- Tôi biết, uy danh của Bức Vương còn uy phong hơn cả chưởng môn Thiếu Lâm
Võ Đang nhiều. Xa Thiên tôi tuyệt không dám ăn ở hai lòng.
Bằng không, thế gian này tuy lớn cũng không có chỗ cho Xa Thiên tôi dung thân.
Huống chi, Tông Vô Thu cũng sẽ không bỏ qua cho tôi.
Đời này, chỉ có đi theo Bức thiếu gia anh mới có hy vọng sống và báo thù. Nếu
như Bức thiếu gia không tin, nếu như có cơ hội ra ngoài, tôi sẽ đem anh đến tổ miếu
của Tam Độc giáo lấy túi hành lý nhuốm máu mà sư phụ Hồ Bát Đao để lại cho tôi ra để
chứng minh.
Cái đó rất khó làm giả. Bởi vì, túi hành lý nhuốm máu đó là cha của tôi viết lên
bằng cách thức đặc thù, bằng tâm huyết của mình.
Xa Thiên nói.
- Ông nói xem, trong tổ miếu của Tam Độc giáo có phải có thứ gì rất hữu dụng
không?
Diệp Phàm đột nhiên hứng thú, tên này thật đúng là, còn chưa thoát khỏi nguy
hiểm đã nảy lòng tham.
- Đương nhiên là có, bàn tay khi anh được luyện chế thành độc nhân chính là một
vật phẩm trong tổ miếu. Nghe nói cụ tổ trước khi chết đã hòa tan hết nội tức kèm theo
chất độc toàn thân vào bàn tay đó, có thể truyền lại cho hậu nhân.
Điều khiến Tông Vô Thu buồn bực chính là thân thể ông ta không thích hợp để kế
thừa bàn tay này. Cho nên, mới truyền một phần cho hai chị em Tài Nhạ.
Tài Nhạ chỉ là một người phụ nữ bình thường, bởi vì thân thể đặc biệt có tính
kháng độc, cho nên, chỉ qua mấy năm ngắn ngủi thông qua sự trợ giúp của bàn tay kia
không ngờ đạt đến lục đẳng.
Mà sau khi hợp thể với anh, cộng thêm sức mạnh của bàn tay, cùng với sự tương
trợ của nội khí tinh thuần của Tông Vô Thu, Bức thiếu gia anh bây giờ có phải đã đột
phá thập đẳng tầng hai rồi không?
Còn Tài Nhạ cũng đã đột phá tới thất đẳng Khai Nguyên. Kỳ thực, chị em Tài Nhạ
mới là những người đáng thương. Chỉ là công cụ để Tông Vô Thu luyện chế độc nhân
mà thôi.
Hơn nữa, khi cô ấy và anh hợp thể vẫn là tấm thân trinh nữ. Bởi vì Tông Vô Thu
không có phúc chạm vào thân thể của cô ấy.
Điều này đúng là lợi cho anh quá rồi. Bức thiếu gia nếu như thực có thể luyện
thành công công lực “Độc nhân”, với thân thủ thập nhất đẳng của anh hoàn toàn có thể
tiêu diệt được Tông Vô Thu, cường giả thập nhị đẳng này.
“Độc nhân” này triển khai độc công thì mới là cao thủ dùng độc thực sự. Chẳng
qua nghe Tông Vô Thu nói, hơn trăm năm trở lại đây, chỉ có Cung Thu của Ngũ Độc giáo
là luyện thành công một độc nữ. Người con gái này tên là Đàm Tiếu Tiếu, hiện giờ đoán
chừng thân thủ cũng xấp xỉ lục đẳng.
Xa Thiên nói.
- Tự bản thân tôi trở thành độc nhân rồi thì sau này còn ai dám lại gần tôi, độc
nhân này căn bản là không thể luyện, phải khẩn trương loại bỏ mới đúng.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Không hẳn, độc được khống chế trên tay anh. Anh muốn thi triển độc thì độc sẽ
ra, nếu không thi triển thì không khác gì người bình thường cả.
Đương nhiên, nếu đã được gọi là “độc nhân” thì nhất định sẽ để lại di chứng. Rốt
cuộc là làm thế nào để trở lại, tôi cũng không rõ ràng lắm.
Phỏng chừng chỉ có Tông Vô Thu mới hiểu được nguyên nhân. Còn nữa, Cung
Thu cũng có lẽ cũng biết. Sau này bản lĩnh của Bức thiếu gia cao rồi, nếu như có thể
bắt được Tông Vô Thu, tất nhiên có thể ép ông ta khai ra pháp môn của “Độc nhân”.
Có lẽ, pháp môn này được giấu trong tổ miếu.
Xa Thiên nói.
- Tổ miếu Tam Độc giáo đã có pháp môn tốt như thế, bên trong phỏng chừng ngoài
Hồ Bát Đao ra còn có các cao thủ khác canh gác phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Chắc chắn là có, chỉ là tôi chưa từng phát hiện ra mà thôi.
Xa Thiên nói.
- Thôi vậy. Không nói nữa, tôi chữa thương cho anh trước đã. Tuy nhiên, chỉ có
thể làm giảm thương thế đi một chút. Bây giờ chúng ta phải cùng nhau đi ra ngoài.
Diệp Phàm nói, vươn tay dán lòng bàn tay lên. Toàn thân Xa Thiên buông lỏng, để
mặc cho khí nội tức của Diệp Phàm lưu động trong các kinh mạch trong người.
- Nội khí của Bức thiếu gia có chút kỳ quái. Dường như không chỉ dừng lại ở một
luồng. Vẫn còn một luồng nội khí nữa rất dịu dàng, rất thoải mái tuần hoàn một vòng
trong cơ thể tôi, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái. Luồng nội khí này dường như có tác
dụng chữa thương.
Xa Thiên nói.
- Ha ha, bài trừ tạp niệm, chuyên tâm trị thương.
Diệp Phàm cười hai tiếng, hắn biết, có lẽ là do nội tức phật công của thiền sư Bảo
Chí đang tác quái.
Hơn nữa, Diệp Phàm lần đầu thi triển thủy công của sư phụ trong cơ thể của Xa
Thiên. Thủy công này nghe nói chẳng những có thể ngưng tụ hơi nước công kích đối
thủ, hơn nữa, nước là thứ thuần khiết nhất mềm mại nhất thế gian, dùng vào mục đích
tốt có thể chữa thương bằng các phân tử nước.
Quả nhiên, sau khi thu tay lại biểu hiện của Xa Thiên cho thấy hiệu quả rất tốt. Ít
nhất, thương thế của ông ta đã đỡ hơn rất nhiều. Hiện tại đã có thể hành động rồi.
- Xa Thiên, con rắn toàn thân đỏ rực rỡ thế này đã từng gặp bao giờ chưa?
Diệp Phàm chỉ vào con rắn dài chừng hai mét, to bằng cổ tay, lưỡi đang phun ra
thụt vào trong ổ rắn.
- Chẳng lẽ nó chính là giống lai của Tha Hồng?
Xa Thiên nói khá cẩn thận.
- Chẳng biết được, giết thôi.
Diệp Phàm nói, phi đao không tiếng động phân làm ba góc phóng về con rắn đỏ
trong ổ rắn kia.
Bên này Vương Nhân Bảng cũng không chậm, tất cả đều xông lên giết.
Lập tức, trong ổ rắn vang lên tiếng xì xì ghê người, những con rắn độc đó ngẩng
đầu lên há miệng phun, nọc độc đặc thành miếng công kích qua như mưa đạn. Đám
người Diệp Phàm cầm lấy vật chắn, lao lên công kích.
Lựu đạn tuy còn tầm mười quả, nhưng, lúc này vẫn chưa tới thời khắc mấu chốt
nên mọi người vẫn không nỡ dùng. Hơn nữa, huyệt động này tùy tiện cho nổ bừa, nếu
như động sụp thì mọi người cũng chỉ còn con đường chết.
Trong âm thanh xẹt xẹt, hàng trăm con rắn trong chốc lát bị mọi người chém chết
giẫm chết la liệt.
Tuy nhiên, điều khiến Diệp Phàm có chút buồn bực là con rắn đỏ kia lại biết né, ba
cái phi đao của mình nó đều né được hết, sượt qua thân rắn cắm lên vách động.
Tuy nhiên, những con rắn này rõ ràng đã được huấn luyện. Toàn bộ xếp thành một
bức tường rắn, mấy trăm con rắn tạo thành một thành lũy phun nọc độc.
Hơn nữa cứ làm như thi đấu tiếp sức, từng đợt từng đợt phun về phía này, đám
người Diệp Phàm cho dù người nào người nấy đều là cao thủ.
Nhưng độ ăn mòn của độc rắn này đặc biệt mạnh. Sau khi dính vào vách đá ngay
cả đá cũng bị lõm vào từng hố từng hố nhỏ. Thứ này nếu như phun lên người thì đi
tong, mọi người đều bị ép ngừng lại.
Bởi vì, trong miệng con rắn đỏ kia phun ra không phải nọc độc nữa mà là khói độc
màu đỏ, dưới sự tác động qua lại từ chưởng kình của mọi người đám khói độc này tản
ra rất xa, trong huyệt động này tràn đầy một mùi hương quái dị.
Mọi người đều phải đeo mặt nạ phòng độc vốn không muốn đeo lên, ngay cả Diệp
Phàm người nghe nói là “độc nhân” ngửi phải đám sương đỏ này cũng có chút choáng
váng. Bởi vì, Diệp Phàm xông lên đầu tiên, đầu chìm trong đám sương mù mới có cảm
giác đó.
- Xa Thiên, không phải ông nói là độc nhân thiên hạ vô địch sao, tại sao tôi cảm
thấy đám sương đỏ này có thể uy hiếp đến tôi?
Diệp Phàm hỏi Xa Thiên.
- Điều này là đương nhiên, kỳ thực, độc nhân cũng không thể nào vô địch thiên hạ.
Chỉ là đặc biệt thành thạo trong lĩnh vực sử dụng độc, chơi độc mà thôi.
Cũng không nói là độc nhân không sợ bất kỳ loại độc nào trong thiên hạ. Chỉ có
thể nói là loại độc bình thường không hề hấn gì với độc nhân thôi.
Nhưng gặp phải loại độc ghê gớm như màn sương đỏ này cho dù là độc nhân
cũng phải đề phòng một chút. Đương nhiên, sức đề kháng của độc nhân mạnh hơn
chúng tôi nhiều.
Vừa rồi anh vọt vào trong màn sương độc, nếu đổi lại thành chúng tôi thì đã trúng
độc té xỉu từ lâu.
Xa Thiên nói.
- Độc nhân này xem ra chỉ là thứ vô dụng mà thôi.
Diệp Phàm có chút thất vọng lắc đầu:
- Hơn nữa, còn phải chịu nguy hiểm để độc ngấm vào người. Phỏng chừng bất cứ
lúc nào cũng có thể mất mạng vì độc tố bùng nổ.
- Cũng không hắn, tỷ như khi quyết đấu với cao thủ, anh có khói độc sẽ lợi hơn
người ta rất nhiều. Còn nữa, gặp phải quá nhiều người đẳng cấp thấp, anh đánh ra một
chưởng, nội khí tuôn khói độc, uy lực một chưởng của anh đó ghê gớm gấp mấy lần
chưởng lực bình thường. Phỏng chừng dựa vào năng lực hiện giờ của anh, một
chưởng có thể đánh ngã bảy tám người tứ đẳng.
Xa Thiên nói.
- Xem ra còn có chút hữu dụng.
Trong lòng Diệp Phàm đã thăng bằng hơn một chút.
- Thiên Thông, thử công kích bằng sóng âm của anh xem.
Diệp Phàm kêu lên, nhớ tới lúc công kích Tiểu học Sùng Minh, công kích sóng âm
của Thiên Thông dường như có ảnh hưởng đối với rắn.
- Thiên linh linh địa linh linh mau hiển linh tiêu diệt đám tạp nham đáng ghê tởm
này!
Thiên Thông tên này đối diện với ranh giới sống và chết vẫn không quên đùa cợt,
giả thần giả quỷ huơ cái chuông của mình trên không trung, quay tròn thật nhanh.
Chiếc chuông kia phát ra từng đợt từng đợt sóng âm truyền đến bầy rắn, không
lâu sau, quả nhiên có động tĩnh. Đám rắn kia bắt đầu có chút không cam lòng, chuyển
động.
Diệp Phàm đột nhiên nhớ tới cây sáo nhặt được ở Tiểu học Sùng Minh, tên này
bất kể hữu dụng hay không, lấy từ trong ba lô ra.
Phát hiện ra cây sáo này làm từ ngọc thạch. Tên này đặt lên môi thổi bằng Hóa
âm mê thuật, mục tiêu chính là con rắn đỏ trong đám rắn kia.
Không lâu sau, bầy rắn bắt đầu điên cuồng, không chịu được. Con nào con nấy
đều vặn vẹo người, thậm chí, có những con còn cắn xé nhau.
Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện ra miệng của con rắn đỏ kia hướng lên trên, há
miệng phun sương đỏ. Bầy rắn ở dưới bắt đầu không chịu đựng được sau khi chạm
phải màn sương đỏ này không ngờ lập tức bình tĩnh lại.
- Má nó, con rắn đỏ này thực sự là thủ lĩnh rồi, không ngờ có thể sử dụng sương
đỏ để chỉ huy bầy đàn.
Thiên Thông không kìm nổi thốt ra một câu chửi.
- Giết giết giết giết!
Diệp Phàm thêm vào trong sáo ngọc ý niệm sát phạt của mình, từng đợt từng đợt
công kích về phía con rắn đỏ to lớn kia.
Không lâu sau, quả nhiên có tác dụng. Con rắn đỏ đó có chút cảm giác không chịu
đựng được. Nó bắt đầu vặn vẹo thân hình to lớn, lắc qua lắc lại trong đám rắn.
Diệp Phàm tiếp tục tăng thêm lực nội tức đẩy vào trong cây sáo, sau mười giây,
con rắn đỏ rốt cuộc đã hoàn toàn mất khống chế.
Nó há rộng miệng, cắn chết một con rắn lục bên cạnh. Mà cái đuôi vung một cái
lập tức xúc bay bảy tám con rắn nhỏ.
Mà con rắn đỏ hoàn toàn phát điên, nhào vào trong bầy rắn cắn loạn. Đám rắn sợ
tới mức vội vàng lẩn trốn, lập tức, rắn trong động loạn cào cào.
- Cắn cắn cắn, cắn nhau đi!
Thiên Thông kêu to, càng ra sức huơ chuông, tên này lại còn vừa nhảy vừa ngoáy
mông.
Diệp Phàm thấy cơ hội tốt, nín thở. Phóng người một cái nhảy đến trước mặt con
rắn đỏ, sờ bên hông một cái, con dao găm sắc bén đã đâm trúng đầu con rắn.
Lưỡi dao tạo thành từ nội khí dài khoảng 5cm phía trước lưỡi dao găm xoáy vào
trên đầu rắn. Xoẹt… cái đầu rắn to bằng cái bát vang lên một tiếng lìa khỏi thân. Máu
tươi lập tức phun ra, đầu rắn xoay tròn bay ra ngoài.
- Giết!
Vương Nhân Bảng rống lên một tiếng. Bầy rắn bị sóng âm của Thiên Thông công
kích, vốn đã có chút choáng váng, giờ phút này trước mặt những cao thủ này chỉ còn
như những quả dưa chuột bị thu hoạch. Đầu rắn máu rắn la liệt khắp động. Hang động
rộng lớn này lập tức biến thành một lò giết mổ rắn.
Võ Đang nhiều. Xa Thiên tôi tuyệt không dám ăn ở hai lòng.
Bằng không, thế gian này tuy lớn cũng không có chỗ cho Xa Thiên tôi dung thân.
Huống chi, Tông Vô Thu cũng sẽ không bỏ qua cho tôi.
Đời này, chỉ có đi theo Bức thiếu gia anh mới có hy vọng sống và báo thù. Nếu
như Bức thiếu gia không tin, nếu như có cơ hội ra ngoài, tôi sẽ đem anh đến tổ miếu
của Tam Độc giáo lấy túi hành lý nhuốm máu mà sư phụ Hồ Bát Đao để lại cho tôi ra để
chứng minh.
Cái đó rất khó làm giả. Bởi vì, túi hành lý nhuốm máu đó là cha của tôi viết lên
bằng cách thức đặc thù, bằng tâm huyết của mình.
Xa Thiên nói.
- Ông nói xem, trong tổ miếu của Tam Độc giáo có phải có thứ gì rất hữu dụng
không?
Diệp Phàm đột nhiên hứng thú, tên này thật đúng là, còn chưa thoát khỏi nguy
hiểm đã nảy lòng tham.
- Đương nhiên là có, bàn tay khi anh được luyện chế thành độc nhân chính là một
vật phẩm trong tổ miếu. Nghe nói cụ tổ trước khi chết đã hòa tan hết nội tức kèm theo
chất độc toàn thân vào bàn tay đó, có thể truyền lại cho hậu nhân.
Điều khiến Tông Vô Thu buồn bực chính là thân thể ông ta không thích hợp để kế
thừa bàn tay này. Cho nên, mới truyền một phần cho hai chị em Tài Nhạ.
Tài Nhạ chỉ là một người phụ nữ bình thường, bởi vì thân thể đặc biệt có tính
kháng độc, cho nên, chỉ qua mấy năm ngắn ngủi thông qua sự trợ giúp của bàn tay kia
không ngờ đạt đến lục đẳng.
Mà sau khi hợp thể với anh, cộng thêm sức mạnh của bàn tay, cùng với sự tương
trợ của nội khí tinh thuần của Tông Vô Thu, Bức thiếu gia anh bây giờ có phải đã đột
phá thập đẳng tầng hai rồi không?
Còn Tài Nhạ cũng đã đột phá tới thất đẳng Khai Nguyên. Kỳ thực, chị em Tài Nhạ
mới là những người đáng thương. Chỉ là công cụ để Tông Vô Thu luyện chế độc nhân
mà thôi.
Hơn nữa, khi cô ấy và anh hợp thể vẫn là tấm thân trinh nữ. Bởi vì Tông Vô Thu
không có phúc chạm vào thân thể của cô ấy.
Điều này đúng là lợi cho anh quá rồi. Bức thiếu gia nếu như thực có thể luyện
thành công công lực “Độc nhân”, với thân thủ thập nhất đẳng của anh hoàn toàn có thể
tiêu diệt được Tông Vô Thu, cường giả thập nhị đẳng này.
“Độc nhân” này triển khai độc công thì mới là cao thủ dùng độc thực sự. Chẳng
qua nghe Tông Vô Thu nói, hơn trăm năm trở lại đây, chỉ có Cung Thu của Ngũ Độc giáo
là luyện thành công một độc nữ. Người con gái này tên là Đàm Tiếu Tiếu, hiện giờ đoán
chừng thân thủ cũng xấp xỉ lục đẳng.
Xa Thiên nói.
- Tự bản thân tôi trở thành độc nhân rồi thì sau này còn ai dám lại gần tôi, độc
nhân này căn bản là không thể luyện, phải khẩn trương loại bỏ mới đúng.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Không hẳn, độc được khống chế trên tay anh. Anh muốn thi triển độc thì độc sẽ
ra, nếu không thi triển thì không khác gì người bình thường cả.
Đương nhiên, nếu đã được gọi là “độc nhân” thì nhất định sẽ để lại di chứng. Rốt
cuộc là làm thế nào để trở lại, tôi cũng không rõ ràng lắm.
Phỏng chừng chỉ có Tông Vô Thu mới hiểu được nguyên nhân. Còn nữa, Cung
Thu cũng có lẽ cũng biết. Sau này bản lĩnh của Bức thiếu gia cao rồi, nếu như có thể
bắt được Tông Vô Thu, tất nhiên có thể ép ông ta khai ra pháp môn của “Độc nhân”.
Có lẽ, pháp môn này được giấu trong tổ miếu.
Xa Thiên nói.
- Tổ miếu Tam Độc giáo đã có pháp môn tốt như thế, bên trong phỏng chừng ngoài
Hồ Bát Đao ra còn có các cao thủ khác canh gác phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Chắc chắn là có, chỉ là tôi chưa từng phát hiện ra mà thôi.
Xa Thiên nói.
- Thôi vậy. Không nói nữa, tôi chữa thương cho anh trước đã. Tuy nhiên, chỉ có
thể làm giảm thương thế đi một chút. Bây giờ chúng ta phải cùng nhau đi ra ngoài.
Diệp Phàm nói, vươn tay dán lòng bàn tay lên. Toàn thân Xa Thiên buông lỏng, để
mặc cho khí nội tức của Diệp Phàm lưu động trong các kinh mạch trong người.
- Nội khí của Bức thiếu gia có chút kỳ quái. Dường như không chỉ dừng lại ở một
luồng. Vẫn còn một luồng nội khí nữa rất dịu dàng, rất thoải mái tuần hoàn một vòng
trong cơ thể tôi, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái. Luồng nội khí này dường như có tác
dụng chữa thương.
Xa Thiên nói.
- Ha ha, bài trừ tạp niệm, chuyên tâm trị thương.
Diệp Phàm cười hai tiếng, hắn biết, có lẽ là do nội tức phật công của thiền sư Bảo
Chí đang tác quái.
Hơn nữa, Diệp Phàm lần đầu thi triển thủy công của sư phụ trong cơ thể của Xa
Thiên. Thủy công này nghe nói chẳng những có thể ngưng tụ hơi nước công kích đối
thủ, hơn nữa, nước là thứ thuần khiết nhất mềm mại nhất thế gian, dùng vào mục đích
tốt có thể chữa thương bằng các phân tử nước.
Quả nhiên, sau khi thu tay lại biểu hiện của Xa Thiên cho thấy hiệu quả rất tốt. Ít
nhất, thương thế của ông ta đã đỡ hơn rất nhiều. Hiện tại đã có thể hành động rồi.
- Xa Thiên, con rắn toàn thân đỏ rực rỡ thế này đã từng gặp bao giờ chưa?
Diệp Phàm chỉ vào con rắn dài chừng hai mét, to bằng cổ tay, lưỡi đang phun ra
thụt vào trong ổ rắn.
- Chẳng lẽ nó chính là giống lai của Tha Hồng?
Xa Thiên nói khá cẩn thận.
- Chẳng biết được, giết thôi.
Diệp Phàm nói, phi đao không tiếng động phân làm ba góc phóng về con rắn đỏ
trong ổ rắn kia.
Bên này Vương Nhân Bảng cũng không chậm, tất cả đều xông lên giết.
Lập tức, trong ổ rắn vang lên tiếng xì xì ghê người, những con rắn độc đó ngẩng
đầu lên há miệng phun, nọc độc đặc thành miếng công kích qua như mưa đạn. Đám
người Diệp Phàm cầm lấy vật chắn, lao lên công kích.
Lựu đạn tuy còn tầm mười quả, nhưng, lúc này vẫn chưa tới thời khắc mấu chốt
nên mọi người vẫn không nỡ dùng. Hơn nữa, huyệt động này tùy tiện cho nổ bừa, nếu
như động sụp thì mọi người cũng chỉ còn con đường chết.
Trong âm thanh xẹt xẹt, hàng trăm con rắn trong chốc lát bị mọi người chém chết
giẫm chết la liệt.
Tuy nhiên, điều khiến Diệp Phàm có chút buồn bực là con rắn đỏ kia lại biết né, ba
cái phi đao của mình nó đều né được hết, sượt qua thân rắn cắm lên vách động.
Tuy nhiên, những con rắn này rõ ràng đã được huấn luyện. Toàn bộ xếp thành một
bức tường rắn, mấy trăm con rắn tạo thành một thành lũy phun nọc độc.
Hơn nữa cứ làm như thi đấu tiếp sức, từng đợt từng đợt phun về phía này, đám
người Diệp Phàm cho dù người nào người nấy đều là cao thủ.
Nhưng độ ăn mòn của độc rắn này đặc biệt mạnh. Sau khi dính vào vách đá ngay
cả đá cũng bị lõm vào từng hố từng hố nhỏ. Thứ này nếu như phun lên người thì đi
tong, mọi người đều bị ép ngừng lại.
Bởi vì, trong miệng con rắn đỏ kia phun ra không phải nọc độc nữa mà là khói độc
màu đỏ, dưới sự tác động qua lại từ chưởng kình của mọi người đám khói độc này tản
ra rất xa, trong huyệt động này tràn đầy một mùi hương quái dị.
Mọi người đều phải đeo mặt nạ phòng độc vốn không muốn đeo lên, ngay cả Diệp
Phàm người nghe nói là “độc nhân” ngửi phải đám sương đỏ này cũng có chút choáng
váng. Bởi vì, Diệp Phàm xông lên đầu tiên, đầu chìm trong đám sương mù mới có cảm
giác đó.
- Xa Thiên, không phải ông nói là độc nhân thiên hạ vô địch sao, tại sao tôi cảm
thấy đám sương đỏ này có thể uy hiếp đến tôi?
Diệp Phàm hỏi Xa Thiên.
- Điều này là đương nhiên, kỳ thực, độc nhân cũng không thể nào vô địch thiên hạ.
Chỉ là đặc biệt thành thạo trong lĩnh vực sử dụng độc, chơi độc mà thôi.
Cũng không nói là độc nhân không sợ bất kỳ loại độc nào trong thiên hạ. Chỉ có
thể nói là loại độc bình thường không hề hấn gì với độc nhân thôi.
Nhưng gặp phải loại độc ghê gớm như màn sương đỏ này cho dù là độc nhân
cũng phải đề phòng một chút. Đương nhiên, sức đề kháng của độc nhân mạnh hơn
chúng tôi nhiều.
Vừa rồi anh vọt vào trong màn sương độc, nếu đổi lại thành chúng tôi thì đã trúng
độc té xỉu từ lâu.
Xa Thiên nói.
- Độc nhân này xem ra chỉ là thứ vô dụng mà thôi.
Diệp Phàm có chút thất vọng lắc đầu:
- Hơn nữa, còn phải chịu nguy hiểm để độc ngấm vào người. Phỏng chừng bất cứ
lúc nào cũng có thể mất mạng vì độc tố bùng nổ.
- Cũng không hắn, tỷ như khi quyết đấu với cao thủ, anh có khói độc sẽ lợi hơn
người ta rất nhiều. Còn nữa, gặp phải quá nhiều người đẳng cấp thấp, anh đánh ra một
chưởng, nội khí tuôn khói độc, uy lực một chưởng của anh đó ghê gớm gấp mấy lần
chưởng lực bình thường. Phỏng chừng dựa vào năng lực hiện giờ của anh, một
chưởng có thể đánh ngã bảy tám người tứ đẳng.
Xa Thiên nói.
- Xem ra còn có chút hữu dụng.
Trong lòng Diệp Phàm đã thăng bằng hơn một chút.
- Thiên Thông, thử công kích bằng sóng âm của anh xem.
Diệp Phàm kêu lên, nhớ tới lúc công kích Tiểu học Sùng Minh, công kích sóng âm
của Thiên Thông dường như có ảnh hưởng đối với rắn.
- Thiên linh linh địa linh linh mau hiển linh tiêu diệt đám tạp nham đáng ghê tởm
này!
Thiên Thông tên này đối diện với ranh giới sống và chết vẫn không quên đùa cợt,
giả thần giả quỷ huơ cái chuông của mình trên không trung, quay tròn thật nhanh.
Chiếc chuông kia phát ra từng đợt từng đợt sóng âm truyền đến bầy rắn, không
lâu sau, quả nhiên có động tĩnh. Đám rắn kia bắt đầu có chút không cam lòng, chuyển
động.
Diệp Phàm đột nhiên nhớ tới cây sáo nhặt được ở Tiểu học Sùng Minh, tên này
bất kể hữu dụng hay không, lấy từ trong ba lô ra.
Phát hiện ra cây sáo này làm từ ngọc thạch. Tên này đặt lên môi thổi bằng Hóa
âm mê thuật, mục tiêu chính là con rắn đỏ trong đám rắn kia.
Không lâu sau, bầy rắn bắt đầu điên cuồng, không chịu được. Con nào con nấy
đều vặn vẹo người, thậm chí, có những con còn cắn xé nhau.
Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện ra miệng của con rắn đỏ kia hướng lên trên, há
miệng phun sương đỏ. Bầy rắn ở dưới bắt đầu không chịu đựng được sau khi chạm
phải màn sương đỏ này không ngờ lập tức bình tĩnh lại.
- Má nó, con rắn đỏ này thực sự là thủ lĩnh rồi, không ngờ có thể sử dụng sương
đỏ để chỉ huy bầy đàn.
Thiên Thông không kìm nổi thốt ra một câu chửi.
- Giết giết giết giết!
Diệp Phàm thêm vào trong sáo ngọc ý niệm sát phạt của mình, từng đợt từng đợt
công kích về phía con rắn đỏ to lớn kia.
Không lâu sau, quả nhiên có tác dụng. Con rắn đỏ đó có chút cảm giác không chịu
đựng được. Nó bắt đầu vặn vẹo thân hình to lớn, lắc qua lắc lại trong đám rắn.
Diệp Phàm tiếp tục tăng thêm lực nội tức đẩy vào trong cây sáo, sau mười giây,
con rắn đỏ rốt cuộc đã hoàn toàn mất khống chế.
Nó há rộng miệng, cắn chết một con rắn lục bên cạnh. Mà cái đuôi vung một cái
lập tức xúc bay bảy tám con rắn nhỏ.
Mà con rắn đỏ hoàn toàn phát điên, nhào vào trong bầy rắn cắn loạn. Đám rắn sợ
tới mức vội vàng lẩn trốn, lập tức, rắn trong động loạn cào cào.
- Cắn cắn cắn, cắn nhau đi!
Thiên Thông kêu to, càng ra sức huơ chuông, tên này lại còn vừa nhảy vừa ngoáy
mông.
Diệp Phàm thấy cơ hội tốt, nín thở. Phóng người một cái nhảy đến trước mặt con
rắn đỏ, sờ bên hông một cái, con dao găm sắc bén đã đâm trúng đầu con rắn.
Lưỡi dao tạo thành từ nội khí dài khoảng 5cm phía trước lưỡi dao găm xoáy vào
trên đầu rắn. Xoẹt… cái đầu rắn to bằng cái bát vang lên một tiếng lìa khỏi thân. Máu
tươi lập tức phun ra, đầu rắn xoay tròn bay ra ngoài.
- Giết!
Vương Nhân Bảng rống lên một tiếng. Bầy rắn bị sóng âm của Thiên Thông công
kích, vốn đã có chút choáng váng, giờ phút này trước mặt những cao thủ này chỉ còn
như những quả dưa chuột bị thu hoạch. Đầu rắn máu rắn la liệt khắp động. Hang động
rộng lớn này lập tức biến thành một lò giết mổ rắn.
/3320
|