- Tam Độc giáo có Tứ đại trưởng lão, lão Đại Tông Minh Thiên, thập đẳng Đại viên
mãn. Lão Nhị Tông Hạo Thiên, thập đẳng Đại viên mãn, phụ trách công việc trông coi Xà
Quật này.
Lão Tam Tông Vân, thập đẳng tầng thứ ba, bình thường phụ trách sắp xếp canh
gác miếu và việc vặt hàng ngày.
Lão Tứ Tông Phù Phong, thập đẳng tầng thứ ba. Chủ yếu phụ trách chuyện vặt
vãnh ở bên ngoài, kỳ thực, Tông Phù Phong chính là Tổng đường chủ ngoại đường của
Tam Độc giáo.
Chuyện bên ngoài đều do ông ta phụ trách. Mà lão Đại Tông Minh Thiên thần bí
nhất, ngay cả tôi ở trong này ba mươi năm rồi nhưng cũng rất ít khi nhìn thấy bóng
dáng ông ta.
Hơn nữa, ông ta cụ thể phụ trách việc gì tôi cũng rõ lắm. Tuy nhiên, tôi nghi rằng
người này phụ trách công việc canh giữ tổ miếu.
Xa Thiên nói.
- Xem ra, thực lực của Tam Độc giáo đúng là không vừa.
Lam Tồn Quân nói.
- Không bằng Ngũ Độc giáo các anh, Ngũ Độc giáo có Bát đại hộ pháp. Tám hộ
pháp này người nào cũng có thân thủ tương tự ta.
Hơn nữa, bọn họ rốt cuộc có mấy trưởng lão chúng tôi vẫn không biết rõ. Mấy
trăm năm trước, hai vị giáo chủ tranh quyền, dẫn đến việc phân chia cuối cùng.
Ngũ Độc giáo một phân thành hai, tổ thượng Tông gia mang theo một đám nhân
mã đến Lào thành lập Tam Độc giáo. Mà phần lớn các cao thủ vẫn thuộc sự quản lý của
Cung gia trong Ngũ Độc giáo ban đầu.
Tuy nhiên, theo sự phát triển của thời đại, Ngũ Độc giáo ở trong cảnh nội Trung
Quốc sự quản chế của quốc gia tương đối nghiêm khắc.
Cho nên, ở nghiệp vụ chế độc bán độc không bằng Tam Độc giáo chúng tôi. Tuy
nhiên, Ngũ Độc giáo bọn họ có việc buôn bán của mình.
Về khả năng kinh tế không kém Tam Độc giáo là bao. Bọn họ làm kinh doanh cả
hai bên hắc bạch. Còn Tam Độc giáo chỉ kinh doanh bên hắc đạo thôi.
Bởi vì nơi này gần Tam Giác Vàng, cho nên, dùng heroin điều chế độc tố là nguồn
thu nhập rất lớn của Tam Độc giáo.
Mà Ngũ Độc giáo cũng tương đối thông minh, bọn họ hiện tại chế tạo ra rất nhiều
độc dược có thể sử dụng cho việc chữa bệnh, trị bệnh cứu người.
Bọn họ gọi đó là lấy độc trị độc. Thu nhập từ lãnh vực này đúng là không ít. Hai
bên giáo phái chúng ta vẫn thường thường xảy ra xô xát.
Hành động lớn như việc các anh hôm nay công kích vào cũng không nhiều. Dù
sao, chính phủ còn có quân đội. Nếu như hành động quá gây chú ý, kéo quân đội tới thì
xong hoàn toàn rồi.
Về mặt này, chúng tôi còn tự do một chút. Mà Ngũ Độc giáo càng cẩn thận hơn.
Dù sao, nhà nước Trung Quốc quá hùng mạnh, quân đội và chính phủ quá hùng mạnh.
Ngũ Độc giáo căn bản không có khả năng chống đối lại.
Xa Thiên nói.
- Có thể sử dụng độc cứu người cũng không tệ.
Diệp Phàm gật gật đầu, đột nhiên vung tay lên, tất cả mọi người đều nằm sấp
xuống mặt đất.
- Phía trước có một mạch nói ngầm, rộng khoảng 40-50m. Phía trên có một cây
cầu dựng bằng xích sắt.
Diệp Phàm nói. Lam Tồn Quân và Vương Nhân Bảng tiến lên quan sát một hồi.
- Muốn đi qua phỏng chừng tương đối nguy hiểm, mặt sông cũng không phải quá
rộng, có điều, vì không có dụng cụ chiếu sáng, quá tối. Dòng chảy cũng không thể nói là
chậm. Tình hình trong sông không rõ lắm.
Lam Tồn Quân nói.
- Kỳ lạ, không phát hiện tình trạng dị thường, dường như ngay cả một con rắn
cũng không có.
Vương Nhân Bàng có chút nghi hoặc.
- Bọn chúng thiếu gì biện pháp giấu rắn, ở chỗ anh không nghĩ sẽ có rắn thì
thường đều sẽ xuất hiện rắn. Hơn nữa, càng là chỗ anh thấy như an toàn lại càng
không an toàn. Như bây giờ đây, không thấy một bóng con rắn nào, thường nơi này cần
phải đặc biệt cẩn thận mới được.
Xa Thiên nói.
- Không ổn, phỏng chừng bọn chúng đang đuổi đến.
Lúc này, Thiên Thông kêu lên.
Diệp Phàm khẩn trương kề sát mặt đất dò xét một hồi, sắc mặt khá nghiêm trọng,
hắn nhìn Triệu Thanh Ngọc, nói:
- Phỏng chừng Tông Vô Thu đã vào được, không còn cách nào khác, Tiểu Triệu,
cô dẫn người nổ sụp chỗ hẹp đằng sau chặn lại. Trong động này muốn xử lý đá sụp có
lẽ càng khó khăn hơn.
- Chỉ có thể làm thế thôi. Bằng không, Tông Vô Thu vừa đến, chúng ta tất cả đều
game over rồi.
Thiên Thông cũng thở dài.
- Lựu đạn thừa không còn nhiều nữa, tôi nghĩ nên giữ một ít để lúc sau dùng trong
trường hợp khẩn cấp. Có điều, nếu lựu đạn quá ít quy lực sẽ quá kém, nổ không được
bao nhiêu đá. Tông Vô Thu thân thủ thập nhị đẳng, tay di chuyển đá tảng lớn mấy chục
nghìn cân thậm chí một trăm ngàn phỏng chừng cũng có thể.
Triệu Thanh Ngọc sắc mặt ngưng trọng hơn bao giờ hết.
- Như vậy đi, chúng ta cùng nhau phát ra chưởng lực nổ cùng lựu đạn. Như vậy uy
lực sẽ lớn hơn nhiều rồi.
Diệp Phàm hạ quyết tâm, mọi người cũng không nói gì thêm.
Sau khi lui mấy chục mét liền phát hiện ra một chỗ rất nhỏ hẹp. Triệu Thanh Ngọc
sau khi chuẩn bị xong lựu đạn thì mọi người cùng nhau phát lực. Một tiếng ầm thật lớn,
hiệu quả không tệ. Những tảng đá lớn bị sụp xuống chặn đứng đường động. Muốn tiến
vào, có lẽ phải mất nhiều thời gian.
- Chúng ta đang tự đào mộ chôn mình, không còn cách nào khác, bỏ đi.
Diệp Phàm nói, người nhảy lên chiếc cầu. Còn đám người Triệu Thanh Ngọc cầm
súng bắn tỉa nhìn chăm chăm vào dòng sông để phòng ngừa tình huống bất ngờ.
Vừa rơi xuống cầu, bất ngờ, đồng tử của Diệp Phàm co rút. Vội vàng đứng một
chân trên chân trái, người bật mạnh lên, xoay tròn một cái trở về chỗ cũ.
- Toàn là rắn, con nào con nấy đều nhỏ hơn con giun. Không cẩn thận sẽ không
thấy. Vừa rồi những con rắn nhỏ này không động đậy gì, có lẽ là tôi vừa nhảy qua gây
chấn động, khiến chúng nó để ý, con nào cũng há miệng ra, trong miệng có thể phun tơ
như nhện. Phỏng chừng, những cái tơ này chắc chắn có độc.
Diệp Phàm nói.
- Tôi nhớ ra rồi, những con rắn nhỏ loại này Tông Vô Thu gọi là “Thanh điện” Về
phần tại sao gọi là “Thanh điện” tôi cũng không rõ.
Bọn chúng tuy nhỏ như sợi len, nhưng lực công kích khá mạnh. Ngoại đường
từng có một tên phản bội bị bắt về, Giáo chủ tát một cái gã liền rơi vào một thùng gỗ.
Không lâu sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết của người nọ, tôi chạy tới nhìn,
phát hiện trên thân thể gã bò đầy những con “Thanh điện” loại này.
Mấy ngàn con Thanh điện đều phun ra sợi tơ màu xanh còn nhỏ hơn sợi tóc quấn
trên người tên phản bội đó.
Không lâu sau, tên phản bội bị gói kín bởi những sợi tơ, giống như một kén tằm
hình người lớn. Mà người ở bên trong vẫn không ngừng kêu la thảm thiết.
Không lâu sau, tôi phát hiện bên trong chầm chậm chảy ra nước mủ màu máu,
thối kinh khủng. Bên trong không còn tiếng động gì nữa, mà cái kén cũng dần dần quắt
lại.
Chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng co lại thành một nắm bằng nắm tay to. Sau này tôi
mới biết, tên phản bội đó đã bị những sợi tơ độc này hòa tan từ lâu, ngay cả xương cốt
cứng rắn cũng bị hòa tan thành chất lỏng, bị những sợi tơ này hấp thu, truyền vào trong
cơ thể “Thanh điện”.
Giáo chủ sau đó nói: “Biết không, đây là một trong những tuyệt chiêu giết người
của Tam Độc giáo chúng ta. Xã hội hiện đại thì sao chứ?
Chúng ta dùng biện pháp này giết người thuê, cho dù cảnh sát hình sự có tài ba
đến thế nào cũng không tìm ra chút dấu vết. Người này, chỉ thế là biến mất trên thế giới
này rồi.”
Xa Thiên nói.
Mọi người nghe mà sởn tóc gáy, hai chị em Tài Nhạ và Triệu Thanh Ngọc đều thấy
buồn nôn.
- Đúng là khó khăn, những con rắn đó nhỏ như vậy, bám dày đặc trên xích sắt.
Cho dù chúng ta dùng đao dùng súng cũng chỉ có thể giết được mấy con, phí công phí
sức.
Diệp Phàm nhíu mày nói.
- Dứt khoát nhảy sang bờ bên kia là được, không phải chỉ có 30-40m thôi hay
sao, chúng ta chạy lấy đà phỏng chừng có thể qua. Bản lĩnh thấp thì để Diệp Phàm giúp
một tay, thế là tất cả đều đi qua được rồi.
Tiểu Thiên hơi có vẻ đắc chí, nói.
- Anh ngốc quá, điều chúng ta có thể nghĩ đến, Tông Vô Thu không nghĩ đến được
sao? Trên xích sắt này có, phỏng chừng trên những tảng đá bên kia càng nhiều. Không
tin, chúng ta ném thử mấy tảng đá qua xem.
Lam Tồn Quân châm chọc nói.
- Thử chút xem nào.
Tiểu Thiên nhấc một tảng đá nặng mấy trăm cân ném về phía đối diện, ầm một
tiếng, mọi người khiếp sợ phát hiện.
Bên ngoài vách đá đối diện đột nhiên như vật thể sống. Từng tầng nhấp nhô như
sóng cuộn, không lâu sau, bắt đầu chuyển động.
Tảng đá kia không lâu sau liền biến thành màu xanh. Không lâu sau nữa, tảng đá
không ngờ dần dần nhỏ đi, cuối cùng, thu nhỏ thành một nắm bằng nắm tay nhỏ.
- Trời đất, ngay cả tảng đá cũng có thể tiêu hóa hết, tơ độc này là cái quái gì mà
lợi hại vậy?
Tiểu Thiên nuốt đầu lưỡi, thiếu chút nữa cắn phải.
- Bờ bên kia dày đặc những con rắn nhỏ loại này, cho dù có bay nhảy giỏi đến đâu
cũng không thể đáp được đến chỗ không có rắn. Hơn nữa, mắt tôi nhìn thấy chỉ toàn
rắn nhỏ. Huống chi, động này cũng không cao lớn gì, cũng sẽ bất lợi cho mọi người khi
dùng Khinh Thân Đề Túng Thuật. Trừ phi có thể bay là là qua thì còn được.
Sắc mặt Diệp Phàm khó coi nhìn Xa Thiên một cái.
Xa Thiên mở miệng nói:
- Tôi không làm được đâu, tuy rằng tôi giỏi Khinh Thân Đề Túng Thuật nhất. Kỳ
thực, bình thường tôi phải cần đến sự trợ giúp của một đôi cánh mới có thể trượt xa.
Cái kia, như Thiếu gia Diệp đã nói, nhất định cần có không gian để trượt đi mới
được, nơi này quá chật, hiệu quả không được tốt như vậy.
Nếu muốn bay là là qua, vậy chỉ có thể là Ngự Khí Phi Hành mà trong tiểu thuyết
hay nói. Cái này, chỉ là hư cấu, không thể làm được.
Tôi từng tận mắt nhìn thấy Giáo chủ không dựa vào bất cứ ngoại vật gì mà trượt đi
suốt hai dặm. Lúc đó tôi đã kinh sợ mà cho là thần thánh.
Sau đó Giáo chủ cười nói cũng không phải là bay. Ông ta nói, mặc dù là cảnh giới
trong truyền thuyết cũng không có khả năng khiến con người ta bay lên được.
Cái đó, chỉ là nội khí hùng hậu, người luyện võ bức nội khí vào không trung đẩy
xuống mặt đất, dựa vào phản lực của không khí, dựa vào thế gió mà trượt đi. Có chút
giống như nguyên lý của máy bay phản lực.
Hơn nữa, tuy nói chỉ vẻn vẹn có hai dặm, nhưng cũng rất mệt. Còn không bằng
trực tiếp chạy trên mặt đất thoải mái hơn.
Hơn nữa, độ cao khi trượt đi cũng không thể quá cao. Cái này chỉ có thể coi là trò
vô bổ mà thôi.
Xa Thiên nói xong, tay khẽ động, quần áo ông ta mặc, dưới cánh tay có một đôi
cánh quỷ dị mở ra. Đôi cánh dài ba mét, có chút giống cánh máy bay.
- Má ơi, Xa Thiên, chẳng lẽ ông là người chim?
Tiểu Thiên bắt đầu hứng thú, chạy tới đưa tay ra sờ sờ đôi cánh.
- Cũng có chút giống dáng vẻ của Lôi Chấn Tử trong Phong Thần.
Lam Tồn Quân nói.
- Đôi cánh này của ông không thể nào là mọc ra được, vậy thì làm ra từ chất liệu
gì vậy? Dường như co duỗi rất tự nhiên, khi rụt lại trên người lại không chút dấu vết.
Hay thật!
Tiểu Thiên hỏi, nổi lên lòng hiếu kỳ.
- Xin lỗi, đôi cánh này là sư phụ tôi để lại cho tôi, nghe nói sư môn bọn họ đã
truyền qua mấy trăm năm rồi.
Rất khó chế tạo, khi cần dùng, bức nội khí vào là có thể mở ra. Khi không cần nữa
thì thu lại bên người, mỏng như cánh tiên, cũng không có cảm giác nặng nề.
Tuy nhiên, ít nhất phải là cường nhân cửu đẳng Đại viên mãn mới có thể miễn
cưỡng sử dụng. Tôi sử dụng cũng tương đối tốn sức, hơn nữa, hiệu quả không tốt lắm.
Một lần trượt đi khoảng cách xa nhất chỉ được hai dặm.
Xa Thiên nói.
- Ông còn có tài liệu chế tạo hay gì đó không?
Thiên Thông vẫn không buông tha Xa Thiên.
- Xin lỗi, đây là bí mật sư môn tôi. Nếu như Thiếu gia Diệp hỏi thì tôi sẽ nói. Bởi vì,
Xa Thiên tôi từ nay về sau đi theo Thiếu gia Diệp rồi.
Xa Thiên nói
mãn. Lão Nhị Tông Hạo Thiên, thập đẳng Đại viên mãn, phụ trách công việc trông coi Xà
Quật này.
Lão Tam Tông Vân, thập đẳng tầng thứ ba, bình thường phụ trách sắp xếp canh
gác miếu và việc vặt hàng ngày.
Lão Tứ Tông Phù Phong, thập đẳng tầng thứ ba. Chủ yếu phụ trách chuyện vặt
vãnh ở bên ngoài, kỳ thực, Tông Phù Phong chính là Tổng đường chủ ngoại đường của
Tam Độc giáo.
Chuyện bên ngoài đều do ông ta phụ trách. Mà lão Đại Tông Minh Thiên thần bí
nhất, ngay cả tôi ở trong này ba mươi năm rồi nhưng cũng rất ít khi nhìn thấy bóng
dáng ông ta.
Hơn nữa, ông ta cụ thể phụ trách việc gì tôi cũng rõ lắm. Tuy nhiên, tôi nghi rằng
người này phụ trách công việc canh giữ tổ miếu.
Xa Thiên nói.
- Xem ra, thực lực của Tam Độc giáo đúng là không vừa.
Lam Tồn Quân nói.
- Không bằng Ngũ Độc giáo các anh, Ngũ Độc giáo có Bát đại hộ pháp. Tám hộ
pháp này người nào cũng có thân thủ tương tự ta.
Hơn nữa, bọn họ rốt cuộc có mấy trưởng lão chúng tôi vẫn không biết rõ. Mấy
trăm năm trước, hai vị giáo chủ tranh quyền, dẫn đến việc phân chia cuối cùng.
Ngũ Độc giáo một phân thành hai, tổ thượng Tông gia mang theo một đám nhân
mã đến Lào thành lập Tam Độc giáo. Mà phần lớn các cao thủ vẫn thuộc sự quản lý của
Cung gia trong Ngũ Độc giáo ban đầu.
Tuy nhiên, theo sự phát triển của thời đại, Ngũ Độc giáo ở trong cảnh nội Trung
Quốc sự quản chế của quốc gia tương đối nghiêm khắc.
Cho nên, ở nghiệp vụ chế độc bán độc không bằng Tam Độc giáo chúng tôi. Tuy
nhiên, Ngũ Độc giáo bọn họ có việc buôn bán của mình.
Về khả năng kinh tế không kém Tam Độc giáo là bao. Bọn họ làm kinh doanh cả
hai bên hắc bạch. Còn Tam Độc giáo chỉ kinh doanh bên hắc đạo thôi.
Bởi vì nơi này gần Tam Giác Vàng, cho nên, dùng heroin điều chế độc tố là nguồn
thu nhập rất lớn của Tam Độc giáo.
Mà Ngũ Độc giáo cũng tương đối thông minh, bọn họ hiện tại chế tạo ra rất nhiều
độc dược có thể sử dụng cho việc chữa bệnh, trị bệnh cứu người.
Bọn họ gọi đó là lấy độc trị độc. Thu nhập từ lãnh vực này đúng là không ít. Hai
bên giáo phái chúng ta vẫn thường thường xảy ra xô xát.
Hành động lớn như việc các anh hôm nay công kích vào cũng không nhiều. Dù
sao, chính phủ còn có quân đội. Nếu như hành động quá gây chú ý, kéo quân đội tới thì
xong hoàn toàn rồi.
Về mặt này, chúng tôi còn tự do một chút. Mà Ngũ Độc giáo càng cẩn thận hơn.
Dù sao, nhà nước Trung Quốc quá hùng mạnh, quân đội và chính phủ quá hùng mạnh.
Ngũ Độc giáo căn bản không có khả năng chống đối lại.
Xa Thiên nói.
- Có thể sử dụng độc cứu người cũng không tệ.
Diệp Phàm gật gật đầu, đột nhiên vung tay lên, tất cả mọi người đều nằm sấp
xuống mặt đất.
- Phía trước có một mạch nói ngầm, rộng khoảng 40-50m. Phía trên có một cây
cầu dựng bằng xích sắt.
Diệp Phàm nói. Lam Tồn Quân và Vương Nhân Bảng tiến lên quan sát một hồi.
- Muốn đi qua phỏng chừng tương đối nguy hiểm, mặt sông cũng không phải quá
rộng, có điều, vì không có dụng cụ chiếu sáng, quá tối. Dòng chảy cũng không thể nói là
chậm. Tình hình trong sông không rõ lắm.
Lam Tồn Quân nói.
- Kỳ lạ, không phát hiện tình trạng dị thường, dường như ngay cả một con rắn
cũng không có.
Vương Nhân Bàng có chút nghi hoặc.
- Bọn chúng thiếu gì biện pháp giấu rắn, ở chỗ anh không nghĩ sẽ có rắn thì
thường đều sẽ xuất hiện rắn. Hơn nữa, càng là chỗ anh thấy như an toàn lại càng
không an toàn. Như bây giờ đây, không thấy một bóng con rắn nào, thường nơi này cần
phải đặc biệt cẩn thận mới được.
Xa Thiên nói.
- Không ổn, phỏng chừng bọn chúng đang đuổi đến.
Lúc này, Thiên Thông kêu lên.
Diệp Phàm khẩn trương kề sát mặt đất dò xét một hồi, sắc mặt khá nghiêm trọng,
hắn nhìn Triệu Thanh Ngọc, nói:
- Phỏng chừng Tông Vô Thu đã vào được, không còn cách nào khác, Tiểu Triệu,
cô dẫn người nổ sụp chỗ hẹp đằng sau chặn lại. Trong động này muốn xử lý đá sụp có
lẽ càng khó khăn hơn.
- Chỉ có thể làm thế thôi. Bằng không, Tông Vô Thu vừa đến, chúng ta tất cả đều
game over rồi.
Thiên Thông cũng thở dài.
- Lựu đạn thừa không còn nhiều nữa, tôi nghĩ nên giữ một ít để lúc sau dùng trong
trường hợp khẩn cấp. Có điều, nếu lựu đạn quá ít quy lực sẽ quá kém, nổ không được
bao nhiêu đá. Tông Vô Thu thân thủ thập nhị đẳng, tay di chuyển đá tảng lớn mấy chục
nghìn cân thậm chí một trăm ngàn phỏng chừng cũng có thể.
Triệu Thanh Ngọc sắc mặt ngưng trọng hơn bao giờ hết.
- Như vậy đi, chúng ta cùng nhau phát ra chưởng lực nổ cùng lựu đạn. Như vậy uy
lực sẽ lớn hơn nhiều rồi.
Diệp Phàm hạ quyết tâm, mọi người cũng không nói gì thêm.
Sau khi lui mấy chục mét liền phát hiện ra một chỗ rất nhỏ hẹp. Triệu Thanh Ngọc
sau khi chuẩn bị xong lựu đạn thì mọi người cùng nhau phát lực. Một tiếng ầm thật lớn,
hiệu quả không tệ. Những tảng đá lớn bị sụp xuống chặn đứng đường động. Muốn tiến
vào, có lẽ phải mất nhiều thời gian.
- Chúng ta đang tự đào mộ chôn mình, không còn cách nào khác, bỏ đi.
Diệp Phàm nói, người nhảy lên chiếc cầu. Còn đám người Triệu Thanh Ngọc cầm
súng bắn tỉa nhìn chăm chăm vào dòng sông để phòng ngừa tình huống bất ngờ.
Vừa rơi xuống cầu, bất ngờ, đồng tử của Diệp Phàm co rút. Vội vàng đứng một
chân trên chân trái, người bật mạnh lên, xoay tròn một cái trở về chỗ cũ.
- Toàn là rắn, con nào con nấy đều nhỏ hơn con giun. Không cẩn thận sẽ không
thấy. Vừa rồi những con rắn nhỏ này không động đậy gì, có lẽ là tôi vừa nhảy qua gây
chấn động, khiến chúng nó để ý, con nào cũng há miệng ra, trong miệng có thể phun tơ
như nhện. Phỏng chừng, những cái tơ này chắc chắn có độc.
Diệp Phàm nói.
- Tôi nhớ ra rồi, những con rắn nhỏ loại này Tông Vô Thu gọi là “Thanh điện” Về
phần tại sao gọi là “Thanh điện” tôi cũng không rõ.
Bọn chúng tuy nhỏ như sợi len, nhưng lực công kích khá mạnh. Ngoại đường
từng có một tên phản bội bị bắt về, Giáo chủ tát một cái gã liền rơi vào một thùng gỗ.
Không lâu sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết của người nọ, tôi chạy tới nhìn,
phát hiện trên thân thể gã bò đầy những con “Thanh điện” loại này.
Mấy ngàn con Thanh điện đều phun ra sợi tơ màu xanh còn nhỏ hơn sợi tóc quấn
trên người tên phản bội đó.
Không lâu sau, tên phản bội bị gói kín bởi những sợi tơ, giống như một kén tằm
hình người lớn. Mà người ở bên trong vẫn không ngừng kêu la thảm thiết.
Không lâu sau, tôi phát hiện bên trong chầm chậm chảy ra nước mủ màu máu,
thối kinh khủng. Bên trong không còn tiếng động gì nữa, mà cái kén cũng dần dần quắt
lại.
Chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng co lại thành một nắm bằng nắm tay to. Sau này tôi
mới biết, tên phản bội đó đã bị những sợi tơ độc này hòa tan từ lâu, ngay cả xương cốt
cứng rắn cũng bị hòa tan thành chất lỏng, bị những sợi tơ này hấp thu, truyền vào trong
cơ thể “Thanh điện”.
Giáo chủ sau đó nói: “Biết không, đây là một trong những tuyệt chiêu giết người
của Tam Độc giáo chúng ta. Xã hội hiện đại thì sao chứ?
Chúng ta dùng biện pháp này giết người thuê, cho dù cảnh sát hình sự có tài ba
đến thế nào cũng không tìm ra chút dấu vết. Người này, chỉ thế là biến mất trên thế giới
này rồi.”
Xa Thiên nói.
Mọi người nghe mà sởn tóc gáy, hai chị em Tài Nhạ và Triệu Thanh Ngọc đều thấy
buồn nôn.
- Đúng là khó khăn, những con rắn đó nhỏ như vậy, bám dày đặc trên xích sắt.
Cho dù chúng ta dùng đao dùng súng cũng chỉ có thể giết được mấy con, phí công phí
sức.
Diệp Phàm nhíu mày nói.
- Dứt khoát nhảy sang bờ bên kia là được, không phải chỉ có 30-40m thôi hay
sao, chúng ta chạy lấy đà phỏng chừng có thể qua. Bản lĩnh thấp thì để Diệp Phàm giúp
một tay, thế là tất cả đều đi qua được rồi.
Tiểu Thiên hơi có vẻ đắc chí, nói.
- Anh ngốc quá, điều chúng ta có thể nghĩ đến, Tông Vô Thu không nghĩ đến được
sao? Trên xích sắt này có, phỏng chừng trên những tảng đá bên kia càng nhiều. Không
tin, chúng ta ném thử mấy tảng đá qua xem.
Lam Tồn Quân châm chọc nói.
- Thử chút xem nào.
Tiểu Thiên nhấc một tảng đá nặng mấy trăm cân ném về phía đối diện, ầm một
tiếng, mọi người khiếp sợ phát hiện.
Bên ngoài vách đá đối diện đột nhiên như vật thể sống. Từng tầng nhấp nhô như
sóng cuộn, không lâu sau, bắt đầu chuyển động.
Tảng đá kia không lâu sau liền biến thành màu xanh. Không lâu sau nữa, tảng đá
không ngờ dần dần nhỏ đi, cuối cùng, thu nhỏ thành một nắm bằng nắm tay nhỏ.
- Trời đất, ngay cả tảng đá cũng có thể tiêu hóa hết, tơ độc này là cái quái gì mà
lợi hại vậy?
Tiểu Thiên nuốt đầu lưỡi, thiếu chút nữa cắn phải.
- Bờ bên kia dày đặc những con rắn nhỏ loại này, cho dù có bay nhảy giỏi đến đâu
cũng không thể đáp được đến chỗ không có rắn. Hơn nữa, mắt tôi nhìn thấy chỉ toàn
rắn nhỏ. Huống chi, động này cũng không cao lớn gì, cũng sẽ bất lợi cho mọi người khi
dùng Khinh Thân Đề Túng Thuật. Trừ phi có thể bay là là qua thì còn được.
Sắc mặt Diệp Phàm khó coi nhìn Xa Thiên một cái.
Xa Thiên mở miệng nói:
- Tôi không làm được đâu, tuy rằng tôi giỏi Khinh Thân Đề Túng Thuật nhất. Kỳ
thực, bình thường tôi phải cần đến sự trợ giúp của một đôi cánh mới có thể trượt xa.
Cái kia, như Thiếu gia Diệp đã nói, nhất định cần có không gian để trượt đi mới
được, nơi này quá chật, hiệu quả không được tốt như vậy.
Nếu muốn bay là là qua, vậy chỉ có thể là Ngự Khí Phi Hành mà trong tiểu thuyết
hay nói. Cái này, chỉ là hư cấu, không thể làm được.
Tôi từng tận mắt nhìn thấy Giáo chủ không dựa vào bất cứ ngoại vật gì mà trượt đi
suốt hai dặm. Lúc đó tôi đã kinh sợ mà cho là thần thánh.
Sau đó Giáo chủ cười nói cũng không phải là bay. Ông ta nói, mặc dù là cảnh giới
trong truyền thuyết cũng không có khả năng khiến con người ta bay lên được.
Cái đó, chỉ là nội khí hùng hậu, người luyện võ bức nội khí vào không trung đẩy
xuống mặt đất, dựa vào phản lực của không khí, dựa vào thế gió mà trượt đi. Có chút
giống như nguyên lý của máy bay phản lực.
Hơn nữa, tuy nói chỉ vẻn vẹn có hai dặm, nhưng cũng rất mệt. Còn không bằng
trực tiếp chạy trên mặt đất thoải mái hơn.
Hơn nữa, độ cao khi trượt đi cũng không thể quá cao. Cái này chỉ có thể coi là trò
vô bổ mà thôi.
Xa Thiên nói xong, tay khẽ động, quần áo ông ta mặc, dưới cánh tay có một đôi
cánh quỷ dị mở ra. Đôi cánh dài ba mét, có chút giống cánh máy bay.
- Má ơi, Xa Thiên, chẳng lẽ ông là người chim?
Tiểu Thiên bắt đầu hứng thú, chạy tới đưa tay ra sờ sờ đôi cánh.
- Cũng có chút giống dáng vẻ của Lôi Chấn Tử trong Phong Thần.
Lam Tồn Quân nói.
- Đôi cánh này của ông không thể nào là mọc ra được, vậy thì làm ra từ chất liệu
gì vậy? Dường như co duỗi rất tự nhiên, khi rụt lại trên người lại không chút dấu vết.
Hay thật!
Tiểu Thiên hỏi, nổi lên lòng hiếu kỳ.
- Xin lỗi, đôi cánh này là sư phụ tôi để lại cho tôi, nghe nói sư môn bọn họ đã
truyền qua mấy trăm năm rồi.
Rất khó chế tạo, khi cần dùng, bức nội khí vào là có thể mở ra. Khi không cần nữa
thì thu lại bên người, mỏng như cánh tiên, cũng không có cảm giác nặng nề.
Tuy nhiên, ít nhất phải là cường nhân cửu đẳng Đại viên mãn mới có thể miễn
cưỡng sử dụng. Tôi sử dụng cũng tương đối tốn sức, hơn nữa, hiệu quả không tốt lắm.
Một lần trượt đi khoảng cách xa nhất chỉ được hai dặm.
Xa Thiên nói.
- Ông còn có tài liệu chế tạo hay gì đó không?
Thiên Thông vẫn không buông tha Xa Thiên.
- Xin lỗi, đây là bí mật sư môn tôi. Nếu như Thiếu gia Diệp hỏi thì tôi sẽ nói. Bởi vì,
Xa Thiên tôi từ nay về sau đi theo Thiếu gia Diệp rồi.
Xa Thiên nói
/3320
|