- Đại ca, con rắn nhỏ này có thể cho tôi một con không. Anh cũng biết, tôi rất thích những đồ chơi như thế, càng quái càng thích.
Đường Thành thật sự động tâm rồi, đôi mắt giống kẻ trộm nhìn nhìn vào trong tay áo Diệp Phàm.
- Để tôi hỏi Tông Vô Thu mới được.
Diệp Phàm cười ha hả nói.
- Tông Vô Thu là ai?
Đường Thành hỏi.
- Chính là lão Tông của Tam độc giáo. Tiểu Hồng này của lão đại chính là lấy từ Xà Quật của ông ta đấy. Nghe nói là hàng đầu, hay là cậu đến đó một chuyến? Chắc chắn thích hơn dạo kỹ viện.
Vương Nhân Bàng vẻ mặt cười cười nói.
- Tôi còn chưa muốn chết!
Đường Thành trợn mắt hung hăng nhìn Vương Nhân Bàng một cái.
Đúng lúc này Hồ Tuấn Thuyên truyền đến tin tức xấu, nói là người nghi là Dạ Đương kia đang vội vàng quay lại quán rượu.
Đoán chừng là vừa rồi đã gây ra động tĩnh quá lớn, ông ta đã nghi ngờ.
- Làm sao bây giờ, nếu không nhanh chóng chạy ra ngoài hẳn còn kịp.
Đường Thành đề nghị.
- Không còn kịp rồi, tốc độ của Dạ Đương quá nhanh, có lẽ đã đến cửa rồi.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp đi, trên chỗ bậc thang lúc nay con trăn nằm có lẽ lừa được Dạ Đương.
Ba người nhanh chóng tìm chỗ trốn.
- Đại ca, chỉ có thể treo ngược lên đó thôi.
Vương Nhân Bàng giống như con thằn lằn ôm lấy một thanh sắt ghé vào vách tường lấy tay đập đập.
- Đường Thành, nhanh chóng thử phá đi một chút.
Diệp Phàm nói, Đường Thành không biết lôi đâu ra một xây đính.
Ba người nhanh chóng chui người nào. Vương Nhân Bàng to xác Diệp Phàm phải đá mông mới nhét vào được.
- Anh nhẹ chút không được sao? Mông tôi có lẽ cũng xưng lên rồi.
Vương Nhân Bàng có chút bất mãn nói.
- Xưng lên so với mất mạng còn tốt hơn.
Diệp phàm hừ nói Đường Thành quay lại xử lý xong dấu chân và các dấu vết khác cũng chui người vào bộ đồ giả.
- Vào được mọi người nín thở.
Diệp Phàm dặn dò.
Dạ Đương vào được, y liếc một vòng phát hiện con trăn vẫn còn đó không bị thương chút nào.
Dạ Đương kiểm tra một vòng sau đó vỗ vỗ đầu đi theo thang xuống dưới.
Ước chừng một giờ mới ló đầu ra rầu rĩ đi rồi.
Đôi mắt ưng của Diệp Phàm quan sát hồi lâu ba người mới chui ra.
- Mẹ kiếp, thiếu chút nữa chết nghẹn.
Vương Nhân Bàng đưa ta ra tức giận nói.
- May mắn có con trăn kia giúp nếu lúc trước chúng ta giết nó thì Dạ Đương nhất định sẽ cảnh giác. Đến lúc đó mặc dù chúng ta ở trong ổ này có lẽ cảm giác linh mẫn của Dạ Đương cũng phát hiện. Lần này rất nguy hiểm, con trăn vẫn là đại ân.
Diệp Phàm nói, ba người bước vào chỗ ngoặt, cảm giác đã xuống tầng mười.
- Khả năng là đến trong khoang thuyền rồi.
Đường Thành tính toán một chút rồi nói.
- Thiết kế này chắc chắn rất tiên tiến, ban đầu công ty Thiên Nhạ muốn dùng đây để dấu đồ vật bí mật, cũng không thiết kế thông xuống khoang thuyền.
Vương Nhân Bàng nói.
- Ừ, thay đổi rồi, xem ra Thommy có tay chân rộng khắp, công ty Thiên Nhạ không thể không biết việc này.
Tôi nghĩ lúc đầu có lẽ họ có cấu kết với nhau. Có lẽ ông chủ giấu mặt của công ty Thiên Nhạ chính là Thommy.
Hoặc là bọn họ là đồng bọn, chỉ là bí mật chúng ta không điều tra được.
Diệp Phàm nói.
Ba người bước xuống dưới.
- A…
Đột nhiên một tiếng thét điên cuồng truyền đến. Ba người đều hoảng sợ, vội vàng nằm sát xuống sàn nhà hai mắt trừng giống chuông đồng.
- Quái, hình như không giống trưởng lão Xa Nhất Đao?
Đường Thành nói nhỏ.
- Không phải ông ấy.
Diệp Phàm chắc chắn nói dùng đôi mắt ưng quan sát về phía tiếng thét phát ra, một lúc sau ba người đi tiếp.
Phát hiện phía dưới có một ao nước lớn, trong ao có một lòng sắt treo trong nước, lồng sắt được làm bằng những thanh sắt to như tay trẻ con.
Trong lồng sắt nhốt một người đầu tóc rối tung. Người này dùng tay che nên căn bản không biết là ai.
- Tương đối độc, xích sắt này xuyên qua xương quai xanh của người này, lồng sắt lớn như vậy chẳng lẽ còn không giam được người này. Người này chắc chắn bản lĩnh cao đến kinh người. Chúng ta phải cẩn thận mới được.
Vương Nhân Bàng dùng thiết bị truyền âm nói.
- Cao thủ bị khóa xương quai xanh giống như rắn bị treo lên cao, công phu cao bao nhiêu đều không thể thi triển.
Hơn nữa, người ta cũng rất cẩn thận, có thể nói là tầng tầng khóa. Tuy nhiên, chỉ là lồng sắt kia không khóa được người này.
Bản lĩnh của người này ít nhất thập đẳng đỉnh giai, thậm chí cao hơn.
Diệp Phàm nói.
- Một lồng sắt lớn như vậy dùng nội khí có thể đánh gẫy chính là cao thủ thập đẳng đỉnh vị cũng không làm được. Trừ phi có binh khí dùng nội lực mới có thể đánh gãy. Người này ít nhất là 11 đẳng trở lên.
Vương Nhân Bàng có quan điểm riêng.
- Có thể.
Diệp Phàm gật gật đầu lại dùng đến Tiểu Hồng, két một tiếng Tiểu Hồng đã bám ở lồng sắt.
Nghe tiếng động người này ngẩng đầu lên.
- Mẹ kiếp, rất thảm rồi.
Đường Thành sợ tới mức thiếu chút nữa ngã ra đất bởi vì mặt người này căn bản cũng không thể nói là mặt người.
Trên mặt có mấy chục vết dao ngang dọc, ngay cả mũi cũng chỉ còn một nửa méo mó trông thật sự thảm hại. Ngay cả Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng cũng giật mình.
Tuy nhiên, Diệp Phàm lại cảm giác hơi quen.
Ông ta rốt cuộc là ai? Diệp Phàm điểm lại trong đầu.
- Peter, không phải đóng kịch, nghĩ là mày đeo mặt nạ da người đến để lừa tao sao? Tao đã nói rồi, mày không thể nào lấy được bí mật từ miệng tôi đâu.
Người này nói tiếng Nhật.
- Nếu vậy thì mày phải chết.
Diệp Phàm dùng tiếng Nhật lạnh lùng hừ nói.
- Hả lần này giọng của mày cũng thay đổi, vô dụng thôi Peter khốn khiếp, tao không phải dễ bị dọa, ít nhất vẫn chưa nói ra bí mật với mày thì mày không dám cho tao đi gặp Thiên chiếu đại thần của chúng tôi đâu.
Tên kia nói.
Người Nhật Bản luyện võ thờ Thiên Chiếu đài thần không khác gì người Trung Quốc thờ Quan Âm.
- Chịu khổ vì cái ao này đi.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Có độc gì cứ đưa hết ra đây là được. Tao vẫn có thể chịu đựng được loại ngứa độc này.
Lão già này nói.
Ngứa độc, mẹ kiếp, Dạ Đương đúng là bựa, không ngờ ngâm ngứa độc trong ao này. Ngứa độc này so với trực tiếp giết người còn đáng sợ hơn.
Xem ra, lão già này đúng là người có ý trí cứng cỏi hạng nhất rồi.
- Ông nói Peter là ai?
Diệp Phàm đột nhiên hỏi, dùng Hóa âm mê thuật.
- Dạ Đương, mày không cần dùng loại mê hoặc này, Dạ Đương mày quên cả tên mình sao, muốn tao nhắc nhở à?
Tao đã từng gặp những loại đê tiện vô sỉ cũng chưa từng gặp người đê tiện vô sỉ nhát gan.
Tao đã như vậy mà mày còn không dám lộ diện mạo thật sao, mày quả thật làm mất mặt người luyện võ chúng tôi.
Cao thủ, cao thủ cái rắm, đồ rác rưởi.
Lão già này tức giận mắng.
- Ha ha, Dạ Đương hóa ra là Peter.
Vương Nhân Bàng đột nhiên cười phá lên.
- Cười gì, Dạ Đương đến tên mình đã quên chúng mày có thể cười được rồi.
Lão già này đột nhiên cười ha ha.
- Hừ!
Diệp phàm đột nhiên lại dùng hóa âm mê thuật hừ lạnh một tiếng.
- Dạ Đương mày hừ gì, mày dùng mặt nạ, thay đổi giọng nói muốn tao không nhận ra sao? Nằm mơ đi, tuy nói bản lĩnh của tao không bằng mày nhưng tao nổi tiếng khi mày còn chưa sinh.
Lão già này tương đối khí phách.
- Tôi không phải Dạ Đương.
Diệp Phàm nói xong nhìn lão già này một cái nói:
- Chúng ta có thể làm một vụ giao dịch.
- Giao dịch, ừ, nói nghe một chút giao dịch thế nào?
Trong giọng nói của lão già này không tin tưởng chút nào.
- Tôi cứu ông ra ngoài, ông nói bí mật mà Dạ Đương muốn cho tôi biết.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha ha …
Lão già này mở tay ra đập nước bùm bùm.
Diệp Phàm đột nhiên không nói, ngồi xếp bằng cạnh ao lẳng lặng nhìn lão già này hai chân múc nước.
Vương Nhân Bàng cùng Đường Thành nhìn thoáng qua, cảm thấy biểu hiện của người này có chút kỳ quái. Tuy nhiên, Diệp Phàm không nói gì hai người cũng không nói gì mà tách ra đề phòng.
Ước chừng năm phút sau, Diệp Phàm giống như bừng tỉnh từ trong mộng nói:
- Ông là Nhĩ Thị Hoành Mộc, tôi nói không sai chứ?
- Việc này mày đã biết rồi, lạ thật.
Nhĩ Thị Hoành Mộc nói.
- Ông bị Dạ Đương lừa có phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này mày rõ ràng nhất.
Nhĩ Thị Hoành Mộc hừ nói.
- Chúng ta quen biết đã lâu rồi.
Diệp Phàm đột nhiên nói.
- Không đúng, chúng ta mới quen một năm. Đây là một năm xui xẻo nhất của tôi. Không ngờ bị mày gạt.
Nhĩ Thị Hoành Mộc hừ nói.
- Không không không.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Chẳng lẽ đến giờ mày còn muốn che dấu sao. Dạ Đương đừng nói xạo nữa, hiện giờ tao là tù nhân của mày, mày còn có gì không thể nói ra? Ngay cả chết mày cũng nên để tao chết rõ ràng.
Nhĩ Thị Hoành Mộc nói.
- Nhĩ thị Hoành Mộc, sư phụ ông là Ayamato, là đại trưởng lão của Ma Cục Nhật Bản, điều này có sai không?
Diệp Phàm hừ nói, không thể tưởng tượng được mặt Nhĩ Thị Hoành Mộc không ngờ lộ vẻ kinh ngạc hừ nói:
- Cũng không tệ lắm, tin tức của mày rất linh thông.
Thậm chí ngay cả việc này mày cũng biết. Tuy nhiên ngẫm lại cũng bình thường, có lẽ mày đã biết thân phận của tao từ trước.
Cho nên mới lập mưu lừa tao. Tuy nhiên, mày muốn lấy được cái mày muốn thì chỉ là mơ mộng hão huyền thôi.
Hơn nữa mày rất hèn hạ, nếu không phải tao bị Akiyama Lifu đánh lén bị thương mày không chắc có thể dễ dàng đạt được như thế.
- Ông cũng không khá hơn chút nào, sư phụ Ayamato của ông ám toán sư phụ của mình.
Con trai người ta tìm đến tận cửa đòi lại công bằng cũng là bình thường. Nếu nói đê tiện sư phụ của ông càng có thể gọi là ông tổ.
Thậm chí ngay cả sư phụ Akiyama Mita của mình cũng ra tay. Vì cái gì, không phải vì chiếc chìa khóa lúc trước Hồng Á Đao Lưu Hội để lại sao.
May mắn Akiyama Mita không đem bí mật về “Hồng huyết đao pháp” chuyền cho các ông, nếu không Akiyama Lifu không thể báo thù.
Diệp Phàm nói.
Đường Thành thật sự động tâm rồi, đôi mắt giống kẻ trộm nhìn nhìn vào trong tay áo Diệp Phàm.
- Để tôi hỏi Tông Vô Thu mới được.
Diệp Phàm cười ha hả nói.
- Tông Vô Thu là ai?
Đường Thành hỏi.
- Chính là lão Tông của Tam độc giáo. Tiểu Hồng này của lão đại chính là lấy từ Xà Quật của ông ta đấy. Nghe nói là hàng đầu, hay là cậu đến đó một chuyến? Chắc chắn thích hơn dạo kỹ viện.
Vương Nhân Bàng vẻ mặt cười cười nói.
- Tôi còn chưa muốn chết!
Đường Thành trợn mắt hung hăng nhìn Vương Nhân Bàng một cái.
Đúng lúc này Hồ Tuấn Thuyên truyền đến tin tức xấu, nói là người nghi là Dạ Đương kia đang vội vàng quay lại quán rượu.
Đoán chừng là vừa rồi đã gây ra động tĩnh quá lớn, ông ta đã nghi ngờ.
- Làm sao bây giờ, nếu không nhanh chóng chạy ra ngoài hẳn còn kịp.
Đường Thành đề nghị.
- Không còn kịp rồi, tốc độ của Dạ Đương quá nhanh, có lẽ đã đến cửa rồi.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp đi, trên chỗ bậc thang lúc nay con trăn nằm có lẽ lừa được Dạ Đương.
Ba người nhanh chóng tìm chỗ trốn.
- Đại ca, chỉ có thể treo ngược lên đó thôi.
Vương Nhân Bàng giống như con thằn lằn ôm lấy một thanh sắt ghé vào vách tường lấy tay đập đập.
- Đường Thành, nhanh chóng thử phá đi một chút.
Diệp Phàm nói, Đường Thành không biết lôi đâu ra một xây đính.
Ba người nhanh chóng chui người nào. Vương Nhân Bàng to xác Diệp Phàm phải đá mông mới nhét vào được.
- Anh nhẹ chút không được sao? Mông tôi có lẽ cũng xưng lên rồi.
Vương Nhân Bàng có chút bất mãn nói.
- Xưng lên so với mất mạng còn tốt hơn.
Diệp phàm hừ nói Đường Thành quay lại xử lý xong dấu chân và các dấu vết khác cũng chui người vào bộ đồ giả.
- Vào được mọi người nín thở.
Diệp Phàm dặn dò.
Dạ Đương vào được, y liếc một vòng phát hiện con trăn vẫn còn đó không bị thương chút nào.
Dạ Đương kiểm tra một vòng sau đó vỗ vỗ đầu đi theo thang xuống dưới.
Ước chừng một giờ mới ló đầu ra rầu rĩ đi rồi.
Đôi mắt ưng của Diệp Phàm quan sát hồi lâu ba người mới chui ra.
- Mẹ kiếp, thiếu chút nữa chết nghẹn.
Vương Nhân Bàng đưa ta ra tức giận nói.
- May mắn có con trăn kia giúp nếu lúc trước chúng ta giết nó thì Dạ Đương nhất định sẽ cảnh giác. Đến lúc đó mặc dù chúng ta ở trong ổ này có lẽ cảm giác linh mẫn của Dạ Đương cũng phát hiện. Lần này rất nguy hiểm, con trăn vẫn là đại ân.
Diệp Phàm nói, ba người bước vào chỗ ngoặt, cảm giác đã xuống tầng mười.
- Khả năng là đến trong khoang thuyền rồi.
Đường Thành tính toán một chút rồi nói.
- Thiết kế này chắc chắn rất tiên tiến, ban đầu công ty Thiên Nhạ muốn dùng đây để dấu đồ vật bí mật, cũng không thiết kế thông xuống khoang thuyền.
Vương Nhân Bàng nói.
- Ừ, thay đổi rồi, xem ra Thommy có tay chân rộng khắp, công ty Thiên Nhạ không thể không biết việc này.
Tôi nghĩ lúc đầu có lẽ họ có cấu kết với nhau. Có lẽ ông chủ giấu mặt của công ty Thiên Nhạ chính là Thommy.
Hoặc là bọn họ là đồng bọn, chỉ là bí mật chúng ta không điều tra được.
Diệp Phàm nói.
Ba người bước xuống dưới.
- A…
Đột nhiên một tiếng thét điên cuồng truyền đến. Ba người đều hoảng sợ, vội vàng nằm sát xuống sàn nhà hai mắt trừng giống chuông đồng.
- Quái, hình như không giống trưởng lão Xa Nhất Đao?
Đường Thành nói nhỏ.
- Không phải ông ấy.
Diệp Phàm chắc chắn nói dùng đôi mắt ưng quan sát về phía tiếng thét phát ra, một lúc sau ba người đi tiếp.
Phát hiện phía dưới có một ao nước lớn, trong ao có một lòng sắt treo trong nước, lồng sắt được làm bằng những thanh sắt to như tay trẻ con.
Trong lồng sắt nhốt một người đầu tóc rối tung. Người này dùng tay che nên căn bản không biết là ai.
- Tương đối độc, xích sắt này xuyên qua xương quai xanh của người này, lồng sắt lớn như vậy chẳng lẽ còn không giam được người này. Người này chắc chắn bản lĩnh cao đến kinh người. Chúng ta phải cẩn thận mới được.
Vương Nhân Bàng dùng thiết bị truyền âm nói.
- Cao thủ bị khóa xương quai xanh giống như rắn bị treo lên cao, công phu cao bao nhiêu đều không thể thi triển.
Hơn nữa, người ta cũng rất cẩn thận, có thể nói là tầng tầng khóa. Tuy nhiên, chỉ là lồng sắt kia không khóa được người này.
Bản lĩnh của người này ít nhất thập đẳng đỉnh giai, thậm chí cao hơn.
Diệp Phàm nói.
- Một lồng sắt lớn như vậy dùng nội khí có thể đánh gẫy chính là cao thủ thập đẳng đỉnh vị cũng không làm được. Trừ phi có binh khí dùng nội lực mới có thể đánh gãy. Người này ít nhất là 11 đẳng trở lên.
Vương Nhân Bàng có quan điểm riêng.
- Có thể.
Diệp Phàm gật gật đầu lại dùng đến Tiểu Hồng, két một tiếng Tiểu Hồng đã bám ở lồng sắt.
Nghe tiếng động người này ngẩng đầu lên.
- Mẹ kiếp, rất thảm rồi.
Đường Thành sợ tới mức thiếu chút nữa ngã ra đất bởi vì mặt người này căn bản cũng không thể nói là mặt người.
Trên mặt có mấy chục vết dao ngang dọc, ngay cả mũi cũng chỉ còn một nửa méo mó trông thật sự thảm hại. Ngay cả Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng cũng giật mình.
Tuy nhiên, Diệp Phàm lại cảm giác hơi quen.
Ông ta rốt cuộc là ai? Diệp Phàm điểm lại trong đầu.
- Peter, không phải đóng kịch, nghĩ là mày đeo mặt nạ da người đến để lừa tao sao? Tao đã nói rồi, mày không thể nào lấy được bí mật từ miệng tôi đâu.
Người này nói tiếng Nhật.
- Nếu vậy thì mày phải chết.
Diệp Phàm dùng tiếng Nhật lạnh lùng hừ nói.
- Hả lần này giọng của mày cũng thay đổi, vô dụng thôi Peter khốn khiếp, tao không phải dễ bị dọa, ít nhất vẫn chưa nói ra bí mật với mày thì mày không dám cho tao đi gặp Thiên chiếu đại thần của chúng tôi đâu.
Tên kia nói.
Người Nhật Bản luyện võ thờ Thiên Chiếu đài thần không khác gì người Trung Quốc thờ Quan Âm.
- Chịu khổ vì cái ao này đi.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Có độc gì cứ đưa hết ra đây là được. Tao vẫn có thể chịu đựng được loại ngứa độc này.
Lão già này nói.
Ngứa độc, mẹ kiếp, Dạ Đương đúng là bựa, không ngờ ngâm ngứa độc trong ao này. Ngứa độc này so với trực tiếp giết người còn đáng sợ hơn.
Xem ra, lão già này đúng là người có ý trí cứng cỏi hạng nhất rồi.
- Ông nói Peter là ai?
Diệp Phàm đột nhiên hỏi, dùng Hóa âm mê thuật.
- Dạ Đương, mày không cần dùng loại mê hoặc này, Dạ Đương mày quên cả tên mình sao, muốn tao nhắc nhở à?
Tao đã từng gặp những loại đê tiện vô sỉ cũng chưa từng gặp người đê tiện vô sỉ nhát gan.
Tao đã như vậy mà mày còn không dám lộ diện mạo thật sao, mày quả thật làm mất mặt người luyện võ chúng tôi.
Cao thủ, cao thủ cái rắm, đồ rác rưởi.
Lão già này tức giận mắng.
- Ha ha, Dạ Đương hóa ra là Peter.
Vương Nhân Bàng đột nhiên cười phá lên.
- Cười gì, Dạ Đương đến tên mình đã quên chúng mày có thể cười được rồi.
Lão già này đột nhiên cười ha ha.
- Hừ!
Diệp phàm đột nhiên lại dùng hóa âm mê thuật hừ lạnh một tiếng.
- Dạ Đương mày hừ gì, mày dùng mặt nạ, thay đổi giọng nói muốn tao không nhận ra sao? Nằm mơ đi, tuy nói bản lĩnh của tao không bằng mày nhưng tao nổi tiếng khi mày còn chưa sinh.
Lão già này tương đối khí phách.
- Tôi không phải Dạ Đương.
Diệp Phàm nói xong nhìn lão già này một cái nói:
- Chúng ta có thể làm một vụ giao dịch.
- Giao dịch, ừ, nói nghe một chút giao dịch thế nào?
Trong giọng nói của lão già này không tin tưởng chút nào.
- Tôi cứu ông ra ngoài, ông nói bí mật mà Dạ Đương muốn cho tôi biết.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha ha …
Lão già này mở tay ra đập nước bùm bùm.
Diệp Phàm đột nhiên không nói, ngồi xếp bằng cạnh ao lẳng lặng nhìn lão già này hai chân múc nước.
Vương Nhân Bàng cùng Đường Thành nhìn thoáng qua, cảm thấy biểu hiện của người này có chút kỳ quái. Tuy nhiên, Diệp Phàm không nói gì hai người cũng không nói gì mà tách ra đề phòng.
Ước chừng năm phút sau, Diệp Phàm giống như bừng tỉnh từ trong mộng nói:
- Ông là Nhĩ Thị Hoành Mộc, tôi nói không sai chứ?
- Việc này mày đã biết rồi, lạ thật.
Nhĩ Thị Hoành Mộc nói.
- Ông bị Dạ Đương lừa có phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này mày rõ ràng nhất.
Nhĩ Thị Hoành Mộc hừ nói.
- Chúng ta quen biết đã lâu rồi.
Diệp Phàm đột nhiên nói.
- Không đúng, chúng ta mới quen một năm. Đây là một năm xui xẻo nhất của tôi. Không ngờ bị mày gạt.
Nhĩ Thị Hoành Mộc hừ nói.
- Không không không.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Chẳng lẽ đến giờ mày còn muốn che dấu sao. Dạ Đương đừng nói xạo nữa, hiện giờ tao là tù nhân của mày, mày còn có gì không thể nói ra? Ngay cả chết mày cũng nên để tao chết rõ ràng.
Nhĩ Thị Hoành Mộc nói.
- Nhĩ thị Hoành Mộc, sư phụ ông là Ayamato, là đại trưởng lão của Ma Cục Nhật Bản, điều này có sai không?
Diệp Phàm hừ nói, không thể tưởng tượng được mặt Nhĩ Thị Hoành Mộc không ngờ lộ vẻ kinh ngạc hừ nói:
- Cũng không tệ lắm, tin tức của mày rất linh thông.
Thậm chí ngay cả việc này mày cũng biết. Tuy nhiên ngẫm lại cũng bình thường, có lẽ mày đã biết thân phận của tao từ trước.
Cho nên mới lập mưu lừa tao. Tuy nhiên, mày muốn lấy được cái mày muốn thì chỉ là mơ mộng hão huyền thôi.
Hơn nữa mày rất hèn hạ, nếu không phải tao bị Akiyama Lifu đánh lén bị thương mày không chắc có thể dễ dàng đạt được như thế.
- Ông cũng không khá hơn chút nào, sư phụ Ayamato của ông ám toán sư phụ của mình.
Con trai người ta tìm đến tận cửa đòi lại công bằng cũng là bình thường. Nếu nói đê tiện sư phụ của ông càng có thể gọi là ông tổ.
Thậm chí ngay cả sư phụ Akiyama Mita của mình cũng ra tay. Vì cái gì, không phải vì chiếc chìa khóa lúc trước Hồng Á Đao Lưu Hội để lại sao.
May mắn Akiyama Mita không đem bí mật về “Hồng huyết đao pháp” chuyền cho các ông, nếu không Akiyama Lifu không thể báo thù.
Diệp Phàm nói.
/3320
|