Việc này rõ ràng là biết không thể tranh đấu được bao nhiêu. Diệp Phàm nhưng không thể để Không Trạch Bản Tú dễ dàng mà hạ được hắn.
Như một con rắn, ngay lập tức muốn lao vào cắn vào miệng lão.
Ông thế mà lại dám ám hại hậu bối như vậy thì còn ra sao? Lẽ nào đây là cách hành đạo của các ông sao? Tôi thấy ông đúng là làm mất mặt các đạo sĩ rồi. Có gì thì để 5 năm sau chúng ta quang minh chính đại mà đấu lại. Đến lúc đó Tháp Bố Tư này có bị ông đánh chết cũng sẽ không nói thêm lời nào. Bằng không, ông sẽ thắng mà không anh hùng.
Diệp Phàm mắng chửi.
Tiểu tử, ta không thể để một con khi trở về rừng rồi lại biến thành một một con
hổ. 5 năm sau ư , không có cơ hội đấy đâu. Bởi vì chắc chắn không xuống khỏi con tàu này huống chi là nói đến 5 năm. Còn cái mà ngươi nói là tinh thần võ sĩ, không khiến ngươi phải phên bình chúng ta và cả tình thần đạo sĩ của dân tộc ta. Đó chi là cách thể hiện trên cơ sở lực lượng. Nếu không có thực lực thì không được phát ngôn. Trên đời này vốn là luật rừng mạnh thắng yếu, đó là quy luật của nhân gian. Vì thế kế kích động này của ngươi lỗi thời rồi, chẳng có tác dụng gì.
Không Trạch Bản Tú cười man rợ, căn bản là không rơi vào bẫy, hừ nói:
Tối nay ngươi biến thành con lợn đi, ngày mai con lợn đấu với Phil thì cũng rất oai phải không?
Nói xong, Không Trạch Bản Tú ra một chưởng, mà lần này lại là một vòng xoáy ra ngoài.
Đột nhiên một vòng khí như một thùng nước thô bạo cuốn không khí bốn xung quanh lại hình thành lên một bức tường khí đầu tiên tấn công vào bên trái, phải và đằng sau của Diệp Phàm, nhốt Diệp Phàm trong bức tường không có đường thoát.
Còn chính diện là cái tát của lão ta, đương nhiên là lão cố ý để lộ ra một cửa trổng, đó là muốn đợi Diệp Phàm chui vào đó.
Bành Diệp Phàm cố gắng hết sức để nghĩ ra cách thoát thân, nhưng công lực hai bên chênh nhau quá nhiều, nên vẫn không có cách và bị ăn một cái bạt tai.
Quyền của Không Trạch Bản Tú đúng là thâm hậu, khiến cho quai hàm của Diệp Phàm phải sưng lên.
Mũi cũng đã ròng ròng máu chảy ra, không dùng một chướng mà mặt Diệp Phàm đã tan nát hết cả. Không Trạch Bản Tú hoàn toàn có thể làm được như vậy.
Mẹ kiếp.
Diệp Phàm tức tốc, bạch hổ Huyết Trích Tử thoát ra từ tay vung mạnh về phía Không Trạch Bản Tú.
Bởi vì không dám dùng tiểu lý phi đao, vì ngày trước đã dùng trong trận Sahara rồi, chi sợ những đội đặc nhiệm các nước chú ý đến.
Lúc này miệng Diệp Phàm cũng đã kêu két két.
Thấy cái gì đó như chiếc chuông bay tới, Không Trạch Bản Tú sau khi ngây người ra đã nghĩ giơ tay ra để vớt nó vào, hình như là muốn lấy để xem.
Tư, đột nhiên Huyết Trích Tử mở to ra, đột ngột lao về phía đầu của lão Không Trạch Bản Tú mà nắm. Con ngươi lão ta đột nhiên thu lại, cảm nhận được sát khí hung ác của Huyết Trích Tử này. Lão ta lùi lại một bước rồi tránh sang bên. Nhưng rất kỳ lạ, Huyết Trích Tử lại như hình với bóng theo sau.
- Phá!
Không Trạch Bản Tú lại ra một chưởng, huyết tích tử không chịu nổi lực ép này liền bay qua một bên. nổ.
Diệp phàm trong lòng thầm kêu to, bởi vì tiểu bà la chuyên gia ấn nấp của tập đoàn Trang Chu vốn đã ấn trên cán sắt trên dụng cụ luyện tập trên cao cách Không Trạch Bản Tú một mét.
Vì những con thằn lằn này cực kỳ nhỏ, chi bằng đầu ngón tay. Mà lại còn rất phẳng, cộng thêm nhiều mắt sắc nhìn y hệt như những dụng cụ luyện tập.
Chỉ là Không Trạch Bản Tú đã không để ý, vẫn là nghĩ chi là một bộ phận của cung cụ luyện tập mà thôi.
Đó là vì lão ta đã bị thu hút bởi Diệp Phàm và Huyết Trích Tử trên người đó, mà đó
chính là âm mưu của Diệp Phàm.
Nhà họ Hồ cũng đã dạy cho Diệp Phàm sơ qua về phương pháp điều khiển những tiểu bà la kia, trên da của những con thằn lằn này có chứa chất nổ tống hợp nồng độ cao.
Thực ra những tiểu bà la này cứ như chiến tranh lần thứ hai vậy.
Có thể diễn vai không sợ chết, được chuyên dùng trong những cuộc tấn công mang tính tử vong, không cần phải nói đến uy lực rồi.
Tiểu bà la nhận được mệnh lệnh của Diệp Phàm xong, da như chiếc trống, chúng đương nhiên là không biết như vậy tức là đang khiến cho thuốc nồ hoạt động.
Một ánh sáng phát ra rồi một âm thanh chói tai vang lên.
Tiểu tử, ngươi
Không Trạch Bản Tú nhanh chóng bay tránh ra, nhưng vẫn bị chất nổ làm chi áo phải
rách toang ra,
Ngay cả bộ ngực như rắn biển cũng đã lộ cả ra, cộng thêm cả một đám lông ngực nữa, trông bộ dạng đúng là rất khó tả.
Da thịt không bị tổn thương gì, dù gì thì linh cảm của lão ta cũng nhanh mà tránh được. Sau một làn khói đen, Không Trạch Bản Tú tức tốc. Nhưng Diệp Phàm còn hận hơn. Ngay trong lúc màn khói đen bốc ra, một hơi độc đàm cũng bay ra cùng. Không Trạch Bản Tú ngửi thấy mùi gì, liền nhanh chóng lóe ra
Lóe ra lại quên cả mông, lại bị bạch hổ Huyết Trích Từ bắt được, đáng tiếc rằng nhập gia còn lóe lên nhanh.
Mông không bị sao, nhưng chiếc quần thì đã bị Huyết Trích Tử khiến cho rách tan một mảng lớn, mà mông của lão ta cũng đã lộ hết ra. Đương nhiên, phần bên trên cũng có mấy chỗ lộ hết ra rồi.
Tao giết chết mày.
Không Trạch Bản Tú tức thật rồi, đứng ở cửa mà nhảy bổ lên. Nhưng, nhập gia Diệp
Phàm sớm đã kéo Đường Thành ra khỏi mà không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
Không lâu sau, khi nghe thấy tiếng nổ, những bước chân nhanh chóng chạy đến nơi này. Không Trạch Bản Tú nhanh chóng đứng dậy chạy không còn tung tích.
Lão ta càng nghĩ lại càng tức, đánh ngất người bảo vệ, lấy quần áo của hắn ta thay vào và theo Diệp Phàm ra ngoài.
Vừa mới đến chỗ đó Không Trạch Bản Tú đã tối đen mặt mũi. Bởi vì Nhập Gia đac báo cáo sự việc cho quyền hội Thommy biết rồi.
Mà quyền hội đã cử 5 vệ sĩ trong một khoảng thời gian ngắn đã đứng canh gác ở trước cửa phòng Diệp Phàm. Bởi vì khi phát sinh ra vụ việc gì thì quyền hội Thommy phải có nghĩa vụ bảo vệ sự an toàn cho các quyền vương. Bằng không, làm gì còn quyền vương nào dám tham gia vào cuộc thi này.
Không Trạch Bản Tú đành buồn bực ra về.
Em thấy từ nay về sau anh không nên ra ngoài một mình, nếu muốn ra thì phải đi cùng vài người mới được. Bằng không, lão già kia cứ lừ lừ, không hình không bóng mà tấn công thì anh không chống lại được. Phải giữ gìn an toàn cho mình chứ.
Kiều Nhuế Vô Khinh xót thương cho Diệp Phàm.
Không đi nữa, mẹ nó. Suýt thì toi mạng.
Diệp Phàm hừ một tiếng. Thực ra ta hoàn toàn có thể dùng Hai giờ đồng hồ sau Đường Thành tiến vào.
Xong rồi sao?
Diệp Phàm hỏi.
Vâng. Tất cả đã làm xong hết rồi. Ngày mai chắc chắn có trò hay để xem rồi.
Đường Thành cười rồi đưa cho Diệp Phàm một chiếc đĩa. Diệp Phàm xem xong cười nói:
Được lắm, chụp rất thật.
Đương nhiên rồi, đây là những bức ảnh chụp từ nhiều góc độ khác nhau mà. Hơn nữa, lại dùng kỹ thuật mới nhất.
Đường Thành lại cười, giơ ngón tay cái ra, ý là đây là một trò chơi của đội.
9 giờ sáng ngày hôm sau.
Trên lôi đài thứ nhất đã không còn một chỗ trống. Mà ở hàng trên cùng còn bày thêm một hàng ghế chen vào nữa. Khiến cho lối đi ngày càng hẹp lại.
Thứ tự lần này ra trận vẫn là thái điểu Diệp Phàm trước, vốn hắn ta sẽ đấu cùng PhiỊ
đại diện cho bên tổ Tây đấu với tổ Đông. Hai người chắc chắn đã quyết định xem ai trước ai sau.
Nhưng, bởi vì hạng mục quyền thủ của Phil cao hơn của Diệp Phàm. Nên cho dù Diệp Phàm có làm kinh động bằng cách hạ được Không Trạch Nhất Lang nhưng hắn ta vẫn chi là một thái điểu. Thực ra đây chính là một loại thể hiện tư chất, thực lực.
Nhưng, hiện danh tiếng của Diệp Phàm còn nóng sốt. Bên ngoài còn gọi Diệp Phàm là dã mã.
Vốn nên được gọi là hắc mã, nhưng bởi vì Diệp Phàm thân thế là tiểu tù trưởng của bộ lạc Không Thành ở Châu Phi.
Những người của bộ lạc này đều mang tính dã thú nên mới được gọi là dã mã. Biệt danh này so với biểu hiện điên cuồng của Diệp Phàm có vẻ đúng.
Không dã thì sao mà điên được?
Lần này Diệp Phàm bước ra sàn đấu đã nhận được sự vỗ tay cổ vũ của mọi người, toàn thể khách đã phải đứng lên, ai nấy đều hô to, hòa quyện thành một âm thanh vang động cả phòng, cứ như kiểu máy bay A380 đang cất cánh.
Những cô nàng xinh đẹp nghe như bị dọa đến chói tai, bèn nhanh chóng lấy ngón tay mà bịt tai lại, bởi vì âm thanh đó quá là lớn.
Đương nhiên cũng có một số cô nàng, muốn thể hiện hâm mộ dã mã cũng lớn tiếng hét lên dã mã, đột nhiên Diệp Phàm như gà tình mênh mông trào ra, tự nhiên muốn phun hết ra.
Hơn nữa, nhân vật chính Diệp Phàm hôm nay của chúng ta lại rất đẹp trai. Một chiếc quần dài màu đò, kết hợp với chiếc mũ nhung trên đầu, lại cộng thêm cơ bắp cuồn cuộn.
Nguyên thủy kết hợp với dã tính. Chiếc khăn nhung trên đầu là do Kiều nhuế vô khinh tự tay dùng phương pháp của bộ lạc làm cho Diệp Phàm. Càng khiến cho Diệp Phàm giống vai tiểu tù trướng.
Thưa các quý ông, quý bà, ai muốn một đêm trở thành tỷ phú, ai muốn ghi tên mình vào giới thượng lưu, mau chóng đặt cược đi. Tháp Bố Tư tôi đây hôm nay sẽ dùng đôi tay này để biến ước mơ của các vị thành hiện thực. Đặt đi, đặt cho tôi đi. Tháp Bố Tư chính là thượng thần giúp các vị đạt được ước mơ.
Diệp Phàm giơ cả hai tay tạo ưu thế cho mình.
đột nhiên lượng đặt cho Tháp Bố Tư tăng lên đến 8 mươi triệu đô. Đương nhiên trong đó có 70 triệu là do Diệp Phàm tự đặt.
Mà thực tế những người đặt cho Diệp Phàm không nhiều, chi là chục triệu thôi. Xem ra tuy có nhiệt liệt kêu gọi hưởng ứng thì mọi người vẫn không hướng về Diệp Phàm mà
chí chăm chăm Phil sẽ thắng.
Bởi vì họ đã biết tiếng tăm Phil bao lâu này, còn Diệp Phàm mới chi xuất đạo có hơn tháng nay.
Tuy nói đã đánh bại được cả cao thủ Không Trạch Nhất Lang nhưng các vị khách vẫn rất thận trọng.
Thực ra Diệp Phàm cũng rất vui vẻ, nếu như đều đặt cho hắn,không đặt cho Phil thì đến cuối cùng vẫn chi là số không.
Để kiếm được tiền nên Diệp Phàm và đồng bọn đã cùng nhau đặt trước.
Biểu hiện của Phil khiến cho mọi người đều phải ngạc nhiên, toàn thân mặc một bộ đồ Tây từ môn đạo ra.
Đương nhiên cũng không có gì là kỳ quái, bởi vì có những quyền vương ban đầu đã như vậy.
Lên trên sàn đấu bỏ áo ra, dưới khán đài liền ồ lên không ngớt.
Đó là cách thể hiện bản thân tuyệt mỹ, một thân hình cơ bắp. Tin chắc rằng Phil đã dùng cách này thường xuyên, Diệp Phàm trong lòng thầm khinh thường hành động này của anh ta.
Nhưng đột nhiên lại là tiếng vỗ tay như sấmđặc biệt là những cô gái, những quý bà đã đứng hết dậy, còn mở miệng hô thiểm điện hiệp gì đó.
Diệp Phàm không khỏi buồn bực, xem ra danh tiếng phải tích lũy lâu dài mới có được. Đây chính là những tích lũy vào cả trong mạch.
Hai bên đã lên trên sàn đấu
Bên Phil đã đặt cược kinh hoàng, chi một lúc đã tới 90 triệu đô rồi.
Như một con rắn, ngay lập tức muốn lao vào cắn vào miệng lão.
Ông thế mà lại dám ám hại hậu bối như vậy thì còn ra sao? Lẽ nào đây là cách hành đạo của các ông sao? Tôi thấy ông đúng là làm mất mặt các đạo sĩ rồi. Có gì thì để 5 năm sau chúng ta quang minh chính đại mà đấu lại. Đến lúc đó Tháp Bố Tư này có bị ông đánh chết cũng sẽ không nói thêm lời nào. Bằng không, ông sẽ thắng mà không anh hùng.
Diệp Phàm mắng chửi.
Tiểu tử, ta không thể để một con khi trở về rừng rồi lại biến thành một một con
hổ. 5 năm sau ư , không có cơ hội đấy đâu. Bởi vì chắc chắn không xuống khỏi con tàu này huống chi là nói đến 5 năm. Còn cái mà ngươi nói là tinh thần võ sĩ, không khiến ngươi phải phên bình chúng ta và cả tình thần đạo sĩ của dân tộc ta. Đó chi là cách thể hiện trên cơ sở lực lượng. Nếu không có thực lực thì không được phát ngôn. Trên đời này vốn là luật rừng mạnh thắng yếu, đó là quy luật của nhân gian. Vì thế kế kích động này của ngươi lỗi thời rồi, chẳng có tác dụng gì.
Không Trạch Bản Tú cười man rợ, căn bản là không rơi vào bẫy, hừ nói:
Tối nay ngươi biến thành con lợn đi, ngày mai con lợn đấu với Phil thì cũng rất oai phải không?
Nói xong, Không Trạch Bản Tú ra một chưởng, mà lần này lại là một vòng xoáy ra ngoài.
Đột nhiên một vòng khí như một thùng nước thô bạo cuốn không khí bốn xung quanh lại hình thành lên một bức tường khí đầu tiên tấn công vào bên trái, phải và đằng sau của Diệp Phàm, nhốt Diệp Phàm trong bức tường không có đường thoát.
Còn chính diện là cái tát của lão ta, đương nhiên là lão cố ý để lộ ra một cửa trổng, đó là muốn đợi Diệp Phàm chui vào đó.
Bành Diệp Phàm cố gắng hết sức để nghĩ ra cách thoát thân, nhưng công lực hai bên chênh nhau quá nhiều, nên vẫn không có cách và bị ăn một cái bạt tai.
Quyền của Không Trạch Bản Tú đúng là thâm hậu, khiến cho quai hàm của Diệp Phàm phải sưng lên.
Mũi cũng đã ròng ròng máu chảy ra, không dùng một chướng mà mặt Diệp Phàm đã tan nát hết cả. Không Trạch Bản Tú hoàn toàn có thể làm được như vậy.
Mẹ kiếp.
Diệp Phàm tức tốc, bạch hổ Huyết Trích Tử thoát ra từ tay vung mạnh về phía Không Trạch Bản Tú.
Bởi vì không dám dùng tiểu lý phi đao, vì ngày trước đã dùng trong trận Sahara rồi, chi sợ những đội đặc nhiệm các nước chú ý đến.
Lúc này miệng Diệp Phàm cũng đã kêu két két.
Thấy cái gì đó như chiếc chuông bay tới, Không Trạch Bản Tú sau khi ngây người ra đã nghĩ giơ tay ra để vớt nó vào, hình như là muốn lấy để xem.
Tư, đột nhiên Huyết Trích Tử mở to ra, đột ngột lao về phía đầu của lão Không Trạch Bản Tú mà nắm. Con ngươi lão ta đột nhiên thu lại, cảm nhận được sát khí hung ác của Huyết Trích Tử này. Lão ta lùi lại một bước rồi tránh sang bên. Nhưng rất kỳ lạ, Huyết Trích Tử lại như hình với bóng theo sau.
- Phá!
Không Trạch Bản Tú lại ra một chưởng, huyết tích tử không chịu nổi lực ép này liền bay qua một bên. nổ.
Diệp phàm trong lòng thầm kêu to, bởi vì tiểu bà la chuyên gia ấn nấp của tập đoàn Trang Chu vốn đã ấn trên cán sắt trên dụng cụ luyện tập trên cao cách Không Trạch Bản Tú một mét.
Vì những con thằn lằn này cực kỳ nhỏ, chi bằng đầu ngón tay. Mà lại còn rất phẳng, cộng thêm nhiều mắt sắc nhìn y hệt như những dụng cụ luyện tập.
Chỉ là Không Trạch Bản Tú đã không để ý, vẫn là nghĩ chi là một bộ phận của cung cụ luyện tập mà thôi.
Đó là vì lão ta đã bị thu hút bởi Diệp Phàm và Huyết Trích Tử trên người đó, mà đó
chính là âm mưu của Diệp Phàm.
Nhà họ Hồ cũng đã dạy cho Diệp Phàm sơ qua về phương pháp điều khiển những tiểu bà la kia, trên da của những con thằn lằn này có chứa chất nổ tống hợp nồng độ cao.
Thực ra những tiểu bà la này cứ như chiến tranh lần thứ hai vậy.
Có thể diễn vai không sợ chết, được chuyên dùng trong những cuộc tấn công mang tính tử vong, không cần phải nói đến uy lực rồi.
Tiểu bà la nhận được mệnh lệnh của Diệp Phàm xong, da như chiếc trống, chúng đương nhiên là không biết như vậy tức là đang khiến cho thuốc nồ hoạt động.
Một ánh sáng phát ra rồi một âm thanh chói tai vang lên.
Tiểu tử, ngươi
Không Trạch Bản Tú nhanh chóng bay tránh ra, nhưng vẫn bị chất nổ làm chi áo phải
rách toang ra,
Ngay cả bộ ngực như rắn biển cũng đã lộ cả ra, cộng thêm cả một đám lông ngực nữa, trông bộ dạng đúng là rất khó tả.
Da thịt không bị tổn thương gì, dù gì thì linh cảm của lão ta cũng nhanh mà tránh được. Sau một làn khói đen, Không Trạch Bản Tú tức tốc. Nhưng Diệp Phàm còn hận hơn. Ngay trong lúc màn khói đen bốc ra, một hơi độc đàm cũng bay ra cùng. Không Trạch Bản Tú ngửi thấy mùi gì, liền nhanh chóng lóe ra
Lóe ra lại quên cả mông, lại bị bạch hổ Huyết Trích Từ bắt được, đáng tiếc rằng nhập gia còn lóe lên nhanh.
Mông không bị sao, nhưng chiếc quần thì đã bị Huyết Trích Tử khiến cho rách tan một mảng lớn, mà mông của lão ta cũng đã lộ hết ra. Đương nhiên, phần bên trên cũng có mấy chỗ lộ hết ra rồi.
Tao giết chết mày.
Không Trạch Bản Tú tức thật rồi, đứng ở cửa mà nhảy bổ lên. Nhưng, nhập gia Diệp
Phàm sớm đã kéo Đường Thành ra khỏi mà không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
Không lâu sau, khi nghe thấy tiếng nổ, những bước chân nhanh chóng chạy đến nơi này. Không Trạch Bản Tú nhanh chóng đứng dậy chạy không còn tung tích.
Lão ta càng nghĩ lại càng tức, đánh ngất người bảo vệ, lấy quần áo của hắn ta thay vào và theo Diệp Phàm ra ngoài.
Vừa mới đến chỗ đó Không Trạch Bản Tú đã tối đen mặt mũi. Bởi vì Nhập Gia đac báo cáo sự việc cho quyền hội Thommy biết rồi.
Mà quyền hội đã cử 5 vệ sĩ trong một khoảng thời gian ngắn đã đứng canh gác ở trước cửa phòng Diệp Phàm. Bởi vì khi phát sinh ra vụ việc gì thì quyền hội Thommy phải có nghĩa vụ bảo vệ sự an toàn cho các quyền vương. Bằng không, làm gì còn quyền vương nào dám tham gia vào cuộc thi này.
Không Trạch Bản Tú đành buồn bực ra về.
Em thấy từ nay về sau anh không nên ra ngoài một mình, nếu muốn ra thì phải đi cùng vài người mới được. Bằng không, lão già kia cứ lừ lừ, không hình không bóng mà tấn công thì anh không chống lại được. Phải giữ gìn an toàn cho mình chứ.
Kiều Nhuế Vô Khinh xót thương cho Diệp Phàm.
Không đi nữa, mẹ nó. Suýt thì toi mạng.
Diệp Phàm hừ một tiếng. Thực ra ta hoàn toàn có thể dùng Hai giờ đồng hồ sau Đường Thành tiến vào.
Xong rồi sao?
Diệp Phàm hỏi.
Vâng. Tất cả đã làm xong hết rồi. Ngày mai chắc chắn có trò hay để xem rồi.
Đường Thành cười rồi đưa cho Diệp Phàm một chiếc đĩa. Diệp Phàm xem xong cười nói:
Được lắm, chụp rất thật.
Đương nhiên rồi, đây là những bức ảnh chụp từ nhiều góc độ khác nhau mà. Hơn nữa, lại dùng kỹ thuật mới nhất.
Đường Thành lại cười, giơ ngón tay cái ra, ý là đây là một trò chơi của đội.
9 giờ sáng ngày hôm sau.
Trên lôi đài thứ nhất đã không còn một chỗ trống. Mà ở hàng trên cùng còn bày thêm một hàng ghế chen vào nữa. Khiến cho lối đi ngày càng hẹp lại.
Thứ tự lần này ra trận vẫn là thái điểu Diệp Phàm trước, vốn hắn ta sẽ đấu cùng PhiỊ
đại diện cho bên tổ Tây đấu với tổ Đông. Hai người chắc chắn đã quyết định xem ai trước ai sau.
Nhưng, bởi vì hạng mục quyền thủ của Phil cao hơn của Diệp Phàm. Nên cho dù Diệp Phàm có làm kinh động bằng cách hạ được Không Trạch Nhất Lang nhưng hắn ta vẫn chi là một thái điểu. Thực ra đây chính là một loại thể hiện tư chất, thực lực.
Nhưng, hiện danh tiếng của Diệp Phàm còn nóng sốt. Bên ngoài còn gọi Diệp Phàm là dã mã.
Vốn nên được gọi là hắc mã, nhưng bởi vì Diệp Phàm thân thế là tiểu tù trưởng của bộ lạc Không Thành ở Châu Phi.
Những người của bộ lạc này đều mang tính dã thú nên mới được gọi là dã mã. Biệt danh này so với biểu hiện điên cuồng của Diệp Phàm có vẻ đúng.
Không dã thì sao mà điên được?
Lần này Diệp Phàm bước ra sàn đấu đã nhận được sự vỗ tay cổ vũ của mọi người, toàn thể khách đã phải đứng lên, ai nấy đều hô to, hòa quyện thành một âm thanh vang động cả phòng, cứ như kiểu máy bay A380 đang cất cánh.
Những cô nàng xinh đẹp nghe như bị dọa đến chói tai, bèn nhanh chóng lấy ngón tay mà bịt tai lại, bởi vì âm thanh đó quá là lớn.
Đương nhiên cũng có một số cô nàng, muốn thể hiện hâm mộ dã mã cũng lớn tiếng hét lên dã mã, đột nhiên Diệp Phàm như gà tình mênh mông trào ra, tự nhiên muốn phun hết ra.
Hơn nữa, nhân vật chính Diệp Phàm hôm nay của chúng ta lại rất đẹp trai. Một chiếc quần dài màu đò, kết hợp với chiếc mũ nhung trên đầu, lại cộng thêm cơ bắp cuồn cuộn.
Nguyên thủy kết hợp với dã tính. Chiếc khăn nhung trên đầu là do Kiều nhuế vô khinh tự tay dùng phương pháp của bộ lạc làm cho Diệp Phàm. Càng khiến cho Diệp Phàm giống vai tiểu tù trướng.
Thưa các quý ông, quý bà, ai muốn một đêm trở thành tỷ phú, ai muốn ghi tên mình vào giới thượng lưu, mau chóng đặt cược đi. Tháp Bố Tư tôi đây hôm nay sẽ dùng đôi tay này để biến ước mơ của các vị thành hiện thực. Đặt đi, đặt cho tôi đi. Tháp Bố Tư chính là thượng thần giúp các vị đạt được ước mơ.
Diệp Phàm giơ cả hai tay tạo ưu thế cho mình.
đột nhiên lượng đặt cho Tháp Bố Tư tăng lên đến 8 mươi triệu đô. Đương nhiên trong đó có 70 triệu là do Diệp Phàm tự đặt.
Mà thực tế những người đặt cho Diệp Phàm không nhiều, chi là chục triệu thôi. Xem ra tuy có nhiệt liệt kêu gọi hưởng ứng thì mọi người vẫn không hướng về Diệp Phàm mà
chí chăm chăm Phil sẽ thắng.
Bởi vì họ đã biết tiếng tăm Phil bao lâu này, còn Diệp Phàm mới chi xuất đạo có hơn tháng nay.
Tuy nói đã đánh bại được cả cao thủ Không Trạch Nhất Lang nhưng các vị khách vẫn rất thận trọng.
Thực ra Diệp Phàm cũng rất vui vẻ, nếu như đều đặt cho hắn,không đặt cho Phil thì đến cuối cùng vẫn chi là số không.
Để kiếm được tiền nên Diệp Phàm và đồng bọn đã cùng nhau đặt trước.
Biểu hiện của Phil khiến cho mọi người đều phải ngạc nhiên, toàn thân mặc một bộ đồ Tây từ môn đạo ra.
Đương nhiên cũng không có gì là kỳ quái, bởi vì có những quyền vương ban đầu đã như vậy.
Lên trên sàn đấu bỏ áo ra, dưới khán đài liền ồ lên không ngớt.
Đó là cách thể hiện bản thân tuyệt mỹ, một thân hình cơ bắp. Tin chắc rằng Phil đã dùng cách này thường xuyên, Diệp Phàm trong lòng thầm khinh thường hành động này của anh ta.
Nhưng đột nhiên lại là tiếng vỗ tay như sấmđặc biệt là những cô gái, những quý bà đã đứng hết dậy, còn mở miệng hô thiểm điện hiệp gì đó.
Diệp Phàm không khỏi buồn bực, xem ra danh tiếng phải tích lũy lâu dài mới có được. Đây chính là những tích lũy vào cả trong mạch.
Hai bên đã lên trên sàn đấu
Bên Phil đã đặt cược kinh hoàng, chi một lúc đã tới 90 triệu đô rồi.
/3320
|