- Trợ lý Diệp, Tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân là một doanh nghiệp nổi tiếng thế giới. Khả năng bọn họ đến Phong Châu chúng ta đầu tư cao bao nhiêu?
Nếu chúng ta dốc hết sức, nhưng nếu Ủy ban nhân dân không có tài lực ủng hộ thì việc điều chỉnh thị trường trên mọi phương diện khó có thể làm được.
Các đồng chí cũng đã biết, bây giờ làm gì cũng đều phải cần tiền. Như việc thống nhất thị trường này, nói thì dễ làm thì rất khó.
Ít tiền cũng không có tác dụng, đến lúc đó chúng ta đầu tư vào mấy chục triệu thậm chí lên đến tỷ, còn bọn họ không đến, thì ai tiếp nhận quầy hàng này?
Lúc này Phó chủ tịch thường trực Địa khu Trương Yểu nhìn Diệp Phàm hỏi:
- Tôi là người quản lý túi tiền, nói thật,
Thu nhập tài chính một năm của Phong Châu chỉ mấy tỷ. Thực sự là khó khăn lắm, hơn nữa, trên tỉnh lần này sẽ lấy con kênh Thiên Phong làm trung tâm để xây dựng, phát triển khu sinh thái.
Mặc dù trên tỉnh nói rất xem trọng. Chính vì thế đã quy định quy hoạch 5 năm. Trước sau sẽ đầu tư cho con kênh Thiên Phong hơn 20 tỷ.
Nhưng, mỗi năm rótxuống không quá 4, 5 tỷ. Hơn nữa mỗi năm đưa xuống, còn yêu cầu Tài chính khu vực chúng tôi chi ra 1 tỷ để ủng hộ sự phát triển của khu sinh thái Thiên Phong.
Muốn kết hợp vật liệu da với con kênh Thiên Phong thì rất khó. Chúng ta không thể phân tán số tiền hạn hẹp ấy ra được.
Đến khi đó ngược lại hạng mục con kênh Thiên Phong lại không còn khoản tiền nào nữa. Lúc đó phải làm thế nào?
Diệp Phàm giật mình, quan sát người này bằng mắt chim ưng. Từ lời nói của người này Diệp Phàm cảm thấy có vài điểm không hòa thuận.
Vừa rồi mình đã nói có thể kết hợp phát triển vật liệu da với con kênh Thiên Phong. Mà người này lại cố tình muốn tách ra. Xem ra, khó khăn trong ý tưởng đã gặp phải ngay trong cuộc họp đầu tiên rồi.
- Đúng vậy trợ lý Diệp. Mấu chốt là lỗ hổng tiền quá lớn.
Lúc này, một người trung niên đeo kính, mặc bộ quần áo cũ kiểu Tôn Trung Sơn nói một câu, nhìn mọi người rồi nói tiếp:
- Tôi được phân công quản lý thủy lợi, gần đây bận tối mày tối mặt.
Quy hoạch chỉnh sửa giai đoạn đầu của con kênh Thiên Phong đã bắt đầu rồi, trên tỉnh đến bây giờ cũng chỉ giải ngân khoảng1 tỷ.
1 tỷ này, nhìn số lượng thì cũng khiến người ta giật mình. Thực tế muốn đầu tư vào xây dựng con kênh Thiên Phong thì đó chỉ như muối bỏ biển.
Nói thế nào nhỉ? Chúng ta không phải chỉ là sửa chữa một kênh nước. Ý lần này ở trên tỉnh là dựa vào con kênh Thiên Phong để xây dựng phát triển một khu sinh thái.
Ví dụ như, lấy con kênh Thiên Phong làm bệ phóng muốn phóng ra thì có lẽ phải xây dựng quốc lộ, hai bên quốc lộ có lẽ phải kéo theo đầu tư nhà máy.
Còn phải xây dựng một số cơ sở hạ tầng, ví dụ như đường điện, đường nước và thông tin. Tổng hợp những việc này lại sẽ mất một khoản tiền kinh người.
Dựa theo sự tính toán của chúng tôi vàcác chuyên gia trên tỉnh, phát triển khu sinh thái con kênh Thiên Phong không có 100 tỷ thì không làm được.
Phong Châu chúng ta trong 5 năm nay gây thêm quỹ vốn, theo quy hoạch phải có được 7, 8 tỷ.
Chỉ mỗi một con kênh Thiên Phong cũng đã tiêu tốn hết toàn bộ tài lực của chúng tôi. Còn muốn phân ra 1 tỷ để tổng hợp vật liệu da, thực sự tài lực không đủ đâu!
Nếu có thể lôi kéo được Tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân thì còn coi như là có thu nhập. Nếu không lôi kéo được, sẽ khiến cho Phong Châu chúng ta rơi vào một vũng bùnlớn.
Người này là Trần Bân, ủy viên Địa ủy, Phó chủ tịch Địa khu.
- Ừm, nếu không lôi kéo được, mà lại lỡ mất việc xây dựng khu sinh thái kênh Thiên Phong. Chúng ta cơ bản không có cách nào để giải thích với lãnh đạo trên tỉnh.
Lúc này, một người phụ nữ trung tuổi tướng mạo bình thường nói, người này là Bí thư quận ủy Quận Phong Châu Tôn Quý Cúc.
Diệp Phàm suy nghĩ một lúc có vẻ như hiểu ra một chút. Mấy vị này dường như đã thương lượng với nhau. Hôm nay gây khó dễ cho mình.
Nhìn từ quan điểm của mấy vị này, căn bản bọn họ không có ý muốn tiêu tốn quá nhiều tiền cho ngành vật liệu da.
Thực tế chính là muốn ngăn cản kế hoạch của mình. Không thống nhất được ngành vật liệu da, Diệp Phàm tôi còn đến đây làm quái gì. Nhìn từ việc này, chứng tỏ có người không mong muốn Diệp Phàm tôi đến đây.
- Các vị cũng nặng lời rồi, vừa rồi trợ lý Diệp cũng đã nói. Tổng hợp ngành vật liệu da hoàn toàn có thể kết hợp xây dựng phát triển cùng với khu sinh thái kênh Thiên Phong mà!
Ví dụ như, tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đến, chúng ta hoàn toàn có thể tìm mảnh đất thật tốt quanh con kênh Thiên Phong cho họ xây dựng nhà xưởng.
Hơn nữa, xây dựng xong con kênh Thiên Phong, phát triển rộng ra xung quanh trong phạm vì hơn 100 dặm. Trong khu vực này có rất nhiều cỏ để nuôi súc vật, nếu lượng nước đầy đủ, ngành cỏ nuôi súc vật sẽ đạt được sự phát triển lớn hơn nữa.
Có thảo nguyên cỏ chất lượng tốt, ngành chăn nuôi súc vật của chúng ta chẳng phải phát triển càng nhanh sao. Chẳng phải càng có thể cung cấp càng nhiều nguyên liệu tốt cho ngành vật liệu da sao.
Ngược lại ngành vật liệu da làm ăn tốt rồi, cũng có thể có lợi cho việc xúc tiến ngành chăn nuôi gia súc, từ đó thúc đẩy sự phát triển của khu sinh thái kênh Thiên Phong.
Lúc này, đồng chí Phó Bí thư Chu Chính Cương nói với vẻ mặt thấu hiểu.
Diệp Phàm lại giật mình, có lẽ người này không nằm trong đường dây quan hệ với mấy người trước. Tuy nhiên, cũng không thể khẳng định, có chút manh mối mà thôi.
- Trợ lý Diệp xuống đây là để lãnh đạo việc đầu tư phát triển lớn của Phong Châu chúng ta. Nói đến đầu tư, Phong Châu chúng ta rất yếu.
Số tiền hạng mục đầu tư vào một năm không đến 5 tỷ. Về mặt này năm ngoái đã xếp cuối cùng trong toàn tỉnh.
Lẽ nào chúng ta không muốn khắc phục thay đổi bản thân? Nói về việc này, tôi thực sự thấy mất thể diện. Hàng năm lên tỉnh họp, tôi đều ngại không dám ngẩng đầu lên.
Lần này trợ lý Diệp xuống là đã cho Phong Châu chúng ta một cơ hội lớn. Một tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân nếu có thể thu hút được, thì đó sẽ là mấy tỷ.
Thu hút được đầu tư của một tập đoàn thì có thể hoàn thành nhiệm vụ thu hút đầu tư cả năm của Phong Châu chúng ta rồi, chúng ta dựa vào cái gì mà không làm?
Lời nói của Chủ tịch Địa khu Lâm Cường bắt đầu sắc bén.
- Các đồng chí có băn khoăn cũng là bình thường, tuy nhiên, việc này còn chưa bắt đầu thì đã bị các vị nói là vũng bùn hoặc hỗn loạn rồi.
Các đồng chí chẳng lẽ lại không tự tin như thế, nếu việc gì cũng lo lắng cái này lo lắng cái kia, vậy thì có muốn làm hay không?
Tỉnh ủy ủy thác cho trợ lý Diệp xuống thúc đẩy lôi kéo đầu tư, trợ lý Diệp có cái nhìn độc đáo. Anh ấy không thể không có căn cứ mà đưa nhắc đến Tập đoàn Thiên Chân.
Hơn nữa, đem mấy hạng mục của Đồng Lĩnh ra mà nói, chúng ta không thể không nói một câu ghen tị, Phong Châu chúng ta thực sự là có thúc ngựa cũng khó mà đuổi kịp.
Việc này, tư tưởng của các đồng chí liệu có nên thay đổi hay không. Nếu bảo thủ không chịu thay đổi, thì có gì khác so với Hoa Đông Thành chứ?
Một mái đầu trắng xóa, mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn giặt nhiều đã bị bạc màu Phó Bí thư Địa ủy Chu Xương Trung chất vấn, nhìn mọi người rồi nói tiếp:
- Tôi là người sinh ra và lớn lên ở Phong Châu, làm công tác cách mạng ở Phong Châu cả cuộc đời.
Năm nay tôi đã hơn 50 rồi, tính đến bây giờ cũng chỉ là một cán bộ cấp Phó sở. Tuổi tác như tôi để bạt cũng không được nữa rồi, mấy năm nữa là tôi sẽ nghỉ hưu.
Mấy năm nay, nhìn thấy tình hình này của Phong Châu, trong lòng tôi đang rỉ máu! Sợ cái này sợ cái kia, cái gì cũng không muốn làm, thế thì sẽ khiến cho Phong Châu mãi mãi không thoát khỏi nghèo khó.
Các đồng chí, không thể để sự phát triển của Phong Châu đi xuống như thế này nữa. Tỉnh ủy lần này đã cho chúng ta cơ hội. Trợ lý Diệp mang đến hy vọng cho chúng ta.
Chúng ta phải mạnh mẽ quyết đoán đi theo trợ lý Diệp đưa Phong Châu chân chính đi lên. Các đồng chí, cơ hội không thể để tuột mất, mất rồi sẽ khó mà có lại.
- Đồng chí Xương Trung, không có đồng chí nào không muốn làm làm cho Phong Châu phát triển đi lên, không có cán bộ nào muốn làm cho Phong Châu thực sự nghèo khó, cũng không có đồng chí nào không bỏ ra công sức và tiêu cực, chậm trễ trong công việc.
Là cán bộ của Phong Châu, dù không phải là người Phong Châu, nhưng họ đều hy vọng có thể làm cho Phong Châu thực sự phát triển đi lên.
Về vấn đề hôm nay, các đồng chí chỉ là trao đổi về vấn đề này, chứ không phải là ngăn cản hay là không muốn làm, đồng chí Xương Trung, anh lo lắng quá rồi.
Lúc này Thái Lượng vẻ mặt nghiêm túc nói, mờ ám chỉ trích lời nói có ý quá khích của Chu Xương Trung.
- Nếu đã muốn làm, vậy tại sao cơ hội mà trợ lý Diệp tạo ra mọi người lại ba lần bảy lượt muốn từ chối. Tại sao chúng ta không làm? Con kênh Thiên Phong phát triển là việc tốt, nhưng không có sự bổ trợ bởi sự phát triển của ngành vật liệu da thì làm sao có sự phát triển của con kênh Thiên Phong. Hai vấn đề này căn bản là có cơ hội kết hợp lại với nhau, làm sao có thể cứng nhắc tách chúng ra được?
Chu Xương Trung tinh thần dâng trào. Giọng điệu rất cứng rắn.
- Lão Chu, việc này không phải là mọi người đang lo lắng vấn đề tiền bạc hay sao? Làm thì mọi người có ai không biết, vấn đề mấu chốt là phải có tiền mới có thể làm được.
Nói suông thì có tác dụng gì. Ví dụ nói làm, chẳng phải khi bắt đầu là đã phải cần tiền rồi, vậy lấy ở đâu ra.
Các đồng chí có lo lắng cũng là bình thường, chỉ sợ đến khi đầu tư vào rồi mà trên tỉnh xác định con kênh Thiên Phong là hạng mục trọng điểm, lúc đó không rút được tiền thì chúng ta làm sao giải thích với lãnh đạo tỉnh ủy.
Đến khi đó, anh nói với lãnh đạo tỉnh ủy là những khoản tiền này chúng tôi đã đầu tư vào ngành vật liệu da, hơn nữa vẫn chưa có thu được lợi nhuận. Vậy chúng tôi phải giải thích thế nào đây?
Trương Yểu thở dài.
- Ha ha ha, các đồng chí trao đổi rất sôi nổi. Chứng tỏ các đồng chí đều quan tâm đến sự nghiệp của Phong Châu, đều muốn làm cho Phong Châu phát triển đi lên.
Điều này rất tốt, rất tốt!
Diệp Phàm cười và khen ngợi mọi người, sau đó mặt nghiêm chỉnh nói:
- Đương nhiên, cách mạng cần phải có khó khăn tạm thời, còn con đường thu hút tiền đầu tư chúng ta cũng không bằng phẳng. Há miệng chờ sung, các anh nghĩ xem, việc này có thể xảy ra sao? Người ta thường nói, thả con săn sắt bắt con cá rô.
Tôi muốn nói một câu thế này, chúng ta sắp bỏ “con săn sắt” rồi, thì chúng ta phải chụp lấy Tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân.
Tài chính Phong Châu đương nhiên khó khăn, việc này tôi hiểu. Dù là nói tôi quản lý Đồng Lĩnh, nhưng cũng thường xuyên cảm thấy tài lực không đủ.
Tuy nhiên, dù không đủ thế nào, nhưng việc cần làm nhất định phải làm. Đắn đo do dự thì làm sao có thể thu hút được đầu tư, thế chẳng phải là nói suông, là trò cười sao?
Lãnh đạo tỉnh ủy ủy thác cho tôi xuống là để phối hợp với các anh về vấn đề đầu tư, ngay từ ý kiến đầu tiên của tôi các anh cũng đã sợ rồi, vậy thì việc đầu tư sẽ phải triển khai như thế nào đây?
Thế này nhé, Đồng Lĩnh chúng tôi sẽ giúp đỡ Phong Châu số tiền 40 triệu. Số tiền đó dùng để thu hút Tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân.
Các đồng chí còn ý kiến gì thì cứ nói.
- Trợ lý Diệp, trước kia các địa phương trong toàn tỉnh đều đã có sự giúp đỡ nhất định cho Phong Châu. Như là thành phố Long Giang, thành phố Vân Thông bọn họ cũng đều giúp đỡ 50, 60 triệu.
Khoản tiền này tỉnh ủy cũng có chỉ thị là dùng vào hạng mục cải tạo con kênh Thiên Phong. Việc này chắc là hình thức chuyển khoản.
Không phải là chúng tôi không ủng hộ, chỉ là khoản tiền hạng mục riêng, nếu mạo muội chuyển sang kiến thiết ngành vật liệu da, thì việc này...
Thái Lượng nói đến đây nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt tỏ ra khó khăn, nói tiếp:
- Chúng tôi thực sự là ở thế khó xử trợ lý Diệp ạ.
Nếu chúng ta dốc hết sức, nhưng nếu Ủy ban nhân dân không có tài lực ủng hộ thì việc điều chỉnh thị trường trên mọi phương diện khó có thể làm được.
Các đồng chí cũng đã biết, bây giờ làm gì cũng đều phải cần tiền. Như việc thống nhất thị trường này, nói thì dễ làm thì rất khó.
Ít tiền cũng không có tác dụng, đến lúc đó chúng ta đầu tư vào mấy chục triệu thậm chí lên đến tỷ, còn bọn họ không đến, thì ai tiếp nhận quầy hàng này?
Lúc này Phó chủ tịch thường trực Địa khu Trương Yểu nhìn Diệp Phàm hỏi:
- Tôi là người quản lý túi tiền, nói thật,
Thu nhập tài chính một năm của Phong Châu chỉ mấy tỷ. Thực sự là khó khăn lắm, hơn nữa, trên tỉnh lần này sẽ lấy con kênh Thiên Phong làm trung tâm để xây dựng, phát triển khu sinh thái.
Mặc dù trên tỉnh nói rất xem trọng. Chính vì thế đã quy định quy hoạch 5 năm. Trước sau sẽ đầu tư cho con kênh Thiên Phong hơn 20 tỷ.
Nhưng, mỗi năm rótxuống không quá 4, 5 tỷ. Hơn nữa mỗi năm đưa xuống, còn yêu cầu Tài chính khu vực chúng tôi chi ra 1 tỷ để ủng hộ sự phát triển của khu sinh thái Thiên Phong.
Muốn kết hợp vật liệu da với con kênh Thiên Phong thì rất khó. Chúng ta không thể phân tán số tiền hạn hẹp ấy ra được.
Đến khi đó ngược lại hạng mục con kênh Thiên Phong lại không còn khoản tiền nào nữa. Lúc đó phải làm thế nào?
Diệp Phàm giật mình, quan sát người này bằng mắt chim ưng. Từ lời nói của người này Diệp Phàm cảm thấy có vài điểm không hòa thuận.
Vừa rồi mình đã nói có thể kết hợp phát triển vật liệu da với con kênh Thiên Phong. Mà người này lại cố tình muốn tách ra. Xem ra, khó khăn trong ý tưởng đã gặp phải ngay trong cuộc họp đầu tiên rồi.
- Đúng vậy trợ lý Diệp. Mấu chốt là lỗ hổng tiền quá lớn.
Lúc này, một người trung niên đeo kính, mặc bộ quần áo cũ kiểu Tôn Trung Sơn nói một câu, nhìn mọi người rồi nói tiếp:
- Tôi được phân công quản lý thủy lợi, gần đây bận tối mày tối mặt.
Quy hoạch chỉnh sửa giai đoạn đầu của con kênh Thiên Phong đã bắt đầu rồi, trên tỉnh đến bây giờ cũng chỉ giải ngân khoảng1 tỷ.
1 tỷ này, nhìn số lượng thì cũng khiến người ta giật mình. Thực tế muốn đầu tư vào xây dựng con kênh Thiên Phong thì đó chỉ như muối bỏ biển.
Nói thế nào nhỉ? Chúng ta không phải chỉ là sửa chữa một kênh nước. Ý lần này ở trên tỉnh là dựa vào con kênh Thiên Phong để xây dựng phát triển một khu sinh thái.
Ví dụ như, lấy con kênh Thiên Phong làm bệ phóng muốn phóng ra thì có lẽ phải xây dựng quốc lộ, hai bên quốc lộ có lẽ phải kéo theo đầu tư nhà máy.
Còn phải xây dựng một số cơ sở hạ tầng, ví dụ như đường điện, đường nước và thông tin. Tổng hợp những việc này lại sẽ mất một khoản tiền kinh người.
Dựa theo sự tính toán của chúng tôi vàcác chuyên gia trên tỉnh, phát triển khu sinh thái con kênh Thiên Phong không có 100 tỷ thì không làm được.
Phong Châu chúng ta trong 5 năm nay gây thêm quỹ vốn, theo quy hoạch phải có được 7, 8 tỷ.
Chỉ mỗi một con kênh Thiên Phong cũng đã tiêu tốn hết toàn bộ tài lực của chúng tôi. Còn muốn phân ra 1 tỷ để tổng hợp vật liệu da, thực sự tài lực không đủ đâu!
Nếu có thể lôi kéo được Tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân thì còn coi như là có thu nhập. Nếu không lôi kéo được, sẽ khiến cho Phong Châu chúng ta rơi vào một vũng bùnlớn.
Người này là Trần Bân, ủy viên Địa ủy, Phó chủ tịch Địa khu.
- Ừm, nếu không lôi kéo được, mà lại lỡ mất việc xây dựng khu sinh thái kênh Thiên Phong. Chúng ta cơ bản không có cách nào để giải thích với lãnh đạo trên tỉnh.
Lúc này, một người phụ nữ trung tuổi tướng mạo bình thường nói, người này là Bí thư quận ủy Quận Phong Châu Tôn Quý Cúc.
Diệp Phàm suy nghĩ một lúc có vẻ như hiểu ra một chút. Mấy vị này dường như đã thương lượng với nhau. Hôm nay gây khó dễ cho mình.
Nhìn từ quan điểm của mấy vị này, căn bản bọn họ không có ý muốn tiêu tốn quá nhiều tiền cho ngành vật liệu da.
Thực tế chính là muốn ngăn cản kế hoạch của mình. Không thống nhất được ngành vật liệu da, Diệp Phàm tôi còn đến đây làm quái gì. Nhìn từ việc này, chứng tỏ có người không mong muốn Diệp Phàm tôi đến đây.
- Các vị cũng nặng lời rồi, vừa rồi trợ lý Diệp cũng đã nói. Tổng hợp ngành vật liệu da hoàn toàn có thể kết hợp xây dựng phát triển cùng với khu sinh thái kênh Thiên Phong mà!
Ví dụ như, tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đến, chúng ta hoàn toàn có thể tìm mảnh đất thật tốt quanh con kênh Thiên Phong cho họ xây dựng nhà xưởng.
Hơn nữa, xây dựng xong con kênh Thiên Phong, phát triển rộng ra xung quanh trong phạm vì hơn 100 dặm. Trong khu vực này có rất nhiều cỏ để nuôi súc vật, nếu lượng nước đầy đủ, ngành cỏ nuôi súc vật sẽ đạt được sự phát triển lớn hơn nữa.
Có thảo nguyên cỏ chất lượng tốt, ngành chăn nuôi súc vật của chúng ta chẳng phải phát triển càng nhanh sao. Chẳng phải càng có thể cung cấp càng nhiều nguyên liệu tốt cho ngành vật liệu da sao.
Ngược lại ngành vật liệu da làm ăn tốt rồi, cũng có thể có lợi cho việc xúc tiến ngành chăn nuôi gia súc, từ đó thúc đẩy sự phát triển của khu sinh thái kênh Thiên Phong.
Lúc này, đồng chí Phó Bí thư Chu Chính Cương nói với vẻ mặt thấu hiểu.
Diệp Phàm lại giật mình, có lẽ người này không nằm trong đường dây quan hệ với mấy người trước. Tuy nhiên, cũng không thể khẳng định, có chút manh mối mà thôi.
- Trợ lý Diệp xuống đây là để lãnh đạo việc đầu tư phát triển lớn của Phong Châu chúng ta. Nói đến đầu tư, Phong Châu chúng ta rất yếu.
Số tiền hạng mục đầu tư vào một năm không đến 5 tỷ. Về mặt này năm ngoái đã xếp cuối cùng trong toàn tỉnh.
Lẽ nào chúng ta không muốn khắc phục thay đổi bản thân? Nói về việc này, tôi thực sự thấy mất thể diện. Hàng năm lên tỉnh họp, tôi đều ngại không dám ngẩng đầu lên.
Lần này trợ lý Diệp xuống là đã cho Phong Châu chúng ta một cơ hội lớn. Một tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân nếu có thể thu hút được, thì đó sẽ là mấy tỷ.
Thu hút được đầu tư của một tập đoàn thì có thể hoàn thành nhiệm vụ thu hút đầu tư cả năm của Phong Châu chúng ta rồi, chúng ta dựa vào cái gì mà không làm?
Lời nói của Chủ tịch Địa khu Lâm Cường bắt đầu sắc bén.
- Các đồng chí có băn khoăn cũng là bình thường, tuy nhiên, việc này còn chưa bắt đầu thì đã bị các vị nói là vũng bùn hoặc hỗn loạn rồi.
Các đồng chí chẳng lẽ lại không tự tin như thế, nếu việc gì cũng lo lắng cái này lo lắng cái kia, vậy thì có muốn làm hay không?
Tỉnh ủy ủy thác cho trợ lý Diệp xuống thúc đẩy lôi kéo đầu tư, trợ lý Diệp có cái nhìn độc đáo. Anh ấy không thể không có căn cứ mà đưa nhắc đến Tập đoàn Thiên Chân.
Hơn nữa, đem mấy hạng mục của Đồng Lĩnh ra mà nói, chúng ta không thể không nói một câu ghen tị, Phong Châu chúng ta thực sự là có thúc ngựa cũng khó mà đuổi kịp.
Việc này, tư tưởng của các đồng chí liệu có nên thay đổi hay không. Nếu bảo thủ không chịu thay đổi, thì có gì khác so với Hoa Đông Thành chứ?
Một mái đầu trắng xóa, mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn giặt nhiều đã bị bạc màu Phó Bí thư Địa ủy Chu Xương Trung chất vấn, nhìn mọi người rồi nói tiếp:
- Tôi là người sinh ra và lớn lên ở Phong Châu, làm công tác cách mạng ở Phong Châu cả cuộc đời.
Năm nay tôi đã hơn 50 rồi, tính đến bây giờ cũng chỉ là một cán bộ cấp Phó sở. Tuổi tác như tôi để bạt cũng không được nữa rồi, mấy năm nữa là tôi sẽ nghỉ hưu.
Mấy năm nay, nhìn thấy tình hình này của Phong Châu, trong lòng tôi đang rỉ máu! Sợ cái này sợ cái kia, cái gì cũng không muốn làm, thế thì sẽ khiến cho Phong Châu mãi mãi không thoát khỏi nghèo khó.
Các đồng chí, không thể để sự phát triển của Phong Châu đi xuống như thế này nữa. Tỉnh ủy lần này đã cho chúng ta cơ hội. Trợ lý Diệp mang đến hy vọng cho chúng ta.
Chúng ta phải mạnh mẽ quyết đoán đi theo trợ lý Diệp đưa Phong Châu chân chính đi lên. Các đồng chí, cơ hội không thể để tuột mất, mất rồi sẽ khó mà có lại.
- Đồng chí Xương Trung, không có đồng chí nào không muốn làm làm cho Phong Châu phát triển đi lên, không có cán bộ nào muốn làm cho Phong Châu thực sự nghèo khó, cũng không có đồng chí nào không bỏ ra công sức và tiêu cực, chậm trễ trong công việc.
Là cán bộ của Phong Châu, dù không phải là người Phong Châu, nhưng họ đều hy vọng có thể làm cho Phong Châu thực sự phát triển đi lên.
Về vấn đề hôm nay, các đồng chí chỉ là trao đổi về vấn đề này, chứ không phải là ngăn cản hay là không muốn làm, đồng chí Xương Trung, anh lo lắng quá rồi.
Lúc này Thái Lượng vẻ mặt nghiêm túc nói, mờ ám chỉ trích lời nói có ý quá khích của Chu Xương Trung.
- Nếu đã muốn làm, vậy tại sao cơ hội mà trợ lý Diệp tạo ra mọi người lại ba lần bảy lượt muốn từ chối. Tại sao chúng ta không làm? Con kênh Thiên Phong phát triển là việc tốt, nhưng không có sự bổ trợ bởi sự phát triển của ngành vật liệu da thì làm sao có sự phát triển của con kênh Thiên Phong. Hai vấn đề này căn bản là có cơ hội kết hợp lại với nhau, làm sao có thể cứng nhắc tách chúng ra được?
Chu Xương Trung tinh thần dâng trào. Giọng điệu rất cứng rắn.
- Lão Chu, việc này không phải là mọi người đang lo lắng vấn đề tiền bạc hay sao? Làm thì mọi người có ai không biết, vấn đề mấu chốt là phải có tiền mới có thể làm được.
Nói suông thì có tác dụng gì. Ví dụ nói làm, chẳng phải khi bắt đầu là đã phải cần tiền rồi, vậy lấy ở đâu ra.
Các đồng chí có lo lắng cũng là bình thường, chỉ sợ đến khi đầu tư vào rồi mà trên tỉnh xác định con kênh Thiên Phong là hạng mục trọng điểm, lúc đó không rút được tiền thì chúng ta làm sao giải thích với lãnh đạo tỉnh ủy.
Đến khi đó, anh nói với lãnh đạo tỉnh ủy là những khoản tiền này chúng tôi đã đầu tư vào ngành vật liệu da, hơn nữa vẫn chưa có thu được lợi nhuận. Vậy chúng tôi phải giải thích thế nào đây?
Trương Yểu thở dài.
- Ha ha ha, các đồng chí trao đổi rất sôi nổi. Chứng tỏ các đồng chí đều quan tâm đến sự nghiệp của Phong Châu, đều muốn làm cho Phong Châu phát triển đi lên.
Điều này rất tốt, rất tốt!
Diệp Phàm cười và khen ngợi mọi người, sau đó mặt nghiêm chỉnh nói:
- Đương nhiên, cách mạng cần phải có khó khăn tạm thời, còn con đường thu hút tiền đầu tư chúng ta cũng không bằng phẳng. Há miệng chờ sung, các anh nghĩ xem, việc này có thể xảy ra sao? Người ta thường nói, thả con săn sắt bắt con cá rô.
Tôi muốn nói một câu thế này, chúng ta sắp bỏ “con săn sắt” rồi, thì chúng ta phải chụp lấy Tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân.
Tài chính Phong Châu đương nhiên khó khăn, việc này tôi hiểu. Dù là nói tôi quản lý Đồng Lĩnh, nhưng cũng thường xuyên cảm thấy tài lực không đủ.
Tuy nhiên, dù không đủ thế nào, nhưng việc cần làm nhất định phải làm. Đắn đo do dự thì làm sao có thể thu hút được đầu tư, thế chẳng phải là nói suông, là trò cười sao?
Lãnh đạo tỉnh ủy ủy thác cho tôi xuống là để phối hợp với các anh về vấn đề đầu tư, ngay từ ý kiến đầu tiên của tôi các anh cũng đã sợ rồi, vậy thì việc đầu tư sẽ phải triển khai như thế nào đây?
Thế này nhé, Đồng Lĩnh chúng tôi sẽ giúp đỡ Phong Châu số tiền 40 triệu. Số tiền đó dùng để thu hút Tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân.
Các đồng chí còn ý kiến gì thì cứ nói.
- Trợ lý Diệp, trước kia các địa phương trong toàn tỉnh đều đã có sự giúp đỡ nhất định cho Phong Châu. Như là thành phố Long Giang, thành phố Vân Thông bọn họ cũng đều giúp đỡ 50, 60 triệu.
Khoản tiền này tỉnh ủy cũng có chỉ thị là dùng vào hạng mục cải tạo con kênh Thiên Phong. Việc này chắc là hình thức chuyển khoản.
Không phải là chúng tôi không ủng hộ, chỉ là khoản tiền hạng mục riêng, nếu mạo muội chuyển sang kiến thiết ngành vật liệu da, thì việc này...
Thái Lượng nói đến đây nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt tỏ ra khó khăn, nói tiếp:
- Chúng tôi thực sự là ở thế khó xử trợ lý Diệp ạ.
/3320
|