- Tuy anh không giết người nhưng ngày trước anh có giúp ông chủ khai thác quặng từng làm hại nhiều người.
- Mà lần này lại phạm phải tội nghiêm trọng, tấn công quân nhân, lại còn uy hiếp con tin.
Những tội này cộng lại chắc chắn cả đời này anh không ra khỏi nhà tù đâu. Tôi nghe nói anh là con một trong gia đình, cha mẹ anh đều hy vọng anh sớm lấy vợ sinh con.
- Lưu Cường, lẽ nào anh lại muốn cha mẹ anh phải rơi lệ, thất vọng sao?
Giọng điệu Diệp Phàm rất thật thà.
- Việc đã xảy ra rồi, tôi còn nói được gì nữa. Lẽ nào Bí thư Diệp lại có lòng tốt giúp rôi thoát khỏi tội danh này? Lưu Cường này đã làm rồi thì phải chịu, ngồi tù thì ngồi. Nếu có phải chém đầu thì tôi cũng không thấy lạ.
Lưu Cường cười châm chọc nói, có vẻ rất kiên cường.
- Có phải là anh không phục ?
Diệp Phàm nhìn Lý Khiếu Phong rồi hỏi.
- Đương nhiên không phục, anh đi mà hỏi những “anh hùng” trong cục công an Đồng Lĩnh xem, cứ chọn ra một thằng đấu với tôi xem. Không cần nói bọn họ, cứ lấy những phần tử trong sư đoàn Hưởng Hổ xem xem. Chỉ là một đám ăn theo, đánh hội đồng, vô dụng mà thôi. Cảnh sát gì chứ, quân đội gì chứ, chỉ có bao vây. Cứ từng người một xem, chẳng ra sao hết.
Lưu Cường tỏ vẻ khinh bỉ.
- Đó là anh chưa gặp phải cao thủ thôi. Anh nghĩ quân đội đều là những người vô dụng sao? Người ta chỉ cho một chưởng là anh biết liền. Lại còn ngồi đấy mà kêu sao? Đừng nghĩ có tí tài mà đã là vô địch thiên hạ nhé.
Lan Viễn Kim rất tức giận, dù gì người ta xũng là đại diện cho quân nhân chính gốc mà.
- Ông anh, xem thân phận của ông anh, hai sao lại thêm hình mặt trăng nữa thì chắc là trung tướng rồi.
- Trung tướng thì cũng có là gì chứ? Đúng rồi, chúng ta đọ vài chiêu đi. Đến lúc đó người phải nhặt răng là ông anh đấy.
Lưu Cường lại tức, tên này thấy có lẽ cả đời này phải ngồi tù nên chẳng còn suy xét gì nữa.
Câu nói này suýt nữa đã làm đồng chí Lam tức chết. Diệp Phàm nhìn Lý Khiếu Phong suýt nữa cười thành tiếng.
- Tôi không được nhưng không có nghĩa là trong quân đội của chúng tôi không có người nào là cao thủ. Tiểu tử như anh đừng có nói ra những điều như vậy. Trong quân đội có cao thủ, chỉ cần chỉ tay thì cũng có thể bóp chết con châu chấu như anh.
Lam Viễn Kim tức giận, khi quân nhân tức giận thì cũng nói ra được những lời thô tục.
Thực ra anh ta đã nhìn Diệp Phàm một cái rồi. Và phát hiện ra Diệp Phàm đang giả bộ như không thấy, chỉ có khua môi múa mép. Hắn ta đã tức tới ngứa cả răng ra rồi. Đúng là quá kiêu ngạo, trừng mắt ra nhìn mà không thèm giúp.
- Cứ gọi ra một thằng thử xem, Lưu Cường này chẳng sợ cái gì. Sau khi tốt nghiệp cấp 3 đã đi khắp nơi cùng sư phụ, từng qua bao vụ đâm chém. Cái thân này ngày nào cũng luyện tập mà thành. Chứ không phải chỉ có khua môi múa mép. Mà cả đời này thằng này chúa ghét những kẻ khua môi múa mép, chẳng được tích sự gì.
Lưu Cường lại châm chọc Lam Viễn Kim.
Mặt đồng chí Lam đã đỏ ửng lên. Lý Khiếu Phong cũng biết được nếu như châm chọc gã quá thì chỉ sợ gã khùng lên thì hỏng chuyện. Đều là đồng chí với nhau, không thể để mất đi tình cảm đúng không?
Vì thế mà lão Lý nói :
- Lưu Cường, anh lại dám nghĩ rằng có tí tài mà là vô địch thiên hạ sao? Thật tức cười, Không phải nói gì khác, nếu như hôm nay anh đánh bại được đồng chí Bí thư Diệp kia thì tôi Lý Khiếu Phong sẽ là người bảo lãnh cho tất cả các tội mà anh gây ra, cho anh về nhà.
- Nói bảo lãnh có phải không? Ông nghĩ ông là ai? Quốc có quốc pháp, đừng tưởng tao đây không biết gì, tao không quê mùa đâu.
Lưu Cường nói lại ngay.
- Ha ha, Lưu Cường, lão Lý ngày trước là Thứ trưởng bộ Phòng vụ quốc gia. Là ủy viên chính tông của Ủy ban quân giới, mặc dù hiện đã nghỉ hưu nhưng nếu nói đến bảo lãnh thì tuyệt đối không phải nói dối. Không tin anh cứ thử xem?
Lam Viễn Kim đứng một bên cười nói.
- Nói phải giữ lời?
Lưu Cường đứng lên hai mắt trừng trừng nhìn Lý Khiếu Phong. Tên này tuy không phải người trong thể chế nhưng cũng hiểu được ý nghĩa đại diện của chức danh.
- Lý Khiếu Phong tôi đã nói là làm. Chỉ cần anh hạ gục được Bí thư Diệp coi như đã thắng. Sẽ cho anh đi ngay, sẽ xóa hết tội ranh cho anh.
Lý Khiếu Phong cười nói.
- Chính là anh ta. Lưu Cường tôi cho một chưởng là giải quyết xong hắn.
Lưu Cường khinh thường nhìn Diệp Phàm.
- Mày thì đáng gì chứ, lại còn dám hống hách trước mặt tao đây, hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là cao thủ.
Diệp Phàm tức giận, một tay xuất chiêu về phía Lưu Cường, một tiếng thở rất lớn truyền lại. Con ngươi Lưu Cường lập tức mở rộng, lập tức đứng ngay về kiểu đứng tấn. Nhưng lực đánh kia quả là rất lớn.
Lưu Cường mạnh mẽ nhưng cũng bị thế đánh của Diệp Phàm hạ từ trên cao xuống, lập tức xoay tròn bao nhiêu vòng, khiến Lưu Cường hoa mày chóng mặt, sau một tiếng “bộp” Lưu Cường đã bổ nhào trên mặt đất, người như chết lặng đi. Y ngồi dậy rồi ngơ ngác nhìn Diệp Phàm.
Sau một lúc lâu mới ấp úng nói ra :
- Anh…lẽ nào đây lại giống như lời sư phụ đã nói, một sự khác lạ trong truyền thuyết? Nghe nói… nghe nói chỉ có cao thủ cửu đẳng mới có thể làm như thế được. Không đúng, ngày trước sư phụ là cửu đẳng mà cũng không lợi hại như vậy. Bí thư Diệp, lẽ nào anh là thập đẳng sao? Lẽ nào lại là sự thật? thật là… không thể như thế được…. bí thư thành ủy, thập đẳng…?
- Đã biết chưa tiểu tử, trước mặt anh ta, cậu chỉ như con châu cháu bình thường thôi. Muốn giải quyết anh người ta chỉ duỗi ngón tay ra là xong. Mà chưa cần phải động chạm vào da thịt anh, chỉ có lực truyền đi đã đủ xong việc rồi. Sao, còn không mau bái sư?
Lý Khiếu Phong cười nhạt, đột nhiên nghiêm mặt nói.
Loảng xoảng một tiếng, Lưu Cường liền quỳ gối xuống, giơ tay lên rồi nói:
- Sư phụ, xin nhận lấy 3 lạy này của đồ đệ Lưu Cường.
Hắn ta nói xong, không cần biết Diệp Phàm có đồng ý hay không. Bịch bịch bịch, đầu đập xuống đất kêu vang lên.
- Anh Lý, anh làm gì vậy? Tôi không nói muốn nhận đồ đệ mà.
Diệp Phàm không đồng ý nhìn Lý Khiếu Phong nói.
- Người ta cũng là thân phận ngũ đẳng mà, nhận một đồ đệ lo chạy việc cho anh cũng được mà. Trên đời này nếu thay làm được nhiều việc thì anh càng đỡ mệt phải không?
Lý Khiếu Phong nháy mắt nói.
- Nhưng hắn ta đang là tội phạm, tôi không thể chứa chấp loại tội phạm thế này. Không được, nhất định không được. Tôi không muốn mất chức đâu.
Diệp Phàm nhanh xua tay nói.
- Ông Lý, không phải ông nói sẽ bảo lãnh cho tôi sao? Như thế tôi có thể tham gia vào quân đội, sẽ lấy công chuộc tội được không? Các ông có thể để tôi đi giết giặc, giết nhiều giặc, như vậy có loại bỏ được tội ranh không.
Không ngờ Lưu Cường lại quyết tâm như vậy.
- Không hối hận chứ?
Lý Khiếu Phong nghiêm túc nói.
- Tôi tuyệt đối không hối hận, tôi đã nói là làm.
Lưu Cường quỳ trên đất nói.
- Vậy được, bí thư Diệp, chúng tôi sẽ thu nhận đồng chí Lưu Cường. Đương nhiên, tội danh mà anh ta đang mang không thể xóa bỏ ngay lập tức được.
- Trước hết vẫn cứ cho anh ta mang nó, sau xem sự thể hiện của anh ta lập công từ từ để xóa tội danh.
- Nếu chưa rửa sạch tội thì phận làm đồ đề của bí thư vẫn cứ treo đấy đã, để tránh mang tiếng bí thư bao che có phải không?
- Đương nhiên nếu Lưu Cường lập được thành tích đáng khen, có nhiều công lao thì có thể bỏ tội.
- Đến lúc đó, anh xem xét xem một đồ đệ như vậy có được không. Tôi thay mặt Ủy ban quân giới cảm ơn anh.
Lý Khiếu Phong nói.
- Việc này, phiền phức…
Diệp Phàm cố ý chau mày.
- Đều là vì đất nước, anh đang công tác cũng là vì nước vì dân. Đồng chí Diệp Phàm, không cần nói thêm gì việc này nữa. Đây cũng như lệnh của cấp trên. Nếu như anh không chấp hành tôi sẽ đề nghị tỉnh ủy Tấn Lĩnh nói. Đến lúc đó không thể không gật đầu. Mà anh cũng không muốn cho ai biết anh là cao thủ đúng không?
Lam Viễn Kim và Lý Khiếu Phong cùng phối hợp đóng kịch để ép Diệp Phàm.
Cuối cùng Diệp Phàm cũng bất đắc dĩ đồng ý.
Sau khi ra khỏi cửa, Lý Khiếu Phong vỗ vai Diệp Phàm nói :
- Lần này anh lại lập công rồi. Nhưng anh có nhận ra anh ta thế nào không?
- Có công hay không không tính, chỉ là Diệp Phàm tôi thay Cung Thủ Nhi trả lại ân tình với Trương Cường. Sau này đừng nói đến việc của Trương Cường nữa. Còn nói đến tên Lưu Cường kia, khi nãy thử bước đầu thì đã đạt tới mức ngũ đẳng. Là một mầm giống tốt có thể bồi dưỡng được. Không chừng cũng có thể là lục đẳng chứ. Ha ha…
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, nói hay lắm. Như này không chừng tên đó là cao thủ lục đẳng. Đồng chí lục đẳng là lực lượng chính của tổ đặc nhiệm A của chúng ta. Triển khai công việc đều phải nhờ các anh cả. Vì vậy đồ đệ này cần sự chỉ dạy của anh mới đúng.
Lý Khiếu Phong cười giả dối nói.
- Trung, gọi Cung Thủ Nhi nói chuyện với tôi.
Diệp Phàm lảng tránh, có thể những việc làm của anh ta cũng sẽ rơi lên đầu hắn.Rõ ràng là đáp ứng một cách rất “lưu manh”.
- Đúng, đúng, đúng. Đồng chí Diệp nói đúng. Nên để đồng chí Khai Hà nói chuyện này với đồng chí.
Lý Khiếu Phong mỉm cười.
- Lý Khiếu Phong hiểu, Cung Khai Hà nói như vậy chẳng phải lại nợ ân tình với Diệp Phàm. Nợ ân tình khi cần thiết trả thì đồng Chí Diệp mới mở miệng được.
Đêm nay nhát định là một đêm mất ngủ, rất nhiều người sẽ mất ngủ vì chuyện này.
Đã 3h 30 sáng rồi.
- Em , đúng là bị em hại chết rồi.
Đường Vân Thân có chút sợ hãi chỉ vào vợ - Khổng Hà Hương nói. Sắc mặt xanh lét, lại còn nghiến răng.
- Em cũng không ép, vốn nghĩ lấy cô ấy, ép thì cô ấy chịu rút đơn kiện. Sở Nhi của chunga ta sẽ không phỉa ra, nhưng ai ngờ mấy người đó đều vô dụng. Lại còn nói là cao thủ võ lâm, toàn là lũ vô dụng. Kết cục “phát sinh” lại bị đi tù. Anh phải nhanh tìm cách cứu “phát sinh” ra. Nếu không em không còn mặt mũi nào ăn nói với chú thím.
Khổng Hà Hương cùng vẻ mặt xanh xao nói.
- Mà lần này lại phạm phải tội nghiêm trọng, tấn công quân nhân, lại còn uy hiếp con tin.
Những tội này cộng lại chắc chắn cả đời này anh không ra khỏi nhà tù đâu. Tôi nghe nói anh là con một trong gia đình, cha mẹ anh đều hy vọng anh sớm lấy vợ sinh con.
- Lưu Cường, lẽ nào anh lại muốn cha mẹ anh phải rơi lệ, thất vọng sao?
Giọng điệu Diệp Phàm rất thật thà.
- Việc đã xảy ra rồi, tôi còn nói được gì nữa. Lẽ nào Bí thư Diệp lại có lòng tốt giúp rôi thoát khỏi tội danh này? Lưu Cường này đã làm rồi thì phải chịu, ngồi tù thì ngồi. Nếu có phải chém đầu thì tôi cũng không thấy lạ.
Lưu Cường cười châm chọc nói, có vẻ rất kiên cường.
- Có phải là anh không phục ?
Diệp Phàm nhìn Lý Khiếu Phong rồi hỏi.
- Đương nhiên không phục, anh đi mà hỏi những “anh hùng” trong cục công an Đồng Lĩnh xem, cứ chọn ra một thằng đấu với tôi xem. Không cần nói bọn họ, cứ lấy những phần tử trong sư đoàn Hưởng Hổ xem xem. Chỉ là một đám ăn theo, đánh hội đồng, vô dụng mà thôi. Cảnh sát gì chứ, quân đội gì chứ, chỉ có bao vây. Cứ từng người một xem, chẳng ra sao hết.
Lưu Cường tỏ vẻ khinh bỉ.
- Đó là anh chưa gặp phải cao thủ thôi. Anh nghĩ quân đội đều là những người vô dụng sao? Người ta chỉ cho một chưởng là anh biết liền. Lại còn ngồi đấy mà kêu sao? Đừng nghĩ có tí tài mà đã là vô địch thiên hạ nhé.
Lan Viễn Kim rất tức giận, dù gì người ta xũng là đại diện cho quân nhân chính gốc mà.
- Ông anh, xem thân phận của ông anh, hai sao lại thêm hình mặt trăng nữa thì chắc là trung tướng rồi.
- Trung tướng thì cũng có là gì chứ? Đúng rồi, chúng ta đọ vài chiêu đi. Đến lúc đó người phải nhặt răng là ông anh đấy.
Lưu Cường lại tức, tên này thấy có lẽ cả đời này phải ngồi tù nên chẳng còn suy xét gì nữa.
Câu nói này suýt nữa đã làm đồng chí Lam tức chết. Diệp Phàm nhìn Lý Khiếu Phong suýt nữa cười thành tiếng.
- Tôi không được nhưng không có nghĩa là trong quân đội của chúng tôi không có người nào là cao thủ. Tiểu tử như anh đừng có nói ra những điều như vậy. Trong quân đội có cao thủ, chỉ cần chỉ tay thì cũng có thể bóp chết con châu chấu như anh.
Lam Viễn Kim tức giận, khi quân nhân tức giận thì cũng nói ra được những lời thô tục.
Thực ra anh ta đã nhìn Diệp Phàm một cái rồi. Và phát hiện ra Diệp Phàm đang giả bộ như không thấy, chỉ có khua môi múa mép. Hắn ta đã tức tới ngứa cả răng ra rồi. Đúng là quá kiêu ngạo, trừng mắt ra nhìn mà không thèm giúp.
- Cứ gọi ra một thằng thử xem, Lưu Cường này chẳng sợ cái gì. Sau khi tốt nghiệp cấp 3 đã đi khắp nơi cùng sư phụ, từng qua bao vụ đâm chém. Cái thân này ngày nào cũng luyện tập mà thành. Chứ không phải chỉ có khua môi múa mép. Mà cả đời này thằng này chúa ghét những kẻ khua môi múa mép, chẳng được tích sự gì.
Lưu Cường lại châm chọc Lam Viễn Kim.
Mặt đồng chí Lam đã đỏ ửng lên. Lý Khiếu Phong cũng biết được nếu như châm chọc gã quá thì chỉ sợ gã khùng lên thì hỏng chuyện. Đều là đồng chí với nhau, không thể để mất đi tình cảm đúng không?
Vì thế mà lão Lý nói :
- Lưu Cường, anh lại dám nghĩ rằng có tí tài mà là vô địch thiên hạ sao? Thật tức cười, Không phải nói gì khác, nếu như hôm nay anh đánh bại được đồng chí Bí thư Diệp kia thì tôi Lý Khiếu Phong sẽ là người bảo lãnh cho tất cả các tội mà anh gây ra, cho anh về nhà.
- Nói bảo lãnh có phải không? Ông nghĩ ông là ai? Quốc có quốc pháp, đừng tưởng tao đây không biết gì, tao không quê mùa đâu.
Lưu Cường nói lại ngay.
- Ha ha, Lưu Cường, lão Lý ngày trước là Thứ trưởng bộ Phòng vụ quốc gia. Là ủy viên chính tông của Ủy ban quân giới, mặc dù hiện đã nghỉ hưu nhưng nếu nói đến bảo lãnh thì tuyệt đối không phải nói dối. Không tin anh cứ thử xem?
Lam Viễn Kim đứng một bên cười nói.
- Nói phải giữ lời?
Lưu Cường đứng lên hai mắt trừng trừng nhìn Lý Khiếu Phong. Tên này tuy không phải người trong thể chế nhưng cũng hiểu được ý nghĩa đại diện của chức danh.
- Lý Khiếu Phong tôi đã nói là làm. Chỉ cần anh hạ gục được Bí thư Diệp coi như đã thắng. Sẽ cho anh đi ngay, sẽ xóa hết tội ranh cho anh.
Lý Khiếu Phong cười nói.
- Chính là anh ta. Lưu Cường tôi cho một chưởng là giải quyết xong hắn.
Lưu Cường khinh thường nhìn Diệp Phàm.
- Mày thì đáng gì chứ, lại còn dám hống hách trước mặt tao đây, hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là cao thủ.
Diệp Phàm tức giận, một tay xuất chiêu về phía Lưu Cường, một tiếng thở rất lớn truyền lại. Con ngươi Lưu Cường lập tức mở rộng, lập tức đứng ngay về kiểu đứng tấn. Nhưng lực đánh kia quả là rất lớn.
Lưu Cường mạnh mẽ nhưng cũng bị thế đánh của Diệp Phàm hạ từ trên cao xuống, lập tức xoay tròn bao nhiêu vòng, khiến Lưu Cường hoa mày chóng mặt, sau một tiếng “bộp” Lưu Cường đã bổ nhào trên mặt đất, người như chết lặng đi. Y ngồi dậy rồi ngơ ngác nhìn Diệp Phàm.
Sau một lúc lâu mới ấp úng nói ra :
- Anh…lẽ nào đây lại giống như lời sư phụ đã nói, một sự khác lạ trong truyền thuyết? Nghe nói… nghe nói chỉ có cao thủ cửu đẳng mới có thể làm như thế được. Không đúng, ngày trước sư phụ là cửu đẳng mà cũng không lợi hại như vậy. Bí thư Diệp, lẽ nào anh là thập đẳng sao? Lẽ nào lại là sự thật? thật là… không thể như thế được…. bí thư thành ủy, thập đẳng…?
- Đã biết chưa tiểu tử, trước mặt anh ta, cậu chỉ như con châu cháu bình thường thôi. Muốn giải quyết anh người ta chỉ duỗi ngón tay ra là xong. Mà chưa cần phải động chạm vào da thịt anh, chỉ có lực truyền đi đã đủ xong việc rồi. Sao, còn không mau bái sư?
Lý Khiếu Phong cười nhạt, đột nhiên nghiêm mặt nói.
Loảng xoảng một tiếng, Lưu Cường liền quỳ gối xuống, giơ tay lên rồi nói:
- Sư phụ, xin nhận lấy 3 lạy này của đồ đệ Lưu Cường.
Hắn ta nói xong, không cần biết Diệp Phàm có đồng ý hay không. Bịch bịch bịch, đầu đập xuống đất kêu vang lên.
- Anh Lý, anh làm gì vậy? Tôi không nói muốn nhận đồ đệ mà.
Diệp Phàm không đồng ý nhìn Lý Khiếu Phong nói.
- Người ta cũng là thân phận ngũ đẳng mà, nhận một đồ đệ lo chạy việc cho anh cũng được mà. Trên đời này nếu thay làm được nhiều việc thì anh càng đỡ mệt phải không?
Lý Khiếu Phong nháy mắt nói.
- Nhưng hắn ta đang là tội phạm, tôi không thể chứa chấp loại tội phạm thế này. Không được, nhất định không được. Tôi không muốn mất chức đâu.
Diệp Phàm nhanh xua tay nói.
- Ông Lý, không phải ông nói sẽ bảo lãnh cho tôi sao? Như thế tôi có thể tham gia vào quân đội, sẽ lấy công chuộc tội được không? Các ông có thể để tôi đi giết giặc, giết nhiều giặc, như vậy có loại bỏ được tội ranh không.
Không ngờ Lưu Cường lại quyết tâm như vậy.
- Không hối hận chứ?
Lý Khiếu Phong nghiêm túc nói.
- Tôi tuyệt đối không hối hận, tôi đã nói là làm.
Lưu Cường quỳ trên đất nói.
- Vậy được, bí thư Diệp, chúng tôi sẽ thu nhận đồng chí Lưu Cường. Đương nhiên, tội danh mà anh ta đang mang không thể xóa bỏ ngay lập tức được.
- Trước hết vẫn cứ cho anh ta mang nó, sau xem sự thể hiện của anh ta lập công từ từ để xóa tội danh.
- Nếu chưa rửa sạch tội thì phận làm đồ đề của bí thư vẫn cứ treo đấy đã, để tránh mang tiếng bí thư bao che có phải không?
- Đương nhiên nếu Lưu Cường lập được thành tích đáng khen, có nhiều công lao thì có thể bỏ tội.
- Đến lúc đó, anh xem xét xem một đồ đệ như vậy có được không. Tôi thay mặt Ủy ban quân giới cảm ơn anh.
Lý Khiếu Phong nói.
- Việc này, phiền phức…
Diệp Phàm cố ý chau mày.
- Đều là vì đất nước, anh đang công tác cũng là vì nước vì dân. Đồng chí Diệp Phàm, không cần nói thêm gì việc này nữa. Đây cũng như lệnh của cấp trên. Nếu như anh không chấp hành tôi sẽ đề nghị tỉnh ủy Tấn Lĩnh nói. Đến lúc đó không thể không gật đầu. Mà anh cũng không muốn cho ai biết anh là cao thủ đúng không?
Lam Viễn Kim và Lý Khiếu Phong cùng phối hợp đóng kịch để ép Diệp Phàm.
Cuối cùng Diệp Phàm cũng bất đắc dĩ đồng ý.
Sau khi ra khỏi cửa, Lý Khiếu Phong vỗ vai Diệp Phàm nói :
- Lần này anh lại lập công rồi. Nhưng anh có nhận ra anh ta thế nào không?
- Có công hay không không tính, chỉ là Diệp Phàm tôi thay Cung Thủ Nhi trả lại ân tình với Trương Cường. Sau này đừng nói đến việc của Trương Cường nữa. Còn nói đến tên Lưu Cường kia, khi nãy thử bước đầu thì đã đạt tới mức ngũ đẳng. Là một mầm giống tốt có thể bồi dưỡng được. Không chừng cũng có thể là lục đẳng chứ. Ha ha…
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, nói hay lắm. Như này không chừng tên đó là cao thủ lục đẳng. Đồng chí lục đẳng là lực lượng chính của tổ đặc nhiệm A của chúng ta. Triển khai công việc đều phải nhờ các anh cả. Vì vậy đồ đệ này cần sự chỉ dạy của anh mới đúng.
Lý Khiếu Phong cười giả dối nói.
- Trung, gọi Cung Thủ Nhi nói chuyện với tôi.
Diệp Phàm lảng tránh, có thể những việc làm của anh ta cũng sẽ rơi lên đầu hắn.Rõ ràng là đáp ứng một cách rất “lưu manh”.
- Đúng, đúng, đúng. Đồng chí Diệp nói đúng. Nên để đồng chí Khai Hà nói chuyện này với đồng chí.
Lý Khiếu Phong mỉm cười.
- Lý Khiếu Phong hiểu, Cung Khai Hà nói như vậy chẳng phải lại nợ ân tình với Diệp Phàm. Nợ ân tình khi cần thiết trả thì đồng Chí Diệp mới mở miệng được.
Đêm nay nhát định là một đêm mất ngủ, rất nhiều người sẽ mất ngủ vì chuyện này.
Đã 3h 30 sáng rồi.
- Em , đúng là bị em hại chết rồi.
Đường Vân Thân có chút sợ hãi chỉ vào vợ - Khổng Hà Hương nói. Sắc mặt xanh lét, lại còn nghiến răng.
- Em cũng không ép, vốn nghĩ lấy cô ấy, ép thì cô ấy chịu rút đơn kiện. Sở Nhi của chunga ta sẽ không phỉa ra, nhưng ai ngờ mấy người đó đều vô dụng. Lại còn nói là cao thủ võ lâm, toàn là lũ vô dụng. Kết cục “phát sinh” lại bị đi tù. Anh phải nhanh tìm cách cứu “phát sinh” ra. Nếu không em không còn mặt mũi nào ăn nói với chú thím.
Khổng Hà Hương cùng vẻ mặt xanh xao nói.
/3320
|