- Có thể được hay không mà được thị trường xem trọng là được, chúng ta thử nghiệm xem, đừng thấy đó chỉ là một cái quạt thổi gió, dùng để thổi bếp lò. Nhưng bây giờ có nhà nào không dùng quạt thổi gió. Tiền lẻ kiếm được có thể tích góp lại cũng thành nhiều.
Khương Quân “hừ” nói.
- Đúng vậy, không nên nói những việc khác. Nói việc xảy ra gần đây, mấy chục triệu đem đi đóng “học phí” cho người ta.
Chu Đống vì lập công, căn bản không tìm hiểu kỹ về đối phương. Hơn nữa, tôi nghi ngờ, việc này Chu Đống cũng kiếm được không ít nên mới ký hợp đồng với công ty lừa đảo kia.
Mấy chục triệu à, là mồ hoi nước mắt của chúng toi, có thể cho tất cả công nhân của nhà máy ăn no mấy tháng liền.
Loại cán bộ như Chu Đống các người không những không xử lý, lại còn cứ để cho hắn lắc lư trong công ty. Loại người này đáng nhẽ phải bắn chết rồi.
Một gã tóc cắt cua nói.
- Ngươi có phải là quan tòa không? Xử bắn, muốn nói đến pháp luật, tôi hiểu hơn các người rất nhiều.
Một đồng chí làm về pháp luật của tập đoàn lạnh lùng nói.
Hai bên tranh luận, dường như Diệp Phàm trở lại thời đại học khi một số trường tranh luận với nhau.
Tuy nhiên, từ trong sự tranh luận của bọn họ Diệp Phàm lại hiểu được không ít việc nhìn không thấy của tập đoàn. Cũng mơ hồ cảm thấy được quan niệm kinh doanh của lãnh đạo tập đoàn, vấn đề ở bên trong thực sự không ít.
Lúc này thư ký của giám đốc Trần đi vào nói đoàn của Chủ tịch tỉnh Thái đã đế, Diệp Phàm nói:
- Thế này đi, lịch trình của tôi vẫn chưa đi hết.
Hơn nữa, tôi vừa nghe các anh tranh luận rồi, cảm thấy thu thập được rất nhiều. Nhưng, quá lộn xộn.
Cứ tiếp tục tranh luận như thế cũng chẳng có nhiều ý nghĩa, thế này nhé, đồng chí Khương Quân, sau khi về anh tổ chức mọi người viết ý kiến vào giấy, làm thành một cái báo cáo.
Trực tiếp tìm tôi là được. Trong vòng 10 ngày chắc chắn sẽ trả lời các anh, đến khi đó không trả lời được các anh có thể đến phòng làm việc của tôi nằm ra đấy.
- Không được, hôm nay giải quyết xong những chuyện này thì mới về. Ai mà không biết sau này gặp lại anh khó thế nào, căn bản đến cửa nhưng không cho vào.
Vừa rồi chúng tôi cũng không còn cách nào khác nữa rồi, nếu là hơn chục người chúng tôi đến, có lẽ sớm bị quân bảo vệ nhà máy hung thần ác quỷ kia bắt cả rồi.
Bọn họ chính là chó săn của các người, nói là bảo vệ nhà xưởng công ty, nói khó nghe một chút thì chính là bảo vệ lũ sâu mọt của quốc gia mà thôi.
Gã đầu cua tương đối quá khích. Gã đã gọi những đồng chí của Phòng Bảo vệ Võ trang là “quân bảo vệ nhà máy”, có lẽ đã xem quá nhiều phim về Đức quốc xã rồi.
- Cái gì mà “quân bảo vệ nhà máy”, đó là Phòng Bảo vệ Võ cảnh, tôi thấy đồng chí này khả năng nói bậy bạ thực là không tồi.
Phó tổng Ngô lạnh lùng “hừ” một tiếng.
- Được rồi, đừng có kéo những việc không đâu vào. Đồng chí Khương Quân, anh có tin tôi không?
Diệp Phàm nghiêm chỉnh nhìn chằm chằm vào Khương Quân, hơn nữa, một chút khí lực thập nhị đẳng phát ra khoá lấy đồng chí Khương Quân.
Bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ có trấn áp được Khương Quân thì người này mới có thể bảo bọn họ về nghỉ ngơi trước đã.
Khương Quân tỏ ra sửng sốt, cảm giác làm sao vị Diệp tổng này dường như trong nháy mắt đã biến thành một người khác, giống như một vị thần, một vị thần đáng sợ.
- Được! Hôm nay tôi nghe Diệp tổng. Chúng tôi về lập tức chuẩn bị. Nếu trong vòng 10 ngày Diệp tổng không phúc đáp, chúng tôi sẽ lên Uỷ ban nhân dân tỉnh đề nghị. Nếu Diệp tổng cho rằng Khương Quân tôi thế nào thì có thể bắt tôi trước. Tuy nhiên, chiến hữu của tôi còn rất nhiều. Bắt Khương Quân tôi rồi, còn có người sau nữa.
Khương Quân đứng lên, cũng lạnh lùng trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
Biểu hiện của người này tương đối cứng rắn, thực đúng là có tác phong của người quân nhân.
Có lẽ thân thủ của người này cũng không yếu, trong lòng Diệp Phàm ngạc nhiên. Mắt chim ưng quét qua một lượt, chợt ngạc nhiên, cảm giác khí cơ trên người Khương Quân toát ra có thân thủ tầm ngũ đẳng.
Cao thủ trong quân đội thế này làm sao lại để cho gã phục viên, nhìn tuổi tác của gã cũng không phải là lớn lắm, có lẽ chỉ ba mươi mấy tuổi, thực sự là kỳ lạ. Trong chuyện này lẽ nào có “sự cố” hay sao?
Ra khỏi phòng họp, Diệp Phàm nhìn qua cửa sổ, chợt giật mình. Một đám lửa đang bốc lên.
Bởi vì, thảm cỏ rộng ở dưới đã có 7, 8 chiếc xe cảnh sát đậu ở đó.
- Có chuyện gì thế?
Diệp Phàm hỏi Chu Tiền thư ký của giám đốc Trần.
- Là bí thư Cái đã nghe nói tình hình ở đây, lo lắng Chủ tịch Thái đến không an toàn. Vì thế đã chỉ thị cho Phòng Công an thành phố Hạng Nam phái người đến.
Thư ký Chu nói.
- Mẹ kiếp!
Diệp Phàm chửi một câu, sau đó nói với thư ký Chu:
- Bảo bọn họ về đi, việc của chúng ta tự chúng ta xử lý, không cần bọn họ phải hỗ trợ.
Việc này đương nhiên hiểu được là Cái Thiệu Trung cố ý, bày ra cái trò này, gọi cảnh sát đến để chê cười mình. Thực đúng là mất mặt mà.
Không lâu sau bước vào phòng họp hình dáng như chiếc thang máy của Tập đoàn Hoành Không, bên trong đã có mấy trăm người. Những cán bộ cấp phòng trở lên của tập đoàn đều ngồi ở đây.
Đương nhiên, ở đây cũng chẳng phải là những cán bộ cấp phòng gì cả, tất cả đều là những Chủ nhiệm, Tổng giám đốc, Trưởng ban.
Ghế Chủ tọa đã đã sớm được bố trí. Chủ tịch Thái và Vệ Ngọc Cường ngồi ở giữa. Bộ trưởng Trần ngồi bên phía Chủ tịch tỉnh Thái, còn vị trí của Diệp Phàm lại bị xếp ngồi bên Vệ Ngọc Cường.
Trình tự bổ nhiệm cũng đã cơ bản rồi, do Phó trưởng ban Tổ chức tỉnh ủy Trần Đình tuyên bố quyết định bổ nhiệm.
- Sau đây chúng ta mời Phó Bí thư Đảng ủy, ủy viên thường vụ, Chủ tịch mới của Tập đoàn Hoành Không chúng ta đồng chí Diệp Phàm phát biểu, mọi người hoan nghênh.
Chủ nhiệm Văn phòng Đảng ủy Tập đoàn Tào Khải Hùng nói xong liền vỗ tay.
Lập tức tiếng vỗ tay vang lên khắp phòng, Diệp Phàm biết rằng, tất cả mọi người đều hưởng ứng mà thôi.
Diệp Phàm vững vàng bước lên, tinh thần bình tĩnh đi lên micro. Chờ sau khi tiếng vỗ tay dừng lại, Diệp Phàm liếc mắt một lượt, ánh mắt này dường như có cả nội công, vì thế rất sắc bén và uy lực.
Rất nhiều đồng chí phía dưới đều giật mình, thầm nói ánh mắt này của Chủ tịch thật quá đáng sợ. Có lẽ còn đáng sợ hơn cả so với ánh mắt của sói.
Bởi vậy, một số đồng chí đang ngồi ngả nghiêng đều dựng thẳng sống lưng lên, vẻ mặt nghiêm chỉnh chuẩn bị nghe tân Chủ tịch “xì hơi”.
Đương nhiên đây chính là một thủ đoạn trực tiếp nhất để khống chế người khác của Diệp Phàm, dùng khí thế của một cao thủ truyền sang cho bọn họ.
Bước thứ nhất đó chính là “Thị uy”.
Thực ra, về việc nghe nói vị chủ tịch mới này trên đường lên nhậm chức đã bóp cổ đồng chí Cái Thiệu Trung Bí thư thành ủy thành phố Hạng Nam được mệnh danh là “Cái lão hổ” và việc đến đây của Diệp Phàm đã truyền đến tai rất nhiều đồng chí trong tập đoàn.
Khi đó đương nhiên là khiến bọn họ kinh sợ thiếu chút nữa thì rơi cằm.
Cái lão hổ là người thế nào, chính là nhân vật số một của thành phố Hạng Nam. Bình thường rất bá đạo, thuộc vào nhân vật cứng rắn.
Từ trước tới giờ nói một là một, người này khi đi kiểm tra công việc đã từng tát một đồng chí Chủ tịch huyện.
Không ngờ lại bị Diệp tổng của công ty chúng ta bóp cổ, tình hình này là thế nào chứ, các đồng chí chủ nhiệm, giám đốc phía dưới đều thắc mắc trong lòng.
Diệp Phàm muốn chính là hiệu quả thế này, mượn “Cái lão hổ” Cái Thiệu Trung để thị uy.
Người chưa tới tập đoàn uy danh đã tới trước rồi, còn vừa rồi đồng chí Diệp tổng đã hàng phục thành công đồng chí Khương Quân đứng đầu đám kích động trong tập đoàn, giải hóa rất tốt mấy nghìn người gây rối.
Còn khiến cho tất cả cán bộ công chức nhìn thấy được phúc lợi trước mắt, trong lòng mọi người ai cũng tương đối vừa lòng với khoản kinh phí lớn trong tay vị Chủ tịch tân nhiệm này, khí phách lớn, điều này lại khiến cho uy danh của Diệp Phàm càng tăng lên như diều gặp gió.
- Những lời vô nghĩa tôi không muốn nói, hôm nay lập tức phát bổ sung ba tháng tiền lương vốn thuộc về mọi người.
Đây vốn là vấn đề mà một Chủ tịch tân nhiệm như tôi phải giải quyết. Mọi người không cần phải cảm kích tôi, đây là công việc của tôi.
Câu nói đầu tiên của Diệp Phàm vừa dứt, chợt tiếng vỗ tay ầm vang lên.
Vang đội hơn nhiều so với sự hoan nghênh vừa rồi, sự chân thành của Diệp Phàm lập tức nhận được thiện cảm của đa số các cán bộ trung tầng.
- Còn nhiệm vụ tiếp sau đây của tôi chính là hoàn trả tất cả tiền lương, bao gồm phí trị bệnh, tiền phúc lợi, tiền thưởng đã nợ của mọi người.
Một câu nói ra, lại nhận chàng vỗ tay rền vang. Lần này càng mãnh liệt hơn, về vấn đề này chẳng có ai lại không muốn.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn mọi người, hai tay ra hiệu yên lặng, tiếng vỗ tay dừng lại.
- Đương nhiên mọi người phải cho tôi thời gian.
Diệp Phàm tôi chỉ là một người bình thường, không phải là thần tiên có thể biến đậu thành vàng. Có lẽ một số đồng chí sẽ cho rằng tôi đang thể hiện…
Tôi nghĩ nói cũng đúng, tôi không cần phải thể hiện điều gì cả.
Thật thà làm việc, quang minh chính đại làm người, chính là bản tính của Diệp Phàm tôi. Trong làn sóng lớn của cải cách, Tập đoàn điện cơ Hoành Không chúng ta lại bị thời đại quên lãng.
Bị thời đại lớn bỏ rơi, để sửa chữa nguyên nhân đương nhiên là ở nhiều phương diện. Nhưng nếu nói chúng ta ngồi đây đều không có một chút trách nhiệm nào thì là không thể nào.
Chúng ta là một đại gia đình, có hơn mười nghìn anh chị em. Chỉ dựa vào cấp trên dang tay ra, vay tiền để qua ngày cũng là không thể nào.
Vì thế chúng ta phải học tập chim ưng trên núi, săn mồi khắp nơi, phải có tính hướng lên cao, tầm nhìn rộng phía trước để khai thức sự nghiệp của chúng ta, thuộc về sự nghiệp của người trong Tập đoàn điện cơ Hoành Không chúng ta.
Phải làm cho mỗi một người của Tập đoàn Hoành Không chúng ta tự hào vì mình là người của Hoành Không, phải khiến cho người ngoài vắt óc suy nghĩ làm sao để trở thành người của Hoành Không.
Lời của tôi đã hết, xem biểu hiện của tôi sau này là được. Bởi vì mọi người cũng như tôi, đều là chủ nhân của Hoành Không, chúng ta không thể cứ tiếp tục ăn bám nhà nước nữa.
Chúng ta không thể tiếp tục đi xin xỏ người khác nữa, cách duy nhất chính là phấn đấu và phấn đấu. Chúng ta không phải là kẻ yếu ớt, càng không phải lũ hèn nhát.
Chúng ta là người của Hoành Không, vì thế hãy cùng Diệp Phàm tôi xông lên.
Diệp Phàm nói xong, hai tay giơ lên, lập tức, tiếng vỗ tay lại vang lên, toàn thể phòng hội nghị đều hô lên. Toàn bộ mấy trăm cán bộ phía dưới đều đứng cả lên, tiếng vỗ tay kéo dài mãi không thôi.
Khiến cho những phát biểu phía sau của Chủ tịch tỉnh Thái, Bộ trưởng Trần và Vệ Ngọc Cường đều trở nên vô vị. Mấy người bọn họ cũng phát biểu qua loa cho xong để đến nhà ăn ăn cơm.
Có lẽ cảnh tượng buổi sáng đã khiến cho Chủ tịch tỉnh Thái và Giám đốc sở Trần đều e ngại, có lẽ đã biết được “cuộc chiến” giữa Diệp Phàm và Cái Thiệu Trung sắp kết thúc.
Tất cả những gì xảy ra sáng nay trong lòng hai người đều biết rõ, con người Cái Thiệu Trung chắc chắn không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Vì thế hai vị lãnh đạo ăn cơm xong liền bất chấp mệt mỏi, lập tức lên đường về tỉnh. Tập đoàn Hoành Không lúc này đã trở thành một nơi thị phi, có thể sớm thoát khỏi đây thì phải nhanh chóng chuồn đi mới được.
Khương Quân “hừ” nói.
- Đúng vậy, không nên nói những việc khác. Nói việc xảy ra gần đây, mấy chục triệu đem đi đóng “học phí” cho người ta.
Chu Đống vì lập công, căn bản không tìm hiểu kỹ về đối phương. Hơn nữa, tôi nghi ngờ, việc này Chu Đống cũng kiếm được không ít nên mới ký hợp đồng với công ty lừa đảo kia.
Mấy chục triệu à, là mồ hoi nước mắt của chúng toi, có thể cho tất cả công nhân của nhà máy ăn no mấy tháng liền.
Loại cán bộ như Chu Đống các người không những không xử lý, lại còn cứ để cho hắn lắc lư trong công ty. Loại người này đáng nhẽ phải bắn chết rồi.
Một gã tóc cắt cua nói.
- Ngươi có phải là quan tòa không? Xử bắn, muốn nói đến pháp luật, tôi hiểu hơn các người rất nhiều.
Một đồng chí làm về pháp luật của tập đoàn lạnh lùng nói.
Hai bên tranh luận, dường như Diệp Phàm trở lại thời đại học khi một số trường tranh luận với nhau.
Tuy nhiên, từ trong sự tranh luận của bọn họ Diệp Phàm lại hiểu được không ít việc nhìn không thấy của tập đoàn. Cũng mơ hồ cảm thấy được quan niệm kinh doanh của lãnh đạo tập đoàn, vấn đề ở bên trong thực sự không ít.
Lúc này thư ký của giám đốc Trần đi vào nói đoàn của Chủ tịch tỉnh Thái đã đế, Diệp Phàm nói:
- Thế này đi, lịch trình của tôi vẫn chưa đi hết.
Hơn nữa, tôi vừa nghe các anh tranh luận rồi, cảm thấy thu thập được rất nhiều. Nhưng, quá lộn xộn.
Cứ tiếp tục tranh luận như thế cũng chẳng có nhiều ý nghĩa, thế này nhé, đồng chí Khương Quân, sau khi về anh tổ chức mọi người viết ý kiến vào giấy, làm thành một cái báo cáo.
Trực tiếp tìm tôi là được. Trong vòng 10 ngày chắc chắn sẽ trả lời các anh, đến khi đó không trả lời được các anh có thể đến phòng làm việc của tôi nằm ra đấy.
- Không được, hôm nay giải quyết xong những chuyện này thì mới về. Ai mà không biết sau này gặp lại anh khó thế nào, căn bản đến cửa nhưng không cho vào.
Vừa rồi chúng tôi cũng không còn cách nào khác nữa rồi, nếu là hơn chục người chúng tôi đến, có lẽ sớm bị quân bảo vệ nhà máy hung thần ác quỷ kia bắt cả rồi.
Bọn họ chính là chó săn của các người, nói là bảo vệ nhà xưởng công ty, nói khó nghe một chút thì chính là bảo vệ lũ sâu mọt của quốc gia mà thôi.
Gã đầu cua tương đối quá khích. Gã đã gọi những đồng chí của Phòng Bảo vệ Võ trang là “quân bảo vệ nhà máy”, có lẽ đã xem quá nhiều phim về Đức quốc xã rồi.
- Cái gì mà “quân bảo vệ nhà máy”, đó là Phòng Bảo vệ Võ cảnh, tôi thấy đồng chí này khả năng nói bậy bạ thực là không tồi.
Phó tổng Ngô lạnh lùng “hừ” một tiếng.
- Được rồi, đừng có kéo những việc không đâu vào. Đồng chí Khương Quân, anh có tin tôi không?
Diệp Phàm nghiêm chỉnh nhìn chằm chằm vào Khương Quân, hơn nữa, một chút khí lực thập nhị đẳng phát ra khoá lấy đồng chí Khương Quân.
Bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ có trấn áp được Khương Quân thì người này mới có thể bảo bọn họ về nghỉ ngơi trước đã.
Khương Quân tỏ ra sửng sốt, cảm giác làm sao vị Diệp tổng này dường như trong nháy mắt đã biến thành một người khác, giống như một vị thần, một vị thần đáng sợ.
- Được! Hôm nay tôi nghe Diệp tổng. Chúng tôi về lập tức chuẩn bị. Nếu trong vòng 10 ngày Diệp tổng không phúc đáp, chúng tôi sẽ lên Uỷ ban nhân dân tỉnh đề nghị. Nếu Diệp tổng cho rằng Khương Quân tôi thế nào thì có thể bắt tôi trước. Tuy nhiên, chiến hữu của tôi còn rất nhiều. Bắt Khương Quân tôi rồi, còn có người sau nữa.
Khương Quân đứng lên, cũng lạnh lùng trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
Biểu hiện của người này tương đối cứng rắn, thực đúng là có tác phong của người quân nhân.
Có lẽ thân thủ của người này cũng không yếu, trong lòng Diệp Phàm ngạc nhiên. Mắt chim ưng quét qua một lượt, chợt ngạc nhiên, cảm giác khí cơ trên người Khương Quân toát ra có thân thủ tầm ngũ đẳng.
Cao thủ trong quân đội thế này làm sao lại để cho gã phục viên, nhìn tuổi tác của gã cũng không phải là lớn lắm, có lẽ chỉ ba mươi mấy tuổi, thực sự là kỳ lạ. Trong chuyện này lẽ nào có “sự cố” hay sao?
Ra khỏi phòng họp, Diệp Phàm nhìn qua cửa sổ, chợt giật mình. Một đám lửa đang bốc lên.
Bởi vì, thảm cỏ rộng ở dưới đã có 7, 8 chiếc xe cảnh sát đậu ở đó.
- Có chuyện gì thế?
Diệp Phàm hỏi Chu Tiền thư ký của giám đốc Trần.
- Là bí thư Cái đã nghe nói tình hình ở đây, lo lắng Chủ tịch Thái đến không an toàn. Vì thế đã chỉ thị cho Phòng Công an thành phố Hạng Nam phái người đến.
Thư ký Chu nói.
- Mẹ kiếp!
Diệp Phàm chửi một câu, sau đó nói với thư ký Chu:
- Bảo bọn họ về đi, việc của chúng ta tự chúng ta xử lý, không cần bọn họ phải hỗ trợ.
Việc này đương nhiên hiểu được là Cái Thiệu Trung cố ý, bày ra cái trò này, gọi cảnh sát đến để chê cười mình. Thực đúng là mất mặt mà.
Không lâu sau bước vào phòng họp hình dáng như chiếc thang máy của Tập đoàn Hoành Không, bên trong đã có mấy trăm người. Những cán bộ cấp phòng trở lên của tập đoàn đều ngồi ở đây.
Đương nhiên, ở đây cũng chẳng phải là những cán bộ cấp phòng gì cả, tất cả đều là những Chủ nhiệm, Tổng giám đốc, Trưởng ban.
Ghế Chủ tọa đã đã sớm được bố trí. Chủ tịch Thái và Vệ Ngọc Cường ngồi ở giữa. Bộ trưởng Trần ngồi bên phía Chủ tịch tỉnh Thái, còn vị trí của Diệp Phàm lại bị xếp ngồi bên Vệ Ngọc Cường.
Trình tự bổ nhiệm cũng đã cơ bản rồi, do Phó trưởng ban Tổ chức tỉnh ủy Trần Đình tuyên bố quyết định bổ nhiệm.
- Sau đây chúng ta mời Phó Bí thư Đảng ủy, ủy viên thường vụ, Chủ tịch mới của Tập đoàn Hoành Không chúng ta đồng chí Diệp Phàm phát biểu, mọi người hoan nghênh.
Chủ nhiệm Văn phòng Đảng ủy Tập đoàn Tào Khải Hùng nói xong liền vỗ tay.
Lập tức tiếng vỗ tay vang lên khắp phòng, Diệp Phàm biết rằng, tất cả mọi người đều hưởng ứng mà thôi.
Diệp Phàm vững vàng bước lên, tinh thần bình tĩnh đi lên micro. Chờ sau khi tiếng vỗ tay dừng lại, Diệp Phàm liếc mắt một lượt, ánh mắt này dường như có cả nội công, vì thế rất sắc bén và uy lực.
Rất nhiều đồng chí phía dưới đều giật mình, thầm nói ánh mắt này của Chủ tịch thật quá đáng sợ. Có lẽ còn đáng sợ hơn cả so với ánh mắt của sói.
Bởi vậy, một số đồng chí đang ngồi ngả nghiêng đều dựng thẳng sống lưng lên, vẻ mặt nghiêm chỉnh chuẩn bị nghe tân Chủ tịch “xì hơi”.
Đương nhiên đây chính là một thủ đoạn trực tiếp nhất để khống chế người khác của Diệp Phàm, dùng khí thế của một cao thủ truyền sang cho bọn họ.
Bước thứ nhất đó chính là “Thị uy”.
Thực ra, về việc nghe nói vị chủ tịch mới này trên đường lên nhậm chức đã bóp cổ đồng chí Cái Thiệu Trung Bí thư thành ủy thành phố Hạng Nam được mệnh danh là “Cái lão hổ” và việc đến đây của Diệp Phàm đã truyền đến tai rất nhiều đồng chí trong tập đoàn.
Khi đó đương nhiên là khiến bọn họ kinh sợ thiếu chút nữa thì rơi cằm.
Cái lão hổ là người thế nào, chính là nhân vật số một của thành phố Hạng Nam. Bình thường rất bá đạo, thuộc vào nhân vật cứng rắn.
Từ trước tới giờ nói một là một, người này khi đi kiểm tra công việc đã từng tát một đồng chí Chủ tịch huyện.
Không ngờ lại bị Diệp tổng của công ty chúng ta bóp cổ, tình hình này là thế nào chứ, các đồng chí chủ nhiệm, giám đốc phía dưới đều thắc mắc trong lòng.
Diệp Phàm muốn chính là hiệu quả thế này, mượn “Cái lão hổ” Cái Thiệu Trung để thị uy.
Người chưa tới tập đoàn uy danh đã tới trước rồi, còn vừa rồi đồng chí Diệp tổng đã hàng phục thành công đồng chí Khương Quân đứng đầu đám kích động trong tập đoàn, giải hóa rất tốt mấy nghìn người gây rối.
Còn khiến cho tất cả cán bộ công chức nhìn thấy được phúc lợi trước mắt, trong lòng mọi người ai cũng tương đối vừa lòng với khoản kinh phí lớn trong tay vị Chủ tịch tân nhiệm này, khí phách lớn, điều này lại khiến cho uy danh của Diệp Phàm càng tăng lên như diều gặp gió.
- Những lời vô nghĩa tôi không muốn nói, hôm nay lập tức phát bổ sung ba tháng tiền lương vốn thuộc về mọi người.
Đây vốn là vấn đề mà một Chủ tịch tân nhiệm như tôi phải giải quyết. Mọi người không cần phải cảm kích tôi, đây là công việc của tôi.
Câu nói đầu tiên của Diệp Phàm vừa dứt, chợt tiếng vỗ tay ầm vang lên.
Vang đội hơn nhiều so với sự hoan nghênh vừa rồi, sự chân thành của Diệp Phàm lập tức nhận được thiện cảm của đa số các cán bộ trung tầng.
- Còn nhiệm vụ tiếp sau đây của tôi chính là hoàn trả tất cả tiền lương, bao gồm phí trị bệnh, tiền phúc lợi, tiền thưởng đã nợ của mọi người.
Một câu nói ra, lại nhận chàng vỗ tay rền vang. Lần này càng mãnh liệt hơn, về vấn đề này chẳng có ai lại không muốn.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn mọi người, hai tay ra hiệu yên lặng, tiếng vỗ tay dừng lại.
- Đương nhiên mọi người phải cho tôi thời gian.
Diệp Phàm tôi chỉ là một người bình thường, không phải là thần tiên có thể biến đậu thành vàng. Có lẽ một số đồng chí sẽ cho rằng tôi đang thể hiện…
Tôi nghĩ nói cũng đúng, tôi không cần phải thể hiện điều gì cả.
Thật thà làm việc, quang minh chính đại làm người, chính là bản tính của Diệp Phàm tôi. Trong làn sóng lớn của cải cách, Tập đoàn điện cơ Hoành Không chúng ta lại bị thời đại quên lãng.
Bị thời đại lớn bỏ rơi, để sửa chữa nguyên nhân đương nhiên là ở nhiều phương diện. Nhưng nếu nói chúng ta ngồi đây đều không có một chút trách nhiệm nào thì là không thể nào.
Chúng ta là một đại gia đình, có hơn mười nghìn anh chị em. Chỉ dựa vào cấp trên dang tay ra, vay tiền để qua ngày cũng là không thể nào.
Vì thế chúng ta phải học tập chim ưng trên núi, săn mồi khắp nơi, phải có tính hướng lên cao, tầm nhìn rộng phía trước để khai thức sự nghiệp của chúng ta, thuộc về sự nghiệp của người trong Tập đoàn điện cơ Hoành Không chúng ta.
Phải làm cho mỗi một người của Tập đoàn Hoành Không chúng ta tự hào vì mình là người của Hoành Không, phải khiến cho người ngoài vắt óc suy nghĩ làm sao để trở thành người của Hoành Không.
Lời của tôi đã hết, xem biểu hiện của tôi sau này là được. Bởi vì mọi người cũng như tôi, đều là chủ nhân của Hoành Không, chúng ta không thể cứ tiếp tục ăn bám nhà nước nữa.
Chúng ta không thể tiếp tục đi xin xỏ người khác nữa, cách duy nhất chính là phấn đấu và phấn đấu. Chúng ta không phải là kẻ yếu ớt, càng không phải lũ hèn nhát.
Chúng ta là người của Hoành Không, vì thế hãy cùng Diệp Phàm tôi xông lên.
Diệp Phàm nói xong, hai tay giơ lên, lập tức, tiếng vỗ tay lại vang lên, toàn thể phòng hội nghị đều hô lên. Toàn bộ mấy trăm cán bộ phía dưới đều đứng cả lên, tiếng vỗ tay kéo dài mãi không thôi.
Khiến cho những phát biểu phía sau của Chủ tịch tỉnh Thái, Bộ trưởng Trần và Vệ Ngọc Cường đều trở nên vô vị. Mấy người bọn họ cũng phát biểu qua loa cho xong để đến nhà ăn ăn cơm.
Có lẽ cảnh tượng buổi sáng đã khiến cho Chủ tịch tỉnh Thái và Giám đốc sở Trần đều e ngại, có lẽ đã biết được “cuộc chiến” giữa Diệp Phàm và Cái Thiệu Trung sắp kết thúc.
Tất cả những gì xảy ra sáng nay trong lòng hai người đều biết rõ, con người Cái Thiệu Trung chắc chắn không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Vì thế hai vị lãnh đạo ăn cơm xong liền bất chấp mệt mỏi, lập tức lên đường về tỉnh. Tập đoàn Hoành Không lúc này đã trở thành một nơi thị phi, có thể sớm thoát khỏi đây thì phải nhanh chóng chuồn đi mới được.
/3320
|