Hắn tùy tiện giơ tay lên hất hất, cười nói:
- Trà này rất tuyệt. Chú Á là người đứng đầu ở đây, mời chú nếm thử trước ạ.
Vừa nói dứt lời, chén trà trước mặt Lam Tồn Quân bỗng chuyển động sang phía Á thúc.
- Được.
Á thúc có chút ngạc nhiên, đáp lại một tiếng rồi giơ tay ra phái trước đỡ lại. Chén trà dừng lại.
Tuy nhiên chén trà cũng chỉ ngừng lại một chút rồi lại tiếp tục bay. Á thúc nhìn, khuôn mặt đỏ lên. Tên ngốc đó hình như cũng nhìn ra là hắn ta đã thua.
Ông ta hình như cũng có chút giận giữ, dùng hết lực cho ra hai chưởng nhưng chén trà vẫn không dừng lại. Không lâu sau đã đến chỗ Á thúc.
Khuôn mặt Á thúc tím ngắt lại. Ông ta giơ hai tay ra trước miệng ngăn chén trà lại.
- Xin Á thúc đừng để ý, Diệp mỗ trước nay đều rất tôn trọng các bậc trưởng bối.
Diệp Phàm điềm đạm nói. Một bàn tay giơ ra phía trước động đậy.
Hình như có một bàn tay vô hình nhấc chén trà lên, tách đôi bàn tay trước miệng của Á thúc ra. Chén trà không hề bị trào nước ra, hướng thẳng tới miệng Á thúc.
Chén trà bắt đầu nghiêng, không lâu sau, nước trà đã bị biến thành một đường đổ thẳng vào miệng Á thúc.
Lúc đó, Á thúc thực sự rất ngượng ngùng. Ông ta không còn ngồi trên ghế nữa mà đã ngồi xổm.
Một chén trà đã được Diệp Phàm đưa vào miệng Á thúc. Đến lá trà cũng không bị bỏ sót, bay thẳng đến khay bạc trên tay cô gái.
Trong đại sảnh, người nhà họ Chu đều trợn tròn mắt mũi. Có thể khiến hén trà bay về chiếc khay bạc đẹp như vậy mà không cần dùng động tác gì.
- Còn không mau lui xuống.
Chu Do cười một tiếng, sắc mặt ông ta rất khó coi.
- Ha ha ha...
Á thúc đột nhiên cười lớn, bật đứng dậy, nói:
- Diệp Phàm tuổi trẻ tài cao, không biết có đồng ý ra Sơn Trúc Lâm giao lưu vài chiêu hay không?
- Diệp Mỗ trước nay không muốn lãng phí sức lực .
Ông ta hiểu Diệp Phàm không nể mặt ông ta.
- Lãng phí vô ích? Vậy ý của Diệp tiên sinh là nếu muốn giao lưu vài chiêu thì nhà họ Chu chúng tôi phải cho đi thứ gì đó có đúng không?
Chu Do thản nhiên cười nói. Tuy nhiên thái độ của ông ta không còn hòa hữu như ban nãy nữa.
- Tất nhiên là vậy rồi.
Diệp Phàm cũng không khiếm tốn, gật đầu đáp lại. Nếu nhà họ đã không giữ lễ nghi như vậy thì hắn cũng chẳng cần khách khí.
- Xin cứ nói.
Chu Do nhíu mày, cười nói.
- Trước tiên xin hãy đồng ý sẽ để tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đến khu Phong Châu của tỉnh Tấn Lĩnh chũng tôi. Tất nhiên nếu tôi bại dưới tay của Á thúc thì xem như tôi không có bản lĩnh, chuyện này coi như chưa nhắc đến.
Diệp Phàm đưa ra điều kiện rất rõ ràng.
- Tôi có thể đồng ý sẽ thương lượng với các anh, tuy nhiên, thương lượng vẫn cứ là thương lượng. Còn việc để cho tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đến khu Phong Châu của tỉnh Tấn Lĩnh các anh thì lại là chuyện khác.
Chu Do cười nói.
- Chuyện gì?
Diệp Phàm hỏi lại.
- Giải quyết mâu thuẫn cho nhà họ Chu chúng tôi.
Chu Do nhắc đến chuyện đó với vẻ mặt rất trang trọng.
- Còn về việc giải quyết các mâu thuẫn của nhà họ Chu các ông thì tôi phải nghe lí do trước đã. Còn nữa chuyện quan trọng nhất bây giờ là tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân các ông làm sao tới Phong Châu thì hãy quyết định trước đi.
Diệp Phàm biết nhà họ Chu sẽ đưa ra điều kiện nên hắn cũng không khách khí nữa.
- Vậy được. Chúng ta cứ xem thuật Khai Lang của Á thúc trước đã.
Chu Do cười, gật đầu nói.
Cả đoàn người lại ngồi lên xe, không lâu sau thì đi vào một rừng trúc lớn. Khu rừng này cũng không khác lắm so với rừng Trúc Nam của Trung Quốc.
- Đây là nơi tôi thường luyện công, gọi cậu đến đây giao đấu, tôi chắc chắn sẽ chiếm ưu thế. Dù gì tôi cũng khá quen với chỗ này, như vậy sẽ không công bằng lắm với cậu Diệp Phàm.
Con người Á thúc cũng rất được. Đầu tiên ông ta giải thích trước đã.
- Á thúc, cái này cũng không thể nói là không công bằng được. Thực ra tôi cũng chỉ mới nghe qua khu vực Phong Châu của tỉnh Tấn Lĩnh.
Nếu không phải là Chu Na giới thiệu, tôi làm sao biết được nơi này vì thế cho dù Diệp tiên sinh dùng vũ lực để giúp chúng tôi giái quyết đối thủ
Nhưng đối với giới kinh doanh mà nói thì Chu gia chúng tôi không công bằng. Vì thế ngay từ khi bắt đầu đã được xây dựng trên cơ sở không công bằng.
Á thúc, một câu nhắc đến hai chữ Trung Quốc, như vậy là có đi có lại rồi. Vì thế, thúc đừng khách khí.
Hãy đem tất cả sức lực ra cho các bằng hữu Trung Hoa thấy được người nhà họ Chu của viên ngọc Á Đông ai cũng là những kị sĩ đáng nể.
Những kị sĩ dũng cảm trước nay chưa bao giờ sợ thách thức.
Chu Do cười, nụ cười hiện rõ sự hào sảng.
Diệp Phàm như bừng tỉnh. Hắn nói khiến Chu Do cười nhưng điệu bộ ấy không tự nhiên chút nào.
Hóa ra trang phục đó là của những kị sĩ cổ đại Châu Âu, hơn nữa nó cũng rất hợp với trang phục của hoàng thất. Xem ra, trước đây Chu Do cũng có một quá khứ rất huy hoàng.
Mà hình như cũng không đúng lắm. Bởi vì kị sĩ hoặc những người được gọi là kị sĩ là những kị binh Châu Âu thời trung cổ đã trải qua sự huấn luyện của quân đội, sau đó nó trở thành một tước hiệu danh giá, dùng để chỉ một giai tầng trong xã hội.
Sau đó, thời loạn lạc, quốc vương và giới quý tộc cần có các binh chung có ưu thế áp đảo trong chiến đấu nên họ đào tạo những người trẻ tuổi thành các kị sĩ.
Thân phận của các kị sĩ không phải do kế thừa mà có. Thực ra bản chất cũng không giống với giới quý tộc. Ngoài một số giống với các quý tộc, được phong tước ra thì phần còn lại đều phải đi lính trong quân đội, khi chiến đấu cũng phải tự trang bị vũ khí và ngựa.
Kị sĩ thực ra là tầng lớp thấp nhất trong giới quý tộc. Điều này thì chẳng có gì đáng khoe khoang cả. Diệp Phàm nhất thời đã không đoán ra được lí do trang phục của Chu gia lại được thiết kế như vậy.
- Diệp tiên sinh, xin mời!
Á thúc hành lễ theo đúng nghi thức chuẩn của các kị sĩ.
- Ha ha, lần này là để cậu ta thử sức với thúc.
Diệp Phàm cười nói, tay chỉ về phía Xa Thiên. Ban nãy thông qua cuộc thử sức trên bàn trà, Diệp Phàm biết được công lực của Á thúc, cũng chỉ là thập đẳng bị khai nguyên mà thôi.
Đối với một đối thủ vừa đạt đến bậc thập đẳng nhập môn thì Xa Thiên hoàn toàn có thể ứng phó được. Xa Thiên có vẻ hoan hỉ lắm.
Á thúc chọn địa điểm quyết đấu ở đây có lẽ là muốn lợi dụng rừng trúc. Điều này khiến Diệp Phàm nghĩ đến một trận quyết đấu rất thú vị trong “Ngọa hổ tang long”.
Hơn nữa cái cánh giả của Xa Thiên cũng có đất dụng võ ở đây. Dù thuật khinh thân xác tung thuật cuả Á thúc có cao lắm cũng không thể vượt qua được thuật cánh giả.
- Diệp tiên sinh, đây là sự coi thường sỉ nhục lớn nhất đối với kị sĩ chúng tôi.
Á thúc đột nhiên nổi giận, trừng mắt lên nhìn Diệp Phàm.
- Không, không. Á thúc, thúc hiểu lầm rồi.
Diệp Phàm khoát tay vội đáp lại.
- Á thúc tôi hiểu lầm? e rằng Diệp tiên sinh muốn sử dụng chiến thuật xa luân?
Chu Do hơi mỉm cười nói, giọng điệu đầy châm biếm.
- Các vị đều hiểu lầm rồi. Nếu nói là chiến thuật xa luân thì tại hạ cho rằng không cần thiết. Bởi vì tại hạ cho rằng vị Xa Thiên đây hoàn toàn phù hợp để thỉnh giáo Á thúc.
Hai người bọn họ thực lực đồng đẳng. Còn về tôi thì chỉ nhỉnh hơn Xa Thiên một chút ít.
Nếu để tôi giao đấu với Á thúc, cho dù là may mắn, thì đối với Chu gia, đó vẫn là sự bất công bằng.
Hơn nữa lần này chúng tôi đến đây là để giải quyết chuyện của Chu gia, tất nhiên là phải mang theo vài cao thủ, có đúng không?
Điều này một là để thể hiện thành ý của chúng tôi. Hai là chúng tôi cũng muốn cho các vi thấy, mời các cao thủ đến không hề dễ dàng.
Dựa vào sự giàu có của Chu gia thì cao thủ nào mà không mời đến được. Nếu không, Chu gia các vị đã sớm tự giải quyết xong việc này rồi.
Vì cớ gì lại đợi chúng tôi đến.
Diệp Phàm khoát khoát tay giải thích.
- Tất nhiên là vậy rồi. Á thúc là một trưởng lão của Chu gia chúng tôi. Tiền thì Chu gia chúng tôi cũng có chút ít nhưng các cao thủ giống như Á thúc thì gặp được đã khó rồi chứ đừng nói là mời được.
Nếu Diệp tiên sinh đã tự tin như thế, vậy cũng được. Nếu vị Xa Thiên này có thể đánh hòa được Á thúc thì chúng tôi đồng ý sẽ thương lượng chuyện cho tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đến Phong Châu.
Chu Do cười nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.
- Vậy được, Xa tiên sinh, xin mời.
Á thúc lại hành một lễ theo đúng nghi thức của các kị sĩ với vẻ mặt giận dữ. Nhìn điệu bộ của ông ta, lần này có lẽ muốn tóm gọn Xa Thiên.
- Vậy chủ khách đều không khách khí nữa. Tôi xin xuất chiêu trước.
Xa Thiên không hề khách khí, hét lên. Anh ta tìm được một cây trúc to bằng cổ tay rồi nhẹ nhàng đáp lên. Thân hình linh hoạt, nhanh nhạy như một con báo.
Á thúc bắt đầu có chút hứng thú, lao một đường kiếm tới. Thanh bảo kiếm màu đen rung lên. Ông ta xuất một đường kiếm hướng thẳng lên trời, miệng đột nhiên hét lớn;
- Trung thành-tín ngưỡng-vinh diệu-dũng khí!
Trong văn học về kị sĩ, các kị sĩ luôn luôn là biểu tượng của lòng dũng cảm, trung thành. Mỗi một kị sĩ đều lấy tinh thần kị sĩ làm tôn chỉ, là hóa thân của các anh hùng. Tinh thần của các kị sĩ châu Âu và các kị sĩ Nhật Bản cũng khá giống nhau.
Mỗi khi các kị sĩ gặp phải đối thủ khó địch được, họ thường mang theo các đồng đội của mình và hét lớn : “Trung thành- tín ngưỡng- vinh diệu- dũng khí.” Cuối cùng các kị sĩ này có thể dùng đển cả tính mạng để bảo vệ gia viên của mình. Họ không bao giờ vứt bỏ gia viên cho dù phải trả giá bằng cái chết.
Chưa bắt đầu giao đấu, Á thúc đã hét lên khẩu hiệu này chứng tỏ ông ta thực sự coi Xa Thiên là một đối thủ đáng nể. Hơn nữa trông ông ta lại càng hào hứng hơn.
Cả người ông ta lao về phía hai cây trúc. Thanh kiếm màu đen cũng lựa theo lao về phía đó.
Một luồng mãnh khí phát ra. Một cây trúc bị cong đi rất kì dị, cây còn lại gốc bị tung lên đến bốn mét trong không trung.
Cũng chính lúc này, cả thân người Á thúc đều dừng lại trên thân cây trúc đã bị cong.
Cây trúc kia dưới sức ép quán tính của cây trúc uốn cong đã lao bật lên không trung.
Tiếng “ào ào” vang lên, rừng trúc lại quay trở về trạng thái ban đầu. Á thúc cầm thanh bảo kiếm đứng trên thân cây trúc cách mặt đất chừng mười lăm mét.
- Hay lắm!
Mấy người nhà họ Chu ở đó đều vỗ tay. Công phu nhất thủ thượng trúc này, Á thúc đã luyện lâu rồi.
Tất nhiên so với thuật của Xa Thiên thì trông tuyệt đỉnh hơn rất nhiều. Vũ khí lợi hại nhất của Xa Thiên là đôi cánh giả khi đó vẫn chưa sử dụng đến.
Tuy nhiên Diệp Phàm cũng phát hiện ra rằng, thân trúc dưới sự giẫm đạp của Á thúc rung lên loạng choạng như thể không chịu được trọng lượng đang gánh đỡ.
- Trà này rất tuyệt. Chú Á là người đứng đầu ở đây, mời chú nếm thử trước ạ.
Vừa nói dứt lời, chén trà trước mặt Lam Tồn Quân bỗng chuyển động sang phía Á thúc.
- Được.
Á thúc có chút ngạc nhiên, đáp lại một tiếng rồi giơ tay ra phái trước đỡ lại. Chén trà dừng lại.
Tuy nhiên chén trà cũng chỉ ngừng lại một chút rồi lại tiếp tục bay. Á thúc nhìn, khuôn mặt đỏ lên. Tên ngốc đó hình như cũng nhìn ra là hắn ta đã thua.
Ông ta hình như cũng có chút giận giữ, dùng hết lực cho ra hai chưởng nhưng chén trà vẫn không dừng lại. Không lâu sau đã đến chỗ Á thúc.
Khuôn mặt Á thúc tím ngắt lại. Ông ta giơ hai tay ra trước miệng ngăn chén trà lại.
- Xin Á thúc đừng để ý, Diệp mỗ trước nay đều rất tôn trọng các bậc trưởng bối.
Diệp Phàm điềm đạm nói. Một bàn tay giơ ra phía trước động đậy.
Hình như có một bàn tay vô hình nhấc chén trà lên, tách đôi bàn tay trước miệng của Á thúc ra. Chén trà không hề bị trào nước ra, hướng thẳng tới miệng Á thúc.
Chén trà bắt đầu nghiêng, không lâu sau, nước trà đã bị biến thành một đường đổ thẳng vào miệng Á thúc.
Lúc đó, Á thúc thực sự rất ngượng ngùng. Ông ta không còn ngồi trên ghế nữa mà đã ngồi xổm.
Một chén trà đã được Diệp Phàm đưa vào miệng Á thúc. Đến lá trà cũng không bị bỏ sót, bay thẳng đến khay bạc trên tay cô gái.
Trong đại sảnh, người nhà họ Chu đều trợn tròn mắt mũi. Có thể khiến hén trà bay về chiếc khay bạc đẹp như vậy mà không cần dùng động tác gì.
- Còn không mau lui xuống.
Chu Do cười một tiếng, sắc mặt ông ta rất khó coi.
- Ha ha ha...
Á thúc đột nhiên cười lớn, bật đứng dậy, nói:
- Diệp Phàm tuổi trẻ tài cao, không biết có đồng ý ra Sơn Trúc Lâm giao lưu vài chiêu hay không?
- Diệp Mỗ trước nay không muốn lãng phí sức lực .
Ông ta hiểu Diệp Phàm không nể mặt ông ta.
- Lãng phí vô ích? Vậy ý của Diệp tiên sinh là nếu muốn giao lưu vài chiêu thì nhà họ Chu chúng tôi phải cho đi thứ gì đó có đúng không?
Chu Do thản nhiên cười nói. Tuy nhiên thái độ của ông ta không còn hòa hữu như ban nãy nữa.
- Tất nhiên là vậy rồi.
Diệp Phàm cũng không khiếm tốn, gật đầu đáp lại. Nếu nhà họ đã không giữ lễ nghi như vậy thì hắn cũng chẳng cần khách khí.
- Xin cứ nói.
Chu Do nhíu mày, cười nói.
- Trước tiên xin hãy đồng ý sẽ để tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đến khu Phong Châu của tỉnh Tấn Lĩnh chũng tôi. Tất nhiên nếu tôi bại dưới tay của Á thúc thì xem như tôi không có bản lĩnh, chuyện này coi như chưa nhắc đến.
Diệp Phàm đưa ra điều kiện rất rõ ràng.
- Tôi có thể đồng ý sẽ thương lượng với các anh, tuy nhiên, thương lượng vẫn cứ là thương lượng. Còn việc để cho tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đến khu Phong Châu của tỉnh Tấn Lĩnh các anh thì lại là chuyện khác.
Chu Do cười nói.
- Chuyện gì?
Diệp Phàm hỏi lại.
- Giải quyết mâu thuẫn cho nhà họ Chu chúng tôi.
Chu Do nhắc đến chuyện đó với vẻ mặt rất trang trọng.
- Còn về việc giải quyết các mâu thuẫn của nhà họ Chu các ông thì tôi phải nghe lí do trước đã. Còn nữa chuyện quan trọng nhất bây giờ là tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân các ông làm sao tới Phong Châu thì hãy quyết định trước đi.
Diệp Phàm biết nhà họ Chu sẽ đưa ra điều kiện nên hắn cũng không khách khí nữa.
- Vậy được. Chúng ta cứ xem thuật Khai Lang của Á thúc trước đã.
Chu Do cười, gật đầu nói.
Cả đoàn người lại ngồi lên xe, không lâu sau thì đi vào một rừng trúc lớn. Khu rừng này cũng không khác lắm so với rừng Trúc Nam của Trung Quốc.
- Đây là nơi tôi thường luyện công, gọi cậu đến đây giao đấu, tôi chắc chắn sẽ chiếm ưu thế. Dù gì tôi cũng khá quen với chỗ này, như vậy sẽ không công bằng lắm với cậu Diệp Phàm.
Con người Á thúc cũng rất được. Đầu tiên ông ta giải thích trước đã.
- Á thúc, cái này cũng không thể nói là không công bằng được. Thực ra tôi cũng chỉ mới nghe qua khu vực Phong Châu của tỉnh Tấn Lĩnh.
Nếu không phải là Chu Na giới thiệu, tôi làm sao biết được nơi này vì thế cho dù Diệp tiên sinh dùng vũ lực để giúp chúng tôi giái quyết đối thủ
Nhưng đối với giới kinh doanh mà nói thì Chu gia chúng tôi không công bằng. Vì thế ngay từ khi bắt đầu đã được xây dựng trên cơ sở không công bằng.
Á thúc, một câu nhắc đến hai chữ Trung Quốc, như vậy là có đi có lại rồi. Vì thế, thúc đừng khách khí.
Hãy đem tất cả sức lực ra cho các bằng hữu Trung Hoa thấy được người nhà họ Chu của viên ngọc Á Đông ai cũng là những kị sĩ đáng nể.
Những kị sĩ dũng cảm trước nay chưa bao giờ sợ thách thức.
Chu Do cười, nụ cười hiện rõ sự hào sảng.
Diệp Phàm như bừng tỉnh. Hắn nói khiến Chu Do cười nhưng điệu bộ ấy không tự nhiên chút nào.
Hóa ra trang phục đó là của những kị sĩ cổ đại Châu Âu, hơn nữa nó cũng rất hợp với trang phục của hoàng thất. Xem ra, trước đây Chu Do cũng có một quá khứ rất huy hoàng.
Mà hình như cũng không đúng lắm. Bởi vì kị sĩ hoặc những người được gọi là kị sĩ là những kị binh Châu Âu thời trung cổ đã trải qua sự huấn luyện của quân đội, sau đó nó trở thành một tước hiệu danh giá, dùng để chỉ một giai tầng trong xã hội.
Sau đó, thời loạn lạc, quốc vương và giới quý tộc cần có các binh chung có ưu thế áp đảo trong chiến đấu nên họ đào tạo những người trẻ tuổi thành các kị sĩ.
Thân phận của các kị sĩ không phải do kế thừa mà có. Thực ra bản chất cũng không giống với giới quý tộc. Ngoài một số giống với các quý tộc, được phong tước ra thì phần còn lại đều phải đi lính trong quân đội, khi chiến đấu cũng phải tự trang bị vũ khí và ngựa.
Kị sĩ thực ra là tầng lớp thấp nhất trong giới quý tộc. Điều này thì chẳng có gì đáng khoe khoang cả. Diệp Phàm nhất thời đã không đoán ra được lí do trang phục của Chu gia lại được thiết kế như vậy.
- Diệp tiên sinh, xin mời!
Á thúc hành lễ theo đúng nghi thức chuẩn của các kị sĩ.
- Ha ha, lần này là để cậu ta thử sức với thúc.
Diệp Phàm cười nói, tay chỉ về phía Xa Thiên. Ban nãy thông qua cuộc thử sức trên bàn trà, Diệp Phàm biết được công lực của Á thúc, cũng chỉ là thập đẳng bị khai nguyên mà thôi.
Đối với một đối thủ vừa đạt đến bậc thập đẳng nhập môn thì Xa Thiên hoàn toàn có thể ứng phó được. Xa Thiên có vẻ hoan hỉ lắm.
Á thúc chọn địa điểm quyết đấu ở đây có lẽ là muốn lợi dụng rừng trúc. Điều này khiến Diệp Phàm nghĩ đến một trận quyết đấu rất thú vị trong “Ngọa hổ tang long”.
Hơn nữa cái cánh giả của Xa Thiên cũng có đất dụng võ ở đây. Dù thuật khinh thân xác tung thuật cuả Á thúc có cao lắm cũng không thể vượt qua được thuật cánh giả.
- Diệp tiên sinh, đây là sự coi thường sỉ nhục lớn nhất đối với kị sĩ chúng tôi.
Á thúc đột nhiên nổi giận, trừng mắt lên nhìn Diệp Phàm.
- Không, không. Á thúc, thúc hiểu lầm rồi.
Diệp Phàm khoát tay vội đáp lại.
- Á thúc tôi hiểu lầm? e rằng Diệp tiên sinh muốn sử dụng chiến thuật xa luân?
Chu Do hơi mỉm cười nói, giọng điệu đầy châm biếm.
- Các vị đều hiểu lầm rồi. Nếu nói là chiến thuật xa luân thì tại hạ cho rằng không cần thiết. Bởi vì tại hạ cho rằng vị Xa Thiên đây hoàn toàn phù hợp để thỉnh giáo Á thúc.
Hai người bọn họ thực lực đồng đẳng. Còn về tôi thì chỉ nhỉnh hơn Xa Thiên một chút ít.
Nếu để tôi giao đấu với Á thúc, cho dù là may mắn, thì đối với Chu gia, đó vẫn là sự bất công bằng.
Hơn nữa lần này chúng tôi đến đây là để giải quyết chuyện của Chu gia, tất nhiên là phải mang theo vài cao thủ, có đúng không?
Điều này một là để thể hiện thành ý của chúng tôi. Hai là chúng tôi cũng muốn cho các vi thấy, mời các cao thủ đến không hề dễ dàng.
Dựa vào sự giàu có của Chu gia thì cao thủ nào mà không mời đến được. Nếu không, Chu gia các vị đã sớm tự giải quyết xong việc này rồi.
Vì cớ gì lại đợi chúng tôi đến.
Diệp Phàm khoát khoát tay giải thích.
- Tất nhiên là vậy rồi. Á thúc là một trưởng lão của Chu gia chúng tôi. Tiền thì Chu gia chúng tôi cũng có chút ít nhưng các cao thủ giống như Á thúc thì gặp được đã khó rồi chứ đừng nói là mời được.
Nếu Diệp tiên sinh đã tự tin như thế, vậy cũng được. Nếu vị Xa Thiên này có thể đánh hòa được Á thúc thì chúng tôi đồng ý sẽ thương lượng chuyện cho tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đến Phong Châu.
Chu Do cười nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.
- Vậy được, Xa tiên sinh, xin mời.
Á thúc lại hành một lễ theo đúng nghi thức của các kị sĩ với vẻ mặt giận dữ. Nhìn điệu bộ của ông ta, lần này có lẽ muốn tóm gọn Xa Thiên.
- Vậy chủ khách đều không khách khí nữa. Tôi xin xuất chiêu trước.
Xa Thiên không hề khách khí, hét lên. Anh ta tìm được một cây trúc to bằng cổ tay rồi nhẹ nhàng đáp lên. Thân hình linh hoạt, nhanh nhạy như một con báo.
Á thúc bắt đầu có chút hứng thú, lao một đường kiếm tới. Thanh bảo kiếm màu đen rung lên. Ông ta xuất một đường kiếm hướng thẳng lên trời, miệng đột nhiên hét lớn;
- Trung thành-tín ngưỡng-vinh diệu-dũng khí!
Trong văn học về kị sĩ, các kị sĩ luôn luôn là biểu tượng của lòng dũng cảm, trung thành. Mỗi một kị sĩ đều lấy tinh thần kị sĩ làm tôn chỉ, là hóa thân của các anh hùng. Tinh thần của các kị sĩ châu Âu và các kị sĩ Nhật Bản cũng khá giống nhau.
Mỗi khi các kị sĩ gặp phải đối thủ khó địch được, họ thường mang theo các đồng đội của mình và hét lớn : “Trung thành- tín ngưỡng- vinh diệu- dũng khí.” Cuối cùng các kị sĩ này có thể dùng đển cả tính mạng để bảo vệ gia viên của mình. Họ không bao giờ vứt bỏ gia viên cho dù phải trả giá bằng cái chết.
Chưa bắt đầu giao đấu, Á thúc đã hét lên khẩu hiệu này chứng tỏ ông ta thực sự coi Xa Thiên là một đối thủ đáng nể. Hơn nữa trông ông ta lại càng hào hứng hơn.
Cả người ông ta lao về phía hai cây trúc. Thanh kiếm màu đen cũng lựa theo lao về phía đó.
Một luồng mãnh khí phát ra. Một cây trúc bị cong đi rất kì dị, cây còn lại gốc bị tung lên đến bốn mét trong không trung.
Cũng chính lúc này, cả thân người Á thúc đều dừng lại trên thân cây trúc đã bị cong.
Cây trúc kia dưới sức ép quán tính của cây trúc uốn cong đã lao bật lên không trung.
Tiếng “ào ào” vang lên, rừng trúc lại quay trở về trạng thái ban đầu. Á thúc cầm thanh bảo kiếm đứng trên thân cây trúc cách mặt đất chừng mười lăm mét.
- Hay lắm!
Mấy người nhà họ Chu ở đó đều vỗ tay. Công phu nhất thủ thượng trúc này, Á thúc đã luyện lâu rồi.
Tất nhiên so với thuật của Xa Thiên thì trông tuyệt đỉnh hơn rất nhiều. Vũ khí lợi hại nhất của Xa Thiên là đôi cánh giả khi đó vẫn chưa sử dụng đến.
Tuy nhiên Diệp Phàm cũng phát hiện ra rằng, thân trúc dưới sự giẫm đạp của Á thúc rung lên loạng choạng như thể không chịu được trọng lượng đang gánh đỡ.
/3320
|