Nghĩ đến Diệp Phàm ngay cả lão Cái cũng giám bóp cổ, mà gần đây chuyện của “Đông phương bất bại” – Ngưu Kiến Quốc chắc chắn cũng là bút tích của Diệp Phàm rồi.
Nếu như so sánh với “đại thần” thì cũng chỉ là nói mồm thôi. Nếu như đấu với Diệp Phàm chắc chắn cũng không bằng được.
- Ngô Lâm đúng là lôi thôi, việc này Triệu Hướng Vân chắc chắn cũng biết. Nhưng nói ra thì Diêm Vương cũng khó mà chơi.
Ngô Lâm là người bướng bỉnh, bí thư Diệp cũng đã biết điều đó. Mà nghe nói người đứng đằng sau Ngô Lâm không phải người tầm thường.
Nếu không tiểu tử này đã không kiêu ngạo như thế.
Ngũ Vân Lượng nói.
- Không sao, lớn nhỏ tôi đều ăn được.
Diệp Phàm khua tay, nhìn Ngũ Vân Lượng nói :
- Vân Lượng, anh có dự định nào không?
- Dự định?
Ngũ Vân Lượng thì thầm nói, mí mắt liền nhảy lên, đột nhiên căng thẳng.
- Đúng, tôi hiện giờ là là người của đảng trong doanh nghiệp. Nhưng chúng ta là bạn, nên tôi nói thật với anh. Có thể tình hình này không thể kéo quá dài. Vì thế có những chuyện cần phải nhanh chóng. Bằng không xong vụ này sẽ không còn cửa nào nữa.
Diệp Phàm nói.
- Sao lại vậy?
Ngũ Vân Lượng không hiểu.
- Cái này không thể nói cụ thể được nhưng tôi nói thật với anh. Anh nghĩ xem tôi đến đây cũng chưa được một tháng, trên có để cho tôi giữ mãi chức lãnh đạo Đảng doanh nghiệp không?
Hơn nữa, cái này cũng không phù hợp với trình tự. Ngày trước đồng chí Vệ Ngọc Cường còn kiêm cả, là bởi vì người ta có thân phận, và cũng là trợ lý chủ tịch tỉnh.
Còn với tôi lại không thế, dù sau tuổi tác và cả kinh nghiệm tôi cũng không thể so với ông ấy được.
Diệp Phàm nói thật.
- Bao nhiêu thời gian nữa?
Ngũ Vân Lượng nói.
- Có thể là con số này, tính theo tháng.
Diệp Phàm chỉ ra một ngón tay.
- Như vậy gấp quá, nhưng bí thư Diệp sắp xếp tôi làm gì tôi làm nấy.
Ngũ Vân Lượng rất thongo minh, để quyền chủ động cho Diệp.
Như thế lãnh đạo sẽ có cảm giác thoải mái, thứ hai có cảm giác đồng chí này rất biết “nghe lời”.
Lãnh đạo mà, đương nhiên là thích những đồng chí “nghe lời”, chứ ai lại thích đồ hay sinh sự. Chẳng phải là sẽ tự đâm vào mình sao?
- Anh thấy những đồng chí lão thành như đồng chí Hà trong công ty chúng ta đều đã sắp đến lúc sắp về hưu rồi, anh chuẩn bị thay chức ông ấy đi.
Diệp Phàm hỏi.
- Tuân lệnh.
Ngũ Vân Lượng vui mừng khôn tả, Hà Toàn Lý là bí thư Ủy ban lỷ luật tập đoàn, kiêm chức chủ tịch công đoàn, là cán bộ cấp Giám đốc sở.
Mà phó bí thư tuy chỉ là chức Phó giám đốc sở, ngang hang với thận phận chủ nhiệm Hà Toàn Lý nhưng chỉ là phải qua một giai đoạn.
Ý của Diệp Phàm là sau khi Hà Toàn Lý vừa về hưu thì anh ta thuận tiện mà lên. Đương nhiên, như vị trí của Hà Toàn Lý có tính đặc biệt, phải thông qua ban tổ chức tỉnh ủy chính thức bổ nhiệm.
Còn cần phải thông qua ủy ban kỷ luật Tỉnh và Trung ương. Phiền đúng là phiền rồi, nhưng lại có sức hấp dẫn với Ngũ Vân Lượng.
Diệp Phàm nói là làm, buổi chiều có cuộc họp toàn bộ nhà máy cũng đã nói chuyện này. Cũng không có ai đứng lên phản đối.
Bởi vì Ngũ Vân Lượng là chủ nhiệm ủy ban kỷ luật kiêm cả chức phó chủ nhiệm ủy ban kỷ luật.
Hơn nữa lại là kiêm chức chứ, chỉ cần gửi lên cho ủy ban kỷ luật Tỉnh bản điều chỉnh nội bộ trong tập đoàn là được rồi.
Mặc dù có người không đồng ý nhưng mấu chốt là Diệp Phàm có quyền cao nhất trong tập đoàn, tự nhiên cũng không có ai tìm phiền phức cả.
Hội nghị lần này Diệp Phàm đã dặn dò nhân sự để nhân viên đúng vị trí.
- Dưới sự lãnh đạo của Diệp Phàm Hoành Không không cần những người ăn không ngồi rồi.
Diệp Phàm nói.
- Bí thư Diệp, việc này có phải là từ từ không. Chúng ta giờ không gấp được, tôi thấy hay là đợi công ty vào quỹ đạo đã, để khôi phục hoàn toàn rồi hãy lo về vấn đề này. Cơm cũng phải ăn từng miếng một mới được, nóng vộ sẽ làm ảnh hưởng lại tiến triển khôi phục của công ty.
Lúc này phó bí thư Đảng ủy Dương Chấn Đông nói.
- Nếu đợi đến lúc đó thì không kịp, Giờ các anh đã thấy chưa. Kể cả 80 triệu của tập đoàn Kim Lăng Cổ Thị cũng sẽ khiến Hoành Không lực bất tòng tâm.
Nhà máy đó có đến mấy nghìn người, chia đều thì mỗi người cũng mới có 10 nghìn để mà sống.
5 , 6 nghìn người đã thế, nếu như hàng trăm triệu người thì chắc chắn cũng lỗ rồi.
Cho nên các đồng chí, không thể cứ mãi tiếp tục thế này. Hiện giờ còn chưa có đơn lớn cũng không có nghĩa là tương lai không có.
Đến lúc đó có cơ hội rồi lại trừng mắt mà để tuột mất, như vậy sẽ rất đau lòng có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Việc này chúng ta đều biết, chỉ là tôi sợ ảnh hưởng lớn quá sẽ gây ra hỗn loạn. Bí thư Diệp chắc vẫn chưa biết, người nhàn rỗi còn khá là nhiều.
Về tập đoàn chúng ta, khi bí thư Diệp nhận chức chắc cũng đã có nhận thức nhất định, thực ra hôm đó những người đến gây loạn đa phần là những nhân viên không có hậu thuẫn đằng sau chính thức.
Mà phải có một số người nhàn rỗi thời gian dài mói đi làm, mà lại còn phải điều chỉnh vị trí làm. Như vậy thì tình hình lại khác rồi.
Dương Chấn Đông lo lắng nói.
Dương Chấn Đông quản về công tác Đảng, làm về công tác tư tưởng. Đương nhiên sợ nhất là sai lầm, đến lúc đó cấp trên mà xét ra chắc chắn phải hỏi đến ông ấy.
- Có bao nhiêu?
Diệp Phàm chau mày hỏi. Thực ra Diệp Phàm đã như cảm thấy Dương Chấn Đông này muốn “ngẩng đầu”.
Chỉ vẻn vẹn trong một ngày chắc chắn cũng đã nghe ngóng được gì, vị trí đằng sau của Vệ Ngọc Cường chính mình làm không lâu lại không thể chuyển chính thức được, Dương Chấn Đông là phó bí thư Đảng ủy của tập đoàn, đương nhiên là cũng lung lay rồi.
Có thể không chỉ Dương Chấn Đông, các vị ngời ở đây ngoại trừ đồng chí Hà Toàn Lý chuẩn bị về hưu ra thì những đồng chí khác gần đây đều bắt đầu “hành động”.
Dù gì thì lửa cũng không bọc được giấy. Ninh Chí Hòa đã sắp xếp như vậy chắc chắn cũng đã nói chuyện với các lãnh đạo trong tỉnh rồi.
Mà thời gian này Dương Chấn Đông biểu hiện tốt cũng không chỉ vì riêng bản thân mình mà hình như ông ta còn thay cả những nhân viên nhàn rỗi đó nói.
Chuyện này mà đồn đi thì điều đầu tiên mà ông ta nhận được chính là được người ta nói là “người tốt”. Còn Diệp Phàm đương nhiên ngược lại, trở thành “người ác”. Nếu so sánh hai cái với nhau thì Dương Chấn Đông đúng là đã dùng thủ đoạn quá chua ngoa.
- Chỉ sợ chỉ có bên nhân sự hiểu.
Ngô Hồng Sơn nói.
- Gọi người phụ trách tới đây.
Diệp Phàm nói.
- Không cần gọi, Tôi là phó bí thư phụ trách nhân sự. Thời gian trước trưởng ban Dương cũng đã nói với tôi, khoảng 2000 người.
Dương Chấn Đông nói ra, Diệp Phàm thấy lạnh trong lòng.
Một tập đoàn có 13 nghìn người mà có đến 2 nghìn người ăn không ngồi rồi. Một gánh nặng khổng lồ như vậy, chẳng trách mà tập đoàn không đi lên được.
- Nhiều như vậy, vậy mỗi tháng chúng ta phải phát bao nhiêu tiền lương cho những người này. Tôi thấy công ty chúng ta cần phải giải quyết triệt để vấn đề này, bằng không cứ ôm cái gánh nặng này thì cũng coi như không bàn tính được gì cả.
Diệp Phàm nói, thái độ kiên quyết hơn.
- Bí thư Diệp nói rất đúng, nếu muốn chỉnh đốn lại công ty đầu tiên phải chỉnh bên nhân sự. Riêng hai nghìn công nhân ăn không ngồi rồi này mỗi tháng tiền lương trả cho họ cũng chừng hơn 2 triệu.
Đấy là còn chưa tính phúc lợi, rồi các khen thưởng, hay cả tiền điều trị đau ốm. Tuy giờ chúng ta không có tiền trả nhưng không có nghĩa sau này không có.
Cộng tất cả những thứ đó lại, mỗi tháng không chi ra 3 triệu chắc chắn không giải quyết hết. Nững người này treo không ở tập đoàn chẳng có chút sức lực nào đóng góp vào cả.
Không thể để tiếp tục tình trạng này được.
Hà Toàn Lý muốn trước khi về hưu cũng đóng góp một chuyện.
- Không như thế này thì ông muốn làm thế nào? Lẽ nào lại đá những người này ra. Tôi hỏi ông nhé ông Hà, ông đá vào đâu?
Dù sao cũng là cho họ một miếng ăn đúng không? Chúng ta không phải theo chủ nghĩa tư bản, xã hội chủ nghĩa chính là mọi người đều bình đẳng.
Mà sau này còn phải khiến cho người người đều được ăn no mặc ấm.
Dương Chấn Đông có vẻ tức giận, thực ra tất cả đều là đang diễn kịch. Chính là nói để hai nghìn người kia nghe.
- Người người bình đẳng có liên quan gì đến hai nghìn người này? Doanh nghiệp của chúng ta không phải viện dưỡng lão. Đã bao năm rồi, Hoành Không có đứng lên được không?
Chưa lần nòa đứng lên được, mỗi lần lên tỉnh họp chúng ta đều lĩnh hội được đâu là cái sỉ nhục về người Hoành Không.
Các lãnh đạo không trực tiếp nói chúng là những kẻ đòi tiền, xin tiền còn hơn ăn mày, nhưng trong lòng họ đúng là cho rằng như thế.
Chúng ta chỉ giơ tay ra xin chứ có tư cách gì để nói đâu?
Hà Toàn Lý cũng tức giận, ngày trước đều là người tốt, giờ cũng nói rõ ràng, hơn nữa sắp về hưu rồi còn sợ gì chứ.
- Tuy tiền mà họ lấy cũng là tiền của nhà nước chứ cũng không phải là tiền mà lão Hà cho họ.
Còn nói về những người nhàn rỗi, thử hỏi trong các doanh nghiệp, có doanh nghiệp nào là không có không? Trên đều hiểu đất nước chúng ta rộng lớn như vậy không thể ai ai cũng tìm được việc làm.
Không có việc gì làm lẽ nào đuổi người ta ra khỏi nhà cho chết đói sao? Như vậy có phải bất nhân quá không? Mà về việ thay đổi nhân sự tôi cũng không nói là không đồng ý sửa đổi.
Chỉ có điều là làm từ từ, nóng vội là hỏng hết chuyện. Tôi thấy chúng ta có thể chọn thay đổi về tư duy.
Ví dụ như công ty phát triển, dần dần dẫn dắt họ làm việc, như vậy có phải nhân đạo hơn việc đuổi thẳng họ đi không.
Bằng không đánh một gậy chết, để cả đám người họ thất nghiệp, như vậy chẳng phải gây khó khăn cho chính quyền sao?
Doanh nghiệp phải gánh đỡ trách nhiệm cho chính quyền là nên làm. Làm như thế các đồng chí bên Hạng Nam sẽ có ý kiến, những người bị đuổi ra đều kéo đến Hạng Nam thì sao?
Dương Chấn Đông hừ nói.
- Thật buồn cười, trừ 2 nghìn người đó đi còn lại hơn mười nghìn người cũng phải lo vị trí làm việc cho họ.
Huống chi đây cũng không phải là vấn đề chính, vấn đề chính là ở chỗ những người này không chịu làm và cũng không làm nổi.
Ví dụ như những thân thích của vị lãnh đạo nào đó chẳng hạn, vỗn chỉ là treo một chức nào đó. Hiện giờ người trong các phòng ban quá nhiều, bí thư Diệp nói thay đối, sau khi thay đổi không phải còn lại một hố một củ cải sao?
Ngày trước ba củ cải một cái hố đúng là chật quá, cũng lãng phí quá. Vậy những phòng ban đầy người thì phải chạy ra đâu?
Bọn họ thứ nhất là không có kỹ thuật, hai là không có năng lực, để họ đứng ở xưởng lắp ráp liệu họ có làm được không?
Những người này, không phải Hà Toàn Lý tôi bẻm mép nhưng đúng là họ không thể chịu được vất vả này. Mà quan trọng là chẳng có kỹ thuật gì.
Hôm nay đúng là Hà Toàn Lý bắn ra tứ phía tấn công vào Dương Chấn Đông.
Nếu như so sánh với “đại thần” thì cũng chỉ là nói mồm thôi. Nếu như đấu với Diệp Phàm chắc chắn cũng không bằng được.
- Ngô Lâm đúng là lôi thôi, việc này Triệu Hướng Vân chắc chắn cũng biết. Nhưng nói ra thì Diêm Vương cũng khó mà chơi.
Ngô Lâm là người bướng bỉnh, bí thư Diệp cũng đã biết điều đó. Mà nghe nói người đứng đằng sau Ngô Lâm không phải người tầm thường.
Nếu không tiểu tử này đã không kiêu ngạo như thế.
Ngũ Vân Lượng nói.
- Không sao, lớn nhỏ tôi đều ăn được.
Diệp Phàm khua tay, nhìn Ngũ Vân Lượng nói :
- Vân Lượng, anh có dự định nào không?
- Dự định?
Ngũ Vân Lượng thì thầm nói, mí mắt liền nhảy lên, đột nhiên căng thẳng.
- Đúng, tôi hiện giờ là là người của đảng trong doanh nghiệp. Nhưng chúng ta là bạn, nên tôi nói thật với anh. Có thể tình hình này không thể kéo quá dài. Vì thế có những chuyện cần phải nhanh chóng. Bằng không xong vụ này sẽ không còn cửa nào nữa.
Diệp Phàm nói.
- Sao lại vậy?
Ngũ Vân Lượng không hiểu.
- Cái này không thể nói cụ thể được nhưng tôi nói thật với anh. Anh nghĩ xem tôi đến đây cũng chưa được một tháng, trên có để cho tôi giữ mãi chức lãnh đạo Đảng doanh nghiệp không?
Hơn nữa, cái này cũng không phù hợp với trình tự. Ngày trước đồng chí Vệ Ngọc Cường còn kiêm cả, là bởi vì người ta có thân phận, và cũng là trợ lý chủ tịch tỉnh.
Còn với tôi lại không thế, dù sau tuổi tác và cả kinh nghiệm tôi cũng không thể so với ông ấy được.
Diệp Phàm nói thật.
- Bao nhiêu thời gian nữa?
Ngũ Vân Lượng nói.
- Có thể là con số này, tính theo tháng.
Diệp Phàm chỉ ra một ngón tay.
- Như vậy gấp quá, nhưng bí thư Diệp sắp xếp tôi làm gì tôi làm nấy.
Ngũ Vân Lượng rất thongo minh, để quyền chủ động cho Diệp.
Như thế lãnh đạo sẽ có cảm giác thoải mái, thứ hai có cảm giác đồng chí này rất biết “nghe lời”.
Lãnh đạo mà, đương nhiên là thích những đồng chí “nghe lời”, chứ ai lại thích đồ hay sinh sự. Chẳng phải là sẽ tự đâm vào mình sao?
- Anh thấy những đồng chí lão thành như đồng chí Hà trong công ty chúng ta đều đã sắp đến lúc sắp về hưu rồi, anh chuẩn bị thay chức ông ấy đi.
Diệp Phàm hỏi.
- Tuân lệnh.
Ngũ Vân Lượng vui mừng khôn tả, Hà Toàn Lý là bí thư Ủy ban lỷ luật tập đoàn, kiêm chức chủ tịch công đoàn, là cán bộ cấp Giám đốc sở.
Mà phó bí thư tuy chỉ là chức Phó giám đốc sở, ngang hang với thận phận chủ nhiệm Hà Toàn Lý nhưng chỉ là phải qua một giai đoạn.
Ý của Diệp Phàm là sau khi Hà Toàn Lý vừa về hưu thì anh ta thuận tiện mà lên. Đương nhiên, như vị trí của Hà Toàn Lý có tính đặc biệt, phải thông qua ban tổ chức tỉnh ủy chính thức bổ nhiệm.
Còn cần phải thông qua ủy ban kỷ luật Tỉnh và Trung ương. Phiền đúng là phiền rồi, nhưng lại có sức hấp dẫn với Ngũ Vân Lượng.
Diệp Phàm nói là làm, buổi chiều có cuộc họp toàn bộ nhà máy cũng đã nói chuyện này. Cũng không có ai đứng lên phản đối.
Bởi vì Ngũ Vân Lượng là chủ nhiệm ủy ban kỷ luật kiêm cả chức phó chủ nhiệm ủy ban kỷ luật.
Hơn nữa lại là kiêm chức chứ, chỉ cần gửi lên cho ủy ban kỷ luật Tỉnh bản điều chỉnh nội bộ trong tập đoàn là được rồi.
Mặc dù có người không đồng ý nhưng mấu chốt là Diệp Phàm có quyền cao nhất trong tập đoàn, tự nhiên cũng không có ai tìm phiền phức cả.
Hội nghị lần này Diệp Phàm đã dặn dò nhân sự để nhân viên đúng vị trí.
- Dưới sự lãnh đạo của Diệp Phàm Hoành Không không cần những người ăn không ngồi rồi.
Diệp Phàm nói.
- Bí thư Diệp, việc này có phải là từ từ không. Chúng ta giờ không gấp được, tôi thấy hay là đợi công ty vào quỹ đạo đã, để khôi phục hoàn toàn rồi hãy lo về vấn đề này. Cơm cũng phải ăn từng miếng một mới được, nóng vộ sẽ làm ảnh hưởng lại tiến triển khôi phục của công ty.
Lúc này phó bí thư Đảng ủy Dương Chấn Đông nói.
- Nếu đợi đến lúc đó thì không kịp, Giờ các anh đã thấy chưa. Kể cả 80 triệu của tập đoàn Kim Lăng Cổ Thị cũng sẽ khiến Hoành Không lực bất tòng tâm.
Nhà máy đó có đến mấy nghìn người, chia đều thì mỗi người cũng mới có 10 nghìn để mà sống.
5 , 6 nghìn người đã thế, nếu như hàng trăm triệu người thì chắc chắn cũng lỗ rồi.
Cho nên các đồng chí, không thể cứ mãi tiếp tục thế này. Hiện giờ còn chưa có đơn lớn cũng không có nghĩa là tương lai không có.
Đến lúc đó có cơ hội rồi lại trừng mắt mà để tuột mất, như vậy sẽ rất đau lòng có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Việc này chúng ta đều biết, chỉ là tôi sợ ảnh hưởng lớn quá sẽ gây ra hỗn loạn. Bí thư Diệp chắc vẫn chưa biết, người nhàn rỗi còn khá là nhiều.
Về tập đoàn chúng ta, khi bí thư Diệp nhận chức chắc cũng đã có nhận thức nhất định, thực ra hôm đó những người đến gây loạn đa phần là những nhân viên không có hậu thuẫn đằng sau chính thức.
Mà phải có một số người nhàn rỗi thời gian dài mói đi làm, mà lại còn phải điều chỉnh vị trí làm. Như vậy thì tình hình lại khác rồi.
Dương Chấn Đông lo lắng nói.
Dương Chấn Đông quản về công tác Đảng, làm về công tác tư tưởng. Đương nhiên sợ nhất là sai lầm, đến lúc đó cấp trên mà xét ra chắc chắn phải hỏi đến ông ấy.
- Có bao nhiêu?
Diệp Phàm chau mày hỏi. Thực ra Diệp Phàm đã như cảm thấy Dương Chấn Đông này muốn “ngẩng đầu”.
Chỉ vẻn vẹn trong một ngày chắc chắn cũng đã nghe ngóng được gì, vị trí đằng sau của Vệ Ngọc Cường chính mình làm không lâu lại không thể chuyển chính thức được, Dương Chấn Đông là phó bí thư Đảng ủy của tập đoàn, đương nhiên là cũng lung lay rồi.
Có thể không chỉ Dương Chấn Đông, các vị ngời ở đây ngoại trừ đồng chí Hà Toàn Lý chuẩn bị về hưu ra thì những đồng chí khác gần đây đều bắt đầu “hành động”.
Dù gì thì lửa cũng không bọc được giấy. Ninh Chí Hòa đã sắp xếp như vậy chắc chắn cũng đã nói chuyện với các lãnh đạo trong tỉnh rồi.
Mà thời gian này Dương Chấn Đông biểu hiện tốt cũng không chỉ vì riêng bản thân mình mà hình như ông ta còn thay cả những nhân viên nhàn rỗi đó nói.
Chuyện này mà đồn đi thì điều đầu tiên mà ông ta nhận được chính là được người ta nói là “người tốt”. Còn Diệp Phàm đương nhiên ngược lại, trở thành “người ác”. Nếu so sánh hai cái với nhau thì Dương Chấn Đông đúng là đã dùng thủ đoạn quá chua ngoa.
- Chỉ sợ chỉ có bên nhân sự hiểu.
Ngô Hồng Sơn nói.
- Gọi người phụ trách tới đây.
Diệp Phàm nói.
- Không cần gọi, Tôi là phó bí thư phụ trách nhân sự. Thời gian trước trưởng ban Dương cũng đã nói với tôi, khoảng 2000 người.
Dương Chấn Đông nói ra, Diệp Phàm thấy lạnh trong lòng.
Một tập đoàn có 13 nghìn người mà có đến 2 nghìn người ăn không ngồi rồi. Một gánh nặng khổng lồ như vậy, chẳng trách mà tập đoàn không đi lên được.
- Nhiều như vậy, vậy mỗi tháng chúng ta phải phát bao nhiêu tiền lương cho những người này. Tôi thấy công ty chúng ta cần phải giải quyết triệt để vấn đề này, bằng không cứ ôm cái gánh nặng này thì cũng coi như không bàn tính được gì cả.
Diệp Phàm nói, thái độ kiên quyết hơn.
- Bí thư Diệp nói rất đúng, nếu muốn chỉnh đốn lại công ty đầu tiên phải chỉnh bên nhân sự. Riêng hai nghìn công nhân ăn không ngồi rồi này mỗi tháng tiền lương trả cho họ cũng chừng hơn 2 triệu.
Đấy là còn chưa tính phúc lợi, rồi các khen thưởng, hay cả tiền điều trị đau ốm. Tuy giờ chúng ta không có tiền trả nhưng không có nghĩa sau này không có.
Cộng tất cả những thứ đó lại, mỗi tháng không chi ra 3 triệu chắc chắn không giải quyết hết. Nững người này treo không ở tập đoàn chẳng có chút sức lực nào đóng góp vào cả.
Không thể để tiếp tục tình trạng này được.
Hà Toàn Lý muốn trước khi về hưu cũng đóng góp một chuyện.
- Không như thế này thì ông muốn làm thế nào? Lẽ nào lại đá những người này ra. Tôi hỏi ông nhé ông Hà, ông đá vào đâu?
Dù sao cũng là cho họ một miếng ăn đúng không? Chúng ta không phải theo chủ nghĩa tư bản, xã hội chủ nghĩa chính là mọi người đều bình đẳng.
Mà sau này còn phải khiến cho người người đều được ăn no mặc ấm.
Dương Chấn Đông có vẻ tức giận, thực ra tất cả đều là đang diễn kịch. Chính là nói để hai nghìn người kia nghe.
- Người người bình đẳng có liên quan gì đến hai nghìn người này? Doanh nghiệp của chúng ta không phải viện dưỡng lão. Đã bao năm rồi, Hoành Không có đứng lên được không?
Chưa lần nòa đứng lên được, mỗi lần lên tỉnh họp chúng ta đều lĩnh hội được đâu là cái sỉ nhục về người Hoành Không.
Các lãnh đạo không trực tiếp nói chúng là những kẻ đòi tiền, xin tiền còn hơn ăn mày, nhưng trong lòng họ đúng là cho rằng như thế.
Chúng ta chỉ giơ tay ra xin chứ có tư cách gì để nói đâu?
Hà Toàn Lý cũng tức giận, ngày trước đều là người tốt, giờ cũng nói rõ ràng, hơn nữa sắp về hưu rồi còn sợ gì chứ.
- Tuy tiền mà họ lấy cũng là tiền của nhà nước chứ cũng không phải là tiền mà lão Hà cho họ.
Còn nói về những người nhàn rỗi, thử hỏi trong các doanh nghiệp, có doanh nghiệp nào là không có không? Trên đều hiểu đất nước chúng ta rộng lớn như vậy không thể ai ai cũng tìm được việc làm.
Không có việc gì làm lẽ nào đuổi người ta ra khỏi nhà cho chết đói sao? Như vậy có phải bất nhân quá không? Mà về việ thay đổi nhân sự tôi cũng không nói là không đồng ý sửa đổi.
Chỉ có điều là làm từ từ, nóng vội là hỏng hết chuyện. Tôi thấy chúng ta có thể chọn thay đổi về tư duy.
Ví dụ như công ty phát triển, dần dần dẫn dắt họ làm việc, như vậy có phải nhân đạo hơn việc đuổi thẳng họ đi không.
Bằng không đánh một gậy chết, để cả đám người họ thất nghiệp, như vậy chẳng phải gây khó khăn cho chính quyền sao?
Doanh nghiệp phải gánh đỡ trách nhiệm cho chính quyền là nên làm. Làm như thế các đồng chí bên Hạng Nam sẽ có ý kiến, những người bị đuổi ra đều kéo đến Hạng Nam thì sao?
Dương Chấn Đông hừ nói.
- Thật buồn cười, trừ 2 nghìn người đó đi còn lại hơn mười nghìn người cũng phải lo vị trí làm việc cho họ.
Huống chi đây cũng không phải là vấn đề chính, vấn đề chính là ở chỗ những người này không chịu làm và cũng không làm nổi.
Ví dụ như những thân thích của vị lãnh đạo nào đó chẳng hạn, vỗn chỉ là treo một chức nào đó. Hiện giờ người trong các phòng ban quá nhiều, bí thư Diệp nói thay đối, sau khi thay đổi không phải còn lại một hố một củ cải sao?
Ngày trước ba củ cải một cái hố đúng là chật quá, cũng lãng phí quá. Vậy những phòng ban đầy người thì phải chạy ra đâu?
Bọn họ thứ nhất là không có kỹ thuật, hai là không có năng lực, để họ đứng ở xưởng lắp ráp liệu họ có làm được không?
Những người này, không phải Hà Toàn Lý tôi bẻm mép nhưng đúng là họ không thể chịu được vất vả này. Mà quan trọng là chẳng có kỹ thuật gì.
Hôm nay đúng là Hà Toàn Lý bắn ra tứ phía tấn công vào Dương Chấn Đông.
/3320
|