- Bí thư Diệp, hôm ở Phong Vân Lầu xảy ra chuyện anh cũng thấy hết chứ? Mấy hôm nay cục trưởng Ngọc của cục an ninh cứ khó khăn quá.
Không ngờ câu nói của Khổng Đoan lại đầy oán hận vậy.
- Qua rồi, tôi không rõ lắm. Đó là việc của Cục An ninh, tôi không thể tham gia nhiều vào công việc của người ta. Nhưng, đúng rồi, Cục An ninh vẫn là cơ quan chức năng trực thuốc chính quyền thành phố. Nếu như anh thấy Cục trưởng Ngọc khó khăn thì có thể hỏi trực tiếp đồng chí Ngọc Kiến Cường.
Diệp Phàm nói.
- Bí thư Diệp, tôi và anh đều biết. Cục an ninh là cơ quan như thế nào. Ai cũng biết. Biểu hiện thì gần giống như cơ quan công an. Nhưng người ta làm việc lại không giống nhau.
- Bề ngoài thì trực thuộc chính quyền thành phố, nhưng trên thực tế Khổng Đoan tôi đâu có quản anh ta. Mà ngay cả đến hỏi cũng không thể hỏi. Nếu có hỏi thì lại có nghi ngờ liên quan đến an ninh quốc gia.
Khổng Đoan có chút tức giận nói, có thể là đã nói với Ngọc Kiến Cường trước rồi, và chắc Ngọc Kiến Cường không nể mặt ông ta.
- Anh là lãnh đạo của chính quyền thành phố. Đối với những cơ quan trực thuốc chỉ cần không liên quan đến cơ mật thì sao phải ngại. Hơn nữa, anh cũng đã biết vấn đề này đế cập đến an ninh quốc gia không thể hỏi, ha ha. Tôi và anh không giống nhau mà, cũng không thể hỏi đúng không?
Diệp Phàm cười nói.
- Nhưng cục trưởng Ngọc nói việc ở Phong Vân Lầu hôm đó do anh chỉ thị mà anh ta chỉ là giúp anh triển khai công việc.
Khổng Đoan có chút nóng nảy, giọng điệu cũng không nhẹ nhàng gì.
- Chủ tịch Khổng. Anh nói xem nếu cục an ninh là cơ quan trực thuộc chính quyền thành phố. Ngay cả chính quyền thành phố cũng triển khai công tác dưới sự chỉ đạo của Đảng.
Đồng chí Kiến Cường nói Cục An ninh triển khai công việc dưới sự chỉ đạo của tôi thì cũng là bình thường có phải không? Nếu nói triển khai công việc dưới sự chỉ đạo của chủ tịch Khổng cũng được mà. Bởi vì họ là cơ quan trực thuộc của anh.
Nhưng trên thực tế lẽ nào anh không rõ, chúng ta nào có thể chỉ đạo được họ, chỉ là danh nghĩa vậy thôi. Họ muốn thế nào chúng ta cũng không thể hỏi quá nhiều.
Việc này cũng là kỷ luật có phải không?
Diệp Phàm ngụy biện. Khổng Đoan suýt chút nữa muốn điên lên.
- Nhưng Cục trưởng Ngọc nói việc lần này là giúp anh triển khai công việc, chứng tỏ sự việc lần này Bí thư Diệp là người chịu trách nhiệm đúng không? Chúng ta không nói đến toàn bộ cơ quan, chỉ nói đến sự việc lần này là được rồi.
Khổng Đoan hơi tức giận.
- Chủ tịch Khổng, anh đang chất vấn tôi phải không?
Diệp Phàm nghiêm mặt hỏi.
- Chất vấn, Khổng Đoan tôi không có tư cách đó. Tôi chỉ muốn thương lượng với Bí thư Diệp. Việc này hy vọng không phải nắm mãi chẳng buông như vậy.
Gần đây Đường Vân gầy đi nhiều, đến cả con trai cũng không thể gặp. Bất kể thế nào thì ông ta cũng có quan hệ thân thích với tôi, và cũng là cán bộ trực thuộc của anh đúng không?
Bí thư Diệp cũng rõ quan hệ của hai chúng ta. Vì thế, tôi hy vọng cục an ninh quốc gia có thể nhanh chóng chấm dứt việc cản trở vô vị này.
- Cứ khó khăn thế này thì còn cho người ta làm việc không?
Khổng Đoan chính thức tức giận.
- Những lời này anh nói với Cục trưởng Ngọc là được rồi. Nếu anh ta đồng ý thì sẽ kết án luôn.
- Nhưng tôi cũng xin khuyên đồng chí Khổng Đoan, có những chuyện không đơn giản như những gì anh nghĩ, Đường Sở đã làm những gì mà phải chịu sự trừng trị như vậy?
Còn nói về khó khăn, gây sức ép. Tôi nghĩ cục trưởng Ngọc làm thế có lý do của anh ấy. Chúng ta không thể chỉ trích người ta làm việc.
Nếu xảy ra việc gì lớn cả tôi và anh đều không gánh nổi.
Diệp Phàm cũng tỏ vẻ nghiêm túc nói.
- Vậy được. Tôi vào phòng họp trước.
Khổng Đoan bình tĩnh lại đi vào phòng họp.
10 giờ 30 phút, cuộc họp hội nghị thường vụ bắt đầu.
Các ủy viên nghe đồng chí chủ tịch Ngọc báo cáo quy hoạch của Hồng Cốc Trại và tiến độ làm việc. Cũng không có ai xì xào gì cả.
- Anh tất, đến lượt anh.
Khổng Đoan nhắc nhở Tất Vân Lý. Bởi vì chủ đề thứ hai của buổi họp là vấn đề dự án đường cao tốc Kinh Ngân. Tất Vân Lý đột nhiên ngẩn người trong lúc mấu chốt này.
- Vâng, xin lỗi. Tôi nhất thời không chú ý?
Tất Vân Niên cứ như bước ra trong mộng, mặt hơi đỏ, nói :
- Việc này… nói thật. Tôi không biết phải nói thế nào.
- Có gì khó nói sao, cứ nói sự thật ra.
Diệp Phàm ra hiệu Tất Vân Lý nói.
- Nói thật, gần đây tôi có tới “tập đoàn thần lộ” nhưng rất tiếc, không gặp được Tổng giám đốc Tống Hương Quân.
- Có gặp được hai Phó tổng nhưng người ta đều từ chôi. Nói không phải là người quyết định, phải chờ tổng giám đốc Tống chỉ đạo.
Bề ngoài thì rất nhiệt tình nói là sẽ báo cáo ý kiến của Đồng Lĩnh cho Tổng giám đốc. Nhưng tôi thấy họ chỉ là đưa đẩy mà thôi.
Có lẽ, nói thật đến giờ tôi đã kiệt sức rồi. Dự án này tôi không lo được.
Xin lỗi trợ lý Diệp và chủ tịch Khổng. Xin các anh cứ phê bình tôi. Nếu vẫn muốn tiếp tục xin để đồng chí nào kiên nhẫn hơn thay tôi. Ví dụ như đồng chí Trì Hạo Cường.
Sắc mặt Tất Vân Lý có vẻ sầm lại.
Bởi vì ông ta thấy Trì Hạo Cường ngồi bên đang nhếch mép,cười khoa trương. Vì vậy đang lúc tức giận, đằng nào thì cũng mất mặt rồi.
Nên cho Trì Hạo Cường một quả rồi tính. Bằng không chắc chắn sẽ bị Trì Hạo Cường châm chọc. Nên chủ động xuất kích, chọc tức trước rồi hãng hay.
Trì Hạo Cường không ngờ Tất Vân Lý chơi chiêu này. Trong lòng có chút tức giận. Anh không làm được lại quàng vào tôi.
Không phải là đang ép tôi sao? Nhiệm vụ này nếu như tôi không nhận, chứng tỏ Trì Hạo Cường tôi yếu thế. Nếu như nhận mà không làm được thì lại bị người ta chế giễu.
Cho nên Trì Hạo Cường vội vàng nói:
- Ngay cả chủ tịch Tất còn không làm được thì Trì Hạo Cường tôi có thể làm được sao? Các vị ngồi đây đều biết đồng chí Tất trợ giúp chủ tịch Khổng quản lý chính quyền thành phố. Đi lo dự án này là thuận buồm xuôi gió. Cách làm với tôi không giống nhau mà. Chuyên nghiệp rồi còn không được thì tôi đây nghiệp dư có làm được gì?
Nói đến đây Trì Hạo Cường dừng lại chút, đương nhiên là không bỏ qua dễ dàng cho Tất Vân Lý, rồi lại nói thêm:
- Nhưng việc này cũng đã mất thời gian dài rồi.
Ôi, nếu như sớm thêm chút nữa thì chắc cũng có chuyển biến tốt. Dự án này bản thân chủ tịch Tất nói không làm được thì tôi Trì Hạo Cường này lại càng không làm được.
Nhưng hai chúng ta không làm được không phải là tất cả các vị ở đây cũng không làm được đúng không? Tôi tin rằng những người ngồi ở đây còn có nhiều người hơn cả lão Trì tôi đây.
Nếu có thể xem xét từ nhiều phương diện có thể tìm đồng chí thay thế sớm thì không phải như thế này. Giờ tự nhiên rơi vào hoàn cảnh này, theo quy hoạch của thành phố thì dự án đường cao tốc là phần phụ của dự án nhà máy điện.
Cũng có thể nói dự án máy điện là hạng mục tiên phong. Rất quan trọng, nếu như dự án đường cao tốc gặp trở ngại khiến dự án nhà máy điện cũng như vậy thì thôi rồi, tôi không nói nữa, nói thế là đủ rồi.
- Ha ha, bản thân không làm được hà tất gì phải đá người khác? Một số đồng chí đã quen với công phu mồm mép rồi phải không?
Hay là cứ đi một chuyến đi, tôi còn chờ để gọi đồng chí bằng hai tiếng “anh Cường” đây.
Tất Vân Lý nghiêm mặt, nghe xong liền cười nói :
- Xem ra tôi là người có vấn đề về nhân phẩm, muốn có một người anh mà cũng không được. Sớm nói rồi mà, không được thì đạp đổ đúng không? Tôi vẫn có thể gọi hai tiếng anh Lý, anh Trương được không?
Trì Hạo Cường vừa nghe sắc mặt đã sầm lại. Nhưng ông ta biết chắc chắn không làm được việc này. Vì vậy mà không dám mở miệng nhận.
- Các đồng chí, dự án này rất khó giải quyết. Chủ tịch Tất đã cố gắng hết sức, mặc dù chưa thành công nhưng tinh thần của đồng chí Vân Niên vẫn đáng để chúng ta học tập.
Nghĩ xem, sắp sang năm mới mà đồng chí Vân Niên cũng không kịp đón năm mới, đã vội đi lo công việc, rồi bị đối xử lãnh đạm nhưng đồng chí vẫn khắc phục được.
Một lòng đến tập đoàn Thần Lộ. Nhưng Tống Hương Quân quá kiêu ngạo, đương nhiên tự nhiên bảo người ta đưa ra cả mấy trăm triệu thì không phải mong muốn của người ta.
Khổng Đoan cũng lấy lại danh dự cho Tất Vân Lý, quay sang nhìn Diệp Phàm nói :
- Bí thư Diệp, nếu như đổi người khác đi, thì anh thấy đồng chí nào thích hợp?
- Nếu không cho người đi liên hệ thì chúng ta phải suy nghĩ đến kết quả không có đường cao tốc. Như vậy kế hoạch của chúng ta không phải sẽ phải thay đổi sao?
- Dù sao, dự án nhà máy điện cũng là việc lớn. Chúng ta cũng dễ dàng nói rõ cho các đồng chí trên tỉnh. Để tránh đến lúc đó họ nói chúng ta chỉ làm qua loa thôi, phải không?
Đúng lúc này, thư ký tiểu Điền của Diệp Phàm vào nói nhỏ bên tai Diệp Phàm.
Diệp Phàm đứng dậy. vừa đi vừa nói:
- Các đồng chí, nghe nói thành ủy chúng ta họp về dự án nhà máy điện nên Bí thư Thôi trên Tỉnh cũng muốn đến tham dự. Đồng chí Thôi đang đứng ngoài cửa, chúng ta hoan nghênh Bí thư Thôi.
Lúc đó trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay, Thôi Dương mỉm cười bước vào.
Thôi Dương chào Diệp Phàm, Khổng Đoan cùng các đồng chí có mặt tại đó. Sau đó ngồi phía bên phải Diệp Phàm nói :
- Tôi cũng vừa từ Tỉnh về, vừa về thì nghe thấy thành phố đang họp bàn về vấn đề nhà máy điện.
Nên tôi vội vàng đến đây vì mấy ngày trước trở về chủ tịch Điền có hỏi về việc này, nói việc của tập đoàn điện lực Viễn Đông phải làm nhanh chóng, không được để thành công toi.
Chủ tịch Điền đích thân chỉ thị, chính là một chữ “nhanh”. Vì thế mà tôi vội vàng về đây cùng các vị bàn về vấn đề này.
Đúng vậy, không nhanh không được, các lãnh đạo trên Tỉnh đều quan tâm, trận chiến này nhất định thắng mới được.
- Thế may quá, khi nãy chủ tịch Tất vừa báo cáo tình hình của dự án này và cả dự án đường quốc lộ Kinh Ngân. Bí thư Thôi khi nãy không có mặt, bây giờ xin đồng chí Tất nói lại rồi chúng ta cùng nhau nghiên cứu, tìm ra phương pháp thực hiện.
Không ngờ Trì Hạo Cường lại chen mồm vào nói, như vậy lại lần nữa khiến Tất Vân Niên nhục nhã.
Bởi vì đồng chí Trì đã bị đồng chí Tất chọc giận. Mặc dù Khổng Đoan luôn liếc nhìn Trì Hạo Cường nhưng người ta phải nể mặt. Khổng Đoan không thể trực tiếp nói ra, Trì Hạo Cường tích giận đã lâu thành “núi lửa” giờ cũng đã phun ra.
Tất Vân Lý trừng trừng nhìn Trì Hạo Cường. Vốn định giả điếc nhưng Thôi Dương lại không chịu tha cười nói :
- Thật ngại quá, lại phải nhờ chủ tịch Tất nói lại một lần. Hay là có tài liệu gì không để tôi xem cũng được.
Không ngờ câu nói của Khổng Đoan lại đầy oán hận vậy.
- Qua rồi, tôi không rõ lắm. Đó là việc của Cục An ninh, tôi không thể tham gia nhiều vào công việc của người ta. Nhưng, đúng rồi, Cục An ninh vẫn là cơ quan chức năng trực thuốc chính quyền thành phố. Nếu như anh thấy Cục trưởng Ngọc khó khăn thì có thể hỏi trực tiếp đồng chí Ngọc Kiến Cường.
Diệp Phàm nói.
- Bí thư Diệp, tôi và anh đều biết. Cục an ninh là cơ quan như thế nào. Ai cũng biết. Biểu hiện thì gần giống như cơ quan công an. Nhưng người ta làm việc lại không giống nhau.
- Bề ngoài thì trực thuộc chính quyền thành phố, nhưng trên thực tế Khổng Đoan tôi đâu có quản anh ta. Mà ngay cả đến hỏi cũng không thể hỏi. Nếu có hỏi thì lại có nghi ngờ liên quan đến an ninh quốc gia.
Khổng Đoan có chút tức giận nói, có thể là đã nói với Ngọc Kiến Cường trước rồi, và chắc Ngọc Kiến Cường không nể mặt ông ta.
- Anh là lãnh đạo của chính quyền thành phố. Đối với những cơ quan trực thuốc chỉ cần không liên quan đến cơ mật thì sao phải ngại. Hơn nữa, anh cũng đã biết vấn đề này đế cập đến an ninh quốc gia không thể hỏi, ha ha. Tôi và anh không giống nhau mà, cũng không thể hỏi đúng không?
Diệp Phàm cười nói.
- Nhưng cục trưởng Ngọc nói việc ở Phong Vân Lầu hôm đó do anh chỉ thị mà anh ta chỉ là giúp anh triển khai công việc.
Khổng Đoan có chút nóng nảy, giọng điệu cũng không nhẹ nhàng gì.
- Chủ tịch Khổng. Anh nói xem nếu cục an ninh là cơ quan trực thuộc chính quyền thành phố. Ngay cả chính quyền thành phố cũng triển khai công tác dưới sự chỉ đạo của Đảng.
Đồng chí Kiến Cường nói Cục An ninh triển khai công việc dưới sự chỉ đạo của tôi thì cũng là bình thường có phải không? Nếu nói triển khai công việc dưới sự chỉ đạo của chủ tịch Khổng cũng được mà. Bởi vì họ là cơ quan trực thuộc của anh.
Nhưng trên thực tế lẽ nào anh không rõ, chúng ta nào có thể chỉ đạo được họ, chỉ là danh nghĩa vậy thôi. Họ muốn thế nào chúng ta cũng không thể hỏi quá nhiều.
Việc này cũng là kỷ luật có phải không?
Diệp Phàm ngụy biện. Khổng Đoan suýt chút nữa muốn điên lên.
- Nhưng Cục trưởng Ngọc nói việc lần này là giúp anh triển khai công việc, chứng tỏ sự việc lần này Bí thư Diệp là người chịu trách nhiệm đúng không? Chúng ta không nói đến toàn bộ cơ quan, chỉ nói đến sự việc lần này là được rồi.
Khổng Đoan hơi tức giận.
- Chủ tịch Khổng, anh đang chất vấn tôi phải không?
Diệp Phàm nghiêm mặt hỏi.
- Chất vấn, Khổng Đoan tôi không có tư cách đó. Tôi chỉ muốn thương lượng với Bí thư Diệp. Việc này hy vọng không phải nắm mãi chẳng buông như vậy.
Gần đây Đường Vân gầy đi nhiều, đến cả con trai cũng không thể gặp. Bất kể thế nào thì ông ta cũng có quan hệ thân thích với tôi, và cũng là cán bộ trực thuộc của anh đúng không?
Bí thư Diệp cũng rõ quan hệ của hai chúng ta. Vì thế, tôi hy vọng cục an ninh quốc gia có thể nhanh chóng chấm dứt việc cản trở vô vị này.
- Cứ khó khăn thế này thì còn cho người ta làm việc không?
Khổng Đoan chính thức tức giận.
- Những lời này anh nói với Cục trưởng Ngọc là được rồi. Nếu anh ta đồng ý thì sẽ kết án luôn.
- Nhưng tôi cũng xin khuyên đồng chí Khổng Đoan, có những chuyện không đơn giản như những gì anh nghĩ, Đường Sở đã làm những gì mà phải chịu sự trừng trị như vậy?
Còn nói về khó khăn, gây sức ép. Tôi nghĩ cục trưởng Ngọc làm thế có lý do của anh ấy. Chúng ta không thể chỉ trích người ta làm việc.
Nếu xảy ra việc gì lớn cả tôi và anh đều không gánh nổi.
Diệp Phàm cũng tỏ vẻ nghiêm túc nói.
- Vậy được. Tôi vào phòng họp trước.
Khổng Đoan bình tĩnh lại đi vào phòng họp.
10 giờ 30 phút, cuộc họp hội nghị thường vụ bắt đầu.
Các ủy viên nghe đồng chí chủ tịch Ngọc báo cáo quy hoạch của Hồng Cốc Trại và tiến độ làm việc. Cũng không có ai xì xào gì cả.
- Anh tất, đến lượt anh.
Khổng Đoan nhắc nhở Tất Vân Lý. Bởi vì chủ đề thứ hai của buổi họp là vấn đề dự án đường cao tốc Kinh Ngân. Tất Vân Lý đột nhiên ngẩn người trong lúc mấu chốt này.
- Vâng, xin lỗi. Tôi nhất thời không chú ý?
Tất Vân Niên cứ như bước ra trong mộng, mặt hơi đỏ, nói :
- Việc này… nói thật. Tôi không biết phải nói thế nào.
- Có gì khó nói sao, cứ nói sự thật ra.
Diệp Phàm ra hiệu Tất Vân Lý nói.
- Nói thật, gần đây tôi có tới “tập đoàn thần lộ” nhưng rất tiếc, không gặp được Tổng giám đốc Tống Hương Quân.
- Có gặp được hai Phó tổng nhưng người ta đều từ chôi. Nói không phải là người quyết định, phải chờ tổng giám đốc Tống chỉ đạo.
Bề ngoài thì rất nhiệt tình nói là sẽ báo cáo ý kiến của Đồng Lĩnh cho Tổng giám đốc. Nhưng tôi thấy họ chỉ là đưa đẩy mà thôi.
Có lẽ, nói thật đến giờ tôi đã kiệt sức rồi. Dự án này tôi không lo được.
Xin lỗi trợ lý Diệp và chủ tịch Khổng. Xin các anh cứ phê bình tôi. Nếu vẫn muốn tiếp tục xin để đồng chí nào kiên nhẫn hơn thay tôi. Ví dụ như đồng chí Trì Hạo Cường.
Sắc mặt Tất Vân Lý có vẻ sầm lại.
Bởi vì ông ta thấy Trì Hạo Cường ngồi bên đang nhếch mép,cười khoa trương. Vì vậy đang lúc tức giận, đằng nào thì cũng mất mặt rồi.
Nên cho Trì Hạo Cường một quả rồi tính. Bằng không chắc chắn sẽ bị Trì Hạo Cường châm chọc. Nên chủ động xuất kích, chọc tức trước rồi hãng hay.
Trì Hạo Cường không ngờ Tất Vân Lý chơi chiêu này. Trong lòng có chút tức giận. Anh không làm được lại quàng vào tôi.
Không phải là đang ép tôi sao? Nhiệm vụ này nếu như tôi không nhận, chứng tỏ Trì Hạo Cường tôi yếu thế. Nếu như nhận mà không làm được thì lại bị người ta chế giễu.
Cho nên Trì Hạo Cường vội vàng nói:
- Ngay cả chủ tịch Tất còn không làm được thì Trì Hạo Cường tôi có thể làm được sao? Các vị ngồi đây đều biết đồng chí Tất trợ giúp chủ tịch Khổng quản lý chính quyền thành phố. Đi lo dự án này là thuận buồm xuôi gió. Cách làm với tôi không giống nhau mà. Chuyên nghiệp rồi còn không được thì tôi đây nghiệp dư có làm được gì?
Nói đến đây Trì Hạo Cường dừng lại chút, đương nhiên là không bỏ qua dễ dàng cho Tất Vân Lý, rồi lại nói thêm:
- Nhưng việc này cũng đã mất thời gian dài rồi.
Ôi, nếu như sớm thêm chút nữa thì chắc cũng có chuyển biến tốt. Dự án này bản thân chủ tịch Tất nói không làm được thì tôi Trì Hạo Cường này lại càng không làm được.
Nhưng hai chúng ta không làm được không phải là tất cả các vị ở đây cũng không làm được đúng không? Tôi tin rằng những người ngồi ở đây còn có nhiều người hơn cả lão Trì tôi đây.
Nếu có thể xem xét từ nhiều phương diện có thể tìm đồng chí thay thế sớm thì không phải như thế này. Giờ tự nhiên rơi vào hoàn cảnh này, theo quy hoạch của thành phố thì dự án đường cao tốc là phần phụ của dự án nhà máy điện.
Cũng có thể nói dự án máy điện là hạng mục tiên phong. Rất quan trọng, nếu như dự án đường cao tốc gặp trở ngại khiến dự án nhà máy điện cũng như vậy thì thôi rồi, tôi không nói nữa, nói thế là đủ rồi.
- Ha ha, bản thân không làm được hà tất gì phải đá người khác? Một số đồng chí đã quen với công phu mồm mép rồi phải không?
Hay là cứ đi một chuyến đi, tôi còn chờ để gọi đồng chí bằng hai tiếng “anh Cường” đây.
Tất Vân Lý nghiêm mặt, nghe xong liền cười nói :
- Xem ra tôi là người có vấn đề về nhân phẩm, muốn có một người anh mà cũng không được. Sớm nói rồi mà, không được thì đạp đổ đúng không? Tôi vẫn có thể gọi hai tiếng anh Lý, anh Trương được không?
Trì Hạo Cường vừa nghe sắc mặt đã sầm lại. Nhưng ông ta biết chắc chắn không làm được việc này. Vì vậy mà không dám mở miệng nhận.
- Các đồng chí, dự án này rất khó giải quyết. Chủ tịch Tất đã cố gắng hết sức, mặc dù chưa thành công nhưng tinh thần của đồng chí Vân Niên vẫn đáng để chúng ta học tập.
Nghĩ xem, sắp sang năm mới mà đồng chí Vân Niên cũng không kịp đón năm mới, đã vội đi lo công việc, rồi bị đối xử lãnh đạm nhưng đồng chí vẫn khắc phục được.
Một lòng đến tập đoàn Thần Lộ. Nhưng Tống Hương Quân quá kiêu ngạo, đương nhiên tự nhiên bảo người ta đưa ra cả mấy trăm triệu thì không phải mong muốn của người ta.
Khổng Đoan cũng lấy lại danh dự cho Tất Vân Lý, quay sang nhìn Diệp Phàm nói :
- Bí thư Diệp, nếu như đổi người khác đi, thì anh thấy đồng chí nào thích hợp?
- Nếu không cho người đi liên hệ thì chúng ta phải suy nghĩ đến kết quả không có đường cao tốc. Như vậy kế hoạch của chúng ta không phải sẽ phải thay đổi sao?
- Dù sao, dự án nhà máy điện cũng là việc lớn. Chúng ta cũng dễ dàng nói rõ cho các đồng chí trên tỉnh. Để tránh đến lúc đó họ nói chúng ta chỉ làm qua loa thôi, phải không?
Đúng lúc này, thư ký tiểu Điền của Diệp Phàm vào nói nhỏ bên tai Diệp Phàm.
Diệp Phàm đứng dậy. vừa đi vừa nói:
- Các đồng chí, nghe nói thành ủy chúng ta họp về dự án nhà máy điện nên Bí thư Thôi trên Tỉnh cũng muốn đến tham dự. Đồng chí Thôi đang đứng ngoài cửa, chúng ta hoan nghênh Bí thư Thôi.
Lúc đó trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay, Thôi Dương mỉm cười bước vào.
Thôi Dương chào Diệp Phàm, Khổng Đoan cùng các đồng chí có mặt tại đó. Sau đó ngồi phía bên phải Diệp Phàm nói :
- Tôi cũng vừa từ Tỉnh về, vừa về thì nghe thấy thành phố đang họp bàn về vấn đề nhà máy điện.
Nên tôi vội vàng đến đây vì mấy ngày trước trở về chủ tịch Điền có hỏi về việc này, nói việc của tập đoàn điện lực Viễn Đông phải làm nhanh chóng, không được để thành công toi.
Chủ tịch Điền đích thân chỉ thị, chính là một chữ “nhanh”. Vì thế mà tôi vội vàng về đây cùng các vị bàn về vấn đề này.
Đúng vậy, không nhanh không được, các lãnh đạo trên Tỉnh đều quan tâm, trận chiến này nhất định thắng mới được.
- Thế may quá, khi nãy chủ tịch Tất vừa báo cáo tình hình của dự án này và cả dự án đường quốc lộ Kinh Ngân. Bí thư Thôi khi nãy không có mặt, bây giờ xin đồng chí Tất nói lại rồi chúng ta cùng nhau nghiên cứu, tìm ra phương pháp thực hiện.
Không ngờ Trì Hạo Cường lại chen mồm vào nói, như vậy lại lần nữa khiến Tất Vân Niên nhục nhã.
Bởi vì đồng chí Trì đã bị đồng chí Tất chọc giận. Mặc dù Khổng Đoan luôn liếc nhìn Trì Hạo Cường nhưng người ta phải nể mặt. Khổng Đoan không thể trực tiếp nói ra, Trì Hạo Cường tích giận đã lâu thành “núi lửa” giờ cũng đã phun ra.
Tất Vân Lý trừng trừng nhìn Trì Hạo Cường. Vốn định giả điếc nhưng Thôi Dương lại không chịu tha cười nói :
- Thật ngại quá, lại phải nhờ chủ tịch Tất nói lại một lần. Hay là có tài liệu gì không để tôi xem cũng được.
/3320
|