- Thật ra Thi ngao chính là xác chết đặc biệt thích ăn một loại đồ vật nào đó, bộ dạng có phần giống như con rùa trên mặt đất.
Tuy nhiên, cũng không giống cho lắm, so với rùa đen thì chúng độc ác hơn nhiều. Răng nanh thì sắc nhọn, hơn nữa, xác rất dầy, cho dù là đạn bắn vào cũng khó có thể xuyên qua ngay được.
Hơn nữa. Bởi vì một thời gian dài Thi ngao lấy xác chết làm thức ăn. Mọi người đều biết, sau khi thi thể thối giữa có chứa rất nhiều độc tố.
Thi ngao thường xuyên lấy chúng làm thức ăn, đương nhiên, trong cơ thể liền dự trữ một lượng độc tố lớn. Xử lý bọn họ không thể dùng súng, chỉ sợ đánh không được.
Chỉ sợ đánh bạo độc tố sẽ phun ra, lan tỏa ra bên ngoài, một lượng khí độc bằng bàn tay tản ra cũng có thể hạ độc được bất kỳ ai cũng như với động vật trong vòng mấy chục thước.
Trương Ẩn Hào nói.
- Cậu thanh niên, lão phu đã đi qua nhiều nơi hơn so với cậu. Loại độc Thi ngao này đã tuyệt chủng, không thể tưởng tượng được lại có thể xuất hiện ở trong này.
Loại thi ngao này gọi là thi ngao điểu, sau tiến hóa thành một đôi cánh. Việc đi lại so với Thi ngao nhanh hơn nhiều, bởi vì chúng có thể bay trên không trung.
Hơn nữa, lại có thể ăn xác chết. Khả năng công kích sắc bén hơn, miệng lại còn có thể phun ra độc tố.
Nếu chỉ có một hai con chúng ta còn không sợ, nếu có nhiều thì chúng ta phải nhanh chóng rút ra khỏi chỗ này. Bằng không, toàn bộ sẽ phải ở lại nơi này.
Thất gia nói.
- Tôi nhớ ra rồi, hình như là có một truyền thuyết. Nghe nói vợ vua cổ tinh tuyệt thích nuôi dưỡng loại rùa có dạng như con chim.
Sau này lại phát hiện ra loại chim này có khả năng công kích rất mạnh, cho nên đã đào tạo thành một con chim đặc biệt dùng trong quân đội, dùng để giết người tương đối có hiệu quả.
Tuy nhiên, loại Thi ngao này ăn xác chết, người dân nước Tinh Tuyệt côt cũng không nhiều, chỉ có khoảng mấy chục ngàn người.
Cũng không có khả năng nuôi dưỡng nhiều lắm. Cho nên, phát động chiến tranh giết người, chính là để cung cấp thực phẩm cho ngao điểu.
Có lẽ đất nước cổ tinh tuyệt diệt vong, là bởi vì đã chọc giận xung quanh cho nên đã bị các nước láng giềng vây lại tấn công.
Trương Ẩn Hào nghĩ rồi nói, tuy nhiên, vừa dứt lời.
Hổ Xỉ bay lên một cái không đánh vào cái đầu kêu lớn:
- Trời ạ. Là Ảnh Tử, Ảnh Tử, ai giết chết anh?
- Lấy đầu của anh ta về nhà an táng, đi mau.
Thất gia cũng gào lên, tát một cái vào mặt của bóng người, đánh cho tỉnh người này.
- Tôi không đi Thẩt gia, khẳng định đao bát cũng ở trong này.
Hổ Xỉ bị té ngã vào trong đống bẩn, kêu lên.
- Nếu anh ta không đi thì giết anh ta đi.
Thất gia nhìn Hùng Bàn Tử hừ nói.
- Tại sao lại về. Sao lại thế này.
Đột nhiên Vương Long Đông kêu lên, sợ hãi nhìn xung quanh.
Diệp Phàm vừa thấy, cũng trợn tròn mắt lên. Bởi vì, đột nhiên bốn phía dường như đều biến hóa, sương mù bay như mưa phùn trên không trung. Đèn pin chiếu vào xuất hiện rất nhiều cái gì đó màu xanh lục.
- Nhiều ngọc lục bảo như vậy, con mẹ nó phát tài rồi.
Vương Nhân Bàng vui sướng.
- Rõ ràng đó là ngọc lục bảo, tất cả đều là mắt của thi ngao.
Thất gia mắng một câu. Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng đảo qua một cái, đột nhiên thở dài, thiếu chút nữa đen pin rơi xuống đất.
Vừa rồi còn không có phát hiện thấy, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện ra. Trong động đột nhiên có mấy nghìn Thi ngao đi đến.
Hơn nữa, lớn bé đều có. Lớn thì như chậu rửa mặt, bé thì như nắm tay đứa trẻ con. Ánh sáng của đèn pin chiếu vào đôi mắt của chúng phản xạ lại phát ra ánh sáng màu xanh lục. Chẳng trách Vương Nhân Bàng lại bảo là ngọc lục bảo.
- Chạy mau. Chạy lại đây.
Thiết Cùng kêu lên, không nói thêm gì liền nhanh chóng chạy trốn đầu tiên.
Một tiếng động giòn vang.
Thiết Cùng chạy về phía trước đột nhiên cơ thể lại ngã xuống, giống như có vật nặng gì đó va chạm vào.
- Đó là do một con ngao điểu rất lớn làm.
Thất gia nói. Từ không trung bắn ra một quả bom màu đen.
Một tiếng nổ lớn, một con ngao điểu kêu một tiếng thảm thiết ngã phịch xuống ngay trước mắt mọi người. Bộ dạng ngao điểu đúng thật giống như là rùa, đầu thò ra bên ngoài thân lui vào bên trong, mà thân mình cũng giống như hình dáng của rùa. Chẳng qua ở trên lưng rùa có một đôi cánh rộng khoảng ba bốn thước thôi.
Tuy nhiên, đầu điểu rất lớn. Đã trưởng thành bằng nắm tay. Rơi xuống mặt đất ngao điểu hung dữ há mồm. Một mùi vị hơi thối bay đến khiến mọi người thiếu chút nữa là ngã.
Một tiếng nổ lớn, đầu lưỡi của ngao điểu bắn ra bên ngoài một thước dài. Trên đầu lưỡi có một chút nước bọt hướng về phía Vương Nhân Bàng.
- Tránh ra, có độc đấy.
Diệp Phàm kêu lên, một cái tát đi ra, ngao điểu bị Diệp Phàm đánh vào trên người hét thảm một tiếng.
Hình như là tấn công bằng sừng, chung quanh có vài tiếng chít chít giống như là tiếng chuột kêu, toàn bộ đám người của Diệp Phàm bao quanh ánh sáng màu lục để tấn công.
- Giết!
Diệp Phàm và Thất gia cũng hét lên, mọi người xoay đao côn hướng về phía mắt lục.
- Hành động phải chú ý một chút, đừng để chúng nó phun nước độc.
Thiết Cùng tỉnh dậy đứng lên kêu.
Trong tiếng ào ào, toàn bộ mọi người đánh giết xung quanh nhau.
Trên không trung còn có rất nhiều ngao điểu đến đây công kích, nhất thời chân tay mọi người có chút luống cuống.
- Cứ như vậy chúng ta sẽ mệt chết đi được, phải tìm chỗ nào đó để làm điểm tựa, để tránh xung quanh đều là địch.
Diệp Phàm kêu lên.
- Bên kia có đống gì đó, chúng ta qua đó để lấy điểm tựa tiêu diệt bọn chết tiệt này.
Thất gia chỉ về phía bên trái kêu lên.
Diệp Phàm phát hiện, đúng là có đống đồ vật gì đó đen đen, hình như là được chất thành một đống giống như là tường.
Diệp Phàm dẫn đầu xông về hướng đó.
- Đúng là đen thật!
Đến trước mắt mới phát hiện ra đó là một đống quan tài, tất cả đều được xếp thành một đống, xếp chồng chất như dạng gỗ.
- Tuy nhiên, cách ‘xếp gỗ’ này cũng thật là đáng sợ. Nhìn qua thấy không dưới mấy trăm cỗ quan tài. Tất cả các quan tài này đều đóng từ gỗ đinh to có đường kính một thước .
Nhìn cũng không rõ là niên đại nào, hơn nữa, nhìn qua chắc phải được giữ gìn rất cẩn thận. Mấy trăm cỗ quan tài đắp đống cùng một chỗ đương nhiên là để sấm người. Hơn nữa, không có lộ ra một thi thể nào ở bên trong.
Lúc này mọi người có cố cũng không kịp, toàn bộ hai bên quan tài lại gần đi lên.
- Dừng lại, có ma,
Diệp Phàm đột nhiên kêu lên.
- Ma ở đâu?
Cả người Vương Nhân Bàng phản xạ có điều kiện giơ đạn lên, giọng nói có chút run rẩy, nói là không sợ là nói dối, ở đây mọi người đều gan dạ, nhưng đều bị dọa cho mất hết can đảm.
Thậm chí, đều có chút bị kích động thần kinh.
- Không phải ma thật, tôi nói là nơi này có ma.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, là có ma.
Thất gia cũng cảm giác được, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn hai người dẫn đầu.
- Mọi người xem, nhóm Thi ngao này giống như sợ chỗ ngồi này.
Thất gia chỉ chỉ bên ngoài, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên, tất cả nhóm Thi ngao đều xếp hàng bên ngoài quan tài, không có một con thi ngao nào xông tới.
Giống như trời sinh ra bọn họ đã sợ hãi nơi này.
- Diệp tiên sinh, chúng ta sẽ không mạo hiểm ra khỏi cái hang này.
Thất gia cười khổ một tiếng, tuy nói thần kinh của ông ta rất vững, nhưng hôm nay cũng bị thành thần kinh rồi.
Nơi này đúng thật là rất quỷ dị, Diệp Phàm còn giữ bình tĩnh được một chút. Bởi vì, sau khi trải qua cuộc chiến với một số việc kỳ lạ ở đảo Thủy Tinh, những điều đó là một sức đề kháng để chống cự.
- Quan tài này có thể sắp xếp thành một cái gì đó, ví dụ như là một mê cung, sợ tới mức ngay cả nhóm thi ngao cũng không dám vào.
Vương Long Đông hỏi.
- Ma trận bát quái, có lúc giống lúc lại không giống.
Trương Ẩn Hào nhìn nhìn, lắc lắc đầu.
- Thi ngao không có linh trí sợ gì ma trận, phỏng chừng sau khi thi ngao vào đây sẽ ngã môi, bản năng của động vật này chúng nó không thể không sợ. Ngay cả nhóm Thi ngao đều sợ hãi, trong quan tài này chắc chắn là không an toàn, chúng ta còn phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài mà không gặp tổn thương.
Thất gia nói.
- Mọi người nhìn kỹ xem, những văn tự trên quan tài này có chút không hiểu.
Đôi mắt ưng của Diệp Phàm nhìn, nói.
- Những nét khắc trên mặt này là văn tự của người tinh tuyệt.
Trương Ấn Hào nhìn nhìn nói.
- Những câu trên quan tài này nghĩa là gì, chẳng lẽ là giới thiệu chủ nhân của quan tài này?
Diệp Phàm hỏi.
- Không biết, không cần nói tôi không biết, đương nhiên phỏng chừng cũng không có vài người nhận biết được văn tự của tinh tuyệt này.
Năm đó, người Anh tham gia thám hiểm (M.a. Stein, 1862-1943), họ đã tìm ra một văn tự viết bằng chữ Hán trên gỗ, và da dê.
Trong đó có nhắc tới địa phương có tên là cadota (“Khải độ đa”) và Tinh Tuyệt.
Có thể là trong nghĩa của chữ hán “Tinh Tuyệt” được dịch âm là cadota; hoặc là, hai cái tên này có sự tương ứng, hẳn là có một từ là tên gọi địa danh. Đó còn là một bí ẩn.
Tuy nhiên, đối với những lô văn kiện này các nhà khảo cổ học lịch sử này chỉ có thể lấy căn cứ đất đã khai quật và một số tài liệu để cân nhắc ý nghĩa của nó.
Tất cả đều là đoán. Đáng tiếc là phía trên không có chữ Hán, chúng ta biết rồi cũng như là không biết.
Trương Ẩn Hào khá là hối tiếc, nhẹ nhàng vuốt ve văn tự.
- Quan tài này tính đến bây giờ cũng có đến hai ba nghìn năm lịch sử, nếu mang về tất cả đều là di sản văn hóa. Có giao bán ba mươi hay bốn mươi ngàn không thành vấn đề.
Vương Nhân Bàng nói.
Đúng lúc này, đèn pin chợt lóe sáng, trong lòng Diệp Phàm đột nhiên xuất hiện một loạt những văn tự có phần quen thuộc.
Trong lòng hắn cả kinh, thấy chữ này gần như chữ trên miếng ngọc là phân nhánh của Huyết Trích Tử.
Chẳng lẽ những chữ viết tồn tại trên miếng ngọc với loại chữ này là một. Những chữ viết trên miếng ngọc bích chính là Mãn văn.
Có thể mãn văn cũng là chữ theo Tinh Tuyệt, trong lòng Diệp Phàm lắc lắc đầu, cảm thấy thật không thể tin nổi.
- Bây giờ phải nghĩ cách sống xót để đi ra ngoài đã, suy nghĩ về cái quan tài này thì có tác dụng gì chứ.
Hồ Xỉ khinh bỉ hừ nói.
- Tôi sợ những cái bóng, sợ phải sống như thế này chứ không sợ cái chết.
Tinh thần Hùng Bàn tử trở lên nhanh nhẹn hơn, hơn nữa vừa mới phát hiện ra bóng dáng anh em tốt bị chết thảm như vậy.
Y tức giận. Đá một cái vào bên cạnh chiếc quan tài, có một tiếng kêu, tất cả cỗ quan tài ở phía dưới Hùng Bàn Tử biểu diễn bay trên không trung về phía sau.
- Mẹ nó chứ, anh làm gì chứ, sao có thể đá loạn lên. Mọi người chú ý đến tình huống đột phát.
Diệp Phàm chạy nhanh kêu lên.
Vài tiếng kêu răng rắc vang lên, chiếc quan tài bay lên bị Hùng Bàn Tử dùng sức phá hủy.
Nhất thời, có một mùi vị thối bay ra. Một số xương cốt có màu đen bay từ trong ra khắp nơi.
Bầu không khí bao phủ xung quanh, lúc này đặc biệt im lặng. Mà ngay cả lúc trước khi kêu lên thì nhóm thi ngao cũng ngơi ngác nhìn quan tài mở ra. Hơn một ngàn con thi ngao nhìn lên trên, trận này tương đối là hoành tráng
- Không phải chúng nó đang lễ bái gì đó chứ?
Vương Nhân Bàng nói.
Tuy nhiên, cũng không giống cho lắm, so với rùa đen thì chúng độc ác hơn nhiều. Răng nanh thì sắc nhọn, hơn nữa, xác rất dầy, cho dù là đạn bắn vào cũng khó có thể xuyên qua ngay được.
Hơn nữa. Bởi vì một thời gian dài Thi ngao lấy xác chết làm thức ăn. Mọi người đều biết, sau khi thi thể thối giữa có chứa rất nhiều độc tố.
Thi ngao thường xuyên lấy chúng làm thức ăn, đương nhiên, trong cơ thể liền dự trữ một lượng độc tố lớn. Xử lý bọn họ không thể dùng súng, chỉ sợ đánh không được.
Chỉ sợ đánh bạo độc tố sẽ phun ra, lan tỏa ra bên ngoài, một lượng khí độc bằng bàn tay tản ra cũng có thể hạ độc được bất kỳ ai cũng như với động vật trong vòng mấy chục thước.
Trương Ẩn Hào nói.
- Cậu thanh niên, lão phu đã đi qua nhiều nơi hơn so với cậu. Loại độc Thi ngao này đã tuyệt chủng, không thể tưởng tượng được lại có thể xuất hiện ở trong này.
Loại thi ngao này gọi là thi ngao điểu, sau tiến hóa thành một đôi cánh. Việc đi lại so với Thi ngao nhanh hơn nhiều, bởi vì chúng có thể bay trên không trung.
Hơn nữa, lại có thể ăn xác chết. Khả năng công kích sắc bén hơn, miệng lại còn có thể phun ra độc tố.
Nếu chỉ có một hai con chúng ta còn không sợ, nếu có nhiều thì chúng ta phải nhanh chóng rút ra khỏi chỗ này. Bằng không, toàn bộ sẽ phải ở lại nơi này.
Thất gia nói.
- Tôi nhớ ra rồi, hình như là có một truyền thuyết. Nghe nói vợ vua cổ tinh tuyệt thích nuôi dưỡng loại rùa có dạng như con chim.
Sau này lại phát hiện ra loại chim này có khả năng công kích rất mạnh, cho nên đã đào tạo thành một con chim đặc biệt dùng trong quân đội, dùng để giết người tương đối có hiệu quả.
Tuy nhiên, loại Thi ngao này ăn xác chết, người dân nước Tinh Tuyệt côt cũng không nhiều, chỉ có khoảng mấy chục ngàn người.
Cũng không có khả năng nuôi dưỡng nhiều lắm. Cho nên, phát động chiến tranh giết người, chính là để cung cấp thực phẩm cho ngao điểu.
Có lẽ đất nước cổ tinh tuyệt diệt vong, là bởi vì đã chọc giận xung quanh cho nên đã bị các nước láng giềng vây lại tấn công.
Trương Ẩn Hào nghĩ rồi nói, tuy nhiên, vừa dứt lời.
Hổ Xỉ bay lên một cái không đánh vào cái đầu kêu lớn:
- Trời ạ. Là Ảnh Tử, Ảnh Tử, ai giết chết anh?
- Lấy đầu của anh ta về nhà an táng, đi mau.
Thất gia cũng gào lên, tát một cái vào mặt của bóng người, đánh cho tỉnh người này.
- Tôi không đi Thẩt gia, khẳng định đao bát cũng ở trong này.
Hổ Xỉ bị té ngã vào trong đống bẩn, kêu lên.
- Nếu anh ta không đi thì giết anh ta đi.
Thất gia nhìn Hùng Bàn Tử hừ nói.
- Tại sao lại về. Sao lại thế này.
Đột nhiên Vương Long Đông kêu lên, sợ hãi nhìn xung quanh.
Diệp Phàm vừa thấy, cũng trợn tròn mắt lên. Bởi vì, đột nhiên bốn phía dường như đều biến hóa, sương mù bay như mưa phùn trên không trung. Đèn pin chiếu vào xuất hiện rất nhiều cái gì đó màu xanh lục.
- Nhiều ngọc lục bảo như vậy, con mẹ nó phát tài rồi.
Vương Nhân Bàng vui sướng.
- Rõ ràng đó là ngọc lục bảo, tất cả đều là mắt của thi ngao.
Thất gia mắng một câu. Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng đảo qua một cái, đột nhiên thở dài, thiếu chút nữa đen pin rơi xuống đất.
Vừa rồi còn không có phát hiện thấy, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện ra. Trong động đột nhiên có mấy nghìn Thi ngao đi đến.
Hơn nữa, lớn bé đều có. Lớn thì như chậu rửa mặt, bé thì như nắm tay đứa trẻ con. Ánh sáng của đèn pin chiếu vào đôi mắt của chúng phản xạ lại phát ra ánh sáng màu xanh lục. Chẳng trách Vương Nhân Bàng lại bảo là ngọc lục bảo.
- Chạy mau. Chạy lại đây.
Thiết Cùng kêu lên, không nói thêm gì liền nhanh chóng chạy trốn đầu tiên.
Một tiếng động giòn vang.
Thiết Cùng chạy về phía trước đột nhiên cơ thể lại ngã xuống, giống như có vật nặng gì đó va chạm vào.
- Đó là do một con ngao điểu rất lớn làm.
Thất gia nói. Từ không trung bắn ra một quả bom màu đen.
Một tiếng nổ lớn, một con ngao điểu kêu một tiếng thảm thiết ngã phịch xuống ngay trước mắt mọi người. Bộ dạng ngao điểu đúng thật giống như là rùa, đầu thò ra bên ngoài thân lui vào bên trong, mà thân mình cũng giống như hình dáng của rùa. Chẳng qua ở trên lưng rùa có một đôi cánh rộng khoảng ba bốn thước thôi.
Tuy nhiên, đầu điểu rất lớn. Đã trưởng thành bằng nắm tay. Rơi xuống mặt đất ngao điểu hung dữ há mồm. Một mùi vị hơi thối bay đến khiến mọi người thiếu chút nữa là ngã.
Một tiếng nổ lớn, đầu lưỡi của ngao điểu bắn ra bên ngoài một thước dài. Trên đầu lưỡi có một chút nước bọt hướng về phía Vương Nhân Bàng.
- Tránh ra, có độc đấy.
Diệp Phàm kêu lên, một cái tát đi ra, ngao điểu bị Diệp Phàm đánh vào trên người hét thảm một tiếng.
Hình như là tấn công bằng sừng, chung quanh có vài tiếng chít chít giống như là tiếng chuột kêu, toàn bộ đám người của Diệp Phàm bao quanh ánh sáng màu lục để tấn công.
- Giết!
Diệp Phàm và Thất gia cũng hét lên, mọi người xoay đao côn hướng về phía mắt lục.
- Hành động phải chú ý một chút, đừng để chúng nó phun nước độc.
Thiết Cùng tỉnh dậy đứng lên kêu.
Trong tiếng ào ào, toàn bộ mọi người đánh giết xung quanh nhau.
Trên không trung còn có rất nhiều ngao điểu đến đây công kích, nhất thời chân tay mọi người có chút luống cuống.
- Cứ như vậy chúng ta sẽ mệt chết đi được, phải tìm chỗ nào đó để làm điểm tựa, để tránh xung quanh đều là địch.
Diệp Phàm kêu lên.
- Bên kia có đống gì đó, chúng ta qua đó để lấy điểm tựa tiêu diệt bọn chết tiệt này.
Thất gia chỉ về phía bên trái kêu lên.
Diệp Phàm phát hiện, đúng là có đống đồ vật gì đó đen đen, hình như là được chất thành một đống giống như là tường.
Diệp Phàm dẫn đầu xông về hướng đó.
- Đúng là đen thật!
Đến trước mắt mới phát hiện ra đó là một đống quan tài, tất cả đều được xếp thành một đống, xếp chồng chất như dạng gỗ.
- Tuy nhiên, cách ‘xếp gỗ’ này cũng thật là đáng sợ. Nhìn qua thấy không dưới mấy trăm cỗ quan tài. Tất cả các quan tài này đều đóng từ gỗ đinh to có đường kính một thước .
Nhìn cũng không rõ là niên đại nào, hơn nữa, nhìn qua chắc phải được giữ gìn rất cẩn thận. Mấy trăm cỗ quan tài đắp đống cùng một chỗ đương nhiên là để sấm người. Hơn nữa, không có lộ ra một thi thể nào ở bên trong.
Lúc này mọi người có cố cũng không kịp, toàn bộ hai bên quan tài lại gần đi lên.
- Dừng lại, có ma,
Diệp Phàm đột nhiên kêu lên.
- Ma ở đâu?
Cả người Vương Nhân Bàng phản xạ có điều kiện giơ đạn lên, giọng nói có chút run rẩy, nói là không sợ là nói dối, ở đây mọi người đều gan dạ, nhưng đều bị dọa cho mất hết can đảm.
Thậm chí, đều có chút bị kích động thần kinh.
- Không phải ma thật, tôi nói là nơi này có ma.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, là có ma.
Thất gia cũng cảm giác được, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn hai người dẫn đầu.
- Mọi người xem, nhóm Thi ngao này giống như sợ chỗ ngồi này.
Thất gia chỉ chỉ bên ngoài, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên, tất cả nhóm Thi ngao đều xếp hàng bên ngoài quan tài, không có một con thi ngao nào xông tới.
Giống như trời sinh ra bọn họ đã sợ hãi nơi này.
- Diệp tiên sinh, chúng ta sẽ không mạo hiểm ra khỏi cái hang này.
Thất gia cười khổ một tiếng, tuy nói thần kinh của ông ta rất vững, nhưng hôm nay cũng bị thành thần kinh rồi.
Nơi này đúng thật là rất quỷ dị, Diệp Phàm còn giữ bình tĩnh được một chút. Bởi vì, sau khi trải qua cuộc chiến với một số việc kỳ lạ ở đảo Thủy Tinh, những điều đó là một sức đề kháng để chống cự.
- Quan tài này có thể sắp xếp thành một cái gì đó, ví dụ như là một mê cung, sợ tới mức ngay cả nhóm thi ngao cũng không dám vào.
Vương Long Đông hỏi.
- Ma trận bát quái, có lúc giống lúc lại không giống.
Trương Ẩn Hào nhìn nhìn, lắc lắc đầu.
- Thi ngao không có linh trí sợ gì ma trận, phỏng chừng sau khi thi ngao vào đây sẽ ngã môi, bản năng của động vật này chúng nó không thể không sợ. Ngay cả nhóm Thi ngao đều sợ hãi, trong quan tài này chắc chắn là không an toàn, chúng ta còn phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài mà không gặp tổn thương.
Thất gia nói.
- Mọi người nhìn kỹ xem, những văn tự trên quan tài này có chút không hiểu.
Đôi mắt ưng của Diệp Phàm nhìn, nói.
- Những nét khắc trên mặt này là văn tự của người tinh tuyệt.
Trương Ấn Hào nhìn nhìn nói.
- Những câu trên quan tài này nghĩa là gì, chẳng lẽ là giới thiệu chủ nhân của quan tài này?
Diệp Phàm hỏi.
- Không biết, không cần nói tôi không biết, đương nhiên phỏng chừng cũng không có vài người nhận biết được văn tự của tinh tuyệt này.
Năm đó, người Anh tham gia thám hiểm (M.a. Stein, 1862-1943), họ đã tìm ra một văn tự viết bằng chữ Hán trên gỗ, và da dê.
Trong đó có nhắc tới địa phương có tên là cadota (“Khải độ đa”) và Tinh Tuyệt.
Có thể là trong nghĩa của chữ hán “Tinh Tuyệt” được dịch âm là cadota; hoặc là, hai cái tên này có sự tương ứng, hẳn là có một từ là tên gọi địa danh. Đó còn là một bí ẩn.
Tuy nhiên, đối với những lô văn kiện này các nhà khảo cổ học lịch sử này chỉ có thể lấy căn cứ đất đã khai quật và một số tài liệu để cân nhắc ý nghĩa của nó.
Tất cả đều là đoán. Đáng tiếc là phía trên không có chữ Hán, chúng ta biết rồi cũng như là không biết.
Trương Ẩn Hào khá là hối tiếc, nhẹ nhàng vuốt ve văn tự.
- Quan tài này tính đến bây giờ cũng có đến hai ba nghìn năm lịch sử, nếu mang về tất cả đều là di sản văn hóa. Có giao bán ba mươi hay bốn mươi ngàn không thành vấn đề.
Vương Nhân Bàng nói.
Đúng lúc này, đèn pin chợt lóe sáng, trong lòng Diệp Phàm đột nhiên xuất hiện một loạt những văn tự có phần quen thuộc.
Trong lòng hắn cả kinh, thấy chữ này gần như chữ trên miếng ngọc là phân nhánh của Huyết Trích Tử.
Chẳng lẽ những chữ viết tồn tại trên miếng ngọc với loại chữ này là một. Những chữ viết trên miếng ngọc bích chính là Mãn văn.
Có thể mãn văn cũng là chữ theo Tinh Tuyệt, trong lòng Diệp Phàm lắc lắc đầu, cảm thấy thật không thể tin nổi.
- Bây giờ phải nghĩ cách sống xót để đi ra ngoài đã, suy nghĩ về cái quan tài này thì có tác dụng gì chứ.
Hồ Xỉ khinh bỉ hừ nói.
- Tôi sợ những cái bóng, sợ phải sống như thế này chứ không sợ cái chết.
Tinh thần Hùng Bàn tử trở lên nhanh nhẹn hơn, hơn nữa vừa mới phát hiện ra bóng dáng anh em tốt bị chết thảm như vậy.
Y tức giận. Đá một cái vào bên cạnh chiếc quan tài, có một tiếng kêu, tất cả cỗ quan tài ở phía dưới Hùng Bàn Tử biểu diễn bay trên không trung về phía sau.
- Mẹ nó chứ, anh làm gì chứ, sao có thể đá loạn lên. Mọi người chú ý đến tình huống đột phát.
Diệp Phàm chạy nhanh kêu lên.
Vài tiếng kêu răng rắc vang lên, chiếc quan tài bay lên bị Hùng Bàn Tử dùng sức phá hủy.
Nhất thời, có một mùi vị thối bay ra. Một số xương cốt có màu đen bay từ trong ra khắp nơi.
Bầu không khí bao phủ xung quanh, lúc này đặc biệt im lặng. Mà ngay cả lúc trước khi kêu lên thì nhóm thi ngao cũng ngơi ngác nhìn quan tài mở ra. Hơn một ngàn con thi ngao nhìn lên trên, trận này tương đối là hoành tráng
- Không phải chúng nó đang lễ bái gì đó chứ?
Vương Nhân Bàng nói.
/3320
|