Diệp Phàm không nói hai lời đột nhiên luồn lên, liên tiếp phóng Phi Đao ra, nhoáng cái đã giết chết ba bóng đen đang ẩn nấp.
- Có tiếng súng bên kia chẳng lẽ là anh Diệp đang ở đó.
Lúc này Lam Tồn Quân cách đó không xa, nói.
- Đúng là họ, tôi nghe được, Tống Phó giáo chủ rất càn rỡ, anh Diệp bị bao vây, xung quanh bị mấy chục súng trường chĩa vào, đoán chừng khó có thể thoát thân.
Thiên Thông từ trên nóc nhà nhảy xuống vẻ mặt âm trầm nói.
- Chúng ta nhanh chóng sang bên đó đi.
Lam Tồn Quân cùng Triệu Thanh Ngọc đều sốt ruột quá hét lên.
- Sang đó cái rắm, đi chịu chết đi. Không phải vừa mới nói với mấy người sao, bọn họ có bốn mươi tay súng, chúng ta có phải là kim cương không mà có thể thoát thân.
Thiên Thông quyét mắt nhìn mọi người một cái hừ nói.
- Không sang đó chẳng lẽ cứ nhìn anh Diệp bị bọn họ bắt, không được, các anh không đi tôi đi.
Lam Tồn Quân cùng Lâm Yếu Phong không nói hai lời tiến về phía có tiếng súng.
- Ôi, các cậu thật là, thôi vậy, muốn chết thì chết một đống đi, miễn cho người khác nói nhiều.
Thiên Thông không có cách nào cũng đành phải đi theo.
- Chúng ta xuất kích từ bốn phía trước tiên xử lý bọn tậpkích, sau đó phối hợp cùng anh Diệp, cao thủ mạnh nhất của Tam độc giáo chính là Phó giáo chủ Tông, thực lực không hơn tôi là máy, chỉ cần cao thủ thập đẳng của họ không đến, anh Diệp vẫn có thể chiến thắng.
Mấy người phân công nhau giao nhiệm vụ rôi xuất phát.
- Nhân Bàng, chúng ta không thể để bị đánh bị động như vậy được, trước tiên giải quyết hết súng của bọn chúng mới được, nếu không, chỉ sợ sẽ có phiền toái không cần thiết.
Diệp Phàm nói.
- Phân công nhau hành động, chị em thì ở tại chỗ chúng ta thì tách nhau ra, người của bọn chúng cũng có hạn, hơn nữa có lẽ thân thủ của những tay súng này không lớn, chúng ta giải quyết cũng nhanh.
Vương Nhân Bàng nói.
- Không cần tách ra, tôi cản phía sau anh, hai chúng ta cùng phối hộ, gặp một xử lý một.
Diệp Phàm nói, lập tức lùi lại phía sau.
Diệp Phàm tùy tay nhặt mấy tảng đá dùng nội kình khống chế ném qua bên cạnh lập tức liền ngăn được mấy viên đạn. Vương Nhân Bàng cũng không chậm, nhằm phía trước đánh tới, lập tức giải quyết xong hai người.
Đúng lúc này tiếng nổ lớn xung quanh vang lên, tiếng đạn vô cùng ác liệt.
- Quái, hình như bọn họ đã tự mình đánh nhau.
Vương Nhân Bàng nói nhỏ.
- Có phải mấy người Thiên Thông chạy đến tồi, chúng ta nhanh chóng sang tiếp ứng bọn họ.
Diệp Phàm kề sát đất dò xét một hồi nói, hai người ra sức phá vây ra ngoài.
Hơn nữa, Thiên Thông ở phía sau công kích, tuy nói là tay súng này tài bắn súng cũng được nhưng thân thủ thì không bằng mấy người Diệp Phàm. Ẩu đả một hồi lập tức giải quyết mười mấy tay súng, lúc này tiếng súng cũng trầm xuống.
Tuy nhiên, khi Diệp Phàm đang đi về phía trước, một bóng người vọt qua, ngẩng đầu nhìn lên, một bàn tay lớn hướng về phía đầu hắn.
- Tượng Sơn, đây chính là nơi mày ngất đi.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, ra tay không nể tình, dùng Khai bi của nhà họ Lô nghênh đón.
Thình thịch…
Tượng Sơn dù sao cũng chỉ mới có thân thủ cửu đẳng trình tự thứ hai, không phải đối thủ của người vừa mới đột phát thập đẳng trình tự người thứ hai như Diệp Phàm.
Bị Khai bi của Diệp Phàm đánh chúng bay ngược lên trên, cả người làm rạp cả một đám cây, mặt đầy máu.
Tượng Sơn nổi giận, giống như lực sĩ Hollywood, lăn một cái, cả người to lớn không ngờ nhảy dựng lên đầu bổ nhào về phía trước, một tay giơ ra ôm lấy eo Diệp Phàm.
Nếu bị y ôm chúng thì khá phiền toái, người này cậy thân hình to lớn, người bình thường bị y ôm chắc chắn gẫy lưng.
Tuy nhiên, hôm nay y gặp Diệp Phàm, chỉ thấy Diệp Phàm dùng ngón tay chỉ lên trời xoay vòng.
Một bóng nước giống như hạt chân châu lớn trong nháy mắt đã tạo thành. Trước kia Diệp Phàm muốn ngưng tụ một bóng nước lớn như vậy ít nhất phải mất vài giây đồng hồ.
Hiện tại công lực gia tăng và sử dụng quen Thủy Công thì chỉ cần gần một giây đồng hồ có thể ngưng tụ nước xung quanh thành một bóng nước lớn.
Tuy nhiên, Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện, trước kia bóng nước đều trong suốt không có màu sắc, nhưng bóng nước hôm nay sao lại hơi có màu tím.
Hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, thấy Tương Sơn chỉ còn cách mình hơn ba thước.
-Nổ!
Diệp Phàm thầm nói một câu, bóng nước màu tím lơ lửng giống như núi, vừa chạm đến tóc liền nổ tung.
Rầm….
Giống như khí cầu đột nhiên nổ tung, tiếng cũng không to. Nhưng Tương Sơn cảm giác rất rõ ràng, cảm giác đầu bị người ta nện cho một búa.
Lập tức choáng vàng, máu mắt cũng chảy ra. Lỗ mũi lỗ tai không còn cảm giác được gì, máu từ trong đó phun ra. Bộ mặt Tượng Sơn sụp xuống nhìn không thành mặt người.
A A A…
Tượng Sơn kêu lên thảm thiết, bởi vì tròng mắt đã bị bóng nước nổ tung. Y không thể nhìn thấy, giơ tay quờ quạng đi về phía trước.
- Đi chết đi Tiểu Tượng.
Diệp Phàm đạp một cước tới, một tiếng nổ lớn vang lên. Tượng Sơn không thể khống chế được lập tức bay lên hơn 10m đến đúng dưới chân Vương Nhân Bàng. Gã không phải hạng người lương thiện.
Nhu cực đao trong tay liền chém xuống. Oai phong một cõi Tam độc giáo, một trong tứ đại kim cương Tượng Sơn nát một bên mặt cùng cả người to lớn ngã rầm xuống đất.
- Bảo vệ Tượng Sơn.
Phó giáo chủ Tông gào lên đầy bi ai, hai quả bóng màu tím độc nhằm tới Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng.
- Gia gia, của anh ở đây.
Thiên Thông kêu lên, chuông rời tay bay về phía Tông Hà
- Trả lại cho anh đây.
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, tay xoay vòng tròn, một bóng nước được hình thành, lập tức tiếp lấy quả bóng độc màu tím. Diệp Phàm vung tay, quả bóng độc chuyển hướng, tăng tốc về phía Tông Hà.
- Phó giáo mau tránh!
Lúc này giọng Pháo Động đầy lo lắng nói, lia súng về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm lộn một vòng trốn đạn, trong tay không chậm chút nào, bóng độc màu tím dưới sự khống chế trong nháy mắt đã đến trước mặt Tông Hà.
Khi nổ tung chỉ thấy Tông Hà mặt tái nhợt, nhoáng lên một cái, trong tay áo đột nhiên bay ra một con rắn nhro màu tím, há mồm cắn về phía bóng độc.
Rầm…
Bóng độc máu tím trong sương khói bị con rắn cắn thành mấy cái, tuy nhiên, Tông Hà vẫn bị lực ép làm ngã ra xa hơn mười mét. Nhưng y cũng đã tránh được một kiếp.
- Giết!giết!giết!
Thiên Thông hét lên, cùng Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng hướng về phía trước, mấy người Thiên Thông cũng lao lên từ phía sau.
Lại giải quyết xong bảy tám tay súng. Lúc này, cơ bản không nghe tiếng súng bắn tỉa, có lẽ cũng không còn nhiều.
Mắt thấy Tông Hà bị tổn thương dưới phi đao của Diệp Phàm, đúng lúc này một giọng già nua vang lên:
- Đừng sợ, có chúng ta.
Diệp Phàm cảm thấy có hai lực mạnh mẽ áp Phi đao của hắn xoay ngược lại hướng về phía Vương Nhân Bàng.
Diệp Phàm vội vàng dùng nước đánh bạt Phi đao ra một bên. Tóc Vương Nhân Bàng bị phi đao sượt qua một chút. Gã sợ tới mức co rụt cổ lại, toát mồ hôi hột.
- Mẹ kiếp, thiếu chút nữa Game Over rồi.
Vương Nhân Bàng hít một hơi, có chút sợ hãi nhìn chằm chằm lên trời.
Phát hiện có hai bóng đen trên không trung đang giơ tay đánh về phái Diệp Phàm.
- Tiểu Thiên mau lên!
Vương Nhân Bàng sợ tới mức hét to một tiếng, xòe tay ra muốn công kích, tuy nhiên điều khiến Nhân Bàng khá buồn bực đó là người ta không tiếp cận gã. Tất cả đều bức ra nội tức trên không trung đánh nhau.
Thiên Thông vì chưa đột phát thập đẳng, cho nên, nội khí có thể thi triển cũng khá hạn chế, phối hợp một chút với nội lực của Diệp Phàm trên không trung hướng về phía hai bóng đen.
Ba… ba… hai tiếng nổ vang lên, Diệp Phàm bị đẩy ngã ra sau xuống một đống cây cách xa chừng mười mét.
Mà Thiên Thông thảm hại hơn, bay xa hơn, thiếu chút nữa đập vào tảng đã cách đó bảy tám chục mét.
Tuy nhiên, Tiểu Thiên vẫn không sao, chỉ là bị xước một mảng da đầu, máu tươi trào ra.
Diệp Phàm lăn một cái, thi triển hổ ưng chi công nháy mắt đã đến trước mặt Thiên Thông, ôm gã lên trong nháy mắt đến bên cạnh Vương Nhân Bàng.
Bên kia mấy chị em cùng với Lam Tồn Quân cũng đã đánh tới, tạm thời dùng hỏa lực của súng đạn ngăn không cho hai bóng đen từ trên không trung nhào xuống phía trước. Mọi người lui về một tảng đá trống lớn.
Triệu Thanh Ngọc và Lâm Yếu Phong cầm súng thay nhau chiếm cứ điểm canh gác bí mật. Diệp Phàm giúp Thiên Thông băng bó qua một chút.
- Cao thủ Tam độc giáo đột nhiên đến đây, hôm nay chỉ sợ có chút phức tạp.
Thiên Thông sờ chỗ băng bó trên đầu vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Có thể các trưởng lão trong truyền thuyết của Tam độc giáo đã trở lại.
Lúc này Tài Nhạ nói.
- Hai người công lực tương đối cao, có lẽ đã đạt đến thập đẳng tầng thứ ba hoặc bốn. Ngay cả tôi cũng không phải là đối thủ của bọn hắn.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Thiên Thông một cái, nói.
- Hiện giờ đừng để ý đến những cái khác, phá vòng vây mới là quan trọng nhất, nếu không hôm nay tất cả đều chết ở đây.
- Vứt đi!
Thiên Thông cũng tức giận, hung hãn nói.
Đúng lúc này Triệu Thanh Ngọc báo tin sườn đông cách đó không xa phát hiện Chu Phương Tinh.
- Kế dụ địch, có lẽ là cái bẫy.
Vương Nhân Bàng cau mày nói.
- Đừng động đến ông nội của tôi, nhất định là cái bẫy. Vận mệnh của ông nội tôi đã như vậy, Chu Đông tôi cảm ơn mọi người, ngàn vạn lần đứng đến chỗ ông tôi mà lãng phí.
Lúc này đôi mắt Chu Đông đỏ lên, giận dữ nói.
- Tôi đi trước thử xem một chú, không được thì mọi người lấy việc phá vây là việc chính.
Diệp Phàm nói, bò rạp xuống đất chạy trốn ra ngoài hơn 10m.
Khoảng một trăm mét phát hiện Chu Phương Tinh bị người ta bắt trói giữa núi. Tay chân vẫn có thể cử động nhưng hình như không thể nói chuyện.
Diệp Phàm đi xuống vừa thấy, lập tức sợ hãi.
- Có tiếng súng bên kia chẳng lẽ là anh Diệp đang ở đó.
Lúc này Lam Tồn Quân cách đó không xa, nói.
- Đúng là họ, tôi nghe được, Tống Phó giáo chủ rất càn rỡ, anh Diệp bị bao vây, xung quanh bị mấy chục súng trường chĩa vào, đoán chừng khó có thể thoát thân.
Thiên Thông từ trên nóc nhà nhảy xuống vẻ mặt âm trầm nói.
- Chúng ta nhanh chóng sang bên đó đi.
Lam Tồn Quân cùng Triệu Thanh Ngọc đều sốt ruột quá hét lên.
- Sang đó cái rắm, đi chịu chết đi. Không phải vừa mới nói với mấy người sao, bọn họ có bốn mươi tay súng, chúng ta có phải là kim cương không mà có thể thoát thân.
Thiên Thông quyét mắt nhìn mọi người một cái hừ nói.
- Không sang đó chẳng lẽ cứ nhìn anh Diệp bị bọn họ bắt, không được, các anh không đi tôi đi.
Lam Tồn Quân cùng Lâm Yếu Phong không nói hai lời tiến về phía có tiếng súng.
- Ôi, các cậu thật là, thôi vậy, muốn chết thì chết một đống đi, miễn cho người khác nói nhiều.
Thiên Thông không có cách nào cũng đành phải đi theo.
- Chúng ta xuất kích từ bốn phía trước tiên xử lý bọn tậpkích, sau đó phối hợp cùng anh Diệp, cao thủ mạnh nhất của Tam độc giáo chính là Phó giáo chủ Tông, thực lực không hơn tôi là máy, chỉ cần cao thủ thập đẳng của họ không đến, anh Diệp vẫn có thể chiến thắng.
Mấy người phân công nhau giao nhiệm vụ rôi xuất phát.
- Nhân Bàng, chúng ta không thể để bị đánh bị động như vậy được, trước tiên giải quyết hết súng của bọn chúng mới được, nếu không, chỉ sợ sẽ có phiền toái không cần thiết.
Diệp Phàm nói.
- Phân công nhau hành động, chị em thì ở tại chỗ chúng ta thì tách nhau ra, người của bọn chúng cũng có hạn, hơn nữa có lẽ thân thủ của những tay súng này không lớn, chúng ta giải quyết cũng nhanh.
Vương Nhân Bàng nói.
- Không cần tách ra, tôi cản phía sau anh, hai chúng ta cùng phối hộ, gặp một xử lý một.
Diệp Phàm nói, lập tức lùi lại phía sau.
Diệp Phàm tùy tay nhặt mấy tảng đá dùng nội kình khống chế ném qua bên cạnh lập tức liền ngăn được mấy viên đạn. Vương Nhân Bàng cũng không chậm, nhằm phía trước đánh tới, lập tức giải quyết xong hai người.
Đúng lúc này tiếng nổ lớn xung quanh vang lên, tiếng đạn vô cùng ác liệt.
- Quái, hình như bọn họ đã tự mình đánh nhau.
Vương Nhân Bàng nói nhỏ.
- Có phải mấy người Thiên Thông chạy đến tồi, chúng ta nhanh chóng sang tiếp ứng bọn họ.
Diệp Phàm kề sát đất dò xét một hồi nói, hai người ra sức phá vây ra ngoài.
Hơn nữa, Thiên Thông ở phía sau công kích, tuy nói là tay súng này tài bắn súng cũng được nhưng thân thủ thì không bằng mấy người Diệp Phàm. Ẩu đả một hồi lập tức giải quyết mười mấy tay súng, lúc này tiếng súng cũng trầm xuống.
Tuy nhiên, khi Diệp Phàm đang đi về phía trước, một bóng người vọt qua, ngẩng đầu nhìn lên, một bàn tay lớn hướng về phía đầu hắn.
- Tượng Sơn, đây chính là nơi mày ngất đi.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, ra tay không nể tình, dùng Khai bi của nhà họ Lô nghênh đón.
Thình thịch…
Tượng Sơn dù sao cũng chỉ mới có thân thủ cửu đẳng trình tự thứ hai, không phải đối thủ của người vừa mới đột phát thập đẳng trình tự người thứ hai như Diệp Phàm.
Bị Khai bi của Diệp Phàm đánh chúng bay ngược lên trên, cả người làm rạp cả một đám cây, mặt đầy máu.
Tượng Sơn nổi giận, giống như lực sĩ Hollywood, lăn một cái, cả người to lớn không ngờ nhảy dựng lên đầu bổ nhào về phía trước, một tay giơ ra ôm lấy eo Diệp Phàm.
Nếu bị y ôm chúng thì khá phiền toái, người này cậy thân hình to lớn, người bình thường bị y ôm chắc chắn gẫy lưng.
Tuy nhiên, hôm nay y gặp Diệp Phàm, chỉ thấy Diệp Phàm dùng ngón tay chỉ lên trời xoay vòng.
Một bóng nước giống như hạt chân châu lớn trong nháy mắt đã tạo thành. Trước kia Diệp Phàm muốn ngưng tụ một bóng nước lớn như vậy ít nhất phải mất vài giây đồng hồ.
Hiện tại công lực gia tăng và sử dụng quen Thủy Công thì chỉ cần gần một giây đồng hồ có thể ngưng tụ nước xung quanh thành một bóng nước lớn.
Tuy nhiên, Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện, trước kia bóng nước đều trong suốt không có màu sắc, nhưng bóng nước hôm nay sao lại hơi có màu tím.
Hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, thấy Tương Sơn chỉ còn cách mình hơn ba thước.
-Nổ!
Diệp Phàm thầm nói một câu, bóng nước màu tím lơ lửng giống như núi, vừa chạm đến tóc liền nổ tung.
Rầm….
Giống như khí cầu đột nhiên nổ tung, tiếng cũng không to. Nhưng Tương Sơn cảm giác rất rõ ràng, cảm giác đầu bị người ta nện cho một búa.
Lập tức choáng vàng, máu mắt cũng chảy ra. Lỗ mũi lỗ tai không còn cảm giác được gì, máu từ trong đó phun ra. Bộ mặt Tượng Sơn sụp xuống nhìn không thành mặt người.
A A A…
Tượng Sơn kêu lên thảm thiết, bởi vì tròng mắt đã bị bóng nước nổ tung. Y không thể nhìn thấy, giơ tay quờ quạng đi về phía trước.
- Đi chết đi Tiểu Tượng.
Diệp Phàm đạp một cước tới, một tiếng nổ lớn vang lên. Tượng Sơn không thể khống chế được lập tức bay lên hơn 10m đến đúng dưới chân Vương Nhân Bàng. Gã không phải hạng người lương thiện.
Nhu cực đao trong tay liền chém xuống. Oai phong một cõi Tam độc giáo, một trong tứ đại kim cương Tượng Sơn nát một bên mặt cùng cả người to lớn ngã rầm xuống đất.
- Bảo vệ Tượng Sơn.
Phó giáo chủ Tông gào lên đầy bi ai, hai quả bóng màu tím độc nhằm tới Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng.
- Gia gia, của anh ở đây.
Thiên Thông kêu lên, chuông rời tay bay về phía Tông Hà
- Trả lại cho anh đây.
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, tay xoay vòng tròn, một bóng nước được hình thành, lập tức tiếp lấy quả bóng độc màu tím. Diệp Phàm vung tay, quả bóng độc chuyển hướng, tăng tốc về phía Tông Hà.
- Phó giáo mau tránh!
Lúc này giọng Pháo Động đầy lo lắng nói, lia súng về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm lộn một vòng trốn đạn, trong tay không chậm chút nào, bóng độc màu tím dưới sự khống chế trong nháy mắt đã đến trước mặt Tông Hà.
Khi nổ tung chỉ thấy Tông Hà mặt tái nhợt, nhoáng lên một cái, trong tay áo đột nhiên bay ra một con rắn nhro màu tím, há mồm cắn về phía bóng độc.
Rầm…
Bóng độc máu tím trong sương khói bị con rắn cắn thành mấy cái, tuy nhiên, Tông Hà vẫn bị lực ép làm ngã ra xa hơn mười mét. Nhưng y cũng đã tránh được một kiếp.
- Giết!giết!giết!
Thiên Thông hét lên, cùng Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng hướng về phía trước, mấy người Thiên Thông cũng lao lên từ phía sau.
Lại giải quyết xong bảy tám tay súng. Lúc này, cơ bản không nghe tiếng súng bắn tỉa, có lẽ cũng không còn nhiều.
Mắt thấy Tông Hà bị tổn thương dưới phi đao của Diệp Phàm, đúng lúc này một giọng già nua vang lên:
- Đừng sợ, có chúng ta.
Diệp Phàm cảm thấy có hai lực mạnh mẽ áp Phi đao của hắn xoay ngược lại hướng về phía Vương Nhân Bàng.
Diệp Phàm vội vàng dùng nước đánh bạt Phi đao ra một bên. Tóc Vương Nhân Bàng bị phi đao sượt qua một chút. Gã sợ tới mức co rụt cổ lại, toát mồ hôi hột.
- Mẹ kiếp, thiếu chút nữa Game Over rồi.
Vương Nhân Bàng hít một hơi, có chút sợ hãi nhìn chằm chằm lên trời.
Phát hiện có hai bóng đen trên không trung đang giơ tay đánh về phái Diệp Phàm.
- Tiểu Thiên mau lên!
Vương Nhân Bàng sợ tới mức hét to một tiếng, xòe tay ra muốn công kích, tuy nhiên điều khiến Nhân Bàng khá buồn bực đó là người ta không tiếp cận gã. Tất cả đều bức ra nội tức trên không trung đánh nhau.
Thiên Thông vì chưa đột phát thập đẳng, cho nên, nội khí có thể thi triển cũng khá hạn chế, phối hợp một chút với nội lực của Diệp Phàm trên không trung hướng về phía hai bóng đen.
Ba… ba… hai tiếng nổ vang lên, Diệp Phàm bị đẩy ngã ra sau xuống một đống cây cách xa chừng mười mét.
Mà Thiên Thông thảm hại hơn, bay xa hơn, thiếu chút nữa đập vào tảng đã cách đó bảy tám chục mét.
Tuy nhiên, Tiểu Thiên vẫn không sao, chỉ là bị xước một mảng da đầu, máu tươi trào ra.
Diệp Phàm lăn một cái, thi triển hổ ưng chi công nháy mắt đã đến trước mặt Thiên Thông, ôm gã lên trong nháy mắt đến bên cạnh Vương Nhân Bàng.
Bên kia mấy chị em cùng với Lam Tồn Quân cũng đã đánh tới, tạm thời dùng hỏa lực của súng đạn ngăn không cho hai bóng đen từ trên không trung nhào xuống phía trước. Mọi người lui về một tảng đá trống lớn.
Triệu Thanh Ngọc và Lâm Yếu Phong cầm súng thay nhau chiếm cứ điểm canh gác bí mật. Diệp Phàm giúp Thiên Thông băng bó qua một chút.
- Cao thủ Tam độc giáo đột nhiên đến đây, hôm nay chỉ sợ có chút phức tạp.
Thiên Thông sờ chỗ băng bó trên đầu vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Có thể các trưởng lão trong truyền thuyết của Tam độc giáo đã trở lại.
Lúc này Tài Nhạ nói.
- Hai người công lực tương đối cao, có lẽ đã đạt đến thập đẳng tầng thứ ba hoặc bốn. Ngay cả tôi cũng không phải là đối thủ của bọn hắn.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Thiên Thông một cái, nói.
- Hiện giờ đừng để ý đến những cái khác, phá vòng vây mới là quan trọng nhất, nếu không hôm nay tất cả đều chết ở đây.
- Vứt đi!
Thiên Thông cũng tức giận, hung hãn nói.
Đúng lúc này Triệu Thanh Ngọc báo tin sườn đông cách đó không xa phát hiện Chu Phương Tinh.
- Kế dụ địch, có lẽ là cái bẫy.
Vương Nhân Bàng cau mày nói.
- Đừng động đến ông nội của tôi, nhất định là cái bẫy. Vận mệnh của ông nội tôi đã như vậy, Chu Đông tôi cảm ơn mọi người, ngàn vạn lần đứng đến chỗ ông tôi mà lãng phí.
Lúc này đôi mắt Chu Đông đỏ lên, giận dữ nói.
- Tôi đi trước thử xem một chú, không được thì mọi người lấy việc phá vây là việc chính.
Diệp Phàm nói, bò rạp xuống đất chạy trốn ra ngoài hơn 10m.
Khoảng một trăm mét phát hiện Chu Phương Tinh bị người ta bắt trói giữa núi. Tay chân vẫn có thể cử động nhưng hình như không thể nói chuyện.
Diệp Phàm đi xuống vừa thấy, lập tức sợ hãi.
/3320
|