- Đúng vậy, Dương Chí Thăng thừa cơ hội tôi không ở đây mấy ngày đã làm một vài động tác nhỏ rồi. Anh ta triệu tập hội nghị thường ủy mở rộng.
Trong hội nghị không chỉ ra rõ ràng việc chúng ta không thể đem toàn bộ các huyện Hoàng Cương của thành phố Hạng Nam cho đi được. Bởi vì, huyện Hoàng Cương có vị trí địa lý trọng yếu.
Sau này tập đoàn Hoành Không phát triển hơn, huyện Hoàng Cương có triển vọng tiến vào cửa ngõ của tỉnh Điền Nam, giá trị tồn tại rất cao.
Lam Tồn Quân nói.
- Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh quyết định mà anh ta dám lật ngược tại cuộc họp sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên là anh ta không dám trực tiếp ra mặt, cho nên mới nói là anh ta làm một vài động tác nhỏ. Việc di dời Hoàng Cương anh ta không thể ngăn cản được.
Tuy nhiên, huyện Hoàng Cương có mười mấy huyện, thị trấn trực thuộc. Mà anh ta đem sáu thị trấn xung quanh tập đoàn Hoành Không ra.
Sau đó lập tức thông qua trên hội nghị thường ủy của Thành ủy, đề nghị với tỉnh. Nói là sáu cái thị trấn này rất quan trọng trong sự phát triển của thành phố Hạng Nam, gặp đúng dịp thành phố Hạng Nam phối hợp chặt chẽ với nhau.
Rồi rút sáu thị trấn ra, rút ra cũng có lợi cho sự phát triển chung của tập đoàn Hoành Không và thành phố Hạng Nam…
Nếu đem sáu thị trấn nhập vào cùng với huyện Hoành Không, sẽ mất đi sự ràng buộc của thành phố Hạng Nam.
Dù sao cũng trình bày ra rất nhiều lý do. Mà lúc đó tôi lại không có mặt, hơn nữa Dương Chí Thăng thật sự khí phách.
Cuối cùng, trong cuộc họp có mười hai vị ủy viên thường vụ có 6 phiếu tán thành, tính cả anh ta là 7 phiếu, còn lại năm vị thường vụ còn lại bỏ phiếu trắng.
Bởi vì tôi không có mặt ở đó, nhất thời bọn họ không giữ được chủ kiến. Tuy nhiên, bọn họ cũng hiểu được chủ trương của tôi.
Hơn nữa biết quan hệ của tôi với Diệp Phàm của Hoành Không không tồi. Dương Chí Thăng còn nói, chỉ là sáu cái thị trấn thôi.
Đối với quy hoạch khổng lồ của Hoành Không cũng không có gì ảnh hưởng lớn cả.
Lam Tồn Quân nói.
- Thủ đoạn rất tốt, báo cáo lên rồi à?
Diệp Phàm hỏi.
- Báo cáo lên rồi.
Lam Tồn Quân nói.
- Quái, tại sao Ủy ban nhân dân tỉnh không trao đổi tin tức với tôi?
Diệp Phàm nói.
- Vậy có phải là trong đó có biến cố gì, hoặc là Dương Chí Thăng làm công tác tư tưởng cho bọn họ. Diệp Phàm, phải nhanh chóng hàng động, bằng không, nếu như cấp trên phê duyệt xuống muốn thay đổi sẽ gặp nhiều phiền toái.
- Sáu xã, thị trấn nào?
Diệp Phàm đi đến trước bản đồ thành phố Hạng Nam hỏi.
- Thị trấn Triệu Đức, vùng sông Thủy Hương, Khanh Đầu, Mã Lương, Mộc Vận, Đàm Tây. Tất cả là sáu xã, thị trấn.
Lam Tồn Quân nói
Diệp Phàm vừa nhìn vừa dùng bút khoanh tròn lại.
- Thế nào, anh nhìn xem có cái gì không?
Lam Tồn Quân hỏi.
- Mưu kế tốt.
Diệp Phàm cười lạnh nói.
- Đúng vậy. Chỉ cần liếc mắt một cái tôi đã nhìn ra. Sáu xã thị trấn này dường như tạo thành một cái cấu trúc bán vây xung quanh tập đoàn Hoành Không
Hơn nữa, lại chặn ngang cắt đứt kế hoạch quy hoạch của Hoành Không. Bởi vì, quy hoạch của Hoành Không có bao gồm toàn bộ huyện Hoàng Cương.
Mà như vậy có nghĩa là, huyện Hoàng Cương có mười tám huyện, thị trấn trong đó có mười hai cái huyện, thị trấn là là thuộc sự quản lý của tập đoàn Hoành Không
Còn những huyện, thị trấn vẫn giữ nguyên, thật ra cũng bằng không. Cứ như vậy, thứ nhất là tiến lại gần với quy hoạch Hoành Không.
Thứ hai, mọi người còn phải quản lý sáu cái thị trấn và một vài thị trấn khác của huyện Hoàng Cương.
Còn phải đi qua giữa thành phố Hạng Nam. Đương nhiên, tôi mới chỉ nêu ra kế hoạch còn hội thẩm quyết định thế nào đó mới là kết quả cuối cùng.
Lam Tồn Quân nói.
- Đơn giản như vậy
Diệp Phàm nói.
- Ha hả, có thể nhìn ra được một điều, quản lý hay không là một chuyện khác. Dương Chí Thăng chính là do Bí thư Ninh chỉ đích danh đến thành phố Hạng Nam.
Bởi vì như thế, Ủy ban nhân dân tỉnh can thiệp vào việc quản lý này sao? Phỏng chừng, bọn họ sẽ được ngư ông đắc lợi nhiều nhất. Việc này, còn phải được Dương Chí Thăng và tập đoàn Hoành Không ra mặt nhất trí.
Đến lúc đó, Ủy ban nhân dân tỉnh cũng chỉ là người ở giữa để điều đình. Đối với hai người các anh, bọn họ đều không dám đắc tội đâu.
Hơn nữa, chắc cũng có người ở sau lưng chế giễu. Nói là đại tướng Viên và Bí thư Ninh bị cấp dưới bóp cổ.
Đây mới là sự kiện chính, phỏng chừng trong tỉnh có rất nhiều đồng chí hy vọng nhìn thấy kết quả này.
Lam Tồn Quân nói.
- Ha hả, anh nói. Bí thư Ninh biết không có việc này?
Diệp Phàm cười nói.
- Việc này cũng không rõ ràng lắm, có lẽ là biết, nhưng ông ta mặc kệ, có lẽ là không biết vua của trái đất cũng là bình thường. Cả tỉnh lớn như vậy, lại không phải là chuyện gì đặc biệt.
Lam Tồn Quân nói.
Sau khi cúp điện thoại Diệp Phàm suy nghĩ một chút rồi lại gọi cho Cái Thiệu Trung, nói tình hình như vậy.
- Việc này tôi cũng vừa biết rồi, mấy hôm trước được tỉnh trưởng Khúc ủy thác đi các nơi ở trong tỉnh rồi. Cho nên chuyện bên này sẽ không cần phải quan tâm.
Cái Thiệu Trung nói.
- Anh có nhận ra cái gì không?
Diệp Phàm hỏi.
- Sau khi trở lại Chủ tịch Khúc cũng đã gọi tôi lại, nói chuyện này.
Cái Thiệu Trung nói.
- Chủ tích tỉnh Khúc nói, tài liệu của thành phố Hạng Nam vẫn còn ở Ủy ban nhân dân tỉnh.
Bởi vì gần đây cậu luôn phải chạy. Việc này vốn phải hỏi ý kiến cậu một tiếng. Chẳng qua Chủ tịch tỉnh Khúc không muốn quấy rầy cậu đi xin vốn.
Nếu nói cho cậu biết chắc chắn cậu sẽ lập tức trở về, đi lại hai lần như vậy sẽ lãng phí thời gian. Mà có mặt chưa chắc đã có kết quả.
Cho nên vẫn để ở Ủy ban nhân dân tỉnh, tuy nhiên, chủ tịch tỉnh Khúc cũng nói, nếu cậu không trở về không biết thảo luận việc này thế nào.
Nhưng mà, tài liệu về thành phố Hạng Nam bọn họ không chỉ trình cho Ủy ban nhân dân tỉnh. Mà bọn họ cũng trình cả một số ban ngàng có liên quan và Tỉnh ủy.
- Tình thế này khiến cho anh rất khó đúng không.
Diệp Phàm hừ một tiếng.
- Ừ, xu thế thôi, giống như không thể làm khác được nhất định phải đem sáu thị trấn này về.
Cái Thiệu Trung hừ một tiếng.
- Tôi nghĩ, mục đích của đồng chí Dương Chí Thăng cũng không nhằm vào sáu cái thị trấn. Thành phố Hạng Nam thế nào cũng có đến hai trăm thị trấn lớn nhỏ.
Thì sáu cái thị trấn này có thể làm cho bí thư thành ủy Dương Chí Thăng tức giận? Mục đích của ông ta không phải ở chỗ này.
Tôi nghĩ. Làm nhiều động tác nhỏ như vậy đơn giản chỉ là nghĩ muốn lấy làm lợi thế để đàm phán thôi.
Diệp Phàm nói.
Đúng vậy, phương án quy hoạch Hoành Không thực sự là mỹ mãn. Hơn nữa, tương lai hai thành phố có thể hòa thành một thể thống nhất, quy mô càng ngày càng lớn, càng ngày càng phát triển.
Mà Hoành Không đang có đà đi lên, tình hình phát triển rất tốt. Nó giống như một chiếc bánh ngọt lớn sắp ra thành nhiều miếng, ai cũng đều mê tit.
Đôi mắt đều mong ngóng được nhìn thấy khối bánh ngọt lớn ở trước mắt. Thành phố Hạng Nam không nghĩ tới sao? Điều đó chỉ có thể là lừa dối mình lừa dối người thôi.
Dù cho trong lòng đồng chí Lam Tồn Quân phỏng chừng cũng muốn đi, chẳng qua là quan hệ của anh ta với cậu rất thân thiết, sẽ mất thể diện.
Còn Dương Chí Thăng thì không giống vậy, không có một chút giao tình nào với Diệp Phàm cậu. Hơn nữa, phỏng chừng anh ta cho rằng Diệp Phàm cậu chính là một miếng phô mai.
Bởi vì, huyện Hoàng Cương là huyện trực thuộc thành phố Hạng nam. Hơn nữa, đồng chí Dương Chí Thăng rất nhạy cảm thấy được cơ hội phát triển của Hoành Không.
Đây là cơ hội tốt nhất để đồng chí đến cướp chiến tích. Mà Dương Chí Thăng vừa làm xong thành phố Hạng Nam. Muốn lập tức có được một thành tích rõ ràng cũng là có chút khó khăn.
Cho dù là có một chút cơ hội cũng bị quy hoạch lớn của Hoành Không các cậu che đi mất. Không thể chứng tỏ chiến tích của anh ta được.
Cho nên, anh ta không thể không tác động.
Lập luận phân tích của Cái Thiệu Trung đúng là rất sắc sảo.
- Tôi nói với lão, anh chính là ông chủ lớn nhất của tập đoàn Hoành Không, muốn lấy cái gì cứ chủ động đi?
Diệp Phàm cười nói.
- Ặc, ông anh, cũng đừng đem đống phân ném lên trên người tôi chứ. Tôi chỉ có hư danh mà thôi. Anh xem, Hoành Không cùng tất cả mọi người dân Trung Quốc đều biết đến đồng chí Diệp Phàm. Có mấy người biết đến Cái Thiệu Trung tôi chứ.
Cái Thiệu Trung nói giỡn.
- Chẳng lẽ để cho đồng chí Dương Chí Thăng có thể thực hiện được, mà anh là trợ lý của Chủ tịch tỉnh mà chủ quan có thể mất mặt đấy nha.
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi sợ cái bóng của mình, nước tới chân thì nhảy. Dương Chí Thăng có thể làm gì chứ. Chẳng lẽ anh ta dám chống lại các quyết định của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh. Cho dù thế nào, sáu thị trấn này anh ta cũng không có khả năng gây sức ép.
Cái Thiệu Trung đã bị tình cảm mãnh lấn át.
- Thật ra chúng ta cũng không muốn để ý đến việc này mà.
Trong lòng Diệp Phàm cười một tiếng.
- Ý của cậu là ngồi chờ xem cuộc vui, tuy nhiên, như vậy có thể bị bị động không?
Cái Thiệu Trung hỏi.
- Bị động gì. Việc này muốn giải quyết phải nhờ đến hai đơn vị là thành phố Hạng Nam và tập đoàn Hoành Không chúng ta.
Không có chúng ta bọn họ có thể một mình giải quyết vấn đề sao? Đương nhiên, chúng ta còn phải bí mật để làm cho đồng chí Dương Chí Thăng nhớ thật lâu mới được.
Bằng không, người này thật sự nghĩ rằng tất cả chúng ta đều là Bồ Tát dưới bùn có phải không?
Diệp Phàm hừ nói.
- Được, tôi rất thích xem cuộc vui.
Cái Thiệu Trung nở nụ cười lớn.
Sáng thứ hai, Diệp Phàm mở hội nghị đảng ủy tập đoàn Hoành Không khẩn cấp. Đầu tiên là nghe các đồng chí lãnh đạo báo cáo nhiệm vụ mình quản lý, cảm thấy sự phát triển khá vững vàng.
Sau đó Diệp Phàm báo cáo vấn đề về thành phố Hạng Nam.
- Các đồng chí, chuyện này tuy nói không lớn. Nhưng đối với chúng ta mà nói cũng là tương đối nghiêm trọng. Một khi cấp trên phê duyệt xuống dưới, chúng ta sẽ rơi vào hoàn cảnh khá bị động.
Diệp Phàm nói.
- Đồng chí Dương Chí Thăng tạt muối vào mặt chúng ta, sáu thị trấn vây một nửa xung quanh tập đoàn Hoành Không chúng ta,, muốn làm thành nông thôn bây quanh thành thị có phải không?
Đây là làm cho cả nước. Lại muốn xây dựng quy hoạch Hoành Không chúng ta thành một ‘Hạng Nam nhỏ’
Đến lúc đó, chúng ta có thành tích, anh ta cũng mặt dày mày dạn đến để hưởng thành quả. Nhất định là sáu cái thị trấn cũng phát triển mạnh mẽ…
Dương Chấn Đông phản ứng rất kịch liệt, gần đây anh ta biểu hiện rất tích cực. Hơn nữa, hoàn toàn làm theo Diệp Phàm.
Đương nhiên, Dương Chấn Đông đang chú ý đến vị trí Giám đốc điều hành. Dương Chấn Đông đã có ý như vậy, Diệp Phàm cũng biết thời biết thế, xem biểu hiện của người này.
Đó là lí do quyền lợi mà Dương Chí Thăng có hành vi kích động Đông Chấn Dương.
- Không thể không nói, chiêu thức của đồng chí Dương Chí Thăng đúng là lạt mềm. Đúng là đã đánh trúng vào điểm yếu của chúng ta. Phỏng chừng, vì thế anh ta suy diễn ra rất nhiều.
Tào Nguyệt nói.
- Nông thôn bao quanh lấy thành phố. Sáu cái thị trấn là đã một nửa vây quanh chúng ta nếu như nhập hai thành một thành phố, nó thật sự là một hình tượng so sánh. Tuy nhiên, chúng ta lại nhìn vào bản đồ, chúng ta có thể vây đánh không?
Lúc này. Ngũ Vân Lượng đi đến gần bản đồ nói.
- Làm sao để đánh?
Dương Chấn Đông hỏi.
- Anh xem, tuy nói sáu thị trấn bọn họ vây xung quanh tập đoàn Hoành Không chúng ta. Nhưng mà, ngoài sáu cái thị trấn thuộc huyện Hoàng Cwong thì mười mấy thị trấn kia vẫn thuộc quyền quản lý của tập đoàn Hoành Không chúng ta. Chúng ta có thể áp dụng biện pháp phản chế. Hơn nữa tập đoàn Hoành Không bị vây kín, chỉ cần đánh sáu thị trấn này ra chẳng phải là sẽ tốt hơn không.
Ngũ Vân Lượng cười nói, ngón tay vẽ vẽ.
Trong hội nghị không chỉ ra rõ ràng việc chúng ta không thể đem toàn bộ các huyện Hoàng Cương của thành phố Hạng Nam cho đi được. Bởi vì, huyện Hoàng Cương có vị trí địa lý trọng yếu.
Sau này tập đoàn Hoành Không phát triển hơn, huyện Hoàng Cương có triển vọng tiến vào cửa ngõ của tỉnh Điền Nam, giá trị tồn tại rất cao.
Lam Tồn Quân nói.
- Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh quyết định mà anh ta dám lật ngược tại cuộc họp sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên là anh ta không dám trực tiếp ra mặt, cho nên mới nói là anh ta làm một vài động tác nhỏ. Việc di dời Hoàng Cương anh ta không thể ngăn cản được.
Tuy nhiên, huyện Hoàng Cương có mười mấy huyện, thị trấn trực thuộc. Mà anh ta đem sáu thị trấn xung quanh tập đoàn Hoành Không ra.
Sau đó lập tức thông qua trên hội nghị thường ủy của Thành ủy, đề nghị với tỉnh. Nói là sáu cái thị trấn này rất quan trọng trong sự phát triển của thành phố Hạng Nam, gặp đúng dịp thành phố Hạng Nam phối hợp chặt chẽ với nhau.
Rồi rút sáu thị trấn ra, rút ra cũng có lợi cho sự phát triển chung của tập đoàn Hoành Không và thành phố Hạng Nam…
Nếu đem sáu thị trấn nhập vào cùng với huyện Hoành Không, sẽ mất đi sự ràng buộc của thành phố Hạng Nam.
Dù sao cũng trình bày ra rất nhiều lý do. Mà lúc đó tôi lại không có mặt, hơn nữa Dương Chí Thăng thật sự khí phách.
Cuối cùng, trong cuộc họp có mười hai vị ủy viên thường vụ có 6 phiếu tán thành, tính cả anh ta là 7 phiếu, còn lại năm vị thường vụ còn lại bỏ phiếu trắng.
Bởi vì tôi không có mặt ở đó, nhất thời bọn họ không giữ được chủ kiến. Tuy nhiên, bọn họ cũng hiểu được chủ trương của tôi.
Hơn nữa biết quan hệ của tôi với Diệp Phàm của Hoành Không không tồi. Dương Chí Thăng còn nói, chỉ là sáu cái thị trấn thôi.
Đối với quy hoạch khổng lồ của Hoành Không cũng không có gì ảnh hưởng lớn cả.
Lam Tồn Quân nói.
- Thủ đoạn rất tốt, báo cáo lên rồi à?
Diệp Phàm hỏi.
- Báo cáo lên rồi.
Lam Tồn Quân nói.
- Quái, tại sao Ủy ban nhân dân tỉnh không trao đổi tin tức với tôi?
Diệp Phàm nói.
- Vậy có phải là trong đó có biến cố gì, hoặc là Dương Chí Thăng làm công tác tư tưởng cho bọn họ. Diệp Phàm, phải nhanh chóng hàng động, bằng không, nếu như cấp trên phê duyệt xuống muốn thay đổi sẽ gặp nhiều phiền toái.
- Sáu xã, thị trấn nào?
Diệp Phàm đi đến trước bản đồ thành phố Hạng Nam hỏi.
- Thị trấn Triệu Đức, vùng sông Thủy Hương, Khanh Đầu, Mã Lương, Mộc Vận, Đàm Tây. Tất cả là sáu xã, thị trấn.
Lam Tồn Quân nói
Diệp Phàm vừa nhìn vừa dùng bút khoanh tròn lại.
- Thế nào, anh nhìn xem có cái gì không?
Lam Tồn Quân hỏi.
- Mưu kế tốt.
Diệp Phàm cười lạnh nói.
- Đúng vậy. Chỉ cần liếc mắt một cái tôi đã nhìn ra. Sáu xã thị trấn này dường như tạo thành một cái cấu trúc bán vây xung quanh tập đoàn Hoành Không
Hơn nữa, lại chặn ngang cắt đứt kế hoạch quy hoạch của Hoành Không. Bởi vì, quy hoạch của Hoành Không có bao gồm toàn bộ huyện Hoàng Cương.
Mà như vậy có nghĩa là, huyện Hoàng Cương có mười tám huyện, thị trấn trong đó có mười hai cái huyện, thị trấn là là thuộc sự quản lý của tập đoàn Hoành Không
Còn những huyện, thị trấn vẫn giữ nguyên, thật ra cũng bằng không. Cứ như vậy, thứ nhất là tiến lại gần với quy hoạch Hoành Không.
Thứ hai, mọi người còn phải quản lý sáu cái thị trấn và một vài thị trấn khác của huyện Hoàng Cương.
Còn phải đi qua giữa thành phố Hạng Nam. Đương nhiên, tôi mới chỉ nêu ra kế hoạch còn hội thẩm quyết định thế nào đó mới là kết quả cuối cùng.
Lam Tồn Quân nói.
- Đơn giản như vậy
Diệp Phàm nói.
- Ha hả, có thể nhìn ra được một điều, quản lý hay không là một chuyện khác. Dương Chí Thăng chính là do Bí thư Ninh chỉ đích danh đến thành phố Hạng Nam.
Bởi vì như thế, Ủy ban nhân dân tỉnh can thiệp vào việc quản lý này sao? Phỏng chừng, bọn họ sẽ được ngư ông đắc lợi nhiều nhất. Việc này, còn phải được Dương Chí Thăng và tập đoàn Hoành Không ra mặt nhất trí.
Đến lúc đó, Ủy ban nhân dân tỉnh cũng chỉ là người ở giữa để điều đình. Đối với hai người các anh, bọn họ đều không dám đắc tội đâu.
Hơn nữa, chắc cũng có người ở sau lưng chế giễu. Nói là đại tướng Viên và Bí thư Ninh bị cấp dưới bóp cổ.
Đây mới là sự kiện chính, phỏng chừng trong tỉnh có rất nhiều đồng chí hy vọng nhìn thấy kết quả này.
Lam Tồn Quân nói.
- Ha hả, anh nói. Bí thư Ninh biết không có việc này?
Diệp Phàm cười nói.
- Việc này cũng không rõ ràng lắm, có lẽ là biết, nhưng ông ta mặc kệ, có lẽ là không biết vua của trái đất cũng là bình thường. Cả tỉnh lớn như vậy, lại không phải là chuyện gì đặc biệt.
Lam Tồn Quân nói.
Sau khi cúp điện thoại Diệp Phàm suy nghĩ một chút rồi lại gọi cho Cái Thiệu Trung, nói tình hình như vậy.
- Việc này tôi cũng vừa biết rồi, mấy hôm trước được tỉnh trưởng Khúc ủy thác đi các nơi ở trong tỉnh rồi. Cho nên chuyện bên này sẽ không cần phải quan tâm.
Cái Thiệu Trung nói.
- Anh có nhận ra cái gì không?
Diệp Phàm hỏi.
- Sau khi trở lại Chủ tịch Khúc cũng đã gọi tôi lại, nói chuyện này.
Cái Thiệu Trung nói.
- Chủ tích tỉnh Khúc nói, tài liệu của thành phố Hạng Nam vẫn còn ở Ủy ban nhân dân tỉnh.
Bởi vì gần đây cậu luôn phải chạy. Việc này vốn phải hỏi ý kiến cậu một tiếng. Chẳng qua Chủ tịch tỉnh Khúc không muốn quấy rầy cậu đi xin vốn.
Nếu nói cho cậu biết chắc chắn cậu sẽ lập tức trở về, đi lại hai lần như vậy sẽ lãng phí thời gian. Mà có mặt chưa chắc đã có kết quả.
Cho nên vẫn để ở Ủy ban nhân dân tỉnh, tuy nhiên, chủ tịch tỉnh Khúc cũng nói, nếu cậu không trở về không biết thảo luận việc này thế nào.
Nhưng mà, tài liệu về thành phố Hạng Nam bọn họ không chỉ trình cho Ủy ban nhân dân tỉnh. Mà bọn họ cũng trình cả một số ban ngàng có liên quan và Tỉnh ủy.
- Tình thế này khiến cho anh rất khó đúng không.
Diệp Phàm hừ một tiếng.
- Ừ, xu thế thôi, giống như không thể làm khác được nhất định phải đem sáu thị trấn này về.
Cái Thiệu Trung hừ một tiếng.
- Tôi nghĩ, mục đích của đồng chí Dương Chí Thăng cũng không nhằm vào sáu cái thị trấn. Thành phố Hạng Nam thế nào cũng có đến hai trăm thị trấn lớn nhỏ.
Thì sáu cái thị trấn này có thể làm cho bí thư thành ủy Dương Chí Thăng tức giận? Mục đích của ông ta không phải ở chỗ này.
Tôi nghĩ. Làm nhiều động tác nhỏ như vậy đơn giản chỉ là nghĩ muốn lấy làm lợi thế để đàm phán thôi.
Diệp Phàm nói.
Đúng vậy, phương án quy hoạch Hoành Không thực sự là mỹ mãn. Hơn nữa, tương lai hai thành phố có thể hòa thành một thể thống nhất, quy mô càng ngày càng lớn, càng ngày càng phát triển.
Mà Hoành Không đang có đà đi lên, tình hình phát triển rất tốt. Nó giống như một chiếc bánh ngọt lớn sắp ra thành nhiều miếng, ai cũng đều mê tit.
Đôi mắt đều mong ngóng được nhìn thấy khối bánh ngọt lớn ở trước mắt. Thành phố Hạng Nam không nghĩ tới sao? Điều đó chỉ có thể là lừa dối mình lừa dối người thôi.
Dù cho trong lòng đồng chí Lam Tồn Quân phỏng chừng cũng muốn đi, chẳng qua là quan hệ của anh ta với cậu rất thân thiết, sẽ mất thể diện.
Còn Dương Chí Thăng thì không giống vậy, không có một chút giao tình nào với Diệp Phàm cậu. Hơn nữa, phỏng chừng anh ta cho rằng Diệp Phàm cậu chính là một miếng phô mai.
Bởi vì, huyện Hoàng Cương là huyện trực thuộc thành phố Hạng nam. Hơn nữa, đồng chí Dương Chí Thăng rất nhạy cảm thấy được cơ hội phát triển của Hoành Không.
Đây là cơ hội tốt nhất để đồng chí đến cướp chiến tích. Mà Dương Chí Thăng vừa làm xong thành phố Hạng Nam. Muốn lập tức có được một thành tích rõ ràng cũng là có chút khó khăn.
Cho dù là có một chút cơ hội cũng bị quy hoạch lớn của Hoành Không các cậu che đi mất. Không thể chứng tỏ chiến tích của anh ta được.
Cho nên, anh ta không thể không tác động.
Lập luận phân tích của Cái Thiệu Trung đúng là rất sắc sảo.
- Tôi nói với lão, anh chính là ông chủ lớn nhất của tập đoàn Hoành Không, muốn lấy cái gì cứ chủ động đi?
Diệp Phàm cười nói.
- Ặc, ông anh, cũng đừng đem đống phân ném lên trên người tôi chứ. Tôi chỉ có hư danh mà thôi. Anh xem, Hoành Không cùng tất cả mọi người dân Trung Quốc đều biết đến đồng chí Diệp Phàm. Có mấy người biết đến Cái Thiệu Trung tôi chứ.
Cái Thiệu Trung nói giỡn.
- Chẳng lẽ để cho đồng chí Dương Chí Thăng có thể thực hiện được, mà anh là trợ lý của Chủ tịch tỉnh mà chủ quan có thể mất mặt đấy nha.
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi sợ cái bóng của mình, nước tới chân thì nhảy. Dương Chí Thăng có thể làm gì chứ. Chẳng lẽ anh ta dám chống lại các quyết định của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh. Cho dù thế nào, sáu thị trấn này anh ta cũng không có khả năng gây sức ép.
Cái Thiệu Trung đã bị tình cảm mãnh lấn át.
- Thật ra chúng ta cũng không muốn để ý đến việc này mà.
Trong lòng Diệp Phàm cười một tiếng.
- Ý của cậu là ngồi chờ xem cuộc vui, tuy nhiên, như vậy có thể bị bị động không?
Cái Thiệu Trung hỏi.
- Bị động gì. Việc này muốn giải quyết phải nhờ đến hai đơn vị là thành phố Hạng Nam và tập đoàn Hoành Không chúng ta.
Không có chúng ta bọn họ có thể một mình giải quyết vấn đề sao? Đương nhiên, chúng ta còn phải bí mật để làm cho đồng chí Dương Chí Thăng nhớ thật lâu mới được.
Bằng không, người này thật sự nghĩ rằng tất cả chúng ta đều là Bồ Tát dưới bùn có phải không?
Diệp Phàm hừ nói.
- Được, tôi rất thích xem cuộc vui.
Cái Thiệu Trung nở nụ cười lớn.
Sáng thứ hai, Diệp Phàm mở hội nghị đảng ủy tập đoàn Hoành Không khẩn cấp. Đầu tiên là nghe các đồng chí lãnh đạo báo cáo nhiệm vụ mình quản lý, cảm thấy sự phát triển khá vững vàng.
Sau đó Diệp Phàm báo cáo vấn đề về thành phố Hạng Nam.
- Các đồng chí, chuyện này tuy nói không lớn. Nhưng đối với chúng ta mà nói cũng là tương đối nghiêm trọng. Một khi cấp trên phê duyệt xuống dưới, chúng ta sẽ rơi vào hoàn cảnh khá bị động.
Diệp Phàm nói.
- Đồng chí Dương Chí Thăng tạt muối vào mặt chúng ta, sáu thị trấn vây một nửa xung quanh tập đoàn Hoành Không chúng ta,, muốn làm thành nông thôn bây quanh thành thị có phải không?
Đây là làm cho cả nước. Lại muốn xây dựng quy hoạch Hoành Không chúng ta thành một ‘Hạng Nam nhỏ’
Đến lúc đó, chúng ta có thành tích, anh ta cũng mặt dày mày dạn đến để hưởng thành quả. Nhất định là sáu cái thị trấn cũng phát triển mạnh mẽ…
Dương Chấn Đông phản ứng rất kịch liệt, gần đây anh ta biểu hiện rất tích cực. Hơn nữa, hoàn toàn làm theo Diệp Phàm.
Đương nhiên, Dương Chấn Đông đang chú ý đến vị trí Giám đốc điều hành. Dương Chấn Đông đã có ý như vậy, Diệp Phàm cũng biết thời biết thế, xem biểu hiện của người này.
Đó là lí do quyền lợi mà Dương Chí Thăng có hành vi kích động Đông Chấn Dương.
- Không thể không nói, chiêu thức của đồng chí Dương Chí Thăng đúng là lạt mềm. Đúng là đã đánh trúng vào điểm yếu của chúng ta. Phỏng chừng, vì thế anh ta suy diễn ra rất nhiều.
Tào Nguyệt nói.
- Nông thôn bao quanh lấy thành phố. Sáu cái thị trấn là đã một nửa vây quanh chúng ta nếu như nhập hai thành một thành phố, nó thật sự là một hình tượng so sánh. Tuy nhiên, chúng ta lại nhìn vào bản đồ, chúng ta có thể vây đánh không?
Lúc này. Ngũ Vân Lượng đi đến gần bản đồ nói.
- Làm sao để đánh?
Dương Chấn Đông hỏi.
- Anh xem, tuy nói sáu thị trấn bọn họ vây xung quanh tập đoàn Hoành Không chúng ta. Nhưng mà, ngoài sáu cái thị trấn thuộc huyện Hoàng Cwong thì mười mấy thị trấn kia vẫn thuộc quyền quản lý của tập đoàn Hoành Không chúng ta. Chúng ta có thể áp dụng biện pháp phản chế. Hơn nữa tập đoàn Hoành Không bị vây kín, chỉ cần đánh sáu thị trấn này ra chẳng phải là sẽ tốt hơn không.
Ngũ Vân Lượng cười nói, ngón tay vẽ vẽ.
/3320
|