- Lâu lắm rồi không gặp anh Diệp.
Phí Nhất Độ cười nói chào Diệp Phàm.
- Vâng, cũng đã nhiều ngày rồi.
Diệp Phàm cũng gật đầu cười nói :
- Sư bá dạo này sao rồi ?
- Vết thương đã khỏi rồi, có lẽ là đang cố để lên thập đẳng.
Phí Nhất Độ nói.
- Vâng, nếu không bị thương thì sư bá sớm đã phá thành tích rồi.
Diệp Phàm thở dài nói.
- Đại bá đúng là nhìn thoáng, tất cả đều là vận mệnh rồi.
Phí Nhất Độ thoải mái nói.
- Anh thì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Vẫn thế, vẫn lục đẳng.
Phí Nhất Độ nói nhưng bộ dạng cũng buồn bực.
- Đừng vội, cứ từ từ.
Diệp Phàm giơ tay ra vỗ nhẹ lên vai anh ta.
- Không vội, đó là nghe lời, nghe nói anh Diệp cũng đã lên thập đẳng rồi, tôi chỉ là lục đẳng, đúng là ông trời thật không công bằng.
Phí Nhất Độ có chút tức giận nói.
- Cũng không phải không có cách gì.
Diệp Phàm đột nhiên cười bí ẩn.
- Anh…anh có cách sao?
Phí Nhất Độ lặng đi, mắt chăm chăm nhìn Diệp Phàm.
- Tôi đoán sư bá đã đến thời khắc quan trọng đột phá nên mới gọi tôi đến để giúp ông một tay?
Diệp Phàm chuyển đề tài.
- Anh đúng là như thần.
Phí Nhất Độ giơ ngón cái lên, hỏi :
- Anh, anh còn chưa nói rõ câu hỏi của tôi?
- Không phải tôi đang nói sao? Xem anh vội vàng quá đấy.
Diệp Phàm cũng tỏ vẻ tức giận nói lại một tiếng.
- Lẽ nào tôi và đại bá có quan hệ?
Phí Nhất Độ cũng không đần, đã hiểu ngay ra.
- Đúng.
Diệp Phàm gật đầu, nói :
- Lần trước đến Tam Độc Giáo ở Lào tôi đã học được một cách.
Mọi người hợp sức lại sẽ có thể giúp được một người đột phá. Đương nhiên hiệu quả của biện pháp này cũng không rõ rệt, có thẻ chỉ có 10% thành công.
Mà những người này phải có công lực cao hơn anh mới được. Vì vậy tôi nghĩ nếu như đại bá đột phá thuận lợi được.
Cộng thêm tôi, tìm thêm hai cao thủ nữa chúng tôi 4 người hợp lại có thể dùng “chuyển công” giúp anh đột phá được.
Còn về phần đột phá đến cảnh giới nào thì còn phải xem xem cơ thể của anh có thể chịu được lực ra sao. Đương nhiên trước đột phá cần phải cùng với người chuyển công kiểm tra chính xác.
Bằng không sẽ nổ tan xác trong quá trình chuyển. Mức độ nguy hiểm hết sức cao, anh có muốn thử không, phải nghĩ cho kỹ.
- Không cần phải suy nghĩ, tôi chắc chắn thử.
Phí Nhất Độ không thèm suy xét mà trả lời luôn. Thái độ hết sức kiên quyết, xem ra anh ta cũng đã chờ đợi lâu rồi.
- Vậy được, trước tiên giải quyết vấn đề của sư bá đã rồi quay lại vấn đề của anh. Nhưng thời gian này anh phải tăng cường luyện tập, phải luyện cho cơ thể chịu được lực …
Diệp Phàm nhắc nhở.
- Không thành vấn đề, ngày ngày tôi vẫn luyện tập không ngừng nghỉ.
Phí Nhất Độ gật đầu, hai người tiến vào trong.
- Đúng rồi, bên bộ thủy lợi anh có người quen không?
Diệp Phàm hỏi.
- Bộ Thủy lợi?
Phí Nhất Độ lẩm bẩm một câu, nghĩ rồi lắc đầu nhưng lại hỏi:
- Anh có việc đến bộ thủy lợi sao?
- Không phải muốn biết một người tên là Hoa Mãn Lương, Phó vụ trưởng bộ thủy lợi.
Diệp Phàm nói.
- Việc này cứ giao cho tôi.
Phí Nhất Độ cười nói.
- Tôi biết ngay là anh có cách.
Diệp Phàm cười ha ha bước vào sảnh.
- Anh Diệp tới rồi, uống ngụm trà đã.
Phí Điệp Vũ lên tiếng chào hỏi, cười rồi đi pha trà.
- Sư bá đâu?
Diệp Phàm nhìn qua phòng trống trơn hỏi.
- Lên ngay giờ đây.
Phí Nhất Độ nói, Diệp Phàm biết Phí Thanh Sơn chắc đang trong “địa kho” nhà họ Phí. Vừa uống xong chén trà thì Phí Thanh Sơn vào.
- Sư bá càng ngày càng khỏe ra.
Diệp Phàm cười nói.
- Cũng tàm tạm, nhưng chắc chắn không so sánh được với thanh niên như cậu rồi.
Phí Thanh Sơn cười nói đón tiếp Diệp Phàm rồi mời ngồi xuống.
- Sao lại nói vậy, gừng càng già càng cay mà.
Diệp Phàm cười nói.
- Diệp Phàm, giờ võ công của cậu thực chất ở cảnh giới nào rồi?
Phí Thanh Sơn đi ngay vào chủ đề chính.
- Thập đẳng, tầng thứ hai, cũng là tầng cao nhất của thập đẳng.
Diệp Phàm nói.
- Tốt, tốt, tốt.
Phí Thanh Sơn nói liên tục ba từ tốt. Đồng thời cũng vỗ lên trên bàn trà, rắc một cái, bàn trà cũng không chịu nổi lực, vỡ luôn.
- Ông nội, ông nhẹ tay tí được không? Đã đổi mấy cái bàn rồi. Hay là mai cháu cho đem bàn gỗ đến.
Phí Điệp Vũ không hài lòng nói.
- Ha ha, từ sau đừng làm mấy loại bàn này. Cứ chọn đại lấy mấy chiếc bình thường để tránh hỏng tiếc.
Phí Thanh Sơn vẻ mặt thân mật, cười nói. Nhìn Diệp Phàm rồi nói :
- Gần đây ta đang tập luyện, mà có cảm giác như cơ hội đột phá đang đến. Nên mới gọi cậu đến chủ yếu là giúp ta. Bởi vì ta đã chọn đỉnh núi Tú Phong là nơi đột phá, ở bên ngoài, chủ yếu vẫn là chú ý tình hình đột phá.
- Không vấn đề gì, đến lúc đó tôi sẽ gọi thêm 3 người nữa tới.
Diệp Phàm gật đầu.
- 3 người, không cần phải nhiều thế.
Phí Thanh Sơn lắc đầu nói.
- Sư bá lo lắng nhiều người biết phải không ạ?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng đó là một nguyên nhân, hai là nếu đến lúc đó không được thì người ta cười cho, không ổn, không ổn.
Phí Thanh Sơn thẳng thắn nói.
- Không sao, 3 người đó là bạn thân của tôi tuyệt đối không sao cả. Mà trong đó còn là…
Diệp Phàm nói đến đây thì ngừng lại.
- Sao? Lẽ nào còn có cao thủ hơn cả cậu sao?
Phí Thanh Sơn lại hứng lên, hai mắt trừng lên, rồi ngồi hẳn người lên. Thấy người luyện võ là rất sung bái. Cứ như sung bái ngôi sao ca nhạc, diễn viên điện ảnh ấy.
- Ha ha ha, thập nhị đẳng sao. Lại còn là đỉnh giới?
Diệp Phàm cũng không giấu giếm, nói thẳng.
- Thập nhị đẳng ư, là vị tiền bối nào vậy, mau nói để tôi đi bái kiến.
Phí Thanh Sơn mừng quýnh lên, bước lên một bước chỗ Diệp Phàm, kéo ra ngoài.
- Đừng nóng vội sư bá, tạm thời sư bá không gặp được người đó.
Diệp Phàm vội vàng nói.
- Ha ha ha…
Phí Thanh Sơn tỉnh ngộ ra, có chút ngại ngùng, buông lỏng tay rồi ngồi lại chỗ cũ.
- Anh Diệp, người ở thập nhị đẳng thì lợi hại đến mức nào?
Phí Nhất Độ nhìn chằm chằm Diệp Phàm, Phí Điệp Vũ bên cạnh cũng không khỏi bang hoàng, hiếu kỳ.
- Nói như này nhé, đạp nước mà không dính nước, đạn bình thường cũng khó mà làm thương được họ, trừ phi họ không chú ý đến.
Chỉ cần để họ có chút cảm giác, khi anh bắn thì người ta sẽ tránh được. Đương nhiên không phải nói là thân thể họ chống lại được đạn mà muốn nói là họ nhạy cảm thôi.
Thông thường thì khi người bình thường bắn sẽ khiến họ biết, nên trong nháy mắt người ta sẽ tránh được.
Mà tốc độ rất nhanh, chỉ là thương bên ngoài. Thực ra tôi còn thấy người lợi hại hơn họ. Người đó vỗn không đánh chết tiểu cường.
Diệp Phàm nói đền đây có chút sợ hãi.
- Lại còn người lợi hại hơn? Lẽ nào là 'Tiên Thiên Đại Năng Giả' trong truyền thuyết sao?
Không ngờ Phí Thanh Sơn hôm nay cũng phải run sợ.
- Người đó tên là Sửu Vô Đoan, vẫn chưa chính thức được vào cảnh giới như trong truyền thuyết. Chỉ là mới tiến vào nửa cánh cửa đó thôi.
Người này quả thật lợi hại. Mười mấy người chúng tôi vây quanh ông ta mà không đánh nổi ông ta. Trong đó có một vị thập nhị đẳng, 8 vị thập đẳng, và nhiều người ngũ, lục đẳng.
Hơn nữa còn dùng cả sung hiện đại bắn, nhưng ông ta vẫn chạy thoát, thật là đáng sợ.
Tôi rất nghi ngờ người này sao đánh không chết.
Diệp Phàm cũng lộ vẻ kinh hãi.
- Sửu Vô Đoan…
Phí Thanh Sơn lẩm bẩm trong mồm rồi tự nhiên trầm tư. Có thể là đang suy nghĩ người này là thần thánh phương nào tới.
- Sửu Vô Đoan, lấy thảo dược làm tên. Ông ta chắc là một thần thuốc, có thể trợ giúp cho hiệu quả công lực.
Mà, Sửu Vô Đoan không những là một đại sư làm thuốc mà còn là một đại sư giải độc. Rất nhiều loại độc ông ta đều có thể chế thuốc giải.
Trên thế giới rất nhiều môm phái độc dược đều tránh người này, và cũng hận nữa. Ví dụ như Ngũ độc giáo của chúng ta vẫn muốn giết người này.
Nhưng, mấy chục năm nay đều mất tích.
Lúc này ông Phí Trường Thiên ngồi trên xe lăn đến nói.
- Ba biết ông ta sao?
Phí Thanh Sơn vui mừng hỏi.
- Nghe nói qua.
Phí Trường Thiên cười nói.
- Vậy người đó từ đâu tới? Lần trước đi tam độc giáo, suýt nữa tôi bị ông ta hại chết.
Diệp Phàm hỏi.
- Thập lục liên hoàn ổ.
Phí Trường Thiên nói.
- Thập lục liên hoàn ổ rốt cuộc là cái gi?
Diệp Phàm chưa hề nghe nói qua cái này.
- Theo truyền thuyết giang hồ từng có thập nhị liên hoàn ổ. Nghe nói là môn phải tắc ngoại.
Họ có mười hai trại, nếu nhìn bề ngoài thì không khác gì sơn trang, thôn xóm bình thường. nhưng thực ra họ phòng vệ nghiêm ngặt, tổ chức chặt chẽ, không có thẻ bài hay hiệu lệnh trong trại, dù là ai cũng khó vào.
Đứng đầu Thập Nhị Liên Hoàn Ổ là lão thất Ưng Nhãn, cũng là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy. Tất cả những hành động, mệnh lệnh cho thập nhị liên hoàn ổ đều do Ưng Nhãn chỉ đạo.
Đây là chuyện trong “Lục Tiểu Phụng”, lẽ nào thập lục liên hoàn ổ lại có liên quan đến câu chuyện hư cấu sao?
Phí Thanh Sơn hỏi.
- Có điểm giống, thực ra chuyện đó sáng tác từ thực tế. Có thể tác giả đã nghe qua truyền thuyết này.
Thực ra thập lục liên hoàn ổ cũng tương tự như vậy, là do mười sáu thôn sa mạc hợp thành. Họ sống ở ven sa mạc Takla Makan.
- Mà còn quen chiến đấu trên sa mạc. Ngày trước thực ra là thổ phỉ trên sa mạc, thời đó người ta gọi họ là sa phỉ.
Chuyên đi cướp đồ của thương nhân, cướp xong là chạy mất. Người của quan đến thì họ ẩn trong sa mạc, vì thế triều đình muốn tiêu diệt họ cũng khó.
Mà Sửu Vô Đoan từng là người cầm đầu thập lục liên hoàn ổ. Tuổi tác không chênh gì nhiều với ta, mấy chục năm trước người này đã hung danh rồi.
Mà, công lực rất kỳ quái, bởi vì hắn ta giỏi về thuốc nên công lực kỳ quái của hắn đều từ thuốc mà ra.
Vì thế mà luyện công nhanh hơn người bình thường. Sau này không hiểu vì sao mà mấy chục năm nay không nghe thấy tin tức gì của hắn.
Phí Trường Thiên nói.
- Giờ vẫn còn thập lục liên hoàn ổ sao?
Phí Điệp Vũ tò mò hỏi.
- Đương nhiên còn, nhưng họ không làm sa phỉ nữa. Vì đã không còn được phép trên nước ta, nghe nói đã chuyển sang buôn bán, mà người trong thôn làm kinh doanh đồ cổ.
Phí Trường Thiên nói.
- Đồ cổ, đồ cổ gì?
Diệp Phàm hỏi.
Phí Nhất Độ cười nói chào Diệp Phàm.
- Vâng, cũng đã nhiều ngày rồi.
Diệp Phàm cũng gật đầu cười nói :
- Sư bá dạo này sao rồi ?
- Vết thương đã khỏi rồi, có lẽ là đang cố để lên thập đẳng.
Phí Nhất Độ nói.
- Vâng, nếu không bị thương thì sư bá sớm đã phá thành tích rồi.
Diệp Phàm thở dài nói.
- Đại bá đúng là nhìn thoáng, tất cả đều là vận mệnh rồi.
Phí Nhất Độ thoải mái nói.
- Anh thì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Vẫn thế, vẫn lục đẳng.
Phí Nhất Độ nói nhưng bộ dạng cũng buồn bực.
- Đừng vội, cứ từ từ.
Diệp Phàm giơ tay ra vỗ nhẹ lên vai anh ta.
- Không vội, đó là nghe lời, nghe nói anh Diệp cũng đã lên thập đẳng rồi, tôi chỉ là lục đẳng, đúng là ông trời thật không công bằng.
Phí Nhất Độ có chút tức giận nói.
- Cũng không phải không có cách gì.
Diệp Phàm đột nhiên cười bí ẩn.
- Anh…anh có cách sao?
Phí Nhất Độ lặng đi, mắt chăm chăm nhìn Diệp Phàm.
- Tôi đoán sư bá đã đến thời khắc quan trọng đột phá nên mới gọi tôi đến để giúp ông một tay?
Diệp Phàm chuyển đề tài.
- Anh đúng là như thần.
Phí Nhất Độ giơ ngón cái lên, hỏi :
- Anh, anh còn chưa nói rõ câu hỏi của tôi?
- Không phải tôi đang nói sao? Xem anh vội vàng quá đấy.
Diệp Phàm cũng tỏ vẻ tức giận nói lại một tiếng.
- Lẽ nào tôi và đại bá có quan hệ?
Phí Nhất Độ cũng không đần, đã hiểu ngay ra.
- Đúng.
Diệp Phàm gật đầu, nói :
- Lần trước đến Tam Độc Giáo ở Lào tôi đã học được một cách.
Mọi người hợp sức lại sẽ có thể giúp được một người đột phá. Đương nhiên hiệu quả của biện pháp này cũng không rõ rệt, có thẻ chỉ có 10% thành công.
Mà những người này phải có công lực cao hơn anh mới được. Vì vậy tôi nghĩ nếu như đại bá đột phá thuận lợi được.
Cộng thêm tôi, tìm thêm hai cao thủ nữa chúng tôi 4 người hợp lại có thể dùng “chuyển công” giúp anh đột phá được.
Còn về phần đột phá đến cảnh giới nào thì còn phải xem xem cơ thể của anh có thể chịu được lực ra sao. Đương nhiên trước đột phá cần phải cùng với người chuyển công kiểm tra chính xác.
Bằng không sẽ nổ tan xác trong quá trình chuyển. Mức độ nguy hiểm hết sức cao, anh có muốn thử không, phải nghĩ cho kỹ.
- Không cần phải suy nghĩ, tôi chắc chắn thử.
Phí Nhất Độ không thèm suy xét mà trả lời luôn. Thái độ hết sức kiên quyết, xem ra anh ta cũng đã chờ đợi lâu rồi.
- Vậy được, trước tiên giải quyết vấn đề của sư bá đã rồi quay lại vấn đề của anh. Nhưng thời gian này anh phải tăng cường luyện tập, phải luyện cho cơ thể chịu được lực …
Diệp Phàm nhắc nhở.
- Không thành vấn đề, ngày ngày tôi vẫn luyện tập không ngừng nghỉ.
Phí Nhất Độ gật đầu, hai người tiến vào trong.
- Đúng rồi, bên bộ thủy lợi anh có người quen không?
Diệp Phàm hỏi.
- Bộ Thủy lợi?
Phí Nhất Độ lẩm bẩm một câu, nghĩ rồi lắc đầu nhưng lại hỏi:
- Anh có việc đến bộ thủy lợi sao?
- Không phải muốn biết một người tên là Hoa Mãn Lương, Phó vụ trưởng bộ thủy lợi.
Diệp Phàm nói.
- Việc này cứ giao cho tôi.
Phí Nhất Độ cười nói.
- Tôi biết ngay là anh có cách.
Diệp Phàm cười ha ha bước vào sảnh.
- Anh Diệp tới rồi, uống ngụm trà đã.
Phí Điệp Vũ lên tiếng chào hỏi, cười rồi đi pha trà.
- Sư bá đâu?
Diệp Phàm nhìn qua phòng trống trơn hỏi.
- Lên ngay giờ đây.
Phí Nhất Độ nói, Diệp Phàm biết Phí Thanh Sơn chắc đang trong “địa kho” nhà họ Phí. Vừa uống xong chén trà thì Phí Thanh Sơn vào.
- Sư bá càng ngày càng khỏe ra.
Diệp Phàm cười nói.
- Cũng tàm tạm, nhưng chắc chắn không so sánh được với thanh niên như cậu rồi.
Phí Thanh Sơn cười nói đón tiếp Diệp Phàm rồi mời ngồi xuống.
- Sao lại nói vậy, gừng càng già càng cay mà.
Diệp Phàm cười nói.
- Diệp Phàm, giờ võ công của cậu thực chất ở cảnh giới nào rồi?
Phí Thanh Sơn đi ngay vào chủ đề chính.
- Thập đẳng, tầng thứ hai, cũng là tầng cao nhất của thập đẳng.
Diệp Phàm nói.
- Tốt, tốt, tốt.
Phí Thanh Sơn nói liên tục ba từ tốt. Đồng thời cũng vỗ lên trên bàn trà, rắc một cái, bàn trà cũng không chịu nổi lực, vỡ luôn.
- Ông nội, ông nhẹ tay tí được không? Đã đổi mấy cái bàn rồi. Hay là mai cháu cho đem bàn gỗ đến.
Phí Điệp Vũ không hài lòng nói.
- Ha ha, từ sau đừng làm mấy loại bàn này. Cứ chọn đại lấy mấy chiếc bình thường để tránh hỏng tiếc.
Phí Thanh Sơn vẻ mặt thân mật, cười nói. Nhìn Diệp Phàm rồi nói :
- Gần đây ta đang tập luyện, mà có cảm giác như cơ hội đột phá đang đến. Nên mới gọi cậu đến chủ yếu là giúp ta. Bởi vì ta đã chọn đỉnh núi Tú Phong là nơi đột phá, ở bên ngoài, chủ yếu vẫn là chú ý tình hình đột phá.
- Không vấn đề gì, đến lúc đó tôi sẽ gọi thêm 3 người nữa tới.
Diệp Phàm gật đầu.
- 3 người, không cần phải nhiều thế.
Phí Thanh Sơn lắc đầu nói.
- Sư bá lo lắng nhiều người biết phải không ạ?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng đó là một nguyên nhân, hai là nếu đến lúc đó không được thì người ta cười cho, không ổn, không ổn.
Phí Thanh Sơn thẳng thắn nói.
- Không sao, 3 người đó là bạn thân của tôi tuyệt đối không sao cả. Mà trong đó còn là…
Diệp Phàm nói đến đây thì ngừng lại.
- Sao? Lẽ nào còn có cao thủ hơn cả cậu sao?
Phí Thanh Sơn lại hứng lên, hai mắt trừng lên, rồi ngồi hẳn người lên. Thấy người luyện võ là rất sung bái. Cứ như sung bái ngôi sao ca nhạc, diễn viên điện ảnh ấy.
- Ha ha ha, thập nhị đẳng sao. Lại còn là đỉnh giới?
Diệp Phàm cũng không giấu giếm, nói thẳng.
- Thập nhị đẳng ư, là vị tiền bối nào vậy, mau nói để tôi đi bái kiến.
Phí Thanh Sơn mừng quýnh lên, bước lên một bước chỗ Diệp Phàm, kéo ra ngoài.
- Đừng nóng vội sư bá, tạm thời sư bá không gặp được người đó.
Diệp Phàm vội vàng nói.
- Ha ha ha…
Phí Thanh Sơn tỉnh ngộ ra, có chút ngại ngùng, buông lỏng tay rồi ngồi lại chỗ cũ.
- Anh Diệp, người ở thập nhị đẳng thì lợi hại đến mức nào?
Phí Nhất Độ nhìn chằm chằm Diệp Phàm, Phí Điệp Vũ bên cạnh cũng không khỏi bang hoàng, hiếu kỳ.
- Nói như này nhé, đạp nước mà không dính nước, đạn bình thường cũng khó mà làm thương được họ, trừ phi họ không chú ý đến.
Chỉ cần để họ có chút cảm giác, khi anh bắn thì người ta sẽ tránh được. Đương nhiên không phải nói là thân thể họ chống lại được đạn mà muốn nói là họ nhạy cảm thôi.
Thông thường thì khi người bình thường bắn sẽ khiến họ biết, nên trong nháy mắt người ta sẽ tránh được.
Mà tốc độ rất nhanh, chỉ là thương bên ngoài. Thực ra tôi còn thấy người lợi hại hơn họ. Người đó vỗn không đánh chết tiểu cường.
Diệp Phàm nói đền đây có chút sợ hãi.
- Lại còn người lợi hại hơn? Lẽ nào là 'Tiên Thiên Đại Năng Giả' trong truyền thuyết sao?
Không ngờ Phí Thanh Sơn hôm nay cũng phải run sợ.
- Người đó tên là Sửu Vô Đoan, vẫn chưa chính thức được vào cảnh giới như trong truyền thuyết. Chỉ là mới tiến vào nửa cánh cửa đó thôi.
Người này quả thật lợi hại. Mười mấy người chúng tôi vây quanh ông ta mà không đánh nổi ông ta. Trong đó có một vị thập nhị đẳng, 8 vị thập đẳng, và nhiều người ngũ, lục đẳng.
Hơn nữa còn dùng cả sung hiện đại bắn, nhưng ông ta vẫn chạy thoát, thật là đáng sợ.
Tôi rất nghi ngờ người này sao đánh không chết.
Diệp Phàm cũng lộ vẻ kinh hãi.
- Sửu Vô Đoan…
Phí Thanh Sơn lẩm bẩm trong mồm rồi tự nhiên trầm tư. Có thể là đang suy nghĩ người này là thần thánh phương nào tới.
- Sửu Vô Đoan, lấy thảo dược làm tên. Ông ta chắc là một thần thuốc, có thể trợ giúp cho hiệu quả công lực.
Mà, Sửu Vô Đoan không những là một đại sư làm thuốc mà còn là một đại sư giải độc. Rất nhiều loại độc ông ta đều có thể chế thuốc giải.
Trên thế giới rất nhiều môm phái độc dược đều tránh người này, và cũng hận nữa. Ví dụ như Ngũ độc giáo của chúng ta vẫn muốn giết người này.
Nhưng, mấy chục năm nay đều mất tích.
Lúc này ông Phí Trường Thiên ngồi trên xe lăn đến nói.
- Ba biết ông ta sao?
Phí Thanh Sơn vui mừng hỏi.
- Nghe nói qua.
Phí Trường Thiên cười nói.
- Vậy người đó từ đâu tới? Lần trước đi tam độc giáo, suýt nữa tôi bị ông ta hại chết.
Diệp Phàm hỏi.
- Thập lục liên hoàn ổ.
Phí Trường Thiên nói.
- Thập lục liên hoàn ổ rốt cuộc là cái gi?
Diệp Phàm chưa hề nghe nói qua cái này.
- Theo truyền thuyết giang hồ từng có thập nhị liên hoàn ổ. Nghe nói là môn phải tắc ngoại.
Họ có mười hai trại, nếu nhìn bề ngoài thì không khác gì sơn trang, thôn xóm bình thường. nhưng thực ra họ phòng vệ nghiêm ngặt, tổ chức chặt chẽ, không có thẻ bài hay hiệu lệnh trong trại, dù là ai cũng khó vào.
Đứng đầu Thập Nhị Liên Hoàn Ổ là lão thất Ưng Nhãn, cũng là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy. Tất cả những hành động, mệnh lệnh cho thập nhị liên hoàn ổ đều do Ưng Nhãn chỉ đạo.
Đây là chuyện trong “Lục Tiểu Phụng”, lẽ nào thập lục liên hoàn ổ lại có liên quan đến câu chuyện hư cấu sao?
Phí Thanh Sơn hỏi.
- Có điểm giống, thực ra chuyện đó sáng tác từ thực tế. Có thể tác giả đã nghe qua truyền thuyết này.
Thực ra thập lục liên hoàn ổ cũng tương tự như vậy, là do mười sáu thôn sa mạc hợp thành. Họ sống ở ven sa mạc Takla Makan.
- Mà còn quen chiến đấu trên sa mạc. Ngày trước thực ra là thổ phỉ trên sa mạc, thời đó người ta gọi họ là sa phỉ.
Chuyên đi cướp đồ của thương nhân, cướp xong là chạy mất. Người của quan đến thì họ ẩn trong sa mạc, vì thế triều đình muốn tiêu diệt họ cũng khó.
Mà Sửu Vô Đoan từng là người cầm đầu thập lục liên hoàn ổ. Tuổi tác không chênh gì nhiều với ta, mấy chục năm trước người này đã hung danh rồi.
Mà, công lực rất kỳ quái, bởi vì hắn ta giỏi về thuốc nên công lực kỳ quái của hắn đều từ thuốc mà ra.
Vì thế mà luyện công nhanh hơn người bình thường. Sau này không hiểu vì sao mà mấy chục năm nay không nghe thấy tin tức gì của hắn.
Phí Trường Thiên nói.
- Giờ vẫn còn thập lục liên hoàn ổ sao?
Phí Điệp Vũ tò mò hỏi.
- Đương nhiên còn, nhưng họ không làm sa phỉ nữa. Vì đã không còn được phép trên nước ta, nghe nói đã chuyển sang buôn bán, mà người trong thôn làm kinh doanh đồ cổ.
Phí Trường Thiên nói.
- Đồ cổ, đồ cổ gì?
Diệp Phàm hỏi.
/3320
|