- Bye bye!
Đế Thiết giơ tay lên một chưởng đánh tới, bè gỗ kia chìm luôn xuống biển.
Xa xa còn truyền đến tiếng mắng ác độc của Wies Saga. Tuy nhiên, ba người cũng không so đo với y, với người chết thì có cái gì, việc này cũng không nên.
- Xui xẻo, chỉ kiếm được chút ít, còn chưa đủ chúng ta xỉa răng.
Đế Thiết mắng một câu.
Đối với việc lái thuyền ba người đều là cao thủ. Những cao thủ này của Tổ đặc nhiệm A, kỹ năng cơ bản là lái các phương tiện giao thống. Máy bay, ô tô, thuyền đều phải học một chút.
A380 không thể lái nhưng máy bay hạng nhỏ thì phải biết lái mới được. Ô tô, xe tăng đương nhiên là phải thạo. Còn tàu thuyền, tàu sân bay không cần nói nhưng tàu đánh cá vẫn có thể làm được.
Ba người định vị xong nhằm thẳng vào bờ.
Còn bản đồ cổ kia, Diệp Phàm dùng đao chia làm ba phần, bà người hẹn khi nào có thời gian cùng liên lạc đến biển Cariber tìm hiểu, phương tiện liên lạc đương nhiên là điện thoại.
Đương nhiên, ba người đều có số cầm tay, số này cũng không thể hiện cái gì. Khi khó khăn ba người có thể đồng lòng, một khi rời thuyền về nước lại là đối thủ thậm chí khi có nhiệm vụ còn là địch.
Viên Viên cuối năm nay là ngày chúng ta kết hôn, em chời anh, anh sẽ về. Diệp Phàm đứng ở đầu thuyền nhìn ra biển rộng, cảm xúc dạt dào. Hắn hát vang khúc Mãn Giang Hồng. Ngay cả Đế Thiết và Bỉ Á Lạc Phu nghe xong cũng vỗ tay.
Trong lòng tự nhủ, thằng nhóc này đúng là quyễn rũ.
Ngày 18 tháng 1 còn cách tết nguyên đán mười ngày.
Cung Khai Hà rõ ràng gầy đi rất nhiều. Ông ta nặng nề nâng bút gạch lên tường một con số nữa, Lý Khiếu Phong nhìn ông ta viết.
- Hơn nửa năm rồi, gần hai trăm này, thắng nhóc, cho dù chết thì cũng phải báo mộng cho lão Lý tôi chứ, không thể để tôi đem cái này vào núi Bát Bảo chứ?
Lý Khiếu Phong thở dài, dí đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn.
- Lão Lý, họp thôi.
Cung Khai Hà nói một câu, nhanh chóng bước về phía phòng họp.
Tròng phòng họp, cũng có chút nặng nền, các vị ủy viên đều đến rồi. Tuy nhiên, Dương Quốc Hào không có mặt.
Bởi vì, người này đã được điều đến đại quân khu đảm nhiệm Phó chủ nhiệm chính trị, chuyên làm công tác chính trị.
Ông ta thích công tác tư tượng hiện giờ có thể thoải mái.
Người nhận chức của ông ta còn chưa quyết định cho nên, lúc này vị trí này do Lý Khiếu Phong tạm thời giữ.
Cung Khai Hà nhìn thoáng qua vị trí của Diệp Phàm, thở dài. Đầu tiên ông ta rút ra một điếu thuốc, Tây Môn Đông Hồng bên cạnh nhanh chóng bật lửa.
- Đông Hồng, anh cũng từ ngoài trở về, trong tổ đã cho anh nghỉ nửa tháng sao anh vẫn đến đây?
Cung Khai Hà giọng khàn khàn nói.
- Ở nhà cũng không ở được, ngồi đây an tâm hơn một chút.
Tây Môn Đông Hồng cố cười nói.
- Đều đã rút lui, ôi, tất cả đều đã rút lui. Bao gồm cả đội quân ở Thái Bình Dương.
Tây Môn Đông Hồng thở dài.
- Bụi về bụi đất về đất rồi…
Đới Thành cũng thở dài, ánh mắt có cảm giác rất mênh mông.
- Các đồng chí, chúng ta phải tỉnh lại, Đảng và đất nước đang nhìn chúng ta…
Cung Khai Hà vừa nói đến đây thì rầm một tiếng thật lớn vang lên.
Tất cả mọi người vẻ mặt kinh ngạc quay đầu nhìn lại, phát hiện là Trương Hùng vội vàng bước vào.
Không chú ý nên đập cả vào cửa. Cung Khai Hà lập tức nhíu mày, đang muốn phê bình cậu ta vài câu sao liều lĩnh như vậy, không nhớ quy định gì cả.
Tuy nhiên, Trương Hùng vẻ mặt vui mừng hét lứn:
- Báo cáo các vị thủ trưởng, có tin tức mới, tin tức mới nhất, vừa nhận được điện thoại của đồng chí Diệp Phàm, hắn đang ở…
- Có phải tự hắn gọi điện thoại không? Có phải không?
Không thể tưởng tượng được Klp, Cung Khai Hà và một số ủy viên đều đồng thời đứng lên hỏi.
- Theo đồng chí Triệu Thanh Ngọc nói thì là đồng chí Diệp Phàm gọi điện, nói là cái gì cũng hỏng rồi, đồng chí Diệp Phàm đầu tiên là gọi cho Vương Nhân Bàng, anh ta gọi đến đây.
Trương Hùng vẻ mặt vui mừng hét lên, chỉ có thể nói là hét lên.
- Ha ha ha…
Có người cười vang.
- Tôi nói rồi, thằng nhóc sao có thể dễ dàng như vậy, gọi gọi…
Lý Khiếu Phong cười to, đập rầm rầm trên bàn họp, Tuy nhiên, kỳ lạ chính là Cung Khai Hà cũng không để ý, ông ta cũng đang có ý này.
Nhất thời mọi người đều vui mừng.
- Lấy bình Mao Đài đến đây cạn một chét.
Cung Khai Hà nói.
- Không, mở bảy bình, đúng rồi tám bình, Trương Hùng cũng uống một lọ đi.
Cung Khai Hà nói.
Không lâu, Mao Đài được mang đến.
Phòng họp lập tức biến thành tiệc rượu. Trên bàn đồ ăn không có, các tướng lĩnh cao cấp đều uống rượu suông.
Cuối cùng khẽ đếm chai, hai nhân viên gác ngoài cửa âm thầm líu lưỡi. Những lão già này không ngờ bảy tám người uống hết hai mươi ba bình Mao Đài.
Chia đều thì cũng là mỗi người hơn ba bình, đó là thế nào?
- Lập tức cử người đón Diệp Phàm về đơn vị.
Cung Khai Hà đập một cái như phát ra mệnh lệnh. Thư ký bên cạnh nhanh chóng đi ra ngoài truyền đạt.
- Mau báo cáo với thủ trưởng một chút, tiểu Cung, cậu điên rồi, sao có thể quên được. Đến lúc đó ông ta sẽ trách cậu.
Lý Khiếu Phong bình tĩnh lại cười trêu.
- Không xong, thật đúng là đã quên việc này.
Cung Khai Hà lập tức liền rút ra chiếc điện thoại màu đỏ.
Sau khi cúp điện thoại Cung Khai Hà ra lệnh:
- Thủ trưởng số 1 chỉ thị lập tức cử máy bay đi đón Diệp Phàm về. Gửi thông điệp cho đại sứ quán để phối hợp, phải đảm bảo an toàn cho đồng chí Diệp Phàm, phải chú ý giữ bí mật.
- Đúng rồi, thư ký Phí không phải đang phỏng vấn ở đó sao, nếu không thông báo cho cậu ta một chút.
Đới Thành nói.
- Không cần phải nói nữa, mục tiêu của cậu ta quá lớn.
Cung Khai Hà lắc đầu.
Máy bay chiến đầu gào thét trên bầu trời, Tuy nhiên, máy bay này cũng không phải máy bay quân dụng mà là máy bay dận dụng. Mười mấy người ngồi trên đó, giống như thương nhân thuê máy bay riêng vậy.
Buổi tối, may bay hạ cánh xuống sân bay quân dụng.
Cung Khai Hà và tất cả các ủy viên đều đứng dưới, sau đó đến mấy người Đường Thành. Tất cả lãnh đạo sân bay quân dụng đều đứng ở phòng ngoài cách xa đó, không thể nhìn trộm vì đây là bí mật quốc gia.
Mấy vị lãnh đạo sân bay cũng âm thầm buồn bực, trong lòng đều thầm nói không biết nhân vật thần bí nào khiến cho chủ nhân như họ cũng phải tránh xa. Mẹ kiếp, cũng không coi chúng ta ra gì rồi.
Thật ra, không cần cách ly cũng không việc gì. Bởi vì Diệp Phàm cũng không phải xuất hiện với tướng mạo bình thường. Đương nhiên vì đề phòng nên phải chú ý.
- Cậu chịu khổ rồi.
Cung Khai Hà thân thiết ôm lấy Diệp Phàm thật lâu không muốn rời.
- Khụ khụ! Tôi nói nhé tiểu Cung, cậu ôm đủ chưa, cũng không phải là phụ nữ, để tôi ôm cậu ta một cái, xem cậu ta có gầy không?
Lý Khiếu Phong nói Cung Khai Hà có chút xấu hổ, buông ra.
Diệp Phàm bị mỗi ủy viên ôm một phen, trong lòng cũng cảm độc. Tuy bình thường các ủy viên cũng có xung đột nhỏ, nhưng mọi người đều đồng lòng.
Máy bay trực thăng đi thẳng đến quân y viện.
Đây là ý của Cung Khai Hà, trước tiên phải kiểm tra sức khỏe, nhiệm vụ sau hãy nói.
Kiểm tra xong mọi người có chút giật mình, tuy vết thương trên người không ít, nhưng cơ thể không ngờ hình như mạnh hơn ban đầu.
Diệp Phàm biết, đây là tác dụng của máu rắn kia. Hơn nữa, Diệp Phàm cũng thầm quan sát, Đế Thiết và Bỉ Á Lạc Phu hình như cũng đột phải để 11 đẳng Khai Nguyên rồi.
Tuy nhiên, vẫn bị Cung Khai Hà ép ở lại bệnh viện hai ngày. Vốn Cung Khai Hà nói là nửa tháng, nhưng Diệp Phàm kiên quyết không chịu.
Thật ra, Cung Khai Hà muốn trong mấy ngày này tìm cơ hội thuận lợi nsoi chuyện Kiều Viên Viên.
Chỉ có điều, không thấy tiện mở miệng.
Chạng vạng ngày thứ ba, cũng là ngày Diệp Phàm xuất viện.
Cung Khai Hà lại tới.
- Tổ trưởng Cung, anh dặn dò là được sao phải tự mình đến đây. Gần đây công tác của tổ bận rộn như vậy, tôi sẽ tự làm thủ tục xuất viện.
Diệp Phàm còn cảm thấy cảm động, hắn nhìn Cung Khai Hà một cái hỏi:
- Điện thoại di động của tôi giải quyết xong chưa, còn thẻ đã xử lý xong chưa?
- Của cậu.
Cung Khai Hà không nói hai lời ra hiệu cho Thư ký Điền, thư ký Điền đưa ra một chiếc hộp tinh xảo.
- Dùng thế nào cậu biết rồi, Tuy nhiên, đây là thế hệ mới nhất, thay đổi cũng không lớn, bên trong có hướng dẫn cậu đọc sẽ hiểu.
Cung Khai Hà nói xong nhìn ra bên ngoài nói:
- Hơn năm giờ, chúng ta ăn cơm trước ăn xong còn có chút tâm sự được chứ?
- Việc này, mấy anh em của tôi nói muốn đón tôi đi tẩy trần một chút. Ha ha, đã lâu không gặp, họ trách đấy.
Hơn nữa, tất cả mọi người nói, lần này đại nạn không chết tất là hạnh phúc cuối đời. Tuy nhiên, anh yên tâm, tôi đến tổng bộ chào hỏi với Vương Nhân Bàng, cũng không nói với những người khác.
Chưa tính là trái với tổ chức kỷ luật đúng không? Cho nên, tổ trưởng Cung, bữa cơm của anh thì thôi, nếu không tối tôi ăn cơm xong đến tổng bộ báo cáo với anh được không?
Diệp Phàm thản nhiên cười, Tuy nhiên trong lòng cảm thấy hơi lạ.
- Ăn cơm uống rượu với anh em là nên thế, Tuy nhiên, không vội thì ở lại, chúng ta giải quyết công việc đã. Chuyện của cậu thủ trưởng muốn đích thân nghe báo cáo. Cậu cũng đừng quên, Bí thư đảng ủy tổ đặc nhiệm a chúng ta là thủ trưởng số 1, tôi chỉ là Phó bí thư Đảng ủy, kiêm tổ trưởng thôi.
Cung Khai Hà vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Vâng, vị kia muốn nghe?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Cậu nghe không hiểu sao, cậu bảo ai mới có thể đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy tổ chúng ta?
Cung Khai Hà còn tưởng hắn giả ngốc, trách.
- Rất xin lỗi, gây chuyện ầm ĩ rồi, tôi đáng chết.
Diệp Phàm vỗ vỗ đầu, đứng nghiêm một cái,
- Kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ cùng ăn cơm với đồng chí Cung Khai Hà.
- Ha ha ha ...
Cung Khai Hà cười.
Tuy nhiên, ngồi vào trong xe sau khi Diệp Phàm càng nghi ngờ, bởi vì xe nhằm hướng ra ngoại ô.
Hơn nữa, con đường này hình như đã từng đi qua một lần. Tuy nhiên, có lẽ là thời gian quá lâu Diệp Phàm cũng ko nhớ gì cả.
Một giờ sau, xe dừng lại một tòa nhà nông dân bình thường. Hai người đi tới, trong lòng Diệp Phàm cả kinh, cảm thấy có chút gì đó.
Diệp Phàm có thể khẳng định, hai người này chắc chắn là một trong những nhân viên của Lang Phá Thiên.
Đế Thiết giơ tay lên một chưởng đánh tới, bè gỗ kia chìm luôn xuống biển.
Xa xa còn truyền đến tiếng mắng ác độc của Wies Saga. Tuy nhiên, ba người cũng không so đo với y, với người chết thì có cái gì, việc này cũng không nên.
- Xui xẻo, chỉ kiếm được chút ít, còn chưa đủ chúng ta xỉa răng.
Đế Thiết mắng một câu.
Đối với việc lái thuyền ba người đều là cao thủ. Những cao thủ này của Tổ đặc nhiệm A, kỹ năng cơ bản là lái các phương tiện giao thống. Máy bay, ô tô, thuyền đều phải học một chút.
A380 không thể lái nhưng máy bay hạng nhỏ thì phải biết lái mới được. Ô tô, xe tăng đương nhiên là phải thạo. Còn tàu thuyền, tàu sân bay không cần nói nhưng tàu đánh cá vẫn có thể làm được.
Ba người định vị xong nhằm thẳng vào bờ.
Còn bản đồ cổ kia, Diệp Phàm dùng đao chia làm ba phần, bà người hẹn khi nào có thời gian cùng liên lạc đến biển Cariber tìm hiểu, phương tiện liên lạc đương nhiên là điện thoại.
Đương nhiên, ba người đều có số cầm tay, số này cũng không thể hiện cái gì. Khi khó khăn ba người có thể đồng lòng, một khi rời thuyền về nước lại là đối thủ thậm chí khi có nhiệm vụ còn là địch.
Viên Viên cuối năm nay là ngày chúng ta kết hôn, em chời anh, anh sẽ về. Diệp Phàm đứng ở đầu thuyền nhìn ra biển rộng, cảm xúc dạt dào. Hắn hát vang khúc Mãn Giang Hồng. Ngay cả Đế Thiết và Bỉ Á Lạc Phu nghe xong cũng vỗ tay.
Trong lòng tự nhủ, thằng nhóc này đúng là quyễn rũ.
Ngày 18 tháng 1 còn cách tết nguyên đán mười ngày.
Cung Khai Hà rõ ràng gầy đi rất nhiều. Ông ta nặng nề nâng bút gạch lên tường một con số nữa, Lý Khiếu Phong nhìn ông ta viết.
- Hơn nửa năm rồi, gần hai trăm này, thắng nhóc, cho dù chết thì cũng phải báo mộng cho lão Lý tôi chứ, không thể để tôi đem cái này vào núi Bát Bảo chứ?
Lý Khiếu Phong thở dài, dí đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn.
- Lão Lý, họp thôi.
Cung Khai Hà nói một câu, nhanh chóng bước về phía phòng họp.
Tròng phòng họp, cũng có chút nặng nền, các vị ủy viên đều đến rồi. Tuy nhiên, Dương Quốc Hào không có mặt.
Bởi vì, người này đã được điều đến đại quân khu đảm nhiệm Phó chủ nhiệm chính trị, chuyên làm công tác chính trị.
Ông ta thích công tác tư tượng hiện giờ có thể thoải mái.
Người nhận chức của ông ta còn chưa quyết định cho nên, lúc này vị trí này do Lý Khiếu Phong tạm thời giữ.
Cung Khai Hà nhìn thoáng qua vị trí của Diệp Phàm, thở dài. Đầu tiên ông ta rút ra một điếu thuốc, Tây Môn Đông Hồng bên cạnh nhanh chóng bật lửa.
- Đông Hồng, anh cũng từ ngoài trở về, trong tổ đã cho anh nghỉ nửa tháng sao anh vẫn đến đây?
Cung Khai Hà giọng khàn khàn nói.
- Ở nhà cũng không ở được, ngồi đây an tâm hơn một chút.
Tây Môn Đông Hồng cố cười nói.
- Đều đã rút lui, ôi, tất cả đều đã rút lui. Bao gồm cả đội quân ở Thái Bình Dương.
Tây Môn Đông Hồng thở dài.
- Bụi về bụi đất về đất rồi…
Đới Thành cũng thở dài, ánh mắt có cảm giác rất mênh mông.
- Các đồng chí, chúng ta phải tỉnh lại, Đảng và đất nước đang nhìn chúng ta…
Cung Khai Hà vừa nói đến đây thì rầm một tiếng thật lớn vang lên.
Tất cả mọi người vẻ mặt kinh ngạc quay đầu nhìn lại, phát hiện là Trương Hùng vội vàng bước vào.
Không chú ý nên đập cả vào cửa. Cung Khai Hà lập tức nhíu mày, đang muốn phê bình cậu ta vài câu sao liều lĩnh như vậy, không nhớ quy định gì cả.
Tuy nhiên, Trương Hùng vẻ mặt vui mừng hét lứn:
- Báo cáo các vị thủ trưởng, có tin tức mới, tin tức mới nhất, vừa nhận được điện thoại của đồng chí Diệp Phàm, hắn đang ở…
- Có phải tự hắn gọi điện thoại không? Có phải không?
Không thể tưởng tượng được Klp, Cung Khai Hà và một số ủy viên đều đồng thời đứng lên hỏi.
- Theo đồng chí Triệu Thanh Ngọc nói thì là đồng chí Diệp Phàm gọi điện, nói là cái gì cũng hỏng rồi, đồng chí Diệp Phàm đầu tiên là gọi cho Vương Nhân Bàng, anh ta gọi đến đây.
Trương Hùng vẻ mặt vui mừng hét lên, chỉ có thể nói là hét lên.
- Ha ha ha…
Có người cười vang.
- Tôi nói rồi, thằng nhóc sao có thể dễ dàng như vậy, gọi gọi…
Lý Khiếu Phong cười to, đập rầm rầm trên bàn họp, Tuy nhiên, kỳ lạ chính là Cung Khai Hà cũng không để ý, ông ta cũng đang có ý này.
Nhất thời mọi người đều vui mừng.
- Lấy bình Mao Đài đến đây cạn một chét.
Cung Khai Hà nói.
- Không, mở bảy bình, đúng rồi tám bình, Trương Hùng cũng uống một lọ đi.
Cung Khai Hà nói.
Không lâu, Mao Đài được mang đến.
Phòng họp lập tức biến thành tiệc rượu. Trên bàn đồ ăn không có, các tướng lĩnh cao cấp đều uống rượu suông.
Cuối cùng khẽ đếm chai, hai nhân viên gác ngoài cửa âm thầm líu lưỡi. Những lão già này không ngờ bảy tám người uống hết hai mươi ba bình Mao Đài.
Chia đều thì cũng là mỗi người hơn ba bình, đó là thế nào?
- Lập tức cử người đón Diệp Phàm về đơn vị.
Cung Khai Hà đập một cái như phát ra mệnh lệnh. Thư ký bên cạnh nhanh chóng đi ra ngoài truyền đạt.
- Mau báo cáo với thủ trưởng một chút, tiểu Cung, cậu điên rồi, sao có thể quên được. Đến lúc đó ông ta sẽ trách cậu.
Lý Khiếu Phong bình tĩnh lại cười trêu.
- Không xong, thật đúng là đã quên việc này.
Cung Khai Hà lập tức liền rút ra chiếc điện thoại màu đỏ.
Sau khi cúp điện thoại Cung Khai Hà ra lệnh:
- Thủ trưởng số 1 chỉ thị lập tức cử máy bay đi đón Diệp Phàm về. Gửi thông điệp cho đại sứ quán để phối hợp, phải đảm bảo an toàn cho đồng chí Diệp Phàm, phải chú ý giữ bí mật.
- Đúng rồi, thư ký Phí không phải đang phỏng vấn ở đó sao, nếu không thông báo cho cậu ta một chút.
Đới Thành nói.
- Không cần phải nói nữa, mục tiêu của cậu ta quá lớn.
Cung Khai Hà lắc đầu.
Máy bay chiến đầu gào thét trên bầu trời, Tuy nhiên, máy bay này cũng không phải máy bay quân dụng mà là máy bay dận dụng. Mười mấy người ngồi trên đó, giống như thương nhân thuê máy bay riêng vậy.
Buổi tối, may bay hạ cánh xuống sân bay quân dụng.
Cung Khai Hà và tất cả các ủy viên đều đứng dưới, sau đó đến mấy người Đường Thành. Tất cả lãnh đạo sân bay quân dụng đều đứng ở phòng ngoài cách xa đó, không thể nhìn trộm vì đây là bí mật quốc gia.
Mấy vị lãnh đạo sân bay cũng âm thầm buồn bực, trong lòng đều thầm nói không biết nhân vật thần bí nào khiến cho chủ nhân như họ cũng phải tránh xa. Mẹ kiếp, cũng không coi chúng ta ra gì rồi.
Thật ra, không cần cách ly cũng không việc gì. Bởi vì Diệp Phàm cũng không phải xuất hiện với tướng mạo bình thường. Đương nhiên vì đề phòng nên phải chú ý.
- Cậu chịu khổ rồi.
Cung Khai Hà thân thiết ôm lấy Diệp Phàm thật lâu không muốn rời.
- Khụ khụ! Tôi nói nhé tiểu Cung, cậu ôm đủ chưa, cũng không phải là phụ nữ, để tôi ôm cậu ta một cái, xem cậu ta có gầy không?
Lý Khiếu Phong nói Cung Khai Hà có chút xấu hổ, buông ra.
Diệp Phàm bị mỗi ủy viên ôm một phen, trong lòng cũng cảm độc. Tuy bình thường các ủy viên cũng có xung đột nhỏ, nhưng mọi người đều đồng lòng.
Máy bay trực thăng đi thẳng đến quân y viện.
Đây là ý của Cung Khai Hà, trước tiên phải kiểm tra sức khỏe, nhiệm vụ sau hãy nói.
Kiểm tra xong mọi người có chút giật mình, tuy vết thương trên người không ít, nhưng cơ thể không ngờ hình như mạnh hơn ban đầu.
Diệp Phàm biết, đây là tác dụng của máu rắn kia. Hơn nữa, Diệp Phàm cũng thầm quan sát, Đế Thiết và Bỉ Á Lạc Phu hình như cũng đột phải để 11 đẳng Khai Nguyên rồi.
Tuy nhiên, vẫn bị Cung Khai Hà ép ở lại bệnh viện hai ngày. Vốn Cung Khai Hà nói là nửa tháng, nhưng Diệp Phàm kiên quyết không chịu.
Thật ra, Cung Khai Hà muốn trong mấy ngày này tìm cơ hội thuận lợi nsoi chuyện Kiều Viên Viên.
Chỉ có điều, không thấy tiện mở miệng.
Chạng vạng ngày thứ ba, cũng là ngày Diệp Phàm xuất viện.
Cung Khai Hà lại tới.
- Tổ trưởng Cung, anh dặn dò là được sao phải tự mình đến đây. Gần đây công tác của tổ bận rộn như vậy, tôi sẽ tự làm thủ tục xuất viện.
Diệp Phàm còn cảm thấy cảm động, hắn nhìn Cung Khai Hà một cái hỏi:
- Điện thoại di động của tôi giải quyết xong chưa, còn thẻ đã xử lý xong chưa?
- Của cậu.
Cung Khai Hà không nói hai lời ra hiệu cho Thư ký Điền, thư ký Điền đưa ra một chiếc hộp tinh xảo.
- Dùng thế nào cậu biết rồi, Tuy nhiên, đây là thế hệ mới nhất, thay đổi cũng không lớn, bên trong có hướng dẫn cậu đọc sẽ hiểu.
Cung Khai Hà nói xong nhìn ra bên ngoài nói:
- Hơn năm giờ, chúng ta ăn cơm trước ăn xong còn có chút tâm sự được chứ?
- Việc này, mấy anh em của tôi nói muốn đón tôi đi tẩy trần một chút. Ha ha, đã lâu không gặp, họ trách đấy.
Hơn nữa, tất cả mọi người nói, lần này đại nạn không chết tất là hạnh phúc cuối đời. Tuy nhiên, anh yên tâm, tôi đến tổng bộ chào hỏi với Vương Nhân Bàng, cũng không nói với những người khác.
Chưa tính là trái với tổ chức kỷ luật đúng không? Cho nên, tổ trưởng Cung, bữa cơm của anh thì thôi, nếu không tối tôi ăn cơm xong đến tổng bộ báo cáo với anh được không?
Diệp Phàm thản nhiên cười, Tuy nhiên trong lòng cảm thấy hơi lạ.
- Ăn cơm uống rượu với anh em là nên thế, Tuy nhiên, không vội thì ở lại, chúng ta giải quyết công việc đã. Chuyện của cậu thủ trưởng muốn đích thân nghe báo cáo. Cậu cũng đừng quên, Bí thư đảng ủy tổ đặc nhiệm a chúng ta là thủ trưởng số 1, tôi chỉ là Phó bí thư Đảng ủy, kiêm tổ trưởng thôi.
Cung Khai Hà vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Vâng, vị kia muốn nghe?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Cậu nghe không hiểu sao, cậu bảo ai mới có thể đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy tổ chúng ta?
Cung Khai Hà còn tưởng hắn giả ngốc, trách.
- Rất xin lỗi, gây chuyện ầm ĩ rồi, tôi đáng chết.
Diệp Phàm vỗ vỗ đầu, đứng nghiêm một cái,
- Kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ cùng ăn cơm với đồng chí Cung Khai Hà.
- Ha ha ha ...
Cung Khai Hà cười.
Tuy nhiên, ngồi vào trong xe sau khi Diệp Phàm càng nghi ngờ, bởi vì xe nhằm hướng ra ngoại ô.
Hơn nữa, con đường này hình như đã từng đi qua một lần. Tuy nhiên, có lẽ là thời gian quá lâu Diệp Phàm cũng ko nhớ gì cả.
Một giờ sau, xe dừng lại một tòa nhà nông dân bình thường. Hai người đi tới, trong lòng Diệp Phàm cả kinh, cảm thấy có chút gì đó.
Diệp Phàm có thể khẳng định, hai người này chắc chắn là một trong những nhân viên của Lang Phá Thiên.
/3320
|