Thất gia vẫn mặc cái áo vải mà thường ngày ông vẫn mặc nhưng lại đi giày thể thao, suy cho cùng vẫn là sự kết hợp chênh lệch trong ăn mặc của ông ta
Hai bên chạm mặt nhau trong một nhà trọ nhỏ ở thị trấn Hà Tây, Diệp Phàm phát hiện Thất gia có dẫn theo 6 người, trong đó có 3 người mà Trương Ẩn Hào giới thiệu là đại tướng trong quân ngũ
- Khi vào vùng sa mạc mọi người nên chỉ đem theo những thứ cần thiết, có tiểu tử họ Trương ở đây mọi người đỡ được khá nhiều việc đấy
Thất gia nhìn quanh nhóm người của Diệp Phàm nói:
- Nhưng còn vũ khí thì mọi người đem những gì vậy?
- Chúng tôi có cái này.
Trương Ẩn Hào vỗ vỗ vào súng đeo bên hông rồi nói:
- Vẫn còn mấy khẩu súng trường, đều là hàng đắt tiền của Nga, mua ở chợ đen đấy.
- Đưa đây xem nào?
Thất gia nói. Trương Ẩn Hào thấy vậy ném 1 khẩu súng qua, Thất gia vừa đỡ lấy súng, tháo băng đạn ra một cách thành thạo, xem ra ông ta cũng là một tay dùng súng lõi đời.
- Tuyệt, đích thị là một trong 10 loại súng trường nổi tiếng trên thế giới. Nghe nói trong vòng một dặm có thể đánh bạo khinh loại xe thiết giáp. Uy lực bất phàm.
Thất gia thuộc như lòng bàn tay.
Diệp Phàm cười thầm trong lòng vì cái loại súng này đã sớm được điều chỉnh qua tổ A rồi.
Nhưng uy lực của nó tuyệt nhiên không kém hơn loại súng trường Leiter cũ của Mỹ có thể đánh bại xe thiết giáp trong vòng 2 dặm.
Đương nhiên, vẫn còn một số vũ khí đặc biệt của tổ A chế tạo ra, Diệp Phàm không có ý trưng ra đây, phía Thất gia lấy vũ khí lạnh là chính đương nhiên cũng không hiểu được 3 khẩu súng AK47 từ đâu ra.
Nhưng so với những trang thiết bị của nhóm người Diệp Phàm thì cũng thuộc vào loại lỗi thời. Đương nhiên Thất gia làm được những việc này thì cũng chứng tỏ ông ta có những bản lĩnh nhất định.
- Vậy phải xem nó phát huy trong tay ai, nếu không nó chỉ là một thứ đồ chơi không hơn.
Lúc đó chẳng khác gì một cái miệng lộ ra hai cái răng, thằng bé châm biếm. Người này chính là “Hổ Xỉ” một trong ba đại tướng của Thất gia.
- Ha ha, tôi không có sở trường dùng súng, tuy nhiên tin chắc là dùng cái này cũng có thể đánh bại ông.
Vương Nhân Bàng châm chọc nói
- Hổ Xỉ tôi không phải là cọc gỗ.
Hổ Xỉ hừ nói, hiển nhiên ông không đánh nổi tôi.
- Nói vậy cũng không chính xác, tôi làm thuê cũng gọi là đang làm mà.
Vương Nhân Bàng nói xen vào
- Được rồi, buổi tối chúng ta nghỉ ngơi cho khỏe, sáng sớm mai xuất phát, trước khi xuất phát vẫn phải kiểm tra lại một chút, kẻo thiếu cái gì là phiền to đấy.
Thất gia giảng giải.
- Thất gia, người hướng dẫn đâu?Diệp Phàm hỏi.
- Chờ chút tới ngay.Thất gia nói.
Hai bên đang ăn cơm thì lúc này có một người có vết sẹo trên mặt tới, vết sẹo này phải dài đến mười mấy cm, giống như một con giun dài bò trên mặt.
Người này ăn mặc thật không dám khen, hoàn toàn giống như người từ Apganixtan đến vậy
Tóc không những rối tung mà người còn mùi hôi rất khó chịu khiếncho nhóm người Vương Nhân Bàng và Vương Long Đông phải cau mày bịt mũi.
- Đứng cách xa lão đó một chút.
Vương Nhân Bàng không chịu được hướng về phía lão đó nói to lên
- Anh tên gì để tôi ghi lại.
Người này nhìn Vương Nhân Bàng mà không có vẻ gì là sợ hãi.
- Lão gia đây tên Vương Nhân Bàng, sao hả?Vương Nhân Bàng hắng giọng nói, che mũi uống một ngụm canh có mùi khó ngửi.
- Tôi nhớ anh rồi.Người này gật gật đầu không hề tức giận.
- Còn chưa xéo đi à.Vương Nhân Bàng quát lớn.
- Diệp tiên sinh, anh nên quản lý thuộc hạ của mình cho tốt, ở đây tốt nhất là đừng có đắc tội với người khác.
Người anh em này là người hướng dẫn chúng ta từ nay về sau, các ông gọi anh ta là Thiết Cùng là được rồi, ở sa mạc chúng ta còn phải dựa vào anh ấy đấy.
Tay thuộc hạ này cũng quá là hung hãn, về sau phải chú ý, phải tôn trọng Thiết Cùng một chút, nếu không chúng ta bị đưa đi đâu thành ma quỷ thì cũng đừng trách tôi.
Thất gia hắng giọng nói.
- Thiết Cùng, xin chào, tôi là Diệp Phàm.
Diệp Phàm chào hỏi .
Không ngờ người hướng dẫn mà Thất gia mời lại là anh ta, Vương Nhân Bàng bất giác ngạc nhiên một chút.
- Người hướng dẫn, anh tắm cũng nên tắm cho sạch sẽ chứ.
Phí Nhất Độ lên tiếng.
- Chê tôi hôi thì các ông đi tìm người khác, tôi không tiếc chút tiền các ông trả để dẫn đường đâu.
Thiết Cùng lạnh lùng nói, nhìn thẳng vào nhóm người của Diệp Phàm
- Mọi người hiểu lầm rồi, bây giờ mọi người cảm thấy rất hôi, thực tế là ngày mai sau khi vào sa mạc, chúng ta đều rất hôi
Thất gia nói.
- Đều rất hôi, là sao hả Thất gia?
Vương Nhân Bàng không tin kéo dài giọng hỏi.
- Trên người anh ta có bôi một loại thuốc chống độc côn trùng, gọi là Thố Lý Vương. Loại thuốc này rất quý, có thể khiến cho các côn trùng độc hại tránh xa khi đi trên sa mạc. Đương nhiên không thể khiến cho toàn bộ côn trùng độc hại tránh xa ra, chỉ là có còn hơn không.Thất gia nói.
- Thà chết cũng không bôi cái cái này.
Vương Nhân Bàng nói.
- Bôi hay không bôi tùy anh, tôi chỉ nhắc anh một chút nếu anh cứ nhất mực không bôi tôi cũng chẳng có cách nào, đến lúc đó mất mạng thì đừng trách tôi.
Thất gia chau mày, lạnh lùng nói.
- Mạng của tôi là của tôi, ông không phải bận tâm.
Vương Nhân Bàng nói.
- Đủ rồi Nhân Bàng, anh bắt buộc phải bôi thuốc.
Diệp Phàm hạ lệnh.
- Được rồi, tôi bôi là được chứ gì.
Vương Nhân Bàng đành phải gật đầu, làm cho Thất gia lại phải nhìn sang Diệp Phàm, cảm thấy vị thư sinh Diệp Phàm này uy lực quả là không nhỏ.
Vừa rồi tên họ Vương thật giống như là tên càn quấy, không ngờ chỉ một câu nói của chàng trai trẻ này mà đã làm cho hắn phải nghe lời
Kiểu người này thường chưa nhìn thấy quan tài thì chưa đổ lệ. Thất gia xem ra đã già, ông ta tin tưởng vào trực giác của mình.
- Xin lỗi, tôi không thể đưa thuốc “Thố Lý Vương” cho anh Vương được.
Không ngờ Thiết Cùng lại nói.
- Được, 7 người chúng tôi ở đây anh cho 6 người là đủ rồi.
Diệp Phàm liếc nhìn anh ta một cái, hừ nói.
- Tôi sẽ cho các anh 6 phần”
Thiết Cùng nói
- Nhưng tôi phải nhắc nhở các anh một chút hiệu lực của thuốc “Thố Lý Vương” này có thể chỉ kéo dài được 5 ngày”.
Nếu các anh lấy thuốc cho 6 người mà dùng cho 7 người thì hiệu quả sẽ không duy trì đủ cho 5 ngày vì số lượng không đủ sẽ giảm đi 2 ngày thậm chí sẽ không có hiệu quả
Đến lúc đó đừng có trách Thiết Cùng tôi đã không nhắc nhở các anh
- Điều này anh không phải bận tâm, chúng tôi tự sắp xếp.
Diệp Phàm khoát tay, có chút không hài lòng đối với người này.
Ăn xong cơm, Thiết Cùng bị Thất gia gọi lại, cùng với Diệp Phàm 3 người cùng ngồi nói chuyện
- Anh Diệp, Thiết Cùng tôi trước đây có mang ơn Thất gia, nếu như không nể Thất gia thì các anh dựa vào chút tiền này làm sao có thể gọi được tôi?
Thiết Cùng nói.
- Ha ha, chúng tôi chỉ là muốn tìm hiểu một chút tình hình của tổ chức “13 Áo xanh”, anh có biết chi tiết về bọn họ không?
Diệp Phàm cười nhẹ.
- Tổ chức Thập Tam Thanh Y, các anh hỏi họ để làm gì?
Thiết Cùng sửng sốt, dường như có chút cảnh giác.
- Anh chỉ quan tâm đến việc cung cấp thông tin về họ là được rồi, chúng tôi còn có thể cho anh một khoản lớn với các thông tin này.Diệp Phàm nói.
- Được, tôi chỉ cho các anh một chút tình hình về họ, những cái khác đừng gọi tôi.
Thiết Cùng gật đầu đồng ý.
- Tuy nhiên, khoản này anh Diệp cho tôi bao nhiêu?
- Cầm lấy, đây mới chỉ là 1 nửa, sau khi về sẽ đưa nốt cho anh nửa còn lại.
Diệp Phàm với tay ném qua 2 xấp tiền mặt.
Thiết Cùng đỡ lấy xem, gật đầu nói
- Đủ rồi.
Nghĩ rồi nói:
- Tổ chức Thập Tam Thanh Y trước đây ở thời kỳ cổ đại làm công việc giết người cướp của, giờ xã hội hiện đại rồi họ không thể làm cái công việc đó được.
Nếu không sẽ sớm bị công an hoặc cảnh sát biên phòng tiêu diệt. Trang thiết bị của cảnh sát ở xã hội hiện đại tinh vi hơn rất nhiều so với thời cổ đại.
Nhưng ở sa mạc vẫn có rất nhiều chuyện có thể làm nên luật nhân quả, trước đây là phường cướp bóc, giờ họ đã trờ thành người bảo vệ.
Mở một công ty bí mật, chuyên làm về các mảng công việc ví dụ bảo vệ an toàn cho mọi người khi đi trên sa mạc, hướng dẫn viên du lịch, hướng dẫn các nhà khảo cổ đến thám hiểm sa mạc…
Nếu như được trả giá cao lại còn có thể giúp anh làm một số việc chỉ có thể tiến hành trên sa mạc…
Hơn nữa mấy nghìn năm về trước họ đều xuất thân từ vùng biển do vậy họ rất thông thuộc vùng này
Cho nên còn có thể cung cấp một chút manh mối cho những nhà tham hiểm…Dù sao việc gì thì họ đều chấp nhận làm, chỉ cần có liên quan đến vùng này là được.
Hơn nữa, giá có thể cao nhưng có thể đến được sa mạc đều là người có tiền, không họ cũng chẳng để ý đến điều này.
- Công ty này của họ làm những công việc khá phức tạp.
Diệp Phàm hừm 1 tiếng rồi nói:
- Dường như trong đó còn có một số việc mà không ai biết hay sao ây?
- Ha ha, điều này thì tôi không biết rõ lắm, thực ra, tất cả những điều này là do ông già tôi nói vậy.
Người già thường làm công việc hướng dẫn, đương nhiên cũng từng nghe nói câu chuyện về họ, mà khi tôi 18 tuổi đã từng nghe lời dăn dò của người già, đến nay cũng đã là 20 năm rồi.
Tôi đã từng dẫn đoàn đi trên sa mạc, từng dẫn đoàn khảo cổ, có lúc còn dẫn dẫn đoàn cho cả nhóm bộ đội đi vào sa mạc nữa
- Đương nhiên họ không trả giá hậu hĩnh như anh.
Thiết Cùng nói.
- Thiết Cùng, anh vẫn chưa nói rõ tình hình hiện tại của họ ví dụ như công ty của họ hiện tại mở ở đâu, tổ chức Thập Tam Thanh Y cụ thể là có bao nhiêu người, còn nữa, tổ chức của họ như thế nào…
Thất gia hỏi dồn dập.
- Thất gia, tôi cảm thấy lần này các ông đến đây không đơn giản là chỉ để tìm kiếm khảo cổ đúng không?
Thiết Cùng nói.
- Đừng loanh quanh nữa, anh cứ trả lời câu hỏi của tôi là được rồi, những cái khác anh đừng xen vào, anh là người chỉ đường mà, anh nên hiểu rõ điều này.
Chỉ cần người thuê trả tiền, anh cứ chỉ dẫn đúng đường tức là nếu anh có nhìn thấy người thuê có giết người thì anh cũng coi như không nhìn thấy gì.
Cho nên, chuyện không liên quan thì đừng quản, họa tại miệng mà ra, câu này khá phù hợp với các anh đấy
Thất gia lạnh lùng nói.
- Thất gia, Ông già nhà tôi nợ ông 1 mạng, nếu không tôi rảnh rỗi gì mà đi quản việc của các ông. Được rồi, tôi nói là xong chứ gì.
Nhóm Thập Tam Thanh Y hiện nay không còn nhiều nữa, ở thời cổ đại xa xưa họ có đếm mấy trăm người, là một trong những đoàn ngựa thồ hung hãn nhất sa mạc
Bây giờ khôn ổn nữa, không những phải chuyển đến chỗ bí mật mà số lượng lại giảm xuống, những người có bản lĩnh đều từ bỏ rồi.
Tuy nhiên, nền móng của nhóm Thập Tam Thanh Y cũng có thể nói là khung sườn vẫn còn, nghe nói mấy chục năm trước tổ chức Thập Tam Thanh Y xảy ra nội chiến, rất nhiều người chết và bỏ trốn
Từ đó về sau, tổ chức Thập Tam Thanh Y càng ngày càng suy sụp, bây giờ nghe nói chỉ còn mấy chục người ngựa thôi
Nhưng những người sau khi rời tổ chức Thập Tam Thanh Y giờ lại được bổ sung đầy đủ rồi, nếu bàn về công phu quyền cước thì tôi không được rõ lắm.
Tuy nhiên, được họ bảo vệ thì những người đến thám hiểm khảo cổ trên sa mạc về cơ bản không phát xảy ra chuyện gì cả.
Cho nên danh tiếng của họ ở phương diện này lại rất tốt. Công việc này họ làm cũng không tồi” còn nữa, nếu anh thích tác phẩm này thì hoan nghênh anh đến gửi phiếu giới thiệu, vé tháng. Sự ủng hộ của anh chính là động lực lớn nhất cho tôi, xin mời người sử dụng đến đọc xem.
Hai bên chạm mặt nhau trong một nhà trọ nhỏ ở thị trấn Hà Tây, Diệp Phàm phát hiện Thất gia có dẫn theo 6 người, trong đó có 3 người mà Trương Ẩn Hào giới thiệu là đại tướng trong quân ngũ
- Khi vào vùng sa mạc mọi người nên chỉ đem theo những thứ cần thiết, có tiểu tử họ Trương ở đây mọi người đỡ được khá nhiều việc đấy
Thất gia nhìn quanh nhóm người của Diệp Phàm nói:
- Nhưng còn vũ khí thì mọi người đem những gì vậy?
- Chúng tôi có cái này.
Trương Ẩn Hào vỗ vỗ vào súng đeo bên hông rồi nói:
- Vẫn còn mấy khẩu súng trường, đều là hàng đắt tiền của Nga, mua ở chợ đen đấy.
- Đưa đây xem nào?
Thất gia nói. Trương Ẩn Hào thấy vậy ném 1 khẩu súng qua, Thất gia vừa đỡ lấy súng, tháo băng đạn ra một cách thành thạo, xem ra ông ta cũng là một tay dùng súng lõi đời.
- Tuyệt, đích thị là một trong 10 loại súng trường nổi tiếng trên thế giới. Nghe nói trong vòng một dặm có thể đánh bạo khinh loại xe thiết giáp. Uy lực bất phàm.
Thất gia thuộc như lòng bàn tay.
Diệp Phàm cười thầm trong lòng vì cái loại súng này đã sớm được điều chỉnh qua tổ A rồi.
Nhưng uy lực của nó tuyệt nhiên không kém hơn loại súng trường Leiter cũ của Mỹ có thể đánh bại xe thiết giáp trong vòng 2 dặm.
Đương nhiên, vẫn còn một số vũ khí đặc biệt của tổ A chế tạo ra, Diệp Phàm không có ý trưng ra đây, phía Thất gia lấy vũ khí lạnh là chính đương nhiên cũng không hiểu được 3 khẩu súng AK47 từ đâu ra.
Nhưng so với những trang thiết bị của nhóm người Diệp Phàm thì cũng thuộc vào loại lỗi thời. Đương nhiên Thất gia làm được những việc này thì cũng chứng tỏ ông ta có những bản lĩnh nhất định.
- Vậy phải xem nó phát huy trong tay ai, nếu không nó chỉ là một thứ đồ chơi không hơn.
Lúc đó chẳng khác gì một cái miệng lộ ra hai cái răng, thằng bé châm biếm. Người này chính là “Hổ Xỉ” một trong ba đại tướng của Thất gia.
- Ha ha, tôi không có sở trường dùng súng, tuy nhiên tin chắc là dùng cái này cũng có thể đánh bại ông.
Vương Nhân Bàng châm chọc nói
- Hổ Xỉ tôi không phải là cọc gỗ.
Hổ Xỉ hừ nói, hiển nhiên ông không đánh nổi tôi.
- Nói vậy cũng không chính xác, tôi làm thuê cũng gọi là đang làm mà.
Vương Nhân Bàng nói xen vào
- Được rồi, buổi tối chúng ta nghỉ ngơi cho khỏe, sáng sớm mai xuất phát, trước khi xuất phát vẫn phải kiểm tra lại một chút, kẻo thiếu cái gì là phiền to đấy.
Thất gia giảng giải.
- Thất gia, người hướng dẫn đâu?Diệp Phàm hỏi.
- Chờ chút tới ngay.Thất gia nói.
Hai bên đang ăn cơm thì lúc này có một người có vết sẹo trên mặt tới, vết sẹo này phải dài đến mười mấy cm, giống như một con giun dài bò trên mặt.
Người này ăn mặc thật không dám khen, hoàn toàn giống như người từ Apganixtan đến vậy
Tóc không những rối tung mà người còn mùi hôi rất khó chịu khiếncho nhóm người Vương Nhân Bàng và Vương Long Đông phải cau mày bịt mũi.
- Đứng cách xa lão đó một chút.
Vương Nhân Bàng không chịu được hướng về phía lão đó nói to lên
- Anh tên gì để tôi ghi lại.
Người này nhìn Vương Nhân Bàng mà không có vẻ gì là sợ hãi.
- Lão gia đây tên Vương Nhân Bàng, sao hả?Vương Nhân Bàng hắng giọng nói, che mũi uống một ngụm canh có mùi khó ngửi.
- Tôi nhớ anh rồi.Người này gật gật đầu không hề tức giận.
- Còn chưa xéo đi à.Vương Nhân Bàng quát lớn.
- Diệp tiên sinh, anh nên quản lý thuộc hạ của mình cho tốt, ở đây tốt nhất là đừng có đắc tội với người khác.
Người anh em này là người hướng dẫn chúng ta từ nay về sau, các ông gọi anh ta là Thiết Cùng là được rồi, ở sa mạc chúng ta còn phải dựa vào anh ấy đấy.
Tay thuộc hạ này cũng quá là hung hãn, về sau phải chú ý, phải tôn trọng Thiết Cùng một chút, nếu không chúng ta bị đưa đi đâu thành ma quỷ thì cũng đừng trách tôi.
Thất gia hắng giọng nói.
- Thiết Cùng, xin chào, tôi là Diệp Phàm.
Diệp Phàm chào hỏi .
Không ngờ người hướng dẫn mà Thất gia mời lại là anh ta, Vương Nhân Bàng bất giác ngạc nhiên một chút.
- Người hướng dẫn, anh tắm cũng nên tắm cho sạch sẽ chứ.
Phí Nhất Độ lên tiếng.
- Chê tôi hôi thì các ông đi tìm người khác, tôi không tiếc chút tiền các ông trả để dẫn đường đâu.
Thiết Cùng lạnh lùng nói, nhìn thẳng vào nhóm người của Diệp Phàm
- Mọi người hiểu lầm rồi, bây giờ mọi người cảm thấy rất hôi, thực tế là ngày mai sau khi vào sa mạc, chúng ta đều rất hôi
Thất gia nói.
- Đều rất hôi, là sao hả Thất gia?
Vương Nhân Bàng không tin kéo dài giọng hỏi.
- Trên người anh ta có bôi một loại thuốc chống độc côn trùng, gọi là Thố Lý Vương. Loại thuốc này rất quý, có thể khiến cho các côn trùng độc hại tránh xa khi đi trên sa mạc. Đương nhiên không thể khiến cho toàn bộ côn trùng độc hại tránh xa ra, chỉ là có còn hơn không.Thất gia nói.
- Thà chết cũng không bôi cái cái này.
Vương Nhân Bàng nói.
- Bôi hay không bôi tùy anh, tôi chỉ nhắc anh một chút nếu anh cứ nhất mực không bôi tôi cũng chẳng có cách nào, đến lúc đó mất mạng thì đừng trách tôi.
Thất gia chau mày, lạnh lùng nói.
- Mạng của tôi là của tôi, ông không phải bận tâm.
Vương Nhân Bàng nói.
- Đủ rồi Nhân Bàng, anh bắt buộc phải bôi thuốc.
Diệp Phàm hạ lệnh.
- Được rồi, tôi bôi là được chứ gì.
Vương Nhân Bàng đành phải gật đầu, làm cho Thất gia lại phải nhìn sang Diệp Phàm, cảm thấy vị thư sinh Diệp Phàm này uy lực quả là không nhỏ.
Vừa rồi tên họ Vương thật giống như là tên càn quấy, không ngờ chỉ một câu nói của chàng trai trẻ này mà đã làm cho hắn phải nghe lời
Kiểu người này thường chưa nhìn thấy quan tài thì chưa đổ lệ. Thất gia xem ra đã già, ông ta tin tưởng vào trực giác của mình.
- Xin lỗi, tôi không thể đưa thuốc “Thố Lý Vương” cho anh Vương được.
Không ngờ Thiết Cùng lại nói.
- Được, 7 người chúng tôi ở đây anh cho 6 người là đủ rồi.
Diệp Phàm liếc nhìn anh ta một cái, hừ nói.
- Tôi sẽ cho các anh 6 phần”
Thiết Cùng nói
- Nhưng tôi phải nhắc nhở các anh một chút hiệu lực của thuốc “Thố Lý Vương” này có thể chỉ kéo dài được 5 ngày”.
Nếu các anh lấy thuốc cho 6 người mà dùng cho 7 người thì hiệu quả sẽ không duy trì đủ cho 5 ngày vì số lượng không đủ sẽ giảm đi 2 ngày thậm chí sẽ không có hiệu quả
Đến lúc đó đừng có trách Thiết Cùng tôi đã không nhắc nhở các anh
- Điều này anh không phải bận tâm, chúng tôi tự sắp xếp.
Diệp Phàm khoát tay, có chút không hài lòng đối với người này.
Ăn xong cơm, Thiết Cùng bị Thất gia gọi lại, cùng với Diệp Phàm 3 người cùng ngồi nói chuyện
- Anh Diệp, Thiết Cùng tôi trước đây có mang ơn Thất gia, nếu như không nể Thất gia thì các anh dựa vào chút tiền này làm sao có thể gọi được tôi?
Thiết Cùng nói.
- Ha ha, chúng tôi chỉ là muốn tìm hiểu một chút tình hình của tổ chức “13 Áo xanh”, anh có biết chi tiết về bọn họ không?
Diệp Phàm cười nhẹ.
- Tổ chức Thập Tam Thanh Y, các anh hỏi họ để làm gì?
Thiết Cùng sửng sốt, dường như có chút cảnh giác.
- Anh chỉ quan tâm đến việc cung cấp thông tin về họ là được rồi, chúng tôi còn có thể cho anh một khoản lớn với các thông tin này.Diệp Phàm nói.
- Được, tôi chỉ cho các anh một chút tình hình về họ, những cái khác đừng gọi tôi.
Thiết Cùng gật đầu đồng ý.
- Tuy nhiên, khoản này anh Diệp cho tôi bao nhiêu?
- Cầm lấy, đây mới chỉ là 1 nửa, sau khi về sẽ đưa nốt cho anh nửa còn lại.
Diệp Phàm với tay ném qua 2 xấp tiền mặt.
Thiết Cùng đỡ lấy xem, gật đầu nói
- Đủ rồi.
Nghĩ rồi nói:
- Tổ chức Thập Tam Thanh Y trước đây ở thời kỳ cổ đại làm công việc giết người cướp của, giờ xã hội hiện đại rồi họ không thể làm cái công việc đó được.
Nếu không sẽ sớm bị công an hoặc cảnh sát biên phòng tiêu diệt. Trang thiết bị của cảnh sát ở xã hội hiện đại tinh vi hơn rất nhiều so với thời cổ đại.
Nhưng ở sa mạc vẫn có rất nhiều chuyện có thể làm nên luật nhân quả, trước đây là phường cướp bóc, giờ họ đã trờ thành người bảo vệ.
Mở một công ty bí mật, chuyên làm về các mảng công việc ví dụ bảo vệ an toàn cho mọi người khi đi trên sa mạc, hướng dẫn viên du lịch, hướng dẫn các nhà khảo cổ đến thám hiểm sa mạc…
Nếu như được trả giá cao lại còn có thể giúp anh làm một số việc chỉ có thể tiến hành trên sa mạc…
Hơn nữa mấy nghìn năm về trước họ đều xuất thân từ vùng biển do vậy họ rất thông thuộc vùng này
Cho nên còn có thể cung cấp một chút manh mối cho những nhà tham hiểm…Dù sao việc gì thì họ đều chấp nhận làm, chỉ cần có liên quan đến vùng này là được.
Hơn nữa, giá có thể cao nhưng có thể đến được sa mạc đều là người có tiền, không họ cũng chẳng để ý đến điều này.
- Công ty này của họ làm những công việc khá phức tạp.
Diệp Phàm hừm 1 tiếng rồi nói:
- Dường như trong đó còn có một số việc mà không ai biết hay sao ây?
- Ha ha, điều này thì tôi không biết rõ lắm, thực ra, tất cả những điều này là do ông già tôi nói vậy.
Người già thường làm công việc hướng dẫn, đương nhiên cũng từng nghe nói câu chuyện về họ, mà khi tôi 18 tuổi đã từng nghe lời dăn dò của người già, đến nay cũng đã là 20 năm rồi.
Tôi đã từng dẫn đoàn đi trên sa mạc, từng dẫn đoàn khảo cổ, có lúc còn dẫn dẫn đoàn cho cả nhóm bộ đội đi vào sa mạc nữa
- Đương nhiên họ không trả giá hậu hĩnh như anh.
Thiết Cùng nói.
- Thiết Cùng, anh vẫn chưa nói rõ tình hình hiện tại của họ ví dụ như công ty của họ hiện tại mở ở đâu, tổ chức Thập Tam Thanh Y cụ thể là có bao nhiêu người, còn nữa, tổ chức của họ như thế nào…
Thất gia hỏi dồn dập.
- Thất gia, tôi cảm thấy lần này các ông đến đây không đơn giản là chỉ để tìm kiếm khảo cổ đúng không?
Thiết Cùng nói.
- Đừng loanh quanh nữa, anh cứ trả lời câu hỏi của tôi là được rồi, những cái khác anh đừng xen vào, anh là người chỉ đường mà, anh nên hiểu rõ điều này.
Chỉ cần người thuê trả tiền, anh cứ chỉ dẫn đúng đường tức là nếu anh có nhìn thấy người thuê có giết người thì anh cũng coi như không nhìn thấy gì.
Cho nên, chuyện không liên quan thì đừng quản, họa tại miệng mà ra, câu này khá phù hợp với các anh đấy
Thất gia lạnh lùng nói.
- Thất gia, Ông già nhà tôi nợ ông 1 mạng, nếu không tôi rảnh rỗi gì mà đi quản việc của các ông. Được rồi, tôi nói là xong chứ gì.
Nhóm Thập Tam Thanh Y hiện nay không còn nhiều nữa, ở thời cổ đại xa xưa họ có đếm mấy trăm người, là một trong những đoàn ngựa thồ hung hãn nhất sa mạc
Bây giờ khôn ổn nữa, không những phải chuyển đến chỗ bí mật mà số lượng lại giảm xuống, những người có bản lĩnh đều từ bỏ rồi.
Tuy nhiên, nền móng của nhóm Thập Tam Thanh Y cũng có thể nói là khung sườn vẫn còn, nghe nói mấy chục năm trước tổ chức Thập Tam Thanh Y xảy ra nội chiến, rất nhiều người chết và bỏ trốn
Từ đó về sau, tổ chức Thập Tam Thanh Y càng ngày càng suy sụp, bây giờ nghe nói chỉ còn mấy chục người ngựa thôi
Nhưng những người sau khi rời tổ chức Thập Tam Thanh Y giờ lại được bổ sung đầy đủ rồi, nếu bàn về công phu quyền cước thì tôi không được rõ lắm.
Tuy nhiên, được họ bảo vệ thì những người đến thám hiểm khảo cổ trên sa mạc về cơ bản không phát xảy ra chuyện gì cả.
Cho nên danh tiếng của họ ở phương diện này lại rất tốt. Công việc này họ làm cũng không tồi” còn nữa, nếu anh thích tác phẩm này thì hoan nghênh anh đến gửi phiếu giới thiệu, vé tháng. Sự ủng hộ của anh chính là động lực lớn nhất cho tôi, xin mời người sử dụng đến đọc xem.
/3320
|