- Hừ, sư trưởng Tề, núi không vòng thì nước vòng, sông không vòng thì đường vòng. Sư đoàn Hương Hổ vẫn là đóng quân trên phạm vi của thành phố Đồng Lĩnh đấy.
Hơn nữa, khu nhà ở của sĩ quan các anh cũng là ở Đồng Lĩnh. Nghe nói có rất nhiều người nhà và thân nhân của quân lính đều công tác ở Đồng Lĩnh.
Có một số việc đều có mối liên quan đến nhau. Nói đúng ra thì các anh cũng là nửa phần người của Đồng Lĩnh.
Nếu đều ở Đồng Lĩnh thì có khi cũng gặp chuyện ranh mương đấy. Có một số việc không cần phải làm rất tuyệt, nên để lại đường lui thì tốt hơn.
Đường Vân tức giận hừ một cái, những lời này hơi có ý uy hiếp.
- Việc này không cần Bí thư Đường lo lắng, tuy nói có rất nhiều người nhà và thân nhân của binh lính chúng tôi đều công tác ở Đồng Lĩnh. Nhưng việc này việc kia chúng tôi tự mình giải quyết được. Hơn nữa, nói lời tục tĩu nếu có người cố ý tạo ra việc này việc nọ, Tề Thiên tôi …
Nói đến đây, Tề Thiên đột nhiên đặt mạnh chén trà lên bàn, hừ nói.
- Chắc chắn không đồng ý.
- Xin tạm biệt!
Đường Vân đứng lên, căm tức nhìn Tề Thiên.
- Cậu thanh niên, có lúc không thể nói quá vẹn toàn, sư trưởng thì sao? Còn không phải là bộ đội cấp dưới của quân khu Bắc Kinh sao?
Đúng như Đường Vân đã nói, núi không vòng thì đường vòng, không chừng có một ngày sẽ vòng trở về. Đôi khi vẫn phải hiểu rõ ràng một chút.
Chuyện Đường Sở tôi hi vọng các anh có thể giải quyết hợp lý, chuyện này tôi sẽ nói với Chính ủy Ngô ở quân khu Bắc Kinh.
Nếu phát hiện một số đồng chí lừa dối, muốn làm chút việc gì, thì Mâu Ngưu Phong tôi chắc chắn không đồng ý. Mâu Ngưu Đỉnh cũng để lại lời nói, lão già này thở mạnh rồi quay đầu bỏ đi.
Đường Vân, tất nhiên là quay đầu nhìn Tề Thiên một cách độc ác. Mà lão Tề cũng ngoác miệng cười.
Mà Lã Lâm tất nhiên là không nói gì, có chút áy náy nhìn Tề Thiên rồi cũng bước đi theo.
Khốn khiếp! Khốn khiếp! Con mẹ nó, quá kiêu ngạo rồi, không phải chỉ một sư trưởng sao, là cái đếch gì.
Đường Vân hung hăng đập cửa xe một chút.
- Yên tâm một chút, đừng vội vàng, cứ để y kiêu ngạo một chút đi. Đường Vân, bình tĩnh, anh nhất định phải bình tĩnh. Việc này, tôi sẽ tìm cơ hội nói với Chính ủy Ngô một tiếng, một sư trưởng, có lẽ không lâu nữa y cũng không phải là sư trưởng rồi. Cho đến lúc đó, anh muốn gì cũng được. Con người, phải giữ cho mình đường lui mới được.
Phó chính ủy Mâu vẻ mặt khó ưa nói.
Về chuyện Đường Vân Tề Thiên lập tức gọi điện thoại cho Diệp Phàm nói qua một chút.
- Ha ha, cậu có lẽ phải xui xẻo.
Diệp Phàm vui quá cười nói.
- Xui xẻo, không thể nào, làm sao có thể
Tề Thiên có chút buồn bực nhìn Diệp Phàm hỏi.
Người ta không phải nói chuyện Ngô Viễn là bạn của Phó chính ủy Mâu sao. Đến lúc đó người ta cũng theo dõi cậu rồi.
Diệp Phàm cười nói.
Ngô Viễn cũng không là cái gì. Trong quân khu Bắc Kinh cũng xếp hạng rất thấp. Chẳng qua chỉ là một phó chính ủy thôi. Quân hàm cũng chỉ mới là thiếu tướng. Muốn hù dọa tôi là không thể nào. Huống chi, việc này nếu ông ta nghe nói con gái của tư lệnh Liễu bị sỉ nhục có lẽ Ngô Viễn cũng sớm chạy trốn.
Tề Thiên không một chút lo lắng.
- Việc này, có lẽ có trò hay để xem. Tuy nhiên, cậu mắng người ta như vậy còn giữ lại xe hàng, xem ra là có thu hoạch rồi. Bí thư Đường của chúng ta có lẽ buồn bực đến chết đi.
Diệp Phàm vui vẻ nói.
- Sư đoàn chúng tôi được Cục Công an thành phố Chương Hà tặng, cũng không phải là Đường Vân bỏ tiền túi ra. Hai xe hàng này chúng ta cứ yên tâm nhận.
Tề Thiên đắc ý nói.
- Cậu an tâm nhưng người ta buồn bực rồi.
Diệp Phàm cười rồi cúp điện thoại. Tuy nhiên không lâu Tề Thiên lại gọi điện thoại đến, y mắng:
- Tên Đường Vân thật là t.ên già hồ đồ, to gan lớn mật rồi.
- Có ý gì? Chẳng lẽ lão Đường đã làm cái gì khác người rồi?
Diệp Phàm kinh ngạc hỏi.
Hai binh lính tôi cử đi bảo vệ Liễu Nguyệt gọi điện thoại đến, nói là Liễu Nguyệt muốn đi dạo suối Ngư Khê một vòng.
Cho nên, hai người họ liền đi cùng. Mẹ kiếp… nhất định là nhà họ Đường cử người làm rồi. Cố ý đánh vào người Liễu Nguyệt bằng một đồ cổ, sau đó mấy người lập tức lôi Liễu Nguyệt vào rừng cây ven đường.
Hai tên lính vốn tưởng rằng có thể quật ngã mấy người này. Không ngờ được mấy tên đó hình như cũng luyện võ, còn đánh tổn thương một người của chúng tôi.
May mắn Liễu Nguyệt rút súng ra mới dọa mấy tên này chạy mất.
Tề Thiên tức giận nói.
Xem ra, nhà họ Đường nói vội rồi. “Đụng sứ” không ngờ dùng trên người Liễu Nguyệt. Tuy nhiên, việc này mà nói theo lý thì Đường Vân hẳn là chưa về nhà, chẳng lẽ không phải Đường Vân làm vậy.
Diệp Phàm có chút nghi hoặc.
- Chắc chắn là đúng, nếu không làm sao có thể tự dưng xuất hiện cao thủ. Nên biết rằng, tôi cử đi hai người đều là cao thủ.
Chắc chắn có thực lực tam đẳng đỉnh giai. Một người tên là Triệu Nguyên, một người là Trần Hậu đều là hai người theo tôi từ quân khu Bắc Kinh đến.
Bọn họ tuy nói có năm người nhưng nếu tiếp tục đánh có lẽ hai người của tôi có lẽ không chống nổi.
Theo tôi phỏng đoán, năm người thì ba người là tam đẳng đỉnh giai hoặc tứ đẳng khai nguyên.
Những người này làm sao có thể dùng “Đụng sứ”, vậy còn không phải là chết hết sao?
Tề Thiên nói.
- Ừ, với nhà họ Đường thì mới mấy cao thủ không khó lắm. Tuy nhiên, Đường Vân làm như thế không phải quá ngây thơ sao?
Việc này mặc dù Liễu Nguyệt bị bọn họ bắt, nhưng rõ ràng điều tra không phải sẽ liên quan đến nhà họ Đường sao?
Việc tự lừa dối mình không lừa dối được người khác sao người thông minh như Đường Vân có thể làm được? Chẳng lẽ không phải là Đường Vân mà là bà xã của y hoặc người trong nhà làm.
Diệp Phàm phân tích.
- Nói như vậy cũng có khả năng, Đường Van hiện tại có lẽ còn đang trên đường, không thể là ông ta tự mình tìm người làm.
Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng ông ta đã sắp xếp từ trước. Tuy nhiên, tám phần không phải là Đường Vân làm. Mọi việc đã rõ ràng y không thể ngốc đến thế.
Tuy nhiên, cũng không loại trừ khả năng Đường Vân đã biết hậu quả nhưng bí quá hóa liều. Chỉ cần làm cho người bị hại là Liễu Nguyệt làm thành người sống đời sống thực vật hoặc kẻ điên, việc này cấp trên không thể ra quyết định rồi.
Nhà họ Đường đã mời Phó chính ủy Mâu và Phó Chính ủy Ngô ra mặt việc này có lẽ có thể là chuyện lớn hóa nhỏ rồi.
Tề Thiên hừ nói.
- Không thể chạy hết chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Triệu Nguyên liều mình làm gãy chân một tên. Tôi cũng trên đường về Đồng Lĩnh, chỉ cần thẩm vấn sẽ rõ ràng.
Tề Thiên nói.
Nếu Bao Nghị ở đây thì tốt rồi, có thể chỉ huy cục Công an thành phố tìm kiếm, tôi muốn xem bọn họ trốn đi đâu.
Diệp Phàm thở dài.
- Đúng vậy đại ca, việc này Ninh Mãn cũng không tốt dùng. Nếu hiện giờ anh bảo Ninh Mãn đi giải quyết chuyện này, có lẽ tám phần sẽ cho qua.
Tề Thiên nói.
- Không phải lần này Ninh Mãn sẽ cố gắng hết sức. không nói nữa, tôi gọi điện thoại cho Ninh Mãn đây. Chúng ta thử xem. Do cúp điện thoại xong gọi ngay cho Ninh Mãn.
Quái, Ninh Mãn chẳng phải lẽ đầu hàng lão đại rồi? không thể nào?
Tề Thiên nói thầm, nhanh lên một chút, tôi muốn bắt người rồi.
Ba chiếc xe quân đội cùng binh lính uy phong đi thẳng đến thành phố Đồng Lĩnh.
Buổi chiều cùng ngày, Phó giám đốc Bảo tàng tỉnh Dương Thanh Tùng đến đúng như lời hứa, ba giờ chiều đã đưa một số chuyên gia khảo cổ về chữ viết đến Đồng Lĩnh.
Diệp Phàm cảm thấy Phó giám đốc Dương trở về là cơ hội đối với Hồng Cốc Trại. Bởi vì những chuyên gia mà ông mang đến có một số người khá có danh tiếng.
Những người này thật ra là những người nổi tiếng trong giới khảo cổ về chữ viết. Mượn miện họ có thể tuyên truyền miễn phí cho Hồng Cốc Trại.
Cho nên, buổi tối, Diệp Phàm tiếp phó Giám đốc Dương và các chuyên gia ở nhà khách.
Sau khi uống vài chén rượu Diệp Phàm cười nói:
- Phó giám đốc Dương, các anh cần giúp đỡ gì cứ trực tiếp nói với Trưởng ban thư ký Mễ của Thành ủy.
Cô sẽ sắp xếp người hỗ trợ các anh. Những chữ này khắc trên cao hơn một trăm mét, hơn nữa đã khắc từ rất lâu rồi.
Đối với việc nghiên cứu của các anh chắc chắn cần sự trợ giúp rồi.
- Đây là việc chắc chắn. Đên qua suốt đêm tôi về nhà báo cáo với Giám đốc Giám đốc cũng rất quan tâm đến việc này.
Lập tức chỉ thị tôi sắp xếp việc này. Hơn nữa, cũng quyết định một số tiền làm chi phí nghiên cứu.
Chúng tôi chuẩn bị dùng cơ hội này để làm đề tài nghiên cứu. Lần này chúng tôi đến cũng chuẩn bị đóng quân ở Hồng Cốc Trại.
Tuy nhiên, không có nhiều tiền, đường cũng không thông. Nếu đường xe thể vào được, thì dụng cụ và các đồ dùng thiết yếu cho chúng tôi dễ giải quyết.
Việc này, phải nhờ vào sự vận chuyển của ngựa cũng có hạn.
Phó giám đốc Dương đưa ra khó khăn của chính mình.
- Đúng vậy, nói về việc này thì bí thư như tôi có hổ thẹn trong lòng. Hồng Cốc Trại đến giờ đường cũng chưa đi vào được, đã gây khó khăn rất lớn cho cuộc sống người dân.
Tuy nhiên, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh đã hạ quyết tâm lớn. Lần này bộ Tài chính xuống đây cũng đã giúp đỡ giải quyết vấn đề đường đi rồi.
Tuy nhiên, mong Phó giám đốc Dương và các chuyên gia thông cảm cho khó khăn của Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh. Muốn thông đường này, mặc dù chỉ trải đá cũng phải mấy trăm nghìn.
Đối với thành phố như Đồng Lĩnh chúng tôi không phải là một con số nhỏ. Huống chi, vấn đề của Hồng Cốc Trại còn rất nhiều. Không riêng gì chuyện một con đường.
Cho nên, tôi hi vọng Phó Giám đốc Dương và các chuyên gia có thể hiểu được khó khăn của Đồng Lĩnh. Nhất định ủng hộ chúng tôi trong vấn đề tuyên truyền, để giải quyết vấn đề đường xá đầu tiên.
Hơn nữa, giải quyết vấn đề đường cũng dễ hơn cho các anh trong việc triển khai nghiên cứu khoa học có phải không? Thật ra, nói đường cũng có chỗ tốt.
Lúc trước nếu đường đã thông thì có lẽ trại Hồng Cốc đã bị phá hủy. Khong còn thiên nhiên hoang sơ như bây giờ. Đối với các anh chắc chắn cũng không phải là cơ hội tốt.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, tình hình này tôi cũng gặp qua không ít.
Lúc này một người đàn ông trung niên sống mũi cao nói.
- Ha ha, tổng Giám đốc Trần, anh có phải là cũng quan tâm rồi không?
Lúc này Phó Giám đốc Dương nói.
- Vị này chính là?
Diệp Phàm giật mình, cảm thấy Tổng giám đốc Trần có chút manh mối, cũng hỏi ngay.
Hơn nữa, khu nhà ở của sĩ quan các anh cũng là ở Đồng Lĩnh. Nghe nói có rất nhiều người nhà và thân nhân của quân lính đều công tác ở Đồng Lĩnh.
Có một số việc đều có mối liên quan đến nhau. Nói đúng ra thì các anh cũng là nửa phần người của Đồng Lĩnh.
Nếu đều ở Đồng Lĩnh thì có khi cũng gặp chuyện ranh mương đấy. Có một số việc không cần phải làm rất tuyệt, nên để lại đường lui thì tốt hơn.
Đường Vân tức giận hừ một cái, những lời này hơi có ý uy hiếp.
- Việc này không cần Bí thư Đường lo lắng, tuy nói có rất nhiều người nhà và thân nhân của binh lính chúng tôi đều công tác ở Đồng Lĩnh. Nhưng việc này việc kia chúng tôi tự mình giải quyết được. Hơn nữa, nói lời tục tĩu nếu có người cố ý tạo ra việc này việc nọ, Tề Thiên tôi …
Nói đến đây, Tề Thiên đột nhiên đặt mạnh chén trà lên bàn, hừ nói.
- Chắc chắn không đồng ý.
- Xin tạm biệt!
Đường Vân đứng lên, căm tức nhìn Tề Thiên.
- Cậu thanh niên, có lúc không thể nói quá vẹn toàn, sư trưởng thì sao? Còn không phải là bộ đội cấp dưới của quân khu Bắc Kinh sao?
Đúng như Đường Vân đã nói, núi không vòng thì đường vòng, không chừng có một ngày sẽ vòng trở về. Đôi khi vẫn phải hiểu rõ ràng một chút.
Chuyện Đường Sở tôi hi vọng các anh có thể giải quyết hợp lý, chuyện này tôi sẽ nói với Chính ủy Ngô ở quân khu Bắc Kinh.
Nếu phát hiện một số đồng chí lừa dối, muốn làm chút việc gì, thì Mâu Ngưu Phong tôi chắc chắn không đồng ý. Mâu Ngưu Đỉnh cũng để lại lời nói, lão già này thở mạnh rồi quay đầu bỏ đi.
Đường Vân, tất nhiên là quay đầu nhìn Tề Thiên một cách độc ác. Mà lão Tề cũng ngoác miệng cười.
Mà Lã Lâm tất nhiên là không nói gì, có chút áy náy nhìn Tề Thiên rồi cũng bước đi theo.
Khốn khiếp! Khốn khiếp! Con mẹ nó, quá kiêu ngạo rồi, không phải chỉ một sư trưởng sao, là cái đếch gì.
Đường Vân hung hăng đập cửa xe một chút.
- Yên tâm một chút, đừng vội vàng, cứ để y kiêu ngạo một chút đi. Đường Vân, bình tĩnh, anh nhất định phải bình tĩnh. Việc này, tôi sẽ tìm cơ hội nói với Chính ủy Ngô một tiếng, một sư trưởng, có lẽ không lâu nữa y cũng không phải là sư trưởng rồi. Cho đến lúc đó, anh muốn gì cũng được. Con người, phải giữ cho mình đường lui mới được.
Phó chính ủy Mâu vẻ mặt khó ưa nói.
Về chuyện Đường Vân Tề Thiên lập tức gọi điện thoại cho Diệp Phàm nói qua một chút.
- Ha ha, cậu có lẽ phải xui xẻo.
Diệp Phàm vui quá cười nói.
- Xui xẻo, không thể nào, làm sao có thể
Tề Thiên có chút buồn bực nhìn Diệp Phàm hỏi.
Người ta không phải nói chuyện Ngô Viễn là bạn của Phó chính ủy Mâu sao. Đến lúc đó người ta cũng theo dõi cậu rồi.
Diệp Phàm cười nói.
Ngô Viễn cũng không là cái gì. Trong quân khu Bắc Kinh cũng xếp hạng rất thấp. Chẳng qua chỉ là một phó chính ủy thôi. Quân hàm cũng chỉ mới là thiếu tướng. Muốn hù dọa tôi là không thể nào. Huống chi, việc này nếu ông ta nghe nói con gái của tư lệnh Liễu bị sỉ nhục có lẽ Ngô Viễn cũng sớm chạy trốn.
Tề Thiên không một chút lo lắng.
- Việc này, có lẽ có trò hay để xem. Tuy nhiên, cậu mắng người ta như vậy còn giữ lại xe hàng, xem ra là có thu hoạch rồi. Bí thư Đường của chúng ta có lẽ buồn bực đến chết đi.
Diệp Phàm vui vẻ nói.
- Sư đoàn chúng tôi được Cục Công an thành phố Chương Hà tặng, cũng không phải là Đường Vân bỏ tiền túi ra. Hai xe hàng này chúng ta cứ yên tâm nhận.
Tề Thiên đắc ý nói.
- Cậu an tâm nhưng người ta buồn bực rồi.
Diệp Phàm cười rồi cúp điện thoại. Tuy nhiên không lâu Tề Thiên lại gọi điện thoại đến, y mắng:
- Tên Đường Vân thật là t.ên già hồ đồ, to gan lớn mật rồi.
- Có ý gì? Chẳng lẽ lão Đường đã làm cái gì khác người rồi?
Diệp Phàm kinh ngạc hỏi.
Hai binh lính tôi cử đi bảo vệ Liễu Nguyệt gọi điện thoại đến, nói là Liễu Nguyệt muốn đi dạo suối Ngư Khê một vòng.
Cho nên, hai người họ liền đi cùng. Mẹ kiếp… nhất định là nhà họ Đường cử người làm rồi. Cố ý đánh vào người Liễu Nguyệt bằng một đồ cổ, sau đó mấy người lập tức lôi Liễu Nguyệt vào rừng cây ven đường.
Hai tên lính vốn tưởng rằng có thể quật ngã mấy người này. Không ngờ được mấy tên đó hình như cũng luyện võ, còn đánh tổn thương một người của chúng tôi.
May mắn Liễu Nguyệt rút súng ra mới dọa mấy tên này chạy mất.
Tề Thiên tức giận nói.
Xem ra, nhà họ Đường nói vội rồi. “Đụng sứ” không ngờ dùng trên người Liễu Nguyệt. Tuy nhiên, việc này mà nói theo lý thì Đường Vân hẳn là chưa về nhà, chẳng lẽ không phải Đường Vân làm vậy.
Diệp Phàm có chút nghi hoặc.
- Chắc chắn là đúng, nếu không làm sao có thể tự dưng xuất hiện cao thủ. Nên biết rằng, tôi cử đi hai người đều là cao thủ.
Chắc chắn có thực lực tam đẳng đỉnh giai. Một người tên là Triệu Nguyên, một người là Trần Hậu đều là hai người theo tôi từ quân khu Bắc Kinh đến.
Bọn họ tuy nói có năm người nhưng nếu tiếp tục đánh có lẽ hai người của tôi có lẽ không chống nổi.
Theo tôi phỏng đoán, năm người thì ba người là tam đẳng đỉnh giai hoặc tứ đẳng khai nguyên.
Những người này làm sao có thể dùng “Đụng sứ”, vậy còn không phải là chết hết sao?
Tề Thiên nói.
- Ừ, với nhà họ Đường thì mới mấy cao thủ không khó lắm. Tuy nhiên, Đường Vân làm như thế không phải quá ngây thơ sao?
Việc này mặc dù Liễu Nguyệt bị bọn họ bắt, nhưng rõ ràng điều tra không phải sẽ liên quan đến nhà họ Đường sao?
Việc tự lừa dối mình không lừa dối được người khác sao người thông minh như Đường Vân có thể làm được? Chẳng lẽ không phải là Đường Vân mà là bà xã của y hoặc người trong nhà làm.
Diệp Phàm phân tích.
- Nói như vậy cũng có khả năng, Đường Van hiện tại có lẽ còn đang trên đường, không thể là ông ta tự mình tìm người làm.
Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng ông ta đã sắp xếp từ trước. Tuy nhiên, tám phần không phải là Đường Vân làm. Mọi việc đã rõ ràng y không thể ngốc đến thế.
Tuy nhiên, cũng không loại trừ khả năng Đường Vân đã biết hậu quả nhưng bí quá hóa liều. Chỉ cần làm cho người bị hại là Liễu Nguyệt làm thành người sống đời sống thực vật hoặc kẻ điên, việc này cấp trên không thể ra quyết định rồi.
Nhà họ Đường đã mời Phó chính ủy Mâu và Phó Chính ủy Ngô ra mặt việc này có lẽ có thể là chuyện lớn hóa nhỏ rồi.
Tề Thiên hừ nói.
- Không thể chạy hết chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Triệu Nguyên liều mình làm gãy chân một tên. Tôi cũng trên đường về Đồng Lĩnh, chỉ cần thẩm vấn sẽ rõ ràng.
Tề Thiên nói.
Nếu Bao Nghị ở đây thì tốt rồi, có thể chỉ huy cục Công an thành phố tìm kiếm, tôi muốn xem bọn họ trốn đi đâu.
Diệp Phàm thở dài.
- Đúng vậy đại ca, việc này Ninh Mãn cũng không tốt dùng. Nếu hiện giờ anh bảo Ninh Mãn đi giải quyết chuyện này, có lẽ tám phần sẽ cho qua.
Tề Thiên nói.
- Không phải lần này Ninh Mãn sẽ cố gắng hết sức. không nói nữa, tôi gọi điện thoại cho Ninh Mãn đây. Chúng ta thử xem. Do cúp điện thoại xong gọi ngay cho Ninh Mãn.
Quái, Ninh Mãn chẳng phải lẽ đầu hàng lão đại rồi? không thể nào?
Tề Thiên nói thầm, nhanh lên một chút, tôi muốn bắt người rồi.
Ba chiếc xe quân đội cùng binh lính uy phong đi thẳng đến thành phố Đồng Lĩnh.
Buổi chiều cùng ngày, Phó giám đốc Bảo tàng tỉnh Dương Thanh Tùng đến đúng như lời hứa, ba giờ chiều đã đưa một số chuyên gia khảo cổ về chữ viết đến Đồng Lĩnh.
Diệp Phàm cảm thấy Phó giám đốc Dương trở về là cơ hội đối với Hồng Cốc Trại. Bởi vì những chuyên gia mà ông mang đến có một số người khá có danh tiếng.
Những người này thật ra là những người nổi tiếng trong giới khảo cổ về chữ viết. Mượn miện họ có thể tuyên truyền miễn phí cho Hồng Cốc Trại.
Cho nên, buổi tối, Diệp Phàm tiếp phó Giám đốc Dương và các chuyên gia ở nhà khách.
Sau khi uống vài chén rượu Diệp Phàm cười nói:
- Phó giám đốc Dương, các anh cần giúp đỡ gì cứ trực tiếp nói với Trưởng ban thư ký Mễ của Thành ủy.
Cô sẽ sắp xếp người hỗ trợ các anh. Những chữ này khắc trên cao hơn một trăm mét, hơn nữa đã khắc từ rất lâu rồi.
Đối với việc nghiên cứu của các anh chắc chắn cần sự trợ giúp rồi.
- Đây là việc chắc chắn. Đên qua suốt đêm tôi về nhà báo cáo với Giám đốc Giám đốc cũng rất quan tâm đến việc này.
Lập tức chỉ thị tôi sắp xếp việc này. Hơn nữa, cũng quyết định một số tiền làm chi phí nghiên cứu.
Chúng tôi chuẩn bị dùng cơ hội này để làm đề tài nghiên cứu. Lần này chúng tôi đến cũng chuẩn bị đóng quân ở Hồng Cốc Trại.
Tuy nhiên, không có nhiều tiền, đường cũng không thông. Nếu đường xe thể vào được, thì dụng cụ và các đồ dùng thiết yếu cho chúng tôi dễ giải quyết.
Việc này, phải nhờ vào sự vận chuyển của ngựa cũng có hạn.
Phó giám đốc Dương đưa ra khó khăn của chính mình.
- Đúng vậy, nói về việc này thì bí thư như tôi có hổ thẹn trong lòng. Hồng Cốc Trại đến giờ đường cũng chưa đi vào được, đã gây khó khăn rất lớn cho cuộc sống người dân.
Tuy nhiên, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh đã hạ quyết tâm lớn. Lần này bộ Tài chính xuống đây cũng đã giúp đỡ giải quyết vấn đề đường đi rồi.
Tuy nhiên, mong Phó giám đốc Dương và các chuyên gia thông cảm cho khó khăn của Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh. Muốn thông đường này, mặc dù chỉ trải đá cũng phải mấy trăm nghìn.
Đối với thành phố như Đồng Lĩnh chúng tôi không phải là một con số nhỏ. Huống chi, vấn đề của Hồng Cốc Trại còn rất nhiều. Không riêng gì chuyện một con đường.
Cho nên, tôi hi vọng Phó Giám đốc Dương và các chuyên gia có thể hiểu được khó khăn của Đồng Lĩnh. Nhất định ủng hộ chúng tôi trong vấn đề tuyên truyền, để giải quyết vấn đề đường xá đầu tiên.
Hơn nữa, giải quyết vấn đề đường cũng dễ hơn cho các anh trong việc triển khai nghiên cứu khoa học có phải không? Thật ra, nói đường cũng có chỗ tốt.
Lúc trước nếu đường đã thông thì có lẽ trại Hồng Cốc đã bị phá hủy. Khong còn thiên nhiên hoang sơ như bây giờ. Đối với các anh chắc chắn cũng không phải là cơ hội tốt.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, tình hình này tôi cũng gặp qua không ít.
Lúc này một người đàn ông trung niên sống mũi cao nói.
- Ha ha, tổng Giám đốc Trần, anh có phải là cũng quan tâm rồi không?
Lúc này Phó Giám đốc Dương nói.
- Vị này chính là?
Diệp Phàm giật mình, cảm thấy Tổng giám đốc Trần có chút manh mối, cũng hỏi ngay.
/3320
|