Bởi vì, bàn tay này quá sát khí rồi. Ngay cả đám cây nhỏ cách đó năm chục mét cũg bị cương khí từ bàn tay đánh gãy.
Nhìn thấy Diệp Phàm không thể tránh ra, thì lúc này dường từ không trung bay đến một chiếc dây lưng ngũ màu.
Không.
Không phải dây lưng mà là một cây roi.
Tuy nhiên, cũng không hẳn là roi, trông nhỏ hơn dây lưng một chút, nhưng chiều dài thì không xác định được.
Đường roi dường như không có khí lực, khẽ cuốn lấy bàn tay của Phi Không đại sư.
Tuy nhiên đồng tử của Phi Không bỗng trợn to, lão hòa thượng đột nhiên co miệng lại, sắc mặt tái nhợt.
Lập tức bỏ qua Diệp Phàm mà chỉ chú tâm hướng về chiếc dây lưng ngũ màu kia. Xem ra, chiếc dây lưng này mang đến áp lực không nhỏ cho Phi Không.
Ầm….
Dường như tiếng vải rách truyền đến, chưởng ấn của Phi Không bị chiếc dây lưng xé làm đôi.
- Chẳng lẽ là cô ấy đã đến đây.
- Không có khả năng, cô ấy là một thân hồng y, hơn nữa bản lĩnh không thể cao như vậy.
Diệp Phàm trong lòng nghĩ đến người con gái áo hồng, tuy nhiên, trước kia bản lĩnh của cô ấy nhiều nhất cũng chỉ cao hơn mình một chút xíu mà thôi. Không thể có chuyện sau hai năm lại đạt đến trình độ khủng khiếp như vậy. Điều này khiến kẻ “chó ngáp phải ruồi” như Diệp Phàm cũng cảm thấy xấu hổ.
Hắn lại tập trung vào chiếc dây lưng nhiều màu. Trên ngọn cây ở chỗ xa hơn trăm mét, hình như có một bóng người mờ ảo trên đó.
Tuyệt đối là bóng trắng. Diệp Phàm trong lòng nói, phát hiện cô nàng kia mặt bằng tấm lụa màu trắng, thảo nào mà đôi mắt chim ưung cũng không thể nhìn thấu được.
Ba ba ba BA~..
Phi Không đại sư lại đánh ra quyền cương, hơn nữa kích liên tục mười quyền. Từng đường quyền trùng trùng điệp điệp nối tiếp nhau, Diệp Phàm lại ngước lên nhìn bóng trắng cách đó trăm mét.
Sức công kích của mười quyền kia thật đáng sợ, tuy nói là tập trung tấn công bóng trắng, nhưng vẫn có phân nửa tràn ra ngoài.
Trên không hình thành một đường rẽ không khí. Khiến cho Phí Nhất Độ và Ngô Tuấn không khỏi thất kinh, trong lòng không khỏi kêu than rằng đây là loại công pháp gì mà lợi hại đến vậy.
Tuy nhiên, bóng trắng vẫn không nhúc nhích, đứng chắn trước quyền cương hung hãn giống như ngọn Thái Sơn sừng sững.
Chiếc dây lưng từ trên không trung trút xuống. Mười đường quyền kia không ngờ bị đánh cho tản mát mà đi.
Tuy đứng bên ngoài nhưng Diệp Phàm phải cố gắng gìm chân mới không bị ngã xuống đất.
Còn về phần Ngô Tuấn và Phí Nhất Độ đã sớm há mồm trợn mặt, hai người nước nhãi chảy ra lúc nào không biết.
Thật lâu sau, Ngô Tuấn mới thở dài:
- Lần này đến đáng giá lắm.
- Đúng thế, đáng lắm. Có thể nhìn thấy cao nhân trong truyền thuyết như vậy, chết cũng đáng.
Phí Nhất Độ vẻ mặt hâm mộ nói.
- Tuyệt đối là Tiên Thiên Đại Năng Giả. Không ngờ xuất hiện những hai người. Chẳng lẽ cao thủ tuyệt thế trên đời này lại nhiều vậy sao.
Ngô Tuấn cảm thán nói.
Ba ba ba...
Không trung lại truyền đến âm thanh hỗn loạn, là do chiếc roi và quyền cương đụng nhau tạo nên.
Phi Không khẽ nhếch khóe miệng, cuồng ngạo mỉm cười, đoán chừng nội tức của người áo trắng đã cạn kiệt, đã đến lúc giải quyết đối phương.
Bởi vì Phi Không đã đoán được tuổi tác của đối phương nhỏ hơn mình rất nhiều. Cái này, cảm giác của người luyện võ nhiều năm nhạy bén hơn người bình thường mấy chục lần, chỉ một chút gió thổi cỏ bay cũng có thể cảm giác được.
Tuy nói đại giai đoạn của hai người tương đương nhau. Nhưng nội tức thâm hậu là nhờ vào quá trình tu luyện trường kỳ mà có.
Phi Không rất tự tin, nội tức của đối phương không thể thâm hậu bằng mình được.
Năm phút sau, người áo trắng xuất roi dường như chậm hơn một chút.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm, hiện tại thấy rõ ràng. Đối phương hình như là con gái, toàn thân áo trắng, tuy nhiên trên mặt có che một mảnh vải lụa trắng, đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm có lợi hại đến đâu cũng không thể nhìn thấu được.
Diệp Phàm hoảng hốt, miệng hơi cứng lại, lẩm bẩm, chẳng lẽ là Bạch y nữ tử của Kim Lăng Nam Vân gia hay sao? Hình như tên là Nam Vân Thiên Mi thì phải.
Thiên Mi, vì sao cô lại giúp tôi? Trong lòng Diệp Phàm run lên, chẳng lẽ cô ta yêu mình, không thể nào, chẳng lẽ con người của Diệp Phàm này đi đến đâu phụ nữ cũng đều thích hay sao?
- Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau cút đi, nếu không cút thì tôi cũng không chống nổi đâu. Lão hòa thượng còn lợi hại hơn tôi nhiều.
Bóng trắng từ đằng xa đột nhiên nói với Diệp Phàm.
- Về sau nhớ cho kỹ, nếu không có thực lực thì đừng có đến đây. Tưởng là có công phu mèo ba chân là có thể đến đây sinh sự sao. Cút.
- Cút cái con khỉ chuyện của tôi cô xía vào làm gì.
Diệp Phàm ngẩng đầu lên cao, tuy rằng hắn cao giọng quát, nhưng người cũng không hề chậm.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào.
Cho nên, hắn giãy giụa nhảy đến trước mặt Ngô Tuấn và Phí Nhất độ, Ưng hổ công của Phí gia thi triển đến cực độ, rồi trượt xuống chân núi mà đi.
- Lần sau đừng để tôi gặp phải, nhất định sẽ xé rách miệng thối của anh.
Từ xa cô nàng áo trắng tức giận nói.
Diệp Phàm thầm xấu hổ, cũng không kịp quay mặt lại mà chạy như điên. Vừa đến chân núi đã nổ máy xe chuồn mất.
Diệp Phàm biết rõ, tuy nói cô nàng kia bản lĩnh không bằng Phi Không nhưng đánh không lại vẫn có thể chạy được.
Hơn nữa, đối mặt với cô gái có bản lĩnh cao như thế, Phi Không có lẽ cũng độ lượng một chút vì thắc mắc người này là ai, đến từ gia tộc nào? Tất nhiên cũng không thể lập tức tuyệt thủ.
- Nguy hiểm thật.
Phí Nhất Độ dựa lưng vào ghế nhẹ nhàng thở ra.
- Thật lợi hại, không thể tưởng được Ngô Tuấn tôi có thể nhìn thấy hai cao thủ Tiên Thiên Đại Năng Giả, chuyến đi này không tệ, chuyến đi này không tệ!
Ngô Tuấn không ngờ vẻ mặt hưng phấn nhìn ra cửa kính xe.
- Điên thật.
Diệp Phàm vừa lái xe rất nhanh vừa tức giận hừ nói.
- Ý gì Diệp tiên sinh, hai người bọn họ không đúng là Tiên Thiên Đại Năng Giả. Không thể nào đâu nghe sư phụ tôi nói anh đã là cao thủ 11 đẳng rồi, không phải bị người ta đá giống như bóng cao su sao. Khoe khoang cái gì?
Ngô Tuấn tức giận, châm chọc Diệp Phàm.
- Thằng nhóc muốn đánh có phải không?
Két, xe bị phanh gấp lại, đầu Ngô Tuấn đụng vào kính trước mặt.
Diệp Phàm vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Ngô Tuấn. Hôm nay hắn bị mất hết thể diện, bị Ngô Tuấn kích thích, tất nhiên trong lòng không thoải mái.
- Đại ca đừng giận.
Phí Nhất Độ vội vàng can ngăn, y trừng mắt nhìn Ngô Tuấn hừ nói:
- Cậu cũng nói ít thôi, hôm nay nếu không có bồ của đại ca thì cậu đã sớm bị con lừa Phi Không đánh chết.
- Bồ ư, chẳng nhẽ cô kia là bồ của anh Diệp? Cô ta là Tiên Thiên cơ mà.
Ngô Tuấn đồng tử co lại, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt kinh ngạc. Gã liền mỉm cười, nói:
- Làm quan sướng thật đấy, ở Hồng Diệp Bảo đặt một chính thất, ra ngoài lại thỏa sức hú hí, đúng là Ngô Tuấn này được mở rộng tầ mắt..
Ngô Tuấn tự nhiên là đang châm chọc Diệp Phàm.
- Đương nhiên là thế rồi, đại ca là người thế nào chứ. Còn nữ Tiên Thiên Đại Năng Giả kia thì thế nào, không phải cũng chỉ nằm dưới mà hầu hạ thôi sao.
Phí Nhất Độ nịnh bợ nói.
- Cậu nói lung tung cái quái gì đấy, tôi còn chưa biết cô ta là ai thì sao là bồ của tôi được.
Diệp Phàm vẻ mặt buồn bực nhìn Phí Nhất Độ nói.
- Không màng nguy hiểm đến giúp anh, cô ấy đâu phải kẻ ngốc. Hơn nữa, người ta công phu cao như vạy, làm bồ của anh thì anh đâu có mất mát gì, đúng không? Còn tôi nằm mơ cũng chẳng dám ấy chứ.
Phí Nhất Độ mạnh miệng nói.
- Đúng vậy, có cô bồ như vậy thì tuyệt biết bao. Có chuyện gì thì gọi cô ấy ra mặt là được, đâu cần phải đích thân ra tay.
Ngô Tuấn chép miệng, nói. Sau đó gã nhìn Diệp Phàm với ánh mắt kỳ quái, hỏi:
- Không phải là cô ấy xấu đến mức ma chê quỷ hờn chứ?
Đúng rồi, đàn bà xinh đẹp thì sao có thể chịu được khổ cực như vậy. Anh xem ở trường học ấy, cô nào học giỏi thì căn bản đều là cá xấu chúa hết.
- Cũng hay đấy chú em.
Phí Nhất Độ thiếu chút nữa thì còn giơ cả ngón cái lên.
- Hai đứa đừng có nói lung tung nữa. Đau đầu lắm.
Diệp Phàm nhấn ga, xe vọt lên phía trước.
- Tôi thật sự không biết cô ấy là ai, ngay cả mặt mũi cũng không nhìn được. Tuy nhiên tôi nghi ngờ đây có thể là Nam Vân Thiên Mi của Kim Lăng Nam Vân gia.
- Ồ, thật đúng là cô ấy rồi. Cô ấy lúc đó không phải mặc một bộ đồ màu trắng sao. Tuy nhiên người phụ nữ này mặt lạnh như băng. Đại ca nếu như để cô ấy nhớ nhung thì sau này đau khổ rồi.
Phí Nhất Độ nói như đang dọa Diệp Phàm vậy.
- Chẳng lẽ Nam Vân Thiên Mi thật sự xấu xí lắm sao. Tiếc cho một cái tên hay như vậy.
- Cậu lại muốn ăn đòn rồi đấy.
Diệp Phàm nổi giậm, phanh xe “ket” một cái, định ném Ngô Tuấn ra ngoài xe, hơn nữa người còn đứng hẳn lên, vung tay đập tới.
Ba ba ba BA~...
Nhìn thấy Diệp Phàm không thể tránh ra, thì lúc này dường từ không trung bay đến một chiếc dây lưng ngũ màu.
Không.
Không phải dây lưng mà là một cây roi.
Tuy nhiên, cũng không hẳn là roi, trông nhỏ hơn dây lưng một chút, nhưng chiều dài thì không xác định được.
Đường roi dường như không có khí lực, khẽ cuốn lấy bàn tay của Phi Không đại sư.
Tuy nhiên đồng tử của Phi Không bỗng trợn to, lão hòa thượng đột nhiên co miệng lại, sắc mặt tái nhợt.
Lập tức bỏ qua Diệp Phàm mà chỉ chú tâm hướng về chiếc dây lưng ngũ màu kia. Xem ra, chiếc dây lưng này mang đến áp lực không nhỏ cho Phi Không.
Ầm….
Dường như tiếng vải rách truyền đến, chưởng ấn của Phi Không bị chiếc dây lưng xé làm đôi.
- Chẳng lẽ là cô ấy đã đến đây.
- Không có khả năng, cô ấy là một thân hồng y, hơn nữa bản lĩnh không thể cao như vậy.
Diệp Phàm trong lòng nghĩ đến người con gái áo hồng, tuy nhiên, trước kia bản lĩnh của cô ấy nhiều nhất cũng chỉ cao hơn mình một chút xíu mà thôi. Không thể có chuyện sau hai năm lại đạt đến trình độ khủng khiếp như vậy. Điều này khiến kẻ “chó ngáp phải ruồi” như Diệp Phàm cũng cảm thấy xấu hổ.
Hắn lại tập trung vào chiếc dây lưng nhiều màu. Trên ngọn cây ở chỗ xa hơn trăm mét, hình như có một bóng người mờ ảo trên đó.
Tuyệt đối là bóng trắng. Diệp Phàm trong lòng nói, phát hiện cô nàng kia mặt bằng tấm lụa màu trắng, thảo nào mà đôi mắt chim ưung cũng không thể nhìn thấu được.
Ba ba ba BA~..
Phi Không đại sư lại đánh ra quyền cương, hơn nữa kích liên tục mười quyền. Từng đường quyền trùng trùng điệp điệp nối tiếp nhau, Diệp Phàm lại ngước lên nhìn bóng trắng cách đó trăm mét.
Sức công kích của mười quyền kia thật đáng sợ, tuy nói là tập trung tấn công bóng trắng, nhưng vẫn có phân nửa tràn ra ngoài.
Trên không hình thành một đường rẽ không khí. Khiến cho Phí Nhất Độ và Ngô Tuấn không khỏi thất kinh, trong lòng không khỏi kêu than rằng đây là loại công pháp gì mà lợi hại đến vậy.
Tuy nhiên, bóng trắng vẫn không nhúc nhích, đứng chắn trước quyền cương hung hãn giống như ngọn Thái Sơn sừng sững.
Chiếc dây lưng từ trên không trung trút xuống. Mười đường quyền kia không ngờ bị đánh cho tản mát mà đi.
Tuy đứng bên ngoài nhưng Diệp Phàm phải cố gắng gìm chân mới không bị ngã xuống đất.
Còn về phần Ngô Tuấn và Phí Nhất Độ đã sớm há mồm trợn mặt, hai người nước nhãi chảy ra lúc nào không biết.
Thật lâu sau, Ngô Tuấn mới thở dài:
- Lần này đến đáng giá lắm.
- Đúng thế, đáng lắm. Có thể nhìn thấy cao nhân trong truyền thuyết như vậy, chết cũng đáng.
Phí Nhất Độ vẻ mặt hâm mộ nói.
- Tuyệt đối là Tiên Thiên Đại Năng Giả. Không ngờ xuất hiện những hai người. Chẳng lẽ cao thủ tuyệt thế trên đời này lại nhiều vậy sao.
Ngô Tuấn cảm thán nói.
Ba ba ba...
Không trung lại truyền đến âm thanh hỗn loạn, là do chiếc roi và quyền cương đụng nhau tạo nên.
Phi Không khẽ nhếch khóe miệng, cuồng ngạo mỉm cười, đoán chừng nội tức của người áo trắng đã cạn kiệt, đã đến lúc giải quyết đối phương.
Bởi vì Phi Không đã đoán được tuổi tác của đối phương nhỏ hơn mình rất nhiều. Cái này, cảm giác của người luyện võ nhiều năm nhạy bén hơn người bình thường mấy chục lần, chỉ một chút gió thổi cỏ bay cũng có thể cảm giác được.
Tuy nói đại giai đoạn của hai người tương đương nhau. Nhưng nội tức thâm hậu là nhờ vào quá trình tu luyện trường kỳ mà có.
Phi Không rất tự tin, nội tức của đối phương không thể thâm hậu bằng mình được.
Năm phút sau, người áo trắng xuất roi dường như chậm hơn một chút.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm, hiện tại thấy rõ ràng. Đối phương hình như là con gái, toàn thân áo trắng, tuy nhiên trên mặt có che một mảnh vải lụa trắng, đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm có lợi hại đến đâu cũng không thể nhìn thấu được.
Diệp Phàm hoảng hốt, miệng hơi cứng lại, lẩm bẩm, chẳng lẽ là Bạch y nữ tử của Kim Lăng Nam Vân gia hay sao? Hình như tên là Nam Vân Thiên Mi thì phải.
Thiên Mi, vì sao cô lại giúp tôi? Trong lòng Diệp Phàm run lên, chẳng lẽ cô ta yêu mình, không thể nào, chẳng lẽ con người của Diệp Phàm này đi đến đâu phụ nữ cũng đều thích hay sao?
- Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau cút đi, nếu không cút thì tôi cũng không chống nổi đâu. Lão hòa thượng còn lợi hại hơn tôi nhiều.
Bóng trắng từ đằng xa đột nhiên nói với Diệp Phàm.
- Về sau nhớ cho kỹ, nếu không có thực lực thì đừng có đến đây. Tưởng là có công phu mèo ba chân là có thể đến đây sinh sự sao. Cút.
- Cút cái con khỉ chuyện của tôi cô xía vào làm gì.
Diệp Phàm ngẩng đầu lên cao, tuy rằng hắn cao giọng quát, nhưng người cũng không hề chậm.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào.
Cho nên, hắn giãy giụa nhảy đến trước mặt Ngô Tuấn và Phí Nhất độ, Ưng hổ công của Phí gia thi triển đến cực độ, rồi trượt xuống chân núi mà đi.
- Lần sau đừng để tôi gặp phải, nhất định sẽ xé rách miệng thối của anh.
Từ xa cô nàng áo trắng tức giận nói.
Diệp Phàm thầm xấu hổ, cũng không kịp quay mặt lại mà chạy như điên. Vừa đến chân núi đã nổ máy xe chuồn mất.
Diệp Phàm biết rõ, tuy nói cô nàng kia bản lĩnh không bằng Phi Không nhưng đánh không lại vẫn có thể chạy được.
Hơn nữa, đối mặt với cô gái có bản lĩnh cao như thế, Phi Không có lẽ cũng độ lượng một chút vì thắc mắc người này là ai, đến từ gia tộc nào? Tất nhiên cũng không thể lập tức tuyệt thủ.
- Nguy hiểm thật.
Phí Nhất Độ dựa lưng vào ghế nhẹ nhàng thở ra.
- Thật lợi hại, không thể tưởng được Ngô Tuấn tôi có thể nhìn thấy hai cao thủ Tiên Thiên Đại Năng Giả, chuyến đi này không tệ, chuyến đi này không tệ!
Ngô Tuấn không ngờ vẻ mặt hưng phấn nhìn ra cửa kính xe.
- Điên thật.
Diệp Phàm vừa lái xe rất nhanh vừa tức giận hừ nói.
- Ý gì Diệp tiên sinh, hai người bọn họ không đúng là Tiên Thiên Đại Năng Giả. Không thể nào đâu nghe sư phụ tôi nói anh đã là cao thủ 11 đẳng rồi, không phải bị người ta đá giống như bóng cao su sao. Khoe khoang cái gì?
Ngô Tuấn tức giận, châm chọc Diệp Phàm.
- Thằng nhóc muốn đánh có phải không?
Két, xe bị phanh gấp lại, đầu Ngô Tuấn đụng vào kính trước mặt.
Diệp Phàm vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Ngô Tuấn. Hôm nay hắn bị mất hết thể diện, bị Ngô Tuấn kích thích, tất nhiên trong lòng không thoải mái.
- Đại ca đừng giận.
Phí Nhất Độ vội vàng can ngăn, y trừng mắt nhìn Ngô Tuấn hừ nói:
- Cậu cũng nói ít thôi, hôm nay nếu không có bồ của đại ca thì cậu đã sớm bị con lừa Phi Không đánh chết.
- Bồ ư, chẳng nhẽ cô kia là bồ của anh Diệp? Cô ta là Tiên Thiên cơ mà.
Ngô Tuấn đồng tử co lại, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt kinh ngạc. Gã liền mỉm cười, nói:
- Làm quan sướng thật đấy, ở Hồng Diệp Bảo đặt một chính thất, ra ngoài lại thỏa sức hú hí, đúng là Ngô Tuấn này được mở rộng tầ mắt..
Ngô Tuấn tự nhiên là đang châm chọc Diệp Phàm.
- Đương nhiên là thế rồi, đại ca là người thế nào chứ. Còn nữ Tiên Thiên Đại Năng Giả kia thì thế nào, không phải cũng chỉ nằm dưới mà hầu hạ thôi sao.
Phí Nhất Độ nịnh bợ nói.
- Cậu nói lung tung cái quái gì đấy, tôi còn chưa biết cô ta là ai thì sao là bồ của tôi được.
Diệp Phàm vẻ mặt buồn bực nhìn Phí Nhất Độ nói.
- Không màng nguy hiểm đến giúp anh, cô ấy đâu phải kẻ ngốc. Hơn nữa, người ta công phu cao như vạy, làm bồ của anh thì anh đâu có mất mát gì, đúng không? Còn tôi nằm mơ cũng chẳng dám ấy chứ.
Phí Nhất Độ mạnh miệng nói.
- Đúng vậy, có cô bồ như vậy thì tuyệt biết bao. Có chuyện gì thì gọi cô ấy ra mặt là được, đâu cần phải đích thân ra tay.
Ngô Tuấn chép miệng, nói. Sau đó gã nhìn Diệp Phàm với ánh mắt kỳ quái, hỏi:
- Không phải là cô ấy xấu đến mức ma chê quỷ hờn chứ?
Đúng rồi, đàn bà xinh đẹp thì sao có thể chịu được khổ cực như vậy. Anh xem ở trường học ấy, cô nào học giỏi thì căn bản đều là cá xấu chúa hết.
- Cũng hay đấy chú em.
Phí Nhất Độ thiếu chút nữa thì còn giơ cả ngón cái lên.
- Hai đứa đừng có nói lung tung nữa. Đau đầu lắm.
Diệp Phàm nhấn ga, xe vọt lên phía trước.
- Tôi thật sự không biết cô ấy là ai, ngay cả mặt mũi cũng không nhìn được. Tuy nhiên tôi nghi ngờ đây có thể là Nam Vân Thiên Mi của Kim Lăng Nam Vân gia.
- Ồ, thật đúng là cô ấy rồi. Cô ấy lúc đó không phải mặc một bộ đồ màu trắng sao. Tuy nhiên người phụ nữ này mặt lạnh như băng. Đại ca nếu như để cô ấy nhớ nhung thì sau này đau khổ rồi.
Phí Nhất Độ nói như đang dọa Diệp Phàm vậy.
- Chẳng lẽ Nam Vân Thiên Mi thật sự xấu xí lắm sao. Tiếc cho một cái tên hay như vậy.
- Cậu lại muốn ăn đòn rồi đấy.
Diệp Phàm nổi giậm, phanh xe “ket” một cái, định ném Ngô Tuấn ra ngoài xe, hơn nữa người còn đứng hẳn lên, vung tay đập tới.
Ba ba ba BA~...
/3320
|