- Đồng chí Diệp Phàm, đồng chí rời khỏi văn phòng Trung ương cũng đã được vài tháng rồi. Chúng ta nói chuyện một chút đi.
Thật không ngờ lời nói bỗng được xoay chuyển. Chủ nhiệm Điền bỗng thân mật hỏi han Diệp Phàm.
Mấy người bọn Vương Nhân Bàng nghe thấy vậy, hiểu ngay chủ nhiệm Điền có việc bí mật muốn trao đổi với Diệp Phàm. Vì thế ba người bọn họ tìm cớ cáo lui về phòng bệnh.
- Chủ nhiệm Điền tìm Diệp Phàm có việc gì nhỉ? Thật kì lạ!
Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, Thiên Thông không nén nổi tò mò buột miệng hỏi.
- Có ma mới biết được. Nhưng mà đúng là kì lạ thật. Diệp Phàm về Đồng Lĩnh còn chưa được nửa năm, không thể nào lại phải thay đổi địa bàn chứ.
- Có lẽ là không. Công việc của Diệp Phàm mới bắt đầu thì lại điều động cái gì chứ. Việc đó không có lợi cho sự triển khai công việc. Còn nếu là đề bạt anh ấy thì tuyệt đối không thể nào. Vừa công tác bấy nhiêu lâu không lẽ Diệp Phàm lại được đề bạt lên chức thứ trưởng. Việc này ngược đời quá, tuyệt đối không thể xảy ra.
Lam Tồn Quân lắc đầu nói.
- Đúng vậy. Cù là trong lần thực hiện nhiệm vụ lần này, anh ấy đã lập nhiều công lao nhưng cũng không thể như vậy được. Tuy nhiên, tôi đang nghĩ rằng hay là chủ nhiệm Điền có chuyện làm ăn gì chăng?
Vương Nhân Bàng nhìn Thiên Thông bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
- Ha ha ha. Có lẽ lần này Diệp Phàm gặp xui xẻo rồi. Chủ nhiệm Điền tìm cậu ta thì có chuyện gì tốt cho được, chắc chắn lại là việc khổ sai rồi.
Thiên Thông cười rất đắc ý khi thấy người khác gặp họa.
- Cũng phải. Nếu là chuyện tốt thì chủ nhiệm Điền gọi một cú điện thoại là Diệp Phàm đã cuống cuồng qua bên đó rồi. Hoặc là nhờ người nói lại là cũng được rồi. Chắc việc này khó làm. Trong lòng Diệp Phàm chắc chắn sẽ không thoải mái gì cho lắm vì thế chủ nhiệm Điền mới đích thân đến để an ủi.
Lam Tồn Quân đồng tình với suy nghĩ của Thiên Thông.
- Thôi, đừng đoán bừa nữa. Đợi chút nữa hỏi lại chẳng phải sẽ rõ sao.
Vương Nhân Bàng nói.
- Đúng đúng, đi tìm Trương Cường đã, bốn người chúng ta cứ “đánh” trước.
Lam Tồn Quân gợi ý.
- Ồ, Trương Cường cũng thật là xui xẻo. Độc trong người vẫn chưa được giải hết, phải đợi đến khi Diệp Phàm hồi phục mới nghĩ tiếp cách. Tam độc giáo thật độc!
Thiên Thông thở dài.
- Cũng may mà mấy chuyên gia đó còn có vài biện pháp. Ít nhất thì Trương Cường vẫn bảo toàn được tính mạng mà còn kéo dài thêm được một thời gian nữa. Nếu không chưa đợi đến lúc Diệp Phàm nghĩ ra cách gì khác thì anh ta đã đi tong rồi. Thế chẳng phải là thê thảm hơn sao?
Vương Nhân Bàng nói.
- Đừng nhắc đến những chuyện không may ấy nữa. Chúng ta đến chỗ Trương Cường đáng bài cho cậu ấy đỡ buồn đi.
Lam Tồn Quân đề nghị.
- Chủ nhiệm Điền, trong phòng bệnh không được phép hút thuốc. Hơn nữa để cô Dương nhìn thấy thì sẽ bị phê bình nhiều đó.
Thấy chủ nhiệm Điền rút từ trong chiếc cặp da ra hai cây thuốc cho mình, Diệp Phàm cảm thấy rất khó hiểu. Cái này chính là để lấy lòng người khác. Hơn nữa Diệp Phàm cũng cảm thấy những hành động hôm nay của chủ nhiệm Điền hơi kì lạ. Hắn cũng cảm thấy không an tâm lắm.
- Ha ha, Diệp Phàm của chúng ta biết nghe lời từ khi nào vậy?
Không ngờ chủ nhiệm Điền lại châm chọc Diệp Phàm.
- Trước nay tôi luôn nghe lời mà.
Diệp Phàm trả lời rất nghiêm nghị.
- Ha ha. Điều này cho thấy, đồng chí Diệp Phàm của chúng ta qua thời gian rèn luyện ở dưới đã trưởng thành rồi. Điều này nói lên cái gì? Nó nói lên rằng các đồng chí của chúng ta không thể cứ làm việc ở mãi một chỗ, chẳng hạn như là trong bộ. Đi xuống dưới để rèn luyện một cách thích hợp sẽ có lợi cho việc tích lũy kinh nghiệm và công tác.
Chủ nhiệm Điền lại nói những lời mơ hồ khó hiểu.
Diệp Phàm nghe xong cảm thấy rất mơ hồ. Hắn nghĩ thầm không lẽ chủ nhiệm Điền muốn tâm sự cùng hắn. Đây không phải là phong cách làm việc của ông ta. Ông ta làm gì có thời gian đến để nói chuyện phiếm với hắn.
- Đúng vậy. Đi xuống cơ sở bên dưới là việc mà các cán bộ phải làm. Nếu không xuống dưới thì làm sao nắm được các tài liệu bên dưới một cách trực tiếp.
Nếu không thì khác nào biến thành những chỉ huy mù rồi, có đúng không? Chẳng hạn như tôi, thích làm việc ở địa phương, thích được tiếp xúc với quần chúng. Làm xong một số việc bao giờ cũng cảm thấy rất mãn nguyện.
Nếu như cứ làm việc ở trong bộ hoặc văn phòng Trung ương, dù là vẫn làm việc như thế nhưng lúc nào cũng không cảm nhận được những thành quả mình đã làm ra.
Diệp Phàm cũng tiện thể tán gẫu đôi chút.
- Làm đầu chứ quyết không làm đuôi phượng. Đồng chí Diệp Phàm của chúng ta là một đồng chí có chí lớn. Điều này là rất tốt.
Chủ nhiệm Điền mỉm cười nói.
- Chủ nhiệm Điền quá lời khiến tôi thấy hổ thẹn.
Diệp Phàm đáp lại.
- Ha ha, không biết đồng chí Tiểu Lam có cùng cách nghĩ với cậu không?
Chủ nhiệm Điền lại cười hỏi tiếp.
Diệp Phàm nghe đến đây thì đã đoán ra một chút. Có lẽ hôm nay chủ nhiệm Điền đến không phải vì việc của hắn mà việc này chắc liên quan đến Lam Tồn Quân.
- Cái này thì tôi không dám khẳng định. Tuy nhiên dù sao thì cũng phải xem xét một số việc, có đúng vậy không?
Diệp Phàm cũng trả lời một cách mơ hồ. Tất nhiên là hắn đợi Điền Giang lật ngửa ván bài lên.
- Ha ha ha, trước đây chẳng phải đồng chí ấy cùng làm việc với cậu ở Hải Đông sao? Nghe nói đồng chí ấy làm việc quản lí các xí nghiệp, bây giờ đã điều động sang Ủy bản kế hoạch và phát triển rồi. Điều này cho thấy sau khi tích lũy các kinh nghiệm khi làm việc ở cơ sở quay trở lại làm việc sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Điền Giang cười nói.
- Tất nhiên là vậy rồi. Đồng chí Tồn Quân ở bên dưới làm việc rất tốt. Mặc dù mấy năm nay đồng chí ấy làm việc bên quản lí các xí nghiệp nhưng đồng chí ấy từ bên chính quyền chuyển sang bên xí nghiệp rồi lại quay về làm việc bên chính quyền.
Đừng có nghĩ rằng bên doanh nghiệp và chính quyền là hai bên khác nhau.
Thực chất giữa chúng có điểm tương đồng và bổ trợ cho nhau. Từ bên xí nghiệp quay về làm việc bên chính quyền có tác dụng khá to lớn cho công việc của Tồn Quân.
Diệp Phàm cũng nói tào lao vài câu.
- Đúng, đồng chí Tiểu Lam là một nhân tài. Gần đây có một cơ hội tốt nhưng không biết đồng chí Tiểu Lam có đồng ý đi hay không?
Chủ nhiệm Điền gật đầu nói.
- Không biết là cơ hội gì đây ạ?
Diệp Phàm hơi ngạc nhiên vì Lam Tồn Quân về bên Ủy ban kế hoạch và phát triển chưa được một năm, không ngờ chủ nhiệm Điền đã nói đến chuyện này rồi.
Nếu chủ nhiệm Điền mang chuyện tốt đến thì tuyệt đối không thể đơn giản như vậy được. Ông ta không trực tiếp nói với Lam Tồn Quân mà lại tìm hắn làm người trung gian. Có lẽ bên trong chuyện này còn có uẩn khúc gì đó.
- Đồng chí Tăng Hồng Lâm chủ tịch thành phố Hạng Nam của tỉnh Thiên Vân đã ngoài năm mươi tuổi. Tuy nhiên đồng chí ấy bị bệnh nên đã xin tỉnh Thiên Vân cáo bệnh lui về tuyến hai rồi.
Chủ nhiệm Điền nói.
- Ý của chủ nhiệm Điền là?
Diệp Phàm hỏi, mắt nhìn Điền Giang.
- Ha ha ha. Tôi không có ý gì cả. Chỉ là nghe thấy tin này nên tôi tán gẫu vậy thôi.
Điền Giang cười có chút tinh ranh rồi lại nói tiếp:
- Tuy nhiên vài ngày nữa chủ tịch nước sẽ đi thăm năm nước Châu Phi. Lần này đi cùng chủ tịch còn có mấy đồng chí bên kinh tế, thương mại, xây dựng...Có lẽ là đi để bàn về việc đầu tư mang tính viện trợ. Tuy nhiên các nước Châu Phi cũng có lợi thế riêng của họ. Các dự án này nếu tiến hành lâu dài sẽ có lợi cho việc mở rộng thị trường Châu Phi và giúp đỡ nhân dân bên đó.
- Vậy thì tốt quá. Không biết chủ nhiệm Điền có thể cho Lam Tồn Quân một cơ hội được hay không?
Đến giờ thì Diệp Phàm đã gần như hiểu rõ rồi.
Có lẽ ban đầu chủ nhiệm Điền tiết lộ cho hắn về chuyện thành phố Hạng Nam là giúp đỡ hắn còn bên giờ ông ta mới vào việc chính.
- Đồng chí Tiểu Lam làm việc bên Ủy ban kế hoạch và phát triển. Rõ ràng là bên đó cũng cần tuyển người đi. Chúng ta không nói lòng vòng nữa nhé. Đồng chí Tiểu Lam không phải là cán bộ nhà nước hay quan chức chính phủ gì tuy nhiên đồng chí ấy lại là một cao thủ. Nghe nói đồng chí ấy đã đạt đến bát đẳng rồi, có đúng không?
Khuôn mặt chủ nhiệm Điền rất nghiêm túc. Ông ta đã trở lại tác phong làm việc vẫn thấy.
- Vừa mới đạt đến.
Diệp Phàm biết chuyện này có lẽ Cung Khai Hà đã nói cho Điền Giang biết. Tuy Điền Giang không hiểu công lực của bắt đẳng mạnh đến thế nào nhưng ông ta cũng am hiểu chút ít.
- Vậy thì tốt rồi.
Chủ nhiệm Điền tán thưởng, đoạn lại nói tiếp:
- Các thành viên đi cùng chủ tịch nước lần này chúng tôi đã quyết định rồi. Đồng chí Lam Tồn Quân cũng nằm trong số đó. Đồng chí ấy đại diện cho Ủy ban kế hoạch và phát triển. Tuy nhiên nhiệm vụ chính của đồng chí ấy không phải là khảo sát gì cả. Ý của tôi cậu hiểu chứ?
- Có phải là các thủ trưởng tạm thời muốn Lam Tồn Quân phối hợp với bên an ninh không?
Diệp Phàm dứt khoát khoogn vòng vo nữa. Hắn trực tiếp hỏi luôn.
- Đúng thế, lãnh đạo đi thăm nước khác là chuyện lớn. Nếu là ở trong nước thì chúng ta thông thuộc nên công tác an ninh còn dễ sắp xếp.
Lần này đi đến năm quốc gia tận châu Phi. Tình hình châu lục này khá là phức tạp. Huống hồ lại phải đi đến những năm nước.
Phạm vi an ninh quá lớn vì thế những người cần thiết cũng khá nhiều. Mà lần này công việc đảm bảo an ninh cho lãnh đạo chủ yếu là do đồng chí Lang Phá Thiên phụ trách.
Đồng chí Thiên Thông sẽ hỗ trợ còn nhiệm vụ của đồng chí Tiểu Lam là ở bên cạnh chủ tịch. Chuyện này cũng phù hợp với chức vụ thân phận của đồng chí ấy.
Chủ nhiệm Điền nói.
- Chủ nhiệm Điền, việc này ông trực tiếp nói với Tồn Quân là được rồi.
Diệp Phàm nói. Thực ra hắn đang muốn trao đổi chút lợi ích với chủ nhiệm Điền.
Tất nhiên đó là chuyện thị trưởng thành phố Hạng Nam tỉnh Thiên Vân rồi. Điền Giang không thể chỉ tiết lộ tin tức, tốt nhất ông ta nên lộ diện nói đỡ vài lời.
Như thế thì hắn nhờ chủ tịch tỉnh Thiên Vân là đồng chí Ninh Chí Hòa sẽ dễ dàng hơn rồi. Thành phố Hạng Nam là một thành phố khá có tiếng của tỉnh Thiên Vân, là một trong sáu thành phố lớn của tỉnh.
Chức vụ thị trưởng của một thành phố lớn như vậy vô cùng quan trọng. Những người nhăm nhe chức ấy chắc chắc là khá nhiều, áp lực cạnh tranh cũng khá lớn.
Nếu Điền Giang đồng ý lộ diện, về cơ bản có thể khẳng định được. Tỉnh ủy tỉnh Thiên Vân không thể không nể mặt Điền Giang.
Tất nhiên Diệp Phàm cũng biết dù có ép được chủ nhiệm Điền nói hộ vài lời thì cũng không thể chỉ một mồi câu mà xong hết chuyện.
Nói thế nào nhỉ?
Bởi vì chủ nhiệm Điền sẽ không thành tâm dốc hết sức. Cùng lắm ông ta nói bóng nói gió đã là tốt rồi. Diệp Phàm không dám quá kì vọng vào ông ta.
- Ha ha. Đừng có giả bộ ngây ngô trước mặt tôi nữa. Tôi mới gặp Tồn Quân lần đầu còn mối quan hệ giữa hai người các cậu thì rất tốt.
Hơn nữa tôi còn nghe nói trong mấy người các cậu, tuy cậu ít tuổi nhất nhưng mọi người đều gọi cậu là Diệp ca hoặc Diệp lão đại.
Chuyện lần đó của Trần Quân, chẳng phải chủ tịch Trần gọi cậu là Diệp ca sao. Xem ra cậu rất được lòng mọi người. Có phải vị đại ca này đã bị người ta nghiện rồi không?
Điền Giang nói nửa đùa nửa thật.
- Không dám.
Diệp Phàm vội đáp lại. Chủ nhiệm Điền khen ngợi anh, anh không thể xem đó là thật được.
Diệp Phàm chợt lên tiếng:
- Thực ra, chuyện này mấy người bạn của tôi cũng đều hiểu cả. Bọn họ người nào cũng thích đấm đấm đá đá.
Bọn họ gọi tôi là Diệp ca, đơn giản là vì nắm đấm của tôi mạnh hơn họ một chút chứ không phải Diệp Phàm tôi có năng lực hơn bọn họ ở các phương diện khác.
Chủ nhiệm Điền chắc cũng nghe nói qua. Ngày xưa những người như chúng tôi được xếp vào giới võ lâm. Người trong giới võ lâm đều rất trọng tình nghĩa anh em, gọi anh xưng em là điều hết sức bình thường.
Diệp Phàm nói đến đây thì thấy cổ họng khô khốc nên hắn ho vài tiếng. Chủ nhiệm Điền thấy vậy lập tức lấy trà cho hắn. Diệp Phàm không khách khí uống ngay một ngụm.
Thật không ngờ lời nói bỗng được xoay chuyển. Chủ nhiệm Điền bỗng thân mật hỏi han Diệp Phàm.
Mấy người bọn Vương Nhân Bàng nghe thấy vậy, hiểu ngay chủ nhiệm Điền có việc bí mật muốn trao đổi với Diệp Phàm. Vì thế ba người bọn họ tìm cớ cáo lui về phòng bệnh.
- Chủ nhiệm Điền tìm Diệp Phàm có việc gì nhỉ? Thật kì lạ!
Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, Thiên Thông không nén nổi tò mò buột miệng hỏi.
- Có ma mới biết được. Nhưng mà đúng là kì lạ thật. Diệp Phàm về Đồng Lĩnh còn chưa được nửa năm, không thể nào lại phải thay đổi địa bàn chứ.
- Có lẽ là không. Công việc của Diệp Phàm mới bắt đầu thì lại điều động cái gì chứ. Việc đó không có lợi cho sự triển khai công việc. Còn nếu là đề bạt anh ấy thì tuyệt đối không thể nào. Vừa công tác bấy nhiêu lâu không lẽ Diệp Phàm lại được đề bạt lên chức thứ trưởng. Việc này ngược đời quá, tuyệt đối không thể xảy ra.
Lam Tồn Quân lắc đầu nói.
- Đúng vậy. Cù là trong lần thực hiện nhiệm vụ lần này, anh ấy đã lập nhiều công lao nhưng cũng không thể như vậy được. Tuy nhiên, tôi đang nghĩ rằng hay là chủ nhiệm Điền có chuyện làm ăn gì chăng?
Vương Nhân Bàng nhìn Thiên Thông bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
- Ha ha ha. Có lẽ lần này Diệp Phàm gặp xui xẻo rồi. Chủ nhiệm Điền tìm cậu ta thì có chuyện gì tốt cho được, chắc chắn lại là việc khổ sai rồi.
Thiên Thông cười rất đắc ý khi thấy người khác gặp họa.
- Cũng phải. Nếu là chuyện tốt thì chủ nhiệm Điền gọi một cú điện thoại là Diệp Phàm đã cuống cuồng qua bên đó rồi. Hoặc là nhờ người nói lại là cũng được rồi. Chắc việc này khó làm. Trong lòng Diệp Phàm chắc chắn sẽ không thoải mái gì cho lắm vì thế chủ nhiệm Điền mới đích thân đến để an ủi.
Lam Tồn Quân đồng tình với suy nghĩ của Thiên Thông.
- Thôi, đừng đoán bừa nữa. Đợi chút nữa hỏi lại chẳng phải sẽ rõ sao.
Vương Nhân Bàng nói.
- Đúng đúng, đi tìm Trương Cường đã, bốn người chúng ta cứ “đánh” trước.
Lam Tồn Quân gợi ý.
- Ồ, Trương Cường cũng thật là xui xẻo. Độc trong người vẫn chưa được giải hết, phải đợi đến khi Diệp Phàm hồi phục mới nghĩ tiếp cách. Tam độc giáo thật độc!
Thiên Thông thở dài.
- Cũng may mà mấy chuyên gia đó còn có vài biện pháp. Ít nhất thì Trương Cường vẫn bảo toàn được tính mạng mà còn kéo dài thêm được một thời gian nữa. Nếu không chưa đợi đến lúc Diệp Phàm nghĩ ra cách gì khác thì anh ta đã đi tong rồi. Thế chẳng phải là thê thảm hơn sao?
Vương Nhân Bàng nói.
- Đừng nhắc đến những chuyện không may ấy nữa. Chúng ta đến chỗ Trương Cường đáng bài cho cậu ấy đỡ buồn đi.
Lam Tồn Quân đề nghị.
- Chủ nhiệm Điền, trong phòng bệnh không được phép hút thuốc. Hơn nữa để cô Dương nhìn thấy thì sẽ bị phê bình nhiều đó.
Thấy chủ nhiệm Điền rút từ trong chiếc cặp da ra hai cây thuốc cho mình, Diệp Phàm cảm thấy rất khó hiểu. Cái này chính là để lấy lòng người khác. Hơn nữa Diệp Phàm cũng cảm thấy những hành động hôm nay của chủ nhiệm Điền hơi kì lạ. Hắn cũng cảm thấy không an tâm lắm.
- Ha ha, Diệp Phàm của chúng ta biết nghe lời từ khi nào vậy?
Không ngờ chủ nhiệm Điền lại châm chọc Diệp Phàm.
- Trước nay tôi luôn nghe lời mà.
Diệp Phàm trả lời rất nghiêm nghị.
- Ha ha. Điều này cho thấy, đồng chí Diệp Phàm của chúng ta qua thời gian rèn luyện ở dưới đã trưởng thành rồi. Điều này nói lên cái gì? Nó nói lên rằng các đồng chí của chúng ta không thể cứ làm việc ở mãi một chỗ, chẳng hạn như là trong bộ. Đi xuống dưới để rèn luyện một cách thích hợp sẽ có lợi cho việc tích lũy kinh nghiệm và công tác.
Chủ nhiệm Điền lại nói những lời mơ hồ khó hiểu.
Diệp Phàm nghe xong cảm thấy rất mơ hồ. Hắn nghĩ thầm không lẽ chủ nhiệm Điền muốn tâm sự cùng hắn. Đây không phải là phong cách làm việc của ông ta. Ông ta làm gì có thời gian đến để nói chuyện phiếm với hắn.
- Đúng vậy. Đi xuống cơ sở bên dưới là việc mà các cán bộ phải làm. Nếu không xuống dưới thì làm sao nắm được các tài liệu bên dưới một cách trực tiếp.
Nếu không thì khác nào biến thành những chỉ huy mù rồi, có đúng không? Chẳng hạn như tôi, thích làm việc ở địa phương, thích được tiếp xúc với quần chúng. Làm xong một số việc bao giờ cũng cảm thấy rất mãn nguyện.
Nếu như cứ làm việc ở trong bộ hoặc văn phòng Trung ương, dù là vẫn làm việc như thế nhưng lúc nào cũng không cảm nhận được những thành quả mình đã làm ra.
Diệp Phàm cũng tiện thể tán gẫu đôi chút.
- Làm đầu chứ quyết không làm đuôi phượng. Đồng chí Diệp Phàm của chúng ta là một đồng chí có chí lớn. Điều này là rất tốt.
Chủ nhiệm Điền mỉm cười nói.
- Chủ nhiệm Điền quá lời khiến tôi thấy hổ thẹn.
Diệp Phàm đáp lại.
- Ha ha, không biết đồng chí Tiểu Lam có cùng cách nghĩ với cậu không?
Chủ nhiệm Điền lại cười hỏi tiếp.
Diệp Phàm nghe đến đây thì đã đoán ra một chút. Có lẽ hôm nay chủ nhiệm Điền đến không phải vì việc của hắn mà việc này chắc liên quan đến Lam Tồn Quân.
- Cái này thì tôi không dám khẳng định. Tuy nhiên dù sao thì cũng phải xem xét một số việc, có đúng vậy không?
Diệp Phàm cũng trả lời một cách mơ hồ. Tất nhiên là hắn đợi Điền Giang lật ngửa ván bài lên.
- Ha ha ha, trước đây chẳng phải đồng chí ấy cùng làm việc với cậu ở Hải Đông sao? Nghe nói đồng chí ấy làm việc quản lí các xí nghiệp, bây giờ đã điều động sang Ủy bản kế hoạch và phát triển rồi. Điều này cho thấy sau khi tích lũy các kinh nghiệm khi làm việc ở cơ sở quay trở lại làm việc sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Điền Giang cười nói.
- Tất nhiên là vậy rồi. Đồng chí Tồn Quân ở bên dưới làm việc rất tốt. Mặc dù mấy năm nay đồng chí ấy làm việc bên quản lí các xí nghiệp nhưng đồng chí ấy từ bên chính quyền chuyển sang bên xí nghiệp rồi lại quay về làm việc bên chính quyền.
Đừng có nghĩ rằng bên doanh nghiệp và chính quyền là hai bên khác nhau.
Thực chất giữa chúng có điểm tương đồng và bổ trợ cho nhau. Từ bên xí nghiệp quay về làm việc bên chính quyền có tác dụng khá to lớn cho công việc của Tồn Quân.
Diệp Phàm cũng nói tào lao vài câu.
- Đúng, đồng chí Tiểu Lam là một nhân tài. Gần đây có một cơ hội tốt nhưng không biết đồng chí Tiểu Lam có đồng ý đi hay không?
Chủ nhiệm Điền gật đầu nói.
- Không biết là cơ hội gì đây ạ?
Diệp Phàm hơi ngạc nhiên vì Lam Tồn Quân về bên Ủy ban kế hoạch và phát triển chưa được một năm, không ngờ chủ nhiệm Điền đã nói đến chuyện này rồi.
Nếu chủ nhiệm Điền mang chuyện tốt đến thì tuyệt đối không thể đơn giản như vậy được. Ông ta không trực tiếp nói với Lam Tồn Quân mà lại tìm hắn làm người trung gian. Có lẽ bên trong chuyện này còn có uẩn khúc gì đó.
- Đồng chí Tăng Hồng Lâm chủ tịch thành phố Hạng Nam của tỉnh Thiên Vân đã ngoài năm mươi tuổi. Tuy nhiên đồng chí ấy bị bệnh nên đã xin tỉnh Thiên Vân cáo bệnh lui về tuyến hai rồi.
Chủ nhiệm Điền nói.
- Ý của chủ nhiệm Điền là?
Diệp Phàm hỏi, mắt nhìn Điền Giang.
- Ha ha ha. Tôi không có ý gì cả. Chỉ là nghe thấy tin này nên tôi tán gẫu vậy thôi.
Điền Giang cười có chút tinh ranh rồi lại nói tiếp:
- Tuy nhiên vài ngày nữa chủ tịch nước sẽ đi thăm năm nước Châu Phi. Lần này đi cùng chủ tịch còn có mấy đồng chí bên kinh tế, thương mại, xây dựng...Có lẽ là đi để bàn về việc đầu tư mang tính viện trợ. Tuy nhiên các nước Châu Phi cũng có lợi thế riêng của họ. Các dự án này nếu tiến hành lâu dài sẽ có lợi cho việc mở rộng thị trường Châu Phi và giúp đỡ nhân dân bên đó.
- Vậy thì tốt quá. Không biết chủ nhiệm Điền có thể cho Lam Tồn Quân một cơ hội được hay không?
Đến giờ thì Diệp Phàm đã gần như hiểu rõ rồi.
Có lẽ ban đầu chủ nhiệm Điền tiết lộ cho hắn về chuyện thành phố Hạng Nam là giúp đỡ hắn còn bên giờ ông ta mới vào việc chính.
- Đồng chí Tiểu Lam làm việc bên Ủy ban kế hoạch và phát triển. Rõ ràng là bên đó cũng cần tuyển người đi. Chúng ta không nói lòng vòng nữa nhé. Đồng chí Tiểu Lam không phải là cán bộ nhà nước hay quan chức chính phủ gì tuy nhiên đồng chí ấy lại là một cao thủ. Nghe nói đồng chí ấy đã đạt đến bát đẳng rồi, có đúng không?
Khuôn mặt chủ nhiệm Điền rất nghiêm túc. Ông ta đã trở lại tác phong làm việc vẫn thấy.
- Vừa mới đạt đến.
Diệp Phàm biết chuyện này có lẽ Cung Khai Hà đã nói cho Điền Giang biết. Tuy Điền Giang không hiểu công lực của bắt đẳng mạnh đến thế nào nhưng ông ta cũng am hiểu chút ít.
- Vậy thì tốt rồi.
Chủ nhiệm Điền tán thưởng, đoạn lại nói tiếp:
- Các thành viên đi cùng chủ tịch nước lần này chúng tôi đã quyết định rồi. Đồng chí Lam Tồn Quân cũng nằm trong số đó. Đồng chí ấy đại diện cho Ủy ban kế hoạch và phát triển. Tuy nhiên nhiệm vụ chính của đồng chí ấy không phải là khảo sát gì cả. Ý của tôi cậu hiểu chứ?
- Có phải là các thủ trưởng tạm thời muốn Lam Tồn Quân phối hợp với bên an ninh không?
Diệp Phàm dứt khoát khoogn vòng vo nữa. Hắn trực tiếp hỏi luôn.
- Đúng thế, lãnh đạo đi thăm nước khác là chuyện lớn. Nếu là ở trong nước thì chúng ta thông thuộc nên công tác an ninh còn dễ sắp xếp.
Lần này đi đến năm quốc gia tận châu Phi. Tình hình châu lục này khá là phức tạp. Huống hồ lại phải đi đến những năm nước.
Phạm vi an ninh quá lớn vì thế những người cần thiết cũng khá nhiều. Mà lần này công việc đảm bảo an ninh cho lãnh đạo chủ yếu là do đồng chí Lang Phá Thiên phụ trách.
Đồng chí Thiên Thông sẽ hỗ trợ còn nhiệm vụ của đồng chí Tiểu Lam là ở bên cạnh chủ tịch. Chuyện này cũng phù hợp với chức vụ thân phận của đồng chí ấy.
Chủ nhiệm Điền nói.
- Chủ nhiệm Điền, việc này ông trực tiếp nói với Tồn Quân là được rồi.
Diệp Phàm nói. Thực ra hắn đang muốn trao đổi chút lợi ích với chủ nhiệm Điền.
Tất nhiên đó là chuyện thị trưởng thành phố Hạng Nam tỉnh Thiên Vân rồi. Điền Giang không thể chỉ tiết lộ tin tức, tốt nhất ông ta nên lộ diện nói đỡ vài lời.
Như thế thì hắn nhờ chủ tịch tỉnh Thiên Vân là đồng chí Ninh Chí Hòa sẽ dễ dàng hơn rồi. Thành phố Hạng Nam là một thành phố khá có tiếng của tỉnh Thiên Vân, là một trong sáu thành phố lớn của tỉnh.
Chức vụ thị trưởng của một thành phố lớn như vậy vô cùng quan trọng. Những người nhăm nhe chức ấy chắc chắc là khá nhiều, áp lực cạnh tranh cũng khá lớn.
Nếu Điền Giang đồng ý lộ diện, về cơ bản có thể khẳng định được. Tỉnh ủy tỉnh Thiên Vân không thể không nể mặt Điền Giang.
Tất nhiên Diệp Phàm cũng biết dù có ép được chủ nhiệm Điền nói hộ vài lời thì cũng không thể chỉ một mồi câu mà xong hết chuyện.
Nói thế nào nhỉ?
Bởi vì chủ nhiệm Điền sẽ không thành tâm dốc hết sức. Cùng lắm ông ta nói bóng nói gió đã là tốt rồi. Diệp Phàm không dám quá kì vọng vào ông ta.
- Ha ha. Đừng có giả bộ ngây ngô trước mặt tôi nữa. Tôi mới gặp Tồn Quân lần đầu còn mối quan hệ giữa hai người các cậu thì rất tốt.
Hơn nữa tôi còn nghe nói trong mấy người các cậu, tuy cậu ít tuổi nhất nhưng mọi người đều gọi cậu là Diệp ca hoặc Diệp lão đại.
Chuyện lần đó của Trần Quân, chẳng phải chủ tịch Trần gọi cậu là Diệp ca sao. Xem ra cậu rất được lòng mọi người. Có phải vị đại ca này đã bị người ta nghiện rồi không?
Điền Giang nói nửa đùa nửa thật.
- Không dám.
Diệp Phàm vội đáp lại. Chủ nhiệm Điền khen ngợi anh, anh không thể xem đó là thật được.
Diệp Phàm chợt lên tiếng:
- Thực ra, chuyện này mấy người bạn của tôi cũng đều hiểu cả. Bọn họ người nào cũng thích đấm đấm đá đá.
Bọn họ gọi tôi là Diệp ca, đơn giản là vì nắm đấm của tôi mạnh hơn họ một chút chứ không phải Diệp Phàm tôi có năng lực hơn bọn họ ở các phương diện khác.
Chủ nhiệm Điền chắc cũng nghe nói qua. Ngày xưa những người như chúng tôi được xếp vào giới võ lâm. Người trong giới võ lâm đều rất trọng tình nghĩa anh em, gọi anh xưng em là điều hết sức bình thường.
Diệp Phàm nói đến đây thì thấy cổ họng khô khốc nên hắn ho vài tiếng. Chủ nhiệm Điền thấy vậy lập tức lấy trà cho hắn. Diệp Phàm không khách khí uống ngay một ngụm.
/3320
|