Thấy Diệp Phàm đi vào Phượng Triều Phong không đứng lên, chỉ có gật đầu coi như chào hỏi.
- Tới rồi hả?
Ông Phượng mở mắt ra, liếc nhìn Diệp Phàm một cái.
- Chào ông Phượng, tôi là Diệp Phàm.
Diệp Phàm cung kính chào hỏi, hắn có vẻ khá tôn trọng ông Phượng.
Dù sao, trước kia ông Phượng cũng đã giúp hắn nhiều. Mà từ huyện Ngư Dương đến huyện Ma Xuyên là một bước ngoặt lớn trong đời của Diệp Phàm.
Năm đó ở đập nước Thiên Thủy đã vô tình khiến ông Phượng để ý tới lúc hắn đang rảnh rỗi ngồi tán gẫu, do vậy mà khi nhìn thấy Diệp Phàm ông đã gật đầu chào.
Lúc đó vị trí Bí thư của Đức Bình là Trương Thế Thành là do ông Phượng gật đầu đồng ý. Bởi vậy Diệp Phàm mới có cơ hội được thăng chức từ vị trí Phó chủ tịch huyện lên chức Chủ tịch huyện Ma Xuyên.
Tuy nói rằng huyện Ma Xuyên lúc đó có hai vị đàm nhiệm chức vụ chủ tịch huyện, một đã chết, một bị bệnh thần kinh đã được chuyển tới phần mộ của chủ tịch huyện, nhưng mà đối với Diệp Phàm mà nói lại là mảnh đất khởi nghiệp chân chính của cậu ấy. Vậy nên ông Phượng xem Diệp Phàm như người dẫn đường rồi.
- Được rồi, được rồi, đã nhiều năm rồi nhỉ. Cậu cũng đã trưởng thành hơn nhiều rồi nhỉ. Các cậu đều đã trưởng thành hơn rất nhiều còn tôi lại già đi rồi. Bây giờ không hay rồi, đi leo núi lần này lại làm thành ra thế này. Thật là càng già càng vô dụng, tuổi trẻ thật là tốt...
Ông Phượng cười cười.
- Ông Phượng không thể nói vậy được, người đụng phải hòn đá sưng thịt lên, nào có thể chịu được. Tôi thấy ông Phượng vẫn chưa già mà tinh thần thì vẫn còn nhanh nhẹn. Nói cách khác sao có thể so sánh với hòn đá được chứ?
Diệp Phàm nói thổi phồng lên.
- Ha ha, tiểu tử nhà cậu giờ cũng đã học được cách nịnh hót rồi hả? Đúng là cái chân của lão già ta vẫn muốn so tài cùng hòn đá. Đó chẳng phải là muốn lão già ta sớm đến núi Bát Bảo trình diện sao.
Ông Phượng cười sang sảng, khiến Diệp Phàm nhớ lại cái bóng dáng của ông Phượng năm đó ở đập Thiên Thủy.
- Ông Phượng cũng không phải là ngựa.
Diệp Phàm nói đùa.
- Hừ, cậu dám nói ông nội tôi là ngựa sao? Vậy ta đây không phải là ngựa con sao?
Phượng Khuynh Thành bất mãn nói, anh ta còn trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái.
- Được rồi Khuynh Thành, để cho Diệp Phàm nói chuyện với ông nội đi.
Phượng Triều khoát tay áo.
Diệp Phàm cũng tiến đến gần bên ông Phượng kiểm tra một cách chuyên tâm rồi đứng lên, phát hiện rằng từ đùi bên phải nhìn lên trên cũng không có vết thương gì rõ ràng, ví như sung huyết, tím bầm hay vết thương ngoài da.
- Thưa ông Phượng, những vết thương ngoài này nhìn qua có vẻ không có gì, có khi nào là bị thương trong kinh mạch và nội bên trong cơ thể?
Diệp Phàm nói.
- Không thể nào không có, trợ lý Diệp hãy xem kỹ lại xem. Hòn đá to như vậy lăn phải chân lẽ nào bên ngoài lại không sao.
Đáng tiếc là người già thì lại không chịu đi tới bệnh viện. Trợ lý Diệp xem xem. Có điều là lẽ nào trước kia trợ lý Diệp sau khi tốt nghiệp ngành y khoa rồi chuyển sang công tác chính phủ sao?
Lúc này, một người trung niên đứng bên cạnh ông Phượng, đó chính là thầy thuốc của ông Phượng, tên là Trương Hữu Thành. Kỳ thật anh ta chính là chuyên gia của cục y tế trung ương.
Lúc Trương Hữu Thành nói những lời này thì khẩu khí có vẻ hơi xung, Diệp Phàm hiểu. Chân của ông Phượng bị thương như vậy, căn bản là do Trương Hữu Thành không biết xem bệnh.
Hắn thấy Phượng gia đối xử với Diệp Phàm khách khí như vậy, cảm thấy như có người đang muốn cướp bát cơm của mình nên tự nhiên thấy không thoải mái.
- Y học lớn sao, không hề có. Tôi vốn học quản lý kinh tế, tốt nghiệp đại học Hải Giang.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Trương Hữu Thành một cái, khẽ lắc đầu.
- Không phải tốt nghiệp trường y khoa lớn, cậu không thể tùy tiện xem bệnh cho ông Phượng được.
Trương Hữu Thành vòng người qua ông Phượng, nói:
- Thủ trưởng, tôi nghĩ ông nên lập tức đi đến bệnh viện quân y kiểm tra toàn diện một lượt.
Cái chân này trước đó đã từng có bệnh. Sau này tuy nói là khỏi rồi nhưng sẽ không tránh khỏi bị ảnh hưởng. Đến lúc đó e là sẽ phiền toái hơn đấy.
Hơn nữa, đồng chí trợ lý Diệp này lại không thể xem chân cho ông.
Nếu có chứng nhận thầy lang thì cũng cần thông qua sự phê duyệt của cục y tế dưới sự giám sát chỉ đạo của các chuyên gia mới được.
Bằng không trách nhiệm này, tiểu Trương tôi không dám nhận.
- Không vấn đề gì! Việc này tôi quyết định rồi, anh không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm gì. Hơn nữa, đỉnh núi còn hướng về thủ đô, các cậu đều có thể chứng minh. Tiểu Trương cậu không cần lo lắng điều gì cả.
Không thể tưởng được ông Phượng cũng khoát tay áo, liếc mắt nhìn Trương Hữu Thành một cái. Thản nhiên cười nói:
- Tiểu Trương, cậu có lẽ vẫn không hiểu. Cái bệnh ở chân tôi trước đây Diệp Phàm đã chữa khỏi. Vì vậy, tôi chỉ tin Diệp Phàm.
Không thể ngờ được ông Phượng lại tôn sùng Diệp Phàm như thế, Trương Hữu Thành còn có thể nói được gì. Anh ta có vẻ ngượng ngùng, liếc mắt nhìn Diệp Phàm nói:
- Không ngờ rằng trợ lý Diệp còn là một người tài ba, thật sự là bất ngờ đó.
Vậy thì mời anh Diệp kiểm tra một lượt cho thủ trưởng, nếu không được thì xin sớm nói ra, không nên kéo dài tình trạng bệnh của thủ trưởng.
Bằng không trách nhiệm này bất luận là ai cũng không gánh nổi.
Trương Hữu Thành lại lấy trách nhiệm để hù dọa Diệp Phàm, Diệp Phàm chỉ hơi bực mình, liếc nhìn Trương Hữu Đông một cái, cười giả tạo:
- Nếu các anh có thể chữa khỏi bệnh của ông Phượng thì vẫn cần tới thầy lang ta đây sao?
Chữa không khỏi thì không cần tới thầy lang ta. Không được ồn ào ảnh hưởng tới tâm trạng của tôi lúc xem bệnh, xem bệnh này, tâm tình cũng có ảnh hưởng lớn.
Tâm tình mà không yên thì không chính xác được, đặc biệt là xem bệnh này, người bình thường thì tâm lý đều rất lo lắng. Tôi cũng có chút thiếu tự tin, anh đừng có mà làm loạn thêm nữa. Bằng không chân này có mềm nhũn ra thì tôi cũng không có cách nào xem được bệnh cho ông Phượng đâu?
Diệp Phàm nói lời này ra nhưng thực ra là có ý giáo huấn.
- Diệp Phàm, cậu nói những lời này là không đúng rồi. Người ta nói nghiệp thuật cũng có chuyên môn, bác sĩ của cục y tế cũng không thể nào mà cái gì cũng biết được, đúng không?
Người chứ không phải thần tiên mà cứ vẩy cái thứ nước tiên vào là bệnh gì cũng chữa khỏi được. Trợ lý Diệp à, anh đúng là kiểu người này rồi.
Cho dù là kiểu người này cũng không thể nói rằng các chuyên gia của cục y tế là không giỏi. Họ đều là những người kiệt xuất nhất trong giới y học của nước cộng hòa.
Đồng chí nào mà đi ra ngoài đều là những nhân vật có khả năng chuyên về một mặt nào đó. Huống hồ tôi chỉ là bác sĩ chuyên chức chăm lo sức khỏe cho ông Phượng đang nhắc nhở cậu. Đây là trách nhiệm của tôi.
Trương Hữu Thành có thể là hơi quá.
- Được rồi, đều là những người trước đây đã từng chữa trị cho tôi, nhưng mà đau đớn đã mấy chục năm rồi. Phải học hỏi nhiều hơn mới phải, chữa trị không tốt thì chớ có giở tư cách ra.
Ở đây, tất cả đều lấy thực lực để chỉ trích nhau. Chúng ta chú ý phải khiêm tốn, thành thật chứ không phải nói qua loa hồ đồ vài câu, như vậy chẳng ra sao cả.
Không ngờ Phượng Triều Phong đột nhiên nhíu mày, xem ra ông cũng cảm thấy Trương Hữu Thành hơi quá.
Vậy nên ông trực tiếp phê bình luôn. Trương Hữu Thành lập tức đỏ mặt lên, ấp úng nói:
- Ủy viên Phượng nói đúng, Hữu Thành sẽ học tập trợ lý Diệp. Tôi không có ý gì cả, chỉ là mong cho chân của thủ trưởng chóng khỏi thôi.
- Ha ha, anh Trương, ý tứ của anh tôi hiểu rồi. Mấy năm gần đây anh Trương vẫn luôn cực khổ chăm lo cho tôi.
Tuy nhiên, đồng chí Diệp Phàm tuy là không phải tốt nghiệp trường y khoa lớn, thậm chí là chưa từng làm công việc chữa bệnh bao giờ.
Nhưng nghe nói trước kia cậu đã theo một vị lang trung học hỏi về thuật chữa bệnh bằng dược thảo. Cái thuật y học thảo dược này cả TQ chúng ta chỉ mỗi hắn biết.
Hiện nay đã bị y học phương Tây xâm nhập, tuy là Đông y có phần mềm dẻo. Nhưng mà đất nước chúng ta bây giờ chằng phải đang phát triển Đông y sao.
Hơn nữa Đông y cũng có nhiều cái hay. Ví như, không giống thuốc tây nhưng có tác dụng phụ tương đối lớn.
Mà thuốc Đông y lại có xu hướng thiên nhiên. Vậy nên, tiểu Trương ạ, trong việc chữa trị cái chân của tôi, cậu cần phải học tập Diệp Phàm ở phương diện này.
Chờ xem Diệp Phàm chữa trị cho tôi như thế nào. Người ta bây giờ đã là chủ tịch tỉnh Đồng Lĩnh rồi, không thể ngày nào cũng chạy tới đây xem bệnh cho tôi được.
Vậy nên cậu hãy học hỏi một chút, nếu như có thể dùng được thì có phải là sẽ đỡ làm phiền tới đồng chí Diệp Phàm không.
Ông Phượng nói ra những lời này dường như là có ý muốn Trương Hữu Thành bái Diệp Phàm là sư phụ.
Trương Hữu Thành cũng không dại gì, đương nhiên cũng hiểu ra ý tứ này của ông Phượng. Anh ta càng đỏ mặt, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, ấp úng:
- Tôi sẽ khiêm tốn thỉnh giáo trợ lý Diệp cụ thể về cách chữa trị cho chân của thủ trưởng. Tới lúc đó mong trợ lý Diệp hãy chỉ bảo, cũng là vì chân của thủ trưởng, đúng không?
- Ha ha, đương nhiên rồi. Chỉ cần chuyên gia Trương có lòng. Tuy nhiên tôi vẫn phải nhắc nhở chuyên gia Trương rằng, tay nghề của tôi e là anh rất khó học nổi. Nhưng mà chỉ cần học qua một chút ngoài da cũng được. Bí mật trong ngành tôi không tiết lộ được. Điều này cứ coi như là bí mật của tôi đi.
Diệp Phàm vừa nói vừa dùng nội công thăm dò vào bên trong đùi của ông Phượng.
Lần này có chút kỳ lạ, kinh mạch của ông Phượng đúng là không bị tổn thương gì. Ngoài da và kinh mạch đều ổn, vậy tại sao ông Phượng lại cảm thấy chân không ổn? Diệp Phàm có chút nghi ngờ.
Hắn nhắm mắt từ từ cảm nhận, nội khí cũng đang rất tuần hoàn. Sau khi kiểm tra tuần hoàn kinh mạch của ông Phượng xong cũng không phát hiện ra điều gì.
Thật là kỳ lạ, không có bất kỳ vết thương nào tại sao lại có thể cảm thấy đau được. Vết thương đau nhức này là ở đâu?
Diệp Phàm thầm mở trong lòng, sau đó lại dùng nội lực đánh mạnh vào xương cốt của ông Phượng, vẫn không phát hiện ra điều gì.
Một suy nghĩ mạnh dạn hình thành trong đầu Diệp Phàm —— lẽ nào ông Phượng đang giả bệnh?
Vì sao lại giả bệnh?
- Ai, tôi biết là không vội được. Người đã già, chân phải này cũng là bệnh cũ, gần đây cảm thấy không biết chân phải có phải bị ung thư không. Đụng phải hòn đá đau muốn chết, bây giờ cảm giác càng ngày càng đau. Xem ra hòn đá kia chính là nguyên nhân dẫn đến ung thư đó.
Ông Phượng nhíu mày, vẻ mặt thống khổ nói:
- Diệp Phàm, cậu không cần xem lại nữa. Tôi già rồi, sớm muộn gì thì cũng phải tới núi Bát Bảo, tôi không sao đâu.
- Có phải là Diệp Phàm vừa mới kiểm tra đã làm ông đau phải không?
Trương Hữu Thành cho rằng bắt được cơ hội, vẻ mặt lập tức thân thiết nói.
- Không biết chữa trị thì đừng chữa trị, ngay cả văn bằng y khoa cũng không có, cũng không có tới bệnh viện, mà học qua lang băm giang hồ thì có thể có giá trị gì.
Ông nội, đừng do dự nữa, tới bệnh viện cho tổ chức chuyên gia kiểm tra. Bây giờ đã đau đớn như vậy là nghiêm trọng rồi, không chữa trị kịp thời thì không chừng tới lúc phiền toái lắm.
Lúc này, người thanh niên ngồi bên cạnh Phượng Triều Phong hừ một tiếng lạnh lùng.
- Đúng vậy ông ạ, Chí Thiên nói không sai, phải chữa trị đúng lúc mới có hiệu quả. Chân ông đã như vậy thì không thể kéo dài thời gian nữa, kéo dài chỉ sợ là sinh thêm bệnh. Có nhiều bệnh có thể có biến đổi.
Phượng Triều Phong cũng vội vã nói.
- Ha ha, bệnh của ông Phượng có chút kỳ lạ. Không việc gì đâu, nghỉ ngơi một chút.....
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Tới rồi hả?
Ông Phượng mở mắt ra, liếc nhìn Diệp Phàm một cái.
- Chào ông Phượng, tôi là Diệp Phàm.
Diệp Phàm cung kính chào hỏi, hắn có vẻ khá tôn trọng ông Phượng.
Dù sao, trước kia ông Phượng cũng đã giúp hắn nhiều. Mà từ huyện Ngư Dương đến huyện Ma Xuyên là một bước ngoặt lớn trong đời của Diệp Phàm.
Năm đó ở đập nước Thiên Thủy đã vô tình khiến ông Phượng để ý tới lúc hắn đang rảnh rỗi ngồi tán gẫu, do vậy mà khi nhìn thấy Diệp Phàm ông đã gật đầu chào.
Lúc đó vị trí Bí thư của Đức Bình là Trương Thế Thành là do ông Phượng gật đầu đồng ý. Bởi vậy Diệp Phàm mới có cơ hội được thăng chức từ vị trí Phó chủ tịch huyện lên chức Chủ tịch huyện Ma Xuyên.
Tuy nói rằng huyện Ma Xuyên lúc đó có hai vị đàm nhiệm chức vụ chủ tịch huyện, một đã chết, một bị bệnh thần kinh đã được chuyển tới phần mộ của chủ tịch huyện, nhưng mà đối với Diệp Phàm mà nói lại là mảnh đất khởi nghiệp chân chính của cậu ấy. Vậy nên ông Phượng xem Diệp Phàm như người dẫn đường rồi.
- Được rồi, được rồi, đã nhiều năm rồi nhỉ. Cậu cũng đã trưởng thành hơn nhiều rồi nhỉ. Các cậu đều đã trưởng thành hơn rất nhiều còn tôi lại già đi rồi. Bây giờ không hay rồi, đi leo núi lần này lại làm thành ra thế này. Thật là càng già càng vô dụng, tuổi trẻ thật là tốt...
Ông Phượng cười cười.
- Ông Phượng không thể nói vậy được, người đụng phải hòn đá sưng thịt lên, nào có thể chịu được. Tôi thấy ông Phượng vẫn chưa già mà tinh thần thì vẫn còn nhanh nhẹn. Nói cách khác sao có thể so sánh với hòn đá được chứ?
Diệp Phàm nói thổi phồng lên.
- Ha ha, tiểu tử nhà cậu giờ cũng đã học được cách nịnh hót rồi hả? Đúng là cái chân của lão già ta vẫn muốn so tài cùng hòn đá. Đó chẳng phải là muốn lão già ta sớm đến núi Bát Bảo trình diện sao.
Ông Phượng cười sang sảng, khiến Diệp Phàm nhớ lại cái bóng dáng của ông Phượng năm đó ở đập Thiên Thủy.
- Ông Phượng cũng không phải là ngựa.
Diệp Phàm nói đùa.
- Hừ, cậu dám nói ông nội tôi là ngựa sao? Vậy ta đây không phải là ngựa con sao?
Phượng Khuynh Thành bất mãn nói, anh ta còn trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái.
- Được rồi Khuynh Thành, để cho Diệp Phàm nói chuyện với ông nội đi.
Phượng Triều khoát tay áo.
Diệp Phàm cũng tiến đến gần bên ông Phượng kiểm tra một cách chuyên tâm rồi đứng lên, phát hiện rằng từ đùi bên phải nhìn lên trên cũng không có vết thương gì rõ ràng, ví như sung huyết, tím bầm hay vết thương ngoài da.
- Thưa ông Phượng, những vết thương ngoài này nhìn qua có vẻ không có gì, có khi nào là bị thương trong kinh mạch và nội bên trong cơ thể?
Diệp Phàm nói.
- Không thể nào không có, trợ lý Diệp hãy xem kỹ lại xem. Hòn đá to như vậy lăn phải chân lẽ nào bên ngoài lại không sao.
Đáng tiếc là người già thì lại không chịu đi tới bệnh viện. Trợ lý Diệp xem xem. Có điều là lẽ nào trước kia trợ lý Diệp sau khi tốt nghiệp ngành y khoa rồi chuyển sang công tác chính phủ sao?
Lúc này, một người trung niên đứng bên cạnh ông Phượng, đó chính là thầy thuốc của ông Phượng, tên là Trương Hữu Thành. Kỳ thật anh ta chính là chuyên gia của cục y tế trung ương.
Lúc Trương Hữu Thành nói những lời này thì khẩu khí có vẻ hơi xung, Diệp Phàm hiểu. Chân của ông Phượng bị thương như vậy, căn bản là do Trương Hữu Thành không biết xem bệnh.
Hắn thấy Phượng gia đối xử với Diệp Phàm khách khí như vậy, cảm thấy như có người đang muốn cướp bát cơm của mình nên tự nhiên thấy không thoải mái.
- Y học lớn sao, không hề có. Tôi vốn học quản lý kinh tế, tốt nghiệp đại học Hải Giang.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Trương Hữu Thành một cái, khẽ lắc đầu.
- Không phải tốt nghiệp trường y khoa lớn, cậu không thể tùy tiện xem bệnh cho ông Phượng được.
Trương Hữu Thành vòng người qua ông Phượng, nói:
- Thủ trưởng, tôi nghĩ ông nên lập tức đi đến bệnh viện quân y kiểm tra toàn diện một lượt.
Cái chân này trước đó đã từng có bệnh. Sau này tuy nói là khỏi rồi nhưng sẽ không tránh khỏi bị ảnh hưởng. Đến lúc đó e là sẽ phiền toái hơn đấy.
Hơn nữa, đồng chí trợ lý Diệp này lại không thể xem chân cho ông.
Nếu có chứng nhận thầy lang thì cũng cần thông qua sự phê duyệt của cục y tế dưới sự giám sát chỉ đạo của các chuyên gia mới được.
Bằng không trách nhiệm này, tiểu Trương tôi không dám nhận.
- Không vấn đề gì! Việc này tôi quyết định rồi, anh không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm gì. Hơn nữa, đỉnh núi còn hướng về thủ đô, các cậu đều có thể chứng minh. Tiểu Trương cậu không cần lo lắng điều gì cả.
Không thể tưởng được ông Phượng cũng khoát tay áo, liếc mắt nhìn Trương Hữu Thành một cái. Thản nhiên cười nói:
- Tiểu Trương, cậu có lẽ vẫn không hiểu. Cái bệnh ở chân tôi trước đây Diệp Phàm đã chữa khỏi. Vì vậy, tôi chỉ tin Diệp Phàm.
Không thể ngờ được ông Phượng lại tôn sùng Diệp Phàm như thế, Trương Hữu Thành còn có thể nói được gì. Anh ta có vẻ ngượng ngùng, liếc mắt nhìn Diệp Phàm nói:
- Không ngờ rằng trợ lý Diệp còn là một người tài ba, thật sự là bất ngờ đó.
Vậy thì mời anh Diệp kiểm tra một lượt cho thủ trưởng, nếu không được thì xin sớm nói ra, không nên kéo dài tình trạng bệnh của thủ trưởng.
Bằng không trách nhiệm này bất luận là ai cũng không gánh nổi.
Trương Hữu Thành lại lấy trách nhiệm để hù dọa Diệp Phàm, Diệp Phàm chỉ hơi bực mình, liếc nhìn Trương Hữu Đông một cái, cười giả tạo:
- Nếu các anh có thể chữa khỏi bệnh của ông Phượng thì vẫn cần tới thầy lang ta đây sao?
Chữa không khỏi thì không cần tới thầy lang ta. Không được ồn ào ảnh hưởng tới tâm trạng của tôi lúc xem bệnh, xem bệnh này, tâm tình cũng có ảnh hưởng lớn.
Tâm tình mà không yên thì không chính xác được, đặc biệt là xem bệnh này, người bình thường thì tâm lý đều rất lo lắng. Tôi cũng có chút thiếu tự tin, anh đừng có mà làm loạn thêm nữa. Bằng không chân này có mềm nhũn ra thì tôi cũng không có cách nào xem được bệnh cho ông Phượng đâu?
Diệp Phàm nói lời này ra nhưng thực ra là có ý giáo huấn.
- Diệp Phàm, cậu nói những lời này là không đúng rồi. Người ta nói nghiệp thuật cũng có chuyên môn, bác sĩ của cục y tế cũng không thể nào mà cái gì cũng biết được, đúng không?
Người chứ không phải thần tiên mà cứ vẩy cái thứ nước tiên vào là bệnh gì cũng chữa khỏi được. Trợ lý Diệp à, anh đúng là kiểu người này rồi.
Cho dù là kiểu người này cũng không thể nói rằng các chuyên gia của cục y tế là không giỏi. Họ đều là những người kiệt xuất nhất trong giới y học của nước cộng hòa.
Đồng chí nào mà đi ra ngoài đều là những nhân vật có khả năng chuyên về một mặt nào đó. Huống hồ tôi chỉ là bác sĩ chuyên chức chăm lo sức khỏe cho ông Phượng đang nhắc nhở cậu. Đây là trách nhiệm của tôi.
Trương Hữu Thành có thể là hơi quá.
- Được rồi, đều là những người trước đây đã từng chữa trị cho tôi, nhưng mà đau đớn đã mấy chục năm rồi. Phải học hỏi nhiều hơn mới phải, chữa trị không tốt thì chớ có giở tư cách ra.
Ở đây, tất cả đều lấy thực lực để chỉ trích nhau. Chúng ta chú ý phải khiêm tốn, thành thật chứ không phải nói qua loa hồ đồ vài câu, như vậy chẳng ra sao cả.
Không ngờ Phượng Triều Phong đột nhiên nhíu mày, xem ra ông cũng cảm thấy Trương Hữu Thành hơi quá.
Vậy nên ông trực tiếp phê bình luôn. Trương Hữu Thành lập tức đỏ mặt lên, ấp úng nói:
- Ủy viên Phượng nói đúng, Hữu Thành sẽ học tập trợ lý Diệp. Tôi không có ý gì cả, chỉ là mong cho chân của thủ trưởng chóng khỏi thôi.
- Ha ha, anh Trương, ý tứ của anh tôi hiểu rồi. Mấy năm gần đây anh Trương vẫn luôn cực khổ chăm lo cho tôi.
Tuy nhiên, đồng chí Diệp Phàm tuy là không phải tốt nghiệp trường y khoa lớn, thậm chí là chưa từng làm công việc chữa bệnh bao giờ.
Nhưng nghe nói trước kia cậu đã theo một vị lang trung học hỏi về thuật chữa bệnh bằng dược thảo. Cái thuật y học thảo dược này cả TQ chúng ta chỉ mỗi hắn biết.
Hiện nay đã bị y học phương Tây xâm nhập, tuy là Đông y có phần mềm dẻo. Nhưng mà đất nước chúng ta bây giờ chằng phải đang phát triển Đông y sao.
Hơn nữa Đông y cũng có nhiều cái hay. Ví như, không giống thuốc tây nhưng có tác dụng phụ tương đối lớn.
Mà thuốc Đông y lại có xu hướng thiên nhiên. Vậy nên, tiểu Trương ạ, trong việc chữa trị cái chân của tôi, cậu cần phải học tập Diệp Phàm ở phương diện này.
Chờ xem Diệp Phàm chữa trị cho tôi như thế nào. Người ta bây giờ đã là chủ tịch tỉnh Đồng Lĩnh rồi, không thể ngày nào cũng chạy tới đây xem bệnh cho tôi được.
Vậy nên cậu hãy học hỏi một chút, nếu như có thể dùng được thì có phải là sẽ đỡ làm phiền tới đồng chí Diệp Phàm không.
Ông Phượng nói ra những lời này dường như là có ý muốn Trương Hữu Thành bái Diệp Phàm là sư phụ.
Trương Hữu Thành cũng không dại gì, đương nhiên cũng hiểu ra ý tứ này của ông Phượng. Anh ta càng đỏ mặt, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, ấp úng:
- Tôi sẽ khiêm tốn thỉnh giáo trợ lý Diệp cụ thể về cách chữa trị cho chân của thủ trưởng. Tới lúc đó mong trợ lý Diệp hãy chỉ bảo, cũng là vì chân của thủ trưởng, đúng không?
- Ha ha, đương nhiên rồi. Chỉ cần chuyên gia Trương có lòng. Tuy nhiên tôi vẫn phải nhắc nhở chuyên gia Trương rằng, tay nghề của tôi e là anh rất khó học nổi. Nhưng mà chỉ cần học qua một chút ngoài da cũng được. Bí mật trong ngành tôi không tiết lộ được. Điều này cứ coi như là bí mật của tôi đi.
Diệp Phàm vừa nói vừa dùng nội công thăm dò vào bên trong đùi của ông Phượng.
Lần này có chút kỳ lạ, kinh mạch của ông Phượng đúng là không bị tổn thương gì. Ngoài da và kinh mạch đều ổn, vậy tại sao ông Phượng lại cảm thấy chân không ổn? Diệp Phàm có chút nghi ngờ.
Hắn nhắm mắt từ từ cảm nhận, nội khí cũng đang rất tuần hoàn. Sau khi kiểm tra tuần hoàn kinh mạch của ông Phượng xong cũng không phát hiện ra điều gì.
Thật là kỳ lạ, không có bất kỳ vết thương nào tại sao lại có thể cảm thấy đau được. Vết thương đau nhức này là ở đâu?
Diệp Phàm thầm mở trong lòng, sau đó lại dùng nội lực đánh mạnh vào xương cốt của ông Phượng, vẫn không phát hiện ra điều gì.
Một suy nghĩ mạnh dạn hình thành trong đầu Diệp Phàm —— lẽ nào ông Phượng đang giả bệnh?
Vì sao lại giả bệnh?
- Ai, tôi biết là không vội được. Người đã già, chân phải này cũng là bệnh cũ, gần đây cảm thấy không biết chân phải có phải bị ung thư không. Đụng phải hòn đá đau muốn chết, bây giờ cảm giác càng ngày càng đau. Xem ra hòn đá kia chính là nguyên nhân dẫn đến ung thư đó.
Ông Phượng nhíu mày, vẻ mặt thống khổ nói:
- Diệp Phàm, cậu không cần xem lại nữa. Tôi già rồi, sớm muộn gì thì cũng phải tới núi Bát Bảo, tôi không sao đâu.
- Có phải là Diệp Phàm vừa mới kiểm tra đã làm ông đau phải không?
Trương Hữu Thành cho rằng bắt được cơ hội, vẻ mặt lập tức thân thiết nói.
- Không biết chữa trị thì đừng chữa trị, ngay cả văn bằng y khoa cũng không có, cũng không có tới bệnh viện, mà học qua lang băm giang hồ thì có thể có giá trị gì.
Ông nội, đừng do dự nữa, tới bệnh viện cho tổ chức chuyên gia kiểm tra. Bây giờ đã đau đớn như vậy là nghiêm trọng rồi, không chữa trị kịp thời thì không chừng tới lúc phiền toái lắm.
Lúc này, người thanh niên ngồi bên cạnh Phượng Triều Phong hừ một tiếng lạnh lùng.
- Đúng vậy ông ạ, Chí Thiên nói không sai, phải chữa trị đúng lúc mới có hiệu quả. Chân ông đã như vậy thì không thể kéo dài thời gian nữa, kéo dài chỉ sợ là sinh thêm bệnh. Có nhiều bệnh có thể có biến đổi.
Phượng Triều Phong cũng vội vã nói.
- Ha ha, bệnh của ông Phượng có chút kỳ lạ. Không việc gì đâu, nghỉ ngơi một chút.....
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
/3320
|