- Có mấy lần em Ninh muốn chết, nhưng, được tôi khuyên nhủ.
Tô Phương nói.
- Tha Hồng có thứ nó thích ăn nhất hay không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng là vừa khéo, Tha Hồng cũng thích ăn thỏ bọc rắn, cùng sở thích với Tài Nhạ. Thỉnh thoảng Tài Nhạ vui vẻ sẽ thưởng Tha Hồng thỏ bọc rắn còn thừa. Có điều, thỏ bọc rắn cũng rất quý, bởi vì thỏ và rắn Tài Nhạ yêu cầu cũng rất đặc biệt. Mà chế biến cũng rất phiền toái, cho nên, cũng không dễ làm.
Tô Phương nói.
Diệp Phàm lần ra được người mình một thứ gì đó lập tức nhét vào miệng Tô Phương, tên này ra vẻ hung hãn nói:
- Đây là độc dược đặc chế của Ngũ Độc giáo chúng tôi, ngay cả Tông Vô Thu có khi cũng không giải được. Cô nếu như có thể thành thật một chút phối hợp với tôi, diệt được bọn chúng rồi tôi sẽ mang mấy người các cô ra ngoài. Nếu như không thành thật, các cô muốn chết tôi cũng không muốn nói nữa.
- Tôi sẽ phối hợp với các anh, các anh nói lời phải giữ lấy lời, tôi yêu cầu anh lấy danh nghĩa mẹ mình ra để thề độc. Bằng không, anh giết tôi cũng vô dụng. Tô Phương tôi tuy chỉ là một cô gái bình thường nhưng cũng không thích sau khi chuyện thành công bị người ta “Được chim quên ná, đặng cá quên nơm”.
Tô Phương nói rất kiên quyết, Diệp Phàm có chút khâm phục cô gái này.
Không còn cách nào khác, Diệp Phàm đành phải lấy danh nghĩa mẹ mình ra để thề độc.
- Có nhiều người chỉ coi lời thề như lời nói đùa, Tô Phương tôi tin chắc rằng sẽ có báo ứng. Một người ngay cả mẹ mình cũng không tôn kính thì còn làm người làm sao được?
Tô Phương hừ nói.
- Yên tâm, tôi luôn tôn trọng mẹ mình.
Diệp Phàm nói, nhìn Tô Phương một cái, sau đó giơ tay vỗ lên người cô mấy cái, cô lập tức khôi phục bình thường.
Diệp Phàm nói:
- Nếu Tha Hồng thích thỏ bọc rắn, vậy cô hãy bảo em Ninh làm nhanh một chút. Xấu một chút cũng không sao, đến lúc đó cô cầm thỏ bọc rắn đùa Tha Hồng. Nó nhất định sẽ phân tán tinh lực, tôi sẽ tìm được cơ hội đi vào.
Tốc độ của em Ninh cũng không hề chậm. Dưới sự phối hợp của Tô Phương chỉ nửa giờ sau đã làm xong. Đương nhiên, hương vị tuyệt đối sẽ kém hơn một chút. Tuy nhiên, làm cho một con rắn ăn thế là được lắm rồi.
Diệp Phàm theo đuôi Tô Phương đi về phía khu phòng ở của Tài Nhạ tên là Hồng Bảo ( Biệt thự đỏ), có lẽ là hoài niệm quảng trường Đỏ ở Moscow quê nhà mới lấy cái tên này. Hồng Bảo này có nét đặc sắc rõ ràng của những ngôi biệt thự cổ ở Moscow.
Xem ra, Tông Vô Thu rất yêu quý Tài Nhạ. Bằng không, chỉ riêng việc xây dựng Hồng Bảo thôi cũng không phải là con số nhỏ.
Mà ngay cả Diệp Phàm cũng thấy có chút tò mò. Tài Nhạ dựa vào cái gì mà có thể khiến cho một người kiêu hùng trong giới dùng độc yêu quý mình đến thế.
Tường viện của biệt thự Đỏ đều xây bằng đá đỏ, cao tới tám mét. Phỏng chừng, trên đầu tường viện chắc là có gắn mấy thứ như camera rồi.
Xa khoảng 50m, Diệp Phàm đã nhìn thấy rõ Tha Hồng, con rắn hổ mang chúa lai tạp đang thè cái lưỡi đỏ ra.
Con rắn đó lúc này không ngờ đang duỗi thân nằm trên đầu tường. Thấy phía dưới có người đến, lập tức ngóc cái đầu dèn dẹt kia lên.
Tô Phương mở nắp đậy của đĩa thỏ bọc rắn ra, lập tức một mùi thơm bay lên. Con rắn kia lập tức dường như hưng phấn lên, đầu đong đưa, cái đuôi cũng nhẹ nhàng rung lên. Tô Phương vẫy vẫy tay với nó, huơ qua huơ lại vài cái.
Bộp một cái, Diệp Phàm cảm thấy cái bóng nhoáng lên một cái, không ngờ con rắn to lớn kia đã đến trước mặt Tô Phương. Đôi mắt rắn bình tĩnh nhìn chăm chăm vào thỏ bọc rắn không hộp.
Mẹ nó, rắn cũng có thể phản ứng nhanh đến thế sao. Diệp Phàm trong lòng thầm giật mình, thấy Tô Phương đang thân thiết cầm một miếng thịt ném đi.
Tha Hồng há miếng một ngụm liền nuốt xuống. Tô Phương bón cho nó từng miếng một. Diệp Phàm thấy cơ hội tốt khó có được, nhanh chóng ẩn núp mà chạy qua..
Phát hiện thấy con rắn kia không ngờ dừng không nuốt thịt nữa, lập tức dựng thẳng đến hơn một mét nhìn ra xung quanh.
Chẳng lẽ bị phát hiện rồi. Không thể nào. Hổ ưng chi công của mình nhẹ như không mà. Diệp Phàm lập tức rùng mình, quan sát Tha Hồng.
Tô Phương vẫn rất bình tĩnh. Vội vàng lấy ra một tảng thịt đùi thỏ huơ huơ lên. Rốt cuộc không thể kháng cự nổi mĩ vị.
Tha Hồng lại há miếng ra nuốt. Lúc Tha Hồng uống canh, bóng Diệp Phàm nhoáng lên một cái rốt cuộc lướt qua đầu Tha Hồng đi vào trong viện.
Tha Hồng nhanh chóng xoay người lại, tuy nhiên, phỏng chừng cũng biết có chút kỳ quái, rõ ràng cảm thấy có người nhưng tại sao lại không phát hiện ra người.
Con vật này còn cảnh giác lượn một vòng, sau khi trở lại mới lại bò đến bên người Tô Phương ngoan ngoãn tiếp tục uống canh. Sau đó há há miệng như đang ợ một cái rồi lại leo lên tường nằm ườn.
Mà lúc này em Ninh mới vội vàng đến, cầm theo hộp đồ ăn khác. Bên trong đương nhiên là một đĩa thỏ bọc rắn khác. Tất nhiên là làm cẩn thận hơn so với cho Tha Hồng.
Tô Phương nhận hộp đồ ăn đi vào.
Canh gác bên trong nội viện này nhưng lại rất lỏng lẻo, có Tô Phương dẫn đường, Diệp Phàm đi vào bên trong rất thoải mái.
Trang trí trong nơi này đều dựa theo phong cách của Nga, tranh trên tường rất nhiều, sau khi vòng vèo qua mấy chỗ rẽ, Tô Phương nhẹ nhàng đặt hộp đồ ăn lên một chiếc bàn tinh xảo rồi lui ra ngoài.
Lúc này, từ nhà sau xuất hiện một cô gái người Nga tóc vàng mắt xanh, mở nắp ra nhìn nhìn. Sau khi quan sát một lúc mới đậy nắp hộp lại, cầm hộp đồ ăn nhẹ nhàng đi vào trong nội đường.
Nơi này chắc chắn không có camera, Diệp Phàm cũng không dám quá thoải mái. Có trời mới biết Tông Vô Thu có sắp xếp một vài cao thủ nữ ẩn thân ở chỗ nào đó hay không.
Lúc đi vào một lối nhỏ dài dài, Diệp Phàm phát hiện cô nàng kia dừng lại một chút, dường như đang xác nhận mới bước xuống một bước.
Hơn nữa, dưới con mắt chim ưng, Diệp Phàm rõ ràng nhận thấy, cô nàng kia dường như rất sợ hãi đi vào lối nhỏ này. Bước một bước đầu tiên, trên trán mồ hôi đã thành giọt.
Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm mở thật to quan sát đến chỗ cô nàng bước xuống, mới phát hiện lối đi nhỏ này có “Minh đường”.
Đá lát sàn của lối đi nhỏ này dường như trải thành một hình vuông, có chút giống bàn cờ vua. Nhưng, giữa màu đen và trắng không phân rõ ràng lắm, phải nhìn kỹ mới nhận ra tấm nào là màu đen, tấm nào là màu trắng.
Cô nàng kia bước đi như mèo, ngoặt ngoặt rẽ rẽ mà đi. Tuy nhiên, Diệp Phàm đương nhiên cũng đã nhớ những chỗ cô ta đặt bước lên. Cho rằng sau khi theo đuôi cô ta chắc rằng có thể nhanh chóng đi qua lối nhỏ này.
Tuy nhiên, rõ ràng không dễ dàng như vậy. Lúc Diệp Phàm bước theo bước chân của cô ta, mới đến phần giữa.
Tiếng động xoẹt xoẹt xoẹt vang lên rất khẽ, Diệp Phàm khẩn trương lộn mấy vòng trong không trung, đặt chân xuống một dấu chân cách đó 20m.
Tuy nhiên, dấu chân đó vừa rồi cô nàng kia giẫm lên không có chuyện gì. Nhưng Diệp Phàm vừa giẫm lên dấu chân đó, tấm đá hơi đen đó không ngờ bất chợt bắn lên, đẩy Diệp Phàm vào trong không trung.
Ngẩng đầu nhìn lên, phía trên cũng đang có một tấm sắt nhanh chóng úp xuống. Diệp Phàm khẩn trương giẫm lên bay đi. Nhìn lại, lập tức kinh sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh.
- Bộp bộp…
Trong lối đi nhỏ ngổn ngang rất nhiều cung nỏ nhỏ màu đen, to bằng đầu ngón tay, dài bằng ngón tay. Bên trên nhất định có kịch độc. Nếu bị cắm bừa một cây phỏng chừng cũng đi đời luôn.
Rốt cuộc vì sao xảy ra hiện tượng thế này Diệp Phàm cũng không kịp suy nghĩ nữa. Diệp Phàm sợ bọn họ đã cảnh giác thấy rồi, cho nên, rất nhanh đi vào nội viện.
Cảnh trí bên trong khá đẹp.
Một cái đầm nhỏ, chu vi chừng hai trăm mét. Giữa đầm có hòn non bộ, trên hòn non bộ có một tòa lầu nhỏ cao hai tầng.
Kỳ quái là phong cách kiến trúc của tòa lầu nhỏ này không phải là phong cách Nga mà là phong cách xây dựng thuần Trung Hoa cổ đại chính tông. Gạch xanh ngói xanh phối hợp với những tấm gỗ chắc chắn, mà ngay cả cửa sổ toàn bộ cũng là khắc hoa phối hợp với kính mờ.
Mà tất cả các lan can ở hành lang đều làm từ những thớ gỗ rất tinh xảo. Diệp Phàm không khỏi tưởng tượng ra những khuê phòng lầu xanh mà những công tử thiếu gia giàu có thường hay đi đến.
Nghe nói kỹ nữ cao cấp cổ đại rất lịch sự, bên ngoài treo một tấm biển, khách làng chơi đi vào còn phải lật biển chọn người, vân vân.
Mà những chỗ lầu xanh được làm lịch sự và bí mật. Tuy nhiên, xung quanh tòa lầu này đều là nước, muốn đi đến phải bơi đứng mà qua rồi, cự li trong không trung khoảng 50m.
Vọt lên không trung để vượt qua Diệp Phàm cũng có thể làm được, tuy nhiên, kinh nghiệm vừa rồi đã khiến Diệp Phàm hiểu được. Cảm thấy cái đầm này cũng không đơn giản. Tông Vô Thu chẳng lẽ không nghĩ đến việc đối thủ sẽ tung người trên không trung để vượt qua?
Điều này đối với cao thủ thập đẳng mà nói, nín một hơi lướt qua trên không trung khoảng 30-40m cũng không khó, rõ ràng lối này không thể đi được.
Diệp Phàm phát hiện, cô gái người Nga dừng lại trước đầm.
Cô ta cầm lấy cây sáo thổi vài tiếng, không lâu sau, đối diện bên trong lầu có một cô gái người Nga đi ra. Cô nhấn bên cạnh một cái, sau khi tiếng máy kẽo kẹt vang lên, từ đáy đầm nổi lên một thứ giống như một cây cầu đá. Cô nàng kia cầm hộp đồ ăn giẫm nhẹ lên cây cầu đó, đi qua rất nhẹ nhàng.
Cô nàng đối diện lại mò mẫn một chút, tiếng kẽo kẹt vang lên, cây cầu đá lại chìm vào trong nước. Diệp Phàm nhận thấy, tương đối sâu, nhìn bằng đôi mắt chim ưng cũng chỉ có thể thấy cái bóng mơ hồ của cây cầu bằng đá đó, chiều sâu của đầm nước này phỏng chừng không dưới 10m.
Đã có một cây cầu đá phía dưới, đầm nước này nhất định an toàn hơn một chút. Diệp Phàm nghĩ, không còn lo lắng nhiều nữa.
Nội tức chợt tắt, bơi đứng mà qua. Cũng không sợ trong nước có độc hay gì đó. Bởi vì đôi giày phòng lôi này của Tổ đặc nhiệm A cho dù là đối với Tổ đặc nhiệm A mà nói cũng vô cùng quý giá.
Nghe nói cả Tổ chỉ có năm đôi. Bình thường chỉ khi chấp hành nhiệm vụ mới phê chuẩn cho cao thủ đi. Mà đôi giày này của Diệp Phàm mượn từ trận chiến Sahara lần trước vẫn chưa trả lại cho Tổ đặc nhiệm A. Cung Khai Hà tất nhiên cũng biết việc này, ông ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lúc đầu Cung Khai Hà cũng hỏi qua Diệp Phàm, chẳng qua Diệp Phàm cũng rất gian manh. Hắn ngạo mạn tự kiêu, lấy công lao đổi lấy đôi giày luôn.
Đương nhiên, lúc trước Diệp Phàm nói là có thể mua bằng tiền. Tuy nhiên, Cung Khai Hà lắc đầu ngay, nói rằng chất liệu làm ra loại giày này rất đặc biệt.
Cho dù có tìm khắp Địa Cầu cũng khó tìm thấy, bằng không, Tổ đặc nhiệm A dù có nghèo tới đâu cũng phải kiếm đến mấy chục đôi rồi.
Lúc trước đồng chí Lang Phá Thiên rất ghen tỵ với đôi giày này của Diệp Phàm. Có lần đến chỗ Thủ trưởng Cung dông dài vài câu.
Ngược lại bị Thủ trưởng Cung phê bình, còn nói, nếu như anh có thể đánh bại Diệp Phàm thì đôi giày này thuộc về anh. Lang Phá Thiên chỉ biết buồn bực nhún vai, miệng lẩm bẩm nói: “Ông đây có điên mới đọ sức với tên quái thai đó.” Rồi chạy lấy người.
Tuy nhiên, vừa mới bước qua được mười mét. Phía trước một luồng sức mạnh to lớn kèm theo mấy thứ giống như phi tiêu lao đến.
Người này có thể bức ra nội tức, ít nhất cũng phải là cao thủ cửu đẳng rồi. Xem ra, Tông Vô Thu đúng là rất chú ý sắp xếp cao thủ bảo vệ người ái thiếp này của mình.
Tô Phương nói.
- Tha Hồng có thứ nó thích ăn nhất hay không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng là vừa khéo, Tha Hồng cũng thích ăn thỏ bọc rắn, cùng sở thích với Tài Nhạ. Thỉnh thoảng Tài Nhạ vui vẻ sẽ thưởng Tha Hồng thỏ bọc rắn còn thừa. Có điều, thỏ bọc rắn cũng rất quý, bởi vì thỏ và rắn Tài Nhạ yêu cầu cũng rất đặc biệt. Mà chế biến cũng rất phiền toái, cho nên, cũng không dễ làm.
Tô Phương nói.
Diệp Phàm lần ra được người mình một thứ gì đó lập tức nhét vào miệng Tô Phương, tên này ra vẻ hung hãn nói:
- Đây là độc dược đặc chế của Ngũ Độc giáo chúng tôi, ngay cả Tông Vô Thu có khi cũng không giải được. Cô nếu như có thể thành thật một chút phối hợp với tôi, diệt được bọn chúng rồi tôi sẽ mang mấy người các cô ra ngoài. Nếu như không thành thật, các cô muốn chết tôi cũng không muốn nói nữa.
- Tôi sẽ phối hợp với các anh, các anh nói lời phải giữ lấy lời, tôi yêu cầu anh lấy danh nghĩa mẹ mình ra để thề độc. Bằng không, anh giết tôi cũng vô dụng. Tô Phương tôi tuy chỉ là một cô gái bình thường nhưng cũng không thích sau khi chuyện thành công bị người ta “Được chim quên ná, đặng cá quên nơm”.
Tô Phương nói rất kiên quyết, Diệp Phàm có chút khâm phục cô gái này.
Không còn cách nào khác, Diệp Phàm đành phải lấy danh nghĩa mẹ mình ra để thề độc.
- Có nhiều người chỉ coi lời thề như lời nói đùa, Tô Phương tôi tin chắc rằng sẽ có báo ứng. Một người ngay cả mẹ mình cũng không tôn kính thì còn làm người làm sao được?
Tô Phương hừ nói.
- Yên tâm, tôi luôn tôn trọng mẹ mình.
Diệp Phàm nói, nhìn Tô Phương một cái, sau đó giơ tay vỗ lên người cô mấy cái, cô lập tức khôi phục bình thường.
Diệp Phàm nói:
- Nếu Tha Hồng thích thỏ bọc rắn, vậy cô hãy bảo em Ninh làm nhanh một chút. Xấu một chút cũng không sao, đến lúc đó cô cầm thỏ bọc rắn đùa Tha Hồng. Nó nhất định sẽ phân tán tinh lực, tôi sẽ tìm được cơ hội đi vào.
Tốc độ của em Ninh cũng không hề chậm. Dưới sự phối hợp của Tô Phương chỉ nửa giờ sau đã làm xong. Đương nhiên, hương vị tuyệt đối sẽ kém hơn một chút. Tuy nhiên, làm cho một con rắn ăn thế là được lắm rồi.
Diệp Phàm theo đuôi Tô Phương đi về phía khu phòng ở của Tài Nhạ tên là Hồng Bảo ( Biệt thự đỏ), có lẽ là hoài niệm quảng trường Đỏ ở Moscow quê nhà mới lấy cái tên này. Hồng Bảo này có nét đặc sắc rõ ràng của những ngôi biệt thự cổ ở Moscow.
Xem ra, Tông Vô Thu rất yêu quý Tài Nhạ. Bằng không, chỉ riêng việc xây dựng Hồng Bảo thôi cũng không phải là con số nhỏ.
Mà ngay cả Diệp Phàm cũng thấy có chút tò mò. Tài Nhạ dựa vào cái gì mà có thể khiến cho một người kiêu hùng trong giới dùng độc yêu quý mình đến thế.
Tường viện của biệt thự Đỏ đều xây bằng đá đỏ, cao tới tám mét. Phỏng chừng, trên đầu tường viện chắc là có gắn mấy thứ như camera rồi.
Xa khoảng 50m, Diệp Phàm đã nhìn thấy rõ Tha Hồng, con rắn hổ mang chúa lai tạp đang thè cái lưỡi đỏ ra.
Con rắn đó lúc này không ngờ đang duỗi thân nằm trên đầu tường. Thấy phía dưới có người đến, lập tức ngóc cái đầu dèn dẹt kia lên.
Tô Phương mở nắp đậy của đĩa thỏ bọc rắn ra, lập tức một mùi thơm bay lên. Con rắn kia lập tức dường như hưng phấn lên, đầu đong đưa, cái đuôi cũng nhẹ nhàng rung lên. Tô Phương vẫy vẫy tay với nó, huơ qua huơ lại vài cái.
Bộp một cái, Diệp Phàm cảm thấy cái bóng nhoáng lên một cái, không ngờ con rắn to lớn kia đã đến trước mặt Tô Phương. Đôi mắt rắn bình tĩnh nhìn chăm chăm vào thỏ bọc rắn không hộp.
Mẹ nó, rắn cũng có thể phản ứng nhanh đến thế sao. Diệp Phàm trong lòng thầm giật mình, thấy Tô Phương đang thân thiết cầm một miếng thịt ném đi.
Tha Hồng há miếng một ngụm liền nuốt xuống. Tô Phương bón cho nó từng miếng một. Diệp Phàm thấy cơ hội tốt khó có được, nhanh chóng ẩn núp mà chạy qua..
Phát hiện thấy con rắn kia không ngờ dừng không nuốt thịt nữa, lập tức dựng thẳng đến hơn một mét nhìn ra xung quanh.
Chẳng lẽ bị phát hiện rồi. Không thể nào. Hổ ưng chi công của mình nhẹ như không mà. Diệp Phàm lập tức rùng mình, quan sát Tha Hồng.
Tô Phương vẫn rất bình tĩnh. Vội vàng lấy ra một tảng thịt đùi thỏ huơ huơ lên. Rốt cuộc không thể kháng cự nổi mĩ vị.
Tha Hồng lại há miếng ra nuốt. Lúc Tha Hồng uống canh, bóng Diệp Phàm nhoáng lên một cái rốt cuộc lướt qua đầu Tha Hồng đi vào trong viện.
Tha Hồng nhanh chóng xoay người lại, tuy nhiên, phỏng chừng cũng biết có chút kỳ quái, rõ ràng cảm thấy có người nhưng tại sao lại không phát hiện ra người.
Con vật này còn cảnh giác lượn một vòng, sau khi trở lại mới lại bò đến bên người Tô Phương ngoan ngoãn tiếp tục uống canh. Sau đó há há miệng như đang ợ một cái rồi lại leo lên tường nằm ườn.
Mà lúc này em Ninh mới vội vàng đến, cầm theo hộp đồ ăn khác. Bên trong đương nhiên là một đĩa thỏ bọc rắn khác. Tất nhiên là làm cẩn thận hơn so với cho Tha Hồng.
Tô Phương nhận hộp đồ ăn đi vào.
Canh gác bên trong nội viện này nhưng lại rất lỏng lẻo, có Tô Phương dẫn đường, Diệp Phàm đi vào bên trong rất thoải mái.
Trang trí trong nơi này đều dựa theo phong cách của Nga, tranh trên tường rất nhiều, sau khi vòng vèo qua mấy chỗ rẽ, Tô Phương nhẹ nhàng đặt hộp đồ ăn lên một chiếc bàn tinh xảo rồi lui ra ngoài.
Lúc này, từ nhà sau xuất hiện một cô gái người Nga tóc vàng mắt xanh, mở nắp ra nhìn nhìn. Sau khi quan sát một lúc mới đậy nắp hộp lại, cầm hộp đồ ăn nhẹ nhàng đi vào trong nội đường.
Nơi này chắc chắn không có camera, Diệp Phàm cũng không dám quá thoải mái. Có trời mới biết Tông Vô Thu có sắp xếp một vài cao thủ nữ ẩn thân ở chỗ nào đó hay không.
Lúc đi vào một lối nhỏ dài dài, Diệp Phàm phát hiện cô nàng kia dừng lại một chút, dường như đang xác nhận mới bước xuống một bước.
Hơn nữa, dưới con mắt chim ưng, Diệp Phàm rõ ràng nhận thấy, cô nàng kia dường như rất sợ hãi đi vào lối nhỏ này. Bước một bước đầu tiên, trên trán mồ hôi đã thành giọt.
Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm mở thật to quan sát đến chỗ cô nàng bước xuống, mới phát hiện lối đi nhỏ này có “Minh đường”.
Đá lát sàn của lối đi nhỏ này dường như trải thành một hình vuông, có chút giống bàn cờ vua. Nhưng, giữa màu đen và trắng không phân rõ ràng lắm, phải nhìn kỹ mới nhận ra tấm nào là màu đen, tấm nào là màu trắng.
Cô nàng kia bước đi như mèo, ngoặt ngoặt rẽ rẽ mà đi. Tuy nhiên, Diệp Phàm đương nhiên cũng đã nhớ những chỗ cô ta đặt bước lên. Cho rằng sau khi theo đuôi cô ta chắc rằng có thể nhanh chóng đi qua lối nhỏ này.
Tuy nhiên, rõ ràng không dễ dàng như vậy. Lúc Diệp Phàm bước theo bước chân của cô ta, mới đến phần giữa.
Tiếng động xoẹt xoẹt xoẹt vang lên rất khẽ, Diệp Phàm khẩn trương lộn mấy vòng trong không trung, đặt chân xuống một dấu chân cách đó 20m.
Tuy nhiên, dấu chân đó vừa rồi cô nàng kia giẫm lên không có chuyện gì. Nhưng Diệp Phàm vừa giẫm lên dấu chân đó, tấm đá hơi đen đó không ngờ bất chợt bắn lên, đẩy Diệp Phàm vào trong không trung.
Ngẩng đầu nhìn lên, phía trên cũng đang có một tấm sắt nhanh chóng úp xuống. Diệp Phàm khẩn trương giẫm lên bay đi. Nhìn lại, lập tức kinh sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh.
- Bộp bộp…
Trong lối đi nhỏ ngổn ngang rất nhiều cung nỏ nhỏ màu đen, to bằng đầu ngón tay, dài bằng ngón tay. Bên trên nhất định có kịch độc. Nếu bị cắm bừa một cây phỏng chừng cũng đi đời luôn.
Rốt cuộc vì sao xảy ra hiện tượng thế này Diệp Phàm cũng không kịp suy nghĩ nữa. Diệp Phàm sợ bọn họ đã cảnh giác thấy rồi, cho nên, rất nhanh đi vào nội viện.
Cảnh trí bên trong khá đẹp.
Một cái đầm nhỏ, chu vi chừng hai trăm mét. Giữa đầm có hòn non bộ, trên hòn non bộ có một tòa lầu nhỏ cao hai tầng.
Kỳ quái là phong cách kiến trúc của tòa lầu nhỏ này không phải là phong cách Nga mà là phong cách xây dựng thuần Trung Hoa cổ đại chính tông. Gạch xanh ngói xanh phối hợp với những tấm gỗ chắc chắn, mà ngay cả cửa sổ toàn bộ cũng là khắc hoa phối hợp với kính mờ.
Mà tất cả các lan can ở hành lang đều làm từ những thớ gỗ rất tinh xảo. Diệp Phàm không khỏi tưởng tượng ra những khuê phòng lầu xanh mà những công tử thiếu gia giàu có thường hay đi đến.
Nghe nói kỹ nữ cao cấp cổ đại rất lịch sự, bên ngoài treo một tấm biển, khách làng chơi đi vào còn phải lật biển chọn người, vân vân.
Mà những chỗ lầu xanh được làm lịch sự và bí mật. Tuy nhiên, xung quanh tòa lầu này đều là nước, muốn đi đến phải bơi đứng mà qua rồi, cự li trong không trung khoảng 50m.
Vọt lên không trung để vượt qua Diệp Phàm cũng có thể làm được, tuy nhiên, kinh nghiệm vừa rồi đã khiến Diệp Phàm hiểu được. Cảm thấy cái đầm này cũng không đơn giản. Tông Vô Thu chẳng lẽ không nghĩ đến việc đối thủ sẽ tung người trên không trung để vượt qua?
Điều này đối với cao thủ thập đẳng mà nói, nín một hơi lướt qua trên không trung khoảng 30-40m cũng không khó, rõ ràng lối này không thể đi được.
Diệp Phàm phát hiện, cô gái người Nga dừng lại trước đầm.
Cô ta cầm lấy cây sáo thổi vài tiếng, không lâu sau, đối diện bên trong lầu có một cô gái người Nga đi ra. Cô nhấn bên cạnh một cái, sau khi tiếng máy kẽo kẹt vang lên, từ đáy đầm nổi lên một thứ giống như một cây cầu đá. Cô nàng kia cầm hộp đồ ăn giẫm nhẹ lên cây cầu đó, đi qua rất nhẹ nhàng.
Cô nàng đối diện lại mò mẫn một chút, tiếng kẽo kẹt vang lên, cây cầu đá lại chìm vào trong nước. Diệp Phàm nhận thấy, tương đối sâu, nhìn bằng đôi mắt chim ưng cũng chỉ có thể thấy cái bóng mơ hồ của cây cầu bằng đá đó, chiều sâu của đầm nước này phỏng chừng không dưới 10m.
Đã có một cây cầu đá phía dưới, đầm nước này nhất định an toàn hơn một chút. Diệp Phàm nghĩ, không còn lo lắng nhiều nữa.
Nội tức chợt tắt, bơi đứng mà qua. Cũng không sợ trong nước có độc hay gì đó. Bởi vì đôi giày phòng lôi này của Tổ đặc nhiệm A cho dù là đối với Tổ đặc nhiệm A mà nói cũng vô cùng quý giá.
Nghe nói cả Tổ chỉ có năm đôi. Bình thường chỉ khi chấp hành nhiệm vụ mới phê chuẩn cho cao thủ đi. Mà đôi giày này của Diệp Phàm mượn từ trận chiến Sahara lần trước vẫn chưa trả lại cho Tổ đặc nhiệm A. Cung Khai Hà tất nhiên cũng biết việc này, ông ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lúc đầu Cung Khai Hà cũng hỏi qua Diệp Phàm, chẳng qua Diệp Phàm cũng rất gian manh. Hắn ngạo mạn tự kiêu, lấy công lao đổi lấy đôi giày luôn.
Đương nhiên, lúc trước Diệp Phàm nói là có thể mua bằng tiền. Tuy nhiên, Cung Khai Hà lắc đầu ngay, nói rằng chất liệu làm ra loại giày này rất đặc biệt.
Cho dù có tìm khắp Địa Cầu cũng khó tìm thấy, bằng không, Tổ đặc nhiệm A dù có nghèo tới đâu cũng phải kiếm đến mấy chục đôi rồi.
Lúc trước đồng chí Lang Phá Thiên rất ghen tỵ với đôi giày này của Diệp Phàm. Có lần đến chỗ Thủ trưởng Cung dông dài vài câu.
Ngược lại bị Thủ trưởng Cung phê bình, còn nói, nếu như anh có thể đánh bại Diệp Phàm thì đôi giày này thuộc về anh. Lang Phá Thiên chỉ biết buồn bực nhún vai, miệng lẩm bẩm nói: “Ông đây có điên mới đọ sức với tên quái thai đó.” Rồi chạy lấy người.
Tuy nhiên, vừa mới bước qua được mười mét. Phía trước một luồng sức mạnh to lớn kèm theo mấy thứ giống như phi tiêu lao đến.
Người này có thể bức ra nội tức, ít nhất cũng phải là cao thủ cửu đẳng rồi. Xem ra, Tông Vô Thu đúng là rất chú ý sắp xếp cao thủ bảo vệ người ái thiếp này của mình.
/3320
|