- Cái này, tôi lấy đâu ra nhiều tiền vậy, được rồi, không đầu tư.
Đằng Các sửng sốt nói, anh ta không muốn cho Diệp Phàm coi tiền như rác. Trong lòng nghĩ nếu có đặt thì cũng đặt cho Mộc Lâm.
- Tiểu Đỗ, có muốn chơi không?
Diệp Phàm cười tủm tỉm hỏi Đỗ Thiên Thảo đang mát xa phần eo cho hắn ta.
- Việc này…
Đỗ Thiên Thảo có chút do dự, tuy cô là chắt của trưởng môn Ngũ Hành nhưng hiện môn Ngũ Hành đã đi xuống, trong môn phái chỉ còn mấy người. Cơ bản là không có đệ tử, gom lại cũng chẳng đủ ngồi hết một bàn tròn.
Mà môn Ngũ Hành chỉ có thuật truy tìm tung tích và thuật trinh sát là lợi hại, không mạnh về khả năng tấn công, chạy trốn còn tạm được.
Tình hình này khiến cho Ngũ Hành môn sắp không còn cửa nữa rồi, chắc chắn cũng sẽ không còn tiền. Lần này cũng là ông cụ kia đã bán đi miếng ngọc bội cuối cùng để có được hơn 3triệu tệ cho cô chắt gái này.
- Đợi lúc nữa đừng có hói hận nhé?
Diệp Phàm cười nhạt, lại giơ tay ra sờ dưới cằm Đỗ Thiên Thảo, bộ dạng rất ngả ngớn.
Hắn ta diễn vai phong lưu thì cực chuẩn, Đằng Các ghen tỵ trong lòng.
- Tôi có 3triệu, đây là tài sản cuối cùng nhà tôi.
Đỗ Thiên Thảo không qua được mặt Diệp Phàm, công thêm cô còn là người sùng bái Diệp Phàm. Nếu không sao lại hy sinh bản thân để tiếp nhận nhiệm vụ này chứ.
Thực ra Đỗ Thiên Thảo không phải là đội viên chính thức của tổ A, chẳng qua quốc gia muốn có năng lực như cô nên mới yêu cầu phối hợp với tổ A trong mấy nhiệm vụ.
Xem như là hình thức thuê của quốc gia, mỗi một lần đi làm nhiệ vụ cũng mang về cho môn phái 500 – 600 nghìn tệ.
Giống như lần trước ở trận Sahara, cô ấy cũng được thuê làm trinh sát. Nhiệm vụ đó rất quan trọng, và cô cũng đã kiếm được 1 triệu.
- 3 triệu đổi ra chừng 400.000 USD, vậy cứ xem như cô đầu tư 500 nghìn USD nhé. Cô và tiểu Lang hợp lại chiếm một nửa, riêng tôi sẽ bỏ 1,5 triệu.
Diệp Phàm gật đầu nói, Đỗ Thiên Thảo không khỏi vênh mặt lên, nhưng cũng là đau lòng không nói lên thành tiếng được.
Chỉ có điều nét mặt Đỗ Thiên Thảo cứng ngắc. Có thể lo lắng lần này mà thế chấp cả nhà cho Diệp Phàm thì trống trơn rồi.
- Cười một cái nào.
Diệp Phàm sớm đã biết hết mọi chuyện, nên giơ tay ra chỉ lên mặt Đỗ Thiên Thảo.
Đỗ Thiên Thảo cũng cười, thực ra, trong lòng đang tức tên này đến sôi máu.
Bộp một tiếng, mọi người đều ngước lên nhìn. Gaelle đột nhiên bị Mộc Lâm đánh cho một quyền, cả người nhào xuống đất.
Quy tắc của quyền hội Thommy này không giống như quyền hội quốc tế. Không phải là cứ dựa vào điểm số mà khi một bên đánh bên kia không đứng dậy được hay bên kia tự nhận thua thì bên còn lại sẽ thắng. Vì thế sẽ rất là thảm khốc…
Mộc Lâm hung hăng đánh tiếp lên đầu Gaelle một cách mạnh mẽ. Bịch, bịch, bịch cứ như đánh vào bao cát mười mấy cái. Đầu của Gaelle còn to hơn cả đầu trâu.
Tai, mắt, mũi đều đã chảy máu, cả mặt toàn là máu. Nhưng Gaelle vẫn giãy dụa không chịu nhận thua.
Cho nên Mộc Lâm vẫn điên cuồng ra tay lên đầu Gaelle. Rõ ràng là hắn ta đánh không cho Gaelle ngóc đầu dậy được nữa.
Đánh đi, đánh đi…
Đánh chết hắn đi…
Đánh nát đầu hắn ra…
Ở phía dưới các vị đang hò reo náo nhiệt. Những người đã đặt cược cho Mộc Lâm đều điên cuồng mà hò reo, ngay trong tích tắc này đột nhiên trong phòng dưới đất này lạo vang lên một chấn động rung chuyển.
Bang bang bang…
Gaelle đi đứng co quắp như không gượng dậy nổi. Tiếng hét càng lớn.
Lang Phá Thiên không nhịn được lo lắng, còn Đằng Các thì lạnh lùng cười.
Diệp Phàm vẫn ung dung ngồi uống trà. Còn Đỗ Thiên Thảo đang đấm bóp phần chân Diệp Phàm cũng không còn tâm trạng nữa mà giờ đang chăm chăm nhìn về phía khán đài.
Thấy tình cảnh này nét mặt Đỗ Thiên Thảo lại càng cứng nhắc lại. Biết rằng 3 triệu của mình coi như là đi toi. Nhưng lại là thế chấp của cải của nhà nên cô không thể không tức bực, lo lắng được, Diệp Phàm cũng nói :
- Cô nhẹ tí được không, làm cái gì thế?
- 3 triệu không còn rồi, mạnh một chút không được sao?
Đỗ Thiên Thảo tức giận, không kìm nổi nói ra, nhưng âm thanh vẫn còn nhẹ chút. Dù sao cũng không thể làm hỏng việc lần này nên cô chịu đựng.
- Đừng lo lắng, tối lo mà hầu hạ anh đây cho tốt anh sẽ cho em 3 triệu.
Diệp Phàm áp sát mặt Đỗ Thiên Thảo cười bỉ ổi nói.
- Nghĩ hay lắm.
Không ngờ Đỗ Thiên Thảo lại cự tuyệt.
- Ha ha…
Diệp Phàm cầm chén trà lên uống ngụm, rồi đặt mạnh xuống bàn hừ nói :
- Vẫn chưa chịu dậy sao.
Đỗ Thiên Thảo vừa nghe đã biết là nói cô rồi, nét mặt giả vờ kích động đứng lên. Nhưng ánh mắt thì có vẻ tức giận, cảm thấy Diệp Phàm đã đùa quá rồi.Tôi chẳng phải là người hầu chính thức của anh chỉ là chấp hành nhiệm vụ, trong lòng anh đang nghĩ là thật đúng không?
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, Gaelle đột nhiên giơ chân, hung hăng đá một cái đứng dậy. Còn Mộc Lâm do không phòng bị nên đã bị Gaelle đá khiến cho ngã gục.
Gaelle xông lên, như hổ đói. Nhắm đúng người Mộc Lâm mà đá.
Bộp bộp. bộp…
Liên tục mười mấy cú đá, đầu như không còn phản ứng gì, cũng không giãy dụa, đương nhiên là không bò dậy nổi rồi.
Đánh đi, đánh đi…
Đánh hay lắm…
Diệp Phàm và Lang Phá Thiên đều kêu lên, Đỗ Thiên Thảo cũng sửng sốt mà vỗ tay, hét lên. Đương nhiên là cô ta reo hò vì tiền của mình.
Đang lúc mọi người đang reo hò, Mộc Lâm cũng không đứng dậy được, cuối cùng người chủ trì cũng đã tuyên bố Gaelle là người thắng cuộc, nhiều người muốn đỡ Mộc Lâm dậy nhưng anh ta không đứng dậy nổi.
Ngay lập tức có cánh tay nâng đỡ nhưng vừa mới động vào thì hình như Mộc Lâm đau không thể chịu nổi. Các chuyên gia đã kiểm tra, cuối cùng xác định nhiều phần xương của Mộc Lâm đều đã bị gãy, chẳng trách mà không đứng dậy được.
Không hiểu sao một danh tiếng như Mộc Lâm, ban đầu còn đánh Gaelle hùng hổ, vậy mà không ngờ lại bị trả đòn như vậy, vừa tấn công một cái mà cả người đã bay ra ngoài…
Mộc Lâm cũng không thể tin được sao Gaelle tưởng chừng như xong đời rồi vậy mà lại có sức mạnh như thế chỉ một quyền mà hạ được chính mình.
Cái này chắc chắn là do Diệp Phàm làm rồi, hắn ta khi nãy đập chén trà xuống cũng đã truyền đi bí thuật Cách Sơn Đả Ngưu, nhờ vào chén trà mà truyền qua bên ngoài phòng, đến võ đài để đánh bật Mộc Lâm.
Đương nhiên muốn làm một cách hoàn hảo mà không để ai phát hiện ra không phải việc dễ.
- Haha, tôi kiếm được 500 nghìn USD rồi.
Đỗ Thiên Thảo vui sướng cười nhảy lên.
- Là 400 nghìn chứ.
Không ngờ Lang Phá Thiên lại xen vào.
- Đấy là Tháp gia nói 400 nghìn tính thành 500 nghìn USD mà.
Đỗ Thiên Thảo không hài lòng nhìn Lang Phá Thiên, hừ :
- Không phải tiền của anh, thì anh còn kỳ kèo gì chứ?
- Em Đỗ, em còn quên không thuê sao? Người ta sẽ lấy 20%. Trả cho em 500 nghìn nhưng cuối cùng cầm trong tay là 400 nghìn đấy. Đấy là Tháp gia cố ý cho em thôi. Nhưng người ta đã mỏi tay cả ngày thì cũng được thêm đúng không? Vì thế mà tôi cũng được 800 nghìn.
Lang Phá Thiên đương nhiên cũng vui sướng trong lòng rồi. Trong lòng anh ta vẫn nghĩ Diệp Phàm là người có ánh mắt chuẩn xác.
Nhưng Lang Phá Thiên cũng đang có nghi ngờ không biết Diệp Phàm có động chân động tay vào không, chỉ là chưa hề nhìn thấy Diệp Phàm có chút động tác nào. Lẽ nào Diệp Phàm nghĩ đến anh ta là truyền công lực đến được sao, sao lại có thẻ, như thế chẳng phải là thuật tiên sao?
- 400 nghìn thì 400 nghìn.
Đỗ Thiên Thảo bất mãn hậm hực một câu, lại nhẹ nhàng xoa bóp cho Diệp Phàm.
Lần này chỗ mà Đỗ Thiên Thảo mát xa lại là “chỗ ấy”. Diệp Phàm lại híp cả mắt vào rồi nằm trên sô pha tận hưởng đôi bàn tay mềm mại của Đỗ Thiên Thảo đang mát xa cho mình.Thực ra đây chính là “mát xa” mà người ta hay gọi.
Còn đồng chí Đằng Các cũng hối hận, mà vọng từ ngoài vào nói với Diệp Phàm:
- Tôi đã xác nhận lại buổi đấu tư cách cho anh. Tối có đánh không, nếu đánh thì bảo tôi để tôi đi sắp xếp. Nhanh quyết định đi, cũng có thể biết trước tí về tình hình của đối thủ. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng có phải không?
- Buổi tối hoạt động chút cũng được.
Diệp Phàm thản nhiên gật đầu cười. Đằng Các đi ra khỏi phòng và làm việc.
- Tháp gia, nếu như anh tham gia trận đấu tôi sẽ đặt cả 6 triệu cho anh.
Đỗ Thiên Thảo giờ lại ngọt ngào, cũng biết được truyền thuyết của vị “thần chết” này, nên đã mù quáng biểu hiện ra điều tốt.
- Không sợ mất cả chì lẫn chài sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Không sợ, nếu như thua thì tối em sẽ chiều anh. Anh nói sẽ trả lại em, Tháp gia có tiền có phải không?
Đỗ Thiên Thảo ra vẻ còn trong trắng ngây thơ nói, Diệp Phàm suýt nữa thì mửa mật, nhìn trừng trừng cô ta nói :
- Ghê đây.
Sau một lúc lâu hắn ta mới lại cười nói :
- Mà chỉ là một tối, còn đắt hơn cả hạng nhất của các cô ở Hồng Kong.
- Lẽ nào bản cô nương lại không đáng 6 triệu sao?
- Đáng.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Giá trị cái con khỉ, 6 triệu có thể chơi được cả một tàu gái đấy. Không nói đến gái Hồng Kong, mà ngay cả diễn viên hay ca sĩ đều có thể chơi hết lượt được.
Lang Phá Thiên thủ thỉ nói.
- Anh nghĩ bản cô nương này là người gì, lẽ nào lại đem ra so sánh với hàng vỉa hè sao?
Đỗ Thiên Thảo hung hăng nhìn về phía Lang Phá Thiên.
- Ngon hơn tý, ngon hơn tý.
Lang Phá Thiên cười rồi vọt người đứng bên vách tường trong phòng.
- Tiểu Lang, ý cậu là ám chỉ Tháp gia này không có con mắt nhìn phải không?
Diệp Phàm bộ dạng cười như không cười nhìn Lang Phá Thiên.
- Không… tôi đâu dám.
Lang Phá Thiên khẩn trương giải thích.
Không lâu sau Đằng Các tiến vào, trên tay cầm tài liệu nói :
- Đã làm xong thủ tục rồi, anh ở tầng hầm số 6.
Bởi vì anh thi đấu sơ cấp, đối thủ của anh là Khổng Mã. Người này từng đoạt giả á quân trong cuộc thi quyền vương ….
Nhưng đó là chuyện của hai năm về trước. Sau này người này đã im bặt, không náo nhiệt nữa, hai năm sau mới lại tái xuất.
Nghe nói là chuyên tâm luyện gì đó. Cũng có người nói người này ra ngoài tìm phóng danh sư, hiện giờ công lực đã tăng gấp mấy lần so với hai năm trước.
Hôm trước người này cho một quyền mà hạ được một quyền thủ top 20 người da đen.
Đằng Các sửng sốt nói, anh ta không muốn cho Diệp Phàm coi tiền như rác. Trong lòng nghĩ nếu có đặt thì cũng đặt cho Mộc Lâm.
- Tiểu Đỗ, có muốn chơi không?
Diệp Phàm cười tủm tỉm hỏi Đỗ Thiên Thảo đang mát xa phần eo cho hắn ta.
- Việc này…
Đỗ Thiên Thảo có chút do dự, tuy cô là chắt của trưởng môn Ngũ Hành nhưng hiện môn Ngũ Hành đã đi xuống, trong môn phái chỉ còn mấy người. Cơ bản là không có đệ tử, gom lại cũng chẳng đủ ngồi hết một bàn tròn.
Mà môn Ngũ Hành chỉ có thuật truy tìm tung tích và thuật trinh sát là lợi hại, không mạnh về khả năng tấn công, chạy trốn còn tạm được.
Tình hình này khiến cho Ngũ Hành môn sắp không còn cửa nữa rồi, chắc chắn cũng sẽ không còn tiền. Lần này cũng là ông cụ kia đã bán đi miếng ngọc bội cuối cùng để có được hơn 3triệu tệ cho cô chắt gái này.
- Đợi lúc nữa đừng có hói hận nhé?
Diệp Phàm cười nhạt, lại giơ tay ra sờ dưới cằm Đỗ Thiên Thảo, bộ dạng rất ngả ngớn.
Hắn ta diễn vai phong lưu thì cực chuẩn, Đằng Các ghen tỵ trong lòng.
- Tôi có 3triệu, đây là tài sản cuối cùng nhà tôi.
Đỗ Thiên Thảo không qua được mặt Diệp Phàm, công thêm cô còn là người sùng bái Diệp Phàm. Nếu không sao lại hy sinh bản thân để tiếp nhận nhiệm vụ này chứ.
Thực ra Đỗ Thiên Thảo không phải là đội viên chính thức của tổ A, chẳng qua quốc gia muốn có năng lực như cô nên mới yêu cầu phối hợp với tổ A trong mấy nhiệm vụ.
Xem như là hình thức thuê của quốc gia, mỗi một lần đi làm nhiệ vụ cũng mang về cho môn phái 500 – 600 nghìn tệ.
Giống như lần trước ở trận Sahara, cô ấy cũng được thuê làm trinh sát. Nhiệm vụ đó rất quan trọng, và cô cũng đã kiếm được 1 triệu.
- 3 triệu đổi ra chừng 400.000 USD, vậy cứ xem như cô đầu tư 500 nghìn USD nhé. Cô và tiểu Lang hợp lại chiếm một nửa, riêng tôi sẽ bỏ 1,5 triệu.
Diệp Phàm gật đầu nói, Đỗ Thiên Thảo không khỏi vênh mặt lên, nhưng cũng là đau lòng không nói lên thành tiếng được.
Chỉ có điều nét mặt Đỗ Thiên Thảo cứng ngắc. Có thể lo lắng lần này mà thế chấp cả nhà cho Diệp Phàm thì trống trơn rồi.
- Cười một cái nào.
Diệp Phàm sớm đã biết hết mọi chuyện, nên giơ tay ra chỉ lên mặt Đỗ Thiên Thảo.
Đỗ Thiên Thảo cũng cười, thực ra, trong lòng đang tức tên này đến sôi máu.
Bộp một tiếng, mọi người đều ngước lên nhìn. Gaelle đột nhiên bị Mộc Lâm đánh cho một quyền, cả người nhào xuống đất.
Quy tắc của quyền hội Thommy này không giống như quyền hội quốc tế. Không phải là cứ dựa vào điểm số mà khi một bên đánh bên kia không đứng dậy được hay bên kia tự nhận thua thì bên còn lại sẽ thắng. Vì thế sẽ rất là thảm khốc…
Mộc Lâm hung hăng đánh tiếp lên đầu Gaelle một cách mạnh mẽ. Bịch, bịch, bịch cứ như đánh vào bao cát mười mấy cái. Đầu của Gaelle còn to hơn cả đầu trâu.
Tai, mắt, mũi đều đã chảy máu, cả mặt toàn là máu. Nhưng Gaelle vẫn giãy dụa không chịu nhận thua.
Cho nên Mộc Lâm vẫn điên cuồng ra tay lên đầu Gaelle. Rõ ràng là hắn ta đánh không cho Gaelle ngóc đầu dậy được nữa.
Đánh đi, đánh đi…
Đánh chết hắn đi…
Đánh nát đầu hắn ra…
Ở phía dưới các vị đang hò reo náo nhiệt. Những người đã đặt cược cho Mộc Lâm đều điên cuồng mà hò reo, ngay trong tích tắc này đột nhiên trong phòng dưới đất này lạo vang lên một chấn động rung chuyển.
Bang bang bang…
Gaelle đi đứng co quắp như không gượng dậy nổi. Tiếng hét càng lớn.
Lang Phá Thiên không nhịn được lo lắng, còn Đằng Các thì lạnh lùng cười.
Diệp Phàm vẫn ung dung ngồi uống trà. Còn Đỗ Thiên Thảo đang đấm bóp phần chân Diệp Phàm cũng không còn tâm trạng nữa mà giờ đang chăm chăm nhìn về phía khán đài.
Thấy tình cảnh này nét mặt Đỗ Thiên Thảo lại càng cứng nhắc lại. Biết rằng 3 triệu của mình coi như là đi toi. Nhưng lại là thế chấp của cải của nhà nên cô không thể không tức bực, lo lắng được, Diệp Phàm cũng nói :
- Cô nhẹ tí được không, làm cái gì thế?
- 3 triệu không còn rồi, mạnh một chút không được sao?
Đỗ Thiên Thảo tức giận, không kìm nổi nói ra, nhưng âm thanh vẫn còn nhẹ chút. Dù sao cũng không thể làm hỏng việc lần này nên cô chịu đựng.
- Đừng lo lắng, tối lo mà hầu hạ anh đây cho tốt anh sẽ cho em 3 triệu.
Diệp Phàm áp sát mặt Đỗ Thiên Thảo cười bỉ ổi nói.
- Nghĩ hay lắm.
Không ngờ Đỗ Thiên Thảo lại cự tuyệt.
- Ha ha…
Diệp Phàm cầm chén trà lên uống ngụm, rồi đặt mạnh xuống bàn hừ nói :
- Vẫn chưa chịu dậy sao.
Đỗ Thiên Thảo vừa nghe đã biết là nói cô rồi, nét mặt giả vờ kích động đứng lên. Nhưng ánh mắt thì có vẻ tức giận, cảm thấy Diệp Phàm đã đùa quá rồi.Tôi chẳng phải là người hầu chính thức của anh chỉ là chấp hành nhiệm vụ, trong lòng anh đang nghĩ là thật đúng không?
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, Gaelle đột nhiên giơ chân, hung hăng đá một cái đứng dậy. Còn Mộc Lâm do không phòng bị nên đã bị Gaelle đá khiến cho ngã gục.
Gaelle xông lên, như hổ đói. Nhắm đúng người Mộc Lâm mà đá.
Bộp bộp. bộp…
Liên tục mười mấy cú đá, đầu như không còn phản ứng gì, cũng không giãy dụa, đương nhiên là không bò dậy nổi rồi.
Đánh đi, đánh đi…
Đánh hay lắm…
Diệp Phàm và Lang Phá Thiên đều kêu lên, Đỗ Thiên Thảo cũng sửng sốt mà vỗ tay, hét lên. Đương nhiên là cô ta reo hò vì tiền của mình.
Đang lúc mọi người đang reo hò, Mộc Lâm cũng không đứng dậy được, cuối cùng người chủ trì cũng đã tuyên bố Gaelle là người thắng cuộc, nhiều người muốn đỡ Mộc Lâm dậy nhưng anh ta không đứng dậy nổi.
Ngay lập tức có cánh tay nâng đỡ nhưng vừa mới động vào thì hình như Mộc Lâm đau không thể chịu nổi. Các chuyên gia đã kiểm tra, cuối cùng xác định nhiều phần xương của Mộc Lâm đều đã bị gãy, chẳng trách mà không đứng dậy được.
Không hiểu sao một danh tiếng như Mộc Lâm, ban đầu còn đánh Gaelle hùng hổ, vậy mà không ngờ lại bị trả đòn như vậy, vừa tấn công một cái mà cả người đã bay ra ngoài…
Mộc Lâm cũng không thể tin được sao Gaelle tưởng chừng như xong đời rồi vậy mà lại có sức mạnh như thế chỉ một quyền mà hạ được chính mình.
Cái này chắc chắn là do Diệp Phàm làm rồi, hắn ta khi nãy đập chén trà xuống cũng đã truyền đi bí thuật Cách Sơn Đả Ngưu, nhờ vào chén trà mà truyền qua bên ngoài phòng, đến võ đài để đánh bật Mộc Lâm.
Đương nhiên muốn làm một cách hoàn hảo mà không để ai phát hiện ra không phải việc dễ.
- Haha, tôi kiếm được 500 nghìn USD rồi.
Đỗ Thiên Thảo vui sướng cười nhảy lên.
- Là 400 nghìn chứ.
Không ngờ Lang Phá Thiên lại xen vào.
- Đấy là Tháp gia nói 400 nghìn tính thành 500 nghìn USD mà.
Đỗ Thiên Thảo không hài lòng nhìn Lang Phá Thiên, hừ :
- Không phải tiền của anh, thì anh còn kỳ kèo gì chứ?
- Em Đỗ, em còn quên không thuê sao? Người ta sẽ lấy 20%. Trả cho em 500 nghìn nhưng cuối cùng cầm trong tay là 400 nghìn đấy. Đấy là Tháp gia cố ý cho em thôi. Nhưng người ta đã mỏi tay cả ngày thì cũng được thêm đúng không? Vì thế mà tôi cũng được 800 nghìn.
Lang Phá Thiên đương nhiên cũng vui sướng trong lòng rồi. Trong lòng anh ta vẫn nghĩ Diệp Phàm là người có ánh mắt chuẩn xác.
Nhưng Lang Phá Thiên cũng đang có nghi ngờ không biết Diệp Phàm có động chân động tay vào không, chỉ là chưa hề nhìn thấy Diệp Phàm có chút động tác nào. Lẽ nào Diệp Phàm nghĩ đến anh ta là truyền công lực đến được sao, sao lại có thẻ, như thế chẳng phải là thuật tiên sao?
- 400 nghìn thì 400 nghìn.
Đỗ Thiên Thảo bất mãn hậm hực một câu, lại nhẹ nhàng xoa bóp cho Diệp Phàm.
Lần này chỗ mà Đỗ Thiên Thảo mát xa lại là “chỗ ấy”. Diệp Phàm lại híp cả mắt vào rồi nằm trên sô pha tận hưởng đôi bàn tay mềm mại của Đỗ Thiên Thảo đang mát xa cho mình.Thực ra đây chính là “mát xa” mà người ta hay gọi.
Còn đồng chí Đằng Các cũng hối hận, mà vọng từ ngoài vào nói với Diệp Phàm:
- Tôi đã xác nhận lại buổi đấu tư cách cho anh. Tối có đánh không, nếu đánh thì bảo tôi để tôi đi sắp xếp. Nhanh quyết định đi, cũng có thể biết trước tí về tình hình của đối thủ. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng có phải không?
- Buổi tối hoạt động chút cũng được.
Diệp Phàm thản nhiên gật đầu cười. Đằng Các đi ra khỏi phòng và làm việc.
- Tháp gia, nếu như anh tham gia trận đấu tôi sẽ đặt cả 6 triệu cho anh.
Đỗ Thiên Thảo giờ lại ngọt ngào, cũng biết được truyền thuyết của vị “thần chết” này, nên đã mù quáng biểu hiện ra điều tốt.
- Không sợ mất cả chì lẫn chài sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Không sợ, nếu như thua thì tối em sẽ chiều anh. Anh nói sẽ trả lại em, Tháp gia có tiền có phải không?
Đỗ Thiên Thảo ra vẻ còn trong trắng ngây thơ nói, Diệp Phàm suýt nữa thì mửa mật, nhìn trừng trừng cô ta nói :
- Ghê đây.
Sau một lúc lâu hắn ta mới lại cười nói :
- Mà chỉ là một tối, còn đắt hơn cả hạng nhất của các cô ở Hồng Kong.
- Lẽ nào bản cô nương lại không đáng 6 triệu sao?
- Đáng.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Giá trị cái con khỉ, 6 triệu có thể chơi được cả một tàu gái đấy. Không nói đến gái Hồng Kong, mà ngay cả diễn viên hay ca sĩ đều có thể chơi hết lượt được.
Lang Phá Thiên thủ thỉ nói.
- Anh nghĩ bản cô nương này là người gì, lẽ nào lại đem ra so sánh với hàng vỉa hè sao?
Đỗ Thiên Thảo hung hăng nhìn về phía Lang Phá Thiên.
- Ngon hơn tý, ngon hơn tý.
Lang Phá Thiên cười rồi vọt người đứng bên vách tường trong phòng.
- Tiểu Lang, ý cậu là ám chỉ Tháp gia này không có con mắt nhìn phải không?
Diệp Phàm bộ dạng cười như không cười nhìn Lang Phá Thiên.
- Không… tôi đâu dám.
Lang Phá Thiên khẩn trương giải thích.
Không lâu sau Đằng Các tiến vào, trên tay cầm tài liệu nói :
- Đã làm xong thủ tục rồi, anh ở tầng hầm số 6.
Bởi vì anh thi đấu sơ cấp, đối thủ của anh là Khổng Mã. Người này từng đoạt giả á quân trong cuộc thi quyền vương ….
Nhưng đó là chuyện của hai năm về trước. Sau này người này đã im bặt, không náo nhiệt nữa, hai năm sau mới lại tái xuất.
Nghe nói là chuyên tâm luyện gì đó. Cũng có người nói người này ra ngoài tìm phóng danh sư, hiện giờ công lực đã tăng gấp mấy lần so với hai năm trước.
Hôm trước người này cho một quyền mà hạ được một quyền thủ top 20 người da đen.
/3320
|