan ngoãn. Chẳng hạn như khu vực này chúng ta bố trí rắn bảo vệ rừng, rắn ở nơi khác không thể bò đến.
Bởi vì xung quanh những khu vực kia đều rải một chút vụn phấn đặc biệt. Rắn vừa ngửi thấy sợ tới mức phải lập tức về khu vực của mình. Hiểu chưa Tô Tùng?
Mã Tài cười nói.
-Nhỏ tiếng một chút, nếu để kẻ địch phát hiện ra chúng ta thì chúng không còn mạng rồi.
Tô Tùng nhìn bốn xung quanh có chút lo lắng.
-Tôi thấy cậu càng sống càng nhát gan. Tô Tùng, chúng ta bảo vệ rừng cũng đã mười mấy năm rồi, có khi nào phát hiện có người vào không?
Mã Tài cười haha nói.
-Cũng đúng, nơi này cách chùa hai mươi dặm. Cho dù có người vào phỏng chừng cũng sớm mất mạng.
Rừng này không cần phải nói người không quen, ngay chúng ta mỗi lần đi xuống dưới, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nếu như một chân đi chệch, mẹ kiếp, thật sự đi gặp Phật tổ rồi.
Tô Tùng nói. Lại quay sang nói.
-Thế nhưng nghe nói hôm qua xảy ra chuyện lớn. Bên Pa-zhan xảy ra chuyện rồi, ngay đường chủ Hồng cũng bị người ta giết chết?
-Ừ, tiểu tử cậu thông tin rất nhanh nhạy. Đúng vậy, có việc như vậy. Cao thủ trong Giáo vốn ở bên ngoài giờ cũng vội vàng chạy về. Hơn nữa người triệp tập yêu cầu chúng ta phải trừng to mắt. Tuy nhiên tôi cho rằng cái này là chuyện bé xé ra to rồi.
Mã Tài nói, nhìn con rắn vẫn đang giãy dụa, cười nói,
-Tô Tùng, dù sao con rắn này cũng không phải ở trong Giáo chúng ta. Đoán chừng là ở bên ngoài bò vào. Lấy xuống giết làm nồi canh uống, hương vị kia, nhớ tới tôi liền chảy nước miếng.
-Việc này, có thể không, nếu bị phát hiện chúng ta không phải là...
Tô Tùng có chút sợ hãi.
-Sợ gì, phát hiện cũng không sao, lại không phải là rắn ở trong Giáo nuôi dưỡng.
Mã Tài nói. Hai người thương lượng một hồi quả nhiên đem con rắn to ra giết. Sau đó cất vào một cái túi khiêng về hướng chùa. Diệp Phàm thân thể nhẹ nhàng bắn lên, cùng đi.
Có hai vị này dẫn đường đúng thật là dễ dàng hơn nhiều, không lâu sau liền thấy được tường vây của ngôi chùa. Tường vây này cũng là dùng đá dựng lên. Nghe nói làm ba tầng lũy, chính là dùng bom phỏng chừng cũng không thể nổ tung trong chốc lát.
Mà đám người Vương Nhân Bàng theo dấu của Diệp Phàm đến bên này cũng rất suôn sẻ.
Đương Đương. Đột nhiên truyền đến hai tiếng vang giòn. Trong đêm khuya ngấm vào người, cảm giác rất đặc biệt.
-Không xong rồi, bị phát hiện rồi. Toàn bộ ẩn náu.
Diệp Phàm khẩn trương hạ mệnh lệnh nói, mấy người toàn bộ khẩn trương tản ra các hướng ẩn náu.
-Đã trễ thế này rồi còn gọi họp, thực sự đáng ghét. Lúc này miệng người nào đó phát ra sự bực tức vội vàng đi ra từ chỗ ẩn nấp của Diệp Phàm.
-Hóa ra là họp, dọa ông đây mất mật.
Thiên Thông nhỏ tiếng cục cục một câu.
-Nhân viên của họ giờ phỏng chừng đang bận đến họp, lúc này cảnh giới lơi lỏng nhất. Không bằng nhân cơ hội đi vào?
Vương Nhân Bảng đề nghị.
-Vào thế nào? Nghe nói phía trên tường vây có người canh gác.
Lam Tồn Quân nói.
-Phía trên có canh gác nhưng phía dưới phỏng chừng không có, chúng ta khoét ra đề đi vào.
Diệp Phàm nói, đi vòng vài bước xuống dưới, phát hiện bên đó hình như có một thứ gì giống như đường thoát nước.
-Nhân Bàng tôi mượn nhu cực đao dùng một lát.
Diệp Phàm nói, Vương Nhân Bàng hóp bụng lại như mèo đưa tới.
Diệp Phàm nội tức như dòng suối tuôn trào, dưới tường lũy đá kia vẽ một hình tròn. Đốm lửa nhỏ toát ra, tuy nhiên may mắn rất thấp. Không lâu sau, Diệp Phàm dùng lực nhẹ nhàng nhất, tường bao bằng đá kia xuất hiện một cái hố.
Diệp Phàm quan sát trong chốc lát rồi chui vào, phát hiện tại một gốc cây có một người canh gác. Tuy nhiên người canh gác này chủ yếu là nhằm vào trên đầu tường, vị trí phía dưới này khá an toàn. Ngay sau đó một tiếng ra hiệu, tất cả đều lẻn đi vào.
Đúng lúc này, Diệp Phàm phát hiện một người có vẻ đã uống say lảo đảo đi tới. Diệp Phàm dùng tay ra hiệu với Vương Nhân Bàng. Vương Nhân Bàng cố ý bổ nhào về phía trước, người kia nhất thời cảnh giác định đuổi theo.
Tông Lạc nói.
-Đúng là phiền toái, dựa vào tình hình rõ như ban ngày này khẳng định không thể vào được. Vừa đi vào bên ngoài thôn đã bị phát hiện rồi. Mà buổi tối đi vào lại càng nguy hiểm, hố bẫy độc này bất cứ lúc nào cũng để ý chúng ta. Nếu có bản đồ thiết kế của ngôi chùa này thì tốt rồi.
Diệp Phàm cau mày.
-Vô dụng?
Tông Lạc lắc lắc đầu.
-Có bản vẽ cũng vô dụng?
Diệp Phàm có chút không rõ
-Ngôi chùa này không có bản vẽ đầy đủ mà chia ra làm mấy phần. Trừ khi anh lấy được mấy phần đó về đây. Tuy nhiên điều này hiển nhiên là không thể. Bản đồ này phân ra cho bốn đại cao thủ giữ. Trừ khi giết chết họ cũng không dám chắc lấy được bản đồ. Hơn nữa có những cái thay đổi tùy lúc, lấy được cũng không có ích lợi gì.
Tông Lạc lắc đầu nói.
-Chỉ có thể vào lúc buổi tối, ban ngày không vào được thôn.
Diệp Phàm nói.
Ban đêm lặng lẽ sắp đến rồi.
Diệp Phàm đi đầu phối hợp với Vương Nhân Bàng, còn Thiên Thông và Lam Tồn Quân cản ở phía sau.
Trong bóng tối kính mắt nhìn ban đêm cùng với đôi mắt ưng của Diệp Phàm vẫn có thể phát huy tác dụng tương đối lớn. Bởi vì đêm đã rất sâu rồi, người dân đã ngủ từ lâu. Nhưng có khả năng tám phần lính gác đứng ở vị trí kín đáo của Tam Độc Giáo vẫn chưa ngủ.
Quả nhiên, khi vừa tiếp cận thôn phát hiện một trạm lính gác ngầm ở bên cạnh vòm cầu. Diệp Phàm tìm đúng thời cơ chuyển động theo quán tính, người kia còn chưa kịp phản ứng đã sớm biến thành vong hồn địa phủ rồi.
Bây giờ Diệp Phàm giết người rất gọn gàng sạch sẽ, một chút động tĩnh cũng không phát ra. Trong quá trình tiếp cận vùng rừng bao ngoài ngôi chùa, Diệp Phàm nhân tiện giết năm tên lính gác ngầm.
Vương Nhân Bàng cũng giết hai người, những lính gác ngầm này bản lĩnh cũng không cao. Năng lực tương đương với đội viên đội Báo săn .
Đối với cao thủ như Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng đúng là một bữa ăn sáng.
-Tiếp cận rừng cây của ngôi chùa. Mọi người giữ vững tinh thần. Nhất định phải giẫm qua bước chân của người đi trước. Tốc độ của chúng ta không thể chậm, lính gác ngầm bị giết nhiều như vậy, chỉ sợ có người hỏi không có người trả lời, trái lại sẽ làm cho họ cảnh giác.
Diệp Phàm lại thận trọng dặn mọi người một lần nữa.
Qủa nhiên khi tiếp cận rừng cây, khứu giác nhạy bén của Diệp Phàm cảm thấy khó chịu.
Vừa mới tiến vào khoảng vài trăm mét, Vương Nhân Bàng giẫm lên vật gì đó mềm mềm. Anh ta phản ứng rất nhanh. Lập tức bay lên.
Mặt đất có tiếng lay động nhỏ, một mũi tên của cung nỏ xoẹt qua tai. Dọa Vương Nhân Bàng sợ quá toàn thân đầm đìa mồ hôi. Nhìn mũi tên nhỏ gần như cắm cả vào thân cây, độ mạnh của lực này thật đúng là khiến người ta có chút rụt rè. Tuyệt đối không thể để cả người bị bắn thủng.
Diệp Phàm quan sát một hồi, không ngờ không phát hiện ra đạn bắn ra từ đâu. Trời quá tối cũng là một nguyên do.
Đối với nọc độc, mọi người không sợ gì cả, chỉ cần không phải là nọc độc đâm vào trong cơ thể. Cái khác phun ra đều không phải lo lắng nhiều.
Bởi vì bọn họ đều mặc quần áo phòng hộ đặc chế, ngay cả đạn bắn ở cự li gần cũng có thể phòng hộ, nọc độc kia khó mà có thể xuyên qua được.
Cẩn thận đi trong khu rừng tối đen như mực, với Diệp Phàm mà nói cũng là một khảo nghiệm gay gắt. Đôi khi chân chỉ cần hơi chệch một chút, mặt đất phía dưới vừa buông lỏng liền trở mình. Người nếu như ngã xuống đây tuyệt đối là mất mạng.
-Dừng!
Diệp Phàm nhỏ giọng áp sát tai ra lệnh, bởi vì, phía trước có tình hình.
Diệp Phàm đem toàn bộ nội khí tập trung vào đôi mắt ưng phát hiện ở phía trước trăm mét có sóng khí đặc trưng của cơ thể người mơ hồ.
Vì đôi mắt ưng của Diệp Phàm có thể cảm nhận chính xác sóng khí trong khoảng 30m, vượt qua 50m thì mờ nhạt.
Vật kia rõ ràng dường như rất điềm tĩnh, vẫn không nhúc nhích, tựa hồ đối mặt với phương hướng của Diệp Phàm.
Súng bắn tỉa giảm thanh của Vương Nhân Bàng ngắm đúng hướng chỉ thị của Diệp Phàm. Hai người chỉ có thể nói là dựa vào góc độ để xác định tuyến tọa độ.
-Cái gì thế?
Vương Nhân Bàng hỏi.
-Vẫn không rõ ràng lắm. Diệp Phàm nhỏ giọng nói.
Đôi bên sau mấy phút giằng co, Diệp Phàm quyết định không đợi. Lạc Bảo Kim Tiền xoay tròn theo sườn, rẽ bay vào đồ vật có chút mơ hồ kia.
Oạch...
Thứ đồ mơ hồ kia bị cắt bởi một Kim Tiền liền chạy trốn. Diệp Phàm đột nhiên phát hiện là một con đại mãnh xà. Phỏng chừng vốn giống như một loạt đồ vật quấn vào với nhau.
Tuy nhiên, đại mãng xà bị đâm trúng rồi. Điều xui xẻo chính là đuôi con rắn bị cái gì buộc lại, hơn nữa sau khi âm thanh rất nhỏ truyền đến, con đại mãng xà bị treo trên không trung. Đại mãng xà liều mình giãy giụa.
-Có muốn nhân cơ hội đi qua không, lúc này thật sự là cơ hội tốt.
Vương Nhân Bàng hỏi.
-Không cần, chúng ta lùi lại về phía sau một chút.
Diệp Phàm nói, hai người lại lui về phía sau 10m, bốn con mắt nhìn chằm chằm con mãng xà đang giãy dụa.
-Nó gây ra gây ra tiếng động lớn như vậy. Phỏng chừng sẽ thu hút sự chú ý của lính gác ngầm.
Vương Nhân Bàng nói.
-Chúng ta chính là đang đợi là lính gác ngầm.
Diệp Phàm nói.
-Anh muốn lén đi qua cùn phải không?
Vương Nhân Bàng hoảng hốt hiểu ra.
-Tôi nghĩ, mèo có lối mèo ,rắn có lối rắn. Nếu có lính gác ngầm có thể dẫn đường, chúng ta càng an toàn hơn. Chờ lát nữa một mình tôi đi theo lính gác ngầm, sau đó làm dấu hiệu. Dù sao loại dấu hiệu này chỉ có kính nhìn trong đêm của chúng ta mới có thể phát hiện ra. Họ không nhìn thấy.
Diệp Phàm nói.
-Vậy anh phải cần thận rồi, ở trong hoàn cảnh này mà muốn không bị phát hiện, tương đối khó.
Vương Nhân Bàng nói.
-Không sao, tôi có cách. Hơn nữa phỏng chừng nhiều năm như vậy chưa có ai đến quấy mảnh rừng này hẳn là sẽ buông lỏng cảnh giác.
Diệp Phàm có vẻ rất tự tin, đối với khí thế mạnh mẽ của Hổ Ưng Công của Phí gia vẫn tương đối tự tin.
Qủa nhiên, sau hơn mười phút đã có động tĩnh, bên trong đi ra hai người . Cả người đều là y phục màu đen. Trên tay cầm súng lục
-Mẹ kiếp, may thật, đột nhiên lại bắt được con rắn lớn. Tôi còn tưởng là có người đến, sợ bóng sợ gió một hồi.
Một tên cười hì hì nói.
-Mã Tài, con rắn này không phải là của Độc Giáo hả?
Một âm thanh khác có chút lo lắng hỏi. Bởi vì Tam Độc Giáo dùng rắn và rết... là vốn liếng chống đỡ. Đương nhiên Tam Độc Giáo tương đối coi trọng rắn. Giống như những con rắn nặng một chút, tính mạng của rắn thậm chí còn được coi trọng hơn mạng nhỏ của người bình thường trong Tam Độc Giáo.
-Rừng này của chúng ta hình như không bố trí rắn coi rừng phải không Tô Tùng?
Mã Tài lên tiếng.
-Ừ, chưa nghe nói qua. Tuy nhiên cũng không thể bỏ qua khả năng con rắn to này bò từ nơi khác đến được.
Tô Tùng nói.
-Tuyệt đối sẽ không.
Mã Tài khăng khăng khẳng định nói.
-Anh dựa vào cái gì khẳng định như vậy?
Tô Tùng hiển nhiên có chút không phục.
-Ha ha, đây chính là nguyên do tại sao anh chỉ có thể làm đội trưởng còn Mã Tài tôi là tiểu đội trưởng.
Mã Tài đắc ý cười nhỏ.
-Anh Mã, tổ trưởng Mã, tiết lộ một chút có được không, cái này thật sự là rất kỳ lạ.
Tô Tùng hỏi.
-Nói thật cho cậu biết. Giáo chúng ta vì sao lại gọi là Tam Độc Giáo, chơi rắn chính là một thứ bản lĩnh. Tổ tông chơi rắn đã có lịch sử mấy trăm năm rồi.
Con rắn nào găp cao thủ của Giáo chúng ta mà không ngoan ngoãn. Chẳng hạn như khu vực này chúng ta bố trí rắn bảo vệ rừng, rắn ở nơi khác không thể bò đến.
Bởi vì xung quanh những khu vực kia đều rải một chút vụn phấn đặc biệt. Rắn vừa ngửi thấy sợ tới mức phải lập tức về khu vực của mình. Hiểu chưa Tô Tùng?
Mã Tài cười nói.
-Nhỏ tiếng một chút, nếu để kẻ địch phát hiện ra chúng ta thì chúng không còn mạng rồi.
Tô Tùng nhìn bốn xung quanh có chút lo lắng.
-Tôi thấy cậu càng sống càng nhát gan. Tô Tùng, chúng ta bảo vệ rừng cũng đã mười mấy năm rồi, có khi nào phát hiện có người vào không?
Mã Tài cười haha nói.
-Cũng đúng, nơi này cách chùa hai mươi dặm. Cho dù có người vào phỏng chừng cũng sớm mất mạng.
Rừng này không cần phải nói người không quen, ngay chúng ta mỗi lần đi xuống dưới, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nếu như một chân đi chệch, mẹ kiếp, thật sự đi gặp Phật tổ rồi.
Tô Tùng nói. Lại quay sang nói.
-Thế nhưng nghe nói hôm qua xảy ra chuyện lớn. Bên Pa-zhan xảy ra chuyện rồi, ngay đường chủ Hồng cũng bị người ta giết chết?
-Ừ, tiểu tử cậu thông tin rất nhanh nhạy. Đúng vậy, có việc như vậy. Cao thủ trong Giáo vốn ở bên ngoài giờ cũng vội vàng chạy về. Hơn nữa người triệp tập yêu cầu chúng ta phải trừng to mắt. Tuy nhiên tôi cho rằng cái này là chuyện bé xé ra to rồi.
Mã Tài nói, nhìn con rắn vẫn đang giãy dụa, cười nói,
-Tô Tùng, dù sao con rắn này cũng không phải ở trong Giáo chúng ta. Đoán chừng là ở bên ngoài bò vào. Lấy xuống giết làm nồi canh uống, hương vị kia, nhớ tới tôi liền chảy nước miếng.
-Việc này, có thể không, nếu bị phát hiện chúng ta không phải là...
Tô Tùng có chút sợ hãi.
-Sợ gì, phát hiện cũng không sao, lại không phải là rắn ở trong Giáo nuôi dưỡng.
Mã Tài nói. Hai người thương lượng một hồi quả nhiên đem con rắn to ra giết. Sau đó cất vào một cái túi khiêng về hướng chùa. Diệp Phàm thân thể nhẹ nhàng bắn lên, cùng đi.
Có hai vị này dẫn đường đúng thật là dễ dàng hơn nhiều, không lâu sau liền thấy được tường vây của ngôi chùa. Tường vây này cũng là dùng đá dựng lên. Nghe nói làm ba tầng lũy, chính là dùng bom phỏng chừng cũng không thể nổ tung trong chốc lát.
Mà đám người Vương Nhân Bàng theo dấu của Diệp Phàm đến bên này cũng rất suôn sẻ.
Đương Đương. Đột nhiên truyền đến hai tiếng vang giòn. Trong đêm khuya ngấm vào người, cảm giác rất đặc biệt.
-Không xong rồi, bị phát hiện rồi. Toàn bộ ẩn náu.
Diệp Phàm khẩn trương hạ mệnh lệnh nói, mấy người toàn bộ khẩn trương tản ra các hướng ẩn náu.
-Đã trễ thế này rồi còn gọi họp, thực sự đáng ghét. Lúc này miệng người nào đó phát ra sự bực tức vội vàng đi ra từ chỗ ẩn nấp của Diệp Phàm.
-Hóa ra là họp, dọa ông đây mất mật.
Thiên Thông nhỏ tiếng cục cục một câu.
-Nhân viên của họ giờ phỏng chừng đang bận đến họp, lúc này cảnh giới lơi lỏng nhất. Không bằng nhân cơ hội đi vào?
Vương Nhân Bảng đề nghị.
-Vào thế nào? Nghe nói phía trên tường vây có người canh gác.
Lam Tồn Quân nói.
-Phía trên có canh gác nhưng phía dưới phỏng chừng không có, chúng ta khoét ra đề đi vào.
Diệp Phàm nói, đi vòng vài bước xuống dưới, phát hiện bên đó hình như có một thứ gì giống như đường thoát nước.
-Nhân Bàng tôi mượn nhu cực đao dùng một lát.
Diệp Phàm nói, Vương Nhân Bàng hóp bụng lại như mèo đưa tới.
Diệp Phàm nội tức như dòng suối tuôn trào, dưới tường lũy đá kia vẽ một hình tròn. Đốm lửa nhỏ toát ra, tuy nhiên may mắn rất thấp. Không lâu sau, Diệp Phàm dùng lực nhẹ nhàng nhất, tường bao bằng đá kia xuất hiện một cái hố.
Diệp Phàm quan sát trong chốc lát rồi chui vào, phát hiện tại một gốc cây có một người canh gác. Tuy nhiên người canh gác này chủ yếu là nhằm vào trên đầu tường, vị trí phía dưới này khá an toàn. Ngay sau đó một tiếng ra hiệu, tất cả đều lẻn đi vào.
Đúng lúc này, Diệp Phàm phát hiện một người có vẻ đã uống say lảo đảo đi tới. Diệp Phàm dùng tay ra hiệu với Vương Nhân Bàng. Vương Nhân Bàng cố ý bổ nhào về phía trước, người kia nhất thời cảnh giác định đuổi theo.
/3320
|