- Chúng tôi không hề nói anh phạm tội, chỉ là Giám đốc Trịnh đến xác minh một chút thôi.
Kỷ Cương Thành vẻ mặt nghiêm túc nói, Trịnh Mãn không biện minh gì nữa, y biết có nói cũng chẳng có tác dụng gì.
Trịnh Mãn chân trước vừa bước đi, trong vòng mấy phút, tin tức Phó giám đốc sở Trịnh bị Hắc Diện Hổ của Ủy ban kỷ luật được truyền đi khắp nơi trong Sở Xây dựng tỉnh.
Chủ yếu là danh tiếng của Hắc Diện Hổ- Kỷ Cương Thành quá lớn. Vừa đi ra khỏi cơ bản mọi cán bộ đều biết đây là vị anh hùng chống tham nhũng tiếng tăm lẫy lừng.
Liễu Tây Hà ăn cơm xong, trên đường trở về tỉnh thành cũng đã biết được tin tức này. Liễu Tây Hà hơi giật mình, lập tức nói với lái xe:
- Lái nhanh lên một chút.
Lập tức, chiếc Mercedes Benz lao nhanh đi giống như mũi tên được bắn ra.
Cùng lúc này, đồng chí Thường Thanh Giang - Chủ tịch huyện Hồng Lĩnh được đề bạt nhậm chức Bí thư huyện ủy một huyện thuộc thành phố Long Giang và đồng chí Dương Lý Tài - Chủ nhiệm điện lực huyện Hồng Lĩnh được đề bạt lên nhậm chức Phó tổng giám đốc Tổng công ty điện lực tỉnh đã đến một nơi bí mật bên ngoài Ủy ban kỉ luật tỉnh Tấn Lĩnh.
Tuy nhiên, không giống như Trịnh Mãn, hai người Thường Thanh và Dương Lý Tài lại là “song quy” bí mật.
- Lập tức điều tra cho tôi bây giờ Trịnh Mãn đang ở đâu.
5 giờ, Liễu Tây Hà vừa trở về tỉnh, vội vàng chạy thẳng đến phòng làm việc, liền ra lệnh cho một người trung niên.
- Khi tôi nhận điện thoại của anh lúc 3 giờ tôi đã lập tức cử người đi điều tra rồi. Tuy nhiên, hắn ta nói việc lần này Kỷ Cương Thành làm rất bí mật. Không sử dụng người của Ủy ban kỷ luật, cũng không hiểu ông ta tìm người ở đâu đến phối hợp làm việc. Hơn nữa, Kỷ Cương Thành cũng không thấy đâu, có lẽ là kiểm tra đột xuất. Việc này rất nghiêm trọng.
Người trung niên sắc mặt có chút khó nhìn nói.
- Mẹ kiếp, Phó giám đốc sở giám sát mà không biết cấp dưới đi đâu à? Ta bỏ ra nhiều tiền như vậy để nhấc hắn ta lên đây để làm cái rắm gì, ngu ngốc vô dụng! Anh tiếp tục gọi điện cho hắn ta. Nếu không điều tra ra, từ nay về sau đừng hy vọng ta bỏ tiền ra cho chức quan của hắn ta nữa.
Liễu Tây Hà đập bàn một cái tức giận mắng, vung đậy tách trà cũng phải nhảy lên, nước trà cũng bắn ra bàn.
- Tây Hà, đừng tức giận như vậy, kẻo hại cho sức khỏe.
Người trung niên nói, nhìn Liễu Tây Hà nói tiếp:
- Thực ra trong lòng anh cũng hiểu rõ.
Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Tấn Lĩnh là họ Lan. Người này vì không biết nghe lời phải trái. Quan chức thất thế trong tay ông ta không ít.
Đầu óc người này căn bản không thông suốt, còn Kỷ Cương Thành mọi người đều rõ, đầu óc ông ta đã chỉ biết đến một chữ “Lan”.
Đừng nói là Phó giám đốc sở Dương Phi Minh, lời nói của bất kỳ một vị Phó chủ tịch tỉnh không phải thường trực thì cũng không là gì.
Đương nhiên, việc này phải ép Dương Phi Minh đi điều tra rõ ràng. Bất kể dùng biện pháp gì cũng phải điều tra rõ ràng. Bằng không nuôi hắn ta để làm cái gì?
Người trung niên gọi Liễu tổng, là người đại diện cho Liễu Tây Hà, cũng là cố vấn của Liễu Tây Hà.
- Thế thì tốt, việc này chú Liễu châm chước xử lý là được rồi. Tuy nhiên phải nhanh một chút. Tôi sợ Trịnh Mãn bị bọn họ đầy không chịu được sẽ “phun” ra.
Bỏ một chút tiền thì chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề mấu chốt là lần này là ai “đâm” Trịnh Mãn, tôi nghĩ, ngoài tên Diệp Phàm ở thành phố Đồng Lĩnh thì chẳng còn ai khác.
Nếu tên này thật sự muốn chơi tôi thì tôi sẽ phải chơi đến cùng. Liễu Tây Hà tôi thích những kẻ“biết chơi”.
Người vừa chơi đã thắng thì có gì là thích thú, không có tính khiêu khích, cạnh tranh.
Liễu Tây Hà nói đến đây thì mỉm cười.
Liễu Trọng không khỏi run lên, không khỏi trầm ngâm một chút vì Diệp Phàm. Bởi vì Liễu Trọng hiểu rằng, Liễu Tây Hà càng gặp phải việc khó giải quyết thì càng cười. Nụ cười đó cơ bản là nụ cười lạnh lùng.
Hơn nưa, mấy năm nay những đối thủ “chơi” với Liễu Tây Hà kết cục đều rất đáng thương.
Khuynh gia bại sản có, vài tù có, thậm chí do một vài nguyên nhân nào đó mất mạng cũng có. Đương nhiên, việc mất mạng Liễu Tây Hà sẽ không tham gia, mà luôn là thủ hạ, tình huống bất đắc dĩ bản thân mới trực tiếp ra tay. Liễu Tây Hà không muốn lấy mạng người, nhưng Liễu Tây Hà chỉ cần thắng lợi.
Diệp Phàm vừa vào phòng làm việc, Ngọc Xuân Phong vội vàng đi vào.
- Là vấn đề nước non phải không?
Diệp Phàm vừa chào Ngọc Xuân Phong ngồi xuống vừa hỏi.
- Ừm, lại hết nước rồi. Tuy chúng ta tạo đập ngăn nước tích trữ được lượng nước nhất định, nhưng dù sao cũng không phải là kế sách lâu dài.
Huống chi, nước tù dễ trở nên bẩn. Còn những người của chú Tam nghe nói nước ở khe suối đã cạn, liền tức giận rồi.
Hơn một nghìn người tập trung lại nói muốn đập phá trạm điện Hồng Cốc. Tôi đã khuyên can hết lời.
Tuy nhiên, Tam Thúc Công đã nói, nếu nước trữ trong đập dùng hết mà không có nước đến bọn họ sẽ liều chết với trạm điện Hồng Cốc.
Tình hình việc này rất nghiêm trọng, Bí thư Diệp phải nhanh chóng nghĩ cách. Nếu không, mùa xuân đến, ruộng đồng lại cần có nước, lượng nước phải dùng tương đối nhiều.
Đến lúc đó đập chắn nước xả ra được tí nước thì xong rồi. Tôi sợ rằng không lâu nữa sẽ xảy ra hỗn loạn to.
Hơn nữa, ngày mai cán bộ của Cục Tài chính xuống, nếu Tam Thúc Công đưa chuyện này ra, đây chẳng phải là phiền toái sao.
Sắc mặt của Ngọc Xuân Phong đen đến mức sắp thành Lý Quỳ rồi.
- Bất kể như thế nào, anh phải hết sức trấn an Tam Thúc Công, bảo bọn họ bình tĩnh một chút, đặc biệt là nghi thức ký kết ngày mai tuyệt đối không được gây rối.
Nếu chọc giận người của Cục Tài chính khiến người ta phủi mông bỏ về thì sau này muốn xin tiền cũng khó.
Tính nghiêm trọng của việc này, anh phải nói rõ với Tam Thúc Công. Việc này gây sức ép cũng vô dụng. Vấn đề nước bảo bọn họ yên tâm, trong vòng một tháng nhất định giải quyết được.
Diệp Phàm cũng có chút lo lắng.
- Tôi sẽ cố hết sức đi làm công tác tư tưởng.
Ngọc Xuân Phong nhíu mày.
- Anh lập tức về đây, tôi bảo Mễ Nguyệt mang theo mấy người đi cùng anh. Nhất định Lễ cắt băng ngày mai phải làm cho thuận lợi.
Diệp Phàm nói.
Ngọc Xuân Phong vừa đi, Diệp Phàm liền gọi điện thoại cho Trương Hùng ở Cục an ninh quốc gia, nói:
- Trương Hùng, anh đã nghe qua Liễu gia ở thủ đô chưa?
- Liễu gia, anh phải nói Liễu gia là người có thực lực thế nào. Nếu không thủ đô lớn như vậy, họ Liễu cũng không ít.
Trương Hùng nói.
- Liễu Tín Đông, Phó Tư lệnh thứ nhất quân khu Yến Kinh, nghe nói khóa sau của Triệu Hoạt. Anh điều tra cho tôi, nghe ngóng một chút, xem ra Liễu gia cũng có một vài người có phân lượng.
Diệp Phàm nói.
- Là ông ta à, tôi biết đôi chút.
Trương Hùng nói.
- Vậy anh hãy nói trước một chút về tình hình của Liễu Gia đi.
Diệp Phàm nói.
- Có thực lực nhất của Liễu gia đương nhiên phải tính đến Liễu Triết Minh. Người này hiện đang là Kiểm toán trưởng Cơ quan kiểm toán Quốc gia, ủy viên trung ương, thường vụ ủy viên ủy ban kỷ luật trung ương.
Cùng với sự tăng cường quản lý của quốc gia trên nhiều phương diện, quyền lực của Cơ quan kiểm toán cũng ngày càng lớn.
Nếu người ta muốn làm anh thì bất kỳ một lý do nào cũng có thể xuống kiểm toán anh rồi. Anh nói xem, người ta phải tìm ra khuyết điểm nào ở trong đó thì vẫn rất dễ dàng.
Đồng Lĩnh rộng như vậy, không thể việc nào cũng có thể làm tốt được.
Trương Hùng nói.
- Thảo nào.
Diệp Phàm lẩm bẩm rồi hỏi:
- Nghe nói lãnh đạo của anh Đỗ Nguyệt Bằng sắp đến tuổi rồi. Nếu không có nhiệm vụ nào dùng đến thì cũng phải về hưu rồi.
- Ông ấy nói sắp đến lúc về hưu rồi, không có cách nào khác nữa. Ông ấy nói muốn về nhà bế cháu hưởng thụ niềm vui cuộc sống gia đình rồi.
Trương Hùng nói.
- Cũng phải, cả cuộc đời làm công tác cách mạng, cũng nên nghỉ ngơi rồi. Tuy nhiên, Đỗ Nguyệt Bằng là Thứ trưởng Cục an ninh quốc gia. Sau khi ông ấy về anh có ý tưởng gì không?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi thì có thể có ý tưởng gì, có một số việc nghĩ cũng không đến.
Khẩu khí của Trương Hùng có chút buồn bực.
- Thế là ý gì, trước kia chẳng phải anh nói Đỗ Nguyệt Bằng rất quan tâm đến anh hay sao, còn xem anh là đệ tử. Đây là một dấu hiệu tốt. Có lẽ muốn bảo anh tiếp bước ông ấy. Ông ấy về hưu chẳng phải anh có hi vọng sao?
Diệp Phàm có chút không hiểu.
- Trước kia thì có việc này. Nhưng gần đây tình hình đã có chút thay đổi rồi.
Trương Hùng nói.
- Thay đổi, thay đổi cái gì?
Diệp Phàm “hừ” nói.
- Phó Cục trưởng Đỗ đúng là đối với tôi không tồi, ông ấy cũng có ý như thế. Nhưng Cục an ninh quốc gia là ngành đặc biệt. Thái độ của Cục trưởng Lưu Học Lâm cũng rất quan trọng.
Trương Hùng nói.
- Lưu Học Lâm, không phải nghe nói là Văn Thụ Đức sẽ lên sao?
Diệp Phàm trong lòng có chút kinh ngạc. Văn Thụ Đức và Bộ trưởng Bộ Tổng tham mưu tình báo Khổng Văn Nhiên là bạn học cũ.
Trước kia khi ở Việt Đông, Cục trưởng Khổng của Cục an ninh quốc gia tỉnh khi đó là cháu của Khổng Văn Nhiên, khi đó còn mấy lần giở thủ đoạn với Diệp Phàm.
Kết quả đương nhiên là Diệp Phàm đã thu phục thành công cháu của Khủng Văn Nhiên. Đến quan hệ giữa Khổng Văn Nhiên và Diệp Phàm cũng vẫn chặt chẽ.
Nếu Văn Thụ Đức có thể đi lên, Diệp Phàm còn có thể chào hỏi Khổng Văn Nhiên, sau đó cùng với Văn Thụ Đức nói hộ cho Trương Hùng một tiếng. Hắn không ngờ đột nhiên lòi ra một kẻ cạnh tranh đáng gườm.
- Cục trưởng Văn đảm nhiệm chức Phó Cục trưởng thường trực.
Trương Hùng nói.
- Lưu Học Lâm là ai, sao trước kia tôi chưa từng nghe nói qua đồng chí này?
Diệp Phàm hỏi.
- Trước kia trong quân đội, quân đội chết tiệt gì của cộng hòa nhiều tướng quân như thế. Chúng ta ai cũng có thể hiểu. Lưu Học Lâm trước kia không rõ thế nào, thân phận trước kia cũng chỉ là Phó tư lệnh đứng đầu Hải quân. Quân hàm trung tướng. Lần này cũng là được thăng quân hàm tướng cùng với Triệu Quát, cũng mới nhận quân hàm không lâu. Hơn nữa vừa nhận quân hàm xong thì đến nhậm chức Cục trưởng cục an ninh Quốc gia.
Trương Hùng nói.
- Xem ra, quan hệ của ông ấy với Đường chủ tịch không tồi.
Diệp Phàm nói.
- Tôi nghi ngờ trước kia ông ta căn bản là thành viên trung tâm của mối quan hệ với họ Đường, họ Đường luôn âm thầm đào tạo ông ta.
Bây giờ điều động ông ta lên vị trí quan trọng của Cục An ninh quốc gia. Nếu không cũng không có khả năng đến lượt ông ấy. Đây là một ngành quan trọng của Quốc gia, nội bộ ở cấp này đều hiểu rõ việc này.
Nhân vật số một của ngành này nhất định là thủ trưởng số một của nước cộng hòa. Giống như Tổ trưởng Tổ đặc nhiệm A nhất định cũng là người số một.
Sức mạnh thần bí của thủ trưởng số một của ngành này không thể để cho người khác nhúng tay vào đảm nhiệm. Anh mạnh hơn, như thế vị trí quan trọng kiểu này nhiều lắm để cho anh một vị trí số hai cũng không tồi.
Trương Hùng nói.
- Ý của anh là Cục trưởng Lưu đối với anh chẳng ra gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Hình như còn chê tôi còn quá non nớt, ý là còn phải rèn luyện thêm vài năm nữa sau đó có cơ hội sẽ tính tiếp.
Việc này đương nhiên là tôi đoán mò từ thái độ của Phó Cục trưởng Đỗ. Trước kia Phó Cục trưởng Đỗ vốn rất coi trọng tôi, hơn nữa cũng luôn ám chỉ một khi ông ấy về hưu thì tôi sẽ là người thay thế.
Cho nên một năm nay Phó Cục trưởng Đỗ đã giao phần lớn công việc cho tôi xử lý, có ý chuyển giao.
Đáng tiếc là lão Cục trưởng đã rời đi, Phó cục trưởng Đỗ trong lòng cũng có chút không thoải mái. Chỉ có điều ý của Phó Cục trưởng Đỗ cũng là yếu không thể địch lại mạnh.
Cục trưởng Lưu không những là Cục trưởng Cục An ninh quốc gia, mà quan trọng nhất ông ấy chính là người có khả năng của một thủ trưởng số một.
Trương Hùng hơi giận dữ nói.
Kỷ Cương Thành vẻ mặt nghiêm túc nói, Trịnh Mãn không biện minh gì nữa, y biết có nói cũng chẳng có tác dụng gì.
Trịnh Mãn chân trước vừa bước đi, trong vòng mấy phút, tin tức Phó giám đốc sở Trịnh bị Hắc Diện Hổ của Ủy ban kỷ luật được truyền đi khắp nơi trong Sở Xây dựng tỉnh.
Chủ yếu là danh tiếng của Hắc Diện Hổ- Kỷ Cương Thành quá lớn. Vừa đi ra khỏi cơ bản mọi cán bộ đều biết đây là vị anh hùng chống tham nhũng tiếng tăm lẫy lừng.
Liễu Tây Hà ăn cơm xong, trên đường trở về tỉnh thành cũng đã biết được tin tức này. Liễu Tây Hà hơi giật mình, lập tức nói với lái xe:
- Lái nhanh lên một chút.
Lập tức, chiếc Mercedes Benz lao nhanh đi giống như mũi tên được bắn ra.
Cùng lúc này, đồng chí Thường Thanh Giang - Chủ tịch huyện Hồng Lĩnh được đề bạt nhậm chức Bí thư huyện ủy một huyện thuộc thành phố Long Giang và đồng chí Dương Lý Tài - Chủ nhiệm điện lực huyện Hồng Lĩnh được đề bạt lên nhậm chức Phó tổng giám đốc Tổng công ty điện lực tỉnh đã đến một nơi bí mật bên ngoài Ủy ban kỉ luật tỉnh Tấn Lĩnh.
Tuy nhiên, không giống như Trịnh Mãn, hai người Thường Thanh và Dương Lý Tài lại là “song quy” bí mật.
- Lập tức điều tra cho tôi bây giờ Trịnh Mãn đang ở đâu.
5 giờ, Liễu Tây Hà vừa trở về tỉnh, vội vàng chạy thẳng đến phòng làm việc, liền ra lệnh cho một người trung niên.
- Khi tôi nhận điện thoại của anh lúc 3 giờ tôi đã lập tức cử người đi điều tra rồi. Tuy nhiên, hắn ta nói việc lần này Kỷ Cương Thành làm rất bí mật. Không sử dụng người của Ủy ban kỷ luật, cũng không hiểu ông ta tìm người ở đâu đến phối hợp làm việc. Hơn nữa, Kỷ Cương Thành cũng không thấy đâu, có lẽ là kiểm tra đột xuất. Việc này rất nghiêm trọng.
Người trung niên sắc mặt có chút khó nhìn nói.
- Mẹ kiếp, Phó giám đốc sở giám sát mà không biết cấp dưới đi đâu à? Ta bỏ ra nhiều tiền như vậy để nhấc hắn ta lên đây để làm cái rắm gì, ngu ngốc vô dụng! Anh tiếp tục gọi điện cho hắn ta. Nếu không điều tra ra, từ nay về sau đừng hy vọng ta bỏ tiền ra cho chức quan của hắn ta nữa.
Liễu Tây Hà đập bàn một cái tức giận mắng, vung đậy tách trà cũng phải nhảy lên, nước trà cũng bắn ra bàn.
- Tây Hà, đừng tức giận như vậy, kẻo hại cho sức khỏe.
Người trung niên nói, nhìn Liễu Tây Hà nói tiếp:
- Thực ra trong lòng anh cũng hiểu rõ.
Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Tấn Lĩnh là họ Lan. Người này vì không biết nghe lời phải trái. Quan chức thất thế trong tay ông ta không ít.
Đầu óc người này căn bản không thông suốt, còn Kỷ Cương Thành mọi người đều rõ, đầu óc ông ta đã chỉ biết đến một chữ “Lan”.
Đừng nói là Phó giám đốc sở Dương Phi Minh, lời nói của bất kỳ một vị Phó chủ tịch tỉnh không phải thường trực thì cũng không là gì.
Đương nhiên, việc này phải ép Dương Phi Minh đi điều tra rõ ràng. Bất kể dùng biện pháp gì cũng phải điều tra rõ ràng. Bằng không nuôi hắn ta để làm cái gì?
Người trung niên gọi Liễu tổng, là người đại diện cho Liễu Tây Hà, cũng là cố vấn của Liễu Tây Hà.
- Thế thì tốt, việc này chú Liễu châm chước xử lý là được rồi. Tuy nhiên phải nhanh một chút. Tôi sợ Trịnh Mãn bị bọn họ đầy không chịu được sẽ “phun” ra.
Bỏ một chút tiền thì chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề mấu chốt là lần này là ai “đâm” Trịnh Mãn, tôi nghĩ, ngoài tên Diệp Phàm ở thành phố Đồng Lĩnh thì chẳng còn ai khác.
Nếu tên này thật sự muốn chơi tôi thì tôi sẽ phải chơi đến cùng. Liễu Tây Hà tôi thích những kẻ“biết chơi”.
Người vừa chơi đã thắng thì có gì là thích thú, không có tính khiêu khích, cạnh tranh.
Liễu Tây Hà nói đến đây thì mỉm cười.
Liễu Trọng không khỏi run lên, không khỏi trầm ngâm một chút vì Diệp Phàm. Bởi vì Liễu Trọng hiểu rằng, Liễu Tây Hà càng gặp phải việc khó giải quyết thì càng cười. Nụ cười đó cơ bản là nụ cười lạnh lùng.
Hơn nưa, mấy năm nay những đối thủ “chơi” với Liễu Tây Hà kết cục đều rất đáng thương.
Khuynh gia bại sản có, vài tù có, thậm chí do một vài nguyên nhân nào đó mất mạng cũng có. Đương nhiên, việc mất mạng Liễu Tây Hà sẽ không tham gia, mà luôn là thủ hạ, tình huống bất đắc dĩ bản thân mới trực tiếp ra tay. Liễu Tây Hà không muốn lấy mạng người, nhưng Liễu Tây Hà chỉ cần thắng lợi.
Diệp Phàm vừa vào phòng làm việc, Ngọc Xuân Phong vội vàng đi vào.
- Là vấn đề nước non phải không?
Diệp Phàm vừa chào Ngọc Xuân Phong ngồi xuống vừa hỏi.
- Ừm, lại hết nước rồi. Tuy chúng ta tạo đập ngăn nước tích trữ được lượng nước nhất định, nhưng dù sao cũng không phải là kế sách lâu dài.
Huống chi, nước tù dễ trở nên bẩn. Còn những người của chú Tam nghe nói nước ở khe suối đã cạn, liền tức giận rồi.
Hơn một nghìn người tập trung lại nói muốn đập phá trạm điện Hồng Cốc. Tôi đã khuyên can hết lời.
Tuy nhiên, Tam Thúc Công đã nói, nếu nước trữ trong đập dùng hết mà không có nước đến bọn họ sẽ liều chết với trạm điện Hồng Cốc.
Tình hình việc này rất nghiêm trọng, Bí thư Diệp phải nhanh chóng nghĩ cách. Nếu không, mùa xuân đến, ruộng đồng lại cần có nước, lượng nước phải dùng tương đối nhiều.
Đến lúc đó đập chắn nước xả ra được tí nước thì xong rồi. Tôi sợ rằng không lâu nữa sẽ xảy ra hỗn loạn to.
Hơn nữa, ngày mai cán bộ của Cục Tài chính xuống, nếu Tam Thúc Công đưa chuyện này ra, đây chẳng phải là phiền toái sao.
Sắc mặt của Ngọc Xuân Phong đen đến mức sắp thành Lý Quỳ rồi.
- Bất kể như thế nào, anh phải hết sức trấn an Tam Thúc Công, bảo bọn họ bình tĩnh một chút, đặc biệt là nghi thức ký kết ngày mai tuyệt đối không được gây rối.
Nếu chọc giận người của Cục Tài chính khiến người ta phủi mông bỏ về thì sau này muốn xin tiền cũng khó.
Tính nghiêm trọng của việc này, anh phải nói rõ với Tam Thúc Công. Việc này gây sức ép cũng vô dụng. Vấn đề nước bảo bọn họ yên tâm, trong vòng một tháng nhất định giải quyết được.
Diệp Phàm cũng có chút lo lắng.
- Tôi sẽ cố hết sức đi làm công tác tư tưởng.
Ngọc Xuân Phong nhíu mày.
- Anh lập tức về đây, tôi bảo Mễ Nguyệt mang theo mấy người đi cùng anh. Nhất định Lễ cắt băng ngày mai phải làm cho thuận lợi.
Diệp Phàm nói.
Ngọc Xuân Phong vừa đi, Diệp Phàm liền gọi điện thoại cho Trương Hùng ở Cục an ninh quốc gia, nói:
- Trương Hùng, anh đã nghe qua Liễu gia ở thủ đô chưa?
- Liễu gia, anh phải nói Liễu gia là người có thực lực thế nào. Nếu không thủ đô lớn như vậy, họ Liễu cũng không ít.
Trương Hùng nói.
- Liễu Tín Đông, Phó Tư lệnh thứ nhất quân khu Yến Kinh, nghe nói khóa sau của Triệu Hoạt. Anh điều tra cho tôi, nghe ngóng một chút, xem ra Liễu gia cũng có một vài người có phân lượng.
Diệp Phàm nói.
- Là ông ta à, tôi biết đôi chút.
Trương Hùng nói.
- Vậy anh hãy nói trước một chút về tình hình của Liễu Gia đi.
Diệp Phàm nói.
- Có thực lực nhất của Liễu gia đương nhiên phải tính đến Liễu Triết Minh. Người này hiện đang là Kiểm toán trưởng Cơ quan kiểm toán Quốc gia, ủy viên trung ương, thường vụ ủy viên ủy ban kỷ luật trung ương.
Cùng với sự tăng cường quản lý của quốc gia trên nhiều phương diện, quyền lực của Cơ quan kiểm toán cũng ngày càng lớn.
Nếu người ta muốn làm anh thì bất kỳ một lý do nào cũng có thể xuống kiểm toán anh rồi. Anh nói xem, người ta phải tìm ra khuyết điểm nào ở trong đó thì vẫn rất dễ dàng.
Đồng Lĩnh rộng như vậy, không thể việc nào cũng có thể làm tốt được.
Trương Hùng nói.
- Thảo nào.
Diệp Phàm lẩm bẩm rồi hỏi:
- Nghe nói lãnh đạo của anh Đỗ Nguyệt Bằng sắp đến tuổi rồi. Nếu không có nhiệm vụ nào dùng đến thì cũng phải về hưu rồi.
- Ông ấy nói sắp đến lúc về hưu rồi, không có cách nào khác nữa. Ông ấy nói muốn về nhà bế cháu hưởng thụ niềm vui cuộc sống gia đình rồi.
Trương Hùng nói.
- Cũng phải, cả cuộc đời làm công tác cách mạng, cũng nên nghỉ ngơi rồi. Tuy nhiên, Đỗ Nguyệt Bằng là Thứ trưởng Cục an ninh quốc gia. Sau khi ông ấy về anh có ý tưởng gì không?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi thì có thể có ý tưởng gì, có một số việc nghĩ cũng không đến.
Khẩu khí của Trương Hùng có chút buồn bực.
- Thế là ý gì, trước kia chẳng phải anh nói Đỗ Nguyệt Bằng rất quan tâm đến anh hay sao, còn xem anh là đệ tử. Đây là một dấu hiệu tốt. Có lẽ muốn bảo anh tiếp bước ông ấy. Ông ấy về hưu chẳng phải anh có hi vọng sao?
Diệp Phàm có chút không hiểu.
- Trước kia thì có việc này. Nhưng gần đây tình hình đã có chút thay đổi rồi.
Trương Hùng nói.
- Thay đổi, thay đổi cái gì?
Diệp Phàm “hừ” nói.
- Phó Cục trưởng Đỗ đúng là đối với tôi không tồi, ông ấy cũng có ý như thế. Nhưng Cục an ninh quốc gia là ngành đặc biệt. Thái độ của Cục trưởng Lưu Học Lâm cũng rất quan trọng.
Trương Hùng nói.
- Lưu Học Lâm, không phải nghe nói là Văn Thụ Đức sẽ lên sao?
Diệp Phàm trong lòng có chút kinh ngạc. Văn Thụ Đức và Bộ trưởng Bộ Tổng tham mưu tình báo Khổng Văn Nhiên là bạn học cũ.
Trước kia khi ở Việt Đông, Cục trưởng Khổng của Cục an ninh quốc gia tỉnh khi đó là cháu của Khổng Văn Nhiên, khi đó còn mấy lần giở thủ đoạn với Diệp Phàm.
Kết quả đương nhiên là Diệp Phàm đã thu phục thành công cháu của Khủng Văn Nhiên. Đến quan hệ giữa Khổng Văn Nhiên và Diệp Phàm cũng vẫn chặt chẽ.
Nếu Văn Thụ Đức có thể đi lên, Diệp Phàm còn có thể chào hỏi Khổng Văn Nhiên, sau đó cùng với Văn Thụ Đức nói hộ cho Trương Hùng một tiếng. Hắn không ngờ đột nhiên lòi ra một kẻ cạnh tranh đáng gườm.
- Cục trưởng Văn đảm nhiệm chức Phó Cục trưởng thường trực.
Trương Hùng nói.
- Lưu Học Lâm là ai, sao trước kia tôi chưa từng nghe nói qua đồng chí này?
Diệp Phàm hỏi.
- Trước kia trong quân đội, quân đội chết tiệt gì của cộng hòa nhiều tướng quân như thế. Chúng ta ai cũng có thể hiểu. Lưu Học Lâm trước kia không rõ thế nào, thân phận trước kia cũng chỉ là Phó tư lệnh đứng đầu Hải quân. Quân hàm trung tướng. Lần này cũng là được thăng quân hàm tướng cùng với Triệu Quát, cũng mới nhận quân hàm không lâu. Hơn nữa vừa nhận quân hàm xong thì đến nhậm chức Cục trưởng cục an ninh Quốc gia.
Trương Hùng nói.
- Xem ra, quan hệ của ông ấy với Đường chủ tịch không tồi.
Diệp Phàm nói.
- Tôi nghi ngờ trước kia ông ta căn bản là thành viên trung tâm của mối quan hệ với họ Đường, họ Đường luôn âm thầm đào tạo ông ta.
Bây giờ điều động ông ta lên vị trí quan trọng của Cục An ninh quốc gia. Nếu không cũng không có khả năng đến lượt ông ấy. Đây là một ngành quan trọng của Quốc gia, nội bộ ở cấp này đều hiểu rõ việc này.
Nhân vật số một của ngành này nhất định là thủ trưởng số một của nước cộng hòa. Giống như Tổ trưởng Tổ đặc nhiệm A nhất định cũng là người số một.
Sức mạnh thần bí của thủ trưởng số một của ngành này không thể để cho người khác nhúng tay vào đảm nhiệm. Anh mạnh hơn, như thế vị trí quan trọng kiểu này nhiều lắm để cho anh một vị trí số hai cũng không tồi.
Trương Hùng nói.
- Ý của anh là Cục trưởng Lưu đối với anh chẳng ra gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Hình như còn chê tôi còn quá non nớt, ý là còn phải rèn luyện thêm vài năm nữa sau đó có cơ hội sẽ tính tiếp.
Việc này đương nhiên là tôi đoán mò từ thái độ của Phó Cục trưởng Đỗ. Trước kia Phó Cục trưởng Đỗ vốn rất coi trọng tôi, hơn nữa cũng luôn ám chỉ một khi ông ấy về hưu thì tôi sẽ là người thay thế.
Cho nên một năm nay Phó Cục trưởng Đỗ đã giao phần lớn công việc cho tôi xử lý, có ý chuyển giao.
Đáng tiếc là lão Cục trưởng đã rời đi, Phó cục trưởng Đỗ trong lòng cũng có chút không thoải mái. Chỉ có điều ý của Phó Cục trưởng Đỗ cũng là yếu không thể địch lại mạnh.
Cục trưởng Lưu không những là Cục trưởng Cục An ninh quốc gia, mà quan trọng nhất ông ấy chính là người có khả năng của một thủ trưởng số một.
Trương Hùng hơi giận dữ nói.
/3320
|