- Anh không phải là đại tù trưởng.
Đường Châu Ái phản bác lại.
- Được rồi, nói quá nhiều tôi cũng bận không làm nổi. Như vậy đi, những anh em đi theo tôi này buổi tối em anh sắp xếp mỗi người một là được.
Diệp Phàm nói tiếp:
- Phải đẹp chút đấy, tốt nhất là sau chuyện này mới rấp xong hàng mới được.
- Đã sắp xếp xong từ trước rồi.
Đường Châu Ái nói một cách châm chọc
- Đàn ông cũng không phải là cái gì tốt.
- Chẳng lẽ đây là cách tiếp đãi khách của bộ lạc Nạp Tây? Thật đúng là tốt?
Diệp Phàm cười nói.
- Đó là bởi vì người ta là đàn ông của Đường Châu Ái tôi.
Đường Châu Ái hừ nói,
- Hiện tại chúng ta đã như vậy rồi, làm thế nào để phát triển bộ lạc cũng là một phần trách nhiệm của anh.
Qua một thời gian ngắn không chừng chúng ta có con, bộ lạc Nạp Tây vẫn không phải của anh.
Hơn nữa, em hiểu anh là đại cao thủ, con của chúng ta chắc chắn cũng là đại cao thủ.
Nhân tài như vậy có thể có lực để cạnh tranh vị trí đại tù trưởng đó. Đường Châu Ái em sẽ trông coi vị trí đại tù trưởng này cho con chúng ta mấy chục năm.
Chờ nó mười tám tuổi xong anh nhất định phải bồi dưỡng nó vượt qua cha em mới được.
- Mười tám tuổi vượt qua cha em, anh nói với em, em đang nằm mơ đó. Cha em nghe nói đã đến cấp 11 đỉnh giai. Nếu bệnh một khi bình phục, hoàn toàn có năng lực đến cấp 12 Sói thuật cảnh giới. Em muốn một thiếu niên 18 tuổi trở thành cao thủ đẳng cấp 12 chắc chắn là điều không thể.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Anh mới bao nhiêu tuổi, không phải rất mạnh sao. Cũng không thua gì cha em.
Đường Châu Ái chu chu miệng nói.
- Anh năm nay cũng 28 tuổi rồi, 18 tuổi mới trên dưới tam đẳng. Cho nên, em yêu, chúng ta cũng phải từ từ.
Không nên vội, con chúng ta chắc chắn phải bồi dưỡng thành đại cao thủ rồi, lời này em không cần nói.
Tuy nhiên, hiện tại cha em vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nếu như không có cao thủ chỉ sợ tạm thời em không khống chế được bộ lạc Nạp Tây. Có rất nhiều người đang thèm muốn vị trí của cha em.
Ví dụ như mấy tù trưởng của em.
Diệp phàm nhíu mày nói.
- Em là người phụ nữ của anh, chẳng lẽ anh có thể đang tâm nhìn người phụ nữ của em bị sỉ nhục sao?
Không thể tưởng tượng được Đường Châu Ái không ngờ nói những câu đùa giỡn này. Diệp Phàm thiếu chút nữa nghẹn họng nhìn trân trối rồi, hắn há miệng thở dốc. Cuối cùng nói:
- Đó là đương nhiên, tôi sẽ sắp xếp cao thủ ở lại chỗ của em.
Em chọn cho họ hai người con gái xinh đẹp nhất để trở thành “Người nhà” của họ đi, y là Lạc Phi đã có thân thủ đẳng cấp 12.
Có việc gì cứ việc liên hệ với y, có thể sai khiến y như cấp dưới của mình.
- Em hiểu rồi.
Đường Châu Ái thận trọng gật gật đầu.
- Việc phát triển bộ lạc Nạp Tây mà em nói tôi cũng đã nghĩ rồi. Trước mắt mà nói thì các em đang dựa vào săn thú mà sống.
Trong xã hội hiện đại cũng không được bền vững lắm.
Bởi vì xã hội hiện đại đang cấm sát hại động vật hoang dã. Da lông thú chắc các em cũng đem bán đúng không?
Hơn nữa, nhân khẩu của các em gia tăng, mà địa bàn cũng không thay đổi, sau này mọi người càng khó gặp con mồi hơn.
Cho nên, phát triển nuôi trồng là nhiệm vụ mới.
Diệp Phàm nói.
- Nước xa không cứu được lửa gần. Vừa rồi anh nói trong vòng năm năm tới da thú của chúng ta chỉ có thể cung cấp cho nhà họ Chu với giá thấp.
Mấy năm nay chúng tôi cũng khổ sở rồi, hơn nữa, người của bộ lạc Nạp Tây dù sao tư tưởng cũng quá lạc hậu.
Phải làm cho bọn họ biết cách thay đổi là cả một quá trình. Ví dụ như xây dựng trường học chẳng hạn.
Cho nên, trong vài năm tới anh muốn đưa sinh hoạt hiện đại vào đây là không thể.
Không cần nói đến những cái khác, chỉ nói như Châu Phi, các anh không phải cũng giúp bọn họ lương thực cũng phải bắt tay vào dạy họ sao.
Nhưng kết quả cuối cùng thế nào, không thể nào tốt được, quan niệm của người da đen Châu Phi đã ăn sâu vào tiềm thức rồi.
Các anh cho hạt thóc người ta tra xuống đất rồi không quan tâm nữa. Kết quả có thể thu được gì không, chỉ là một đống cỏ dại cao hơn lúa.
So với người Châu Phi, người của bộ lạc Nạp Tây chúng tôi lạc hậu hơn. Suy nghĩ đóng kín. Ít nhất người châu Phi đa số còn được đến trường, cùng sinh hoạt với xã hội hiện đại thôi.
Còn bộ lạc chúng em sống xa với xã hội hiện đại, tư tưởng lạc hậu, cuộc sống còn mang tính chất nguyên thủy.
Cho nên, việc cấp bách phải giải quyết trước mắt trong hai năm tới là vấn đề cuộc sống lạc hậu của bộ lạc.
Em không yêu cầu anh cho bọn họ phúc lớn, chỉ yêu cầu các anh không để họ đói bụng chết người, mỗi người có chăn ấm là em hai lòng rồi.
Còn việc trồng trọt chỉ có thể từ từ sẽ đến thôi. Không thể vội được.
Đường Châu Ái cũng rất thông minh, phân tích rất có lý.
- Có cách, anh chỉ sợ mọi người luyến tiếc.
Diệp Phàm nói.
- Chỉ cần không phải là dụng thần đổi giống, chúng em đều bỏ được.
Đường Châu Ái không hề nghĩ ngợi nói thẳng.
- Em giữ lời?
Diệp Phàm cười khan một tiếng.
- Anh chắc có lẽ không lừa em.
Đường Châu Ái nói.
- Dùng lôi thạch để đổi lấy lương thực và đồ dùng cuộc sống.
Diệp Phàm nói tiếp.
- Không được, tuyệt đối không được!
Đường Châu Ai lắc đầu liên tục, xem ra là vội vàng.
- Đây chính là em nói, chỉ cần không phải dụng thần, vì sao không được?
Diệp Phàm hừ nói.
- Mặc dù Lôi thạch không phải là thần tượng quan trọng nhưng bộ lạc Nạp Tây mọi người đều thờ phụng lôi thạch. Hơn nữa, nguyên nhân chính là đối thủ của chúng tôi Củng âm giáo cần lôi thạch.
Nếu họ nhận được lôi thạch tấn công chúng tôi, bộ lạc chúng em sẽ có nguy cơ diệt chủng.
Đường Châu Ái giải thích, cũng lo Diệp Phàm sẽ tức giận.
Cô gái này, cô có ý là khi anh đã hàng phục cô, đều suy xét vì người đàn ông của mình.
- Điều này em yên tâm, em thật là hơi ngốc rồi. Hiện giờ bộ lạc Nạp Tây đều là của bọn anh, bọn anh để Củng âm giáo ức hiếp chúng tôi sao?
Lôi thạch này tuyệt đối không thể rơi vào tay bọn họ. Hơn nữa, Củng âm giáo cuối cùng là giáo phái dạng gì em nói trước đi.
Có thời gian thì trực tiếp diệt bọn họ là được. Nếu thực lực chênh lệch quá lơn thì chúng ta liền làm hành động lớn một chút đánh tan bọn họ.
Ít nhất phải làm cho bọn họ trong khoảng thời gian ngắn không thể tấn công chúng ta được. Nói cách khác, mỗi ngày theo dõi bộ lạc Nạp Tây cũng không tốt.
Diệp Phàm hừ nói.
- Em có chút vội vã rồi. Đương nhiên không lo anh, chủ yếu là sợ Lôi thạch một khi bán ra ngoài qua tay nhiều người sẽ đến tay Củng âm giáo.
Còn nói về Củng âm giáo thì bộ lạc Nạp Tây chúng em theo chân bọn họ cũng được mấy trăm năm thù hận rồi.
Tuy nhiên, gần đây cũng không có tấn công gì lớn, chỉ có điều anh đã bắt con của giáo của Củng âm giáo và làm bị thương rồi.
Việc này, có lẽ là khởi đầu cho sự oán hận. Nếu nói về Củng âm giáo, tổng bộ của bọn họ ngay tại ….
Giáo có bao nhiêu người, bao nhiêu cao thủ chúng tôi đều không rõ ràng lắm. Tuy nhiên, khi bọn chúng phát động tấn công thì người đến tương đối nhiều.
Hơn nữa, mỗi người thân thủ đều rất cao, xuống tay tàn nhẫn, một đao đều muốn lấy mạng người.
Đường Châu Ái nói.
- Có dùng súng ống hiện đại không?
Diệp Phàm hỏi.
- Thật sự không có, cơ bản đều là những côn bổng của thời xưa, nhiều nhất cũng chỉ là một chút thuốc nổ thôi.
Đương Châu Ái nói.
- So với chúng tôi thì ai mạnh hơn?
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này không rõ lắm, vì bọn em cũng không hiểu được thực lực của bọn chúng. Hơn nữa, lần này các anh có thể thành công vì có bọn em hỗ trợ.
Nói cách khác anh muốn đến chỗ họ cũng là khó khăn. Bên ngoài họ có đội quân bảo vệ đấy.
Những người này tuy nói là bản lĩnh không cao so với anh, nhưng bọn họ đông người. Hơn nữa, một khi chiến đấu có lẽ cả thanh thiếu niên cũng gọi đến.
Đến lúc đó không cần nói đến những thứ khác mệt cũng làm các anh chết rồi.
Đường Châu Ái nói.
- Ha ha, đội quân bảo vệ bí mật cũng không thể chịu nổi một kích,
Diệp Phàm đương nhiên cũng muốn giữ lại chút thể diện, nhìn Đường Châu Ái một cái nói:
- Lôi thạch của em anh đã bảo người đem về Trung Quốc rồi.
Môt khi kiểm tra đo lường chính xác có tác dụng trữ điện thì bên đó có thể xuất tiền mua. Yên tâm, có anh đây chắc chắn không thể chuyển đến tay Củng âm giáo.
Tạm thời em hãy chỉnh đốn lại mọi người, một lần nữa thành lập đội kỵ binh bí mật. Anh thấy chỉ vũ khí lạnh không được, một thời gian nữa anh sẽ cho bọn em một số vũ khí.
Trang bị võ trang cho bộ lạc Nạp Tây. Đương nhiên, số lượng sẽ không nhiều, chỉ cần đủ để các em có thể bảo vệ mình là được.
Huống chi, nếu lực chiến đấu của các em rất mạnh, chỉ sợ sẽ làm cho Hồng Ma Tây Lượng Quốc chú ý.
Đến lúc đó gặp phiền toái sẽ lớn hơn. Các em muốn cuộc sống không tranh giành, nhưng vì sinh tồn, các em lại không thể không tranh chấp, đây chính là hiện trạng sinh tồn của bọn em.
Quan trọng nhất hiện nay chính là em phải thành lập quân đội của bộ lạc Nạp Tây, giống như đội kỵ binh bí mật, có thể tăng thêm số lượng.
Xây dựng từng bộ phận một, các em có mấy chục vạn người, xây dựng đội kỵ binh hai đến ba vạn quân hẳn là không khó.
Tuy nhiên, nghe nói một số tù trưởng của các em khi không có tiền còn có thể đi làm hải tặc.
Anh hi vọng việc này không tái diễn trong tay em. Nếu không, sẽ dẫn đến tai họa ngầm cho bộ lạc Nạp Tây thì muộn quá.
Đừng nghĩ các em mạnh, thật ra, dưới những quân đội của các quốc gia lớn, các em căn bản không là gì.
Phương Đông có rất nhiều quốc gia, chỉ cần hai tập đoàn quân có thể giải quyết các em được. Cho nên, ngậm miệng ăn tiền, qua ngày lành là được.
Diệp Phàm giải thích.
Sáng thứ hai, Vương Nhân Bàng cùng mấy người Thiên Thông vui sướng hài lòng trở về nói các cô nàng bộ lạc Nạp Tây rất thú vị.
- Đồng chí Thiên Thông, theo giúp cô nương kia thật là đúng, chính tông hương vị Nạp Tây, khác xa các cô nàng Phương đông chúng ta.
Vương Nhân Bàng cười đáng khinh nói.
- Ừ, không giống. Ban đầu Thiên Thông tôi cũng muốn giử thân đồng tử, mặc dù nghĩ đến vẫn là phá rồi, ôi đều là do lão Diệp hại người. Tự mình chiếm người xinh đẹp nhất của bộ lạc Nạp Lan, không ngờ dụ dỗ cả chúng ta.
Thiên Thông vẫn không quên oán hận Diệp Phàm vài câu.
- Cậu đó, được lợi còn kêu ca, sao sáng này kêu đau lưng?
Có phải đêm qua mệt quá độ, mai nở vài lần. Tôi thấy hình như cô nàng hôm qua của cậu sáng này cũng không đi được rồi.
Cậu thật đúng là giỏi gây sức ép, cũng không như tôi một chút.
Không thể tưởng tượng được Xa Thiên đứng bên cạnh nói với Thiên Thông.
Đường Châu Ái phản bác lại.
- Được rồi, nói quá nhiều tôi cũng bận không làm nổi. Như vậy đi, những anh em đi theo tôi này buổi tối em anh sắp xếp mỗi người một là được.
Diệp Phàm nói tiếp:
- Phải đẹp chút đấy, tốt nhất là sau chuyện này mới rấp xong hàng mới được.
- Đã sắp xếp xong từ trước rồi.
Đường Châu Ái nói một cách châm chọc
- Đàn ông cũng không phải là cái gì tốt.
- Chẳng lẽ đây là cách tiếp đãi khách của bộ lạc Nạp Tây? Thật đúng là tốt?
Diệp Phàm cười nói.
- Đó là bởi vì người ta là đàn ông của Đường Châu Ái tôi.
Đường Châu Ái hừ nói,
- Hiện tại chúng ta đã như vậy rồi, làm thế nào để phát triển bộ lạc cũng là một phần trách nhiệm của anh.
Qua một thời gian ngắn không chừng chúng ta có con, bộ lạc Nạp Tây vẫn không phải của anh.
Hơn nữa, em hiểu anh là đại cao thủ, con của chúng ta chắc chắn cũng là đại cao thủ.
Nhân tài như vậy có thể có lực để cạnh tranh vị trí đại tù trưởng đó. Đường Châu Ái em sẽ trông coi vị trí đại tù trưởng này cho con chúng ta mấy chục năm.
Chờ nó mười tám tuổi xong anh nhất định phải bồi dưỡng nó vượt qua cha em mới được.
- Mười tám tuổi vượt qua cha em, anh nói với em, em đang nằm mơ đó. Cha em nghe nói đã đến cấp 11 đỉnh giai. Nếu bệnh một khi bình phục, hoàn toàn có năng lực đến cấp 12 Sói thuật cảnh giới. Em muốn một thiếu niên 18 tuổi trở thành cao thủ đẳng cấp 12 chắc chắn là điều không thể.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Anh mới bao nhiêu tuổi, không phải rất mạnh sao. Cũng không thua gì cha em.
Đường Châu Ái chu chu miệng nói.
- Anh năm nay cũng 28 tuổi rồi, 18 tuổi mới trên dưới tam đẳng. Cho nên, em yêu, chúng ta cũng phải từ từ.
Không nên vội, con chúng ta chắc chắn phải bồi dưỡng thành đại cao thủ rồi, lời này em không cần nói.
Tuy nhiên, hiện tại cha em vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nếu như không có cao thủ chỉ sợ tạm thời em không khống chế được bộ lạc Nạp Tây. Có rất nhiều người đang thèm muốn vị trí của cha em.
Ví dụ như mấy tù trưởng của em.
Diệp phàm nhíu mày nói.
- Em là người phụ nữ của anh, chẳng lẽ anh có thể đang tâm nhìn người phụ nữ của em bị sỉ nhục sao?
Không thể tưởng tượng được Đường Châu Ái không ngờ nói những câu đùa giỡn này. Diệp Phàm thiếu chút nữa nghẹn họng nhìn trân trối rồi, hắn há miệng thở dốc. Cuối cùng nói:
- Đó là đương nhiên, tôi sẽ sắp xếp cao thủ ở lại chỗ của em.
Em chọn cho họ hai người con gái xinh đẹp nhất để trở thành “Người nhà” của họ đi, y là Lạc Phi đã có thân thủ đẳng cấp 12.
Có việc gì cứ việc liên hệ với y, có thể sai khiến y như cấp dưới của mình.
- Em hiểu rồi.
Đường Châu Ái thận trọng gật gật đầu.
- Việc phát triển bộ lạc Nạp Tây mà em nói tôi cũng đã nghĩ rồi. Trước mắt mà nói thì các em đang dựa vào săn thú mà sống.
Trong xã hội hiện đại cũng không được bền vững lắm.
Bởi vì xã hội hiện đại đang cấm sát hại động vật hoang dã. Da lông thú chắc các em cũng đem bán đúng không?
Hơn nữa, nhân khẩu của các em gia tăng, mà địa bàn cũng không thay đổi, sau này mọi người càng khó gặp con mồi hơn.
Cho nên, phát triển nuôi trồng là nhiệm vụ mới.
Diệp Phàm nói.
- Nước xa không cứu được lửa gần. Vừa rồi anh nói trong vòng năm năm tới da thú của chúng ta chỉ có thể cung cấp cho nhà họ Chu với giá thấp.
Mấy năm nay chúng tôi cũng khổ sở rồi, hơn nữa, người của bộ lạc Nạp Tây dù sao tư tưởng cũng quá lạc hậu.
Phải làm cho bọn họ biết cách thay đổi là cả một quá trình. Ví dụ như xây dựng trường học chẳng hạn.
Cho nên, trong vài năm tới anh muốn đưa sinh hoạt hiện đại vào đây là không thể.
Không cần nói đến những cái khác, chỉ nói như Châu Phi, các anh không phải cũng giúp bọn họ lương thực cũng phải bắt tay vào dạy họ sao.
Nhưng kết quả cuối cùng thế nào, không thể nào tốt được, quan niệm của người da đen Châu Phi đã ăn sâu vào tiềm thức rồi.
Các anh cho hạt thóc người ta tra xuống đất rồi không quan tâm nữa. Kết quả có thể thu được gì không, chỉ là một đống cỏ dại cao hơn lúa.
So với người Châu Phi, người của bộ lạc Nạp Tây chúng tôi lạc hậu hơn. Suy nghĩ đóng kín. Ít nhất người châu Phi đa số còn được đến trường, cùng sinh hoạt với xã hội hiện đại thôi.
Còn bộ lạc chúng em sống xa với xã hội hiện đại, tư tưởng lạc hậu, cuộc sống còn mang tính chất nguyên thủy.
Cho nên, việc cấp bách phải giải quyết trước mắt trong hai năm tới là vấn đề cuộc sống lạc hậu của bộ lạc.
Em không yêu cầu anh cho bọn họ phúc lớn, chỉ yêu cầu các anh không để họ đói bụng chết người, mỗi người có chăn ấm là em hai lòng rồi.
Còn việc trồng trọt chỉ có thể từ từ sẽ đến thôi. Không thể vội được.
Đường Châu Ái cũng rất thông minh, phân tích rất có lý.
- Có cách, anh chỉ sợ mọi người luyến tiếc.
Diệp Phàm nói.
- Chỉ cần không phải là dụng thần đổi giống, chúng em đều bỏ được.
Đường Châu Ái không hề nghĩ ngợi nói thẳng.
- Em giữ lời?
Diệp Phàm cười khan một tiếng.
- Anh chắc có lẽ không lừa em.
Đường Châu Ái nói.
- Dùng lôi thạch để đổi lấy lương thực và đồ dùng cuộc sống.
Diệp Phàm nói tiếp.
- Không được, tuyệt đối không được!
Đường Châu Ai lắc đầu liên tục, xem ra là vội vàng.
- Đây chính là em nói, chỉ cần không phải dụng thần, vì sao không được?
Diệp Phàm hừ nói.
- Mặc dù Lôi thạch không phải là thần tượng quan trọng nhưng bộ lạc Nạp Tây mọi người đều thờ phụng lôi thạch. Hơn nữa, nguyên nhân chính là đối thủ của chúng tôi Củng âm giáo cần lôi thạch.
Nếu họ nhận được lôi thạch tấn công chúng tôi, bộ lạc chúng em sẽ có nguy cơ diệt chủng.
Đường Châu Ái giải thích, cũng lo Diệp Phàm sẽ tức giận.
Cô gái này, cô có ý là khi anh đã hàng phục cô, đều suy xét vì người đàn ông của mình.
- Điều này em yên tâm, em thật là hơi ngốc rồi. Hiện giờ bộ lạc Nạp Tây đều là của bọn anh, bọn anh để Củng âm giáo ức hiếp chúng tôi sao?
Lôi thạch này tuyệt đối không thể rơi vào tay bọn họ. Hơn nữa, Củng âm giáo cuối cùng là giáo phái dạng gì em nói trước đi.
Có thời gian thì trực tiếp diệt bọn họ là được. Nếu thực lực chênh lệch quá lơn thì chúng ta liền làm hành động lớn một chút đánh tan bọn họ.
Ít nhất phải làm cho bọn họ trong khoảng thời gian ngắn không thể tấn công chúng ta được. Nói cách khác, mỗi ngày theo dõi bộ lạc Nạp Tây cũng không tốt.
Diệp Phàm hừ nói.
- Em có chút vội vã rồi. Đương nhiên không lo anh, chủ yếu là sợ Lôi thạch một khi bán ra ngoài qua tay nhiều người sẽ đến tay Củng âm giáo.
Còn nói về Củng âm giáo thì bộ lạc Nạp Tây chúng em theo chân bọn họ cũng được mấy trăm năm thù hận rồi.
Tuy nhiên, gần đây cũng không có tấn công gì lớn, chỉ có điều anh đã bắt con của giáo của Củng âm giáo và làm bị thương rồi.
Việc này, có lẽ là khởi đầu cho sự oán hận. Nếu nói về Củng âm giáo, tổng bộ của bọn họ ngay tại ….
Giáo có bao nhiêu người, bao nhiêu cao thủ chúng tôi đều không rõ ràng lắm. Tuy nhiên, khi bọn chúng phát động tấn công thì người đến tương đối nhiều.
Hơn nữa, mỗi người thân thủ đều rất cao, xuống tay tàn nhẫn, một đao đều muốn lấy mạng người.
Đường Châu Ái nói.
- Có dùng súng ống hiện đại không?
Diệp Phàm hỏi.
- Thật sự không có, cơ bản đều là những côn bổng của thời xưa, nhiều nhất cũng chỉ là một chút thuốc nổ thôi.
Đương Châu Ái nói.
- So với chúng tôi thì ai mạnh hơn?
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này không rõ lắm, vì bọn em cũng không hiểu được thực lực của bọn chúng. Hơn nữa, lần này các anh có thể thành công vì có bọn em hỗ trợ.
Nói cách khác anh muốn đến chỗ họ cũng là khó khăn. Bên ngoài họ có đội quân bảo vệ đấy.
Những người này tuy nói là bản lĩnh không cao so với anh, nhưng bọn họ đông người. Hơn nữa, một khi chiến đấu có lẽ cả thanh thiếu niên cũng gọi đến.
Đến lúc đó không cần nói đến những thứ khác mệt cũng làm các anh chết rồi.
Đường Châu Ái nói.
- Ha ha, đội quân bảo vệ bí mật cũng không thể chịu nổi một kích,
Diệp Phàm đương nhiên cũng muốn giữ lại chút thể diện, nhìn Đường Châu Ái một cái nói:
- Lôi thạch của em anh đã bảo người đem về Trung Quốc rồi.
Môt khi kiểm tra đo lường chính xác có tác dụng trữ điện thì bên đó có thể xuất tiền mua. Yên tâm, có anh đây chắc chắn không thể chuyển đến tay Củng âm giáo.
Tạm thời em hãy chỉnh đốn lại mọi người, một lần nữa thành lập đội kỵ binh bí mật. Anh thấy chỉ vũ khí lạnh không được, một thời gian nữa anh sẽ cho bọn em một số vũ khí.
Trang bị võ trang cho bộ lạc Nạp Tây. Đương nhiên, số lượng sẽ không nhiều, chỉ cần đủ để các em có thể bảo vệ mình là được.
Huống chi, nếu lực chiến đấu của các em rất mạnh, chỉ sợ sẽ làm cho Hồng Ma Tây Lượng Quốc chú ý.
Đến lúc đó gặp phiền toái sẽ lớn hơn. Các em muốn cuộc sống không tranh giành, nhưng vì sinh tồn, các em lại không thể không tranh chấp, đây chính là hiện trạng sinh tồn của bọn em.
Quan trọng nhất hiện nay chính là em phải thành lập quân đội của bộ lạc Nạp Tây, giống như đội kỵ binh bí mật, có thể tăng thêm số lượng.
Xây dựng từng bộ phận một, các em có mấy chục vạn người, xây dựng đội kỵ binh hai đến ba vạn quân hẳn là không khó.
Tuy nhiên, nghe nói một số tù trưởng của các em khi không có tiền còn có thể đi làm hải tặc.
Anh hi vọng việc này không tái diễn trong tay em. Nếu không, sẽ dẫn đến tai họa ngầm cho bộ lạc Nạp Tây thì muộn quá.
Đừng nghĩ các em mạnh, thật ra, dưới những quân đội của các quốc gia lớn, các em căn bản không là gì.
Phương Đông có rất nhiều quốc gia, chỉ cần hai tập đoàn quân có thể giải quyết các em được. Cho nên, ngậm miệng ăn tiền, qua ngày lành là được.
Diệp Phàm giải thích.
Sáng thứ hai, Vương Nhân Bàng cùng mấy người Thiên Thông vui sướng hài lòng trở về nói các cô nàng bộ lạc Nạp Tây rất thú vị.
- Đồng chí Thiên Thông, theo giúp cô nương kia thật là đúng, chính tông hương vị Nạp Tây, khác xa các cô nàng Phương đông chúng ta.
Vương Nhân Bàng cười đáng khinh nói.
- Ừ, không giống. Ban đầu Thiên Thông tôi cũng muốn giử thân đồng tử, mặc dù nghĩ đến vẫn là phá rồi, ôi đều là do lão Diệp hại người. Tự mình chiếm người xinh đẹp nhất của bộ lạc Nạp Lan, không ngờ dụ dỗ cả chúng ta.
Thiên Thông vẫn không quên oán hận Diệp Phàm vài câu.
- Cậu đó, được lợi còn kêu ca, sao sáng này kêu đau lưng?
Có phải đêm qua mệt quá độ, mai nở vài lần. Tôi thấy hình như cô nàng hôm qua của cậu sáng này cũng không đi được rồi.
Cậu thật đúng là giỏi gây sức ép, cũng không như tôi một chút.
Không thể tưởng tượng được Xa Thiên đứng bên cạnh nói với Thiên Thông.
/3320
|