Súng liên thanh trong tay Đường Thành đột nhiên vang lên lách tách. Súng trường của Xa Thiên có vẻ uy lực hơn nữa, một phát diệt một mạng.
Diệp Phàm và Huyết Cương trên dưới phối hợp với nhau, nhưng khói độc bị đánh bại vỡ ra cũng chẳng được bao nhiêu.
Đám người phía Xa Thiên sớm đã mở máy bơm nước rồi, hướng máy bơm nước lên không trung. Bởi khi có mưa pha vào thì về cơ bản là độc tố lộ ra ngoài sẽ bị tẩy rửa sạch sẽ.
Mấy người còn lại bị đám người Diệp Phàm tấn công, đao kiếm côn bổng vừa xuất ra, chỉ vài phút sau thì bị hạ gục hết.
Máu của những người nảy chảy ra toàn là màu đen, hơn nữa, trước khi chết bọn họ dường như cũng không cảm nhận được cái gì gọi là đau đớn cả. Từng người một còn vuốt lại dạ dày của mình rồi rít lên và ngã xuống. Thậm chí có người còn moi ra cái dạ dày khô quắt ra nhìn một chút, còn có người móc cả mắt ra làm lựu đạn ném ra ngoài. Nhìn mà thấy phát run.
Không lâu sau một đống nội tạng ruột gan đầy dưới đất. Người của phái Võ Đang nhanh chóng xử lý hiện trường.
Mọi người vây quanh căn phòng ngọc thạch trước mặt, quan sát cái tiểu điện nông phong lưu này.
- Chủ nhân của nơi này đích thực là một cao thủ dùng độc, vì sao lại thích dùng ngọc thạch để xây dựng lên căn phòng này?
Diệp Phàm có chút không hiểu.
- Có lẽ ngọc thạch này giúp y tu luyện độc công. Đối với cao thủ này, đoạt được những người này tới đây dựng lên tòa ngọc lầu này là chuyện nhỏ.
Tam Hóa đại sư, Trương Hùng cầm một vài dụng cụ kiểm nghiệm ngọc lâu một hồi.
- Căn phòng này ít cũng có lịch sử hai ngàn năm rồi. Từ việc xét nghiệm ngọc thạch mà có thể đoán ra.
Trương Hùng nói.
Đúng lúc này, mấy tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Cái tòa ngọc lâu kia vốn dĩ không có cái cửa sổ nào đột nhiên bị một vật rất cứng đục ra rất nhiều lỗ hổng rộng khoảng cái bàn tròn một mét.
Những cái vòi to như cánh tay từ trong lỗ hổng bắn ra như mũi tên, một đệ tử của phái Võ Đang không tránh kịp đã bị cái vòi này cuốn vào.
- Á ...
Tên đệ tử kia kêu lên thảm thiết, trong nháy mắt cả người y bị cái vòi kia quấn khắp người. Trong vòng có vài giây đồng hồ sau đó, có thể tận mắt nhìn thấy tên đệ tử này lập tức khô quắt lại. Nửa phút sau, cả người của tên này đã chỉ còn lại một nửa so với lúc ban đầu.
Diệp Phàm hiểu rồi, những kẻ vô dụng bên ngoài hóa ra được tạo ra bằng cách này. Đúng là kinh khủng thật.
Bụp một tiếng. Tên đệ tử của Võ Đang bị quẳng ra ngoài. Tên đệ tử này lại đứng dựng lên ngay, há mồm tấn công về phía chưởng môn của phái Võ Đang.
- Minh Lực, cậu làm gì vậy?
Trương Thiên Lâm hét lớn.
- Giết hắn, hắn đã chết rồi.
Diệp Phàm la lên.
- Nhưng mà...
Trương Thiên Lâm không đành lòng xuống tay. Nhưng mà Xa Thiên đã giúp cậu ta. Thanh đao quay một vòng, két lên mấy tiếng, tên đệ tử của phái Võ Đang tên là Minh Lực đã bị chặt thành từng khối thịt.
Mấy vị trưởng lão của Võ Đang đều nhăn mặt trau mày. Trong lòng mỗi người đoán chừng cũng có chút thê lương.
- Bắn ra đi, cắt đứt những cái vòi này đi.
Diệp Phàm hạ lệnh.
Đường Thành, Trương Hùng, Xa Thiên, Ngưu Bá cùng nhau nổ súng hướng về lỗ hổng mà bắn.
Những cái vòi kia không ngừng đâm ra, nhưng đều bị đánh cho tan nát, đứt đoạn. Nhưng mà chúng vẫn không ngừng đâm ra ngoài, cũng không biết là có bao nhiêu nữa. Những cái vòi sau khi bị đánh nát liền bốc lên một luồng khói đen.
Diệp Phàm vừa thấy thế, liền ra hiệu cho Huyết Cương ra sức thu hút lại. Diệp Phàm cũng tự mình dùng sức để thu hút. Mưa bụi tiếp tục phun ra pha loãng khói độc.
- Tiếp tục đánh, hẳn là còn thừa lại ít thôi. Những loài giun rết của chủ nhân nơi này nuôi xem ra chỉ là loài côn trùng ngu ngốc. Nếu như chủ nhân không còn, thì bắt nó không thành vấn đề. Trong phạm vi của căn phòng này, xem ra những con gin rết này không to đến nỗi dọa người ta khiếp sợ.
Tam Hóa đại sư nói.
Nửa giờ qua đi, cuối cùng không có cái vòi nào thò ra cả.
- Nổ tung được rồi.
Trương Hùng nói.
- Không thể nổ nữa rồi, nếu tất cả đều nổ tung nát vụn thì làm sao có thể giúp chưởng môn Trương tìm mầm họa đây?
Diệp Phàm lắc đầu.
- Tính nguy hiểm rất lớn.
Trương Hùng nói.
- Nghỉ ngơi một lát đã rồi nói tiếp.
Diệp Phàm nói.
- Thật không ngờ, lại xuất hiện một tòa ngọc lầu.
Cung Khai Hà nhìn màn phản quang, thở dài.
- Pháp môn của những người thời cổ đại thật là vô cùng tận, lại có thể nghĩ ra cái pháp môn mạnh tới thế này. Đáng tiếc là công lực của những kẻ luyện võ chúng ta ngày nay quá thấp, có cho biện pháp cũng không luyện thành được.
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Giá trị của tòa ngọc lầu này cũng không ít tiền của đâu lão Kế à?
Cung Khai Hà cười hỏi.
- Trương Hùng bảo là đã thí nghiệm thử rồi, chất lượng của ngọc thạch xây lên tòa ngọc lầu này đều là loại thượng đẳng, nếu đem tòa ngọc lầu này đi bán đấu giá thì cũng bán được tầm một, hai trăm triệu đấy. Điều này, nếu không thông báo gì cho Diệp Phàm thì chớ có phá hủy nó, giữ lại tòa ngọc lầu này có thể còn có lợi đấy, ví như có thể tạo thành điểm du lịch kiếm chút tiền cũng được.
Kế Vĩnh Viễn lập tức thể hiện ra sự tính toán nhỏ nhặt của mình.
- Ha ha. Lão Kế, anh sắp thành kẻ tham tiền rồi. Lẽ nào còn muốn tổ A chúng ta lập ra một tổ quản lí tài vụ nhỏ, đầu tư một chút lập ra một công ty bên ngoài hay sao?
Cái này thì thôi đi. Nhưng mà tôi thấy không cần thiết phải báo cho Diệp Phàm. Nếu như làm được thì Diệp Phàm cùng lắm phá hủy tòa ngọc lầu, từ đó mà nhân viên bị tổn thất, ngược lại là mất nhiều hơn được. Sự an toàn của nhân viên là điều quan trọng.
Cung Khai Hà cười nói.
- Ha ha, đương nhiên người là quan trọng nhất rồi. Tiền á, chỉ là vật ngoài thân. Tổ A muốn lập công ty sao, đó chỉ là mơ mộng thôi.
Kế Vĩnh Viễn cười nói.
Con dơi bị Diệp Phàm bức ra bay tới chỗ mấy lỗ hổng trong tòa ngọc lầu, thăm dò.
Diệp Phàm nhất thời sửng sốt, phát hiện cả tòa lâu đài cũng không còn phòng khác, toàn bộ đều là một đại sảnh lớn, chạy thẳng tới ba lầu.
Trong đại sảnh có một cái quan tài, quan tài cũng được làm bằng ngọc thạch. Lúc này chiếc quan tài vẫn chưa mở ra.
Kia là con rết Cửu U sao?
Lúc mà Diệp Phàm buồn bực, quan tài đột nhiên lại bay lên không trung. Có một cái đuôi bật ra từ trong quan tài.
Chiếc đuôi này tự nhiên lại dán vào mặt một người, có điểm giống như đeo mặt nạ vậy, nhưng, mặt nạ này còn sống.
Đoán chừng mặt nạ này chính là khuôn mặt của Ninh Thiên Cơ mà Trương Thiên Lâm đã nói. Là khuôn mặt này, nhưng cũng không phải toàn bộ là khuôn mặt của Ninh Thiên Cơ.
Lúc này khuôn mặt của Ninh Thiên Cơ giống như vẫn còn sống vậy, mắt đang nháy, mà cái mũi còn có thể động đậy được. Chẳng qua sắc mặt có chút tối sầm lại, giống như ngói lợp được mấy ngày rồi vậy.
Đúng lúc này, một màn kinh sợ xuất hiện.
Trong quan tài chỉ thấy có một cái đuôi đi ra từ chỗ mũi trên khuôn mặt, Ninh Thiên Cơ mở miệng ra, phát ra âm thanh ục ục kỳ lạ.
Diệp Phàm vừa nghe, nhất thời đầu có cảm giác trống rỗng, nội khí con dơi tự nhiên bay đến chỗ Ninh Thiên Cơ.
- Đi nhanh, đây là âm hồn đã khóa của Cửu U.
Giọng của Lô Định Tông dường như rất lo lắng. Sau đó cảm giác như con dơi của mình có chút lo lắng, xem ra là Lô Định Tông đang vô cùng lo lắng. Vừa nãy Diệp Phàm đã mở thị giác của Lô Định Tông rồi.
- Âm hồn đã khóa Cửu U là cái gì?
Diệp Phàm khống chế con dơi bay vào lỗ thủng.
- Là do con côn trùng này phát ra, rất lợi hại, có thể tập trung hồn khí của cao thủ. Người sống có thể trực tiếp tập trung tinh thần của anh lại, sau đó do nó xử lí. Đến lúc đó, anh chính là một cái xác vô dụng thôi.
Lô Định Tông nói:
- Tôi có chút không hiểu, hồn âm khóa kia hình như phát ra từ mặt người, chuyện này sao có thể xảy ra?
Diệp Phàm hỏi:
- Có thể là khuôn mặt này kết hợp với côn trùng, cho nên, bị con côn trùng hấp thu rồi. Cuối cùng da mặt và cái đuôi của nó kết hợp lại với nhau, lợi dụng miệng trên khuôn mặt mà phát ra âm chi hồn. Hơn nữa, làm như vậy hiệu quả rất tốt. Bởi vì, sóng âm phát ra từ miệng của người cũng chuẩn xác hơn. Đây là một loại hành vi mượn miệng.
Lô Định Tông nói.
- Cho nó một đao rồi nói sau.
Diệp Phàm hừ nói, đi tới gần, khí bay ra, có một bóng trắng bay xẹt qua.
Két…..
Khuôn mặt bị đao chém cho một nhát, cái mũi đột nhiên bị chặt mất một lỗ, nhưng lại không có máu tươi chảy ra. Diệp Phàm vừa nhìn thấy cánh cửa, đang muốn chém đao thứ hai.
Trong quan tài kia đột nhiên có một cái thùng nước khô bay ra, nhằm đúng chỗ Diệp Phàm mà đánh.
Diệp Phàm có thể đã bị con côn trùng này phun trúng rồi, đã sớm bắn ra bên ngoài mấy chục mét rồi.
Cứ như vậy, Diệp Phàm thay đổi dùng chiến thuật quấy nhiễu, thỉnh thoảng khí lại bay ra làm một đao rồi lại chạy.
Cứ lui tiến như vậy hơn mười đao, vết chặt trên mặt con côn trùng này cũng nhiều, mà mũi của Ninh Thiên Cơ đã nhanh chóng bị Diệp Phàm chém hết rồi.
Oa oa oa..
Vật kia giống như không chịu nổi, phẫn nộ rồi, cả tòa lâu đài giống như đã xảy ra một trận động đất vậy.
Không lâu sau, cánh cửa màu ngọc bích mở ra. Một con rết khổng lồ trong khuôn mặt đi ra.
Tốc độ rất nhanh, một bước cũng phải cao khoảng ba bốn mươi mét, đám người của Diệp Phàm tấn công nó trên không trung.
- Đúng là Ninh Thiên Cơ rồi, sao lại có thể thành như thế được?
Mấy chưởng lão của Võ Đang sợ đến nỗi sắc mặt đã nhanh chóng thay đổi hoàn toàn.
- Sớm đã chết rồi, ông ấy chỉ còn lại da mặt thôi.
Diệp Phàm hừ lạnh nói:
- Đánh!
Con rết Cửu U này không xuất hiện mà cũng không có có động tay gì cả, nó vừa xuất hiện là có cách tiêu diệt rồi.
Mọi người cùng nhau nổ súng về phía nó.
Diệp Phàm bắn trên không trung, đầu tiên là Nhất Tiêu Hồng, tiếp theo là Huyết Trích Tử bay qua.
Công lực tấn công của con rết Cửu U cũng không phải là đặc biệt mạnh, độc nước mới là lợi hại. Chỉ cần cách xa ra, nó cũng không có cách nào.
Mà thân pháp của Diệp Phàm linh hoạt, nó căn bản là không phun được đến người Diệp Phàm. Mà tràn một chút độc bắn lên người Diệp Phàm cũng không có tác dụng.
- Cái đầu lớn như vậy, giống cái gì nhỉ?
Vẻ mặt Kế Vĩnh Viễn nghiêm túc.
- Diệp Phàm có thể nói một tiếng hay không, bắt sống nó, để cho chúng ta nghiên cứu một chút. Không lẽ còn có thể nuôi được một con, nếu bị chúng ta thuần phục, dùng nó thành một loại thủ đoạn tấn công cũng không có gì là sai.
Ngô Quang Bảo lại suy nghĩ.
- Cái này rất quỷ dị, tôi lo lắng căn bản là chúng ta không thuần phục được nó. Đây chính là sủng vật của cao thủ thời cổ đại để lại. Chúng ta có năng lực gì mà nuôi được nó. Nếu như không biết tình hình trước thì tất cả chúng ta bị đánh bại cũng là điều có thể.
Cung Khai Hà lắc lắc đầu.
- Ừm, không biết cái thứ này. Chúng ta đều không biết một chút gì về nó. Anh xem, nhiều người tấn công như vậy mà nó cũng có thể chống lại được. Uy lực của nó không thua gì cao thủ cấp tiên thiên, tính phá hủy rất lớn.
Kế Vĩnh Viễn cũng nói.
- Haiz, việc này…thật đáng tiếc.
Ngô Quang Bảo thở dài, người này có chút để tâm đối với đồ vật này.
- Vào trong rồi.
Đường Thành hét lớn lên. Bởi vì, Huyết xích tử của Diệp Phàm tóm được cái đuôi của con côn trùng rồi, vừa đúng lúc gắn được vào khuôn mặt của Ninh Thiên Cơ.
Diệp Phàm và Huyết Cương trên dưới phối hợp với nhau, nhưng khói độc bị đánh bại vỡ ra cũng chẳng được bao nhiêu.
Đám người phía Xa Thiên sớm đã mở máy bơm nước rồi, hướng máy bơm nước lên không trung. Bởi khi có mưa pha vào thì về cơ bản là độc tố lộ ra ngoài sẽ bị tẩy rửa sạch sẽ.
Mấy người còn lại bị đám người Diệp Phàm tấn công, đao kiếm côn bổng vừa xuất ra, chỉ vài phút sau thì bị hạ gục hết.
Máu của những người nảy chảy ra toàn là màu đen, hơn nữa, trước khi chết bọn họ dường như cũng không cảm nhận được cái gì gọi là đau đớn cả. Từng người một còn vuốt lại dạ dày của mình rồi rít lên và ngã xuống. Thậm chí có người còn moi ra cái dạ dày khô quắt ra nhìn một chút, còn có người móc cả mắt ra làm lựu đạn ném ra ngoài. Nhìn mà thấy phát run.
Không lâu sau một đống nội tạng ruột gan đầy dưới đất. Người của phái Võ Đang nhanh chóng xử lý hiện trường.
Mọi người vây quanh căn phòng ngọc thạch trước mặt, quan sát cái tiểu điện nông phong lưu này.
- Chủ nhân của nơi này đích thực là một cao thủ dùng độc, vì sao lại thích dùng ngọc thạch để xây dựng lên căn phòng này?
Diệp Phàm có chút không hiểu.
- Có lẽ ngọc thạch này giúp y tu luyện độc công. Đối với cao thủ này, đoạt được những người này tới đây dựng lên tòa ngọc lầu này là chuyện nhỏ.
Tam Hóa đại sư, Trương Hùng cầm một vài dụng cụ kiểm nghiệm ngọc lâu một hồi.
- Căn phòng này ít cũng có lịch sử hai ngàn năm rồi. Từ việc xét nghiệm ngọc thạch mà có thể đoán ra.
Trương Hùng nói.
Đúng lúc này, mấy tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Cái tòa ngọc lâu kia vốn dĩ không có cái cửa sổ nào đột nhiên bị một vật rất cứng đục ra rất nhiều lỗ hổng rộng khoảng cái bàn tròn một mét.
Những cái vòi to như cánh tay từ trong lỗ hổng bắn ra như mũi tên, một đệ tử của phái Võ Đang không tránh kịp đã bị cái vòi này cuốn vào.
- Á ...
Tên đệ tử kia kêu lên thảm thiết, trong nháy mắt cả người y bị cái vòi kia quấn khắp người. Trong vòng có vài giây đồng hồ sau đó, có thể tận mắt nhìn thấy tên đệ tử này lập tức khô quắt lại. Nửa phút sau, cả người của tên này đã chỉ còn lại một nửa so với lúc ban đầu.
Diệp Phàm hiểu rồi, những kẻ vô dụng bên ngoài hóa ra được tạo ra bằng cách này. Đúng là kinh khủng thật.
Bụp một tiếng. Tên đệ tử của Võ Đang bị quẳng ra ngoài. Tên đệ tử này lại đứng dựng lên ngay, há mồm tấn công về phía chưởng môn của phái Võ Đang.
- Minh Lực, cậu làm gì vậy?
Trương Thiên Lâm hét lớn.
- Giết hắn, hắn đã chết rồi.
Diệp Phàm la lên.
- Nhưng mà...
Trương Thiên Lâm không đành lòng xuống tay. Nhưng mà Xa Thiên đã giúp cậu ta. Thanh đao quay một vòng, két lên mấy tiếng, tên đệ tử của phái Võ Đang tên là Minh Lực đã bị chặt thành từng khối thịt.
Mấy vị trưởng lão của Võ Đang đều nhăn mặt trau mày. Trong lòng mỗi người đoán chừng cũng có chút thê lương.
- Bắn ra đi, cắt đứt những cái vòi này đi.
Diệp Phàm hạ lệnh.
Đường Thành, Trương Hùng, Xa Thiên, Ngưu Bá cùng nhau nổ súng hướng về lỗ hổng mà bắn.
Những cái vòi kia không ngừng đâm ra, nhưng đều bị đánh cho tan nát, đứt đoạn. Nhưng mà chúng vẫn không ngừng đâm ra ngoài, cũng không biết là có bao nhiêu nữa. Những cái vòi sau khi bị đánh nát liền bốc lên một luồng khói đen.
Diệp Phàm vừa thấy thế, liền ra hiệu cho Huyết Cương ra sức thu hút lại. Diệp Phàm cũng tự mình dùng sức để thu hút. Mưa bụi tiếp tục phun ra pha loãng khói độc.
- Tiếp tục đánh, hẳn là còn thừa lại ít thôi. Những loài giun rết của chủ nhân nơi này nuôi xem ra chỉ là loài côn trùng ngu ngốc. Nếu như chủ nhân không còn, thì bắt nó không thành vấn đề. Trong phạm vi của căn phòng này, xem ra những con gin rết này không to đến nỗi dọa người ta khiếp sợ.
Tam Hóa đại sư nói.
Nửa giờ qua đi, cuối cùng không có cái vòi nào thò ra cả.
- Nổ tung được rồi.
Trương Hùng nói.
- Không thể nổ nữa rồi, nếu tất cả đều nổ tung nát vụn thì làm sao có thể giúp chưởng môn Trương tìm mầm họa đây?
Diệp Phàm lắc đầu.
- Tính nguy hiểm rất lớn.
Trương Hùng nói.
- Nghỉ ngơi một lát đã rồi nói tiếp.
Diệp Phàm nói.
- Thật không ngờ, lại xuất hiện một tòa ngọc lầu.
Cung Khai Hà nhìn màn phản quang, thở dài.
- Pháp môn của những người thời cổ đại thật là vô cùng tận, lại có thể nghĩ ra cái pháp môn mạnh tới thế này. Đáng tiếc là công lực của những kẻ luyện võ chúng ta ngày nay quá thấp, có cho biện pháp cũng không luyện thành được.
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Giá trị của tòa ngọc lầu này cũng không ít tiền của đâu lão Kế à?
Cung Khai Hà cười hỏi.
- Trương Hùng bảo là đã thí nghiệm thử rồi, chất lượng của ngọc thạch xây lên tòa ngọc lầu này đều là loại thượng đẳng, nếu đem tòa ngọc lầu này đi bán đấu giá thì cũng bán được tầm một, hai trăm triệu đấy. Điều này, nếu không thông báo gì cho Diệp Phàm thì chớ có phá hủy nó, giữ lại tòa ngọc lầu này có thể còn có lợi đấy, ví như có thể tạo thành điểm du lịch kiếm chút tiền cũng được.
Kế Vĩnh Viễn lập tức thể hiện ra sự tính toán nhỏ nhặt của mình.
- Ha ha. Lão Kế, anh sắp thành kẻ tham tiền rồi. Lẽ nào còn muốn tổ A chúng ta lập ra một tổ quản lí tài vụ nhỏ, đầu tư một chút lập ra một công ty bên ngoài hay sao?
Cái này thì thôi đi. Nhưng mà tôi thấy không cần thiết phải báo cho Diệp Phàm. Nếu như làm được thì Diệp Phàm cùng lắm phá hủy tòa ngọc lầu, từ đó mà nhân viên bị tổn thất, ngược lại là mất nhiều hơn được. Sự an toàn của nhân viên là điều quan trọng.
Cung Khai Hà cười nói.
- Ha ha, đương nhiên người là quan trọng nhất rồi. Tiền á, chỉ là vật ngoài thân. Tổ A muốn lập công ty sao, đó chỉ là mơ mộng thôi.
Kế Vĩnh Viễn cười nói.
Con dơi bị Diệp Phàm bức ra bay tới chỗ mấy lỗ hổng trong tòa ngọc lầu, thăm dò.
Diệp Phàm nhất thời sửng sốt, phát hiện cả tòa lâu đài cũng không còn phòng khác, toàn bộ đều là một đại sảnh lớn, chạy thẳng tới ba lầu.
Trong đại sảnh có một cái quan tài, quan tài cũng được làm bằng ngọc thạch. Lúc này chiếc quan tài vẫn chưa mở ra.
Kia là con rết Cửu U sao?
Lúc mà Diệp Phàm buồn bực, quan tài đột nhiên lại bay lên không trung. Có một cái đuôi bật ra từ trong quan tài.
Chiếc đuôi này tự nhiên lại dán vào mặt một người, có điểm giống như đeo mặt nạ vậy, nhưng, mặt nạ này còn sống.
Đoán chừng mặt nạ này chính là khuôn mặt của Ninh Thiên Cơ mà Trương Thiên Lâm đã nói. Là khuôn mặt này, nhưng cũng không phải toàn bộ là khuôn mặt của Ninh Thiên Cơ.
Lúc này khuôn mặt của Ninh Thiên Cơ giống như vẫn còn sống vậy, mắt đang nháy, mà cái mũi còn có thể động đậy được. Chẳng qua sắc mặt có chút tối sầm lại, giống như ngói lợp được mấy ngày rồi vậy.
Đúng lúc này, một màn kinh sợ xuất hiện.
Trong quan tài chỉ thấy có một cái đuôi đi ra từ chỗ mũi trên khuôn mặt, Ninh Thiên Cơ mở miệng ra, phát ra âm thanh ục ục kỳ lạ.
Diệp Phàm vừa nghe, nhất thời đầu có cảm giác trống rỗng, nội khí con dơi tự nhiên bay đến chỗ Ninh Thiên Cơ.
- Đi nhanh, đây là âm hồn đã khóa của Cửu U.
Giọng của Lô Định Tông dường như rất lo lắng. Sau đó cảm giác như con dơi của mình có chút lo lắng, xem ra là Lô Định Tông đang vô cùng lo lắng. Vừa nãy Diệp Phàm đã mở thị giác của Lô Định Tông rồi.
- Âm hồn đã khóa Cửu U là cái gì?
Diệp Phàm khống chế con dơi bay vào lỗ thủng.
- Là do con côn trùng này phát ra, rất lợi hại, có thể tập trung hồn khí của cao thủ. Người sống có thể trực tiếp tập trung tinh thần của anh lại, sau đó do nó xử lí. Đến lúc đó, anh chính là một cái xác vô dụng thôi.
Lô Định Tông nói:
- Tôi có chút không hiểu, hồn âm khóa kia hình như phát ra từ mặt người, chuyện này sao có thể xảy ra?
Diệp Phàm hỏi:
- Có thể là khuôn mặt này kết hợp với côn trùng, cho nên, bị con côn trùng hấp thu rồi. Cuối cùng da mặt và cái đuôi của nó kết hợp lại với nhau, lợi dụng miệng trên khuôn mặt mà phát ra âm chi hồn. Hơn nữa, làm như vậy hiệu quả rất tốt. Bởi vì, sóng âm phát ra từ miệng của người cũng chuẩn xác hơn. Đây là một loại hành vi mượn miệng.
Lô Định Tông nói.
- Cho nó một đao rồi nói sau.
Diệp Phàm hừ nói, đi tới gần, khí bay ra, có một bóng trắng bay xẹt qua.
Két…..
Khuôn mặt bị đao chém cho một nhát, cái mũi đột nhiên bị chặt mất một lỗ, nhưng lại không có máu tươi chảy ra. Diệp Phàm vừa nhìn thấy cánh cửa, đang muốn chém đao thứ hai.
Trong quan tài kia đột nhiên có một cái thùng nước khô bay ra, nhằm đúng chỗ Diệp Phàm mà đánh.
Diệp Phàm có thể đã bị con côn trùng này phun trúng rồi, đã sớm bắn ra bên ngoài mấy chục mét rồi.
Cứ như vậy, Diệp Phàm thay đổi dùng chiến thuật quấy nhiễu, thỉnh thoảng khí lại bay ra làm một đao rồi lại chạy.
Cứ lui tiến như vậy hơn mười đao, vết chặt trên mặt con côn trùng này cũng nhiều, mà mũi của Ninh Thiên Cơ đã nhanh chóng bị Diệp Phàm chém hết rồi.
Oa oa oa..
Vật kia giống như không chịu nổi, phẫn nộ rồi, cả tòa lâu đài giống như đã xảy ra một trận động đất vậy.
Không lâu sau, cánh cửa màu ngọc bích mở ra. Một con rết khổng lồ trong khuôn mặt đi ra.
Tốc độ rất nhanh, một bước cũng phải cao khoảng ba bốn mươi mét, đám người của Diệp Phàm tấn công nó trên không trung.
- Đúng là Ninh Thiên Cơ rồi, sao lại có thể thành như thế được?
Mấy chưởng lão của Võ Đang sợ đến nỗi sắc mặt đã nhanh chóng thay đổi hoàn toàn.
- Sớm đã chết rồi, ông ấy chỉ còn lại da mặt thôi.
Diệp Phàm hừ lạnh nói:
- Đánh!
Con rết Cửu U này không xuất hiện mà cũng không có có động tay gì cả, nó vừa xuất hiện là có cách tiêu diệt rồi.
Mọi người cùng nhau nổ súng về phía nó.
Diệp Phàm bắn trên không trung, đầu tiên là Nhất Tiêu Hồng, tiếp theo là Huyết Trích Tử bay qua.
Công lực tấn công của con rết Cửu U cũng không phải là đặc biệt mạnh, độc nước mới là lợi hại. Chỉ cần cách xa ra, nó cũng không có cách nào.
Mà thân pháp của Diệp Phàm linh hoạt, nó căn bản là không phun được đến người Diệp Phàm. Mà tràn một chút độc bắn lên người Diệp Phàm cũng không có tác dụng.
- Cái đầu lớn như vậy, giống cái gì nhỉ?
Vẻ mặt Kế Vĩnh Viễn nghiêm túc.
- Diệp Phàm có thể nói một tiếng hay không, bắt sống nó, để cho chúng ta nghiên cứu một chút. Không lẽ còn có thể nuôi được một con, nếu bị chúng ta thuần phục, dùng nó thành một loại thủ đoạn tấn công cũng không có gì là sai.
Ngô Quang Bảo lại suy nghĩ.
- Cái này rất quỷ dị, tôi lo lắng căn bản là chúng ta không thuần phục được nó. Đây chính là sủng vật của cao thủ thời cổ đại để lại. Chúng ta có năng lực gì mà nuôi được nó. Nếu như không biết tình hình trước thì tất cả chúng ta bị đánh bại cũng là điều có thể.
Cung Khai Hà lắc lắc đầu.
- Ừm, không biết cái thứ này. Chúng ta đều không biết một chút gì về nó. Anh xem, nhiều người tấn công như vậy mà nó cũng có thể chống lại được. Uy lực của nó không thua gì cao thủ cấp tiên thiên, tính phá hủy rất lớn.
Kế Vĩnh Viễn cũng nói.
- Haiz, việc này…thật đáng tiếc.
Ngô Quang Bảo thở dài, người này có chút để tâm đối với đồ vật này.
- Vào trong rồi.
Đường Thành hét lớn lên. Bởi vì, Huyết xích tử của Diệp Phàm tóm được cái đuôi của con côn trùng rồi, vừa đúng lúc gắn được vào khuôn mặt của Ninh Thiên Cơ.
/3320
|