Khi đến làm việc thì tiếp tục quan sát tình hình để quyết định. Đương nhiên, nếu thái độ của trợ lý Diệp kiên quyết thì chỉ có thể làm việc trước đã. Còn về việc tính sổ của Thái Lượng thì chỉ có thể chờ vào ai thì người ấy chịu mà thôi.
Những đồng chí khi bị điều động vừa nghe thấy tên mình là ai cũng ngơ ngác, đều thầm kêu lên khổ rồi.
- Đúng vật trợ lý Diệp, bệnh của chúng tôi thực sự là khỏi rồi.
Cùng lúc có nhiều người cùng bày tỏ thái độ.
- Trợ lý Diệp, anh xem, nếu bệnh của các đồng chí ấy đều đã khỏi rồi. Việc này, chuyên gia của Sở Y tế không cần làm phiền người ta nữa có phải thế không? Đường xá của Phong Châu không dễ đi, đến một chuyến cũng không dễ dàng gì. Nếu các chuyên gia có chuyện gì không tốt xảy ra thì làm thế nào?
Phó Bí thư địa ủy Chu Xương Trung cười “giảng hòa”.
- Tôi hỏi lại một câu, các đồng chí thực sự không cần các chuyên gia của Sở Y tế xuống nữa có phải không? Sợ là đến khi đồng chí nào đó vẫn chưa khỏi hẳn bệnh trước khi làm việc lại ốm trở lại thì phiền phức. Tôi thấy hay là kiểm tra một chút cũng tốt. Nếu đồng chí nào kiểm tra ra có bệnh thì trước hết phải nghỉ ngơi.
Tổ Trù bị chúng ta cũng dễ thay người trước có phải thế không nào? Các đồng chí, có bệnh nhất định phải điều trị, hơn nữa phải điều trị cho khỏi.
Công việc mà, chờ cơ thể khỏe mạnh trở lại rồi nói có phải thế không?
Diệp Phàm đương nhiên muốn mỉa mai đám người này một chút, vẻ mặt của hắn thân thiện nói.
- Thực sự không cần nữa, chúng tôi đều đã kiểm tra qua rồi, thật sự khỏe rồi trợ lý Diệp à.
Trần Thu vội vàng bổ sung nói.
- Chúng tôi đều hy vọng có thể lập tức tập trung vào công việc.
Một người trung niên nói.
- Vậy thì tốt, nếu bệnh của các đồng chí đều đã khỏi rồi thì bây giờ chúng ta bắt đầu, Tổ Trù bị của chúng ta chính thức được thành lập.
Hy vọng các vị có thể chân thành đoàn kết. Góp sức vào làm việc, đưa thị trường vật liệu da Phong Châu đi vào quỹ đạo lấy Hoa Đông Thành Hoa gia là đầu tầu.
Thế này đi, người của Hoa gia cũng đến rồi. Đồng chí Đạt Thành, anh gọi họ vào đây. Chúng ta cùng ngồi bàn bàn một chút.
Diệp Phàm nói.
- Một lũ đớn hèn!
Trương Yểu không chịu được, đập chiếc bật lửa lên bàn. Vội vàng lén liếc nhìn Thái Lượng, vẻ mặt ngượng ngùng.
- Chỉ mấy chuyên gia đã có thể dọa được một đám người, muốn dựa vào những người này thì có thể làm nên việc gì. Đỡ làm sao được...
Thái Quy Diêu có chút buồn bực lắc đầu.
- Người ta là quan tỉnh, có thể đè chết người. Nói gì đến đám tôm tép bọn họ. Ngay cả chân của chúng ta còn muốn bỏ chạy.
Thái Lượng lạnh lùng “hừ” một tiếng, sắc mặt nặng xuống đang sợ. Đương nhiên là lời nói ngược với suy nghĩ của mình rồi.
- Nghe nói buổi chiều Chủ tịch Lâm và Chu Xương Trung phải tham gia hội nghị thành lập Hiệp hội vật liệu da Phong Châu. Đến khi đó, các lão tổng của các nhà máy liên quan đều sẽ tham gia. Việc làm của thằng nhãi này không hề đơn giản, hành động lại rất nhanh.
Thái Quy Diêu nói.
- Làm đi, cũng không nhất định thành công.
Thái Lượng nói, nhìn bộ dạng của Trương Yểu và Thái Quy Diêu đều không hiểu, không kìm được nói:
- Hồng Phách Thiên Chân chỉ là đến thăm quan. Người ta sẽ nhắm vào chúng ta ở đây, tôi rất không tin tưởng.
Người ta là nhà máy đẳng cấp thế nào chứ. Đừng nói là Phong Châu chúng ta là nơi kinh tế không phát triển nhất. Cho dù là có là thành phố Long Giang của tỉnh người ta cũng chưa chắc đã để mắt đến.
Đầu tư vào đây sao bằng được ở khu vực duyên hải phát triển. Ở đó người ta đã có dây chuyền chế tác vật liệu da hoàn chỉnh.
Phong Châu chúng ta tuy lượng chế tác vật liệu da tương đối lớn. Nhưng chưa hình thành được thị trường cũng càng không có quy mô.
Làm vài món đồ chơi cẩu thả còn được. Muốn cùng hợp tác với những người tai to mặt lớn trong ngành vật liệu da, căn bản không đủ đẳng cấp.
Tôi thấy, cho dù là có thể thành công, có lẽ cũng sẽ trở thành cơ sở sản xuất của bọn họ mà thôi. Còn thương nhân của Phong Châu chúng ta ở đây trên thực tế lợi nhuận có thể kiếm được không thể bằng bên đó được. Hơn nữa, còn có khả năng bị người ta nhuốt trắng mất, đến cả những thứ đồ chơi truyền thống của chúng ta cũng mất đi.
Về việc thống nhất, Thái Lượng tôi không phải chưa nghĩ đến, chỉ sợ thống nhất không hợp lý kết quả ngược lại cái được không bù đắp nổi cái mất.
Nếu như dễ dàng thống nhất như thế không sớm hình thành dây chuyền sản xuất. Việc này ở đâu cũng không dễ dàng. Ở Phong Châu chúng ta càng khó.
- Đối đầu, đầu bên kia mới là nặng nề. Vẫn là Bí thư Thái nhìn xa trong rộng có thể nhìn thấu tất cả. Xem ra chúng tôi đều mù quáng hết cả rồi.
Tinh thần Trương Yểu lại thoải mái trở lại.
- Ừm, Bí thư Thái nói rất hợp lý. Rất có khả năng sẽ tạo nên kết cục này. Ủy viên địa ủy chúng ta nhất định phải nhắc nhở một số đồng chí đừng vì chỉ huy sai lầm.
Đó như là một tai nạn đối với trị trường vật liệu da của Phong Châu chúng ta. Thị trường của chúng căn bản đã yếu đuối rồi, sẽ chịu không nổi đâu.
Bí thư Thái, chúng ta phải phản ánh vấn đề này với lãnh đạo cấp trên. Không thể tiếp tục để một vài đồng chí khinh xuất xuống làm rối loạn lên được.
Anh tìm chiến tích vẻ vang cũng được, nhưng không thể “làm bị thương” Phong Châu chúng tôi. Hắn có thể phủi mông mà bỏ đi, chỉ một câu “đóng học phí” là rủ bỏ tất cả.
Còn chúng ta sống ở Phong Châu lâu dài. Có lẽ chỉ có thể lấy cục bông nhét vào lỗ tai mà thôi.
Thái Quy Diêu vẻ mặt u buồn nói.
- Lần này hắn có muốn phủi mông bỏ đi cũng không thể được, việc lần này khác rồi. Bí thư tỉnh ủy La đang chú ý theo dõi. Đến khi hắn muốn phủi mông thì sẽ là lúc ông ấy mất chức. Tuy nhiên, đối với một vài đồng chí chúng ta nhắc nhở một chút cũng là nên làm. Đến khi đó ghi chép vào hồ sơ. Xảy ra chuyện thì chúng ta cũng dễ nói có phải thế không nào?
Thái Lượng lạnh lùng nói.
- Đúng đúng, phải nhắc nhở. Nếu không lại cho rằng tất cả chúng ta đã đồng ý. Với cách làm của hắn, vốn rất nhiều đồng chí đều không thuận mắt. Quá ngạo mạn, quá lộn xộn. Căn bản là không để ý đến tình hình thực tế của Phong Châu chúng ta. Còn nói làm lớn, làm mạnh, làm cái rắm. Đến khi “bụng” to lên rồi hắn có thể tiêu giảm đi được không? Chỉ là đang phá hoại mà thôi.
Trương Yểu đặc biệt có thành kiến với Diệp Phàm, nét mặt y rất tức giận.
Buổi chiều khi cắt băng khánh thành xong Diệp Phàm vừa trở lại phòng làm việc thì nhận được điện thoại của Mễ Nguyệt, nói rằng Chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn Thiên Cảnh Đinh Đồng Sơn đã giao toàn quyền đàm phán và ký kết hạng mục đầu tư khu du lịch ở trại Hồng Cốc cho Trần Hùng.
- Con đường thì nói thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Bọn họ nói 2/3 số tiền cần để làm con đường ở trại Hồng Cốc sẽ được tính cùng với hạng mục xây dựng khu du lịch. Còn lại 1/3 bọn họ kiên quyết để lại cho Ủy ban nhân dân thành phố giải quyết, đây là công trình dân sinh. Chính phủ bỏ ra một phần cũng là việc nên làm và nói lung tung gì đó nữa. Việc này xử lý thế nào thì vẫn phải xin chỉ thị của trợ lý Diệp.
Mễ Nguyệt nói.
- Ừm, bọn họ nói cũng có chút lý lẽ. Đúng là công trình dân sinh, cho dù không có bọn họ đầu tư thì chúng ta cũng phải sửa lại nó. Đương nhiên chất lượng thấp hơn rất nhiều. Việc này tôi thấy có thể đồng ý. Tuy nhiên, cô đã hỏi qua Chủ tịch thành phố Khổng chưa?
Diệp Phàm đồng ý.
- Đã hỏi rồi, Chủ tịch Khổng nói việc này chỉ cần Chủ tịch Ngọc quyết định là được rồi. Tuy nhiên, còn tập đoàn Thủy Chau Bàn Đế và Công ty truyền thông Giang Nam, chúng ta có cần phải đưa ra hình thức đấu thầu để quyết định việc này hay không?
Mễ Nguyệt hỏi.
- Đương nhiên phải đấu thầu, hơn nữa phải làm cho thật hoành tráng mới được. Có cạnh tranh thì mới có thể có nhiều tiền mà! Nếu không chỉ định một công ty thì làm sao có thể thu hút được nhiều hơn nữa Kim Phượng Hoàng. Một khi mở đấu thầu bàn tới điều kiện chúng ta càng có thể kiếm được hơn nữa.
Diệp Phàm nở một nụ cười.
- Rõ rồi, tôi sẽ bàn bạc việc này với chủ tịch Ngọc một chút.
Mễ Nguyệt nói.
- Đúng rồi, trạm điện Hồng Cốc đưa vào hạng mục khu du lịch việc này thái độ của Tập đoàn Thiên cảnh thế nào?
Diệp Phàm lại nghĩ đến việc này.
- Bọn họ cũng đồng ý rồi, dù sao trạm điện Hồng Cốc cũng là một trạm điện có thể kiếm ra tiền. Việc không bị lỗ thì bọn họ nhất định sớm điều tra ra.
Huồng chi, trạm điện Hồng Cốc lại chứa phần lớn nước cần thiết của khu du lịch, không có nước thì khu du lịch giống như bị người ra chặn cổ họng lại.
Có lẽ sau khi trở về bọn họ liền triển khai điều tra rồi, thấy rằng vừa có thể kiếm tiền lại là thứ dễ dàng nắm bắt, đưa vào quy hoạch của khu du lịch thì tốt hơn.
Chỉ có điều trước mắt đối với họ mà nói chỉ là phải đầu tư nhiều hơn mà thôi. Việc này đối với tập đoàn Thiên Cảnh mà nói chỉ là số lượng ngân hàng cho vay được bao nhiêu mà thôi.
Mễ Nguyệt nói.
Năm ngày sau Diệp Phàm hết bận việc ở Phong Châu lại vội vàng trở lại Đồng Lĩnh.
Tại phòng họp Thường vụ, các Ủy viên Thường vụ đều đã có mặt.
Diệp Phàm liếc nhìn đồng chí Trì Hạo Cường, Bí thư Đảng ủy công an thành phố Đồng Lĩnh, phát hiện người này mặt cúi gằm xuống giống bộ dạng như không còn mặt mũi nào nhìn mọi người. Còn Tất Vân Lý lại tỏ ra đắc chí ngửa cổ lên hút thuốc.
- Thời gian này tôi luôn bận việc ở Phong Châu, hôm nay trở về chủ yếu là muốn nghe mấy công trình lớn của thành phố đã tiến hành như thế nào rồi?
Diệp Phàm nói.
- Trợ lý Diệp, tôi...tôi chưa làm xong.
Trì Hạo Cường nói trước.
- Không nhìn thấy lão tổng Tống Hương Quân của thần lộ?
Diệp Phàm hỏi.
- Căn bản là cô ta trốn tránh không muốn gặp người khác, chúng tôi không có cách gì. Người ta là nữ giới, không thể nào xông đến nhà cô ta được, ôi...việc này...
Trì Hạo Cường vẻ mặt hổ thẹn.
- Lúc đầu chẳng phải nói là nội trong 3 ngày, bây giờ cũng kéo dài sắp được 1 tháng rồi. Trợ lý Diệp việc này chắc là không kéo dài được nữa.
Nếu như vài đồng chí cứ kéo dài thì phải gánh lấy trách nhiệm này. Đây là đại công trình 50 tỷ, trên tỉnh theo dõi rất sát sao.
Lão Tất kiên quyết không bỏ qua Trì Hạo Cường, đương nhiên là muốn trả mối thù trước kia bị làm nhục.
- Trợ lý Diệp thời gian này luôn bận việc ở Phong Châu, việc này, tôi phải chờ anh ấy trở về để báo cáo có phải thế không nào?
Trì Hạo Cường trừng mắt tức giận nhìn Tất Vân Lý.
- Ha ha, trong tình hình đặc biệt có thể gọi điện để báo cáo mà! Tôi không thể không nói, đây là thái độ của một số đồng chí đã có vấn đề. Anh đã không làm được việc cũng không kịp thời báo cáo có phải không? Làm sao có thể mang đại công trình 50 tỷ ra mà đùa được. Đây hoàn toàn là coi thường lãnh đạo trên tỉnh.
Mâu thuẫn của Tất Vân Lý với Trì Hạo Cường là không thể giảng hòa được.
Khổng Đoan tức giận chép miệng nhưng lại cảm thấy không thể nào mở lời được lại ngậm miệng lại. Bởi vì hai người đều là đường dây của mình, nói ai đây?
- Qua điện thoại một lúc không thể nói rõ hết được, tôi sợ lại ngược lại. Hơn nữa, muốn nói gánh trách nhiệm, vậy tôi xin hỏi. Giai đoạn đầu của hạng mục công trình là do lão Tất anh gánh trách nhiệm. Thời gian anh kéo dài còn dài hơn so với tôi, Trì Hạo Cường tôi có thể gánh trách nhiệm, nhưng lão Tất lẽ nào lại không phải gánh trách nhiệm trước sao?
Trì Hạo Cường tấn công trực tiếp.
- Bây giờ không phải là lúc nói đến trách nhiệm, trợ lý Diệp. Tôi thấy việc này trước tiên hãy gác qua một bên, mấu chốt của chúng ta bây giờ là giải quyết việc của lão tổng Tống Hương Quân “thần lộ” trước đã.
Hôm nay vừa khéo các ủy viên đều ở đây, chúng ta hợp mưu hợp sức đưa ra một biện pháp khả thi.
Nếu không, cứ ở đây hàng ngày lải nhải về trách nhiệm cũng chỉ là việc vô nghĩa. Huống chi, việc này thực sự rất gấp rồi.
Hạng mục lớn như thế này cũng phải mất mấy tháng thậm chí là mấy năm mới hoàn thành. Thời gian chỉ một tháng cũng thực sự là gây khó khăn đối với các đồng chí của chúng ta. Việc này cần các đồng chí thông cảm mới được.
Khổng Đoan cuối cùng không kìm được mở lời muốn trước tiên gác chuyện này lại đã. Khi phong ba đã dừng lại có nhắc lại cũng nhẹ hơn một chút. Dù muốn xử lý cũng sẽ nhẹ đi nhiều.
Những đồng chí khi bị điều động vừa nghe thấy tên mình là ai cũng ngơ ngác, đều thầm kêu lên khổ rồi.
- Đúng vật trợ lý Diệp, bệnh của chúng tôi thực sự là khỏi rồi.
Cùng lúc có nhiều người cùng bày tỏ thái độ.
- Trợ lý Diệp, anh xem, nếu bệnh của các đồng chí ấy đều đã khỏi rồi. Việc này, chuyên gia của Sở Y tế không cần làm phiền người ta nữa có phải thế không? Đường xá của Phong Châu không dễ đi, đến một chuyến cũng không dễ dàng gì. Nếu các chuyên gia có chuyện gì không tốt xảy ra thì làm thế nào?
Phó Bí thư địa ủy Chu Xương Trung cười “giảng hòa”.
- Tôi hỏi lại một câu, các đồng chí thực sự không cần các chuyên gia của Sở Y tế xuống nữa có phải không? Sợ là đến khi đồng chí nào đó vẫn chưa khỏi hẳn bệnh trước khi làm việc lại ốm trở lại thì phiền phức. Tôi thấy hay là kiểm tra một chút cũng tốt. Nếu đồng chí nào kiểm tra ra có bệnh thì trước hết phải nghỉ ngơi.
Tổ Trù bị chúng ta cũng dễ thay người trước có phải thế không nào? Các đồng chí, có bệnh nhất định phải điều trị, hơn nữa phải điều trị cho khỏi.
Công việc mà, chờ cơ thể khỏe mạnh trở lại rồi nói có phải thế không?
Diệp Phàm đương nhiên muốn mỉa mai đám người này một chút, vẻ mặt của hắn thân thiện nói.
- Thực sự không cần nữa, chúng tôi đều đã kiểm tra qua rồi, thật sự khỏe rồi trợ lý Diệp à.
Trần Thu vội vàng bổ sung nói.
- Chúng tôi đều hy vọng có thể lập tức tập trung vào công việc.
Một người trung niên nói.
- Vậy thì tốt, nếu bệnh của các đồng chí đều đã khỏi rồi thì bây giờ chúng ta bắt đầu, Tổ Trù bị của chúng ta chính thức được thành lập.
Hy vọng các vị có thể chân thành đoàn kết. Góp sức vào làm việc, đưa thị trường vật liệu da Phong Châu đi vào quỹ đạo lấy Hoa Đông Thành Hoa gia là đầu tầu.
Thế này đi, người của Hoa gia cũng đến rồi. Đồng chí Đạt Thành, anh gọi họ vào đây. Chúng ta cùng ngồi bàn bàn một chút.
Diệp Phàm nói.
- Một lũ đớn hèn!
Trương Yểu không chịu được, đập chiếc bật lửa lên bàn. Vội vàng lén liếc nhìn Thái Lượng, vẻ mặt ngượng ngùng.
- Chỉ mấy chuyên gia đã có thể dọa được một đám người, muốn dựa vào những người này thì có thể làm nên việc gì. Đỡ làm sao được...
Thái Quy Diêu có chút buồn bực lắc đầu.
- Người ta là quan tỉnh, có thể đè chết người. Nói gì đến đám tôm tép bọn họ. Ngay cả chân của chúng ta còn muốn bỏ chạy.
Thái Lượng lạnh lùng “hừ” một tiếng, sắc mặt nặng xuống đang sợ. Đương nhiên là lời nói ngược với suy nghĩ của mình rồi.
- Nghe nói buổi chiều Chủ tịch Lâm và Chu Xương Trung phải tham gia hội nghị thành lập Hiệp hội vật liệu da Phong Châu. Đến khi đó, các lão tổng của các nhà máy liên quan đều sẽ tham gia. Việc làm của thằng nhãi này không hề đơn giản, hành động lại rất nhanh.
Thái Quy Diêu nói.
- Làm đi, cũng không nhất định thành công.
Thái Lượng nói, nhìn bộ dạng của Trương Yểu và Thái Quy Diêu đều không hiểu, không kìm được nói:
- Hồng Phách Thiên Chân chỉ là đến thăm quan. Người ta sẽ nhắm vào chúng ta ở đây, tôi rất không tin tưởng.
Người ta là nhà máy đẳng cấp thế nào chứ. Đừng nói là Phong Châu chúng ta là nơi kinh tế không phát triển nhất. Cho dù là có là thành phố Long Giang của tỉnh người ta cũng chưa chắc đã để mắt đến.
Đầu tư vào đây sao bằng được ở khu vực duyên hải phát triển. Ở đó người ta đã có dây chuyền chế tác vật liệu da hoàn chỉnh.
Phong Châu chúng ta tuy lượng chế tác vật liệu da tương đối lớn. Nhưng chưa hình thành được thị trường cũng càng không có quy mô.
Làm vài món đồ chơi cẩu thả còn được. Muốn cùng hợp tác với những người tai to mặt lớn trong ngành vật liệu da, căn bản không đủ đẳng cấp.
Tôi thấy, cho dù là có thể thành công, có lẽ cũng sẽ trở thành cơ sở sản xuất của bọn họ mà thôi. Còn thương nhân của Phong Châu chúng ta ở đây trên thực tế lợi nhuận có thể kiếm được không thể bằng bên đó được. Hơn nữa, còn có khả năng bị người ta nhuốt trắng mất, đến cả những thứ đồ chơi truyền thống của chúng ta cũng mất đi.
Về việc thống nhất, Thái Lượng tôi không phải chưa nghĩ đến, chỉ sợ thống nhất không hợp lý kết quả ngược lại cái được không bù đắp nổi cái mất.
Nếu như dễ dàng thống nhất như thế không sớm hình thành dây chuyền sản xuất. Việc này ở đâu cũng không dễ dàng. Ở Phong Châu chúng ta càng khó.
- Đối đầu, đầu bên kia mới là nặng nề. Vẫn là Bí thư Thái nhìn xa trong rộng có thể nhìn thấu tất cả. Xem ra chúng tôi đều mù quáng hết cả rồi.
Tinh thần Trương Yểu lại thoải mái trở lại.
- Ừm, Bí thư Thái nói rất hợp lý. Rất có khả năng sẽ tạo nên kết cục này. Ủy viên địa ủy chúng ta nhất định phải nhắc nhở một số đồng chí đừng vì chỉ huy sai lầm.
Đó như là một tai nạn đối với trị trường vật liệu da của Phong Châu chúng ta. Thị trường của chúng căn bản đã yếu đuối rồi, sẽ chịu không nổi đâu.
Bí thư Thái, chúng ta phải phản ánh vấn đề này với lãnh đạo cấp trên. Không thể tiếp tục để một vài đồng chí khinh xuất xuống làm rối loạn lên được.
Anh tìm chiến tích vẻ vang cũng được, nhưng không thể “làm bị thương” Phong Châu chúng tôi. Hắn có thể phủi mông mà bỏ đi, chỉ một câu “đóng học phí” là rủ bỏ tất cả.
Còn chúng ta sống ở Phong Châu lâu dài. Có lẽ chỉ có thể lấy cục bông nhét vào lỗ tai mà thôi.
Thái Quy Diêu vẻ mặt u buồn nói.
- Lần này hắn có muốn phủi mông bỏ đi cũng không thể được, việc lần này khác rồi. Bí thư tỉnh ủy La đang chú ý theo dõi. Đến khi hắn muốn phủi mông thì sẽ là lúc ông ấy mất chức. Tuy nhiên, đối với một vài đồng chí chúng ta nhắc nhở một chút cũng là nên làm. Đến khi đó ghi chép vào hồ sơ. Xảy ra chuyện thì chúng ta cũng dễ nói có phải thế không nào?
Thái Lượng lạnh lùng nói.
- Đúng đúng, phải nhắc nhở. Nếu không lại cho rằng tất cả chúng ta đã đồng ý. Với cách làm của hắn, vốn rất nhiều đồng chí đều không thuận mắt. Quá ngạo mạn, quá lộn xộn. Căn bản là không để ý đến tình hình thực tế của Phong Châu chúng ta. Còn nói làm lớn, làm mạnh, làm cái rắm. Đến khi “bụng” to lên rồi hắn có thể tiêu giảm đi được không? Chỉ là đang phá hoại mà thôi.
Trương Yểu đặc biệt có thành kiến với Diệp Phàm, nét mặt y rất tức giận.
Buổi chiều khi cắt băng khánh thành xong Diệp Phàm vừa trở lại phòng làm việc thì nhận được điện thoại của Mễ Nguyệt, nói rằng Chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn Thiên Cảnh Đinh Đồng Sơn đã giao toàn quyền đàm phán và ký kết hạng mục đầu tư khu du lịch ở trại Hồng Cốc cho Trần Hùng.
- Con đường thì nói thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Bọn họ nói 2/3 số tiền cần để làm con đường ở trại Hồng Cốc sẽ được tính cùng với hạng mục xây dựng khu du lịch. Còn lại 1/3 bọn họ kiên quyết để lại cho Ủy ban nhân dân thành phố giải quyết, đây là công trình dân sinh. Chính phủ bỏ ra một phần cũng là việc nên làm và nói lung tung gì đó nữa. Việc này xử lý thế nào thì vẫn phải xin chỉ thị của trợ lý Diệp.
Mễ Nguyệt nói.
- Ừm, bọn họ nói cũng có chút lý lẽ. Đúng là công trình dân sinh, cho dù không có bọn họ đầu tư thì chúng ta cũng phải sửa lại nó. Đương nhiên chất lượng thấp hơn rất nhiều. Việc này tôi thấy có thể đồng ý. Tuy nhiên, cô đã hỏi qua Chủ tịch thành phố Khổng chưa?
Diệp Phàm đồng ý.
- Đã hỏi rồi, Chủ tịch Khổng nói việc này chỉ cần Chủ tịch Ngọc quyết định là được rồi. Tuy nhiên, còn tập đoàn Thủy Chau Bàn Đế và Công ty truyền thông Giang Nam, chúng ta có cần phải đưa ra hình thức đấu thầu để quyết định việc này hay không?
Mễ Nguyệt hỏi.
- Đương nhiên phải đấu thầu, hơn nữa phải làm cho thật hoành tráng mới được. Có cạnh tranh thì mới có thể có nhiều tiền mà! Nếu không chỉ định một công ty thì làm sao có thể thu hút được nhiều hơn nữa Kim Phượng Hoàng. Một khi mở đấu thầu bàn tới điều kiện chúng ta càng có thể kiếm được hơn nữa.
Diệp Phàm nở một nụ cười.
- Rõ rồi, tôi sẽ bàn bạc việc này với chủ tịch Ngọc một chút.
Mễ Nguyệt nói.
- Đúng rồi, trạm điện Hồng Cốc đưa vào hạng mục khu du lịch việc này thái độ của Tập đoàn Thiên cảnh thế nào?
Diệp Phàm lại nghĩ đến việc này.
- Bọn họ cũng đồng ý rồi, dù sao trạm điện Hồng Cốc cũng là một trạm điện có thể kiếm ra tiền. Việc không bị lỗ thì bọn họ nhất định sớm điều tra ra.
Huồng chi, trạm điện Hồng Cốc lại chứa phần lớn nước cần thiết của khu du lịch, không có nước thì khu du lịch giống như bị người ra chặn cổ họng lại.
Có lẽ sau khi trở về bọn họ liền triển khai điều tra rồi, thấy rằng vừa có thể kiếm tiền lại là thứ dễ dàng nắm bắt, đưa vào quy hoạch của khu du lịch thì tốt hơn.
Chỉ có điều trước mắt đối với họ mà nói chỉ là phải đầu tư nhiều hơn mà thôi. Việc này đối với tập đoàn Thiên Cảnh mà nói chỉ là số lượng ngân hàng cho vay được bao nhiêu mà thôi.
Mễ Nguyệt nói.
Năm ngày sau Diệp Phàm hết bận việc ở Phong Châu lại vội vàng trở lại Đồng Lĩnh.
Tại phòng họp Thường vụ, các Ủy viên Thường vụ đều đã có mặt.
Diệp Phàm liếc nhìn đồng chí Trì Hạo Cường, Bí thư Đảng ủy công an thành phố Đồng Lĩnh, phát hiện người này mặt cúi gằm xuống giống bộ dạng như không còn mặt mũi nào nhìn mọi người. Còn Tất Vân Lý lại tỏ ra đắc chí ngửa cổ lên hút thuốc.
- Thời gian này tôi luôn bận việc ở Phong Châu, hôm nay trở về chủ yếu là muốn nghe mấy công trình lớn của thành phố đã tiến hành như thế nào rồi?
Diệp Phàm nói.
- Trợ lý Diệp, tôi...tôi chưa làm xong.
Trì Hạo Cường nói trước.
- Không nhìn thấy lão tổng Tống Hương Quân của thần lộ?
Diệp Phàm hỏi.
- Căn bản là cô ta trốn tránh không muốn gặp người khác, chúng tôi không có cách gì. Người ta là nữ giới, không thể nào xông đến nhà cô ta được, ôi...việc này...
Trì Hạo Cường vẻ mặt hổ thẹn.
- Lúc đầu chẳng phải nói là nội trong 3 ngày, bây giờ cũng kéo dài sắp được 1 tháng rồi. Trợ lý Diệp việc này chắc là không kéo dài được nữa.
Nếu như vài đồng chí cứ kéo dài thì phải gánh lấy trách nhiệm này. Đây là đại công trình 50 tỷ, trên tỉnh theo dõi rất sát sao.
Lão Tất kiên quyết không bỏ qua Trì Hạo Cường, đương nhiên là muốn trả mối thù trước kia bị làm nhục.
- Trợ lý Diệp thời gian này luôn bận việc ở Phong Châu, việc này, tôi phải chờ anh ấy trở về để báo cáo có phải thế không nào?
Trì Hạo Cường trừng mắt tức giận nhìn Tất Vân Lý.
- Ha ha, trong tình hình đặc biệt có thể gọi điện để báo cáo mà! Tôi không thể không nói, đây là thái độ của một số đồng chí đã có vấn đề. Anh đã không làm được việc cũng không kịp thời báo cáo có phải không? Làm sao có thể mang đại công trình 50 tỷ ra mà đùa được. Đây hoàn toàn là coi thường lãnh đạo trên tỉnh.
Mâu thuẫn của Tất Vân Lý với Trì Hạo Cường là không thể giảng hòa được.
Khổng Đoan tức giận chép miệng nhưng lại cảm thấy không thể nào mở lời được lại ngậm miệng lại. Bởi vì hai người đều là đường dây của mình, nói ai đây?
- Qua điện thoại một lúc không thể nói rõ hết được, tôi sợ lại ngược lại. Hơn nữa, muốn nói gánh trách nhiệm, vậy tôi xin hỏi. Giai đoạn đầu của hạng mục công trình là do lão Tất anh gánh trách nhiệm. Thời gian anh kéo dài còn dài hơn so với tôi, Trì Hạo Cường tôi có thể gánh trách nhiệm, nhưng lão Tất lẽ nào lại không phải gánh trách nhiệm trước sao?
Trì Hạo Cường tấn công trực tiếp.
- Bây giờ không phải là lúc nói đến trách nhiệm, trợ lý Diệp. Tôi thấy việc này trước tiên hãy gác qua một bên, mấu chốt của chúng ta bây giờ là giải quyết việc của lão tổng Tống Hương Quân “thần lộ” trước đã.
Hôm nay vừa khéo các ủy viên đều ở đây, chúng ta hợp mưu hợp sức đưa ra một biện pháp khả thi.
Nếu không, cứ ở đây hàng ngày lải nhải về trách nhiệm cũng chỉ là việc vô nghĩa. Huống chi, việc này thực sự rất gấp rồi.
Hạng mục lớn như thế này cũng phải mất mấy tháng thậm chí là mấy năm mới hoàn thành. Thời gian chỉ một tháng cũng thực sự là gây khó khăn đối với các đồng chí của chúng ta. Việc này cần các đồng chí thông cảm mới được.
Khổng Đoan cuối cùng không kìm được mở lời muốn trước tiên gác chuyện này lại đã. Khi phong ba đã dừng lại có nhắc lại cũng nhẹ hơn một chút. Dù muốn xử lý cũng sẽ nhẹ đi nhiều.
/3320
|