Quan Thuật

Chương 2734: Thăng chức Phó tinh sao?

/3320


Tính liên tục, điều này tôi không hiểu?

Tây Môn Đông Hồng lắc đầu, ông ta thực sự không hiểu ý của câu nói này.

Ông ta liếc nhìn Cung Khai Hà hỏi:

Nếu có thể nói thì mong tố trướng hãy nói rõ hơn, còn nếu là bí mật mà đến cả tôi cũng không thể biết thì tôi cũng hiểu.

Cũng không phải nói không thể nói với anh, thực ra ý của tính liên tục này chính là người này thực ra là người xuất thân từ một đại gia tộc.

Đại gia tộc này có nhiệm vụ bảo vệ thủ trướng số một của đất nước. Còn nói về

nguyên nhân này thì ngay cả tôi cũng không rõ vì sao.

Tuy nhiên, sự trung thành của gia tộc này đối với đất nước thì anh không phải nghi ngờ. Bọn họ mà không trung thành thì dân số cả nước hơn 10 tỷ người chẳng có ai còn dám nói đến sự trung thành nữa.

Chúng ta cần phải tin tưởng bọn họ mới phải, nhưng không thể yêu cầu bọn họ một cách quá hà khắc.

Sắc mặt Cung Khai Hà rất nặng nề.

Thật ra tôi muốn bổ sung một câu, gia tộc này trang thành với quốc gia chứ không phải là người nào cũng vậy, có phải không nào?

Lý Khiếu Phong hỏi.

Đúng!

Tổ trướng Cung gật đầu.

Tôi nói người này sao lại có thể lõi đời như vậy, hóa ra là thế.

Tây Môn Đông Hồng vẫn có chút không thể giải thích, lấm bấm một câu.

Ha ha ha, chỉ cần anh ta bảo vệ tốt số một. Những việc còn lại không quan trọng. Cung Khai Hà tươi cười.

Mấy ngày trước nhận được tin, nói là Tỉnh ủy tình Tấn Lĩnh đã đề xuất xin. Vì đồng chí Diệp Phàm đang phải học tập dài hạn ở trường Đảng.

Cho nên bên đó đã đề nghị, nói là nhiệm vụ của đồng chí Diệp Phàm quá quan trọng, còn con đường cao tốc cấp hai ở Phong Châu đang thi công.

Còn Đồng Lĩnh lại là thành phố lớn của Tấn Lĩnh, không thể không có người lãnh đạo trong thời gian dài được. Vì thế đã quyết định bãi nhiệm chức vụ Bí thư Thành ủy thành phố Đồng Lĩnh và nhiệm vụ lãnh đạo công việc ở Thanh Phong Châu của đồng chí Diệp Phàm, ngoài ra còn sắp xếp người đến để tiếp nhận công việc của anh ta.

Còn đồng chí Diệp Phàm bây giờ chi là đeo cái chức danh trợ lý Chủ tịch tình, việc này bọn họ đã báo cáo lên cấp trên, chi là chưa phê chuẩn mà thôi.

Đới Thành nói.

Bốp!

Lý Khiếu Phong giận dữ, đập bàn một cái rồi đứng lên định phi ra ngoài.

Lão Lý, anh làm cái gì thế?

Cung Khai Hà nhanh tay ngăn Lý Khiếu Phong lại.

Mẹ kiếp, lũ người này muốn làm cái gì đây? Người ta vì đất nước mà vào sống ra chết, đến bây giờ vẫn chưa biết sống chết ra sao, vì sự an toàn của đất nước lập được công lao hiển hách.

Ở tỉnh mà nói, đồng chí Diệp Phàm đã lập nên bao nhiêu là thành tích to lớn như vậy cho Phong Châu và Đồng Lĩnh.

Bây giờ thì chế giễu, chỉ là người ta lên Trung ương học ở trường Đảng có một thời

gian, tuy nói chi là chúng ta sắp xếp tạm thời, nhưng những đồng chí phía dưới lại muốn đẩy ghế ra khỏi mông người ta.

Tôi thấy đám người ở tỉnh ủy Tấn Lĩnh có lẽ đã mắc bệnh đố kỵ cả rồi phải không, rốt cuộc muốn làm gì, việc này nhất định không được.

Lý Khiếu Phong tôi dù có bị cấm cũng phải đi hỏi xem rốt cuộc bọn họ muốn làm cái

gì?

Lý Khiếu Phong tức đến nỗi môi rung lên.

Đúng vậy, thật không phải là người nữa. Tây Môn Đông Hồng tôi cũng phải đi hỏi đồng chí La Khảm Thành của Tấn Lĩnh xem rốt cuộc muốn chơi trò gì?

Tây Môn Đông Hồng cũng tỏ ra phẫn nộ.

Được rồi, việc này cấp trên sẽ giải quyết.

Cung Khai Hà khoát tay kéo Lý Khiếu Phong ngồi xuống ghế, hơn nữa lấy trong túi ra bao thuốc rồi phát cho mỗi người một điếu, còn đích thân châm lừa cho Lý Khiếu Phong.

Đây lẽ nào là ý của cấp trên?

Đới Thành mẫn cảm nhất đối với vấn đề này, mắt nhìn Cung Khai Hà.

- Ài

Cung Khai Hà khoát tay, ngẫm nghĩ rồi nói:

- Việc này thực ra đối với Diệp Phàm mà nói thì cũng không phải là việc xấu lắm.

Chúng ta cần phải đứng ở góc độ khác để nghĩ xem, giả dụ chúng ta đều là ủy viên tỉnh ủy Tấn Lĩnh, gặp phải việc này thì chúng ta sẽ xử lý thế nào.

Bọn họ nói cũng không sai, công việc bên đó thực sự không thể dừng lại, hơn nữa, mấy hạng mục lớn đang trong thời gian tiến hành, đều là những hạng mục mười mấy thậm chí là mấy chục tỷ. Chỉ một chỗ không tốt là có thể tạo ra tổn thất rất lớn không thể sửa chữa đối với nhà nước. Còn chúng ta về việc liên quan đến Diệp Phàm thời gian cho bọn họ chắc chắn là hơi dài.

Vì lúc đầu chủ tịch đã hỏi qua tôi về việc này, tôi nói dài một chút. Cho nên đã nói phải học tập khoảng một năm, thậm chí có thể dài hơn.

Khoảng thời gian dài như vậy người ta có những điều chỉnh nhân sự cũng là bình thường. Hơn nữa, chức vụ trợ lý Chủ tịch Ttnh bên đó người ta không phải không lấy xuống hay sao?

Đây mới là một chức vụ lớn nhất trong ba chức vụ Diệp Phàm đã đảm nhận mà. Vì

thế, các đống chí, chúng ta phải đổi vị trí để suy nghĩ một chút về đề nghị của bọn họ.

- Lớn cái con khi, chỉ là một chức vụ hư danh mà thôi. Cũng không cho Diệp Phàm làm trợ lý Chủ tịch tỉnh cấp Phó tình.

Còn hai chức vụ phía dưới mới là lợi ích thực tế. hơn nữa gần đây chúng ta cũng luôn quan tâm đến hai nơi này, đều là thành tích lớn do Diệp Phàm tạo ra.

Việc đổi người này, chẳng phải là Diệp Phàm vất vả trồng cây, quả còn chưa chính lại để người khác hái.

Việc này rất không công bằng đối với đồng chí Diệp Phàm. Tồ A chúng ta có thể cho Diệp Phàm cái gì? Chúng ta chỉ có thể thầm cho cậu ta.

Giống như tướng quân, đều là những thứ không quang minh thì không thể đặt lên trên mặt bàn được.

Còn Diệp Phàm cần nhất lại là có thể nhìn thấy hào quang mà không phải phí lời.

Lý Khiếu Phong có cách nhìn của riêng mình.

Lão Lý nói thực ra cũng có lý, nhân vật số một ở các thành phố, địa phương đến trường Đảng học tập một năm thậm chí là 2, 3 năm việc như thế này cũng đã từng có.

Mà người ta tại sao lại có thể vẫn giữ chức vụ để đi học, đến lượt Diệp Phàm lại không được. Lẽ nào ngoài Diệp Phàm những đồng chí cấp dưới không triển khai được công việc?

Chức vụ này Diệp Phàm vẫn có thể cứ giữ, những đồng chí phía dưới cũng có thể phái vài trợ lý đến giúp đờ mà.

Cho dù đồng chí Diệp Phàm không ở đó, nhưng cũng vẫn có thể triển khai công việc. Tôi thấy trong này là có vài người đã mắc phải bệnh đố kỵ rồi.

Hơn nữa, tôi đang nghĩ, liệu có phải có người đã bịa đặt, nói việc gì đó của Diệp Phàm bị xử lý hoặc phải điều đi gì đó.

Mới khiến cho vài đồng chí ngồi không yên đành phải ra tay. Việc này đối với Diệp Phàm thực sự không công bằng.

Chúng ta nói giả dụ, nếu một khi đồng chí Diệp Phàm quay lại, nhìn thấy tình hình như thế này, chẳng phải những đồng nghiệp ở Tổ A chúng ta bị mất mặt sao.

Người ta đổ máu, sống chết vì nước vì dân, chúng ta đâm dao từ sau lưng.

Việc này tuyệt đối không thể để một số người tùy tiện được. Chúng ta phải ngăn chặn, kiên quyết ngăn chặn hành vi này.

Tuy nói quy định của Tổ chúng không thể can thiệp vào việc của chính quyền, nhưng chúng ta không thể trơ mắt nhìn anh hùng của chúng ta đã đồ máu lại đố cả nước mắt được Tổ trướng ạ.

Tình cảm của Đới Thành và Diệp Phàm tương đối tốt.

Hai người cùng chiến đấu vào sống ra chết từ Saha về. Mà Diệp Phàm còn giúp đờ đồng chí Đới Thành thuận lợi đột phá lên cảnh giới bát đẳng. Phản ứng của đồng chí Đới Thành không thua gì Lý Khiếu Phong.

Chẳng phải tôi đã nói rồi, đây là ý của cấp trên. Hơn nữa tôi cũng đã nói, việc này không chừng lại là việc tốt đối với Diệp Phàm.

Cung Khai Hà kiên trì nói.

Việc tốt, tốt cái gì, chiếc mũ đã bị người ta lấy mất còn là việc tốt sao. Tiểu Cung, có phải ông quá hồ đồ rồi không?

Lý Khiếu Phong không nể tình châm biếm Cung Khai Hà.

Bây giờ tôi cũng chưa hoàn toàn hiểu được ý của cấp trên, tuy nhiên tôi có thể hiểu ra một chút.

Thủ trướng số một rất buồn vì chuyện này.

Cung Khai Hà nói đến đây thì liếc nhìn ba người rồi nói tiếp:

- Các anh đều biết, ngày ấy đồng chí Diệp Phàm đưa Không Trạch Bản Tú trở về Mã Lệ Châu Nạp.

Lúc đó cũng đúng dịp Thủ trướng đang thị sát công việc ở trung tâm chi huy của chúng ta. Sau khi nghe nói đồng chí Diệp Phàm là anh hùng, là sự tự hào của TQ.

Các anh nghĩ xem, thủ trướng rất ít khi trực tiếp biểu dương như vậy, thậm chí là phê bình một đồng chí.

- Cũng đúng, việc này thực sự thủ trướng có chút khác thường. Giả dụ nói thủ trướng đồng ý với quyết định của Tỉnh ủy tỉnh Tấn Lĩnh.

Vậy việc này là vì sao? một bên là biểu dương, một bên lại cách chức, chắc chắn đây

không phải là phong cách của thủ trướng.

Thủ trướng là một người quyết đoán, có khí thế cao, hơn nữa một lòng vì nước, có con mắt nhìn người.

Đới Thành cũng có chút mơ hồ, ấp úng nói.

Chúng ta không nên phán đoán hồ đồ sau lưng thủ trướng của chúng ta, tôi nghĩ,

liệu có phải thủ trướng đã có sự sắp xếp rồi.

Cung Khai Hà nói nhỏ, thực ra ông ta bảo mọi người đừng đoán lung tung sau lưng

thủ trướng, nhưng bản thân lại đã đoán lung tung trước rồi.

Trừ phi

Lý Khiếu Phong nói đến đây rồi liếc nhìn ba người.

Không sai, có lẽ là Đới Thành đưa tay làm động tác thăng tiến.

Thăng tiến, anh ta mới bao nhiêu tuổi, lại đã thăng tiến lên cấp Thứ trướng rồi. không thể nào chứ, việc này quá là khác thường.

Tây Môn Đông Hồng vẻ mặt sừng sốt, liền sau đó lắc đầu cảm thấy việc này không thể nào, liếc nhìn ba người rồi nói:

Nếu là điều động một vị trí tương đối quan trọng thì còn có khả năng.

Nếu nói là nâng cấp bậc thì việc này không thể. Các anh nghĩ xem, nếu đồng chí Diệp Phàm trở lại, anh ta mới hơn 20 tuổi, một thứ trướng chưa đến ba mươi tuổi.

Việc này làm sao mà người khác không thèm cho được?

Được rồi, không nói nữa. Chúng ta không nên đoán mò.

Cung Khai Hà khoát tay, sau đó nói:

Tôi tín quyết định của Thủ trướng tuyệt đối có lý, Lão Lý, còn các anh, cũng không nên gây sức ép làm gì. Tạm thời chúng ta quan sát là được rồi, ôi, cậu ta quay lại mới là việc quan trọng nhất. Những chức vụ gì gì này đều là thứ yếu.

Nhưng ở đây không phải là việc này, anh không biết thôi, Viên Viên cứ đến hỏi mấy lần rồi. Trương Hùng đều đã hỏi cho cô ta đến giờ hễ nhìn thấy cô ta là liền tránh đi.

Đới Thành nói.

Đó cũng là việc không còn cách nào khác, tránh thì tránh đi. Nếu như không tránh kịp thì nói là chấp hành nhiệm vụ đặc biệt vẫn chưa trở về là được. Dù sao Viên Viên trước kia cũng đã phối hợp chấp hành nhiệm vụ với chúng ta rồi, cũng biết được một vài

tinh hình trong Tổ, việc này tuyệt đối không thể nói trước với cô ta. Cung Khai Hà nói.

- Ôi

Lý Khiếu Phong thở dài, vò đầu bứt tai nói:

Không chi là cô ta mà cả con trai tôi Lý Thành cũng hỏi mấy lần rồi.

Đừng thấy tuổi tác của Diệp Phàm không lớn, anh ta có những người bạn có thể cùng sinh cùng tử với nhau. Mấy tháng không gặp anh ta, tất cả bạn của anh ta sẽ không ngồi yên.

Ôi, việc này, tôi thực sự không biết nên phải trả lời thế nào, chi có thể làm lơ hoặc nói dối mà thôi.

Việc này chỉ sợ Vương Nhân Bàng không giữ được mồm miệng, đến khi để lọt ' xảy ra đại loạn thì phiền phức.

Tây Môn Đông Hồng nói.

/3320

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status