- Bán hay không bán đó là việc của Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh các anh, không liên quan gì đến chúng tôi.
Trần Hùng cười nói.
- Có liên quan đấy.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Oh, có liên quan gì? Chúng tôi thực sự rất muốn nghe.
Đinh tổng liếc nhìn Diệp Phàm.
- Tôi chuẩn bị gắn trạm điện Hồng Cốc cùng với khu du lịch, bởi vì khu du lịch cần dùng nước, nếu trạm điện Hồng Cốc không nằm thuộc khu du lịch thì chẳng phải việc dùng nước sẽ bất tiện sao.
Khu du lịch muốn đẹp cẩn phải có hạng mục làm hồ chứa nước phục vụ cho du thuyền, không thể khôngliên quan với trạm điện Hồng Cốc.
Chỉ là lượng nước của trạm điện mới được điều chỉnh xong. Đương nhiên chúng tôi sẽ mời chuyên gia có uy tín đến đánh giá giá trị thực tế hiện nay của trạm điện. Quyết không đưa ra giá trên trời...
Diệp Phàm nói ra ý định.
- Như vậy thì đầu tư càng lớn rồi, theo trợ lý Diệp nói, ít nhất khu du lịch phải có được 49% cổ phần của trạm điện. Tính ra lại phải đầu tư vào 70, 80 triệu. Nếu trợ lý Diệp làm như thế thì tôi nghĩ có lẽ các anh rất khó tìm được nhà đầu tư.
Khuôn mặt chủ tịch Đinh vụt tắt nụ cười, ông ta “hừ” một tiếng rồi nói.
- Có gì mà khó, về việc khu du lịch chiếm 49% cổ phần của trạm điện Hồng Cốc, nhất định sẽ có lợi nhuận.
Việc bán điện nhất định sẽ không lỗ vốn, dù tạm thời đầu tư lớn một chút, nhưng chắc chắn là thắng lợi.
Hơn nữa, ngoài ra trong 49% còn có 49% nữa của Đồng Lĩnh bán ra.
Trên thực tế phía đầu tư chỉ cần bỏ ra 30, 40 triệu là có thể giải quyết hoàn toàn vấn đề sử dụng nước của khu du lịch rồi.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Việc ký kết đã xuất hiện thêm vấn đề mới , hơn nữa việc con đường lúc này cũng chưa đàm phán thỏa đáng. Lại thêm trợ lý Diệp nói gắn trạm điện với khu du lịch. Vì thế phía chúng tôi đánh phải tạm thời dừng việc ký kết.
Chủ tịch Đinh định bỏ đi. Diệp Phàm thấy người này nghĩ một đằng nói một nẻo.
- Vậy xin hỏi chủ tịch Đinh t muốn khi nào mới có thể ký kết thỏa thuận?
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này là vô thời hạn, ít nhất cũng phải chờ các anh xây dựng con đường xong chúng tôi mới lại xem xét vấn đề này.
Hơn nữa, ở đây tôi cũng muốn nói rõ một chút. Trạm điện tốt nhất đừng dính dángvào, còn việc con đường chúng tôi vẫn giữ ý định ban đầu, đó là bỏ ra 10 triệu.
Bằng không, có lẽ tôi rất khó lại quay trở lại trại Hồng Cốc. Ở đây dù là phong cảnh cũng tạm được, nhưng quá xa, quá hẻo lánh.
Chủ tịch Đinh nói và đứng lên.
- Vậy được, chờ chúng tôi sửa xong đường chủ tịch Đinh hãy tiếp tục xem xét. Tuy nhiên, tôi muốn nhắc nhở chủ tịch Đinh một chút. Nếu các anh đã không có ý định này, chúng tôi đương nhiên cũng không cần chờ các anh nữa. Một khi việc tuyên truyền bắt đầu, nếu có doanh nghiệp đến chúng tôi sẽ không chờ được đâu.
Diệp Phàm cũng tỏ ra cứng rắn nói.
- Vậy xin các anh cứ tự nhiên. Trợ lý Diệp, xin thứ lỗi, công ty còn có việc, tôi cáo từ trước.
Chủ tịch Đinh nói rồi bỏ đi.
- Ôi, mấy chục triệu, chỉ dừng lại ở mấy chục triệu, con đường chết tiệt này!
Ngọc Xuân Phong tức giận uống một ngụm trà to, lập tức bị sặc và ho khan vài tiếng.
- Đừng lo Chủ tịch Ngọc, bọn họ chắc hẳn sẽ quay lại.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Làm sao có thể, có lẽ là không trông cậy nữa rồi. Ôi... muốn tìm một lại một nhà nhà đầu tư cũng khó.
Ngọc Xuân Phong liếc nhìn Diệp Phàm nói:
- Hay là chúng ta nhượng bộ một chút, về vấn đề con đường có thể thêm một chút, bọn họ cũng thêm một chút. Thỏa thuận như thế không biết bọn họ có thỏa hiệp hay không.
- Không thể.
Diệp Phàm lắc đầu, nhìn Ngọc Xuân Phong nói:
- Anh có thấy không, bọn họ cũng chỉ là tỏ ra ăn được chúng ta.
Con đường này rõ ràng là vì khu du lịch thì mới biến thành to gấp 2 lần như thế. Khoản tiền này đèlên đầu chúng ta, hơn nữa còn kéo theo vấn đề dân sinh gì đó nữa. Công trình cơ bản chỉ là cái cớ, lừa đảo mà thôi. Cái này nếu cứ theo điều kiện của bọn họ, chúng ta ít nhất cũng phải bỏ ra hơn 20, 30 triệu, hơn nữa hạng mục trạm điện họ cũng không dính dáng vào.
Lẽ nào sau này cứ dùng nước miễn phí của chúng ta. Còn khu du lịch lúc có lợi nhuận bọn họ lại chiếm phần lớn, bởi vì bọn họ khống chế cổ phần.
Việc tốt trên đời này đều để cho bọn họ hưởng hết rồi. Chúng ta không phải là vú nuôi. Dù không có người đến đầu tư, Diệp Phàm tôi quyết không thể để mình chịu thiệt thòi như vậy được.
Thấy thái độ của Diệp Phàm kiên quyết như vậy, Ngọc Xuân Phong đành phải thở dài một tiếng, cau mày nói:
- Vậy thì đành phải như thế thôi, công việc tiếp theo phải triển khai như thế nào, trợ lý Diệp, anh cho chỉ thị đi.
- Lợi dụng kênh tuyên truyền miễn phí triển khai tuyên truyền về trại Hồng Cốc, trại Hồng Cốc tuy rất hẻo lánh rất nghèo nàn.
Nhưng chính vì như vậy, trại Hồng Cốc chưa hề bị ô nhiễm, ở đây là trong sạch nhất. Cái này, có lẽ mới là lợi thế lớn nhất để chúng ta thu hút khách du lịch đến.
Vì thế, các anh phải chú ý vấn đề ô nhiễm, cùng với đó phải sắp xếp hợp lý việc bảo vệ thiên nhiên, không thể chỉnh sửa quá nhiều đối với nơi đây.
Dù là mới sửa công trình thủy lợi cũng phải chú ý đồng bộ với khu du lịch thì mới được. Tuy bây giờ vẫn chưa có nhà đầu tư, nhưng trước tiên chúng ta yêu cầu Cục du lịch làm quy hoạch.
Dựa theo quy hoạch để tu sửa công trình thủy lợi và làm các công trình khác.
Chỉ có như vậy, mới có thể không dẫn đến việc mảnh đất này bị mất giá.
Diệp Phàm thận trọng dặn dò.
- Trợ lý Diệp, tiền của Bộ Tài chính rót xuống chỉ còn lại 30 triệu. Tuy nhiên, Chủ tịch thành phố Khổng nói trong 30 triệu đó vẫn còn có chútkhúc mắc. Cho nên tạm thời giữ ở Cục Tài chính. Buổi sáng tôi lúc tôi đi lấy ít tiền thì Chủ tịch Khổng có nói với tôi một chút. Lí do nêu ra thì tôi thấyhơimơ hồ.
Ngọc Xuân Phong có chút buồn bực nói.
- Hừ, có lý do gì, không muốn cho thì tìm lí do mà thôi. Việc này tôi không chịu đâutôi sẽ gọi điện hỏi ông ta.
Diệp Phàm lạnh lùng “hừ” một tiếng, biết mình đồng ý cho Phong Châu 40 triệu, thực ra số tiền này là do Bộ Tài chính chuyển khoản xuống.
Khổng Đoan có lẽ cũng nghe ngóng được lý do trong đó, cho nên trong lòng không thoải mái. Cùng ôngđem số tiền lớn như thế đi lấy lòng lãnh đạo, mà tiền đó lại móc trong túi ta ra.
Trở về đến Đồng Lĩnh trời đã tối.
Vừa mới tắm xong, Diệp Phàm gọi điện cho Mai Phán Nhi, cười nói:
- Mai đại tiểu thư, gần đây bận rộn chuyện gì thế?
- Bận gì đâu, kiếm tiền thôi!
Mai Phán Nhi không vui vẻ nói.
- Tiền của em vẫn chưa đủ nhiều à, đừng mệt nhọc nữa. Phải chú ý nghỉ ngơi đầy đủ mới được.
Diệp Phàm nói.
- Tôi đều vì gia tộc mà lăn lộn, đương nhiên, bản thân tôi cũng được chia một phần rất lớn. Tuy nhiên, hôm nay tại sao anh lại đột ngột muốn gọi điện thoại cho tôi thế?
Mai Phán Nhi hỏi.
- Sao lại có thể nói như vậy, chúng ta là gì với nhau chứ, có phải thế không nào?
Diệp Phàm cười khan một tiếng.
- Thôi đi, mấy tháng rồi anh không đến thăm tôi rồi. Tôi hiểu đàn ông các anh mà, đều như nhau cả, có mới nới cũ. Anh đường đường là một Bí thư thì sợ gì không có đàn bà, thôi đi, tôi cũng không oán giận gì anh. Anh có thể bất chợt nhớ mà gọi điện cho tôi là được rồi.
Mai Phán Nhi “hừ” nói tiếp:
- Tuy nhiên, tôi nghĩ, có phải là anh đang gặp gì đó khó xử phải không?
- Lợi hại, Phán Nhi đúng là tri âm của Diệp Phàm tôi! Nói thật là anh đang gặp phiền phức.
Diệp Phàm mặt dày nói.
- Tôi nói mà, làm sao anh lại có lòng tốt gọi điện đến cơ chứ. Mấy tháng nay không thấy bóng anh đâu, Mai Phán Nhi tôi sắp quên đi bộ dạng của người nằm cùng giường duy nhất kiếp này của tôi rồi.
- Xin...xin lỗi Phán Nhi, gần đây thực sự là rất nhiều việc, rất bận. Anh đã lâu không đến thăm em rồi, chờ hết giai đoạn bận rộn này anh nhất định đến. Hơn nữa, em hoàn toàn có thể đến Đồng Lĩnh mà.
Diệp Phàm tỏ ra có lỗi.
- Không đến!
Mai Phán Nhi bác bỏ gọn gàng.
- Đồng Lĩnh có một nơi là Trại Hồng Cốc, phong cảnh rất là đẹp. Hơn nữa, gần đây lại phát hiện ra trên vách đá...
Diệp Phàm bắt đầu hít hà một cái.
- Có phải muốn tôi đến đó để chùi đít cho anh?
Mai Phán Nhi đả kích nói.
- Cũng không cần, tuy nhiên anh muốn danh nghĩa công ty của em để thúc đẩy một việc, phát triển du lịch thì không tồi đâu. Tuy nhiên, gần đây anh biết cửa hàng của em rất lớn, không lấy đâu ra mấy tỷ để làm hạng mục khu du lịch lớn như thế.
Diệp Phàm nói.
- Oh, nói nghe xem xem, muốn lừa tên ngốc nào mắc bẫy đây?
Mai Phán Nhi ẩn dụ nói.
- Tập đoàn Thiên Cảnh, không phải là lừa, bọn họ cũng có ý định đầu tư. Chỉ là môt vài điều kiện trong đó quá hà khắc, bọn anh không thể chấp nhận được...
Diệp Phàm đành đem toàn bộ chuyện kể lại.
- Oh, bọn họ cũng hơi quá. Nhưng đứng ở góc độ của bọn họ xem ra có lẽ cũng không có gì sai.
Hạng mục con đường vốn dĩ là việc của Đồng Lĩnh các anh. Người ta bỏ ra 10 triệu cũng là không ít rồi.
Còn nói về hạng mục khu du lịch, các anh cũng chiếm 49% có phải không nào? Chỉ kém bọn họ một chút mà thôi.
Hơn nữa, các anh cần tiền gấp. Có lẽ việc này cũng là bọn họ đã điều tra rồi. Cho nên, mới nắm được điểm yếu của các anh ép các anh phải theo.
Mai Phán Nhi phân tích.
- Ừm, bọn họ phân tích rất thấu đáo. Ngay cả việc cải tạo ruộng đồng hay gì đó cũng đều đưa ra. Nhất định bọn họ đã tốn công nghiên cứu qua các hạng mục của trại Hồng Cốc. Những doanh nhân này không một ai không phải là “hầu tinh”.
Diệp Phàm không kìm được thốt ra lời bực tức.
- Ha ha ha...
Mai Phán Nhi phì cười, sau đó mới nói:
- Thế thì Diệp Phàm anh chẳng phải cũng đã biến thành Hầu tinh rồi à?
- Sao lại nói thế, bọn họ là hầu tinh thì liên quan đếch gì đến anh.
Diệp Phàm không vui nói.
- Chẳng phải anh nói là “thương nhân”?
Mai Phán Nhi nói.
- À, anh xin lỗi, quên mất Mai đại tiểu thư nhà chúng ta. Xin lỗi, xin lỗi.
Tuy nhiên, không chỉ cần thương hiệu của bọn em, anh còn gọi thêm Tập đoàn Bàn Đế của anh trai anh cùng đến cho náo nhiệt, còn truyền thông Giang Nam của bọn em vẫn là anh cảcủa giới truyền thông trong nước.
Có thể miễn phí tuyên truyền cho bọn anh một chút có được không?
Diệp Phàm vội vàng nói, trong lòng thấy xấu hổ.
- Tuyên truyền miễn phí, anh cũng vừa phải thôi. Mai Phán Nhi tôi mở công ty không phải là công ty từ thiện. Nếu nói giảm 10% còn phải xem các anh. Hơn nữa, anh xem xem, tôi tuyên truyền miễn phí cho anh còn ít sao? Chẳng ai như anh, hừ!
Mai Phán Nhi nói.
- Vậy thì thôi không miễn phí nữa, giảm 40% đi. Lợi nhuận ngành tuyên truyền của bọn em quá cao rồi, chúng ta là người nhà đừng nói hai lời nữa.
Diệp Phàm cò kè.
Trần Hùng cười nói.
- Có liên quan đấy.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Oh, có liên quan gì? Chúng tôi thực sự rất muốn nghe.
Đinh tổng liếc nhìn Diệp Phàm.
- Tôi chuẩn bị gắn trạm điện Hồng Cốc cùng với khu du lịch, bởi vì khu du lịch cần dùng nước, nếu trạm điện Hồng Cốc không nằm thuộc khu du lịch thì chẳng phải việc dùng nước sẽ bất tiện sao.
Khu du lịch muốn đẹp cẩn phải có hạng mục làm hồ chứa nước phục vụ cho du thuyền, không thể khôngliên quan với trạm điện Hồng Cốc.
Chỉ là lượng nước của trạm điện mới được điều chỉnh xong. Đương nhiên chúng tôi sẽ mời chuyên gia có uy tín đến đánh giá giá trị thực tế hiện nay của trạm điện. Quyết không đưa ra giá trên trời...
Diệp Phàm nói ra ý định.
- Như vậy thì đầu tư càng lớn rồi, theo trợ lý Diệp nói, ít nhất khu du lịch phải có được 49% cổ phần của trạm điện. Tính ra lại phải đầu tư vào 70, 80 triệu. Nếu trợ lý Diệp làm như thế thì tôi nghĩ có lẽ các anh rất khó tìm được nhà đầu tư.
Khuôn mặt chủ tịch Đinh vụt tắt nụ cười, ông ta “hừ” một tiếng rồi nói.
- Có gì mà khó, về việc khu du lịch chiếm 49% cổ phần của trạm điện Hồng Cốc, nhất định sẽ có lợi nhuận.
Việc bán điện nhất định sẽ không lỗ vốn, dù tạm thời đầu tư lớn một chút, nhưng chắc chắn là thắng lợi.
Hơn nữa, ngoài ra trong 49% còn có 49% nữa của Đồng Lĩnh bán ra.
Trên thực tế phía đầu tư chỉ cần bỏ ra 30, 40 triệu là có thể giải quyết hoàn toàn vấn đề sử dụng nước của khu du lịch rồi.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Việc ký kết đã xuất hiện thêm vấn đề mới , hơn nữa việc con đường lúc này cũng chưa đàm phán thỏa đáng. Lại thêm trợ lý Diệp nói gắn trạm điện với khu du lịch. Vì thế phía chúng tôi đánh phải tạm thời dừng việc ký kết.
Chủ tịch Đinh định bỏ đi. Diệp Phàm thấy người này nghĩ một đằng nói một nẻo.
- Vậy xin hỏi chủ tịch Đinh t muốn khi nào mới có thể ký kết thỏa thuận?
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này là vô thời hạn, ít nhất cũng phải chờ các anh xây dựng con đường xong chúng tôi mới lại xem xét vấn đề này.
Hơn nữa, ở đây tôi cũng muốn nói rõ một chút. Trạm điện tốt nhất đừng dính dángvào, còn việc con đường chúng tôi vẫn giữ ý định ban đầu, đó là bỏ ra 10 triệu.
Bằng không, có lẽ tôi rất khó lại quay trở lại trại Hồng Cốc. Ở đây dù là phong cảnh cũng tạm được, nhưng quá xa, quá hẻo lánh.
Chủ tịch Đinh nói và đứng lên.
- Vậy được, chờ chúng tôi sửa xong đường chủ tịch Đinh hãy tiếp tục xem xét. Tuy nhiên, tôi muốn nhắc nhở chủ tịch Đinh một chút. Nếu các anh đã không có ý định này, chúng tôi đương nhiên cũng không cần chờ các anh nữa. Một khi việc tuyên truyền bắt đầu, nếu có doanh nghiệp đến chúng tôi sẽ không chờ được đâu.
Diệp Phàm cũng tỏ ra cứng rắn nói.
- Vậy xin các anh cứ tự nhiên. Trợ lý Diệp, xin thứ lỗi, công ty còn có việc, tôi cáo từ trước.
Chủ tịch Đinh nói rồi bỏ đi.
- Ôi, mấy chục triệu, chỉ dừng lại ở mấy chục triệu, con đường chết tiệt này!
Ngọc Xuân Phong tức giận uống một ngụm trà to, lập tức bị sặc và ho khan vài tiếng.
- Đừng lo Chủ tịch Ngọc, bọn họ chắc hẳn sẽ quay lại.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Làm sao có thể, có lẽ là không trông cậy nữa rồi. Ôi... muốn tìm một lại một nhà nhà đầu tư cũng khó.
Ngọc Xuân Phong liếc nhìn Diệp Phàm nói:
- Hay là chúng ta nhượng bộ một chút, về vấn đề con đường có thể thêm một chút, bọn họ cũng thêm một chút. Thỏa thuận như thế không biết bọn họ có thỏa hiệp hay không.
- Không thể.
Diệp Phàm lắc đầu, nhìn Ngọc Xuân Phong nói:
- Anh có thấy không, bọn họ cũng chỉ là tỏ ra ăn được chúng ta.
Con đường này rõ ràng là vì khu du lịch thì mới biến thành to gấp 2 lần như thế. Khoản tiền này đèlên đầu chúng ta, hơn nữa còn kéo theo vấn đề dân sinh gì đó nữa. Công trình cơ bản chỉ là cái cớ, lừa đảo mà thôi. Cái này nếu cứ theo điều kiện của bọn họ, chúng ta ít nhất cũng phải bỏ ra hơn 20, 30 triệu, hơn nữa hạng mục trạm điện họ cũng không dính dáng vào.
Lẽ nào sau này cứ dùng nước miễn phí của chúng ta. Còn khu du lịch lúc có lợi nhuận bọn họ lại chiếm phần lớn, bởi vì bọn họ khống chế cổ phần.
Việc tốt trên đời này đều để cho bọn họ hưởng hết rồi. Chúng ta không phải là vú nuôi. Dù không có người đến đầu tư, Diệp Phàm tôi quyết không thể để mình chịu thiệt thòi như vậy được.
Thấy thái độ của Diệp Phàm kiên quyết như vậy, Ngọc Xuân Phong đành phải thở dài một tiếng, cau mày nói:
- Vậy thì đành phải như thế thôi, công việc tiếp theo phải triển khai như thế nào, trợ lý Diệp, anh cho chỉ thị đi.
- Lợi dụng kênh tuyên truyền miễn phí triển khai tuyên truyền về trại Hồng Cốc, trại Hồng Cốc tuy rất hẻo lánh rất nghèo nàn.
Nhưng chính vì như vậy, trại Hồng Cốc chưa hề bị ô nhiễm, ở đây là trong sạch nhất. Cái này, có lẽ mới là lợi thế lớn nhất để chúng ta thu hút khách du lịch đến.
Vì thế, các anh phải chú ý vấn đề ô nhiễm, cùng với đó phải sắp xếp hợp lý việc bảo vệ thiên nhiên, không thể chỉnh sửa quá nhiều đối với nơi đây.
Dù là mới sửa công trình thủy lợi cũng phải chú ý đồng bộ với khu du lịch thì mới được. Tuy bây giờ vẫn chưa có nhà đầu tư, nhưng trước tiên chúng ta yêu cầu Cục du lịch làm quy hoạch.
Dựa theo quy hoạch để tu sửa công trình thủy lợi và làm các công trình khác.
Chỉ có như vậy, mới có thể không dẫn đến việc mảnh đất này bị mất giá.
Diệp Phàm thận trọng dặn dò.
- Trợ lý Diệp, tiền của Bộ Tài chính rót xuống chỉ còn lại 30 triệu. Tuy nhiên, Chủ tịch thành phố Khổng nói trong 30 triệu đó vẫn còn có chútkhúc mắc. Cho nên tạm thời giữ ở Cục Tài chính. Buổi sáng tôi lúc tôi đi lấy ít tiền thì Chủ tịch Khổng có nói với tôi một chút. Lí do nêu ra thì tôi thấyhơimơ hồ.
Ngọc Xuân Phong có chút buồn bực nói.
- Hừ, có lý do gì, không muốn cho thì tìm lí do mà thôi. Việc này tôi không chịu đâutôi sẽ gọi điện hỏi ông ta.
Diệp Phàm lạnh lùng “hừ” một tiếng, biết mình đồng ý cho Phong Châu 40 triệu, thực ra số tiền này là do Bộ Tài chính chuyển khoản xuống.
Khổng Đoan có lẽ cũng nghe ngóng được lý do trong đó, cho nên trong lòng không thoải mái. Cùng ôngđem số tiền lớn như thế đi lấy lòng lãnh đạo, mà tiền đó lại móc trong túi ta ra.
Trở về đến Đồng Lĩnh trời đã tối.
Vừa mới tắm xong, Diệp Phàm gọi điện cho Mai Phán Nhi, cười nói:
- Mai đại tiểu thư, gần đây bận rộn chuyện gì thế?
- Bận gì đâu, kiếm tiền thôi!
Mai Phán Nhi không vui vẻ nói.
- Tiền của em vẫn chưa đủ nhiều à, đừng mệt nhọc nữa. Phải chú ý nghỉ ngơi đầy đủ mới được.
Diệp Phàm nói.
- Tôi đều vì gia tộc mà lăn lộn, đương nhiên, bản thân tôi cũng được chia một phần rất lớn. Tuy nhiên, hôm nay tại sao anh lại đột ngột muốn gọi điện thoại cho tôi thế?
Mai Phán Nhi hỏi.
- Sao lại có thể nói như vậy, chúng ta là gì với nhau chứ, có phải thế không nào?
Diệp Phàm cười khan một tiếng.
- Thôi đi, mấy tháng rồi anh không đến thăm tôi rồi. Tôi hiểu đàn ông các anh mà, đều như nhau cả, có mới nới cũ. Anh đường đường là một Bí thư thì sợ gì không có đàn bà, thôi đi, tôi cũng không oán giận gì anh. Anh có thể bất chợt nhớ mà gọi điện cho tôi là được rồi.
Mai Phán Nhi “hừ” nói tiếp:
- Tuy nhiên, tôi nghĩ, có phải là anh đang gặp gì đó khó xử phải không?
- Lợi hại, Phán Nhi đúng là tri âm của Diệp Phàm tôi! Nói thật là anh đang gặp phiền phức.
Diệp Phàm mặt dày nói.
- Tôi nói mà, làm sao anh lại có lòng tốt gọi điện đến cơ chứ. Mấy tháng nay không thấy bóng anh đâu, Mai Phán Nhi tôi sắp quên đi bộ dạng của người nằm cùng giường duy nhất kiếp này của tôi rồi.
- Xin...xin lỗi Phán Nhi, gần đây thực sự là rất nhiều việc, rất bận. Anh đã lâu không đến thăm em rồi, chờ hết giai đoạn bận rộn này anh nhất định đến. Hơn nữa, em hoàn toàn có thể đến Đồng Lĩnh mà.
Diệp Phàm tỏ ra có lỗi.
- Không đến!
Mai Phán Nhi bác bỏ gọn gàng.
- Đồng Lĩnh có một nơi là Trại Hồng Cốc, phong cảnh rất là đẹp. Hơn nữa, gần đây lại phát hiện ra trên vách đá...
Diệp Phàm bắt đầu hít hà một cái.
- Có phải muốn tôi đến đó để chùi đít cho anh?
Mai Phán Nhi đả kích nói.
- Cũng không cần, tuy nhiên anh muốn danh nghĩa công ty của em để thúc đẩy một việc, phát triển du lịch thì không tồi đâu. Tuy nhiên, gần đây anh biết cửa hàng của em rất lớn, không lấy đâu ra mấy tỷ để làm hạng mục khu du lịch lớn như thế.
Diệp Phàm nói.
- Oh, nói nghe xem xem, muốn lừa tên ngốc nào mắc bẫy đây?
Mai Phán Nhi ẩn dụ nói.
- Tập đoàn Thiên Cảnh, không phải là lừa, bọn họ cũng có ý định đầu tư. Chỉ là môt vài điều kiện trong đó quá hà khắc, bọn anh không thể chấp nhận được...
Diệp Phàm đành đem toàn bộ chuyện kể lại.
- Oh, bọn họ cũng hơi quá. Nhưng đứng ở góc độ của bọn họ xem ra có lẽ cũng không có gì sai.
Hạng mục con đường vốn dĩ là việc của Đồng Lĩnh các anh. Người ta bỏ ra 10 triệu cũng là không ít rồi.
Còn nói về hạng mục khu du lịch, các anh cũng chiếm 49% có phải không nào? Chỉ kém bọn họ một chút mà thôi.
Hơn nữa, các anh cần tiền gấp. Có lẽ việc này cũng là bọn họ đã điều tra rồi. Cho nên, mới nắm được điểm yếu của các anh ép các anh phải theo.
Mai Phán Nhi phân tích.
- Ừm, bọn họ phân tích rất thấu đáo. Ngay cả việc cải tạo ruộng đồng hay gì đó cũng đều đưa ra. Nhất định bọn họ đã tốn công nghiên cứu qua các hạng mục của trại Hồng Cốc. Những doanh nhân này không một ai không phải là “hầu tinh”.
Diệp Phàm không kìm được thốt ra lời bực tức.
- Ha ha ha...
Mai Phán Nhi phì cười, sau đó mới nói:
- Thế thì Diệp Phàm anh chẳng phải cũng đã biến thành Hầu tinh rồi à?
- Sao lại nói thế, bọn họ là hầu tinh thì liên quan đếch gì đến anh.
Diệp Phàm không vui nói.
- Chẳng phải anh nói là “thương nhân”?
Mai Phán Nhi nói.
- À, anh xin lỗi, quên mất Mai đại tiểu thư nhà chúng ta. Xin lỗi, xin lỗi.
Tuy nhiên, không chỉ cần thương hiệu của bọn em, anh còn gọi thêm Tập đoàn Bàn Đế của anh trai anh cùng đến cho náo nhiệt, còn truyền thông Giang Nam của bọn em vẫn là anh cảcủa giới truyền thông trong nước.
Có thể miễn phí tuyên truyền cho bọn anh một chút có được không?
Diệp Phàm vội vàng nói, trong lòng thấy xấu hổ.
- Tuyên truyền miễn phí, anh cũng vừa phải thôi. Mai Phán Nhi tôi mở công ty không phải là công ty từ thiện. Nếu nói giảm 10% còn phải xem các anh. Hơn nữa, anh xem xem, tôi tuyên truyền miễn phí cho anh còn ít sao? Chẳng ai như anh, hừ!
Mai Phán Nhi nói.
- Vậy thì thôi không miễn phí nữa, giảm 40% đi. Lợi nhuận ngành tuyên truyền của bọn em quá cao rồi, chúng ta là người nhà đừng nói hai lời nữa.
Diệp Phàm cò kè.
/3320
|