- Ha ha, một khoản kinh phí lớn. Kế hoạch của chúng ta đã sắp xếp tốt rồi, vẫn là nhà họ Tháp có cách không ngờ một mình diễn với chúng ta.
Tháp gia nói đây là “khổ nhục kế”. Nói cách khác có lẽ đặt cược bên phía Riehl cũng không cao.
Hiện tại bọn họ đã tăng lên hai trăm triệu, chúng ta không phải có thể ném hết ra sao?
Kiêu Nhuế Vô Khinh khẽ nhìn màn ảnh lớn hỏi.
- Việc này, tôi có chút không nỡ. Hay là chỉ 100 triệu vậy thôi, kiếm ít một chút nhưng chắc chắn một ít.
Nếu tung ra hết sợ rằng đến lúc đó mất cả chì lẫn chài. Còn cô nói chính là cái mà người Trung Quốc gọi là “khổ nhục kế”.
Thời Tam quốc khi Chu Du đánh Hoàng Cái.
Ông cha của Hồ Tuấn Thuyên là người Hoa, đương nhiên biết được chuyện cổ này.
- Anh không đặt thì tôi đặt, tôi tin tưởng nhà họ Tháp có thể làm.
Kiều Nhuế Vô Khinh có chút tức giận nhỏ giọng hừ nói
- Rốt cuộc là anh đặt hay không đặt, như vậy đi, nếu anh không đặt tôi sẽ đặt phần của tôi. Đến lúc đó kiếm được tiền anh cũng đừng ghen ghét đòi chia phần nhé.
- Việc này…
Hồ Tuấn Thuyên có chút do dự, cuối cùng lắc đầu nói:
- Cô cùng nhà họ Tháp cũng biết, hắn đặt một trăm triệu kia là ba chúng ta cùng góp đấy.
Tập đoàn Trang Chu chúng ta cũng không hề đặt cược rồi. Đương nhiên, cô muốn đặt cược thì có thể lấy danh nghĩa riêng mà không thể lấy danh nghĩa của đối tác, tôi không hề đặt cược rồi.
Tuy nhiên, trước đó cũng phải giải thích rõ, nếu một khi thua tôi chỉ nhận chia một một phần của 100 triệu kia đó là hai mươi triệu đô la Mỹ.
Cô tự đặt cược tôi sẽ không chịu trách nhiệm.
- Người ta nói anh có tầm nhìn nhưng tôi thấy anh là kẻ nhát gan. Ánh mắt của anh lần này có lẽ mù
Kiều Nhuế Vô Khinh hừ lạnh một tiếng, sau đó nhấn nút cá nhân đặt cược năm mươi triệu. Lúc này Đường Thành cũng chạy đến chỗ Diệp Phàm đang ngồi nghỉ ngơi bên rào chắn sân thi đấu.
- Đường Thành, cậu đặt cược đi, đem hết tất cả quân bài chưa lật ném lên.
Diệp Phàm dặn.
- Vừa rồi Kiều Nhuế Vô Khinh đã đặt năm mươi triệu, anh lại đạt 100 triệu, tổng cộng chúng ta bốn trăm triệu, mà trong này còn có năm mươi triệu là Hồ Tuấn Thuyên có. Họ không cho phép chúng ta dùng, chỉ có thể đặt hai trăm triệu.
Đường Thành nói.
- Hừ, đem 100 triệu của tù trưởng số ba đặt cọc lên, xem như là Diệp Phàm tôi mượn.
Diệp Phàm nói.
- Chỉ sợ khoản tiền này tổ đang theo dõi, anh có chút hoạt động bên kia liền biết ngay, vì vậy trong tổ có lẽ có theo dõi đấy.
Đường Thành nhíu mày nói.
- Cậu giải thích cho đại tù trưởng (Cung Khai Hà) rõ, là Diệp Phàm tôi mượn. Tài sản nhà tôi ông ấy biết rõ, tôi dùng phẩm chất của mình để cam đoan một khi có hiểu lầm tiền sẽ được chuyển đến.
Diệp Phàm nói.
Đường Thành đi làm, không lâu quay lại nói đại tù trưởng đồng ý. Tuy nhiên, chỉ có thể là cá nhân hắn đặt tiền không tích là tiền của bộ lạc.
- Ông lão, xem ra ông vẫn cổ hủ, tôi muốn kiếm chút tiền cho bộ lạc không ngờ ông không đồng ý.
Diệp Phàm thầm nói.
Thật đúng là nước lên thì thuyền lên. Diệp Phàm vừa dặn Đường Thành đặt cược thì bên chỗ Riehl đã có người theo.
Cuối cùng một tiếng chiêng vang lên báo hiệu đặt cược đã xong, hai bên đều đạt trên bốn trăm triệu.
Bên Diệp Phàm chín phần tiền đều tự hắn đặt cược.
- Anh sẽ biết thế nào là hối hận.
Kiều Nhuế Vô Khinh khẽ cười châm chọc nói.
- Tôi không đánh vì không nắm chắc.
Hồ Tuấn Thuyên vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Kiều Nhuế Vô Khinh châm chọc:
- Tôi thật ra lo lắng cho cô sẽ khóc nhe như thế nào, số tiền này kiếm cũng không dễ dàng. Có lẽ số tiền này là tất cả tài sản của cô? Đến lúc đó số tiền này mất hết có lẽ cô phải trở lại bộ lạc để trồng rau trồng ngô rồi.
- Tuyệt đối sẽ không, tôi tin tưởng hắn.
Kiều Nhuế lắc nhẹ đầu.
Bắt đầu.
Trận đấu bắt đầu.
Diệp Phàm và Riehl Rose chào hỏi xong bước ra xa nhau khoảng mười mét nhìn nhau.
Ước chừng hai phút đồng hô trôi qua, phía khán đài có người không kiên nhẫn kêu lên;
- Sao còn chưa ra tay, trừng mắt nhìn nhau có thể quyết định thắng bại à?
- Cũng phải nói là đang liếc mắt đưa tình chứ?
- Riehl, đi lên, một quyền đánh ngã tù trưởng kiêu ngạo ngông cuồng này.
- Thổ dân cũng dám đến đây tìm việc, đánh chết hắn.
- Hô…
Riehl Rose rống lên một tiếng năm tay giơ ra một chút cả người như là nòng pháo hướng về phía Diệp Phàm.
Thế tới vô cùng hung mãnh, trên sàn đầu dường như nổi lên một cơn gió do con người gây ra.
Rầm một tiếng.
Tiếp đếp là mấy âm thanh kỳ lạ vang lên, Diệp Phàm cùng Riehl Rose sau khi va chạm đều lui về ba bước lớn mới đứng vững lại.
Việc này, thật ra Diệp Phàm chỉ dùng ba phần khí lực, đương nhiên hắn cũng rất biết diễn trò, vẻ mặt tỏ ra khiếp sợ. Dường như sự hùng mạnh của Riehl Rose khiến hắn chột dạ.
- Thấy không, thắng bại khó khăn. Kiều Nhuế, cẩn thận mấy chục nghìn của cô mất sạch nhé.
Hồ Tuấn Thuyên mặt đầy vui mừng.
- Anh cũng có mầy chục nghìn đấy.
Kiều Nhuế Vô Khinh châm chọc.
- Cô nhiều hơn tôi rất nhiều.
Hồ Tuấn Thuyên tức giận nói.
- Tôi tình nguyện anh quản được sao?
Kiều Nhuế Vô Khinh nói một câu làm Hồ Tuấn Thuyên không nói được gì nữa.
Mà vẻ mặt Riehl Rose cũng đầy khiếp sợ, tuy nhiên, có phải giả vờ giống Diệp Phàm hay không cũng không rõ.
Dưới khán đài nhóm người đặt cọc tất cả đều im lặng, mà những người đặt cược Riehl Rose thắng cũng trầm xuống.
Bởi vì trong giây lát họ phát hiện tên kiêu ngạo ngông cuồng hình như cùng cấp bậc với Riehl Rose.
Vậy trong trận đấy này chẳng phải tỉ lệ chỉ là 5-5 sao. Bọn người này đương nhiên liền lo lắng cho khoản tiền của mình.
Ba ba ba….
Hai bên đánh nhau rất mãnh liệt. Hai người đối đầu với nhau đều là đánh vào đầu hoặc điểm yếu hại trên người nhau.
Tuy nhiên, điều khiến Riehl Rose khá buồn bực chính là nắm tay của y mạnh mẽ như vậy nện xuống người đối phương giống như đập trúng đống mỡ vậy.
Mềm nhũn không có tác dụng. Và dường như mỗi lần lui về đều cảm giác cơ thể đối phương có lực hút không thể nào kéo về được.
Càng về sau Riehl Rose càng cảm giác điều này rõ ràng hơn, giống như tay mình đấm vào đống gạo nếp vậy.
Nhưng thật ra là Diệp Phàm dùng ẩn tính của Thủy công, hình thành xung quanh người một lớp nước mà mắt thường không nhìn thấy được. Màng nước này có lực dẻo, so với màng nhựa còn dẻo hơn.
Mà năng lực đả kích cũng tương đối mạnh, hơn nữa Diệp Phàm đem Thái Cực Quyền của Trần thị thi triển ra mới khiến cho trên người dường như phảng phất chút lực. Bởi thế mới khiến cho Riehl Rose buồn bực.
Tuy nhiên, Diệp Phàm hoàn toàn đang diễn trò.
Bị Riehl Rose đánh một quyền giả bộ ngã sấp xuống, có khi còn hét lên đau đớn. Ngã cũng ngã vài lần, nhìn hắn cực kỳ đau đớn.
Khán giả xem cuộc đấu hào hứng, tất cả đều giơ tay hét lớn:
- Đánh chết hắn, đánh chết hắn!
- Đánh chết cọng lông bệnh!
Diệp Phàm hình như bị chọc tức rống lên một tiếng, dùng hết sức đá Riehl một cước.
Riehl lảo đảo một cái ngã ra đất, Diệp Phàm lại xung lên, bất chấp tất cả đá tiếp một đá. Liên tục hơn mới cước đá Riehl đã sớm thành đống bùn.
Không lâu, dưới cước dẫm cuối cùng của Diệp Phàm, xương mũi của Riehl gãy làm đôi mắt ưng của Diệp Phàm cũng nhìn thấy.
Diệp Phàm hơi dịch chân một chút toàn bộ khuôn mặt Riehl giống như quắt lại, còn máu tươi thì đâu cũng thấy.
Việc này vẫn là Diệp Phàm lưu tình rồi, nếu không mạng của Riehl nào còn giữ được.
- Riehl Rose đứng lên, đứng lên!
Ngô Đại Thuận hét lờn, những khán giả phía dưới đều điên cuồng hét lên, cả sân thi đấu ồn ào ầm ĩ.
Tuy nhiên, Riehl Rose cố gắng mấy lần cuối cùng ngẹo đầu ngất đi.
- Tháp Bố Tư đến từ bộ lạc AA của Châu Phi thắng.
Ngô Đại nói xong phía dưới khán giả đại đa số đều buồn bực cúi đầu.
Hồ Tuấn Thuyên vẻ mặt thối thối.
- Không nghe tôi nói thì chịu thiệt rồi, hiện giờ thế nào “Ánh mắt”, tôi nói hôm nay anh sẽ mù, đúng vậy rồi.
Kiều Nhuệ châm chọc nói.
- Cười gì, bố tốt xấu cũng có thể lấy được hai mượi triệu trong một trăm triệu kia.
Hồ Tuấn Thuyên đau lòng nghiến răng nói.
- Ha ha ha, Lang thần tôi anh minh thần võ rồi.
Lang Phá Thiên cười trong một phòng khách nhỏ.
- Không phải anh cũng lãi 5 triệu sao, xem anh vui như vậy, thật sự như chưa từng nhìn thấy tiền.
Đường Thành hừ lạnh một tiếng.
- 5 triệu, đây chính là đô la Mỹ, chuyển sang nhân dân tệ là bao nhiêu.
Lang Phá Thiên cười nhìn Đường Thành châm chọc:
- Tiểu Đường, cậu cũng không có sao?
- Ôi, tôi không có tiền, chỉ đạt 300 nghìn. Sau về bộ lạc còn muốn lấy đi hai phần, có lẽ tiền lãi chỉ còn 200 nghìn.
Đường Thành có chút buồn bực.
- Không liên quan, còn có trận đấu tiếp theo, cậu có thể kiếm được tiền.
Diệp Phàm giơ tay vỗ nhẹ bả vai Đường Thành.
- Đúng thế, tuổi già của tôi giao cho Tháp gia rồi.
Đường Thành cười nói.
- Riehl Rose tôi thấy không chịu nổi một kích, thật sự là hư danh rồi.
Lang Phá Thiên hừ lạnh nói.
- Người này thực lực bát đẳng đỉnh giai, tôi còn định kiền trì chịu đựng tính tình cùng gã chơi một hồi. Tuy nhiên, Không Trạch Nhất Lang thực lực hẳn là mạnh hơn y.
Vậy thì phải xem ngày mai so tài. Ôi, đánh lâu như vậy ngày mai còn không thể tiến vào 16 cường.
Tuy nhiên, ngày mốt sẽ phải đi vào.
Diệp Phàm thở dài cau mày, bởi vì không có tin tức gì của Xa Nhất Đao.
- Nếu gặp Tia Chớp Phil cũng có việc vui chơi.
Lang Phá Thiên nói.
- Y tôi cũng không lo lắng, chỉ sợ sau này gặp đối thủ 11 sao thì không dễ thắng, những người này chỉ sợ đạt cấp trên 11.
Diệp Phàm nói.
- Doanh thu hôm nay bốn trăm triệu, Tháp gia cậu đúng là thần, mấy quyền xuống đã lời trăm triệu.
Kiều Nhuế Vô Khinh cười để lộ cặp mông khêu gợi.
Tháp gia nói đây là “khổ nhục kế”. Nói cách khác có lẽ đặt cược bên phía Riehl cũng không cao.
Hiện tại bọn họ đã tăng lên hai trăm triệu, chúng ta không phải có thể ném hết ra sao?
Kiêu Nhuế Vô Khinh khẽ nhìn màn ảnh lớn hỏi.
- Việc này, tôi có chút không nỡ. Hay là chỉ 100 triệu vậy thôi, kiếm ít một chút nhưng chắc chắn một ít.
Nếu tung ra hết sợ rằng đến lúc đó mất cả chì lẫn chài. Còn cô nói chính là cái mà người Trung Quốc gọi là “khổ nhục kế”.
Thời Tam quốc khi Chu Du đánh Hoàng Cái.
Ông cha của Hồ Tuấn Thuyên là người Hoa, đương nhiên biết được chuyện cổ này.
- Anh không đặt thì tôi đặt, tôi tin tưởng nhà họ Tháp có thể làm.
Kiều Nhuế Vô Khinh có chút tức giận nhỏ giọng hừ nói
- Rốt cuộc là anh đặt hay không đặt, như vậy đi, nếu anh không đặt tôi sẽ đặt phần của tôi. Đến lúc đó kiếm được tiền anh cũng đừng ghen ghét đòi chia phần nhé.
- Việc này…
Hồ Tuấn Thuyên có chút do dự, cuối cùng lắc đầu nói:
- Cô cùng nhà họ Tháp cũng biết, hắn đặt một trăm triệu kia là ba chúng ta cùng góp đấy.
Tập đoàn Trang Chu chúng ta cũng không hề đặt cược rồi. Đương nhiên, cô muốn đặt cược thì có thể lấy danh nghĩa riêng mà không thể lấy danh nghĩa của đối tác, tôi không hề đặt cược rồi.
Tuy nhiên, trước đó cũng phải giải thích rõ, nếu một khi thua tôi chỉ nhận chia một một phần của 100 triệu kia đó là hai mươi triệu đô la Mỹ.
Cô tự đặt cược tôi sẽ không chịu trách nhiệm.
- Người ta nói anh có tầm nhìn nhưng tôi thấy anh là kẻ nhát gan. Ánh mắt của anh lần này có lẽ mù
Kiều Nhuế Vô Khinh hừ lạnh một tiếng, sau đó nhấn nút cá nhân đặt cược năm mươi triệu. Lúc này Đường Thành cũng chạy đến chỗ Diệp Phàm đang ngồi nghỉ ngơi bên rào chắn sân thi đấu.
- Đường Thành, cậu đặt cược đi, đem hết tất cả quân bài chưa lật ném lên.
Diệp Phàm dặn.
- Vừa rồi Kiều Nhuế Vô Khinh đã đặt năm mươi triệu, anh lại đạt 100 triệu, tổng cộng chúng ta bốn trăm triệu, mà trong này còn có năm mươi triệu là Hồ Tuấn Thuyên có. Họ không cho phép chúng ta dùng, chỉ có thể đặt hai trăm triệu.
Đường Thành nói.
- Hừ, đem 100 triệu của tù trưởng số ba đặt cọc lên, xem như là Diệp Phàm tôi mượn.
Diệp Phàm nói.
- Chỉ sợ khoản tiền này tổ đang theo dõi, anh có chút hoạt động bên kia liền biết ngay, vì vậy trong tổ có lẽ có theo dõi đấy.
Đường Thành nhíu mày nói.
- Cậu giải thích cho đại tù trưởng (Cung Khai Hà) rõ, là Diệp Phàm tôi mượn. Tài sản nhà tôi ông ấy biết rõ, tôi dùng phẩm chất của mình để cam đoan một khi có hiểu lầm tiền sẽ được chuyển đến.
Diệp Phàm nói.
Đường Thành đi làm, không lâu quay lại nói đại tù trưởng đồng ý. Tuy nhiên, chỉ có thể là cá nhân hắn đặt tiền không tích là tiền của bộ lạc.
- Ông lão, xem ra ông vẫn cổ hủ, tôi muốn kiếm chút tiền cho bộ lạc không ngờ ông không đồng ý.
Diệp Phàm thầm nói.
Thật đúng là nước lên thì thuyền lên. Diệp Phàm vừa dặn Đường Thành đặt cược thì bên chỗ Riehl đã có người theo.
Cuối cùng một tiếng chiêng vang lên báo hiệu đặt cược đã xong, hai bên đều đạt trên bốn trăm triệu.
Bên Diệp Phàm chín phần tiền đều tự hắn đặt cược.
- Anh sẽ biết thế nào là hối hận.
Kiều Nhuế Vô Khinh khẽ cười châm chọc nói.
- Tôi không đánh vì không nắm chắc.
Hồ Tuấn Thuyên vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Kiều Nhuế Vô Khinh châm chọc:
- Tôi thật ra lo lắng cho cô sẽ khóc nhe như thế nào, số tiền này kiếm cũng không dễ dàng. Có lẽ số tiền này là tất cả tài sản của cô? Đến lúc đó số tiền này mất hết có lẽ cô phải trở lại bộ lạc để trồng rau trồng ngô rồi.
- Tuyệt đối sẽ không, tôi tin tưởng hắn.
Kiều Nhuế lắc nhẹ đầu.
Bắt đầu.
Trận đấu bắt đầu.
Diệp Phàm và Riehl Rose chào hỏi xong bước ra xa nhau khoảng mười mét nhìn nhau.
Ước chừng hai phút đồng hô trôi qua, phía khán đài có người không kiên nhẫn kêu lên;
- Sao còn chưa ra tay, trừng mắt nhìn nhau có thể quyết định thắng bại à?
- Cũng phải nói là đang liếc mắt đưa tình chứ?
- Riehl, đi lên, một quyền đánh ngã tù trưởng kiêu ngạo ngông cuồng này.
- Thổ dân cũng dám đến đây tìm việc, đánh chết hắn.
- Hô…
Riehl Rose rống lên một tiếng năm tay giơ ra một chút cả người như là nòng pháo hướng về phía Diệp Phàm.
Thế tới vô cùng hung mãnh, trên sàn đầu dường như nổi lên một cơn gió do con người gây ra.
Rầm một tiếng.
Tiếp đếp là mấy âm thanh kỳ lạ vang lên, Diệp Phàm cùng Riehl Rose sau khi va chạm đều lui về ba bước lớn mới đứng vững lại.
Việc này, thật ra Diệp Phàm chỉ dùng ba phần khí lực, đương nhiên hắn cũng rất biết diễn trò, vẻ mặt tỏ ra khiếp sợ. Dường như sự hùng mạnh của Riehl Rose khiến hắn chột dạ.
- Thấy không, thắng bại khó khăn. Kiều Nhuế, cẩn thận mấy chục nghìn của cô mất sạch nhé.
Hồ Tuấn Thuyên mặt đầy vui mừng.
- Anh cũng có mầy chục nghìn đấy.
Kiều Nhuế Vô Khinh châm chọc.
- Cô nhiều hơn tôi rất nhiều.
Hồ Tuấn Thuyên tức giận nói.
- Tôi tình nguyện anh quản được sao?
Kiều Nhuế Vô Khinh nói một câu làm Hồ Tuấn Thuyên không nói được gì nữa.
Mà vẻ mặt Riehl Rose cũng đầy khiếp sợ, tuy nhiên, có phải giả vờ giống Diệp Phàm hay không cũng không rõ.
Dưới khán đài nhóm người đặt cọc tất cả đều im lặng, mà những người đặt cược Riehl Rose thắng cũng trầm xuống.
Bởi vì trong giây lát họ phát hiện tên kiêu ngạo ngông cuồng hình như cùng cấp bậc với Riehl Rose.
Vậy trong trận đấy này chẳng phải tỉ lệ chỉ là 5-5 sao. Bọn người này đương nhiên liền lo lắng cho khoản tiền của mình.
Ba ba ba….
Hai bên đánh nhau rất mãnh liệt. Hai người đối đầu với nhau đều là đánh vào đầu hoặc điểm yếu hại trên người nhau.
Tuy nhiên, điều khiến Riehl Rose khá buồn bực chính là nắm tay của y mạnh mẽ như vậy nện xuống người đối phương giống như đập trúng đống mỡ vậy.
Mềm nhũn không có tác dụng. Và dường như mỗi lần lui về đều cảm giác cơ thể đối phương có lực hút không thể nào kéo về được.
Càng về sau Riehl Rose càng cảm giác điều này rõ ràng hơn, giống như tay mình đấm vào đống gạo nếp vậy.
Nhưng thật ra là Diệp Phàm dùng ẩn tính của Thủy công, hình thành xung quanh người một lớp nước mà mắt thường không nhìn thấy được. Màng nước này có lực dẻo, so với màng nhựa còn dẻo hơn.
Mà năng lực đả kích cũng tương đối mạnh, hơn nữa Diệp Phàm đem Thái Cực Quyền của Trần thị thi triển ra mới khiến cho trên người dường như phảng phất chút lực. Bởi thế mới khiến cho Riehl Rose buồn bực.
Tuy nhiên, Diệp Phàm hoàn toàn đang diễn trò.
Bị Riehl Rose đánh một quyền giả bộ ngã sấp xuống, có khi còn hét lên đau đớn. Ngã cũng ngã vài lần, nhìn hắn cực kỳ đau đớn.
Khán giả xem cuộc đấu hào hứng, tất cả đều giơ tay hét lớn:
- Đánh chết hắn, đánh chết hắn!
- Đánh chết cọng lông bệnh!
Diệp Phàm hình như bị chọc tức rống lên một tiếng, dùng hết sức đá Riehl một cước.
Riehl lảo đảo một cái ngã ra đất, Diệp Phàm lại xung lên, bất chấp tất cả đá tiếp một đá. Liên tục hơn mới cước đá Riehl đã sớm thành đống bùn.
Không lâu, dưới cước dẫm cuối cùng của Diệp Phàm, xương mũi của Riehl gãy làm đôi mắt ưng của Diệp Phàm cũng nhìn thấy.
Diệp Phàm hơi dịch chân một chút toàn bộ khuôn mặt Riehl giống như quắt lại, còn máu tươi thì đâu cũng thấy.
Việc này vẫn là Diệp Phàm lưu tình rồi, nếu không mạng của Riehl nào còn giữ được.
- Riehl Rose đứng lên, đứng lên!
Ngô Đại Thuận hét lờn, những khán giả phía dưới đều điên cuồng hét lên, cả sân thi đấu ồn ào ầm ĩ.
Tuy nhiên, Riehl Rose cố gắng mấy lần cuối cùng ngẹo đầu ngất đi.
- Tháp Bố Tư đến từ bộ lạc AA của Châu Phi thắng.
Ngô Đại nói xong phía dưới khán giả đại đa số đều buồn bực cúi đầu.
Hồ Tuấn Thuyên vẻ mặt thối thối.
- Không nghe tôi nói thì chịu thiệt rồi, hiện giờ thế nào “Ánh mắt”, tôi nói hôm nay anh sẽ mù, đúng vậy rồi.
Kiều Nhuệ châm chọc nói.
- Cười gì, bố tốt xấu cũng có thể lấy được hai mượi triệu trong một trăm triệu kia.
Hồ Tuấn Thuyên đau lòng nghiến răng nói.
- Ha ha ha, Lang thần tôi anh minh thần võ rồi.
Lang Phá Thiên cười trong một phòng khách nhỏ.
- Không phải anh cũng lãi 5 triệu sao, xem anh vui như vậy, thật sự như chưa từng nhìn thấy tiền.
Đường Thành hừ lạnh một tiếng.
- 5 triệu, đây chính là đô la Mỹ, chuyển sang nhân dân tệ là bao nhiêu.
Lang Phá Thiên cười nhìn Đường Thành châm chọc:
- Tiểu Đường, cậu cũng không có sao?
- Ôi, tôi không có tiền, chỉ đạt 300 nghìn. Sau về bộ lạc còn muốn lấy đi hai phần, có lẽ tiền lãi chỉ còn 200 nghìn.
Đường Thành có chút buồn bực.
- Không liên quan, còn có trận đấu tiếp theo, cậu có thể kiếm được tiền.
Diệp Phàm giơ tay vỗ nhẹ bả vai Đường Thành.
- Đúng thế, tuổi già của tôi giao cho Tháp gia rồi.
Đường Thành cười nói.
- Riehl Rose tôi thấy không chịu nổi một kích, thật sự là hư danh rồi.
Lang Phá Thiên hừ lạnh nói.
- Người này thực lực bát đẳng đỉnh giai, tôi còn định kiền trì chịu đựng tính tình cùng gã chơi một hồi. Tuy nhiên, Không Trạch Nhất Lang thực lực hẳn là mạnh hơn y.
Vậy thì phải xem ngày mai so tài. Ôi, đánh lâu như vậy ngày mai còn không thể tiến vào 16 cường.
Tuy nhiên, ngày mốt sẽ phải đi vào.
Diệp Phàm thở dài cau mày, bởi vì không có tin tức gì của Xa Nhất Đao.
- Nếu gặp Tia Chớp Phil cũng có việc vui chơi.
Lang Phá Thiên nói.
- Y tôi cũng không lo lắng, chỉ sợ sau này gặp đối thủ 11 sao thì không dễ thắng, những người này chỉ sợ đạt cấp trên 11.
Diệp Phàm nói.
- Doanh thu hôm nay bốn trăm triệu, Tháp gia cậu đúng là thần, mấy quyền xuống đã lời trăm triệu.
Kiều Nhuế Vô Khinh cười để lộ cặp mông khêu gợi.
/3320
|