- Đến Thiên Vân lại phài bù đầu vào giải quyết công việc mà gánh nặng Tấn Lĩnh lại để lại cho anh. Mấu chốt là đến Thiên Vân thì cũng chẳng có cái ghế nào ngon lành cả.
Lam Tồn Quân nói lộ liễu một câu sau đó nghĩ lại thì thấy điều đó không thể xảy ra. Anh ta lại tiếp:
- Không lẽ anh vẫn quyết chi làm bí thư Thành ủy của một thành phố nào đó. Như vậy chẳng phải càng ngày càng thụt lùi hay sao.
- Ha ha ha...Chuyện này chưa có gì chắc chắn cả, tạm thời tôi vẫn chưa thể nói được điều gì, lỡ truyền ra ngoài lại không hay. Đợi khi rõ ràng tôi sẽ nói lại với tất cả các anh em.
Diệp Phàm vừa nói vừa giơ tay ra làm động tác xin lỗi.
Mọi người tuy sốt ruột nhưng cũng không hỏi thêm gì. Đùa thì vẫn cứ đùa nhưng chuyện nghiêm túc thì không thể nói năng lung tung được.
- Tôi sẽ nói chuyện với các vị lãnh đạo.
Lang Phá Thiên đã quyết định.
Anh ta quyết định rất nhanh lẹ, nói làm là làm. Mười giờ tối hôm đó, Cung Khai Hà gọi Diệp Phàm đến tổng bộ. Khi hắn đến nơi thì Lý Khiếu P:hong, Tây Môn Đông Hồng, Kế Vĩnh Viễn đều đã có mặt rồi.
Chào hỏi xong, Diệp Phàm ngồi xuống thì Cung Khai Hà bắt đầu nói:
- Diệp Phàm, cậu xem, Lang Phá Thiên đã chủ động xin đến Thiên Vân.
- Ôi, bây giờ công lực của anh ta đã bị mất đi. Từ một cao thủ trở thành một người bình thường. Ý anh ta thế nào cũng dễ hiểu thôi.
Nhưng cũng may là tâm trạng anh ta rất tốt, không hề có chiều hướng tiêu cực. Nếu đổi lại là một người bạc nhược nào đó thì chắc chắn sẽ không có chí tiến thủ rồi.
Tất nhiên anh ta cũng rất buồn vì thế làm được việc gì xin các vị thủ trưởng cứ xem xét làm cho anh ta.
Nếu không sẽ khiến những người khác cũng không cảm thấy thoải mái lắm.
Diệp Phàm nói với vẻ luyến tiếc, buồn phiền.
- Ừ, nỗi khổ của cậu ta chúng rôi hiểu được. Chỉ có điều không nỡ để cậu ta đi mà thôi. Cậu ta làm bên cảnh vệ đoàn cũng khá lâu rồi, rất thông thuộc bên đó mà làm việc cũng rất sáng suốt, tỉnh táo. Nếu đổi sang cho người khác thì rất phiền hà. Việc bên đó là việc lớn nên không thể chỉ xem xét qua loa được.
- Chuyện này cũng là bất đắc dĩ. Bây giờ cứ để cho anh ta đảm nhận chức vụ đó thì anh ta cũng lực bất tòng tâm mà thôi.
Trước kia là một cao thủ, bây giờ công lực chỉ còn tam đẳng thì làm sao bảo vệ các bộ trưởng được.
Hơn nữa làm như thế các đồng chí khác cũng không phục. Bên dưới anh ta còn có cả cao thủ ngũ đẳng thậm chí là bát đẳng.
Lão Lang còn mặt mũi nào làm việc ở đó. Đi Thiên Vân cũng tốt, cho anh ta có cơ hội để bình tâm lại.
Chỗ đó cũng thuận lợi cho anh ta khôi phục lại một số thứ. Không chừng đi Thiên Vân một thời gian lại khôi phục lại nguyên công lực ấy chứ.
Nếu cứ để anh ta ở nguyên vị trí cũ, anh ta không phục mà không chừng còn làm rách việc ra.
Ai dám chịu trách nhiệm cho việc đó, có đúng hay không?
Diệp Phàm nói lí lẽ.
- Khả năng hồi phục gần như là không. Các chuyên gia cũng đã kiểm tra rồi. Nhưng đồng chí Lang Phá Thiên đã lập công lao hiển hách cho nước nhà, cũng nên sắp xếp một chỗ tốt cho đồng chí ấy nếu không thì thật có lỗi với đồng chí ấy.
Tây Môn Đông Hồng cũng tỏ ý tán thành. Diệp Phàm cảm thấy rất kì lạ.
Hắn nghĩ ông ta chắc chắn phải có mục đích khác. Lang Phá Thiên là cục trưởng cục cảnh vệ, chức vụ mà anh ta giữ vô cùng quan trọng.
Diệp Phàm nghẫm nghĩ rồi sững người ra. Không lẽ Tây Môn Đông Hồng muốn tự mình tiếp quản vị trí của Lang Phá Thiên hay sao?
Rất có khả năng là như vậy. Nếu ông ta muốn tự mình tiếp quản thì khác nào được ăn hôi bổng lộc.
Tây Môn Đông Hồng mà có ý gì thường là thông qua các đồng chí khác để truyền đạt lên cấp trên.
Tất nhiên cục cảnh vệ cũng có trách nhiệm riêng của mình, không thể ăn nói lung tung được, nhưng chắc chắn cũng phải có chỗ hay ho nào đó.
- Thật đáng tiếc! Tôi đã tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của Lang Phá Thiên. Đồng chí Diệp Phàm không hề nói sai. Nếu vẫn để cậu ta đảm nhận vị trí cũ thì không thích hợi, chỉ huy các cao thủ bên dưới cũng không thuận lợi nữa. Chuyện này phải được xem xét kĩ càng.
Lý Khiếu Phong nói với vẻ mặt trầm ngâm.
- Nhưng mấu chốt là hiện tại chưa có người thích hợp cho vị trí này. Mà vị trí này thì chúng ta không thể xem xét qua loa được.
Cung Khai Hà cau mày nói.
- Muốn tìm được một người tiếp quản vị trí của Lang Phá Thiên chắc chắn là rất khó. Còn về công lực thập đẳng thì trong đội chúng ta có Phượng Mao Lân Giác.
Kế Vĩnh Viễn vừa nói vừa liến nhìn Diệp Phàm một cách bí ẩn.
Cung Khai Hà cũng dõi theo ánh mắt đó rồi đột nhiên mỉm cười.
Tây Môn Đông Hồng nhìn thấy thì như cảm nhận được điều gì đó. Ông ta vội vàng lên tiếng:
- Thực ra vấn đề mấu chốt là có chỉ huy được hay không. Tôi thấy võ công như thế vẫn chưa ổn. Đồng chí Thiên Thông còn ở bên đó mà bên đó cũng chẳng thiếu các cao thủ.
- Vậy đồng chí Tây Môn Đông Hồng ó phát hiện ra được ai phù hợp với vị trí này hay không?
Lý Khiếu Phong ra vẻ hỏi một cách rất nghiêm túc.
- Các đồng chí thấy “Cự Toàn” thế nào? “Cự Toàn” chính là biệt hiệu của Trương Thủy Minh. Các thành viên trong Tổ A đều có biệt hiệu riêng. Chẳng hạn như biệt hiệu của Diệp Phàm là “ Cẩu tử”.
Các biệt hiệu này đều được lấy một cách hết sức đặc biệt.
- Võ công còn thấp quá, chỉ mới đạt bát đẳng đỉnh giai.
Lý Khiếu Phong lắc đầu.
- Võ công thì còn hơi thấp một chút nhưng đồng chí Lang Phá Thiên cũng là mạnh hơn những năm gần đây mà thôi Lúc trước khi nhậm chức đồng chí ấy cũng chỉ dạt bát đẳng, thậm chí còn kém hơn cả “Cự Toàn” bây giờ ấy chứ.
Chẳng phải khi đó đồng chí ấy cũng đã hoàn thành tốt nhiệm vụ hay sao? Mà đồng chí ấy cũng là đội trưởng đó chứ, xử lí các mối quan hệ bên ngoài hết sức linh động.
Hơn nữa kinh nghiệm cũng rất phong phú. Các bộ trưởng đi công tác ở các nơi khác nhau đồng chí ấy đều tham gia và làm tốt công tác đảm bảo an ninh.
Từ trước tới nay chưa hề xảy ra chuyện gì cả. Bây giờ tình hình trong Tổ A chúng ta không phải không rõ, thực sự tìm không được một ứng viên thích hợp nào nữa cả.
Tây Môn Đông Hồng tích cực đề cử.
- Ai nói là không có ứng viên thích hợp? Tôi thấy đồng chí Diệp Phàm là thích hợp nhất. Về công tác an ninh thì đồng chí ấy làm rất tốt.
Lý Khiếu Phong nói.
- Lão Lý, biên pháp này không được rồi. Tôi không làm được việc này. Thi thoảng gọi tôi đi làm việc gì đó thì còn được.
Nhưng đảm nhiệm một chức vụ lâu dài thì tôi không dám đảm nhận. Nhỡ chẳng may mà có sơ xuất gì thì tôi biến thành đồ lịch sử rồi.
Hơn nữa mọi người chắc cũng rõ tính tình của tôi. Tôi nóng tính, chẳng nói đâu xa, lúc làm việc bên chính quyến, luôn luôn đắc tội người khác.
Nếu tiếp nhận công việc của lão Lang thì có mở mồm đắc tội cũng không phải là đắc tội các đồng chí bình thường nữa rồi.
Lúc đó các đồng chí giới thiệu tôi cũng khó ăn nói. Con người tôi thực không hợp với vị trí đó.
Diệp Phàm luôn miệng từ chối. Nếu hắn mà tiếp nhận công việc này thất thì đúng là có trò vui để xem rồi.
- Cậu nói gì vậy? Làm việc thì đến đâu làm mà chẳng vậy. Luận về võ nghệ thì cậu lại càng thích hợp hơn cả Lang Phá Thiên.
Về mặt phòng thủ anh ninh, cậu làm tốt hơn Lang Phá Thiên. Còn về mặt chỉ huy thì cậu đã đảm nhận đến cả cái chức bí thư thành ủy của một thành phố mấy trăm vạn dân không nhẽ lại không quản lí được mấy trăm người bên dưới.
Hơn nữa chúng tôi cũng ở bên giúp đỡ cậu, lại có các đồng chí dày dặn kinh nghiệm trong tổ nữa thì cậu lo lắng chuyện gì.
Còn về việc cậu nói cái miệng cậu “thối” thì tôi thấy cậu cũng đã sửa chữa được khá nhiều. Cứ từ từ rồi sẽ thích ứng với công việc.
Cậu cũng cảm thấy công việc này không hề thua kém việc trước kia đã làm đúng không? Hơn nữa hãy cứ xem đây là giai đoạn quá độ đi.
Tập làm quen với các vị lãnh đạo sẽ rất có lợi cho tương lai của cậu đấy.
Cung Khai Hà vội nói.
- Lão Lý, thực sự tôi không phù hợp với công việc này. Việc lớn phải hết sức thận trọng. Tôi biết các vị lãnh đạo tin tưởng tôi nhưng tôi thực tình vẫn hi vọng được về địa phương công tác.
Các đồng chí cũng biết đấy thi thoảng được tiếp thêm động lực làm việc sẽ rất hiệu quả.
Tôi còn rất nhiều việc phải làm. Chẳng hạn như lần trước, giải quyết xong một việc cũng mất đến nửa năm.
Làm bên chính quyền một thời gian dài còn có thể kiên trì được. Hơn nữa bên đó cũng được.
Mà đừng nói nửa năm làm gì, mấy ngày thôi chắc chắn là không xong việc rồi. có như thế thật thì sau này các đồng chí khố mà gọi tôi làm nhiệm vụ riêng được đó.
Tôi không làm việc cho các đồng chí được cũng rất tiếc, có đúng không?
Diệp Phàm nói. Tất nhiên là hắn không muốn mất trái bóng đang sắp lắn đến chân mình rồi.
- Đồng chí Diệp Phàm đã không muốn nhận thì chúng ta cũng nên tôn trọng ý kiến của đồng chí ấy. Hơn nữa, ép một người làm công việc mà mình không thích cũng làm khó người ta quá.
Làm công việc mà mình không thích, trong lòng cũng không cảm thấy thoải mái, mà đã không thoải mái thì chắc chắn sẽ phân tâm.
Công việc đó không thể sơ xuất được. Nếu không thì không ai gánh trách nhiệm được. Tất nhiên tôi không có ý là đồng chí Diệp Phàm sẽ không thể hoàn thành được nhiệm vụ đó.
Ý tôi là đồng chí Diệp Phàm hoàn toàn có thể nhưng chúng ta nên tôn trọng ý kiến của đồng chí ấy.
Lời nói của Tây Môn Đông Hồng đúng là đầu cuối bất nhất.
- Đồng chí Cự Toàn có năng lực nhưng tình hình bây giờ đã khác trước nhiều. Trước đây đồng chí Lang Phá Thiên có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình bằng công lực bát đẳng.
Nhưng bây giờ thì e rằng điều đó không thể được nữa. Tình hình đã thay đổi rất nhanh. Phía nước Mỹ cũng đã rất phát triển.
Sự kiện Dạ Đương lần này đã dóng lên hồi chuông báo động cho chúng ta. Người đứng đầu đoàn nội vệ không thể có võ công quá thấp.
Nếu tạm thời chưa tìm được ai thì đành phải để đồng chí Diệp Phàm tạm thời đảm nhận, phối hợp với đồng chí Thiên Thông.
Còn về đồng chí Lang Phá Thiên thì phải nhanh chóng sắp xếp cho đồng chí ấy một chỗ tốt. Đồng chí ấy có biểu hiện rất tốt. chúng ta không thể vì những hi vọng mơ hồ mà làm lỡ chuyện của người ta.
Kế Vĩnh Viễn phân tích vấn đề rất chu đáo. Diệp Phàm thầm kêu khổ trong lòng.
Lần này khác nào bỡn cợt Lang Phá Thiên, đúng là tự đem đá đập vào chân.
- Công lực của Cự Toàn quá thấp, không cần phải xem xét thêm nữa. Bây giờ chúng ta bàn bạc xem nên điều Lang Phá Thiên đi đâu và những điều ban nãy đồng chí Kế Vĩnh Viễn nói.
Cung Khai Hà hoàn toàn bác bỏ sự đề cử của Tây Môn Đông Hồng. Tất nhiên Tây Môn Đông Hồng rất bất mãn.
Tuy nhiên việc này rất hệ trọng không thể manh động được. Nhỡ mà có sơ xuất gì thì không ai gánh được trách nhiệm cả. Hơn nữa chuyện này toàn quyền là ở Cung Khai Hà. Ông ta có bất mãn mà mở miệng thì cũng chẳng có tác dụng gì cả, lại khiến người ta sinh nghi.
- Đồng chí Lang Phá Thiên yêu cầu được đi Thiên Vân. Tôi thấy hay là điều động đồng chí ấy đến quân khu tỉnh Thiên Vân công tác. Với tiềm lực và năng lực của đồng chí ấy thì hoàn toàn có thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Diệp Phàm lập tức đề xuất.
Lam Tồn Quân nói lộ liễu một câu sau đó nghĩ lại thì thấy điều đó không thể xảy ra. Anh ta lại tiếp:
- Không lẽ anh vẫn quyết chi làm bí thư Thành ủy của một thành phố nào đó. Như vậy chẳng phải càng ngày càng thụt lùi hay sao.
- Ha ha ha...Chuyện này chưa có gì chắc chắn cả, tạm thời tôi vẫn chưa thể nói được điều gì, lỡ truyền ra ngoài lại không hay. Đợi khi rõ ràng tôi sẽ nói lại với tất cả các anh em.
Diệp Phàm vừa nói vừa giơ tay ra làm động tác xin lỗi.
Mọi người tuy sốt ruột nhưng cũng không hỏi thêm gì. Đùa thì vẫn cứ đùa nhưng chuyện nghiêm túc thì không thể nói năng lung tung được.
- Tôi sẽ nói chuyện với các vị lãnh đạo.
Lang Phá Thiên đã quyết định.
Anh ta quyết định rất nhanh lẹ, nói làm là làm. Mười giờ tối hôm đó, Cung Khai Hà gọi Diệp Phàm đến tổng bộ. Khi hắn đến nơi thì Lý Khiếu P:hong, Tây Môn Đông Hồng, Kế Vĩnh Viễn đều đã có mặt rồi.
Chào hỏi xong, Diệp Phàm ngồi xuống thì Cung Khai Hà bắt đầu nói:
- Diệp Phàm, cậu xem, Lang Phá Thiên đã chủ động xin đến Thiên Vân.
- Ôi, bây giờ công lực của anh ta đã bị mất đi. Từ một cao thủ trở thành một người bình thường. Ý anh ta thế nào cũng dễ hiểu thôi.
Nhưng cũng may là tâm trạng anh ta rất tốt, không hề có chiều hướng tiêu cực. Nếu đổi lại là một người bạc nhược nào đó thì chắc chắn sẽ không có chí tiến thủ rồi.
Tất nhiên anh ta cũng rất buồn vì thế làm được việc gì xin các vị thủ trưởng cứ xem xét làm cho anh ta.
Nếu không sẽ khiến những người khác cũng không cảm thấy thoải mái lắm.
Diệp Phàm nói với vẻ luyến tiếc, buồn phiền.
- Ừ, nỗi khổ của cậu ta chúng rôi hiểu được. Chỉ có điều không nỡ để cậu ta đi mà thôi. Cậu ta làm bên cảnh vệ đoàn cũng khá lâu rồi, rất thông thuộc bên đó mà làm việc cũng rất sáng suốt, tỉnh táo. Nếu đổi sang cho người khác thì rất phiền hà. Việc bên đó là việc lớn nên không thể chỉ xem xét qua loa được.
- Chuyện này cũng là bất đắc dĩ. Bây giờ cứ để cho anh ta đảm nhận chức vụ đó thì anh ta cũng lực bất tòng tâm mà thôi.
Trước kia là một cao thủ, bây giờ công lực chỉ còn tam đẳng thì làm sao bảo vệ các bộ trưởng được.
Hơn nữa làm như thế các đồng chí khác cũng không phục. Bên dưới anh ta còn có cả cao thủ ngũ đẳng thậm chí là bát đẳng.
Lão Lang còn mặt mũi nào làm việc ở đó. Đi Thiên Vân cũng tốt, cho anh ta có cơ hội để bình tâm lại.
Chỗ đó cũng thuận lợi cho anh ta khôi phục lại một số thứ. Không chừng đi Thiên Vân một thời gian lại khôi phục lại nguyên công lực ấy chứ.
Nếu cứ để anh ta ở nguyên vị trí cũ, anh ta không phục mà không chừng còn làm rách việc ra.
Ai dám chịu trách nhiệm cho việc đó, có đúng hay không?
Diệp Phàm nói lí lẽ.
- Khả năng hồi phục gần như là không. Các chuyên gia cũng đã kiểm tra rồi. Nhưng đồng chí Lang Phá Thiên đã lập công lao hiển hách cho nước nhà, cũng nên sắp xếp một chỗ tốt cho đồng chí ấy nếu không thì thật có lỗi với đồng chí ấy.
Tây Môn Đông Hồng cũng tỏ ý tán thành. Diệp Phàm cảm thấy rất kì lạ.
Hắn nghĩ ông ta chắc chắn phải có mục đích khác. Lang Phá Thiên là cục trưởng cục cảnh vệ, chức vụ mà anh ta giữ vô cùng quan trọng.
Diệp Phàm nghẫm nghĩ rồi sững người ra. Không lẽ Tây Môn Đông Hồng muốn tự mình tiếp quản vị trí của Lang Phá Thiên hay sao?
Rất có khả năng là như vậy. Nếu ông ta muốn tự mình tiếp quản thì khác nào được ăn hôi bổng lộc.
Tây Môn Đông Hồng mà có ý gì thường là thông qua các đồng chí khác để truyền đạt lên cấp trên.
Tất nhiên cục cảnh vệ cũng có trách nhiệm riêng của mình, không thể ăn nói lung tung được, nhưng chắc chắn cũng phải có chỗ hay ho nào đó.
- Thật đáng tiếc! Tôi đã tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của Lang Phá Thiên. Đồng chí Diệp Phàm không hề nói sai. Nếu vẫn để cậu ta đảm nhận vị trí cũ thì không thích hợi, chỉ huy các cao thủ bên dưới cũng không thuận lợi nữa. Chuyện này phải được xem xét kĩ càng.
Lý Khiếu Phong nói với vẻ mặt trầm ngâm.
- Nhưng mấu chốt là hiện tại chưa có người thích hợp cho vị trí này. Mà vị trí này thì chúng ta không thể xem xét qua loa được.
Cung Khai Hà cau mày nói.
- Muốn tìm được một người tiếp quản vị trí của Lang Phá Thiên chắc chắn là rất khó. Còn về công lực thập đẳng thì trong đội chúng ta có Phượng Mao Lân Giác.
Kế Vĩnh Viễn vừa nói vừa liến nhìn Diệp Phàm một cách bí ẩn.
Cung Khai Hà cũng dõi theo ánh mắt đó rồi đột nhiên mỉm cười.
Tây Môn Đông Hồng nhìn thấy thì như cảm nhận được điều gì đó. Ông ta vội vàng lên tiếng:
- Thực ra vấn đề mấu chốt là có chỉ huy được hay không. Tôi thấy võ công như thế vẫn chưa ổn. Đồng chí Thiên Thông còn ở bên đó mà bên đó cũng chẳng thiếu các cao thủ.
- Vậy đồng chí Tây Môn Đông Hồng ó phát hiện ra được ai phù hợp với vị trí này hay không?
Lý Khiếu Phong ra vẻ hỏi một cách rất nghiêm túc.
- Các đồng chí thấy “Cự Toàn” thế nào? “Cự Toàn” chính là biệt hiệu của Trương Thủy Minh. Các thành viên trong Tổ A đều có biệt hiệu riêng. Chẳng hạn như biệt hiệu của Diệp Phàm là “ Cẩu tử”.
Các biệt hiệu này đều được lấy một cách hết sức đặc biệt.
- Võ công còn thấp quá, chỉ mới đạt bát đẳng đỉnh giai.
Lý Khiếu Phong lắc đầu.
- Võ công thì còn hơi thấp một chút nhưng đồng chí Lang Phá Thiên cũng là mạnh hơn những năm gần đây mà thôi Lúc trước khi nhậm chức đồng chí ấy cũng chỉ dạt bát đẳng, thậm chí còn kém hơn cả “Cự Toàn” bây giờ ấy chứ.
Chẳng phải khi đó đồng chí ấy cũng đã hoàn thành tốt nhiệm vụ hay sao? Mà đồng chí ấy cũng là đội trưởng đó chứ, xử lí các mối quan hệ bên ngoài hết sức linh động.
Hơn nữa kinh nghiệm cũng rất phong phú. Các bộ trưởng đi công tác ở các nơi khác nhau đồng chí ấy đều tham gia và làm tốt công tác đảm bảo an ninh.
Từ trước tới nay chưa hề xảy ra chuyện gì cả. Bây giờ tình hình trong Tổ A chúng ta không phải không rõ, thực sự tìm không được một ứng viên thích hợp nào nữa cả.
Tây Môn Đông Hồng tích cực đề cử.
- Ai nói là không có ứng viên thích hợp? Tôi thấy đồng chí Diệp Phàm là thích hợp nhất. Về công tác an ninh thì đồng chí ấy làm rất tốt.
Lý Khiếu Phong nói.
- Lão Lý, biên pháp này không được rồi. Tôi không làm được việc này. Thi thoảng gọi tôi đi làm việc gì đó thì còn được.
Nhưng đảm nhiệm một chức vụ lâu dài thì tôi không dám đảm nhận. Nhỡ chẳng may mà có sơ xuất gì thì tôi biến thành đồ lịch sử rồi.
Hơn nữa mọi người chắc cũng rõ tính tình của tôi. Tôi nóng tính, chẳng nói đâu xa, lúc làm việc bên chính quyến, luôn luôn đắc tội người khác.
Nếu tiếp nhận công việc của lão Lang thì có mở mồm đắc tội cũng không phải là đắc tội các đồng chí bình thường nữa rồi.
Lúc đó các đồng chí giới thiệu tôi cũng khó ăn nói. Con người tôi thực không hợp với vị trí đó.
Diệp Phàm luôn miệng từ chối. Nếu hắn mà tiếp nhận công việc này thất thì đúng là có trò vui để xem rồi.
- Cậu nói gì vậy? Làm việc thì đến đâu làm mà chẳng vậy. Luận về võ nghệ thì cậu lại càng thích hợp hơn cả Lang Phá Thiên.
Về mặt phòng thủ anh ninh, cậu làm tốt hơn Lang Phá Thiên. Còn về mặt chỉ huy thì cậu đã đảm nhận đến cả cái chức bí thư thành ủy của một thành phố mấy trăm vạn dân không nhẽ lại không quản lí được mấy trăm người bên dưới.
Hơn nữa chúng tôi cũng ở bên giúp đỡ cậu, lại có các đồng chí dày dặn kinh nghiệm trong tổ nữa thì cậu lo lắng chuyện gì.
Còn về việc cậu nói cái miệng cậu “thối” thì tôi thấy cậu cũng đã sửa chữa được khá nhiều. Cứ từ từ rồi sẽ thích ứng với công việc.
Cậu cũng cảm thấy công việc này không hề thua kém việc trước kia đã làm đúng không? Hơn nữa hãy cứ xem đây là giai đoạn quá độ đi.
Tập làm quen với các vị lãnh đạo sẽ rất có lợi cho tương lai của cậu đấy.
Cung Khai Hà vội nói.
- Lão Lý, thực sự tôi không phù hợp với công việc này. Việc lớn phải hết sức thận trọng. Tôi biết các vị lãnh đạo tin tưởng tôi nhưng tôi thực tình vẫn hi vọng được về địa phương công tác.
Các đồng chí cũng biết đấy thi thoảng được tiếp thêm động lực làm việc sẽ rất hiệu quả.
Tôi còn rất nhiều việc phải làm. Chẳng hạn như lần trước, giải quyết xong một việc cũng mất đến nửa năm.
Làm bên chính quyền một thời gian dài còn có thể kiên trì được. Hơn nữa bên đó cũng được.
Mà đừng nói nửa năm làm gì, mấy ngày thôi chắc chắn là không xong việc rồi. có như thế thật thì sau này các đồng chí khố mà gọi tôi làm nhiệm vụ riêng được đó.
Tôi không làm việc cho các đồng chí được cũng rất tiếc, có đúng không?
Diệp Phàm nói. Tất nhiên là hắn không muốn mất trái bóng đang sắp lắn đến chân mình rồi.
- Đồng chí Diệp Phàm đã không muốn nhận thì chúng ta cũng nên tôn trọng ý kiến của đồng chí ấy. Hơn nữa, ép một người làm công việc mà mình không thích cũng làm khó người ta quá.
Làm công việc mà mình không thích, trong lòng cũng không cảm thấy thoải mái, mà đã không thoải mái thì chắc chắn sẽ phân tâm.
Công việc đó không thể sơ xuất được. Nếu không thì không ai gánh trách nhiệm được. Tất nhiên tôi không có ý là đồng chí Diệp Phàm sẽ không thể hoàn thành được nhiệm vụ đó.
Ý tôi là đồng chí Diệp Phàm hoàn toàn có thể nhưng chúng ta nên tôn trọng ý kiến của đồng chí ấy.
Lời nói của Tây Môn Đông Hồng đúng là đầu cuối bất nhất.
- Đồng chí Cự Toàn có năng lực nhưng tình hình bây giờ đã khác trước nhiều. Trước đây đồng chí Lang Phá Thiên có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình bằng công lực bát đẳng.
Nhưng bây giờ thì e rằng điều đó không thể được nữa. Tình hình đã thay đổi rất nhanh. Phía nước Mỹ cũng đã rất phát triển.
Sự kiện Dạ Đương lần này đã dóng lên hồi chuông báo động cho chúng ta. Người đứng đầu đoàn nội vệ không thể có võ công quá thấp.
Nếu tạm thời chưa tìm được ai thì đành phải để đồng chí Diệp Phàm tạm thời đảm nhận, phối hợp với đồng chí Thiên Thông.
Còn về đồng chí Lang Phá Thiên thì phải nhanh chóng sắp xếp cho đồng chí ấy một chỗ tốt. Đồng chí ấy có biểu hiện rất tốt. chúng ta không thể vì những hi vọng mơ hồ mà làm lỡ chuyện của người ta.
Kế Vĩnh Viễn phân tích vấn đề rất chu đáo. Diệp Phàm thầm kêu khổ trong lòng.
Lần này khác nào bỡn cợt Lang Phá Thiên, đúng là tự đem đá đập vào chân.
- Công lực của Cự Toàn quá thấp, không cần phải xem xét thêm nữa. Bây giờ chúng ta bàn bạc xem nên điều Lang Phá Thiên đi đâu và những điều ban nãy đồng chí Kế Vĩnh Viễn nói.
Cung Khai Hà hoàn toàn bác bỏ sự đề cử của Tây Môn Đông Hồng. Tất nhiên Tây Môn Đông Hồng rất bất mãn.
Tuy nhiên việc này rất hệ trọng không thể manh động được. Nhỡ mà có sơ xuất gì thì không ai gánh được trách nhiệm cả. Hơn nữa chuyện này toàn quyền là ở Cung Khai Hà. Ông ta có bất mãn mà mở miệng thì cũng chẳng có tác dụng gì cả, lại khiến người ta sinh nghi.
- Đồng chí Lang Phá Thiên yêu cầu được đi Thiên Vân. Tôi thấy hay là điều động đồng chí ấy đến quân khu tỉnh Thiên Vân công tác. Với tiềm lực và năng lực của đồng chí ấy thì hoàn toàn có thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Diệp Phàm lập tức đề xuất.
/3320
|