- Tôi đi còn không được sao? Tôi muốn!
Dương Quốc Đào tức giận rồi, quát rất to. Bỗng nhiên đập chén trà trên mặt bàn.
- Được rồi được rồi, đã giải quyết xong mười triệu. Phía dưới sẽ do đồng chí Diệp Phàm sắp xếp đi nói chuyện với tư quyền Thommy.
Chúng ta phải chân thành đoàn kết, cùng nhau giúp đỡ đồng chí Diệp Phàmhoàn thành nhiệm vụ này. Nói đến nhiệm vụ lần này, tôi và anh cũng chỉ là chân chạy việc thôi, cuối cùng cũng chỉ bỏ ra một ít sức mà thôi.
Cùng đồng chí Diệp Phàmđi làm nhiệm vụ nguy hiểm đến tính mạng như thế này cũng chỉ giống như kiến gặp voi thôi.
Đồng chí Nhất Đao thập nhị đẳng đỉnh giai đều đã bị thương rồi, đồng chí Diệp Phàm mới thập nhất đẳng, nhiệm vụ này cũng khó rồi.
Các đồng chí khác, chúng ta không thể chỉ nhìn thấy mình chúng ta bị thương, cũng không thể hoán đổi cho đồng chí Diệp Phàm đâu?
Các anh hãy đi mà thử làm nhiệm vụ của đồng chí Diệp Phàmmà xem, đó phải là sự nghiệp rơi đầu hay không. So sánh việc chịu chút đau khổ này với sự nghiệp rơi đầu, đồng chí ấy cũng đã biết rõ cả rồi.
Cho nên chúng ta không cần nghĩ lại nó làm gì.
Lời nói của Cung Khai Hà này thật tuyệt.
Trong khoảng thời gian ngắn, phòng họp trở nên yên tĩnh, ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy. Tất cả các đồng chí ủy viên đều nhìn Diệp Phàm.
- Kế hoạch cụ thể tôi cũng không biết chỗ nào.
Diệp Phàmnói:
- Diệp tướng quân, ngày mai anh đã lên đường rồi mà sao ngay cả kế hoạch hôm nay cũng không biết. Thái độ của anh như thế lại càng tăng thêm biến cố thôi..
Dương Quốc Đào ra vẻ rất quan tâm, nhưng thật ra là đang chỉ trích thái độ làm việc của Diệp Phàm.
- Biến đổi à, tôi còn không biết là thay đổi như thế nào. Nói thật, trong tổ hiện tại cũng chỉ có tôi đứng sau tư quyền Thommy. Cái quyền này khiến hai mắt tôi tối sầm lại không nhìn rõ gì cả. Kế hoạch như thế nào, chỉ có thể đến đó rồi tính tiếp từng bước.
Diệp Phàm nói:
- Yên tâm, tình hình cụ thể anh ra đằng sau các đồng chí sẽ giải thích rõ ràng cho anh. Về Thommy tư quyền chúng ta sẽ không lấy ra quá nhiều tài liệu liên quan.
Nhiệm vụ lần này thật khó cho anh rồi. Chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi. Đồng chí Diệp Phàm, anh phải tự bảo trọng chính mình đấy.
Đồng chí Nhất Đao mất tích rồi, anh cũng không thể thất bại trở về được. Nếu quả thật như vậy, Cung Khai Hà tôi chỉ có thể tự mời mình từ chức thôi, ôi…
Vẻ măt Cung Khai Hà lo lắng than thở.
Hội trường lại lập tức yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều suy nghĩ.
Sắp xếp thu dọn đại hội hội này. Diệp Phàm gọi vài người chạy việc cùng đi.
Đoán chừng hiện trường vẫn phải dựa vào chính mình, càng nhiều người đi mới dễ dàng vượt qua rồi, hơn nữa gặp nguy hiểm, Diệp Phàm chỉ sợ đến lúc đó không chú ý được.
- Lão này quá kiêu ngạo rồi, thực ra con mẹ nó không chịu được.
Vừa về tới phòng làm việc của mình, Dương Quốc Đào phẫn nộ không ngừng nói Lan Viễn Kim.
- Ôi, trên đó lão già như anh ta thật đúng là không có cách gì. Người ta ở trong tổ cũng là nguyên lão tam triều.
Trước kia còn đảm nhiệm chức tổ trưởng. Lại từng là lão Vương Bài trong tổ. Một số ủy viên trong ủy ban quân giới nhìn thấy anh ta cũng có chút sợ hãi chứ đừng nói gì đến bọn họ.
Anh cũng nhìn thấy, hiện tại bọn họ tụ tập trong tổ. Ngay cả hai chúng ta cũng không ngoại lệ. Quả thật đối xử với chúng ta như người ngoài hành tinh vậy.
Bây giờ. Giống như ngay cả tướng quân cũng đều bị bọn họ bỏ qua. Tình huống vừa rồi nếu chúng ta không kiên quyết đồng ý đoán chừng đồng chí Cung Khai Hà cũng phải nể mặt mà đến đây.
Bọn họ ở đó không chào đón như vậy. Làm việc này thật sự ấm ức.
Trên mặt LanViễn Kim cũng có chút oán hận.
- Chúng ta cũng không phải chuyên môn cho bọn họ kiếm tiền máy móc, chúng ta đến đây công tác đấy chứ. Tôi muốn làm công tác tư tưởng chính trị, Lý Khiếu Phong anh dựa vào cái gì mà bắt tôi đi kiếm tiền, tôi cũng không phải là quản lý ban hậu cần.
Dương Quốc Đào tức giận nói, anh ta liếc nhìn Lan Viễn Kim một cái, có chút đau khổ, nói:
- Năm mươi triệu này nhưng không biết làm thế nào mới tốt.
Đi hỏi Bộ trưởng đoán chừng có chút khó khăn. Chúng ta muốn làm công tác tư tưởng chính trị chứ không phải là chi phí quân sự của quân khu.
Lấy ba năm trảm ngàn vẫn không thành vấn đề. Nhưng số tiền năm triệu là quá lớn rồi. Hơn nữa, lần trước khi họp bộ trưởng đã nói phải chú ý tiết kiệm chi tiêu.
- Vâng. Quan trọng nhất là hiện tại thân phận của chúng ta có chút lập lờ nước đôi đấy. Anh nói chúng ta thuộc quân đội sao giống như có thể dính vào một chút vậy.
Anh nói đặc điểm công việc chủ yếu của chúng ta trong lời nói của tổ mới là hàng đầu. Nhưng chúng ta lại không thể rời khỏi quân đội được.
Thời gian mấy ngày gần đây chúng ta đều phải đúng giờ báo cáo sự việc bên này với các lãnh đạo bên kia. Anh nói xem chúng ta thành cái gì, tiền lương thì lại lấy từ trong tổ. Nhưng bên kia cũng cho rằng chúng ta là người của bọn họ, là tới giám sát bên này.
Mà bên này lại thanh toán tiền lương, người ta nuôi sống chúng ta, trong thâm tâm thấy chúng ta là chân ngoài dài hơn chân trong.
Làm bánh bích quy có nhân thật đúng là xui quá. Hiểu được tình huống như thế này thật sự không nên đến.
Lúc đầu sau khi nghe bộ trưởng nói tôi còn có chút kích động, có thể đến bộ đội thần bí nhất của quốc gia làm việc, đánh giá rất cao đấy.
Không thể ngờ lại có tình huống như thế này được.
Lan Viễn Kim cũng đau khổ.
- Kỳ thật, tôi thấy hàng ngày bọn họ cũng không nên quá. Tuy nói Tổ đặc nhiệm A là bộ đội độc lập. Nhưng anh xem, tổng cục chính trị có tôi, Bộ tổng tham mưu có anh.
Mà vài vị đầu sỏ ủy ban bên kia lại phái Đới Thành đến, công việc cũng không khác là mấy khi làm việc dưới bọn họ.
Người nào, cũng giống như là bánh bích quy có nhân vậy. Theo như lời đồng chí Cung Khai Hà mà nói, phong cảnh ở bên ngoài.
Ủy viên Ủy ban quân giới, hơn nữa thân phận đặc thù, còn kiêm chức chủ tịch cố vấn quân sự đặc biệt, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy chủ tịch.
Tuy nhiên, tôi thấy anh ta cũng đau đầu. Ai cũng có thể chỉ trích anh ta, Tổng lãnh đạo sẽ nói một chút, Tổng cục chính trị cũng có thể yêu cầu anh ta hoàn thành kế hoạch công tác.
Về phần mấy vị đầu sỏ kia thì càng không cần phải nói, phải trực tiếp ra lệnh.
Dương Quốc Đào nói đến đây giống như là lòng dạ bình thản hơn.
- Không nói lão Dương, người này còn tồn tại thì anh ta còn tức giận. Tôi và anh, Cung Khai Hà, bao gồm cả tiểu tử Trương và Diệp Phàm mà nói, chẳng lẽ không bị khinh bỉ sao.
Anh xem, nhiệm vụ lần này rõ ràng là một nhiệm vụ chết người. Xa Nhất Đao thập nhị đẳng cũng không được, hắn chỉ mới thập nhất đẳng đi là tìm đến cái chết.
Ngược lại tôi có chút tội nghiệp hắn, không chừng lần này đi đúng là không quay lại rồi. Ôi, ngành thần bí chúng ta đúng là thần bí, tiền lương phúc lợi nhà ở đều đạt tiêu chuẩn cao nhất.
Một đội viện chính thức bình thường đều có thể được phân đến ở một biệt thự, năm tầng, tổng diện tích hơn ba trăm mét vuông.
Hơn nữa, yêu cầu trước mắt nhất định phải có một khu đất trống nữa, cộng thêm bên dưới còn có hầm bí mật nữa.
Hơn nữa mỗi người có xe chuyên dụng, cấp thứ trưởng ở thủ đô cũng khó có thể đạt được tiêu chuẩn này.
Tuy nhiên, công việc có tính đặc thù của bọn họ cũng quyết định tỷ lệ rơi đầu của bọn họ là lớn nhất.
Bọn họ có được tất cả chúng ta thấy cũng nên là như thế. Đối với hai chúng ta không có võ công cũng có điểm tốt, ít nhất không cần phải xuất ngoại rồi.
Hơn nữa, đãi ngộ cũng có thấp một chút. Đồng chí Quốc Đào, chúng ta nên thấy đủ rồi. Không cần phải nói khác.
Tôi và mấy tướng quân khác ngẫu nhiên tới uống trà vừa nhìn thấy mảnh đất của chúng ta hai mắt đã đăm đăm nhìn chảy nước miếng.
Nói đãi ngộ phúc lợi ngành chúng ta cũng con mẹ nó rất tinh tướng.
Lan Viễn Kim nói đến đây lại phá lên, cười không dứt.
- Tuy nhiên bất luận như thế nào, chúng ta không thể để cho họ Lý lấy đi dễ dàng như thế.
Dương Quốc Đào vòng người lại hừ lạnh nói:
- Cũng được, chịu sự đau khổ lớn sẽ hình thành thói quen như vậy không phải là dân tộc Hồi chúng ta tiếp đón cũng không được.
Lan Viễn Kim gật gật đầu, sắc mặt lại bắt đầu trầm xuống.
- Ôi…..
Diệp Phàm thở dài, nhẹ nhàng đưa gói văn kiện cho Lý Khiếu Phong.
- Anh làm cái gì vậy, tôi không cầm cái này.
Mặt Lý Khiếu Phong tối sầm, nói. Hơn nữa, âm thanh rất thô.
- Tôi cuối cùng phải chuẩn bị trước một chút, việc này anh cũng thấy mức độ khó của nó. Nếu không chuẩn bị thì ngay cả lời nói cũng không làm được.
Diệp Phàm lại sờ sờ túi văn kiện, bên trong chính là di thư và một ít tài liệu giao quyền của Diệp Phàm.
Đây là thủ tục hàng đầu mà mỗi đội viên của tổ đặc nhiệm A trước khi xuất phát phải hoàn thành. Diệp Phàm sớm đã chuẩn bị xong.
- Anh sẽ còn sống trở về, tôi không lấy tài liệu này.
Giọng Lý Khiếu Phong khàn khàn đứng lên, vẻ mặt rất đau khổ.
- Thôi nào anh Lý, đối mặt với sự thật đi. Nhận lấy nhận lấy đi.
Vẻ mặt Cung Khai Hà trang nghiêm, nói:
- Ôi, tôi thay anh nhận. Tuy nhiên, tôi hy vọng tài liệu này vĩnh viễn không bao giờ phải đưa cho người nhà nhà anh.
Lý Khiếu Phong nhận túi văn kiện áy náy rất khổ sở, tuy nhiên, anh ta vừa vỗ vai Diệp Phàm, vẻ mặt kiên định vừa nói:
- Diệp Phàm, cứ yên tâm đi hoàn thành nhiệm vụ. Chuyện bên này tôi sẽ chiếu cố đến. Nếu như Lý Khiếu Phong tôi không cẩn thận mà phải đi núi Bát Bảo,…thì con của tôi Lý Long sẽ tiếp tục sự nghiệp của tôi.
Thái độ rất tốt của Lý Khiếu Phong tiễn Diệp Phàm trước khi lên đường.
- Chỉ cần có Cung Khai Hà tôi ở đây, anh không cần phải lo lắng người nhà của anh.
Vẻ mặt Cung Khai Hà cũng kiên định, thể hiện thái độ.
- Cảm ơn, tôi đi đây!
Diệp Phàm quay người đi nhanh.
- Cung Khai Hà, lần này chúng ta có nên đập nát chân của chúng ta hay không.
Vẻ mặt Lý Khiếu Phong hối hận.
- Theo như tình hình quan sát tình báo cho thấy, Diệp Phàm chỉ phải đi qua Nam Vân gia ở thị trấn Kim Lăng.
Giống như thiếu chút nữa là đánh nhau, mặt khác cũng không đi đến chỗ cao nhân ẩn cư. Chẳng lẽ người sư phụ kia của hắn thực sự không tồn tại, hay là sư phụ của hắn đã qua đời? Nếu thật là như vậy, thì chiến lược của chúng ta là thất sách rồi hay sao. Điều này rõ ràng là đem tương lai có chút hy vọng của chúng ta xuống chỗ Diêm Vương rồi. Nếu thật sự mà như vậy thì Cung Khai Hà tôi sẽ từ chức. Tôi không còn mặt mũi nào đứng đây giữ chức chủ tịch, ôi….
Vẻ mặt Cung Khai Hà cũng hối hận.
- Từ chức còn có tác dụng cái rắm gì nữa, chúng ta cần là chính hắn phải còn sống. Sửa chữa trách nhiệm khác đều là nói nhảm.
Lý Khiếu Phong quát, thực chất là rống lên. Âm thanh của Cung Khai Hà cứ quanh quẩn trong phòng làm việc thật lâu.
- Anh Lý, anh nói xem tôi có cách nào? Dù sao đồng chí Xa Nhất Đao cũng phải cứu, dù sao cũng phải cởi bỏ sự bí mật của núi Xương Bối.
Một số đồng chí lại rất để mắt tới, nếu bản thân Cung Khai Hà tôi có thân thủ như của Diệp Phàm tôi sẽ đi.
Đáng tiếc là tổ chúng ta bây giờ trừ hắn ra không tìm thấy một đồng chí thứ hai có thập nhất đẳng.
Tổ đặc nhiệm A, từ sự kiện này mà nói, trình độ của chúng ta không có gì thay đổi. Thực lực của chúng ta vẫn còn quá yếu.
Lý Khiếu Phong than thở uống trà.
Dương Quốc Đào tức giận rồi, quát rất to. Bỗng nhiên đập chén trà trên mặt bàn.
- Được rồi được rồi, đã giải quyết xong mười triệu. Phía dưới sẽ do đồng chí Diệp Phàm sắp xếp đi nói chuyện với tư quyền Thommy.
Chúng ta phải chân thành đoàn kết, cùng nhau giúp đỡ đồng chí Diệp Phàmhoàn thành nhiệm vụ này. Nói đến nhiệm vụ lần này, tôi và anh cũng chỉ là chân chạy việc thôi, cuối cùng cũng chỉ bỏ ra một ít sức mà thôi.
Cùng đồng chí Diệp Phàmđi làm nhiệm vụ nguy hiểm đến tính mạng như thế này cũng chỉ giống như kiến gặp voi thôi.
Đồng chí Nhất Đao thập nhị đẳng đỉnh giai đều đã bị thương rồi, đồng chí Diệp Phàm mới thập nhất đẳng, nhiệm vụ này cũng khó rồi.
Các đồng chí khác, chúng ta không thể chỉ nhìn thấy mình chúng ta bị thương, cũng không thể hoán đổi cho đồng chí Diệp Phàm đâu?
Các anh hãy đi mà thử làm nhiệm vụ của đồng chí Diệp Phàmmà xem, đó phải là sự nghiệp rơi đầu hay không. So sánh việc chịu chút đau khổ này với sự nghiệp rơi đầu, đồng chí ấy cũng đã biết rõ cả rồi.
Cho nên chúng ta không cần nghĩ lại nó làm gì.
Lời nói của Cung Khai Hà này thật tuyệt.
Trong khoảng thời gian ngắn, phòng họp trở nên yên tĩnh, ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy. Tất cả các đồng chí ủy viên đều nhìn Diệp Phàm.
- Kế hoạch cụ thể tôi cũng không biết chỗ nào.
Diệp Phàmnói:
- Diệp tướng quân, ngày mai anh đã lên đường rồi mà sao ngay cả kế hoạch hôm nay cũng không biết. Thái độ của anh như thế lại càng tăng thêm biến cố thôi..
Dương Quốc Đào ra vẻ rất quan tâm, nhưng thật ra là đang chỉ trích thái độ làm việc của Diệp Phàm.
- Biến đổi à, tôi còn không biết là thay đổi như thế nào. Nói thật, trong tổ hiện tại cũng chỉ có tôi đứng sau tư quyền Thommy. Cái quyền này khiến hai mắt tôi tối sầm lại không nhìn rõ gì cả. Kế hoạch như thế nào, chỉ có thể đến đó rồi tính tiếp từng bước.
Diệp Phàm nói:
- Yên tâm, tình hình cụ thể anh ra đằng sau các đồng chí sẽ giải thích rõ ràng cho anh. Về Thommy tư quyền chúng ta sẽ không lấy ra quá nhiều tài liệu liên quan.
Nhiệm vụ lần này thật khó cho anh rồi. Chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi. Đồng chí Diệp Phàm, anh phải tự bảo trọng chính mình đấy.
Đồng chí Nhất Đao mất tích rồi, anh cũng không thể thất bại trở về được. Nếu quả thật như vậy, Cung Khai Hà tôi chỉ có thể tự mời mình từ chức thôi, ôi…
Vẻ măt Cung Khai Hà lo lắng than thở.
Hội trường lại lập tức yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều suy nghĩ.
Sắp xếp thu dọn đại hội hội này. Diệp Phàm gọi vài người chạy việc cùng đi.
Đoán chừng hiện trường vẫn phải dựa vào chính mình, càng nhiều người đi mới dễ dàng vượt qua rồi, hơn nữa gặp nguy hiểm, Diệp Phàm chỉ sợ đến lúc đó không chú ý được.
- Lão này quá kiêu ngạo rồi, thực ra con mẹ nó không chịu được.
Vừa về tới phòng làm việc của mình, Dương Quốc Đào phẫn nộ không ngừng nói Lan Viễn Kim.
- Ôi, trên đó lão già như anh ta thật đúng là không có cách gì. Người ta ở trong tổ cũng là nguyên lão tam triều.
Trước kia còn đảm nhiệm chức tổ trưởng. Lại từng là lão Vương Bài trong tổ. Một số ủy viên trong ủy ban quân giới nhìn thấy anh ta cũng có chút sợ hãi chứ đừng nói gì đến bọn họ.
Anh cũng nhìn thấy, hiện tại bọn họ tụ tập trong tổ. Ngay cả hai chúng ta cũng không ngoại lệ. Quả thật đối xử với chúng ta như người ngoài hành tinh vậy.
Bây giờ. Giống như ngay cả tướng quân cũng đều bị bọn họ bỏ qua. Tình huống vừa rồi nếu chúng ta không kiên quyết đồng ý đoán chừng đồng chí Cung Khai Hà cũng phải nể mặt mà đến đây.
Bọn họ ở đó không chào đón như vậy. Làm việc này thật sự ấm ức.
Trên mặt LanViễn Kim cũng có chút oán hận.
- Chúng ta cũng không phải chuyên môn cho bọn họ kiếm tiền máy móc, chúng ta đến đây công tác đấy chứ. Tôi muốn làm công tác tư tưởng chính trị, Lý Khiếu Phong anh dựa vào cái gì mà bắt tôi đi kiếm tiền, tôi cũng không phải là quản lý ban hậu cần.
Dương Quốc Đào tức giận nói, anh ta liếc nhìn Lan Viễn Kim một cái, có chút đau khổ, nói:
- Năm mươi triệu này nhưng không biết làm thế nào mới tốt.
Đi hỏi Bộ trưởng đoán chừng có chút khó khăn. Chúng ta muốn làm công tác tư tưởng chính trị chứ không phải là chi phí quân sự của quân khu.
Lấy ba năm trảm ngàn vẫn không thành vấn đề. Nhưng số tiền năm triệu là quá lớn rồi. Hơn nữa, lần trước khi họp bộ trưởng đã nói phải chú ý tiết kiệm chi tiêu.
- Vâng. Quan trọng nhất là hiện tại thân phận của chúng ta có chút lập lờ nước đôi đấy. Anh nói chúng ta thuộc quân đội sao giống như có thể dính vào một chút vậy.
Anh nói đặc điểm công việc chủ yếu của chúng ta trong lời nói của tổ mới là hàng đầu. Nhưng chúng ta lại không thể rời khỏi quân đội được.
Thời gian mấy ngày gần đây chúng ta đều phải đúng giờ báo cáo sự việc bên này với các lãnh đạo bên kia. Anh nói xem chúng ta thành cái gì, tiền lương thì lại lấy từ trong tổ. Nhưng bên kia cũng cho rằng chúng ta là người của bọn họ, là tới giám sát bên này.
Mà bên này lại thanh toán tiền lương, người ta nuôi sống chúng ta, trong thâm tâm thấy chúng ta là chân ngoài dài hơn chân trong.
Làm bánh bích quy có nhân thật đúng là xui quá. Hiểu được tình huống như thế này thật sự không nên đến.
Lúc đầu sau khi nghe bộ trưởng nói tôi còn có chút kích động, có thể đến bộ đội thần bí nhất của quốc gia làm việc, đánh giá rất cao đấy.
Không thể ngờ lại có tình huống như thế này được.
Lan Viễn Kim cũng đau khổ.
- Kỳ thật, tôi thấy hàng ngày bọn họ cũng không nên quá. Tuy nói Tổ đặc nhiệm A là bộ đội độc lập. Nhưng anh xem, tổng cục chính trị có tôi, Bộ tổng tham mưu có anh.
Mà vài vị đầu sỏ ủy ban bên kia lại phái Đới Thành đến, công việc cũng không khác là mấy khi làm việc dưới bọn họ.
Người nào, cũng giống như là bánh bích quy có nhân vậy. Theo như lời đồng chí Cung Khai Hà mà nói, phong cảnh ở bên ngoài.
Ủy viên Ủy ban quân giới, hơn nữa thân phận đặc thù, còn kiêm chức chủ tịch cố vấn quân sự đặc biệt, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy chủ tịch.
Tuy nhiên, tôi thấy anh ta cũng đau đầu. Ai cũng có thể chỉ trích anh ta, Tổng lãnh đạo sẽ nói một chút, Tổng cục chính trị cũng có thể yêu cầu anh ta hoàn thành kế hoạch công tác.
Về phần mấy vị đầu sỏ kia thì càng không cần phải nói, phải trực tiếp ra lệnh.
Dương Quốc Đào nói đến đây giống như là lòng dạ bình thản hơn.
- Không nói lão Dương, người này còn tồn tại thì anh ta còn tức giận. Tôi và anh, Cung Khai Hà, bao gồm cả tiểu tử Trương và Diệp Phàm mà nói, chẳng lẽ không bị khinh bỉ sao.
Anh xem, nhiệm vụ lần này rõ ràng là một nhiệm vụ chết người. Xa Nhất Đao thập nhị đẳng cũng không được, hắn chỉ mới thập nhất đẳng đi là tìm đến cái chết.
Ngược lại tôi có chút tội nghiệp hắn, không chừng lần này đi đúng là không quay lại rồi. Ôi, ngành thần bí chúng ta đúng là thần bí, tiền lương phúc lợi nhà ở đều đạt tiêu chuẩn cao nhất.
Một đội viện chính thức bình thường đều có thể được phân đến ở một biệt thự, năm tầng, tổng diện tích hơn ba trăm mét vuông.
Hơn nữa, yêu cầu trước mắt nhất định phải có một khu đất trống nữa, cộng thêm bên dưới còn có hầm bí mật nữa.
Hơn nữa mỗi người có xe chuyên dụng, cấp thứ trưởng ở thủ đô cũng khó có thể đạt được tiêu chuẩn này.
Tuy nhiên, công việc có tính đặc thù của bọn họ cũng quyết định tỷ lệ rơi đầu của bọn họ là lớn nhất.
Bọn họ có được tất cả chúng ta thấy cũng nên là như thế. Đối với hai chúng ta không có võ công cũng có điểm tốt, ít nhất không cần phải xuất ngoại rồi.
Hơn nữa, đãi ngộ cũng có thấp một chút. Đồng chí Quốc Đào, chúng ta nên thấy đủ rồi. Không cần phải nói khác.
Tôi và mấy tướng quân khác ngẫu nhiên tới uống trà vừa nhìn thấy mảnh đất của chúng ta hai mắt đã đăm đăm nhìn chảy nước miếng.
Nói đãi ngộ phúc lợi ngành chúng ta cũng con mẹ nó rất tinh tướng.
Lan Viễn Kim nói đến đây lại phá lên, cười không dứt.
- Tuy nhiên bất luận như thế nào, chúng ta không thể để cho họ Lý lấy đi dễ dàng như thế.
Dương Quốc Đào vòng người lại hừ lạnh nói:
- Cũng được, chịu sự đau khổ lớn sẽ hình thành thói quen như vậy không phải là dân tộc Hồi chúng ta tiếp đón cũng không được.
Lan Viễn Kim gật gật đầu, sắc mặt lại bắt đầu trầm xuống.
- Ôi…..
Diệp Phàm thở dài, nhẹ nhàng đưa gói văn kiện cho Lý Khiếu Phong.
- Anh làm cái gì vậy, tôi không cầm cái này.
Mặt Lý Khiếu Phong tối sầm, nói. Hơn nữa, âm thanh rất thô.
- Tôi cuối cùng phải chuẩn bị trước một chút, việc này anh cũng thấy mức độ khó của nó. Nếu không chuẩn bị thì ngay cả lời nói cũng không làm được.
Diệp Phàm lại sờ sờ túi văn kiện, bên trong chính là di thư và một ít tài liệu giao quyền của Diệp Phàm.
Đây là thủ tục hàng đầu mà mỗi đội viên của tổ đặc nhiệm A trước khi xuất phát phải hoàn thành. Diệp Phàm sớm đã chuẩn bị xong.
- Anh sẽ còn sống trở về, tôi không lấy tài liệu này.
Giọng Lý Khiếu Phong khàn khàn đứng lên, vẻ mặt rất đau khổ.
- Thôi nào anh Lý, đối mặt với sự thật đi. Nhận lấy nhận lấy đi.
Vẻ mặt Cung Khai Hà trang nghiêm, nói:
- Ôi, tôi thay anh nhận. Tuy nhiên, tôi hy vọng tài liệu này vĩnh viễn không bao giờ phải đưa cho người nhà nhà anh.
Lý Khiếu Phong nhận túi văn kiện áy náy rất khổ sở, tuy nhiên, anh ta vừa vỗ vai Diệp Phàm, vẻ mặt kiên định vừa nói:
- Diệp Phàm, cứ yên tâm đi hoàn thành nhiệm vụ. Chuyện bên này tôi sẽ chiếu cố đến. Nếu như Lý Khiếu Phong tôi không cẩn thận mà phải đi núi Bát Bảo,…thì con của tôi Lý Long sẽ tiếp tục sự nghiệp của tôi.
Thái độ rất tốt của Lý Khiếu Phong tiễn Diệp Phàm trước khi lên đường.
- Chỉ cần có Cung Khai Hà tôi ở đây, anh không cần phải lo lắng người nhà của anh.
Vẻ mặt Cung Khai Hà cũng kiên định, thể hiện thái độ.
- Cảm ơn, tôi đi đây!
Diệp Phàm quay người đi nhanh.
- Cung Khai Hà, lần này chúng ta có nên đập nát chân của chúng ta hay không.
Vẻ mặt Lý Khiếu Phong hối hận.
- Theo như tình hình quan sát tình báo cho thấy, Diệp Phàm chỉ phải đi qua Nam Vân gia ở thị trấn Kim Lăng.
Giống như thiếu chút nữa là đánh nhau, mặt khác cũng không đi đến chỗ cao nhân ẩn cư. Chẳng lẽ người sư phụ kia của hắn thực sự không tồn tại, hay là sư phụ của hắn đã qua đời? Nếu thật là như vậy, thì chiến lược của chúng ta là thất sách rồi hay sao. Điều này rõ ràng là đem tương lai có chút hy vọng của chúng ta xuống chỗ Diêm Vương rồi. Nếu thật sự mà như vậy thì Cung Khai Hà tôi sẽ từ chức. Tôi không còn mặt mũi nào đứng đây giữ chức chủ tịch, ôi….
Vẻ mặt Cung Khai Hà cũng hối hận.
- Từ chức còn có tác dụng cái rắm gì nữa, chúng ta cần là chính hắn phải còn sống. Sửa chữa trách nhiệm khác đều là nói nhảm.
Lý Khiếu Phong quát, thực chất là rống lên. Âm thanh của Cung Khai Hà cứ quanh quẩn trong phòng làm việc thật lâu.
- Anh Lý, anh nói xem tôi có cách nào? Dù sao đồng chí Xa Nhất Đao cũng phải cứu, dù sao cũng phải cởi bỏ sự bí mật của núi Xương Bối.
Một số đồng chí lại rất để mắt tới, nếu bản thân Cung Khai Hà tôi có thân thủ như của Diệp Phàm tôi sẽ đi.
Đáng tiếc là tổ chúng ta bây giờ trừ hắn ra không tìm thấy một đồng chí thứ hai có thập nhất đẳng.
Tổ đặc nhiệm A, từ sự kiện này mà nói, trình độ của chúng ta không có gì thay đổi. Thực lực của chúng ta vẫn còn quá yếu.
Lý Khiếu Phong than thở uống trà.
/3320
|