Diệp Phàm sững người lại. Không Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy Lôi Gia Đông đã đích thân đến. Ông ta khá là cao to, trông như một pho tượng.
Nghe nói ông ta có một giọng nói sang sảng, rất vang, lại là cán bộ chuyển từ bộ phận quân đội sang, được so sánh với một quả đại pháo. Hôm nay quả nhiên lại gặp lại quả đại pháo ấy.
Diệp Phàm giả bộ không hề quen biết ông ta. Hôm hắn đi báo cảo ở Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy, ông ta không hề có mặt ở đó.
- Ủy ban kỷ luật các ông là to lắm hả? Các ông không thực hiện chức trách thì không lẽ tôi không có quyền quản lý lại các thuộc hạ không làm tròn trách nhiệm bên các ông? Mà ông là ai? Là đồng chí nào trong Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy?
Diệp Phàm hùng hồn chỉ thẳng vào mặt Lôi Gia Đông mà quát. Tất nhiên là hắn đang muốn gây sự.
Đồng chí Thái Cương đứng bên cạnh hoảng hốt đến mức cả khuôn mặt đều tím tái lại. Ông ta vội vàng giới thiệu:
- Đồng chí Diệp Phàm, đây là Chủ nhiệm Lôi Gia Đông của Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy.
Thư ký Phương thì đã nhanh chân lẩn đi đâu đó rồi. Diệp Phàm phát hiện trong đám người ồn ào hiếu kì kia, có ánh mắt vui sướng khi thấy người khác gặp nạn, cũng có cả ánh mắt thương hại.
- Ồ, Chủ nhiệm Lôi.
Diệp Phàm kinh ngạc thốt lên.
- Sao thế? Sợ rồi hả? tôi cứ tưởng Diệp tổng không sợ trời đất, là Đại Thánh hạ phàm chứ? Nếu đã dám động thủ đánh người thì ắt muốn làm phản rồi. Nói đi, rút cuộc anh muốn làm thế nào?
Lôi Gia Đông tức giận đến mức vừa cười vừa quát lên.
Ông ta soải bước dài, ngồi thẳng xuống chiếc ghế gỗ dài. Ba người cấp dưới cũng vậy, lặng lẽ ngồi xuống.
- Sợ gì chứ. Người có lý lẽ trong tày thì đi đâu cũng không sợ. Cho dù là ở ngay trước mặt Chủ nhiệm Lôi, tôi cũng phải dạy dỗ cho Ngũ Vân Lượng một bài học.
Ông ta thật không ra gì. Tập đoàn Hoành Không chúng tôi bị lừa mất hơn chục tỉ mà ông ta không hề có chút hành động nào.
Không lẽ các đồng chí bên ban kiểm tra kỷ luật các ông đều làm việc như thế?
Giọng nói của Diệp Phàm đã nhỏ xuống rất nhiều nhưng điệu bộ của hắn vẫn vô cùng có khí chất.
- Ồ, kẻ đánh người có khí thế đến như vậy đó.
Lôi Gia Đông đập bàn, chỉ thẳng vào Diệp Phàm:
- Ông định làm loạn có đúng không? Nếu hôm nay ông không cói rõ mọi căn nguyên ra thì xin mời Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy nói chuyện.
- Đừng kích động như thế đồng chí Diệp Phàm. Đồng chí ngồi xuống báo cáo lại cho Chủ nhiệm Lôi đã.
Phó chủ tịch Thái vội lên tiếng giảng hòa. Ông ta sợ mọi chuyện vỡ lở đến mức không cứu vãn được, là người ở giữa, ông ta sẽ bị khó xử.
Hơn nữa Diệp Phàm là người bí thư Ninh chỉ đích danh đến, không thể không có quan hệ gì với bí thư Ninh. Đến lúc bí thư Ninh cũng đến hỏi lại chuyện này thì đúng là vỡ lở thật.
- Được!
Diệp Phàm dứt khoát ngồi xuống, đoạn lái nói tiếp:
- Chủ nhiệm Lôi, vụ án tập đoàn Hoành Không chúng tôi bị lừa tiền là có thật hay không?
Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy đã cho người đi điều tra chưa? E rằng câu trả lời cho đến bây giờ vẫn là không. Không lẽ các ông muốn chúng tôi bị lừa mất trắng khoản tiền đó.
Chủ nhiệm Lôi ơi là Chủ nhiệm Lôi, số tiền ấy lên đến hàng chục tỉ, có thể xây được bao nhiêu ngồi trường tiểu học tình nghĩa, giúp bao nhiêu công nhân kiếm được bát cơm, cứu được bao bệnh nhân hiểm nghèo đó...
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi muốn nói cho đồng chí hiểu. Những vụ án của Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy không cần đến đồng chí phải vung chân múa tay vào.
Hơn nữa làm sao đồng chí biết Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy chưa hề có chút hành động nào? Ông là chủ tịch tập đoàn Hoành Đoạn mà tại ngang nhiên động thủ đánh người.
Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy chúng tôi chưa đưa ra kết luận thì đó là việc bí mật, có một thứ cũng không tiện giải thích với ông.
Một khi điều tra ra manh mối thì sẽ thông báo với các cấp lãnh đạo của tập đoàn Hoành Đoạn các ông ngay. Ông làm loạn như thế là có ý gì?
Ông định làm mật báo cho nghi phạm hay sao? Thật không ra sao cả!
Lôi Gia Đông nói nhưng giọng nói cũng đã ôn hòa hơn rất nhiều.
- Tôi là chủ tịch mới nhậm chức của tập đoàn Hoành Không, không lẽ tôi không có quyền hỏi chủ nhiệm Ngũ? Ít nhất các ông cũng phải thể hiện rõ quan điểm ra.
Việc này chúng tôi rất sốt ruột. Chủ nhiệm Lôi ạ, đó là khoản tiền hơn chục tỷ đó. Ông không thấy được thái độ khi đó của chủ nhiệm Ngũ rồi.
Ông ta nói ra những lời ngang ngược, rất khó nghe. Một người như thế có thể làm công tác kỷ luật hay sao?
Diệp Phàm đáp lại.
- Hãy nói chuyện lịc sự hơn chút đi. Công tác kỷ luật vô cùng phức tạp. Làm cán bộ kỷ luật cũng phải sắt đá, cứng rắn. Ông muốn bọn họ nhiệt tình phá án có đúng không?
Lôi Gia Đông lên tiếng hỏi lại.
Mẹ kiếp, mở mồm ra là quát nạt người khác mà không cho hắn thốt ra được mấy câu thô tọc. Diệp Phàm chửi thầm Chủ nhiệm Lôi. Rồi hắn nỏi tiếp:
- Thái độ của tôi có chút nôn nóng nhưng tôi thực sự rất muốn sớm lấy lại được khoản tiền kia. Tình hình tập đoàn chúng tôi, chắc Chủ nhiệm Lôi cũng đã nghe nói đến rồi. Bây giờ lương công nhân không trả được mà lại mất đi một khoản tiền lớn như thế, tôi rất đau lòng! Là người đại diện cho tập đoàn tôi thấy rất khó khăn!
- Tôi còn đau lòng hơn cả ông đó.
Lôi Gia Đông chau mày nhìn Diệp Phàm rồi nói tiếp:
- Về viết ngay một bản kiểm điểm nghiêm khắc. Nếu không thành tâm thì Lôi Gia Đông tôi không đồng ý đâu. Còn nữa tiền viện phí trị thương của đồng chí Ngũ Vân Lượng , ông phải chịu hoàn toàn. Xin lỗi đồng chí ấy ngay tại đây.
- Tôi tuyệt đối không xin lỗi loại người như thế!
Thái độ của Diệp Phàm rất kiên quyết:
- Còn về tiền viện phí thuốc thanh thì tôi sẽ chi.
- Không xin lỗi thật sao?
Lôi Gia Đông hắng giọng lên, điệu bộ rất nghiêm nghị.
- Trừ khi ông ta điều tra ra được vụ án lừa gạt tiền ở tập đoàn Hoành Không, lấy lại được khoản tiền đã mất. Nếu không thì ông ta không đáng để Diệp Phàm tôi xin lỗi.
Diệp Phàm tướng quân đã trở lại!
- Ông đánh người rồi còn nói lý lẽ sao?
Khuôn mặt Lôi Gia Đông trầm xuống.
- Chủ nhiệm Lôi, tôi xin tự nguyện tham gia vào tổ phá án vụ án lừa gạt ở tập đoàn Hoành Không.
Nếu điều tra không ra thì Ngũ Vân Lượng tôi xin chủ động xin lỗi. Còn một khi điều tra ra thì tôi yêu cầu Diệp tổng xin lỗi tôi trước mặt hơn một vạn công nhân viên chức nhà tập đoàn, đốt pháo liên tiếp trong mười ngày.
Còn viện phí thì tôi cxin được tự trả trước, đến lúc đó, ông ta bồi thường lại cho tôi. Còn nếu điều tra không ra thì tôi không cần đến một xu.
Ngũ Vân Lượng bỗng nhiên vô cùng tức giận. Có lẽ ông ta đã bị ép cho đến mức phải giữ lại chút thể diện cho chính mình.
- Được! Chỉ cần Ngũ Vân Lượng ông điều tra ra rõ ràng, Diệp Phàm tôi nhất định sẽ xin lỗi. Nếu không thì tập đoàn Hoành Không chúng tôi không cần loại người như ông đến giám sát, vì ông không xứng!
Giọng nói của Diệp Phàm cũng trở nên rất cứng rắn.
- Chủ nhiệm Lôi, tôi xin chờ lệnh của ông!
Khuôn mặt Ngũ Vân Lượng xám xịt ủ rũ!
- Được, vụ án này giao lại cho đồng chí.
Lôi Gia Đồng bất đắc dĩ gật đầu đồng ý. Sau đó ông ta đứng lên bước đi.
- Vâng!
Ngũ Vân Lượng đáp lại rồi cũng quay đầu lẩn mất.
Cả văn phòng ồn ào lúc này chỉ còn lại Diệp Phàm, bí thư Thái và thư kí Phương.
- Haiz..
Bí thư Thái thở dài. Ông ta nhìn Diệp Phàm bằng vẻ mặt rất khác lạ. Có lẽ ông ta đã phát hiện ra được điều gì đó.
- Anh đi đi, đừng gây loạn ở thành ủy nữa. Chuyện của tập đoàn Hoành Không đã rất rắc rối rồi!
Bí thư Thái thở dài, như để lấy lại bình tĩnh.
- Chủ tịch Thái, ông là lãnh đạo chính quyền quản lí tập đoàn Hoành Không. Một vụ án lớn như thế, bên chính quyền không lẽ không lập tổ điều tra hay sao? Chúng tôi không thể dựa hoàn toàn vào Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy được. Đến lúc đó có bắt được bọn bịp bợm thì e số tiền kia cũng đã bị tiêu xài hết rồi.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện này nếu Chủ nhiệm Lôi đã lên tiếng thì tôi sẽ lập tức báo lại với chủ tịch Khúc xem ý kiến đồng chí ấy thế nào.
Thái Cường thở dài. Ông ta vốn không hề muốn mình bị cuốn vào cái vòng xoáy này.
Thái Cường đã sỡm cảm nhận được âm mưu trong đó. Có lẽ Chủ nhiệm Lôi cũng vậy.
Rắc rối giữa Diệp Phàm và Ngũ Vân Lượng, tỉnh ủy cũng không thể giả bộ làm thinh.
Diệp Phàm bước ra khỏi ủy ban nhân dân. Khổng Ý Hùng nhìn hắn bằng ánh mắt sửng sốt. Diệp Phàm biết ông ta đang bị rối vì chuyện lúc nãy. Hắn cũng không nói lời nào, chỉ cười nhạt một tiếng.
- Diệp tổng, bây giờ chúng ta đi đâu đây?
Khổng Ý Hùng rất kính cẩn. Tất nhiên là cũng do chuyện ban nãy tác động rồi.
- Đi thăm Chu tổng.
Diệp Phàm đáp lại rồi hai người bọn họ đi thằng đến bệnh viện Hiệp Hòa.
- Chủ nhiệm Khổng, đồng chí Chu Đống bị mắc bệnh gì?
Hắn hỏi tiếp.
- Bệnh thấp khớp của ông ta tái phát. Nghe nói đang đi đường thì bị ngã, gãy chân. Bác sĩ bảo phải điều trị nửa năm mới dần hồi phục được. Bây giờ không đi lại được nữa, chỉ có thể nằm trên giường thôi. Hôm trước tôi đến thăm thì thấy điệu bộ ông ta rất khổ, đến trở mình cũng khó khăn.
Khổng Ý Hùng nói.
Là thật hay giả đây? Diệp Phàm nghĩ thầm trong bụng, đoạn lại tiếp:
- Xem ra, đồng chí Chu Đống bệnh không hề nhẹ rồi.
- Đúng thế. Bệnh thấp khớp và giờ thêm gãy chân nữa nên rất nặng. Ông ta cũng đã có tuổi, không so bì được với trai trẻ, chân đột nhiên lại bị gãy.
Khổng Ý Hùng đồng tình. Chẳng bao lâu sau bọn họ đã có mặt ở bệnh biện Hiệp Hòa.
Chu Đống ở phòng bệnh của cán bộ cao cấp, phía ngoài phòng bệnh còn có một phòng khách. Diệp Phàm bước vào thì phát hiện ra trong phòng khách đầu hoa quả, quà tặng và những thứ khác.
Bước vào bên trong thấy có một người đang nằm trên giường, chân bó bột. Một nữ y tá xinh đẹp đang nắn chân bên kia cho ông ta cho máu dễ lưu thông để sớm bình phục.
Mẹ kiếp, thật là biết hưởng thụ. Đã vào bệnh viện rồi mà còn có nữ y tá xinh đẹp chăm sóc.
Khổng Ý Hùng giới thiệu Diệp Phàm cho Chu Đống. Chu Đống chào hắn một tiếng Diệp tổng rồi giả bộ phải ngồi dậy.
Vợ ông ta là Lan Phương thấy thế vội chạy đến đỡ dậy nhưng Diệp Phàm nhanh hơn bà ta, đã tiến lên vài bước đỡ ông ta rồi nói:
- Đồng chí Chu Đống, đồng chí bị thấp khớp lại gãy chân thế này, không chịu được sức ép đâu.
Diệp Phàm giả bộ rất quan tâm đến ông ta.
Nhưng một luồng nội khí đã tràn vào kinh mạch Chu Đống. Mạch thông! Mẹ kiếp! rõ ràng là giả vờ gãy chân.
Diệp Phàm giả bộ hoảng sợ hỏi han một lát. Lúc này chủ nhiệm khoa ngoại đi quan sát các phòng bệnh, đem theo vài bác sĩ thực tập khác bước vào.
Chủ nhiệm khoa lấy một chiếc búa nhỏ, nhẹ, gõ thật nhẹ nhàng lên bên chân bị thương của ông ta để kiểm tra.
Bọn họ giả vờ rất đạt. Diệp Phàm hiểu ngay. Bác sĩ và Chu Đống đã thông đồng với nhau diễn kịch.
Có lẽ biết tin Diệp Phàm tới, Chu Đống đã thông báo với bác sĩ rồi. Bọn họ phối hợp diễn trò cho hắn xem.
- Chào bác sĩ! Khi nào thì chân của Chu tổng hồi phục? Công ti chúng tôi không thể thiếu ông ấy được.
Diệp Phàm giả bộ lo lắng hỏi.
- Ông là..?
Vị bác sĩ nọ nhìn Diệp Phàm hỏi lại.
Nghe nói ông ta có một giọng nói sang sảng, rất vang, lại là cán bộ chuyển từ bộ phận quân đội sang, được so sánh với một quả đại pháo. Hôm nay quả nhiên lại gặp lại quả đại pháo ấy.
Diệp Phàm giả bộ không hề quen biết ông ta. Hôm hắn đi báo cảo ở Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy, ông ta không hề có mặt ở đó.
- Ủy ban kỷ luật các ông là to lắm hả? Các ông không thực hiện chức trách thì không lẽ tôi không có quyền quản lý lại các thuộc hạ không làm tròn trách nhiệm bên các ông? Mà ông là ai? Là đồng chí nào trong Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy?
Diệp Phàm hùng hồn chỉ thẳng vào mặt Lôi Gia Đông mà quát. Tất nhiên là hắn đang muốn gây sự.
Đồng chí Thái Cương đứng bên cạnh hoảng hốt đến mức cả khuôn mặt đều tím tái lại. Ông ta vội vàng giới thiệu:
- Đồng chí Diệp Phàm, đây là Chủ nhiệm Lôi Gia Đông của Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy.
Thư ký Phương thì đã nhanh chân lẩn đi đâu đó rồi. Diệp Phàm phát hiện trong đám người ồn ào hiếu kì kia, có ánh mắt vui sướng khi thấy người khác gặp nạn, cũng có cả ánh mắt thương hại.
- Ồ, Chủ nhiệm Lôi.
Diệp Phàm kinh ngạc thốt lên.
- Sao thế? Sợ rồi hả? tôi cứ tưởng Diệp tổng không sợ trời đất, là Đại Thánh hạ phàm chứ? Nếu đã dám động thủ đánh người thì ắt muốn làm phản rồi. Nói đi, rút cuộc anh muốn làm thế nào?
Lôi Gia Đông tức giận đến mức vừa cười vừa quát lên.
Ông ta soải bước dài, ngồi thẳng xuống chiếc ghế gỗ dài. Ba người cấp dưới cũng vậy, lặng lẽ ngồi xuống.
- Sợ gì chứ. Người có lý lẽ trong tày thì đi đâu cũng không sợ. Cho dù là ở ngay trước mặt Chủ nhiệm Lôi, tôi cũng phải dạy dỗ cho Ngũ Vân Lượng một bài học.
Ông ta thật không ra gì. Tập đoàn Hoành Không chúng tôi bị lừa mất hơn chục tỉ mà ông ta không hề có chút hành động nào.
Không lẽ các đồng chí bên ban kiểm tra kỷ luật các ông đều làm việc như thế?
Giọng nói của Diệp Phàm đã nhỏ xuống rất nhiều nhưng điệu bộ của hắn vẫn vô cùng có khí chất.
- Ồ, kẻ đánh người có khí thế đến như vậy đó.
Lôi Gia Đông đập bàn, chỉ thẳng vào Diệp Phàm:
- Ông định làm loạn có đúng không? Nếu hôm nay ông không cói rõ mọi căn nguyên ra thì xin mời Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy nói chuyện.
- Đừng kích động như thế đồng chí Diệp Phàm. Đồng chí ngồi xuống báo cáo lại cho Chủ nhiệm Lôi đã.
Phó chủ tịch Thái vội lên tiếng giảng hòa. Ông ta sợ mọi chuyện vỡ lở đến mức không cứu vãn được, là người ở giữa, ông ta sẽ bị khó xử.
Hơn nữa Diệp Phàm là người bí thư Ninh chỉ đích danh đến, không thể không có quan hệ gì với bí thư Ninh. Đến lúc bí thư Ninh cũng đến hỏi lại chuyện này thì đúng là vỡ lở thật.
- Được!
Diệp Phàm dứt khoát ngồi xuống, đoạn lái nói tiếp:
- Chủ nhiệm Lôi, vụ án tập đoàn Hoành Không chúng tôi bị lừa tiền là có thật hay không?
Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy đã cho người đi điều tra chưa? E rằng câu trả lời cho đến bây giờ vẫn là không. Không lẽ các ông muốn chúng tôi bị lừa mất trắng khoản tiền đó.
Chủ nhiệm Lôi ơi là Chủ nhiệm Lôi, số tiền ấy lên đến hàng chục tỉ, có thể xây được bao nhiêu ngồi trường tiểu học tình nghĩa, giúp bao nhiêu công nhân kiếm được bát cơm, cứu được bao bệnh nhân hiểm nghèo đó...
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi muốn nói cho đồng chí hiểu. Những vụ án của Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy không cần đến đồng chí phải vung chân múa tay vào.
Hơn nữa làm sao đồng chí biết Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy chưa hề có chút hành động nào? Ông là chủ tịch tập đoàn Hoành Đoạn mà tại ngang nhiên động thủ đánh người.
Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy chúng tôi chưa đưa ra kết luận thì đó là việc bí mật, có một thứ cũng không tiện giải thích với ông.
Một khi điều tra ra manh mối thì sẽ thông báo với các cấp lãnh đạo của tập đoàn Hoành Đoạn các ông ngay. Ông làm loạn như thế là có ý gì?
Ông định làm mật báo cho nghi phạm hay sao? Thật không ra sao cả!
Lôi Gia Đông nói nhưng giọng nói cũng đã ôn hòa hơn rất nhiều.
- Tôi là chủ tịch mới nhậm chức của tập đoàn Hoành Không, không lẽ tôi không có quyền hỏi chủ nhiệm Ngũ? Ít nhất các ông cũng phải thể hiện rõ quan điểm ra.
Việc này chúng tôi rất sốt ruột. Chủ nhiệm Lôi ạ, đó là khoản tiền hơn chục tỷ đó. Ông không thấy được thái độ khi đó của chủ nhiệm Ngũ rồi.
Ông ta nói ra những lời ngang ngược, rất khó nghe. Một người như thế có thể làm công tác kỷ luật hay sao?
Diệp Phàm đáp lại.
- Hãy nói chuyện lịc sự hơn chút đi. Công tác kỷ luật vô cùng phức tạp. Làm cán bộ kỷ luật cũng phải sắt đá, cứng rắn. Ông muốn bọn họ nhiệt tình phá án có đúng không?
Lôi Gia Đông lên tiếng hỏi lại.
Mẹ kiếp, mở mồm ra là quát nạt người khác mà không cho hắn thốt ra được mấy câu thô tọc. Diệp Phàm chửi thầm Chủ nhiệm Lôi. Rồi hắn nỏi tiếp:
- Thái độ của tôi có chút nôn nóng nhưng tôi thực sự rất muốn sớm lấy lại được khoản tiền kia. Tình hình tập đoàn chúng tôi, chắc Chủ nhiệm Lôi cũng đã nghe nói đến rồi. Bây giờ lương công nhân không trả được mà lại mất đi một khoản tiền lớn như thế, tôi rất đau lòng! Là người đại diện cho tập đoàn tôi thấy rất khó khăn!
- Tôi còn đau lòng hơn cả ông đó.
Lôi Gia Đông chau mày nhìn Diệp Phàm rồi nói tiếp:
- Về viết ngay một bản kiểm điểm nghiêm khắc. Nếu không thành tâm thì Lôi Gia Đông tôi không đồng ý đâu. Còn nữa tiền viện phí trị thương của đồng chí Ngũ Vân Lượng , ông phải chịu hoàn toàn. Xin lỗi đồng chí ấy ngay tại đây.
- Tôi tuyệt đối không xin lỗi loại người như thế!
Thái độ của Diệp Phàm rất kiên quyết:
- Còn về tiền viện phí thuốc thanh thì tôi sẽ chi.
- Không xin lỗi thật sao?
Lôi Gia Đông hắng giọng lên, điệu bộ rất nghiêm nghị.
- Trừ khi ông ta điều tra ra được vụ án lừa gạt tiền ở tập đoàn Hoành Không, lấy lại được khoản tiền đã mất. Nếu không thì ông ta không đáng để Diệp Phàm tôi xin lỗi.
Diệp Phàm tướng quân đã trở lại!
- Ông đánh người rồi còn nói lý lẽ sao?
Khuôn mặt Lôi Gia Đông trầm xuống.
- Chủ nhiệm Lôi, tôi xin tự nguyện tham gia vào tổ phá án vụ án lừa gạt ở tập đoàn Hoành Không.
Nếu điều tra không ra thì Ngũ Vân Lượng tôi xin chủ động xin lỗi. Còn một khi điều tra ra thì tôi yêu cầu Diệp tổng xin lỗi tôi trước mặt hơn một vạn công nhân viên chức nhà tập đoàn, đốt pháo liên tiếp trong mười ngày.
Còn viện phí thì tôi cxin được tự trả trước, đến lúc đó, ông ta bồi thường lại cho tôi. Còn nếu điều tra không ra thì tôi không cần đến một xu.
Ngũ Vân Lượng bỗng nhiên vô cùng tức giận. Có lẽ ông ta đã bị ép cho đến mức phải giữ lại chút thể diện cho chính mình.
- Được! Chỉ cần Ngũ Vân Lượng ông điều tra ra rõ ràng, Diệp Phàm tôi nhất định sẽ xin lỗi. Nếu không thì tập đoàn Hoành Không chúng tôi không cần loại người như ông đến giám sát, vì ông không xứng!
Giọng nói của Diệp Phàm cũng trở nên rất cứng rắn.
- Chủ nhiệm Lôi, tôi xin chờ lệnh của ông!
Khuôn mặt Ngũ Vân Lượng xám xịt ủ rũ!
- Được, vụ án này giao lại cho đồng chí.
Lôi Gia Đồng bất đắc dĩ gật đầu đồng ý. Sau đó ông ta đứng lên bước đi.
- Vâng!
Ngũ Vân Lượng đáp lại rồi cũng quay đầu lẩn mất.
Cả văn phòng ồn ào lúc này chỉ còn lại Diệp Phàm, bí thư Thái và thư kí Phương.
- Haiz..
Bí thư Thái thở dài. Ông ta nhìn Diệp Phàm bằng vẻ mặt rất khác lạ. Có lẽ ông ta đã phát hiện ra được điều gì đó.
- Anh đi đi, đừng gây loạn ở thành ủy nữa. Chuyện của tập đoàn Hoành Không đã rất rắc rối rồi!
Bí thư Thái thở dài, như để lấy lại bình tĩnh.
- Chủ tịch Thái, ông là lãnh đạo chính quyền quản lí tập đoàn Hoành Không. Một vụ án lớn như thế, bên chính quyền không lẽ không lập tổ điều tra hay sao? Chúng tôi không thể dựa hoàn toàn vào Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy được. Đến lúc đó có bắt được bọn bịp bợm thì e số tiền kia cũng đã bị tiêu xài hết rồi.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện này nếu Chủ nhiệm Lôi đã lên tiếng thì tôi sẽ lập tức báo lại với chủ tịch Khúc xem ý kiến đồng chí ấy thế nào.
Thái Cường thở dài. Ông ta vốn không hề muốn mình bị cuốn vào cái vòng xoáy này.
Thái Cường đã sỡm cảm nhận được âm mưu trong đó. Có lẽ Chủ nhiệm Lôi cũng vậy.
Rắc rối giữa Diệp Phàm và Ngũ Vân Lượng, tỉnh ủy cũng không thể giả bộ làm thinh.
Diệp Phàm bước ra khỏi ủy ban nhân dân. Khổng Ý Hùng nhìn hắn bằng ánh mắt sửng sốt. Diệp Phàm biết ông ta đang bị rối vì chuyện lúc nãy. Hắn cũng không nói lời nào, chỉ cười nhạt một tiếng.
- Diệp tổng, bây giờ chúng ta đi đâu đây?
Khổng Ý Hùng rất kính cẩn. Tất nhiên là cũng do chuyện ban nãy tác động rồi.
- Đi thăm Chu tổng.
Diệp Phàm đáp lại rồi hai người bọn họ đi thằng đến bệnh viện Hiệp Hòa.
- Chủ nhiệm Khổng, đồng chí Chu Đống bị mắc bệnh gì?
Hắn hỏi tiếp.
- Bệnh thấp khớp của ông ta tái phát. Nghe nói đang đi đường thì bị ngã, gãy chân. Bác sĩ bảo phải điều trị nửa năm mới dần hồi phục được. Bây giờ không đi lại được nữa, chỉ có thể nằm trên giường thôi. Hôm trước tôi đến thăm thì thấy điệu bộ ông ta rất khổ, đến trở mình cũng khó khăn.
Khổng Ý Hùng nói.
Là thật hay giả đây? Diệp Phàm nghĩ thầm trong bụng, đoạn lại tiếp:
- Xem ra, đồng chí Chu Đống bệnh không hề nhẹ rồi.
- Đúng thế. Bệnh thấp khớp và giờ thêm gãy chân nữa nên rất nặng. Ông ta cũng đã có tuổi, không so bì được với trai trẻ, chân đột nhiên lại bị gãy.
Khổng Ý Hùng đồng tình. Chẳng bao lâu sau bọn họ đã có mặt ở bệnh biện Hiệp Hòa.
Chu Đống ở phòng bệnh của cán bộ cao cấp, phía ngoài phòng bệnh còn có một phòng khách. Diệp Phàm bước vào thì phát hiện ra trong phòng khách đầu hoa quả, quà tặng và những thứ khác.
Bước vào bên trong thấy có một người đang nằm trên giường, chân bó bột. Một nữ y tá xinh đẹp đang nắn chân bên kia cho ông ta cho máu dễ lưu thông để sớm bình phục.
Mẹ kiếp, thật là biết hưởng thụ. Đã vào bệnh viện rồi mà còn có nữ y tá xinh đẹp chăm sóc.
Khổng Ý Hùng giới thiệu Diệp Phàm cho Chu Đống. Chu Đống chào hắn một tiếng Diệp tổng rồi giả bộ phải ngồi dậy.
Vợ ông ta là Lan Phương thấy thế vội chạy đến đỡ dậy nhưng Diệp Phàm nhanh hơn bà ta, đã tiến lên vài bước đỡ ông ta rồi nói:
- Đồng chí Chu Đống, đồng chí bị thấp khớp lại gãy chân thế này, không chịu được sức ép đâu.
Diệp Phàm giả bộ rất quan tâm đến ông ta.
Nhưng một luồng nội khí đã tràn vào kinh mạch Chu Đống. Mạch thông! Mẹ kiếp! rõ ràng là giả vờ gãy chân.
Diệp Phàm giả bộ hoảng sợ hỏi han một lát. Lúc này chủ nhiệm khoa ngoại đi quan sát các phòng bệnh, đem theo vài bác sĩ thực tập khác bước vào.
Chủ nhiệm khoa lấy một chiếc búa nhỏ, nhẹ, gõ thật nhẹ nhàng lên bên chân bị thương của ông ta để kiểm tra.
Bọn họ giả vờ rất đạt. Diệp Phàm hiểu ngay. Bác sĩ và Chu Đống đã thông đồng với nhau diễn kịch.
Có lẽ biết tin Diệp Phàm tới, Chu Đống đã thông báo với bác sĩ rồi. Bọn họ phối hợp diễn trò cho hắn xem.
- Chào bác sĩ! Khi nào thì chân của Chu tổng hồi phục? Công ti chúng tôi không thể thiếu ông ấy được.
Diệp Phàm giả bộ lo lắng hỏi.
- Ông là..?
Vị bác sĩ nọ nhìn Diệp Phàm hỏi lại.
/3320
|