Nhưng Khổng Đoan đều nói đến thân phận. Là nhân vật số một của Đồng Lĩnh đương nhiên không thể thấy chết không cứu. Hơn nữa, đều là vì nhân dân Đồng Lĩnh, chứ không phải vì cá nhân.
Diệp Phàm trầm ngâm một hồi mới lên tiếng:
- Khi nãy anh nói có nghe ngóng được chút tin tức, cứ nói ra xem đã. Hai chúng ta cùng nhau nghĩ xem có cách nào mà có hiệu quả không?
- Là như thế này, nghe nói cha của chủ tịch Tống Đăng Vân là ông Tống Mậu Lâm một năm trước mắc phải căn bệnh khó chữa.
Khổng Đoan nói.
- Nếu đã nói là bệnh nan y thì nhà họ Tống có giàu cỡ nào, mời bác sĩ giỏi đến nhưng đều không khỏi. Xem ra bệnh đó đúng là bệnh nan y khó chữa rồi. Nhưng chủ tịch Khổng có thể nói rốt cuộc bệnh đó là gì không, cứ như một câu chuyện vậy.
Diệp Phàm nói.
- Hình như là miệng không khép lại được. Theo lý mà nói thì hình như xương ở dưới càm bị tách ra, bác sĩ có kinh nghiệm vỗ một cái thì cò thể dính liền lên trên.
Chính là ở chỗ vỗ đấy nếu như có thể có khung xương thì chắc sẽ khỏi được. Nhưng lạ là miệng ông ta vừa mới ngậm lại được thì lại há ra.
Miệng không ngậm lại được nên nước rãi cứ chảy ra và cũng không thể nói được. Đúng thật là hỏng bét.
Nhà họ Tống đã mời không ít bác sĩ nổi tiếng, kể cả bác sĩ nước ngoài cũng mời đến nhưng đều không tác dụng gì. Thấy cha khó chịu như vậy nên Tống Đăng Vân bỏ ra 50 triệu thưởng cho ai chữa được bệnh cho cha mình.
Nhưng một năm nay rồi chưa ai nhận được 50 triệu này.
Khổng Đoan nói.
- Ý anh là nếu như chúng ta tìm được người trị khỏi bệnh cho ông ta thì chúng ta sẽ có hy vọng rồi đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Thành công đến 80%. Chỉ có điều không dễ gì mà tìm được bác sĩ giỏi, tôi cũng đã nghĩ đến việc này, và đồng chí Tất Vân Lý cùng Trì Hạo Cường cũng đã nghĩ rồi. Nhưng bác sĩ mà họ có thể mời thì cũng đã đến rồi. Đúng là nhiều khi có tiền mà cũng không làm gì được đúng không?
Khổng Đoan chau mày nói.
- Vậy thì còn cách nào nữa, nếu dựa vào tài sản nhà họ Tống thì họ đương nhiên đã mời hết những bác sĩ nổi tiếng giỏi tới rồi.
Diệp Phàm có chút không hiểu Khổng Đoan nói là có ý gì.
- Cũng không hẳn như vậy, nghe nói có cục bảo vệ sức khỏe Trung Hải. Bác sĩ trong Cục này đều là những người đã được tuyển chọn, được cho là những đồng chí “tư tưởng đáng tin nhất”.
Những người này phụ trách công việc chăm sóc sức khỏe cho các lãnh đạo trong quân đội và tổ chức Đảng trung ương nên lập ra một bệnh viện riêng biệt là Bệnh viện dân quân Hoa Hạ.
Khổng Đoan hý hửng nói.
Diệp Phàm trong lòng tự nhủ, nếu là bệnh viện đó thì hắn ta vào dễ như đi nhà vệ sinh vậy.
Nhưng hắn ta đương nhiên không thể nói ra. Nét mặt khó coi nói:
- Nói những lời này cũng chẳng ích gì, có thể dựa vào tài sản nhà họ Tống cũng không dễ gì mà mời được những bác sĩ đó.
- Đương nhiên là vậy, nghe nói Tống Đăng Vân đã tìm mọi cách nhưng cũng không mời được một ai trong số đó cả. Xem ra trong một vài trường hợp thì tiền cũng chẳng là gì. Không phải cứ có tiền là làm gì cũng thành.
Khổng Đoan có vẻ như vui khi người khác gặp họa, nói.
- Vậy thì chúng ta cũng coi như hết cách rồi đúng không. Việc này đúng là khó giải quyết. Nhưng…
Diệp Phàm nói đến đây thì thấy sắc mặt Khổng Đoan càng ngày càng trầm lại. Đương nhiên là hắn ta đã đi guốc trong bụng Khổng Đoan rồi.
- Có phải trợ lý Diệp có cách không?
Khổng Đoan trừng mắt lên nhìn Diệp Phàm, như thể điều này là không thể.
- Có thể thử xem sao nhưng cũng không biết là có kết quả gì không nữa.
Diệp Phàm thản nhiên nói, đương nhiên là nắm rõ biểu hiện của Khổng Đoan rồi.
- Ôi, xem ra tôi đúng là gặp đối thủ rồi. Không biết trợ lý Diệp có thân quen với vị chuyên gia nào? Nếu như có thể giúp được thì chúng tôi cũng nên chuẩn bị chút, Có thể nói với nhà họ Tống xem xem thái độ của họ thế nào. Tôi nghĩ lúc này đúng là cơ hội tốt.
Trong mắt Khổng Đoan như hiện lên tia hy vọng.
- Được, Chủ tịch Khổng cứ đi nói với nhà họ Tống đi, xem xem họ cần chuyên gia như thế nào/
Diệp Phàm nói với bộ dạng rất nhẹ nhàng, khiến Khổng Đoan nghĩ anh ta như đang nói khoác, mà không sợ mất mặt. Trong lòng nói, giờ ta đi nói với người nhà họ Tống trước, sau này mà anh không làm được thì anh mất mặt trước, vì thế mà Khổng Đoan nói :
- Vậy tôi sẽ đi nói với nhà họ Tống trước.
- Được.
Diệp Phàm lại gật đầu lần nữa. Khổng Đoan đúng là hoài nghi rồi ra về.
Buổi chiều khi gần tan làm, Khổng Đoan lại đến. Nhưng đi cùng ông ta lại có vài người nữa và Diệp Phàm cũng không nhận ra là ai.
Nhưng trong đó có một phụ nữ mặc chiếc áo khoác da quý phái. Khuôn mặt miễn cưỡng.
Nhưng có vẻ như Diệp Phàm đã cảm nhận được. Khí chất của người phụ nữ này khiến người khác phải sợ hãi. Mà cũng khiến người ta khó có thể nói ra những điều kỳ lạ.
- Trợ lý Diệp, đây chính là chủ tịch của tập đoàn Thần Lộ, cô Tống Hương Quân.
Khổng Đoan nhiệt tình giới thiệu.
- Xin chào trợ lý Diệp. Tống Hương Quân nhanh chóng đưa tay ra bắt tay Diệp Phàm. Nhưng thái độ không phải rất nhiệt tình. Khiến cho Diệp Phàm có cảm giác như người phụ nữ này làm việc công, như lãnh đạo gặp đồng chí cấp dưới vậy.
- Chủ tịch Tống. Chúng ta vào trong uống chén trà đã.
Hai bên đều chào hỏi xong, Diệp Phàm cũng đưa tay ra rồi cười. Nhưng cũng chỉ là lời nói mời mọc xã giao. Tự nhiên cô không vui vẻ thì tôi cũng chẳng thế nào. Trước giờ Diệp Phàm cũng có chút kiêu kỳ mà.
- Trợ lý Diệp, ý của chủ tịch Tống là chúng ta đến lầu Thiên Nhai nói chuyện. Giờ cũng đã đến giờ ăn rồi, vừa ngồi nhâm nhi chén rượu, vừa nói chuyện cũng rất thú vị đúng không? Đây gọi là vừa vui vẻ, vừa công việc mà.
Khổng Đoan cười nói.
- Vậy được, đến Thiên Nhai lầu. Chủ tịch Khổng, anh sắp xếp đi.
Diệp Phàm nhìn đồng hồ rồi nói.
- Chúng tôi sớm đã sắp xếp rồi.
Tống Hương Quân nói, ra vẻ hống hách. Diệp Phàm trong lòng không được thoải mái. Cô sắp xếp là đương nhiên rồi, nhưng thái độ phải là mời,chứ không phải ra lệnh như vậy. Cứ như là ta đây nhất định phải đến ăn cùng cô không bằng. Hay là muốn ta phải la liếm cái mông lạnh của cô?
- Các vị là khách, chúng tôi coi như là chủ. Việc này nên để chúng tôi sắp xếp mới đúng chứ? CÒn gì vui hơn khi có khách từ xa tới?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói. Nhìn Khổng Đoan nói :
- Thế này đi chủ tịch Khổng. Tôi thấy nhà hàng Đồng Lĩnh cũng không tồi, hay là chọn chỗ đó nhé.
- Việc này…
Khổng Đoan ngây người không biết nói thế nào, ngầm cảm thấy Diệp Phàm không thoải mái.
Nhưng người họ Tống kia cũng thật khó khăn mới mời được. Giờ nếu như làm cô ta tức giận thì dự án cao tốc coi như đứt.
Nếu dự án cao tốc trắc trở thì dự án nhà máy điện coi như mất đi một lợi thế lớn. Khổng Đoan đang tức giận Diệp Phàm không nghĩ tổng thể, và cũng đang tức Tống Hương Quân quá kiêu ngạo.
Diệp Phàm dù gì cũng là nhân vật quan trọng ở Đồng Lĩnh, cô có kiêu ngạo thì cũng không thể kiêu ngạo trước mặt anh ta chứ. Hơn nữa nay cô đến là để cầu cứu anh ta mà.
Đương nhiên là Khổng Đoan chỉ nghĩ chứ chưa nói ra. Có thể là người họ Tống này không mấy tin tưởng rằng Diệp Phàm có thể mời được đồng chí trong viện bảo vệ sức khỏe quốc gia nhà được. Lần này nể mặt gặp cũng là thử xem sao. Chắc cũng không thành ra sao được.
- Trợ lý Diệp, nghe nói Đồng Lĩnh các anh đang có dự án quy hoạch, kiến thiết đường cao tốc Kinh Ngân phải không?
Không ngờ Tống Hương Quân lại ra chiêu bào này. Mà lời nói còn có chút như uy hiếp. Có ý là nếu anh không theo sắp xếp của chúng tôi thì dự án Kinh Ngân cũng coi như không cần phải bàn tính.
Cơn giận của Diệp Phàm cuối cùng cũng đã bị châm ngòi. Trong lòng nói không ngờ cô này lại vênh váo như vậy. Chẳng trách mà Tất Vân Lý, Trì Hạo Cường, ngay cả Khổng Đoan cũng đều bó tay. Vì thế mà Diệp Phàm nhìn Tống Hương Quân cười nói :
- Đúng là có chuyện đó, đang quy hoạch.
- Đúng là trùng hợp, công tu chúng tôi cũng phụ trách đường cao tốc Kinh Ngân này. Mà lại còn là nhà đầu tư lớn nhất trong dự án cao tốc đó.
Tống Hương Quân biết người họ Diệp kia đang giả ngốc, nên nói thẳng ra để ép người.
- Ha ha, tôi xin chúc mừng chủ tịch Tống đã nắm trong tay dự án đó, vậy thì tiền vào như nước rồi.
Diệp Phàm có chút châm chọc nói, chẳng nói gì đến đường cao tốc của Đồng Lĩnh. ..
Câu nói này khiến cả Khổng Đoan đều toát cả mồ hôi ra. Lúc này ông ta không thể chen lời vào được. Đứng bên cạnh mà mồ hôi cứ tuôn ra. Nhưng trong lòng ông ta cũng biết, Diệp Phàm chắc không gấp gáp gì việc này.
Dù sao thì dự án nhà máy điện cũng do ông ta đứng đầu, anh ta không gấp nhưng bản thân Khổng Đoan không thể không lo, vì vậy mà ông ta không chịu nổi nói :
- Chủ tịch Tống là công ty lớn, một tài chính lớn. Trong quy hoạch đường cao tốc Kinh Ngân của Đồng Lĩnh chúng ta cũng có ý tiếp giáp với đường cao tốc Kinh Ngân, hình thành nên một mạng lưới cao tốc liên tỉnh. Đến lúc đó hy vọng chủ tịch Tống có thể ủng hộ chúng tôi việc này.
Trong lòng Diệp Phàm thầm chửi một câu “ đúng là đồ nhu nhược”.
- Việc này…
Tống Hương Quân kéo dài nói, cố ý dừng lại liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói :
- Có thể suy xét được. nhưng đứng ở đây mà nói thì cũng không bàn được gì phải không?
Tống Hương Quân lại phát ra hiệu lệnh, có ý là phải nghe theo những gì mà cô ta đã sắp đặt.
- Trợ lý Diệp, anh thấy thế nào?
Khổng Đoan cũng không dám nói trực tiếp ra là đến Thiên Nhai Lầu, nhưng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, có thể là hy vọng hắn ta có thể vì tập thể, đừng có gây sức ép với đại gia kia.
Mà lúc này Tống Hương Quân cũng giả cười mà nhìn Diệp Phàm cùng Khổng Đoan, nghiễm nhiên như đạt được thế thắng.
- Ha ha ha, chủ tịch Khổng, anh tiếp cô Tống đi, còn về việc đường cao tốc thì anh nói chuyện với cô ấy. Đây không phải việc của tôi.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Vậy đi Thiên Nhai lầu.
Khổng Đoan trong lòng như hụt hẫng.
- Ha ha, vậy các vị đi đi, tôi có việc phải đi trước.
Diệp Phàm cười rồi bước chân đi.
- Trợ lý Diệp, ngồi lại đã. Chủ tịch Tống cũng có thành ý phải không?
Khổng Đoan biết là Diệp Phàm không nể mặt rồi nên khẩn trương nói lại.
- Không phải tôi đã nói với chủ tịch rồi sao, đây không phải việc của tôi. Anh muốn nói gì thì nói, không sao. Đến lúc đó nói trong hội nghị thường vụ là được rồi.
Diệp Phàm cũng không quay lại, mà đi về phía trước. Nhưng lại liếc nhìn thấy vẻ mặt Tống Hương Quân không mấy dễ nhìn.
- Trợ lý Diệp, anh xem. Nếu như Thiên Nhai lầu không hợp khẩu vị thì chúng ta chuyển sang nhà hàng Đồng Lĩnh cũng được nhưng để chúng tôi thanh toán. Và mời trợ lý Diệp đến.
Lúc này tiểu thúc Tống Phong đứng bên Tống Hương Quân không chịu được nữa phải lên tiếng. Cùng với ánh mắt liều lĩnh nhìn cô cháu gái Hương Quân.
Diệp Phàm trầm ngâm một hồi mới lên tiếng:
- Khi nãy anh nói có nghe ngóng được chút tin tức, cứ nói ra xem đã. Hai chúng ta cùng nhau nghĩ xem có cách nào mà có hiệu quả không?
- Là như thế này, nghe nói cha của chủ tịch Tống Đăng Vân là ông Tống Mậu Lâm một năm trước mắc phải căn bệnh khó chữa.
Khổng Đoan nói.
- Nếu đã nói là bệnh nan y thì nhà họ Tống có giàu cỡ nào, mời bác sĩ giỏi đến nhưng đều không khỏi. Xem ra bệnh đó đúng là bệnh nan y khó chữa rồi. Nhưng chủ tịch Khổng có thể nói rốt cuộc bệnh đó là gì không, cứ như một câu chuyện vậy.
Diệp Phàm nói.
- Hình như là miệng không khép lại được. Theo lý mà nói thì hình như xương ở dưới càm bị tách ra, bác sĩ có kinh nghiệm vỗ một cái thì cò thể dính liền lên trên.
Chính là ở chỗ vỗ đấy nếu như có thể có khung xương thì chắc sẽ khỏi được. Nhưng lạ là miệng ông ta vừa mới ngậm lại được thì lại há ra.
Miệng không ngậm lại được nên nước rãi cứ chảy ra và cũng không thể nói được. Đúng thật là hỏng bét.
Nhà họ Tống đã mời không ít bác sĩ nổi tiếng, kể cả bác sĩ nước ngoài cũng mời đến nhưng đều không tác dụng gì. Thấy cha khó chịu như vậy nên Tống Đăng Vân bỏ ra 50 triệu thưởng cho ai chữa được bệnh cho cha mình.
Nhưng một năm nay rồi chưa ai nhận được 50 triệu này.
Khổng Đoan nói.
- Ý anh là nếu như chúng ta tìm được người trị khỏi bệnh cho ông ta thì chúng ta sẽ có hy vọng rồi đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Thành công đến 80%. Chỉ có điều không dễ gì mà tìm được bác sĩ giỏi, tôi cũng đã nghĩ đến việc này, và đồng chí Tất Vân Lý cùng Trì Hạo Cường cũng đã nghĩ rồi. Nhưng bác sĩ mà họ có thể mời thì cũng đã đến rồi. Đúng là nhiều khi có tiền mà cũng không làm gì được đúng không?
Khổng Đoan chau mày nói.
- Vậy thì còn cách nào nữa, nếu dựa vào tài sản nhà họ Tống thì họ đương nhiên đã mời hết những bác sĩ nổi tiếng giỏi tới rồi.
Diệp Phàm có chút không hiểu Khổng Đoan nói là có ý gì.
- Cũng không hẳn như vậy, nghe nói có cục bảo vệ sức khỏe Trung Hải. Bác sĩ trong Cục này đều là những người đã được tuyển chọn, được cho là những đồng chí “tư tưởng đáng tin nhất”.
Những người này phụ trách công việc chăm sóc sức khỏe cho các lãnh đạo trong quân đội và tổ chức Đảng trung ương nên lập ra một bệnh viện riêng biệt là Bệnh viện dân quân Hoa Hạ.
Khổng Đoan hý hửng nói.
Diệp Phàm trong lòng tự nhủ, nếu là bệnh viện đó thì hắn ta vào dễ như đi nhà vệ sinh vậy.
Nhưng hắn ta đương nhiên không thể nói ra. Nét mặt khó coi nói:
- Nói những lời này cũng chẳng ích gì, có thể dựa vào tài sản nhà họ Tống cũng không dễ gì mà mời được những bác sĩ đó.
- Đương nhiên là vậy, nghe nói Tống Đăng Vân đã tìm mọi cách nhưng cũng không mời được một ai trong số đó cả. Xem ra trong một vài trường hợp thì tiền cũng chẳng là gì. Không phải cứ có tiền là làm gì cũng thành.
Khổng Đoan có vẻ như vui khi người khác gặp họa, nói.
- Vậy thì chúng ta cũng coi như hết cách rồi đúng không. Việc này đúng là khó giải quyết. Nhưng…
Diệp Phàm nói đến đây thì thấy sắc mặt Khổng Đoan càng ngày càng trầm lại. Đương nhiên là hắn ta đã đi guốc trong bụng Khổng Đoan rồi.
- Có phải trợ lý Diệp có cách không?
Khổng Đoan trừng mắt lên nhìn Diệp Phàm, như thể điều này là không thể.
- Có thể thử xem sao nhưng cũng không biết là có kết quả gì không nữa.
Diệp Phàm thản nhiên nói, đương nhiên là nắm rõ biểu hiện của Khổng Đoan rồi.
- Ôi, xem ra tôi đúng là gặp đối thủ rồi. Không biết trợ lý Diệp có thân quen với vị chuyên gia nào? Nếu như có thể giúp được thì chúng tôi cũng nên chuẩn bị chút, Có thể nói với nhà họ Tống xem xem thái độ của họ thế nào. Tôi nghĩ lúc này đúng là cơ hội tốt.
Trong mắt Khổng Đoan như hiện lên tia hy vọng.
- Được, Chủ tịch Khổng cứ đi nói với nhà họ Tống đi, xem xem họ cần chuyên gia như thế nào/
Diệp Phàm nói với bộ dạng rất nhẹ nhàng, khiến Khổng Đoan nghĩ anh ta như đang nói khoác, mà không sợ mất mặt. Trong lòng nói, giờ ta đi nói với người nhà họ Tống trước, sau này mà anh không làm được thì anh mất mặt trước, vì thế mà Khổng Đoan nói :
- Vậy tôi sẽ đi nói với nhà họ Tống trước.
- Được.
Diệp Phàm lại gật đầu lần nữa. Khổng Đoan đúng là hoài nghi rồi ra về.
Buổi chiều khi gần tan làm, Khổng Đoan lại đến. Nhưng đi cùng ông ta lại có vài người nữa và Diệp Phàm cũng không nhận ra là ai.
Nhưng trong đó có một phụ nữ mặc chiếc áo khoác da quý phái. Khuôn mặt miễn cưỡng.
Nhưng có vẻ như Diệp Phàm đã cảm nhận được. Khí chất của người phụ nữ này khiến người khác phải sợ hãi. Mà cũng khiến người ta khó có thể nói ra những điều kỳ lạ.
- Trợ lý Diệp, đây chính là chủ tịch của tập đoàn Thần Lộ, cô Tống Hương Quân.
Khổng Đoan nhiệt tình giới thiệu.
- Xin chào trợ lý Diệp. Tống Hương Quân nhanh chóng đưa tay ra bắt tay Diệp Phàm. Nhưng thái độ không phải rất nhiệt tình. Khiến cho Diệp Phàm có cảm giác như người phụ nữ này làm việc công, như lãnh đạo gặp đồng chí cấp dưới vậy.
- Chủ tịch Tống. Chúng ta vào trong uống chén trà đã.
Hai bên đều chào hỏi xong, Diệp Phàm cũng đưa tay ra rồi cười. Nhưng cũng chỉ là lời nói mời mọc xã giao. Tự nhiên cô không vui vẻ thì tôi cũng chẳng thế nào. Trước giờ Diệp Phàm cũng có chút kiêu kỳ mà.
- Trợ lý Diệp, ý của chủ tịch Tống là chúng ta đến lầu Thiên Nhai nói chuyện. Giờ cũng đã đến giờ ăn rồi, vừa ngồi nhâm nhi chén rượu, vừa nói chuyện cũng rất thú vị đúng không? Đây gọi là vừa vui vẻ, vừa công việc mà.
Khổng Đoan cười nói.
- Vậy được, đến Thiên Nhai lầu. Chủ tịch Khổng, anh sắp xếp đi.
Diệp Phàm nhìn đồng hồ rồi nói.
- Chúng tôi sớm đã sắp xếp rồi.
Tống Hương Quân nói, ra vẻ hống hách. Diệp Phàm trong lòng không được thoải mái. Cô sắp xếp là đương nhiên rồi, nhưng thái độ phải là mời,chứ không phải ra lệnh như vậy. Cứ như là ta đây nhất định phải đến ăn cùng cô không bằng. Hay là muốn ta phải la liếm cái mông lạnh của cô?
- Các vị là khách, chúng tôi coi như là chủ. Việc này nên để chúng tôi sắp xếp mới đúng chứ? CÒn gì vui hơn khi có khách từ xa tới?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói. Nhìn Khổng Đoan nói :
- Thế này đi chủ tịch Khổng. Tôi thấy nhà hàng Đồng Lĩnh cũng không tồi, hay là chọn chỗ đó nhé.
- Việc này…
Khổng Đoan ngây người không biết nói thế nào, ngầm cảm thấy Diệp Phàm không thoải mái.
Nhưng người họ Tống kia cũng thật khó khăn mới mời được. Giờ nếu như làm cô ta tức giận thì dự án cao tốc coi như đứt.
Nếu dự án cao tốc trắc trở thì dự án nhà máy điện coi như mất đi một lợi thế lớn. Khổng Đoan đang tức giận Diệp Phàm không nghĩ tổng thể, và cũng đang tức Tống Hương Quân quá kiêu ngạo.
Diệp Phàm dù gì cũng là nhân vật quan trọng ở Đồng Lĩnh, cô có kiêu ngạo thì cũng không thể kiêu ngạo trước mặt anh ta chứ. Hơn nữa nay cô đến là để cầu cứu anh ta mà.
Đương nhiên là Khổng Đoan chỉ nghĩ chứ chưa nói ra. Có thể là người họ Tống này không mấy tin tưởng rằng Diệp Phàm có thể mời được đồng chí trong viện bảo vệ sức khỏe quốc gia nhà được. Lần này nể mặt gặp cũng là thử xem sao. Chắc cũng không thành ra sao được.
- Trợ lý Diệp, nghe nói Đồng Lĩnh các anh đang có dự án quy hoạch, kiến thiết đường cao tốc Kinh Ngân phải không?
Không ngờ Tống Hương Quân lại ra chiêu bào này. Mà lời nói còn có chút như uy hiếp. Có ý là nếu anh không theo sắp xếp của chúng tôi thì dự án Kinh Ngân cũng coi như không cần phải bàn tính.
Cơn giận của Diệp Phàm cuối cùng cũng đã bị châm ngòi. Trong lòng nói không ngờ cô này lại vênh váo như vậy. Chẳng trách mà Tất Vân Lý, Trì Hạo Cường, ngay cả Khổng Đoan cũng đều bó tay. Vì thế mà Diệp Phàm nhìn Tống Hương Quân cười nói :
- Đúng là có chuyện đó, đang quy hoạch.
- Đúng là trùng hợp, công tu chúng tôi cũng phụ trách đường cao tốc Kinh Ngân này. Mà lại còn là nhà đầu tư lớn nhất trong dự án cao tốc đó.
Tống Hương Quân biết người họ Diệp kia đang giả ngốc, nên nói thẳng ra để ép người.
- Ha ha, tôi xin chúc mừng chủ tịch Tống đã nắm trong tay dự án đó, vậy thì tiền vào như nước rồi.
Diệp Phàm có chút châm chọc nói, chẳng nói gì đến đường cao tốc của Đồng Lĩnh. ..
Câu nói này khiến cả Khổng Đoan đều toát cả mồ hôi ra. Lúc này ông ta không thể chen lời vào được. Đứng bên cạnh mà mồ hôi cứ tuôn ra. Nhưng trong lòng ông ta cũng biết, Diệp Phàm chắc không gấp gáp gì việc này.
Dù sao thì dự án nhà máy điện cũng do ông ta đứng đầu, anh ta không gấp nhưng bản thân Khổng Đoan không thể không lo, vì vậy mà ông ta không chịu nổi nói :
- Chủ tịch Tống là công ty lớn, một tài chính lớn. Trong quy hoạch đường cao tốc Kinh Ngân của Đồng Lĩnh chúng ta cũng có ý tiếp giáp với đường cao tốc Kinh Ngân, hình thành nên một mạng lưới cao tốc liên tỉnh. Đến lúc đó hy vọng chủ tịch Tống có thể ủng hộ chúng tôi việc này.
Trong lòng Diệp Phàm thầm chửi một câu “ đúng là đồ nhu nhược”.
- Việc này…
Tống Hương Quân kéo dài nói, cố ý dừng lại liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói :
- Có thể suy xét được. nhưng đứng ở đây mà nói thì cũng không bàn được gì phải không?
Tống Hương Quân lại phát ra hiệu lệnh, có ý là phải nghe theo những gì mà cô ta đã sắp đặt.
- Trợ lý Diệp, anh thấy thế nào?
Khổng Đoan cũng không dám nói trực tiếp ra là đến Thiên Nhai Lầu, nhưng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, có thể là hy vọng hắn ta có thể vì tập thể, đừng có gây sức ép với đại gia kia.
Mà lúc này Tống Hương Quân cũng giả cười mà nhìn Diệp Phàm cùng Khổng Đoan, nghiễm nhiên như đạt được thế thắng.
- Ha ha ha, chủ tịch Khổng, anh tiếp cô Tống đi, còn về việc đường cao tốc thì anh nói chuyện với cô ấy. Đây không phải việc của tôi.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Vậy đi Thiên Nhai lầu.
Khổng Đoan trong lòng như hụt hẫng.
- Ha ha, vậy các vị đi đi, tôi có việc phải đi trước.
Diệp Phàm cười rồi bước chân đi.
- Trợ lý Diệp, ngồi lại đã. Chủ tịch Tống cũng có thành ý phải không?
Khổng Đoan biết là Diệp Phàm không nể mặt rồi nên khẩn trương nói lại.
- Không phải tôi đã nói với chủ tịch rồi sao, đây không phải việc của tôi. Anh muốn nói gì thì nói, không sao. Đến lúc đó nói trong hội nghị thường vụ là được rồi.
Diệp Phàm cũng không quay lại, mà đi về phía trước. Nhưng lại liếc nhìn thấy vẻ mặt Tống Hương Quân không mấy dễ nhìn.
- Trợ lý Diệp, anh xem. Nếu như Thiên Nhai lầu không hợp khẩu vị thì chúng ta chuyển sang nhà hàng Đồng Lĩnh cũng được nhưng để chúng tôi thanh toán. Và mời trợ lý Diệp đến.
Lúc này tiểu thúc Tống Phong đứng bên Tống Hương Quân không chịu được nữa phải lên tiếng. Cùng với ánh mắt liều lĩnh nhìn cô cháu gái Hương Quân.
/3320
|