- Bí thư La, muốn thu hút vốn đầu tư vào hạng mục này thì trước tiên cần bỏ vốn vào đã. Người ta nói không nỡ bỏ qua mối lợi như thế.
Tôi đến Phong Châu bên này, nói thật, người ở cục tài chính là người Phong Châu đấy. Tôi ở bên này muốn cấp dưới cũng không có cấp dưới muốn tiền cũng không có tiền, công việc thật đúng là khó triển khai.
Cho nên, không thể không muốn lấy tiền trước để tạo áp lực phát triển khu Phong Châu ủng hộ Đồng Lĩnh.
Qua một thời gian ngắn một khi nguyên liệu da xuất hiện trên thị trường, khoản tiền đón tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân có thể lập tức trả lại cho bọn họ có phải không?
Hơn nữa, thời gian cũng gấp gáp. Trong chuyện này có rất nhiều tình tiết phải làm theo. Nói cách khác chỉ mình Hoa gia là có thể ngăn chặn được con đường này thôi.
Bây giờ việc của Hoa gia hoàn toàn giải quyết xong rồi. Tôi chuẩn bị nội trong hai ngày sẽ đến tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân chính thức bàn bạc một chút.
Một khi việc này có thể giải quyết được, đến lúc đó quy hoạch tuyệt đối sẽ không nhỏ đâu. Theo tính toán bước đầu của tôi, đầu tư của đám người Hoa gia , hẳn là không dưới 1 tỷ.
Số tiền này cũng không kém số tiền mà Thiên Phong chi hồi trước có phải không? Hơn nữa, nguyên liệu da xuất hiện trên thị trường giai đoạn đầu đã có thành quả như vậy.
Một khi mở rộng phát triển tiếp, tương lai sẽ rất tốt. Huống chi, tôi còn có một ý tưởng, một khối nguyên liệu da trên thị trường có thể dung hợp phát triển với kênh Thiên Phong.
Làm nên một mắt xích phát triển phụ thuộc vào kênh Thiên Phong. Về việc này tôi đã thảo luận qua với đồng chí Thái Lượng rồi.
Tuy nhiên, có chút tiếc nuối, bọn họ không đồng ý. Nói là kênh Thiên Phong là công trình lớn mà Tỉnh ủy và Uỷ ban nhân dân tỉnh xác định năm nay rồi.
Sao có thể để nguyên liệu da vào hạng mục nhỏ được. Nếu như hai bên phối hợp không ăn nhịp chỉ sợ ảnh hưởng đến kiến thiết sinh thái kênhThiên Phong.
Suy nghĩ của bọn họ cũng không phải không có lý, tôi biết các đồng chí lo lắng sợ rằng không thể hoàn thành việc mà Tỉnh ủy và Uỷ ban nhân dân tỉnh giao cho.
Tuy nhiên suy nghĩ của tôi không giống bọn họ. Tôi cho rằng giữa hai bên không những đối lập nhau mà hoàn toàn có thể hòa hợp với nhau đấy.
Nói ví dụ như, nguyên liệu da của nhà xưởng chúng ta xây dựng thành công trong phạm vi kênh Thiên Phong, nguyên liệu da phát triển theo đó ngành công nghiệp chăn nuôi Phong Châu sẽ được hưởng lợi.
Đến lúc đó ngành công nghiệp chăn nuôi sẽ phát triển sinh thái kênh Thiên Phong trên phạm vi rộng rãi sao?
Trái lại, công nghiệp chăn nuôi và nguyên liệu da phát triển cũng có thể thúc đẩy mạnh mẽ sự phát triển sinh thái kênh Thiên Phong phải không?
Hai bên chính là bổ trợ cho nhau, hà cớ gì mà cứ cứng nhắc phải tách nhau ra.
Diệp Phàm cũng có chút tức giận. Trực tiếp giải thích.
- Ý tưởng này thật sự rất tốt, có chút mới mẻ, Bí thư La, anh thấy thế nào?
Không thể tưởng tượng được chủ tịch Điền giành nói đầu tiên, trong lòng Diệp Phàm có chút cảm kích. Điều này chính là anh Điền trực tiếp tương trợ mình. Ít nhất, anh Điền nói như thế, La Ngưỡng Thành dù sao cũng phải nể anh ấy một chút.
Quả nhiên, La Ngưỡng Thành ngẫm nghĩ một chút nói:
- Ừ, có ý như thế. Nể hai bên có thể kết hợp với nhau. Ngược lại là một cơ hội lớn tác động đến sự phát triển của Phong Châu.
Tuy nhiên. Đương nhiên, có một vài đồng chí không đồng ý cũng đúng. Hai bên này phải kết hợp lại cùng nhau, hơn nữa còn phải tạo ra hiệu quả và lợi ích, trong đó nhất định sẽ xuất hiện một vài vấn đề như thế.
Các đồng chí thận trọng như vậy cũng là chuyện bình thường. Nhưng, cẩn thận cũng phải để mắt một chút, không thể chỉ nhìn về một phía cục diện mà ngược lại đánh mất đi cơ hội phát triển hệ thống. Về phương diện này, anh có thể kết hợp với đồng chí Thái Lượng. Tuy nhiên, tôi nghĩ. Nếu anh muốn có được sự tán thành của đồng chí Phong Châu.
Đoán chừng sự định cư của tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân mới là quan trọng nhất. Nói cách khác như hoa trong kính, như trăng trong nước, anh nói dễ nghe cũng phí công thôi.
Sau khi nói xong La Ngưỡng Thành nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Yên tâm. Tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân chắc chắn sẽ nắm bắt được. Việc này lần trước chúng ta đã làm rất đầy đủ. Tin rằng sẽ khiến nhóm người của tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân sẽ nhìn thấy điều kiện của chúng ta chính là cơ hội kiếm tiền. Thương nhân lấy lợi làm chính, việc có lợi tôi không tin bọn họ không làm.
Diệp Phàm cũng biểu lộ thái độ kiên quyết.
- Vậy là tốt rồi. La Ngưỡng Thành tôi hy vọng có thể sớm nhìn thấy cảnh tượng này.
Không ngờ La Ngưỡng Thành vỗ đùi, vung tay lên, mỉm cười.
Nhìn bóng Diệp Phàm khuất xa, Điền Sơ cười nói:
- Bí thư La, anh lần này có thể hung hăng đánh hắn một cái rồi. Trong lòng tên tiểu tử nhất định sẽ không thoải mái rồi.
- Không thoải mái!
La Ngưỡng Thành cười thần bí, nhìn Điền Sơ nói:
- Tôi đúng là muốn hắn không thoải mái. Vị đồng chí Diệp Phàm này, trải qua sự thoải mái quá mức sẽ dễ dàng tự mình thỏa mãn. Chỉ cần khiến hắn không cảm thấy thoải mái mới có thể phấn khởi được. Anh Điền, anh xem tôi đây dùng phương pháp khích tướng có hiệu quả hay không?
- Hoàn toàn hiệu quả, Diệp Phàm không có cách nào. Người nhà Đồng chí Thái Lượng làm ở kênh Thiên phong phất lên như thế. Chẳng lẽ trợ lý của Chủ tịch anh đây lại bất tài.
Chắc chắn sẽ rất phấn khởi, nếu vui thì phải canh chừng sự xuất hiện của nguyên liệu da trên thị trường. Phải ra tay mới có thể khiến người khác thấy được thành tích của trợ lý Diệp.
Đặc biệt muốn bí thư La biết phải không? Kế hoạch này, đoán chừng cũng không phải nhỏ. Tuy nhiên, bộ dạng đồng chí Diệp Phàm như vậy cũng có chút nhức đầu.
Thị trường nguyên liệu da trong tỉnh chỉ là để hỗ trợ, còn liên quan đến tài khoản thì không có chút nào.
Bộ dạng như vậy có phải làm cho chúng ta hơi keo kiệt một chút không. Mà đồng chí Diệp Phàm cũng thông minh, không ngờ chơi xiếc đẩy Đồng Lĩnh để ép về số tiền của Phong Châu.
Điều này, đồng chí Thái Lượng đương nhiên không thoải mái rồi. Tuy nhiên, trợ lý Diệp rất giảo hoạt, lại còn nói tiền này chưa tới Phong Châu, người ta đành phải đi Đồng Lĩnh mượn tiền.
Nói cách này cũng hợp tình hợp lý. Dù sao đồng chí Diệp Phàm cũng là nhân vật số một của Đồng Lĩnh. Đồng chí Thái Lượng đánh rơi mất răng cửa đành phải nuốt vào trong bụng.
Điền Sơ Nhất rõ ràng mỉm cười.
- Ha ha ha, Sơ Nhất à, tôi nhìn điệu bộ anh như thế này giống như rất chú ý đến đồng chí Diệp Phàm. Tuy nhiên, chuyện này không phải muốn cá nhân tôi nhìn thấy, phải khiến cho toàn bộ đồng chí trên tỉnh nhìn thấy.
Bí thư La cũng sang sảng mỉm cười.
- Chú ý đến đồng chí Diệp Phàm, đó là điều đương nhiên. Tôi nghĩ là toàn tỉnh việc gì cũng nắm được. Trong phần xây dựng kinh tế đồng chí Diệp Phàm này là một người rất năng động, tôi đều thấy rõ tất cả. Điều này, con mắt tin tưởng của Bí thư La chuẩn hơn tôi rồi.
Điền Sơ Nhất đương nhiên cũng không quên.
- Ha ha ha, Sơ Nhất anh…
Bí thư La vừa cười.
Tiết khai hoa.
Lan Trúc cười cười.
Các cô này, thật đúng là bình nào không nên đặt vào bình, trong lòng Diệp Phàm mắng một câu, trên mặt cũng mỉm cười, nói:
- Mượn lời nói tốt lành của em, đến lúc đó cũng mời phóng viên Lan tới đây tuyên truyền một chút tạo thế nhé.
- Tôi thật đúng là mong mỏi ngày này rồi.
Lan Trúc cười nói:
- Nhất định sẽ có.
Thái độ Diệp Phàm khẳng định rõ ràng.
- Ha ha, nếu trợ lý Diệp phụ trách việc chỉnh hợp thành công nguyên liệu da trên thị trường, đến lúc đó sẽ thu hút Kim Phượng Hoàng đến tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân.
Không chừng đến lúc đó nghi thức cắt băng còn muốn làm long trọng hơn hơn kênh Thiên Phong. Là người phụ trách của địa ủy Phong Châu, Thái Lượng tôi rất mong mỏi ngày này sớm đến.
Đều là từ một viên gạch góp thành xây dựng lên Phong Châu. Trợ lý Diệp đến là để đưa sự giàu có đến có phải không?
Lời nói này của Thái Lượng mang chút ý khiêu khích.
Mà bí thư La và phó chủ tịch Điền Sơ Nhất cũng thoáng nhìn qua nhau. Hai người trao đổi ánh mắt ngầm hiểu lẫn nhau, tất cả những điều này đều bị đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm nhìn thấy.
Trong lòng thấy kỳ lạ, hai lão hồ ly này đang chỉnh sửa cái gì, chẳng lẽ thật sự muốn tôi lên võ đài đánh nhau với Thái Lượng sao. Bọn họ đến xem hổ đấu nhau, thật là có khả năng này rồi.
Đối mặt với sự khiêu khích của Thái Lượng, Diệp Phàm mỉm cười không khách khí nói:
- Nói không chừng, khả năng này cũng tương đối lớn. Chỉ sợ đến lúc đó thư ký Thái, điều này, ha ha, khó nói quá….
Thái Lượng vừa nghe thiếu chút nữa thổ huyết rồi, lập tức mỉm cười, hừ nói:
- Như vậy tôi thật sự mỏi mắt trông chờ rồi, hôm nay bí thư tỉnh ủy La và chủ tịch Điền đều ở đây.
Tin rằng đến lúc đó hai vị lãnh đạo sẽ đến lễ cắt băng khánh thành long trọng chỉnh hợp thị trường nguyên liệu da.
Đến lúc đó kính mời trợ lý Diệp nói trước, cần gì Thái Lượng tôi sẽ sắp xếp các đồng chí đi làm.
- Thật sự có ngày đó tôi và đồng chí Sơ Nhất nhất định sẽ đến.
Không thể tưởng tượng là bí thư La nói như thế.
Điều này, khá rõ ràng rồi. Nếu Diệp Phàm không làm được đến trình độ đó, như vậy cần phải chịu đựng rồi.
- Trợ lý Diệp phụ trách nhất định sẽ thu được, người ta có thể thu được 5 tỷ hạng mục nhiệt điện, việc chỉnh hợp nguyên liệu da trên thị trường chẳng lẽ không được sao? Tôi tin vào năng lực và óc sáng suốt của trợ lý Diệp.
Thái Lượng bước lên một bước nói điều này với Diệp Phàm, mưu đồ của Thái Lượng đương nhiên Diệp Phàm biết rõ.
Tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đầu tư nhiều nhất vài trăm triệu, việc chỉnh hợp nguyên liệu da nói thế nào cũng khó vượt qua kiến thiết kênh Thiên Phong mà bí thư La đề cập đến.
Nếu quả thật vượt qua, đây chẳng phải là đánh vào thể diện của bí thư La sao. Tâm địa của Thái Lượng không phải là vô cùng độc địa sao. Diệp Phàm gần như bị đẩy vào tình thế không lối thoát, bất kể là làm như thế nào cũng không có kết quả tốt.
- Sẽ làm cho đồng chí Thái Lượng anh biết, ngày nào đó, sẽ không lâu sau. Bí thư La sắp xếp tôi đến Phong Châu, chính là xây dựng Phong Châu, làm không tốt công việc thu hút đầu tư xây dựng Phong Châu, Diệp Phàm tôi không còn mặt mũi nào quay về tỉnh ủy báo cáo. Điều này, cũng không phải là phong cách làm việc của Diệp Phàm tôi.
Lời nói của Diệp Phàm như đinh đóng cột. Hơn nữa, không ngờ có vẻ hơi kiêu ngạo một chút, như vậy đáp ứng được sự khiêu chiến của Thái Lượng rồi.
Tôi đến Phong Châu bên này, nói thật, người ở cục tài chính là người Phong Châu đấy. Tôi ở bên này muốn cấp dưới cũng không có cấp dưới muốn tiền cũng không có tiền, công việc thật đúng là khó triển khai.
Cho nên, không thể không muốn lấy tiền trước để tạo áp lực phát triển khu Phong Châu ủng hộ Đồng Lĩnh.
Qua một thời gian ngắn một khi nguyên liệu da xuất hiện trên thị trường, khoản tiền đón tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân có thể lập tức trả lại cho bọn họ có phải không?
Hơn nữa, thời gian cũng gấp gáp. Trong chuyện này có rất nhiều tình tiết phải làm theo. Nói cách khác chỉ mình Hoa gia là có thể ngăn chặn được con đường này thôi.
Bây giờ việc của Hoa gia hoàn toàn giải quyết xong rồi. Tôi chuẩn bị nội trong hai ngày sẽ đến tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân chính thức bàn bạc một chút.
Một khi việc này có thể giải quyết được, đến lúc đó quy hoạch tuyệt đối sẽ không nhỏ đâu. Theo tính toán bước đầu của tôi, đầu tư của đám người Hoa gia , hẳn là không dưới 1 tỷ.
Số tiền này cũng không kém số tiền mà Thiên Phong chi hồi trước có phải không? Hơn nữa, nguyên liệu da xuất hiện trên thị trường giai đoạn đầu đã có thành quả như vậy.
Một khi mở rộng phát triển tiếp, tương lai sẽ rất tốt. Huống chi, tôi còn có một ý tưởng, một khối nguyên liệu da trên thị trường có thể dung hợp phát triển với kênh Thiên Phong.
Làm nên một mắt xích phát triển phụ thuộc vào kênh Thiên Phong. Về việc này tôi đã thảo luận qua với đồng chí Thái Lượng rồi.
Tuy nhiên, có chút tiếc nuối, bọn họ không đồng ý. Nói là kênh Thiên Phong là công trình lớn mà Tỉnh ủy và Uỷ ban nhân dân tỉnh xác định năm nay rồi.
Sao có thể để nguyên liệu da vào hạng mục nhỏ được. Nếu như hai bên phối hợp không ăn nhịp chỉ sợ ảnh hưởng đến kiến thiết sinh thái kênhThiên Phong.
Suy nghĩ của bọn họ cũng không phải không có lý, tôi biết các đồng chí lo lắng sợ rằng không thể hoàn thành việc mà Tỉnh ủy và Uỷ ban nhân dân tỉnh giao cho.
Tuy nhiên suy nghĩ của tôi không giống bọn họ. Tôi cho rằng giữa hai bên không những đối lập nhau mà hoàn toàn có thể hòa hợp với nhau đấy.
Nói ví dụ như, nguyên liệu da của nhà xưởng chúng ta xây dựng thành công trong phạm vi kênh Thiên Phong, nguyên liệu da phát triển theo đó ngành công nghiệp chăn nuôi Phong Châu sẽ được hưởng lợi.
Đến lúc đó ngành công nghiệp chăn nuôi sẽ phát triển sinh thái kênh Thiên Phong trên phạm vi rộng rãi sao?
Trái lại, công nghiệp chăn nuôi và nguyên liệu da phát triển cũng có thể thúc đẩy mạnh mẽ sự phát triển sinh thái kênh Thiên Phong phải không?
Hai bên chính là bổ trợ cho nhau, hà cớ gì mà cứ cứng nhắc phải tách nhau ra.
Diệp Phàm cũng có chút tức giận. Trực tiếp giải thích.
- Ý tưởng này thật sự rất tốt, có chút mới mẻ, Bí thư La, anh thấy thế nào?
Không thể tưởng tượng được chủ tịch Điền giành nói đầu tiên, trong lòng Diệp Phàm có chút cảm kích. Điều này chính là anh Điền trực tiếp tương trợ mình. Ít nhất, anh Điền nói như thế, La Ngưỡng Thành dù sao cũng phải nể anh ấy một chút.
Quả nhiên, La Ngưỡng Thành ngẫm nghĩ một chút nói:
- Ừ, có ý như thế. Nể hai bên có thể kết hợp với nhau. Ngược lại là một cơ hội lớn tác động đến sự phát triển của Phong Châu.
Tuy nhiên. Đương nhiên, có một vài đồng chí không đồng ý cũng đúng. Hai bên này phải kết hợp lại cùng nhau, hơn nữa còn phải tạo ra hiệu quả và lợi ích, trong đó nhất định sẽ xuất hiện một vài vấn đề như thế.
Các đồng chí thận trọng như vậy cũng là chuyện bình thường. Nhưng, cẩn thận cũng phải để mắt một chút, không thể chỉ nhìn về một phía cục diện mà ngược lại đánh mất đi cơ hội phát triển hệ thống. Về phương diện này, anh có thể kết hợp với đồng chí Thái Lượng. Tuy nhiên, tôi nghĩ. Nếu anh muốn có được sự tán thành của đồng chí Phong Châu.
Đoán chừng sự định cư của tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân mới là quan trọng nhất. Nói cách khác như hoa trong kính, như trăng trong nước, anh nói dễ nghe cũng phí công thôi.
Sau khi nói xong La Ngưỡng Thành nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Yên tâm. Tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân chắc chắn sẽ nắm bắt được. Việc này lần trước chúng ta đã làm rất đầy đủ. Tin rằng sẽ khiến nhóm người của tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân sẽ nhìn thấy điều kiện của chúng ta chính là cơ hội kiếm tiền. Thương nhân lấy lợi làm chính, việc có lợi tôi không tin bọn họ không làm.
Diệp Phàm cũng biểu lộ thái độ kiên quyết.
- Vậy là tốt rồi. La Ngưỡng Thành tôi hy vọng có thể sớm nhìn thấy cảnh tượng này.
Không ngờ La Ngưỡng Thành vỗ đùi, vung tay lên, mỉm cười.
Nhìn bóng Diệp Phàm khuất xa, Điền Sơ cười nói:
- Bí thư La, anh lần này có thể hung hăng đánh hắn một cái rồi. Trong lòng tên tiểu tử nhất định sẽ không thoải mái rồi.
- Không thoải mái!
La Ngưỡng Thành cười thần bí, nhìn Điền Sơ nói:
- Tôi đúng là muốn hắn không thoải mái. Vị đồng chí Diệp Phàm này, trải qua sự thoải mái quá mức sẽ dễ dàng tự mình thỏa mãn. Chỉ cần khiến hắn không cảm thấy thoải mái mới có thể phấn khởi được. Anh Điền, anh xem tôi đây dùng phương pháp khích tướng có hiệu quả hay không?
- Hoàn toàn hiệu quả, Diệp Phàm không có cách nào. Người nhà Đồng chí Thái Lượng làm ở kênh Thiên phong phất lên như thế. Chẳng lẽ trợ lý của Chủ tịch anh đây lại bất tài.
Chắc chắn sẽ rất phấn khởi, nếu vui thì phải canh chừng sự xuất hiện của nguyên liệu da trên thị trường. Phải ra tay mới có thể khiến người khác thấy được thành tích của trợ lý Diệp.
Đặc biệt muốn bí thư La biết phải không? Kế hoạch này, đoán chừng cũng không phải nhỏ. Tuy nhiên, bộ dạng đồng chí Diệp Phàm như vậy cũng có chút nhức đầu.
Thị trường nguyên liệu da trong tỉnh chỉ là để hỗ trợ, còn liên quan đến tài khoản thì không có chút nào.
Bộ dạng như vậy có phải làm cho chúng ta hơi keo kiệt một chút không. Mà đồng chí Diệp Phàm cũng thông minh, không ngờ chơi xiếc đẩy Đồng Lĩnh để ép về số tiền của Phong Châu.
Điều này, đồng chí Thái Lượng đương nhiên không thoải mái rồi. Tuy nhiên, trợ lý Diệp rất giảo hoạt, lại còn nói tiền này chưa tới Phong Châu, người ta đành phải đi Đồng Lĩnh mượn tiền.
Nói cách này cũng hợp tình hợp lý. Dù sao đồng chí Diệp Phàm cũng là nhân vật số một của Đồng Lĩnh. Đồng chí Thái Lượng đánh rơi mất răng cửa đành phải nuốt vào trong bụng.
Điền Sơ Nhất rõ ràng mỉm cười.
- Ha ha ha, Sơ Nhất à, tôi nhìn điệu bộ anh như thế này giống như rất chú ý đến đồng chí Diệp Phàm. Tuy nhiên, chuyện này không phải muốn cá nhân tôi nhìn thấy, phải khiến cho toàn bộ đồng chí trên tỉnh nhìn thấy.
Bí thư La cũng sang sảng mỉm cười.
- Chú ý đến đồng chí Diệp Phàm, đó là điều đương nhiên. Tôi nghĩ là toàn tỉnh việc gì cũng nắm được. Trong phần xây dựng kinh tế đồng chí Diệp Phàm này là một người rất năng động, tôi đều thấy rõ tất cả. Điều này, con mắt tin tưởng của Bí thư La chuẩn hơn tôi rồi.
Điền Sơ Nhất đương nhiên cũng không quên.
- Ha ha ha, Sơ Nhất anh…
Bí thư La vừa cười.
Tiết khai hoa.
Lan Trúc cười cười.
Các cô này, thật đúng là bình nào không nên đặt vào bình, trong lòng Diệp Phàm mắng một câu, trên mặt cũng mỉm cười, nói:
- Mượn lời nói tốt lành của em, đến lúc đó cũng mời phóng viên Lan tới đây tuyên truyền một chút tạo thế nhé.
- Tôi thật đúng là mong mỏi ngày này rồi.
Lan Trúc cười nói:
- Nhất định sẽ có.
Thái độ Diệp Phàm khẳng định rõ ràng.
- Ha ha, nếu trợ lý Diệp phụ trách việc chỉnh hợp thành công nguyên liệu da trên thị trường, đến lúc đó sẽ thu hút Kim Phượng Hoàng đến tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân.
Không chừng đến lúc đó nghi thức cắt băng còn muốn làm long trọng hơn hơn kênh Thiên Phong. Là người phụ trách của địa ủy Phong Châu, Thái Lượng tôi rất mong mỏi ngày này sớm đến.
Đều là từ một viên gạch góp thành xây dựng lên Phong Châu. Trợ lý Diệp đến là để đưa sự giàu có đến có phải không?
Lời nói này của Thái Lượng mang chút ý khiêu khích.
Mà bí thư La và phó chủ tịch Điền Sơ Nhất cũng thoáng nhìn qua nhau. Hai người trao đổi ánh mắt ngầm hiểu lẫn nhau, tất cả những điều này đều bị đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm nhìn thấy.
Trong lòng thấy kỳ lạ, hai lão hồ ly này đang chỉnh sửa cái gì, chẳng lẽ thật sự muốn tôi lên võ đài đánh nhau với Thái Lượng sao. Bọn họ đến xem hổ đấu nhau, thật là có khả năng này rồi.
Đối mặt với sự khiêu khích của Thái Lượng, Diệp Phàm mỉm cười không khách khí nói:
- Nói không chừng, khả năng này cũng tương đối lớn. Chỉ sợ đến lúc đó thư ký Thái, điều này, ha ha, khó nói quá….
Thái Lượng vừa nghe thiếu chút nữa thổ huyết rồi, lập tức mỉm cười, hừ nói:
- Như vậy tôi thật sự mỏi mắt trông chờ rồi, hôm nay bí thư tỉnh ủy La và chủ tịch Điền đều ở đây.
Tin rằng đến lúc đó hai vị lãnh đạo sẽ đến lễ cắt băng khánh thành long trọng chỉnh hợp thị trường nguyên liệu da.
Đến lúc đó kính mời trợ lý Diệp nói trước, cần gì Thái Lượng tôi sẽ sắp xếp các đồng chí đi làm.
- Thật sự có ngày đó tôi và đồng chí Sơ Nhất nhất định sẽ đến.
Không thể tưởng tượng là bí thư La nói như thế.
Điều này, khá rõ ràng rồi. Nếu Diệp Phàm không làm được đến trình độ đó, như vậy cần phải chịu đựng rồi.
- Trợ lý Diệp phụ trách nhất định sẽ thu được, người ta có thể thu được 5 tỷ hạng mục nhiệt điện, việc chỉnh hợp nguyên liệu da trên thị trường chẳng lẽ không được sao? Tôi tin vào năng lực và óc sáng suốt của trợ lý Diệp.
Thái Lượng bước lên một bước nói điều này với Diệp Phàm, mưu đồ của Thái Lượng đương nhiên Diệp Phàm biết rõ.
Tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đầu tư nhiều nhất vài trăm triệu, việc chỉnh hợp nguyên liệu da nói thế nào cũng khó vượt qua kiến thiết kênh Thiên Phong mà bí thư La đề cập đến.
Nếu quả thật vượt qua, đây chẳng phải là đánh vào thể diện của bí thư La sao. Tâm địa của Thái Lượng không phải là vô cùng độc địa sao. Diệp Phàm gần như bị đẩy vào tình thế không lối thoát, bất kể là làm như thế nào cũng không có kết quả tốt.
- Sẽ làm cho đồng chí Thái Lượng anh biết, ngày nào đó, sẽ không lâu sau. Bí thư La sắp xếp tôi đến Phong Châu, chính là xây dựng Phong Châu, làm không tốt công việc thu hút đầu tư xây dựng Phong Châu, Diệp Phàm tôi không còn mặt mũi nào quay về tỉnh ủy báo cáo. Điều này, cũng không phải là phong cách làm việc của Diệp Phàm tôi.
Lời nói của Diệp Phàm như đinh đóng cột. Hơn nữa, không ngờ có vẻ hơi kiêu ngạo một chút, như vậy đáp ứng được sự khiêu chiến của Thái Lượng rồi.
/3320
|